Teal Swan Transcripts 110 - Sự cởi mở (Tại sao sự cởi mở lại quan trọng)

 

Teal Swan Transcripts 110


Sự cởi mở (Tại sao sự cởi mở lại quan trọng)

 

22-02-2014





Chào bạn. Bạn đến với cuộc đời này như một sự mở rộng, một biểu hiện của năng lượng Nguồn trong chiều kích vật chất. Vì thế, có thể nói rằng bạn là một tác phẩm nghệ thuật, một sáng tạo của Thượng Đế. Nhưng với tư cách là một phần mở rộng của Thượng Đế, bạn chính là Thượng Đế. Nghĩa là bạn vừa là Đấng Sáng Tạo, vừa là tạo vật được tạo ra. Và không một phần nào, dù là người tạo ra hay thứ được tạo ra, được sinh ra để bị kiềm hãm. Khi bạn sống trong trạng thái cởi mở, bạn đang cho phép chính mình, một tác phẩm nghệ thuật, được vẽ nên trên thế giới này. Bạn không giới hạn bản thân mình. Bạn cũng không giới hạn chính năng lượng Nguồn.

 

Vì thế, sống như vậy là con đường hài hòa và đúng đắn hơn cả. Có thể nói rằng bước đi trên con đường tâm linh chính là bước đi trên con đường của sự cởi mở trọn vẹn. Khi một đứa trẻ chào đời, nó không hề có ý nghĩ phải kiềm nén bản thân. Đứa trẻ không giữ bí mật với thế giới. Đứa trẻ không tự tách biệt mình hay loại trừ người khác khỏi trái tim mình. Đứa trẻ sống trung thực. Bởi vì sống như vậy là điều tự nhiên nhất. Đứa trẻ đi theo hệ thống hướng dẫn cảm xúc của mình cho đến khi bị dạy rằng không nên làm thế nữa.

 

Và khi bạn đi theo hệ thống hướng dẫn cảm xúc của mình, bạn sẽ nhận ra rằng cảm giác bị bóp nghẹt là đau đớn, và do đó nó không phải là điều tự nhiên. Ngược lại, trạng thái cởi mở đem lại cảm giác dễ chịu về mặt cảm xúc, và đó là trạng thái tự nhiên của chúng ta. Chúng ta có thể xem sự bóp nghẹt như đối cực của sự cởi mở. Nhưng rất nhiều biểu hiện khác nhau cũng thuộc về trạng thái bóp nghẹt.

 

Chúng ta bị bóp nghẹt khi giữ bí mật. Chúng ta bị bóp nghẹt khi tự kìm hãm bản thân để được người khác chấp nhận. Chúng ta bị bóp nghẹt khi làm những điều mình không muốn. Chúng ta bị bóp nghẹt khi đóng chặt tâm trí, không còn mở lòng với những ý tưởng mới hay khả năng mới cho chân lý. Chúng ta bị bóp nghẹt khi không trung thực. Khi không chia sẻ. Khi cô lập bản thân. Khi xem tình yêu như một nguồn lực có giới hạn và chỉ dành cho một số người mà không phải tất cả. Chúng ta bị bóp nghẹt khi không cho phép bản thân thừa nhận và theo đuổi nhu cầu, mong muốn của chính mình. Khi không thể hiện cảm xúc của mình.

 

Chúng ta bị bóp nghẹt khi cố gắng sống theo một cuộc đời được xã hội định sẵn thay vì tự tạo ra một cuộc sống phù hợp với chính mình. Đó chỉ là vài ví dụ trong hàng ngàn biểu hiện của sự bóp nghẹt. Sống một cuộc đời bị bóp nghẹt là không cho phép ánh sáng của bản thể vĩnh cửu tỏa sáng qua sự tồn tại vật chất của bạn. Điều đầu tiên bị ảnh hưởng là đời sống cảm xúc. Bạn sẽ bắt đầu cảm thấy không còn yêu thích cuộc sống mình đang sống. Tiếp theo là cơ thể. Bạn không thể duy trì trạng thái bóp nghẹt lâu dài.

 

Bởi bạn đang ngăn chặn dòng chảy của năng lượng Nguồn qua cơ thể mình. Phần cơ thể chịu ảnh hưởng nặng nề nhất chính là tim và phổi. Nhiều vấn đề về tim mạch và hô hấp mà chúng ta gặp phải thực chất là kết quả của việc tự giới hạn bản thân. Nhưng sự bóp nghẹt cũng có thể gây ra vô số bệnh tật khác, như rối loạn tiêu hóa, mụn, dị ứng, rối loạn ăn uống, viêm khớp, rụng tóc, cao huyết áp, rối loạn đường ruột, nhiễm nấm, giãn tĩnh mạch, ung thư và khối u, vấn đề về phát âm, chấn thương ở khớp, vấn đề tuyến tiền liệt và buồng trứng, chỉ kể vài ví dụ.

 

Sau một thời gian sống trên hành tinh này, chúng ta bắt đầu cảm thấy như thể sẽ có hậu quả nếu là chính mình, nếu sống cởi mở. Chúng ta bắt đầu sợ bị phơi bày. Và vì vậy, sức mạnh duy nhất còn lại mà chúng ta có, tôi gọi là "tự kiềm chế". Chúng ta biết rằng việc phơi bày hay không phơi bày bản thân là một lựa chọn. Thế nên hầu hết chúng ta sử dụng ý chí tự do để chọn cách khép mình lại, chọn trở nên vô hình. Chúng ta chọn ẩn mình thay vì hiện diện. Đôi khi, chúng ta còn trốn khỏi chính mình.

 

Điều này khiến ta cảm thấy như thể mình không phải nạn nhân bất lực. Nhưng đây là một quyết định sẽ giết chết ta về lâu dài. Bạn đến cuộc đời này để sống trọn vẹn con người thật của mình. Bạn là nguồn năng lượng đang chơi đùa trong một thân xác vật chất. Và mỗi thân xác là một biểu hiện độc nhất của Nguồn.

 

Khi đến với chiều kích vật chất này, bạn đã “chọn” trở thành sự thể hiện trọn vẹn và độc nhất ấy. Thế nên, việc giới hạn sự thể hiện đó, dưới bất kỳ hình thức nào, chính là phủ nhận mục đích tồn tại của bạn ngay từ đầu. Khi ta làm những việc như giữ bí mật, điều đó khiến ta cảm thấy có quyền lực thay vì bất lực. Nhưng đó là hành động phân tách trong một vũ trụ vốn bao hàm tất cả, không chỉ bao hàm, mà là Một. Câu chuyện của bạn không chỉ là của riêng bạn. Nó là của tất cả mọi người. Bí mật của bạn không phải chỉ của riêng bạn. Nỗi đau của bạn không phải chỉ của riêng bạn. Niềm vui của bạn cũng vậy.

 

Giữ bí mật là không hiểu rằng bạn là tất cả và tất cả là bạn. Khi chúng ta không sống cởi mở, không trung thực, không chia sẻ, chúng ta cảm thấy an toàn thay vì thấy mình bấp bênh. Như đã nói, con người nghĩ rằng vô hình là an toàn. Nhưng sống theo nỗi sợ không phải là sống. Đó chỉ là một nửa cuộc đời. Chúng ta có thể sợ người khác nghĩ gì về mình. Hoặc sợ rằng những gì mình chia sẻ sẽ bị đem ra chống lại mình. Nhưng tôi có thể nói với bạn rằng: nếu bạn thật sự thoải mái với chính mình, bạn sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì. Bạn sẽ không thể cảm thấy xấu hổ, nếu bạn không từng bị nhồi vào đầu rằng có những cách sống “đúng” và những cách sống “sai”.

 

Tất cả những người sợ phơi bày bản thân, không có ngoại lệ, đều lớn lên trong một môi trường ngập tràn sự xấu hổ. Bạn sẽ không thể nào cảm thấy xấu hổ nếu bạn chưa từng bị làm cho thấy hổ thẹn khi là chính mình. Và con người ta chỉ bắt đầu cảm thấy hổ thẹn khi họ bị phơi bày trước ai đó khiến họ tin rằng họ “nên” cảm thấy như vậy.

 

Và khi con đường thực hành tâm linh của chúng ta tiến triển, điều ngày càng trở nên rõ ràng là: không có điều gì người khác có thể làm với ta đau đớn bằng chính nỗi đau khi ta tự áp đặt giới hạn lên bản thân mình. Có một bài thơ cổ của Trung Quốc diễn tả một chân lý tâm linh sâu sắc: mũi tên chỉ có thể xuyên thủng thứ gì đó đang kháng cự nó. Nếu chúng ta trở nên như nước, một mũi tên bắn xuống nước sẽ không để lại vết tích nào. Thay vào đó, nó sẽ được hấp thụ vào sự bao la của nước.

 

Khi ta sống trong trạng thái bị bóp nghẹt, khi ta giữ bí mật, khi ta sống một cuộc đời không phải là chính mình, ta đang kháng cự lại chính những điều mà ta sợ, và vì thế, chúng có thể làm tổn thương ta. Ta đang chống lại mũi tên khi sống khép kín thay vì mở lòng. Nhưng nếu ta trở nên như nước, sống trong sự cởi mở hoàn toàn, chia sẻ một cách trung thực, thì sự bao la bên trong ta sẽ hấp thụ mọi thứ đối diện với mình. Không gì có thể làm tổn thương được ta. Nếu bạn hoàn toàn cởi mở, đúng là bạn đã trao đi toàn bộ "vũ khí" của mình. Nhưng một khi bạn trao đi, chúng sẽ không thể bị dùng để chống lại bạn.

 

Một số người cho rằng việc sống cởi mở và chia sẻ trọn vẹn bản thân với thế giới là một dạng phô trương thiếu tinh tế. Sâu xa hơn, họ cho rằng đó là biểu hiện của tính tự luyến. Đây là một quan điểm lệch lạc nghiêm trọng nếu nhìn từ góc độ của Nguồn, bởi bạn đã đến với hành tinh này để sống trọn vẹn và độc đáo chính là mình. Cách duy nhất để ta đạt được sự tự nhận thức là phải cởi mở với bản thân và cởi mở với thế giới.

 

Hơn thế nữa, cách duy nhất để chúng ta học hỏi lẫn nhau là thông qua sự thể hiện bản thân. Những người tin vào quan điểm kể trên thường lớn lên trong môi trường nơi mà cách duy nhất được xã hội chấp nhận là sự tuân thủ theo chuẩn mực chung. Lễ nghi xã hội thường đòi hỏi mức độ tự kiềm chế cực đoan.

 

Nhưng chúng ta cần hiểu rằng: nếu chúng ta có một quan niệm cố định về việc ai đó "nên" cư xử như thế nào, thì nghĩa là ta đang sống theo các tiêu chuẩn do người đi trước đặt ra, một ai đó từng có quyền lực và tin rằng nếu mọi người hành xử theo một cách nào đó thì họ sẽ cảm thấy hài lòng hơn. Đó là một hình thức kiểm soát xã hội mà chúng ta đã vô thức tiếp nhận và giờ lại tiếp tục duy trì. Ta cần tự hỏi: ai đã quyết định điều gì là "tinh tế" và điều gì là "phô trương", và vì sao? Vì sao việc thể hiện bản thân nơi công cộng lại bị xem là không chấp nhận được, trong khi chúng ta đến thế giới vật chất này để được sống một cách không giới hạn và là chính mình? Tại sao ta phải hành xử theo một khuôn mẫu nhất định, và ai là người quyết định khuôn mẫu đó là "đúng đắn"?

 

Quan điểm cho rằng việc chia sẻ trọn vẹn bản thân là tự luyến, trong sâu xa, là một quan niệm buồn bã. Bạn đến với chiều kích vật chất này và bị giới hạn trong một góc nhìn, mà bạn gọi là "tôi". Bạn sẽ đồng hành với chính mình suốt phần đời còn lại. Điều đó có nghĩa là: bạn chính là tình yêu lớn nhất đời mình, chỉ là bạn chưa nhận ra điều đó mà thôi. Yêu bản thân không phải là tự luyến. Phần lớn mọi người không hiểu gì về tự luyến. Và tôi hứa rằng tôi sẽ có một video riêng về chủ đề này trong thời gian tới.

 

Nhưng ý tưởng cho rằng việc quan tâm đến chính mình, chúc mừng chính mình, ăn mừng chính mình là sai trái, đó không phải là quan điểm đến từ Nguồn. Đó là ý tưởng được truyền từ người này sang người khác. Ý tưởng rằng quên mình là đạo đức, rằng chăm sóc bản thân là ích kỷ, rằng yêu bản thân đến mức muốn thể hiện mình ra thế giới là một điều sai trái, chính là những quan niệm đã bị áp đặt lên chúng ta bởi những người tôn thờ "đức tính hy sinh" và đã chối bỏ con người thật của chúng ta. Họ tin vào "khiêm tốn", nhưng là một sự khiêm nhường chết người.

 

Họ đã dành rất nhiều thời gian để khiến ta tin rằng: ích kỷ là điều xấu, mà xấu thì không xứng đáng được yêu thương. Và vì vậy, cách duy nhất để được yêu là phủ nhận chính mình, giới hạn chính mình, và sống trong bóp nghẹt. Nhưng ý tưởng rằng bạn phải tự giới hạn bản thân, không được ăn mừng cuộc đời mình, không được thể hiện nó cho người khác thấy, đó là một quan điểm bắt nguồn trực tiếp từ sự chối bỏ bản thân.

 

Chốt lại: để sống một cuộc đời đúng với sự hài hòa, để có một cơ thể khỏe mạnh, để sống một cuộc sống mà bạn thật sự yêu thích, thì "sự cởi mở" là điều cần thiết mỗi ngày. Ở bất kỳ thời điểm nào trong ngày, ta luôn có một lựa chọn: mở lòng hay khép lại. Đó là lý do vì sao một trong những bài tập có ích nhất mà bạn có thể làm là liên tục tự hỏi bản thân:

 

- "Ngay lúc này, mình đang khép lại điều gì?"

- "Mình đang tự bóp nghẹt bản thân ở đâu hoặc để cho mình bị bóp nghẹt như thế nào?"

 

Và rồi thực hiện những thay đổi cần thiết để nghiêng về phía cởi mở, dựa trên câu trả lời mà bạn nhận được. Trạng thái cởi mở chính là trạng thái thực sự của tự do. Mọi điều ta làm trong đời đều là sự thể hiện sáng tạo từ nội tâm của mình.

 

Bất kỳ điều gì bạn làm để bóp nghẹt bản thân, hay người khác, cũng chính là đang cản trở dòng chảy của Nguồn năng lượng qua cơ thể mình. Và bạn không thể sống như vậy lâu được. Điều quan trọng là ta phải hiểu rằng: cam kết bước đi trên con đường tâm linh và thực hành tâm linh nghĩa là cam kết sống trên con đường của sự cởi mở.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=9Kp_PlHHbrw

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.