Teal Swan Transcripts 100
Phỏng vấn Teal Swan: Tuổi thơ của cô,
E.T.s, Luật hấp dẫn và nhiều hơn nữa
10-09-2013
Gabriel
Morris:
Xin chào các bạn. Tôi là Gabriel Morris. Ngay sau đây, tôi sẽ giới thiệu ngắn gọn
thôi, đó là cuộc phỏng vấn lần thứ hai của tôi với Teal Swan. Tôi đã phỏng vấn
cô ấy khoảng sáu hoặc bảy tuần trước. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện rất
sâu sắc, mở rộng và đầy thú vị về nhiều chủ đề tâm linh khác nhau, mà nhiều người
thấy vô cùng hấp dẫn và hữu ích.
Vì vậy, tôi muốn
tiếp tục đào sâu thêm vào những chủ đề đó, và đúng là chúng tôi đã làm như vậy,
một cuộc thảo luận rất vui vẻ và thú vị. Trước khi bắt đầu, tôi muốn xin lỗi một
lần nữa vì chất lượng video không được hoàn hảo. Trong cuộc phỏng vấn đầu tiên
với Teal, tôi đã dùng một phần mềm trên máy tính để ghi lại màn hình máy tính xách tay của mình, nhưng điều đó làm chậm kết
nối Skype, vốn đã không mạnh ở vùng núi Rocky của Canada. Âm thanh cũng không
được rõ lắm. Thế nên lần này tôi thử cách khác: đơn giản là chĩa máy quay vào
màn hình máy tính xách tay của mình và ghi lại cuộc phỏng vấn theo cách đó.
Kết quả là âm
thanh tốt hơn hẳn. Tuy nhiên, video lại bị biến dạng và màu sắc lệch do ánh
sáng phản chiếu từ màn hình máy tính xách tay, cộng thêm việc máy quay cố gắng
lấy nét liên tục. Rất tiếc vì điều đó. Dù vậy, tôi nghĩ các bạn sẽ thấy đây là
một cuộc trò chuyện sâu sắc, rất nhiều thông tin, kích thích tư duy và rất hấp
dẫn, đề cập đến cả cuộc sống trong thế giới vật chất lẫn những cõi vượt ngoài
thể xác. Nếu bạn thấy cuộc thảo luận này hữu ích, tôi rất khuyến khích đăng ký
kênh YouTube của Teal – The Spiritual Catalyst.
Bạn có thể tìm
kênh đó bằng cách gõ “Teal Swan” hoặc “The Spiritual Catalyst” trên YouTube.
Ngoài ra, nếu bạn quan tâm đến chủ đề này, hãy đăng ký kênh của tôi, Gabriel
Kundalini. Tôi thường xuyên đăng các video chia sẻ về những chủ đề tâm linh
khác nhau. Sắp tới, tôi cũng chuẩn bị lên đường cho một chuyến phiêu lưu tuyệt
vời trong vài tuần tới. Tôi đã làm việc ở Vườn quốc gia Jasper suốt sáu tháng
qua.
Giờ mùa thu đang
đến, tôi đã tiết kiệm được một khoản và sẽ bắt đầu hành trình du lịch mùa đông.
Điểm đến đầu tiên có thể là Bali, Indonesia. Tôi cũng có thể đến Thái Lan, đi bộ
đường dài ở dãy Himalaya, Nepal, hoặc quay trở lại Ấn Độ lần thứ sáu. Chưa biết
sẽ kết thúc ở đâu, nhưng chắc chắn sẽ là một hành trình rất thú vị. Vậy nên đừng
ngần ngại đăng ký kênh để theo dõi cả hành trình bên ngoài và sự chiêm nghiệm của
tôi.
Không dài dòng nữa,
ngay sau đây là cuộc phỏng vấn lần thứ hai của tôi với Teal Swan, người phụ nữ
tuyệt vời và rất đáng suy ngẫm. Hãy thưởng thức nhé.
---
Trong
phần đầu của cuộc phỏng vấn này, chúng tôi sẽ thảo luận về hành trình chữa lành
đầy phi thường của Teal sau khi trải qua tuổi thơ bị lạm dụng thể xác và tình dục
thường xuyên bởi một giáo phái Mormon cực đoan ở Utah.
---
Gabriel
Morris:
Tôi muốn hỏi bạn một chút về quá trình chữa lành cá nhân của bạn, tùy vào mức độ
mà bạn muốn chia sẻ, sau khi bạn trốn thoát khỏi tình cảnh mà bạn đã phải chịu
đựng trong suốt thời thơ ấu. Tôi nghĩ nhiều người sẽ rất kinh ngạc khi thấy một
con người hiện diện rõ ràng và tỉnh táo như bạn. Như chính bạn từng nói, lẽ ra
bạn phải ở trong một viện tâm thần rồi. Ý tôi là, chỉ cần trải qua một cuối tuần
như vậy thôi, người ta cũng có thể tổn thương suốt đời.
Thế nhưng, hầu hết
tuổi thơ của bạn lại ở trong hoàn cảnh kinh hoàng đó. Vậy khi bạn thoát ra ở tuổi
19, tôi nhớ bạn từng kể… người mà bạn tìm đến để trốn thoát lúc đó là Blake
đúng không? Trong ngôi nhà mà bạn tự làm đau mình, tự cắt bản thân… Và trong
vòng năm, sáu, bảy năm sau đó, bạn đã làm cách nào để dần trở về với chính
mình?
Teal
Swan:
Tôi lao mình vào thể thao.
Gabriel
Morris:
Đúng rồi, bạn là một vận động viên trượt tuyết mạo hiểm.
Teal
Swan:
Ừ. Tôi cảm thấy thể thao lúc đó là cách để tôi trốn tránh tất cả những gì đã xảy
ra, vì nó rất đơn giản. Nếu bạn nhìn vào tâm trí của một người vừa thoát khỏi một
hoàn cảnh như tôi, nơi mọi thứ đều bị kiểm soát. Bạn bị bảo phải ăn gì, phải di
chuyển ra sao. Bạn có người hướng dẫn bạn từng phút một, ra lệnh từng chi tiết
nhỏ trong ngày. Tất cả đều là sự lạm dụng bản thân.
Bạn cứ trượt
băng hay trượt tuyết suốt, và cơ thể bạn trải qua những chu kỳ sức khỏe bất ổn.
Vì khi bạn thi đấu ở cấp độ thể thao như vậy, không phải là “liệu” cơ thể bạn
có sụp đổ hay không, mà là “khi nào” nó sẽ sụp đổ. Điều đó rất giống với những
gì tôi đã quen thuộc. Tôi có huấn luyện viên ra lệnh cho tôi cả ngày. Tôi hành
hạ cơ thể mình và có thể đẩy nó vượt qua giới hạn mà người bình thường không chịu
nổi. Tôi chiến thắng. Tôi có một khuôn khổ rõ ràng. Tôi thức dậy và biết chính
xác mình sẽ làm gì vào lúc 8 giờ sáng.
Tôi biết mình sẽ
làm gì vào lúc 9, 10, 11, 12 giờ. Nhưng điều mà tôi không lường trước được là:
trong thế giới thể thao, điều duy nhất ngăn bạn tiến lên một cấp độ cao hơn, dù
đó là danh hiệu Cúp Thế giới hay Thế vận hội, luôn là chính tâm trí bạn, không
phải cơ thể. Chúng ta thường lấy lý do kiểu như: “Tôi không vào được Olympic vì
cân nặng tôi không đủ, mà tôi lại thi đấu trong môn thể thao có yếu tố trọng lực.”
Nhưng thực ra điều
níu chân bạn lại chính là tâm lý. Và để vượt qua được trạng thái tâm lý đó, bạn
buộc phải quay về, đối diện với những gì đang cản trở bạn. Tất nhiên, điều đó
đã đưa tôi quay lại đối diện với tuổi thơ của mình.
Và thế là tôi có
một động lực mà trước đây tôi chưa từng có. Bởi khi bạn thoát ra khỏi hoàn cảnh
đó, cảm giác như là: “Tôi không bao giờ muốn nhìn lại nữa.”
Gabriel
Morris:
Vâng. Tôi… tôi vừa làm một video sáng nay và đăng lên, trong đó tôi nói về một
bài viết của bạn trên Facebook. Bạn viết rằng: “Miễn là bạn còn kháng cự việc
nhìn lại quá khứ, hay những ký ức đau thương trỗi dậy, thì điều đó vẫn chưa được
giải quyết. Vẫn chưa được chữa lành.” Và sự chữa lành thật sự là khi bạn có thể
quay lại với tâm trí mình, nghĩ đến điều đó mà không có sự kháng cự. Nhưng tôi
cũng nói trong video rằng, đôi khi khi bạn vừa thoát khỏi một hoàn cảnh như vậy,
như trở về từ chiến tranh, hay bước ra khỏi một mối quan hệ lạm dụng, thì vì lý
do sinh tồn, bạn chỉ có thể bỏ chạy khỏi đó và nghĩ: “Kệ hết đi.” Bạn sẽ nói kiểu:
“Tôi sẽ không bao giờ ngoảnh lại.” Bạn chỉ còn cách chuyển sang chế độ sinh tồn,
làm mọi thứ cần thiết để sống sót, rồi sau đó mới có thể nhìn lại. Vậy bạn có…
Teal
Swan:
Không, tôi chỉ định nói rằng… đúng vậy, sau khi bỏ trốn, thể thao đã cho tôi một
động lực để thực sự đối mặt với những điều tồi tệ đó.
Và rồi tôi gặp một
người, đó là một mối quan hệ kinh khủng. Hoàn toàn là một mối quan hệ tệ hại,
nhưng điều thú vị là: chúng tôi đã cứu sống nhau trong năm đó. Lúc đó tôi đang ở
trong đội tuyển trượt tuyết Telomeres của Mỹ, và tôi gặp một người trong đội
tuyển trượt băng tốc độ của Mỹ, anh ta nghiện cocaine. Tôi đã đưa anh ấy về
nhà, giúp anh ấy cai nghiện và dứt khỏi ma túy. Dù mối quan hệ rất tồi tệ,
nhưng chúng tôi thực sự đã cứu sống nhau.
Đó là điều tôi
làm cho anh ấy. Còn điều anh ấy làm cho tôi là: anh là người đầu tiên nhìn thẳng
vào tôi và nói: “Điều em đang kể với anh về tuổi thơ của mình là không ổn. A:
Nó không bình thường. B: Anh sẽ rời bỏ em nếu em không đi trị liệu, vì ở trong
mối quan hệ với em quá khó khăn.”
Tôi từng rất
ghét anh ấy vì điều đó. Nhưng chính anh ấy đã đẩy tôi đến với trị liệu. Và may
mắn thay, sau 13 nhà trị liệu mà tôi đã gặp trước đó, tôi cuối cùng cũng gặp được
một người tuyệt vời. Cô ấy chuyên trị liệu cho các nạn nhân bị lạm dụng trong
nghi thức tà giáo. Đó là toàn bộ lĩnh vực của cô ấy.
Gabriel
Morris:
Thật may mắn là bạn đã gặp được cô ấy.
Teal
Swan:
Thật ra thì cũng khá là chán nản. Nhưng ở Utah, việc chỉ chuyên giúp những đứa
trẻ bị tra tấn theo kiểu nghi thức có thể trở thành một nghề riêng biệt. Tôi bước
vào phòng trị liệu, và cô ấy biết chính xác mình đang đối diện với điều gì. Cô ấy
cực kỳ giỏi. Cô đã đẩy tôi đến những nơi mà tôi không bao giờ dám bước đến một
mình.
Gabriel
Morris:
Tôi hiểu.
Teal
Swan:
Tôi đã dành năm năm tiếp theo đi vào bên trong tâm trí mình, “giải cứu” từng đứa
trẻ bị mắc kẹt trong tôi, từng cảnh tượng còn kẹt lại, rồi chữa lành chúng, tìm
được một sự giải thoát nội tâm nào đó. Và sau đó, tất cả xoay quanh nhận thức
tinh thần. Nhận thức về lý do tại sao mình làm những việc mình đang làm. Ví dụ:
tại sao tôi lại phải luôn “xếp hàng” sẵn năm người đàn ông, chỉ để đề phòng một
trong số họ không thể ở bên tôi hôm đó?
Gabriel
Morris:
Đó là nỗi sợ tiềm thức, đúng không?
Teal
Swan:
Sau nhiều năm như vậy, tôi thấy rất rối bời. Nhưng tôi cũng có nhiều tự do hơn.
Tôi bắt đầu có được sự nhận thức rõ ràng. Và đó là điều tôi nghĩ đã tạo nên sự
khác biệt giữa tôi và nhiều người khác. Tôi có thể thoát khỏi chế độ sinh tồn.
Tôi nghĩ phần nào là vì tính cách tôi vốn mạnh mẽ và can đảm. Tôi là kiểu người,
nếu tôi sợ điều gì đó, tôi sẽ không chịu đựng nổi chính mình nếu cứ để nỗi sợ
đó tồn tại mãi.
Chính điều đó đã
thúc đẩy tôi đi vào sự nhận thức. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi: “Được rồi, mình đã tự
do đủ để nhìn thấy toàn cảnh. Mình có thể thừa nhận sự thật về tuổi thơ mình, rằng,
người đàn ông đó thật ra không phải là cha ruột. Và ông ta có thể không làm điều
đó vì yêu thương gì cả. Ông ta có thể chỉ đơn giản là muốn làm tổn thương mình
và lấy khoái cảm từ điều đó.”
Sau đó, câu hỏi
tiếp theo là: “Nhưng tôi vẫn không hạnh phúc. Tôi vẫn thức dậy mỗi ngày với rất
nhiều vấn đề, và tôi hoàn toàn không hiểu hạnh phúc là gì.” Điều thú vị là, khi
tôi đi tìm câu trả lời trong giới trị liệu tâm lý, tôi nhận được phản hồi rằng…
không ai biết “hạnh phúc” thực sự là gì. Và điều đó không thể chấp nhận được với
tôi.
Gabriel
Morris:
Ý bạn là, điều gì không thể chấp nhận được?
Teal
Swan:
Rằng họ không biết hạnh phúc là gì. Họ
không biết phải làm gì để đạt được điều đó. Ngay cả những chuyên gia tâm lý
hàng đầu, những người phụ trách mảng trị liệu chấn thương, những người đã đặt nền
móng cho các phương pháp giúp các cô gái như tôi vượt qua hoàn cảnh khủng khiếp
mà không tự sát hoặc làm hại người khác, họ vẫn giữ thái độ như thế này: Họ ngồi
nói chuyện với bất kỳ ai đang yêu tôi và bảo rằng: “Cô ấy không thể ở một mình
trong nhà. Không bao giờ. Cô ấy không thể tự lái xe một mình đến bất kỳ đâu.
Chúng ta đang đối diện với những giới hạn nhất định.”
Họ mang ra biểu
đồ não và nói: “Đây là não bộ của Teal. Nó đã hình thành theo cách này vì bị lạm
dụng từ khi còn nhỏ. Và đây là cách não phản ứng khi bị lạm dụng, nó bị biến dạng
và sẽ không hoạt động theo cách bạn mong muốn.” Và tôi đã ngồi nghe họ nói.
Trong một thời gian, tôi thực sự chìm vào trạng thái tuyệt vọng. Tôi nghĩ: “Được
rồi. Đây là cuộc đời mình. Thật tồi tệ.” Tôi nghĩ rằng tôi phải cảnh báo mọi
người trước khi họ bước vào mối quan hệ với tôi: “Đây là những gì họ sẽ phải đối
mặt.”
Gabriel
Morris:
Thật là một thông điệp tồi tệ.
Teal
Swan:
Vâng. Và sau khoảng một năm như vậy, tôi đã nghĩ: “Cái này không ổn. Tôi không
thể tiếp tục như thế.”
Gabriel
Morris:
Đúng vậy. Bạn không thể chấp nhận rằng hạnh phúc là điều không còn khả thi nữa,
rằng nó chỉ là vấn đề về não bộ, và bạn phải… thôi thì, cứ chấp nhận vậy.
Teal
Swan:
Vâng.
Gabriel
Morris:
Vâng. Vậy thì thật tốt khi bạn…
Teal
Swan:
Và thế là tôi bắt đầu nghiên cứu rất nhiều. Tôi bắt đầu tìm hiểu mọi góc nhìn
khác nhau, các chuyên gia phát triển bản thân, xem họ nói gì về hạnh phúc.
Tôi đọc và nghĩ:
“Ồ, nhảm nhí.” Rồi lại đọc cái khác và cũng thấy: “Nhảm nhí nốt.” Đọc tiếp lại
nghĩ: “Cái này thật khủng khiếp. Họ đang nói cái gì vậy?” Rồi tôi dừng lại một
chút.
Tôi nói với bản
thân: “Khoan đã, Teal. Tại sao bạn lại biết những điều người ta nói là nhảm
nhí, rằng nó không hiệu quả, rằng đó không phải lời giải thích đúng? Và làm sao
bạn vừa nói như vậy, nhưng đồng thời lại bảo rằng bạn không biết hạnh phúc là
gì hay không biết cách dạy nó?”
Và tôi ngồi đó
và nghĩ: “Trời ơi, đúng thật.” Có thể tôi đã trải nghiệm nhiều hạnh phúc hơn
người bình thường, chỉ là tôi chưa nhận ra.
Và đúng là như
thế. Hoàn toàn đúng. Tôi đã quan sát con người. Tôi dành rất nhiều thời gian
quan sát cách người ta sống qua từng ngày. Chỉ đơn giản là sinh tồn.
Và tôi nghĩ: “Chết
thật. Từ trước tới giờ tôi cứ đi tìm câu trả lời cho câu hỏi ‘hạnh phúc là
gì?’, nhưng thực ra tôi biết hạnh phúc là gì. Và phần lớn người trên đời này không
sống trong trạng thái đó.”
Và tôi biết cách
đưa họ đến nơi đó. Thế là tôi bắt đầu dạy.
Gabriel
Morris:
Tuyệt vời. Nghe như bạn đã thực sự đặt câu hỏi về mọi thứ, gom nhặt từng chút
thông tin có thể. Hành trình chữa lành của bạn thật sự rất thú vị khi được
nghe. Nó thực sự giúp soi sáng mọi thứ. Và tôi đoán chắc hẳn đã có một khoảng
thời gian khá dài mà bạn… không phải kiểu: “Tôi đã vượt qua hết rồi, giờ thì
lên YouTube thôi…”
Teal
Swan:
Ồ không, không. Giờ thì tôi cố gắng nhìn lại khoảng thời gian điên loạn ấy bằng
tâm thế tích cực. Nhưng đôi khi tôi vẫn rơi vào những khuôn mẫu cũ. Tôi nghĩ:
“Trời ơi, người đó đã phải chịu đựng những gì khi ở cạnh tôi. Thật buồn.”
Khi tôi mới
thoát khỏi quá khứ, tôi không phải là một người dễ chịu gì cả.
Gabriel
Morris:
Vâng, tôi tin rằng nó sẽ vậy.
---
(Chuyển
sang phần tiếp theo của cuộc trò chuyện)
Tiếp
đó, chúng tôi thảo luận sâu hơn về một số khái niệm đã từng đề cập trong cuộc
phỏng vấn đầu tiên giữa tôi và Teal, liên quan đến các cõi linh hồn, việc con
người sống đồng thời nhiều cuộc đời trong nhiều thực tại, người ngoài hành tinh
và tình trạng tiến thoái lưỡng nan của nhân loại.
---
Gabriel
Morris:
Trong cuộc phỏng vấn trước, chúng ta đã nói rất nhiều về các cõi linh hồn, tính
đa chiều, và cách mà mọi thứ vận hành, như việc chúng ta đang sống nhiều cuộc đời
song song trong những thực tại khác nhau, và chúng hòa quyện vào nhau, được
truy cập qua giấc mơ hoặc những cách khác.
Và bạn từng nhắc
rằng chúng ta có một kết nối trước đó. Bạn nói rằng chúng ta là đồng nghiệp
trong một tổ chức, một tổ chức ngoài thế giới vật chất, có nhiệm vụ hỗ trợ các
thế giới khác. Khi đó tôi không đi sâu vào lắm. Nhưng giờ, nếu bạn cảm thấy phù
hợp, tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn một chút.
Câu hỏi đầu tiên
tôi muốn hỏi là: để mọi người có thể hiểu rõ hơn, bạn “cảm nhận” những điều
này, những điều nằm ngoài cõi vật chất, như thế nào? Nó đến với bạn như một cảm
giác thôi sao? Hay là một giọng nói? Một hình ảnh?
Teal
Swan:
Là tất cả những điều đó. Nó giống như một dạng ký ức cảm giác đầy đủ, thật sự
là như vậy. Như khi bạn cố nhớ mình đã ăn gì vào sáng nay ấy.
Gabriel
Morris:
Vậy sao. Wow.
Teal
Swan:
Đúng vậy. Chỉ là ký ức tôi mang theo khi đến cuộc đời này thì nhiều hơn rất nhiều
so với những gì xảy ra ở kiếp sống hiện tại. Nhưng cảm giác nhớ lại thì giống hệt
như khi bạn cố nhớ về buổi khiêu vũ đầu tiên hồi trung học.
Gabriel
Morris:
Vâng. Có thể phải cố nhớ một chút, rồi…
Teal
Swan:
Thực ra cũng không cần cố lắm.
Gabriel
Morris:
Không cần thật sao?
Teal
Swan:
Cũng tùy bạn thích nó đến mức nào.
Gabriel
Morris:
Ừ, đã hơi lâu rồi với tôi. Tôi 41 tuổi rồi.
Teal
Swan:
Trông bạn không giống vậy đâu.
Gabriel
Morris:
Cảm ơn nhé. Một điều bạn từng nói là, tôi từng nghĩ, “Ồ, có lẽ trước khi tôi được
sinh ra, chúng ta từng gặp nhau ở cõi linh hồn, rồi giờ ta cùng tái sinh và làm
nhiệm vụ của mình.” Nhưng bạn lại nói không, nó là bây giờ. Vậy ý bạn là gì khi nói “nó là bây giờ”?
Teal
Swan:
Ý tôi là không phải cái “bản thể” đã từng có cuộc gặp đó giờ không còn nữa. Ý
tôi là bạn thực sự là một phần mở rộng sống động, có hơi thở của bản thể đó. Bản
thể đó vẫn đang tồn tại và chúng ta vẫn thường xuyên gặp nhau. Chỉ là, hiện tại,
bạn và tôi đang ở trong một góc nhìn thuộc chiều không gian thứ sáu.
Và từ góc nhìn
đó, việc phóng chiếu năng lượng ra ngoài không có gì là khó hiểu. Việc phóng
năng lượng của bạn đi chỗ khác không hề khó khăn. Nó giống như thế này: Giả sử
từ góc nhìn ba chiều của chúng ta, ta có thể phóng chiếu năng lượng của mình và
sống một cuộc đời đồng thời như một cọng cỏ ngoài kia.
Tức là tôi có thể
chuyển sự tập trung của mình từ cuộc trò chuyện đang diễn ra ở đây sang sống
như một cọng cỏ ngoài kia. Về cơ bản, đó chính là điều đang xảy ra với cơ thể vật
chất của chúng ta khi xét từ góc nhìn của các sinh mệnh ngoài hành tinh. Họ gọi
đó là "soul fort".
Gabriel
Morris:
"Soul" gì cơ?
Teal
Swan:
"Soul fort" – pháo đài linh hồn.
Gabriel
Morris:
Soul fort. Vâng, vậy tức là… đó là một dạng ý định, một khát khao muốn phóng
chiếu năng lượng và tập trung hơn vào một chiều không gian khác, một cõi khác,
như cõi ba chiều này?
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Gabriel
Morris:
Được rồi. Vậy tức là ý thức cũng hiện diện đầy đủ ở cái nơi kia, cùng lúc?
Teal
Swan:
Hãy hình dung bạn như một chiếc camera dưới đáy biển. Đó là cách dễ hiểu nhất để
diễn giải.
Gabriel
Morris:
Vâng, tôi hiểu.
Teal
Swan:
Giả sử có một chủng loài ngoài hành tinh nào đó, việc mở rộng nhận thức của họ
sẽ được thúc đẩy nhờ vào việc thấu hiểu góc nhìn con người ở chiều không gian
thứ ba. Để làm điều đó, giống như bạn không thể bơi xuống đáy đại dương mà
không cần thiết bị, bạn cần gửi thiết bị ghi hình xuống đó, gửi "thiết bị"
xuống đáy đại dương. Và thiết bị đó, tình cờ thay, chính là một sinh vật, bạn hiểu
tôi không?
Gabriel
Morris:
Vâng.
Teal
Swan:
Theo cách tương tự, hiện tại “thiết bị” đó là con người.
Gabriel
Morris:
Tôi hiểu rồi. Và có thể nói rằng điều đó xảy ra đồng thời để phục vụ trải nghiệm
của chính chúng ta, đồng thời tạo ra một dạng thay đổi nào đó?
Teal
Swan:
Đúng vậy. Thường thì nó có mục đích kép.
Một là cho sự
phát triển của chính chúng ta. Mục đích kia là phục vụ cho sự mở rộng của toàn
bộ Tồn Tại, mà đó chính là điều bạn lựa chọn khi bạn thực sự hiểu được tính Nhất
Thể. Điều bạn sẽ thấy thường xuyên là: trong những giai đoạn như hiện nay, khi
tổng thể nhân loại đang vô thức cầu khẩn rất mãnh liệt cho một thông tin mới,
cho một lối thoát, vì phần lớn họ cảm thấy rất bế tắc, thì bạn sẽ thấy các sinh
mệnh từ những chiều không gian khác sẽ “đi xuống”, hiện thân theo nhiều hình thức
khác nhau để phù hợp với cách mà công chúng có thể tiếp nhận.
Đó là lý do vì
sao sẽ có người đến trong hình hài nữ giới, có người đến trong hình hài nam giới.
Có thể phụ nữ cần một hình mẫu nữ mạnh mẽ để dẫn dắt họ vào làn sóng năng lượng
mới này. Và cũng có thể, những người đàn ông không chịu nghe phụ nữ sẽ cần một
sự hiện diện nam tính mạnh mẽ để dẫn dắt họ tiến vào sự chuyển hóa này trong xã
hội.
Gabriel
Morris:
Vâng. Và may mắn là, hiện nay đàn ông đã cởi mở hơn với việc lắng nghe phụ nữ,
khác xa với thời bạn từng là SaiBaba ở Ấn Độ, khi một nữ giáo chủ tâm linh gần
như không có cơ hội nào cả.
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Gabriel
Morris:
Vậy… có thể nói có bao nhiêu thực thể là thành viên trong tổ chức mà bạn nhắc đến
không? Tôi biết đây là một khái niệm giới hạn, nhưng…
Teal
Swan:
Tại bất kỳ thời điểm nào trên Trái Đất, có lẽ sẽ có khoảng hàng trăm nghìn
thành viên từ tổ chức mà chúng ta đang là một phần.
Gabriel
Morris:
Và đó là một dạng liên minh giữa các nhóm như Pleiadian, Arcturian, v.v.?
Teal
Swan:
Cách dễ hình dung nhất là, điều này nghe như phim khoa học viễn tưởng, nhưng
tôi chỉ có thể giải thích như vậy, nó giống như một tổ chức Greenpeace liên ngân hà.
Bạn biết
Greenpeace (Hòa bình xanh) ở Trái Đất chứ? Rất nhiều người từ các quốc gia khác
nhau tham gia Greenpeace. Nếu bạn tưởng tượng điều đó ở cấp độ chủng loài thay
vì chủng tộc, thì sẽ có nhiều chủng loài ngoài hành tinh khác nhau cùng tham
gia tổ chức này và đến bất cứ nơi nào trong vũ trụ cần sự giúp đỡ nhất. Trớ
trêu thay, nơi đó luôn là nơi đang dẫn đầu sự mở rộng trong vũ trụ. Và hiện tại,
nơi đó chính là Trái Đất.
Gabriel
Morris:
Vậy liệu bây giờ vẫn còn những ET (người ngoài hành tinh) có ý đồ xấu đến Trái
Đất không?
Teal
Swan:
Ý bạn “ý đồ xấu” là gì?
Gabriel
Morris:
Câu hỏi hay đấy. Ý tôi là những sinh mệnh không mang tình thương, đến đây đơn
thuần chỉ để kiểu: “Những con người kỳ lạ này là gì vậy? Hãy mổ xẻ và xem thử
xem bọn họ là gì”, thay vì đến với mục đích nhân từ nào đó.
Teal
Swan:
Đúng vậy. Dĩ nhiên, loài người quá tập trung vào vai trò nạn nhân của chính
mình đến mức họ buộc phải thu hút những trải nghiệm tương ứng như vậy. Thế nên
bạn sẽ thấy, bạn sẽ thấy khá nhiều điều kiểu đó. Thực tế, nhiều người trong số
chúng ta, những người đến từ tổ chức này, một phần mục đích kép của chúng ta là
để ngăn chặn... Thật ra tôi không muốn dùng từ “ngăn chặn” vì chúng ta hiểu luật
hấp dẫn. Và bạn không thể ngăn cản bất cứ điều gì khi mà điều đó đã được mời gọi.
Một “lời mời” là kết quả từ sự tập trung cá nhân.
Nhưng một phần
trong sứ mệnh kép của chúng ta là giáo dục con người để giúp họ thoát khỏi dải
tần số rung động mà những chủng loài ET kia có thể chạm tới. Đó là một sự tồn tại,
nhưng ý tôi là, họ bị hiểu sai.
Tôi luôn phải
nói trước điều này, vì chúng ta đã biến họ thành những con quái vật, trong khi
thực tế là, góc nhìn của những sinh mệnh đó cũng có giá trị riêng. Những gì họ
đang làm… bạn biết đấy, phần lớn những sinh mệnh mà chúng ta hay nói đến là
loài bò sát. Và thực tế là, loài này giống như những con ruồi vũ trụ, họ làm
công việc dọn rác.
Chỉ có điều cái
nhìn của họ về "rác" khá giới hạn. Nhưng họ có lập luận riêng khi nói
đến loài người. Bởi nếu bạn chụp nhanh một bức tranh về Trái Đất hiện tại, thì
chúng ta giống như một căn bệnh đối với hành tinh này hơn là một sinh vật cộng
sinh có ích cho Trái Đất.
Gabriel
Morris:
Chỉ đơn giản vì cách mà chúng ta đang hành xử.
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Gabriel
Morris:
Dù cho tiềm năng của chúng ta là rất lớn...
Teal
Swan:
Nó không lan tỏa sang những loài khác, nhất là các loài khác trong vũ trụ. Khi
nhìn từ góc độ cộng sinh trong vũ trụ, nhân loại không phải là một ứng viên tốt.
Chúng ta là kiểu sinh vật không quan tâm. Bạn biết đấy, chúng ta là giống loài
mà, tất nhiên đây là nói chung chung vì chúng ta đều biết có hàng triệu người
không như vậy, nhưng đa phần, chúng ta không quan tâm đến các loài khác, mà chỉ
quan tâm đến bản thân.
Chúng ta cũng
không thực sự quan tâm đến những gì mình đang làm với Trái Đất, vì chúng ta xem
đây là một nguồn tài nguyên vô hạn mà chúng ta sẽ khai thác đến cùng. Chúng ta
tách rời đến mức không còn cảm nhận được sự hủy diệt hành tinh này đang ảnh hưởng
đến chính mình. Vì thế, nếu bạn nhìn bức tranh đó từ góc nhìn của người ngoài
hành tinh, thì kiểu như: “Ồ, thôi thì hãy loại bỏ những kẻ này đi.” Và họ làm
việc đó một cách vô cảm. Họ không có sự kết nối cảm xúc.
Nhưng nếu bạn muốn
hình dung dễ hơn: họ xem việc tiêu diệt hay khai thác nhân loại giống như cách
con người nhìn nhận về con đỉa. Vấn đề gì khi bạn gỡ một con đỉa ra nếu nó liên
tục làm nhiễm độc cơ thể đang duy trì sự sống của nó?
Vì vậy, bạn và
tôi, những người thuộc phe đối lập với điều đó, chúng ta ở đây là để giúp con
người điều chỉnh lại bản thân theo hướng ngược lại: trở thành một xã hội cộng
sinh với Trái Đất, và trở thành một xã hội hòa hợp với chính mình. Khi chúng ta
làm được điều đó, tần số rung động mà chúng ta phát ra sẽ đủ mạnh để chứng minh
giá trị của loài người, và vì thế, những loài kia sẽ không thể tồn tại ở đây.
Không còn sự tương thích về rung động nữa.
Gabriel
Morris:
Vậy theo bạn, gốc rễ của vấn đề loài người là gì? Tôi biết đây là một câu hỏi lớn.
Teal
Swan:
Nhưng tận cùng, gốc rễ của vấn đề loài người là hầu hết con người cảm thấy mình
hoàn toàn bất lực. Đến mức họ không thể làm những điều cần thiết để đưa bản
thân đến một trạng thái cảm xúc đủ tốt để có thể cảm nhận được sự hợp nhất.
Gabriel
Morris:
Để thấy được lợi ích của một cách tồn tại khác, bởi vì họ chưa từng trải nghiệm
nó, nên không thể hiểu hết tiềm năng tuyệt vời đang có. Chỉ cần bạn thay đổi
suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Teal
Swan:
Bạn có thể gọi đó là “thiếu sự thức tỉnh”.
Gabriel
Morris:
Vâng
Teal
Swan:
Phần lớn con người vẫn đang trong trạng thái “ngủ”, họ không đặt nhiều câu hỏi.
Họ chỉ đang sống trong chế độ sinh tồn. Và chính sự thiếu thức tỉnh này tạo ra
tần số rung động thấp đến mức khiến họ nhìn nhận bản thân như hoàn toàn tách biệt,
và từ đó bắt đầu chiến đấu theo kiểu “tư duy phân tầng”, để leo lên trên mọi thứ
khác.
Gabriel
Morris:
Và điều đó cứ lặp đi lặp lại, liên tục củng cố cái “sự thật” sai lệch đó, rằng
bạn phải luôn ở thế phòng thủ, rằng thiên nhiên là kẻ thù, rằng kẻ thù là kẻ
thù, và rằng cuộc sống không thể dễ dàng, vui vẻ, đầy tình yêu, sáng tạo mà vẫn
vận hành tốt.
-------------
Sau
đó, tôi kể cho Teal nghe về một sự việc kỳ lạ đã xảy ra khi tôi còn học trung học,
ở thị trấn nhỏ nơi tôi lớn lên tại miền bắc California; và hỏi rằng những chuyện
như thế này nằm ở đâu trong khái niệm “tự tạo ra thực tại của chính mình”.
-------------
Gabriel
Morris:
Có một điều nhỏ mà tôi muốn đề cập, đó là khái niệm về việc có nhiều lực lượng
khác nhau đang ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Và tôi muốn kể một câu
chuyện ngắn, chỉ để làm ví dụ, đó là khi tôi học trung học, tôi nghe tin một học
sinh cùng trường đã qua đời. Và cách mà cậu ấy mất là do một cái cây ngã xuống ngay
xe cậu ấy trong lúc đang lái.
Giờ chỉ cần nghĩ
xem, chỉ một vài mili giây thôi mà mọi thứ đã phải theo trình tự thì chuyện đó
mới có thể xảy ra. Và dĩ nhiên, điều này có thể áp dụng cho rất nhiều tình huống
khác, những người mà ta gặp, những cơ hội việc làm mà ta có được. Nhưng bạn biết
không, chỉ cần cậu ấy đánh răng lâu hơn hai giây, có lẽ cậu ấy đã sống sót. Bạn
hiểu ý tôi chứ? Ý tôi là, có phải rất nhiều quyết định mà ta đưa ra trong đời,
những quyết định nhỏ, trong tích tắc, kiểu như, “Nên rẽ trái hay rẽ phải để đến
chỗ làm?”, rồi từ quyết định đó, bạn gặp được ai đó, người mà sau này bạn kết
hôn, hoặc bạn gặp tai nạn xe… đại loại thế.
Liệu những quyết
định tưởng như đơn giản ấy trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta có đang bị
chi phối bởi những lực lượng vô hình nào đó không?
Teal
Swan:
Lực lượng vô hình lớn nhất, điều mà có vẻ như chúng ta hoàn toàn không nhận thức
được, chính là: khi chúng ta nghĩ các suy nghĩ mỗi ngày, chúng thực sự phát ra
một lực từ tính, hút chúng ta về phía những sự kiện tương ứng với tần số rung động
đó.
Vậy nên, chính bạn
là người đưa ra quyết định đó. Chính bạn là người tạo ra tất cả những điều đang
diễn ra. Nhưng chúng ta lại không biết rằng mình đang phát ra lực đó từ bản
thân.
Chúng ta đang
"kỳ vọng" vũ trụ sắp xếp mọi thứ phù hợp với những gì mình muốn. Nghe
thì có vẻ tầm thường, thậm chí ngớ ngẩn khi tôi nói rằng ai đó lại muốn thu hút
một tình huống như bị cây đè chết. Nhưng nếu bạn theo dõi các suy nghĩ của người
đó trong hai năm, năm năm trước khi sự kiện đó xảy ra, thì sẽ thấy, thực sự đó
là một “lời mời gọi” từ vô thức mà bản thân họ cũng không nhận ra.
Gabriel
Morris:
Ý bạn là, rằng có thể anh ta đã sẵn sàng rời khỏi thế giới này, vì một lý do
nào đó, có thể để phục vụ một mục đích khác?
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Gabriel
Morris:
Đây đúng là những điều đa chiều và cuốn hút, việc cố gắng lý giải thực tại.
Teal
Swan:
Ồ, nhưng chẳng phải người ta vẫn bảo rằng: “Tất cả chỉ là ngẫu nhiên” sao?
Gabriel
Morris:
Vâng, đúng rồi. Chẳng có gì cả… chỉ toàn là những sự kiện ngẫu nhiên. Và ý thức
cũng chỉ là sản phẩm phụ của bộ não, theo khoa học nói là vậy. Và tôi thật sự
không biết làm thế nào để bạn có thể giải quyết được vấn đề đó.
Teal
Swan:
Tôi biết.
---
Teal
giải thích sự khác biệt giữa việc theo đuổi mong muốn và hành động theo những
thôi thúc dựa trên không gian cảm xúc tiêu cực.
---
Gabriel
Morris:
Vậy liên quan đến việc “theo đuổi mong muốn”, tôi biết bạn cũng đã từng giải
thích phần nào rồi, nhưng tôi muốn có thêm một góc nhìn khác. Chắc chắn nhiều
người sẽ hiểu sai khi bạn nói “hãy theo đuổi mong muốn của mình”, họ sẽ phản biện
kiểu: “Nếu mong muốn của tôi là đi chích heroin lần nữa thì sao? Hoặc đi giết
ai đó thì sao?” v.v. Vậy làm thế nào để phân biệt giữa việc đi theo mong muốn
thật sự và việc chỉ làm bất cứ điều gì mình muốn trong khoảnh khắc đó, theo kiểu
hành động theo sự thôi thúc?
Teal
Swan:
Sự khác biệt nằm ở việc phân biệt giữa “thôi thúc” và “cảm hứng”.
“Thôi thúc” là
thứ bạn bị thôi thúc thực hiện khi đang ở trong trạng thái cảm xúc tiêu cực.
“Cảm hứng” là thứ
bạn được dẫn dắt để làm khi đang ở trong trạng thái cảm xúc tích cực.
Vì vậy, điều tôi
sẽ nói với ai đó là: nếu bạn có thôi thúc muốn giết người, hãy làm điều đó
trong tâm trí thôi. Thôi thúc xuất phát từ một trạng thái cảm xúc tiêu cực. Còn
cảm hứng là thứ đến từ một cảm xúc tích cực, hoặc một ý nghĩ tích cực.
Nhưng chúng ta sẽ
chẳng đi tới đâu nếu cứ dùng sự đè nén để đối phó. Đây mới là điều thực sự xảy
ra: nếu bạn nói “Ôi, tôi thực sự muốn giết người đó, nhưng tôi sẽ không cho
phép mình làm vậy”, thì năng lượng đó chính là sự đè nén. Vì thế, điều tôi khuyến
khích mọi người là hãy đi tới tận cùng suy nghĩ đó trong tâm trí. Bạn sẽ không
thực sự hành động. Mà chỉ là giết họ trong đầu bạn thôi. Và bạn sẽ nhận ra rằng,
não bộ của bạn sẽ rất nhanh chóng chán ngấy việc nhai lại suy nghĩ đó.
Việc cho phép bản
thân đi vào rung động đó, chính là cho phép bản thân leo lên bậc rung động cao
hơn. Và dĩ nhiên, vì luôn có sự lưu thông, nên bạn sẽ không bị mắc kẹt ở đó. Lý
do duy nhất khiến bạn bị mắc kẹt trong một cảm xúc là vì bạn kháng cự lại cảm
xúc đó. Ví dụ như: Tôi đang tức giận,
nhưng tức giận là không đúng đắn, giờ thì bạn sẽ mắc kẹt trong cơn giận đó
mãi mãi.
Gabriel
Morris:
Vâng.
Teal
Swan:
Vì vậy, nếu bạn cho phép mình đi vào những ý nghĩ trả thù đó, chẳng hạn như “Tôi
muốn giết ai đó”, và bạn cho phép mình tưởng tượng ra điều đó trong tâm trí,
thì rất nhanh thôi, não bộ của bạn sẽ tự nhiên chuyển hướng về phía sự hòa hợp,
tức là tới tần số rung động cao hơn kế tiếp, có thể là sự giận dữ. Thay vì mơ
tưởng về việc họ bị giết, bạn sẽ chỉ có một suy nghĩ kiểu như: “Trời ơi, tôi thực
sự, thực sự ghét người đó”.
Có thể đi kèm với
hình ảnh lửa, hoặc không có hình ảnh gì cả. Và lúc đó, bạn lại cho phép mình trải
nghiệm cơn giận đó, mà không cần phải hành động gì.
Thông điệp cốt
lõi về việc theo đuổi mong muốn là: Hãy theo đuổi chúng bằng tâm trí trước.
Còn khi nào mới
nên hành động? Khi nào bạn có một mong muốn mà nó là hệ quả của một trạng thái
cảm xúc tích cực.
Gabriel
Morris:
Và thực ra, tất cả là về việc làm việc với năng lượng. Khi tôi còn nhỏ, chúng
tôi có một cái bao cát trong ga-ra. Và khi bố tôi nhận ra tôi đang tức giận,
ông ấy sẽ nói: “Đi đấm bao cát đi.”
Thay vì bảo rằng
tức giận là sai và hãy chối bỏ nó, thì ông ấy công nhận đó là một dạng năng lượng,
là một phản ứng tự nhiên với những tình huống tồi tệ trong cuộc sống, và cho
phép năng lượng đó được tuôn chảy. Nhưng bạn biết đấy, nhiều người lại nghĩ rằng
nếu để năng lượng đó tuôn chảy, thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo lực. Và, đúng như bạn
nói, thực sự là ta cần học cách xử lý loại năng lượng đó theo cách khác. Đó là
một trong những sự phân biệt tinh tế mà mọi người cần đào sâu và học cách nhận
diện từ bên trong.
Teal
Swan:
Cũng cần nhắc đến một quy luật rung động ở đây, đó là: nếu bạn hành động trong
khi tin rằng điều đó sẽ dẫn đến hậu quả tiêu cực, thì nó sẽ luôn dẫn đến hậu quả
tiêu cực.
Ví dụ, giả sử một
người như tôi nói rằng: “Được rồi, hãy hành động vì trả thù đi.” Nhưng nếu bạn
nghĩ rằng điều đó sẽ không kết thúc tốt đẹp, thì nó sẽ không kết thúc tốt đẹp.
Nếu hệ thống hướng
dẫn cảm xúc bên trong bạn đang nói rằng: Đừng
làm điều đó…
Gabriel
Morris:
Đúng rồi. Hãy đi dạo, hoặc thiền định…
Teal
Swan:
Bạn vừa khiến tôi nhớ ra một điều.
Gabriel
Morris:
Điều gì vậy?
Teal
Swan:
Vì tò mò thôi, bạn có xem loạt Shadow House của tôi chưa?
Gabriel
Morris:
Có rồi.
Teal
Swan:
Trong tập cuối, tập số tám, tôi thực sự đã dẫn một người trải qua đúng quá
trình mà bạn đang nói tới. Chúng tôi đi thẳng vào sự trả thù bằng tâm trí.
Và người xem có
thể chứng kiến điều đó. Chứng kiến cơ thể xử lý cảm xúc nhanh đến mức nào, mà
không cần phải hành động gì cả. Điều mà người đó cảm thấy thoải mái là: bắn người
kia. Vậy nên chúng tôi đã bắn họ trong
tâm trí. Và anh ấy đã trải qua toàn bộ quá trình đó. Đây là một ví dụ rất
rõ ràng cho những ai chưa hiểu về cách toàn bộ chuyện này vận hành.
Gabriel
Morris:
Vấn đề là hiểu rằng tất cả đều là về năng lượng. Đó mới là trọng tâm thực sự của
vấn đề.
-----
Trong
phần cuối cùng này, chúng tôi thảo luận về các sự kiện thời sự, bao gồm kế hoạch
của Obama nhằm tấn công Syria, giới tinh hoa đang điều hành thế giới và khả
năng sụp đổ kinh tế toàn cầu có thể xảy ra trong tương lai gần.
----
Gabriel
Morris:
Tôi muốn nhắc lại với mọi người rằng, trong buổi phỏng vấn trước đây, chúng ta
đã nói về Tổng thống Obama và khả năng xảy ra Thế chiến thứ ba. Bạn từng nói rằng,
nhân loại ở thời điểm hiện tại đang tương thích với khả năng Thế chiến thứ ba.
Và rồi chỉ khoảng sáu, bảy tuần sau đó, mọi thứ đã leo thang rõ rệt theo hướng
đó. Vậy nên tôi muốn hỏi bạn rằng, bạn nghĩ điều gì đang diễn ra, điều gì đang
diễn ra trong đầu của Obama lúc này, khi ông ấy đang cân nhắc khả năng tấn công
Syria, với hàng loạt kịch bản có thể xảy ra, một số trong đó thật điên rồ. Bạn
có tình cờ xem buổi họp báo sáng nay của ông ấy không?
Teal
Swan:
Không.
Gabriel
Morris:
À, ông ấy vừa có một buổi họp báo ở Nga. Đó là buổi họp báo đầu tiên tôi thấy
ông ấy tham gia sau một thời gian dài. Rất thú vị khi được chứng kiến cách ông ấy
trả lời các câu hỏi. Rõ ràng, ông ấy là một người suy nghĩ sâu sắc, thông minh,
và dường như có sự tin tưởng rằng đây là điều đúng đắn cần làm.
Với tôi thì, điều
đó có vẻ như hoàn toàn điên rồ, lại nhảy vào một cuộc xung đột khác nữa. Dù sao
thì, Bạn nghĩ gì về tất cả chuyện này?
Teal
Swan:
Tôi vẫn có những suy nghĩ giống như trước giờ tôi thường chia sẻ, đó là: thực
chất, chúng ta đang sống trong một thực tại không gian-thời gian trên Trái Đất,
nơi mà các tập đoàn mới là những thế lực thực sự điều hành thế giới. Vậy nên, nếu
trông có vẻ như chúng ta cần duy trì quyền kiểm soát đồng đô la, nếu trông có vẻ
như chúng ta đang mắc nợ ở mức khổng lồ, mà đúng là như vậy, thì những quốc gia
đang thực sự kiểm soát đồng đô đang bắt đầu chuyển dịch, nghĩa là không còn là
nước Mỹ nữa. Nếu chúng ta đánh mất quyền kiểm soát, đặc biệt là kiểm soát quốc
tế đối với giá trị của đồng đô, thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Vấn đề là, khi bạn
có một người đứng đầu có cái đầu biết tính toán như Obama, và dĩ nhiên, phần lớn
những thông tin như vậy không bao giờ được chia sẻ với công chúng, thì cái lý
do thật sự khiến chúng ta hành động cũng không được công bố. Cái mà công chúng
được nghe thấy chỉ là lý do bề mặt, kiểu như “chúng ta muốn giúp đỡ người dân
bên đó”. Và điều đó thường khiến mọi người cảm thấy dễ đồng cảm, dễ ủng hộ.
Còn phía sau hậu
trường, năng lượng thực sự là: “Đừng khiến người dân hoảng loạn trước sự mong
manh hiện tại của hệ thống tài chính toàn cầu.” Bởi những người đã nắm quyền kiểm
soát quá lâu, giờ đây đã chơi canh bạc này tới mức khiến hệ thống trở nên cực kỳ
bấp bênh, và nó đang đứng bên bờ vực sụp đổ. Chúng ta không nói đến kiểu sụp đổ
như thời kỳ năm 1920. Chúng ta đang nói tới kiểu sụp đổ như thời La Mã.
Vậy nên, nếu bạn
muốn duy trì quyền kiểm soát với nguồn dầu mỏ nước ngoài, cụ thể là từ Trung
Đông, để có thể giữ vững giá trị đồng đô ở Mỹ, thì bạn phải tìm cách hiện diện
tại đó. Điều khiến tôi khó chịu là ông ấy đang ra quyết định giống hệt như những
gì gia đình nhà Bush đã làm.
Gabriel
Morris:
Chính xác.
Teal
Swan:
Điều này không phải là điều tôi mong đợi, bạn biết không? Nhưng thật ra cũng
không quá bất ngờ, vì những người mà chúng ta gọi là “lãnh đạo” hiện nay thực
ra chỉ là bù nhìn thôi.
Tôi nói là “gọi
là lãnh đạo” trong ngoặc kép, bởi vì họ chỉ là bộ mặt đại diện. Họ không phải
là những người thật sự điều hành mọi thứ. Chúng ta nên nhìn vào tổng thống như
một gương mặt đại diện, một nhân vật quảng bá cho một hệ thống quyền lực rộng lớn
hơn nhiều, một tập hợp các gia đình thực sự đang nắm quyền kiểm soát.
Vậy nên, cuối
cùng thì họ sẽ bịa ra bất kỳ cái cớ nào có thể, miễn là có thể đặt chân tới
Trung Đông. Vì khu vực Trung Đông lúc này chính là lá bài hoang dại, nơi đang cực
kỳ phẫn nộ, và nắm giữ chìa khóa có thể xoay chuyển cục diện đồng đô và giá trị
tiền tệ toàn cầu.
Tôi thấy bức
tranh tổng thể không mấy tích cực, nếu nói thật lòng. Khi tôi nhìn vào hành
trình của nhân loại, thì rốt cuộc, điều mà chúng ta đang tiến tới là một xã hội
thống nhất. Nhưng con đường dẫn tới đó, là một câu chuyện mà tôi không thích kể
ra, vì…
Dù phần lớn
chúng ta, những người đang nghe cuộc trò chuyện này, đã sẵn sàng đón nhận một lối
sống như vậy, một xã hội không còn phụ thuộc vào đồng đô, một xã hội thống nhất
hơn, gần như mang tính không tưởng, nhưng chúng ta không phải là những người
đang hỗ trợ cho tất cả những gì đang diễn ra trong chính phủ.
Vậy nên, nếu có
điều gì đó mà ta “phải lo lắng”, mặc dù tôi không thích dùng từ “lo lắng”, vì bạn
càng tập trung vào điều gì, bạn càng kết nối với nó, thì đó chính là phần còn lại
của nhân loại. Những người chưa đến được trạng thái rung động để có thể khao
khát một xã hội thống nhất như vậy.
Họ là kiểu người
nhìn mọi thứ theo chiều dọc. Họ thà để nước Mỹ đứng trên các quốc gia khác còn
hơn là nhân loại được đoàn kết, bất kể bạn đến từ đâu. Họ là kiểu người dễ rơi
vào cái bẫy "chia để trị". Và khi bạn có quá nhiều người cùng tập
trung vào ham muốn đó, thì họ sẽ hiện thực hóa nó. Và rõ ràng là một khi họ đã
chạm tới điều họ mong muốn, thì họ sẽ thay đổi suy nghĩ. Họ sẽ có một mong muốn
mới. Nhưng hiện tại, điều mà họ đang đồng bộ với nó không phải là điều tuyệt vời
gì cả. Tôi đã chắc chắn phải làm hộ chiếu cho bản thân và tất cả mọi người
trong nhà.
Gabriel
Morris:
Tôi hiểu rồi. Kế hoạch “thoát hiểm” của tôi thì cơ bản là, tôi đang dự định đến
Bali, có lẽ trong vài tuần nữa, vào giữa tháng Mười. Nhưng nói chung là sang
châu Á, nơi bạn có thể sống với giá rẻ và tận hưởng vùng nhiệt đới. Và tôi chỉ
đơn giản là không muốn ở lại Bắc Mỹ nữa. Vậy nên… bạn có thấy rằng…
Teal
Swan:
Ồ, tôi hiểu.
Gabriel
Morris:
Vậy bạn có thấy rằng Obama, ở một mức độ nào đó, đang bị lừa dối, và cái cớ hiện
giờ, là vụ tấn công hóa học ấy, trông giống như một vụ gài bẫy giả tạo, hoàn
toàn điên rồ. Bạn có nghĩ rằng Obama thực sự hiểu tất cả những gì bạn vừa nói
và đang đi theo kế hoạch đó, hay là ông ấy đang bị cuốn vào nó?
Teal
Swan:
Ông ấy đang bị cuốn vào.
Gabriel
Morris:
Vâng, đúng vậy.
Teal
Swan:
Ông ấy đang bị cuốn vào chuyện đó. Họ đưa ra một lập luận rất thuyết phục. Vì
chúng ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu chúng ta đánh mất quyền
kiểm soát đồng đô la trên thế giới hiện nay, và nền kinh tế của chúng ta sụp đổ,
mà đó chính là thứ ông ấy đang chịu trách nhiệm cuối cùng, thì hậu quả sẽ như
là Cuộc Đại Suy Thoái nhân lên cả trăm lần. Đối với người dân, nó sẽ là thảm họa.
Gabriel
Morris:
Tôi đã xem khá nhiều video về chuyện đó, và giờ đây, nó không còn là lý thuyết
âm mưu nữa, về khả năng sụp đổ đang đến gần. Các nhà kinh tế dòng chính, những
người đứng đầu các tập đoàn lớn, v.v... đều nói rằng tình hình với đồng đô, với
thị trường phái sinh, với việc in tiền… tất cả chỉ đang kéo dài thêm thời gian,
giữ mọi thứ tạm ổn. Nhưng đó là một lâu đài bằng bài, và nó sắp đổ.
Teal
Swan:
Những người trong chúng ta có khả năng nhìn thấy tương lai của nhân loại và hướng
đi hiện tại, thì đang tạo ra những điều thực sự tuyệt vời. Ví dụ như các
Earthship (ngôi nhà tự cung tự cấp) đã và đang được phát triển, cùng với các cộng
đồng bền vững không phụ thuộc vào tiền bạc.
Chúng ta đang tạo
ra những phương án dự phòng tuyệt vời, để khi mọi thứ sụp đổ, chúng ta có thể
triển khai ngay và nó sẽ trở thành khuôn mẫu mới cho xã hội. Nhưng đồng thời,
nó cũng là một điều thú vị, bởi vì chúng ta phải học cách sống trong sự bất định,
và sống theo cách khiến chúng ta chấp nhận buông bỏ hoàn toàn mọi thứ. Ý tôi là
buông bỏ sự dính mắc. Cá nhân tôi giờ đây, mỗi lần gửi tiền vào ngân hàng, là mỗi
lần tôi phải thực hành buông bỏ hoàn toàn khả năng mất trắng số tiền đó.
Gabriel
Morris:
Tôi hiểu. Tôi cũng giữ một ít tiền mặt, đề phòng. Nhưng đúng là, mọi thứ có thể
thay đổi chỉ trong một ngày, hay một tuần, không thể đoán trước được.
Teal
Swan:
Chính vì vậy mà đây là điều tôi thường nói với mọi người, vì ai cũng hỏi tôi:
“Tôi nên làm gì với số tiền của mình? Tôi biết bạn nhìn thấy được nhiều thứ, vậy
tôi nên đầu tư vào đâu?” Và điều thú vị là, nếu bạn nhìn vào đồng đô trong thế
giới này, thì nó chỉ là biểu hiện của năng lượng con người.
Đó chính là nó.
Giống như bạn nói: "Tôi sẽ bỏ ra một giờ năng lượng của mình để làm việc
này," và đổi lại bạn nhận được một số tiền nhất định. Nếu bạn nhìn vào giá
trị thật sự, thì nó chính là năng lượng con người.
Vậy nên, điều
tôi thường khuyên mọi người khi bước vào thời kỳ này, đó là: việc quan trọng nhất
bạn có thể làm là trau dồi một kỹ năng, một tài năng, hoặc bất cứ thứ gì có giá
trị đối với người khác. Bởi vì đó là sự đảm bảo duy nhất cho sự sống còn của bạn
trong tương lai. Sự đảm bảo duy nhất đó là bạn có điều gì đó mà người khác cần
đến.
Bởi vì nếu bạn
có một tài năng, bạn sẽ luôn có ích. Và nếu bạn luôn có ích, thì người khác sẽ
luôn nhìn thấy giá trị ở bạn. Và nếu luôn có giá trị được nhìn nhận như vậy,
thì sẽ luôn có một dạng trao đổi qua lại nào đó xảy ra. Vậy nên, nếu tôi thật sự
thông minh vào lúc này, thay vì nghĩ đến việc đầu tư tiền vào vàng hay thứ gì
đó bên ngoài hệ thống tài chính, tôi sẽ đầu tư chắc chắn vào việc rèn luyện những
kỹ năng khiến tôi trở nên vô giá đối với nhân loại.
Gabriel
Morris:
Ừ, đúng vậy. Một điều gì đó thật sự có giá trị. Ý tôi là, ai cũng đang nói về
vàng, bạc, v.v... nhưng tất cả những thứ đó dựa vào hệ thống tài chính hiện tại.
Teal
Swan:
Chính xác.
Gabriel
Morris:
Vậy chứ bạn sẽ làm gì với một đống thỏi vàng khi bạn đang đói bụng và nền kinh
tế đã sụp đổ?
Teal
Swan:
Chính xác.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=FuaNpSKN_2k
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.