Teal Swan Transcripts 099 - Teal Swan nói về nghệ thuật viết, vẽ và kênh Youtube nổi tiếng của cô – Trò chuyện với Lindiwe Maqhubela

 

Teal Swan Transcripts 099


Teal Swan nói về nghệ thuật viết, vẽ và kênh Youtube nổi tiếng của cô – Trò chuyện với Lindiwe Maqhubela

 

21-08-2013





Lindiwe Maqhubela: Xin chào Teal.

 

Teal Swan: Chào bạn.

 

Lindiwe Maqhubela: Để giới thiệu với khán giả tại Vương quốc Anh, những người có thể chưa từng biết đến công việc của bạn, tôi sẽ giới thiệu ngắn gọn về bạn. Teal là tác giả của cuốn sách “Sculptor in the Sky” (Nhà Điêu Khắc Trên Trời) và cô cũng được biết đến là người sở hữu nhiều khả năng ngoại cảm. Cô ấy có một sự nghiệp đa dạng và thành công.

 

Vì vậy trong cuộc phỏng vấn này, tôi sẽ trò chuyện với cô ấy về tính sáng tạo và những chủ đề liên quan đến blog cũng như kênh của tôi. Nếu bạn chưa quen với kênh của tôi thì đó là nơi tôi phỏng vấn những người sáng tạo, truyền cảm hứng như Teal, để khám phá điều gì khiến họ trở nên đặc biệt và học hỏi từ họ, để bạn cũng có thể khám phá sức sáng tạo trong chính mình, có thể là để kiếm sống, hoặc đơn giản là để làm cho cuộc sống thêm phần sáng tạo. Đó là những điều chúng ta sẽ bàn tới hôm nay.

 

Quay lại với Teal, bạn là một “nhà xúc tác tâm linh”. Bạn có thể chia sẻ đôi chút về thời thơ ấu của mình và cách bạn kết nối với tâm linh như thế nào không?

 

Teal Swan: Về cơ bản thì việc được sinh ra với các khả năng ngoại cảm đồng nghĩa với việc bạn đã gần như được sinh ra trong thế giới tâm linh, một chân trong thực tại vật chất, một chân trong thế giới tâm linh. Nên tôi không thực sự thấy có một ranh giới rõ ràng giữa cái gọi là tinh thần và cái gọi là vật chất. Điều đó khiến cuộc sống của tôi trở nên khá thú vị.

 

Thời gian đầu, tôi cũng không nhìn nhận những khả năng đó hay những gì mình thấy là điều gì đó quá "tâm linh", bởi vì bạn không nghĩ thế. Đó chỉ là cách cuộc sống diễn ra.

 

Tôi cũng xem đó là điều đương nhiên, một phần vì nó gây ra rất nhiều đau khổ. Tôi từng bị một nhóm người nhắm đến và tra tấn khi còn nhỏ chỉ vì những khả năng đó. Nên tôi không thích phần đó của bản thân mình chút nào.

 

Trớ trêu thay, tôi đã trốn tránh nó trong một thời gian rất dài. Nhưng, thật khó để chạy trốn khỏi tâm linh khi bạn có khả năng ngoại cảm, vì nó hiện diện khắp nơi, mọi lúc.

 

Và tôi nghĩ rằng khi tôi bắt đầu hành trình chữa lành, tôi cũng bắt đầu nhìn nhận xem liệu có điều gì tích cực mà tôi có thể nhận được từ thế giới đó không. Và khi bắt đầu làm vậy, tôi mới thấy được giá trị trong việc có thể nhìn thấy những điều mà tôi có thể thấy, cảm nhận được những gì tôi có thể cảm nhận. Tôi nhận ra có một bức tranh rất đẹp về thế giới, rất tâm linh, rất nguyên sơ, rất gắn kết, đã hiện ra. Một bức tranh mà trước đây tôi từng chối bỏ.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng. Vậy bạn có thể chia sẻ một chút về những khả năng ngoại cảm của mình không? Tôi biết bạn có khá nhiều, chỉ cần tóm tắt thôi, cho những ai có thể chưa biết đó là gì.

 

Teal Swan: Tóm lại thì, tôi không nhìn thấy cái ranh giới rõ ràng giữa nơi mà thực tại vật chất bắt đầu và năng lượng kết thúc. Chúng ta đều biết rằng năng lượng là thứ cấu thành nên mọi thứ vật chất trong chiều không gian này.

 

Và khi bạn không thấy ranh giới ấy, khi mọi thứ chỉ là những dòng năng lượng chuyển động, điều đó có nghĩa là bạn có thể "thấy" được suy nghĩ. Bạn có thể nhìn xuyên qua da để thấy xương, thấy các hệ cơ quan. Bạn có thể thấy suy nghĩ ảnh hưởng đến các bệnh lý thể chất ra sao. Bạn có thể trò chuyện với các dạng thực thể suy nghĩ, vốn thường được gọi là "hồn ma", và chúng thực ra chỉ đang chia sẻ cùng không gian với chúng ta.

 

Tôi cũng có một đặc điểm nữa do khả năng ngoại cảm mang lại, đó là synesthesia (liên giác quan), tức là các giác quan của bạn bị "chồng chéo" lên nhau. Bạn có thể "nếm" được màu sắc và "nhìn thấy" âm thanh. Điều này khiến mọi trải nghiệm trở nên vô cùng mãnh liệt.

 

Lindiwe Maqhubela: Thật sự rất kỳ diệu.

 

Teal Swan: Còn nhiều điều khác nữa. Tôi thực ra có một danh sách đầy đủ về những điểm khác biệt đó. Nếu bạn vào trang web của tôi, có một mục Hỏi & Đáp với tiêu đề “Làm thế nào bạn nhìn thế giới khác với người bình thường?” – và tôi liệt kê toàn bộ theo từng điểm một: đây là sự khác biệt giữa cách tôi cảm nhận thế giới và cách hầu hết mọi người cảm nhận.

 

Tất nhiên điều này cũng là một vấn đề, bởi vì làm sao bạn thực sự biết được người khác nhìn thấy sự vật như thế nào?

 

Vì có thể cả hai chúng ta cùng gọi một màu là "tím", nhưng đối với bạn thì nó thực ra trông như màu xanh lá chói lọi, còn với tôi thì lại là một màu khác hoàn toàn, nhưng ta vẫn dùng cùng một từ.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng. Khi nãy bạn có nhắc đến thời thơ ấu, rằng bạn từng phải vượt qua khá nhiều điều tiêu cực, những trải nghiệm đau thương.

 

Vậy bạn có thể chia sẻ về quá trình bạn đã làm điều đó như thế nào không? Vì tôi đã nghe một cuộc phỏng vấn khác mà bạn tham gia, và tôi thấy cách bạn vượt qua thực sự rất ấn tượng. Tôi biết bạn từng nói là bạn vẫn chưa hoàn toàn vượt qua, nhưng bạn có mô tả một quá trình, tôi nghĩ sẽ rất hữu ích nếu bạn chia sẻ điều đó.

 

Teal Swan: Ừm, lúc đó tôi rơi vào một tình huống kiểu như “hoặc sống, hoặc chết”. Và tóm gọn lại thì hồi nhỏ tôi đã bị cuốn vào một tà giáo, nơi có một gã mắc chứng rối loạn nhân cách. Hắn giam giữ tôi trong một cái hố nhỏ phía sau sân nhà hắn, và tôi không bao giờ biết được liệu hắn sẽ giết tôi hay giữ tôi sống. Vì vậy, tôi đã tạo nên, tôi dùng từ "tạo" vì tôi tin rằng tâm trí tạo ra thực tại, tôi đã vô thức tạo nên một thực tại cho chính mình khi còn là một đứa trẻ, nơi mà mỗi ngày đều là tra tấn, nơi bạn không biết liệu người này có giết bạn như cách hắn đã giết những đứa trẻ khác mà tôi từng thấy hay không.

 

Tôi bị đẩy vào một ngã ba sinh tử, tôi sợ chết đến mức trong nhiều năm liền, tôi làm mọi thứ hắn yêu cầu. Tôi hoàn toàn khổ sở. Mọi suy nghĩ của tôi chỉ xoay quanh những điều tôi ghét.

 

Rồi tôi nhận ra: "Khoan đã. Tại sao mình lại sợ cái chết đến vậy? Vì thực tế, cái chết còn có vẻ nhẹ nhàng hơn tình trạng này." Vậy nên hoặc là tôi chấp nhận khả năng hắn sẽ giết tôi, vì tôi không thể tiếp tục chống cự mãi được, hoặc là tôi phải tìm cách thoát ra khỏi tình cảnh này, ít nhất là về mặt tinh thần.

 

Và tôi bắt đầu nhận ra rằng, sự khác biệt duy nhất giữa cảm xúc tích cực và tiêu cực của tôi là do những điều tôi tập trung vào. Và khi bạn bị bỏ lại trong một cái hố suốt nhiều giờ liền, bạn bắt đầu nhận ra từng thay đổi nhỏ nhất.

 

Tôi nhận ra rằng, nếu tôi nghĩ đến những điều như "hắn sẽ quay lại và giết mình bằng cưa máy hoặc rìu", tôi sẽ cảm thấy vô cùng tiêu cực.

 

Nhưng nếu tôi tập trung vào những thứ khác, ví dụ như ánh sáng mặt trời chiếu lên cọng cỏ, thì tôi lại cảm thấy khá hơn. Vậy là tôi bắt đầu tận dụng điều đó và biến nó thành một trò chơi. Trò chơi đó là: “Bất kể điều gì đang xảy ra xung quanh mình, liệu mình có thể kiểm soát ít nhất một phần của thực tại, tức là tâm trí không?” Đó là tất cả những gì tôi có.

 

Tôi không thể kiểm soát cơ thể mình, nó hoàn toàn bị người khác sử dụng và chiếm đoạt. Vậy nên tôi nghĩ: nếu tôi không thể kiểm soát được điều đó, thì tôi có thể kiểm soát được gì?

 

Và rồi trong lúc ngồi dưới hố, thay vì tập trung vào những điều tôi sợ hắn sẽ làm, tôi bắt đầu quan sát, và đây là khoảnh khắc thay đổi cuộc đời tôi, một con kiến nhỏ đang bò men theo thành hố, tìm cách vượt qua rễ cây một cách nhẹ nhàng.

 

Tôi bắt đầu suy nghĩ về góc nhìn. Bạn biết không, tôi từng tin rằng tuổi thơ của mình hoàn toàn cô độc, chỉ có tôi và cơn ác mộng mang hình hài con người ấy. Nhưng thực tế là xung quanh tôi có rất nhiều sinh vật sống, tôi từng bỏ qua chúng chỉ vì góc nhìn hạn hẹp của mình.

 

Tôi bắt đầu hình thành một mối quan hệ rất đặc biệt với những côn trùng sống trong hố ấy, thật trớ trêu. Và chính chúng đã dạy tôi cách sống mà không phải chịu đựng đau khổ.

 

Từ đó, tôi bắt đầu chủ động tập trung vào những điều tôi muốn cuộc sống của mình trở thành, ví dụ, tôi có thật sự muốn yêu một chàng trai không?

 

Đó là một trong những điều tôi yêu thích nhất. Vậy nên tôi sẽ ngồi đó và tập trung vào những điều tôi thích trong hiện tại, hoặc nghĩ về điều gì đó trong tương lai khiến tôi cảm thấy tích cực.

 

Tôi học được một điều cực kỳ quan trọng: “Tâm trí tạo ra thực tại.” Mọi thứ bắt đầu bằng một ý nghĩ. Khi bạn nghĩ về nó đủ lâu, nó sẽ biểu hiện thành hiện thực vật chất.

 

Và kết quả là, tôi bắt đầu trải nghiệm những cơ hội nhỏ nhoi để cảm nhận được sự tự do, và khi đã nếm được tự do, tôi khao khát nhiều hơn. Và khi tôi khao khát, nó lại dần dần xuất hiện, cho đến một ngày, gã kia mắc sai lầm, và tôi đã trốn thoát.

 

Nhưng tôi không chỉ trốn thoát, tôi ra khỏi đó với một hiểu biết vô cùng sâu sắc về cách thực tại vận hành, và vai trò của tâm trí trong việc kiến tạo thực tại.

 

Và giờ đây, tôi là minh chứng sống cho việc con người có thể vượt qua nỗi thống khổ tột cùng để đến được niềm vui, chỉ bằng cách “tập trung một cách có chủ đích”.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng. Tôi nghĩ điều đó hoàn toàn đúng. Tôi cũng từng trải nghiệm điều đó rồi.

 

Thực tại chính là điều bạn tập trung vào, đúng không? Và càng tập trung vào điều gì đó thì nó càng trở nên "thật", bạn càng dễ nhập vai vào chính điều đó.

 

----------------------------

 

Trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện, tôi có nói với bạn là tôi làm việc trong một văn phòng, một công việc hành chính bình thường. Trong môi trường như vậy, cũng giống như ở trường học, người ta thường bị đưa vào một hoàn cảnh mà bạn phải hòa nhập với bất kỳ ai, kể cả những người mà bạn có thể không chọn để tiếp xúc.

 

Vậy nếu một người rơi vào hoàn cảnh như vậy, ví dụ như phải gặp những người tiêu cực hoặc thậm chí là kẻ bắt nạt, điều thường xuyên xảy ra ở trường học hoặc nơi làm việc, thì bạn có lời khuyên nào cho họ không?

 

Tất nhiên tình huống đó không cực đoan như trải nghiệm của bạn, nhưng tôi nghĩ bạn đủ hiểu biết để chia sẻ: làm thế nào để một người đối mặt với hoàn cảnh đó, khi họ cảm thấy mình không thể rời đi, có thể vì họ cần kiếm sống, hoặc đơn giản là vì đó là công việc họ đang theo đuổi? Bạn sẽ khuyên họ điều gì?

 

Teal Swan: Có nhiều điều lắm. Điều đầu tiên là, chúng ta thường kể cho bản thân một câu chuyện rằng mình “phải” làm gì đó, trong khi điều đó không hoàn toàn đúng. Rất nhiều người trong chúng ta, khi cảm thấy là nạn nhân của hoàn cảnh, lại thích dùng từ đó.

 

Chúng ta nói: “Tôi phải đi làm vì...” rồi điền vào chỗ trống. Nhưng chỉ cần dùng từ “tôi phải” thôi là chúng ta đã tự tạo ra một nhà tù ảo cho mình. Và dần dần, nó thật sự trở thành một nhà tù. Chúng ta cảm thấy như mình không có lựa chọn, trong khi thực tế là có. Và chúng ta cần phải nhận ra điều đó. Bởi vì, suy cho cùng, mọi thứ đều là một sự lựa chọn.

 

Vâng, đúng là bạn có thể sẽ phải ra đường nếu bạn nghỉ việc. Nhưng đó vẫn là một sự lựa chọn. Và nếu bạn thật sự ghét công việc đó đến mức như vậy, thì việc lựa chọn rời đi có thể vẫn là một điều tốt.

 

Tôi nói điều này không phải để khiến mọi người cảm thấy tội lỗi hay thôi than thân trách phận. Không phải như vậy. Mà là để giúp họ nhìn ra rằng: đây là một sự lựa chọn. Và chỉ cần nhận thức được rằng mình đang lựa chọn, điều đó thôi cũng giúp bạn cảm thấy tự do hơn rồi. Và khi bạn cảm thấy tự do hơn, bạn sẽ bắt đầu tạo ra nhiều tự do hơn trong cuộc sống của mình.

 

Đó là bước đầu tiên.

 

Bước thứ hai, tôi muốn nói là: mọi điều bạn gặp trong thế giới bên ngoài đều phản chiếu một tần số rung động nào đó bên trong bạn. Nếu bạn thường xuyên gặp những người bắt nạt, thì điều đó có nghĩa là bạn đang mang một tần số của vai trò “nạn nhân” trong nội tâm. Vậy nên bạn cần tự hỏi: “Tại sao mình lại cần cái vai nạn nhân này?”

 

Bởi vì chúng ta chỉ giữ lại những điều gì đó khi chúng đang phục vụ cho ta theo một cách nào đó. Dù điều này nghe có thể gây phản cảm với nhiều người, họ sẽ phản ứng ngay kiểu như: “Không đời nào! Ai lại muốn bị bắt nạt cơ chứ?” – nhưng thật trớ trêu, điều đó lại thường đúng.

 

Hầu hết những người cảm thấy tồi tệ nhất về bản thân, có cái nhìn tiêu cực về chính mình, lại chính là những người dễ rơi vào những công việc mà họ ghét. Họ có một “tự khái niệm tiêu cực”, tin rằng họ không xứng đáng có được một điều gì tốt đẹp hơn.

 

Và nếu bạn nghĩ mình là một người tệ hại, không xứng đáng với hạnh phúc, thì cách duy nhất để bạn cảm thấy khá hơn về chính mình là khi bạn cảm thấy rằng “ai đó khác” mới là người xấu, còn bạn là “nạn nhân”, là người tốt. Bạn sẽ bị kẹt mãi trong vai diễn ấy, bởi vì khi là nạn nhân, bạn không phải là kẻ xấu. Bạn là người tốt, và điều đó đáng được yêu thương. Nhưng rồi bạn bị kẹt mãi trong một cuộc đời mà bạn luôn phàn nàn, luôn cảm thấy bất lực để thay đổi.

 

Đó là điều thứ hai.

 

Điều thứ ba, là bạn cần hiểu rằng: mỗi khi bạn tập trung vào điều gì, dù là tiêu cực hay tích cực, là bạn đang “mời gọi” điều đó vào thực tại của mình. Vậy nên điều bạn cần làm là chỉ mời gọi những điều bạn muốn có mặt trong thực tại mà thôi.

 

Điều đó có nghĩa là bạn sẽ làm hai việc:

 

Thứ nhất, bạn sẽ tập trung vào những gì bạn yêu thích ở công việc hiện tại. Nhưng lưu ý: điều này không phải là tự lừa dối mình kiểu như: “Ồ tôi thích cuốn sách này” trong khi thực tế là bạn ghét nó. Không. Việc bạn cần làm là chọn lọc và chú ý đến những điều nhỏ mà bạn thực sự thích trong công việc hiện tại.

 

Thứ hai, bạn sẽ dùng những điều bạn không thích để thiết kế nên một điều bạn muốn có. Ví dụ: “Tôi muốn một công việc nơi tôi có thể hoàn toàn thể hiện sự sáng tạo của mình.” Hay “Tôi muốn bước vào nơi làm việc và được chào hỏi theo cách như thế này...”

 

Bạn nên dành thời gian mỗi ngày để hình dung xem điều đó sẽ trông như thế nào. Vậy là bạn đang chia thời gian ra để sống trong hai trạng thái tích cực: cảm kích hiện tại, và hướng tới tương lai mà bạn khao khát.

 

Nhưng phần lớn mọi người lại lo sợ rằng: nếu họ tập trung vào những điều họ thích ở công việc hiện tại, thì điều đó sẽ khiến họ bị “kết nối” mãi với công việc hiện tại, và không thoát ra được. Đây là một sai lầm rất lớn. Không phải vậy đâu. Vũ trụ không ngu ngốc. Nó biết bạn không muốn công việc hiện tại. Nó cũng biết bạn muốn gì.

 

Chỉ là, nếu bạn cứ nói với vũ trụ rằng: “Tôi thích phần này của công việc. Tôi thích phần kia. Và tôi muốn thế này, thế kia, thế nọ...”, thì chẳng bao lâu nữa, công việc hiện tại sẽ không còn phù hợp với những tiêu chí mà bạn đã gửi gắm cho vũ trụ nữa.

 

Và khi đó, một tình huống hoàn toàn mới sẽ phải xuất hiện. Đó là quy luật của vũ trụ.

 

Nhưng nếu bạn cứ tiếp tục chỉ tập trung vào những điều bạn không thích, thì bạn sẽ tiếp tục “rung khớp” với nó, và giữ nó lại trong thực tại của mình.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, ừ. Tôi thích câu trả lời đó. Cảm ơn bạn.

 

Bởi vì tôi nghĩ đó là một câu trả lời thực tế. Bạn sẽ thấy rằng nhiều lý thuyết kiểu Thời Đại Mới thường chỉ nói kiểu “Ồ, cứ rời đi thôi”, nhưng tôi nghĩ những gì bạn vừa nói có vẻ thực tế hơn với hầu hết mọi người khi nhìn nhận một tình huống. À mà, nhân tiện, tôi không có ý nói là tôi ghét công việc của mình. Tôi thích công việc đó, và ở chỗ làm tôi cũng không có ai bắt nạt cả. Tôi chỉ nêu ra như một ví dụ, để nếu ai đang nghĩ vậy thì đừng hiểu lầm.

 

--------------------

 

Và giờ thì tôi muốn chuyển sang chủ đề hạnh phúc, vì rõ ràng là tôi nghĩ rất nhiều người đang đi tìm hạnh phúc. Tôi biết trong cuốn sách Sculpture in the Sky của bạn, bạn có nói về tầm quan trọng của việc đặt hạnh phúc làm ưu tiên trong cuộc sống. Vậy bạn muốn nói gì khi nói điều đó, và làm sao để chúng ta tạo ra hạnh phúc trong đời mình?

 

Teal Swan: Ưu tiên hạnh phúc nghĩa là chú ý đủ đến cảm xúc của mình để bạn có thể nhận ra sự khác biệt giữa những gì khiến bạn cảm thấy tốt và những gì khiến bạn cảm thấy tệ.

 

Việc dùng từ “hạnh phúc” thật ra hơi rắc rối. Chúng ta bị mắc kẹt trong vòng lặp của ngôn ngữ tiếng Anh, nơi mà chúng ta cứ dùng từ “hạnh phúc” bởi vì đó gần như là từ duy nhất có thể mô tả điều mà chúng ta muốn nói đến. Nhưng từ “hạnh phúc” lại mang quá nhiều gánh nặng với hầu hết chúng ta. Kiểu như, “Tôi biết tôi nên hạnh phúc, nhưng tôi lại không hạnh phúc”, và nó trở thành một thứ xa vời, vượt quá tầm với, khiến nó không còn hữu ích với chúng ta nữa.

 

Vì vậy, trong cuộc phỏng vấn này, tôi muốn tạm thời gác từ “hạnh phúc” sang một bên. Điều mà chúng ta nên tập trung vào là: điều đó khiến bạn cảm thấy tốt hay không tốt? Chúng ta cần phân biệt rõ giữa hai điều này, bởi vì cách duy nhất để bạn có thể tạo ra những điều bạn mong muốn trong đời là đi theo những gì khiến bạn cảm thấy tốt.

 

Tức là, bạn không thể biết rõ rằng việc gặp người đó khiến bạn thấy tệ mà vẫn cứ đi gặp họ, rồi lại mong là mình sẽ thấy vui vẻ sau đó. Trạng thái cảm xúc tốt đẹp sẽ không xuất hiện trong trường hợp đó. Vậy nên, chìa khóa để sống một cuộc đời như bạn mong muốn là đi theo niềm vui của mình, đi theo những cảm xúc tích cực.

 

Đôi khi, đi theo cảm xúc tích cực sẽ giống như cảm thấy nhẹ nhõm hơn là hạnh phúc thuần khiết, nhưng nó là con đường dẫn đến hạnh phúc. Ta chỉ cần đơn giản tìm đến bất cứ điều gì khiến mình thấy khá hơn. Đơn giản vậy thôi. Và đó là một câu trả lời rất đơn giản.

 

Nó quá đơn giản với nhiều người, nhưng đó thật sự là sự thật trong thực tại của chúng ta. Từ vị trí mà bạn đang ở – xin lỗi, có con mèo đang ngồi trên đùi tôi (một con mèo phóng lên đùi của Teal)– từ vị trí của bạn, bạn chỉ có một lựa chọn cơ bản, đó là: hướng về điều khiến bạn thấy tệ hơn, hoặc hướng về điều khiến bạn thấy khá hơn, qua lời nói hoặc hành động của mình.

 

Nếu chúng ta học được cách đi theo điều khiến mình cảm thấy tốt hơn, thì cuộc sống của ta sẽ trở nên hạnh phúc. Nhanh đến mức bạn sẽ ngỡ ngàng. Nhưng chúng ta lại thường không đủ can đảm để làm vậy. Bởi vì ta vẫn tự nhủ rằng mình “nên” làm gì đó.

 

Ví dụ: “Tôi nên đi dự buổi tiệc của công ty này, mặc dù tôi biết có cô gái mà tôi không ưa sẽ có mặt ở đó, và điều đó sẽ khiến tôi thấy tệ về bản thân mình.” Nhưng rồi tôi vẫn đi, nghĩa là ta đang phớt lờ hệ thống chỉ dẫn cảm xúc của mình. Đó là vì con người không hiểu cảm xúc thật sự là gì. Cảm xúc chính là kết nối của bạn với phần bản thể cao hơn, linh hồn của bạn.

 

Thật sự là như vậy. Cảm xúc là sự phản chiếu góc nhìn của linh hồn bạn. Vậy nên, nếu linh hồn bạn thấy rằng bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu ở nhà thay vì đến buổi tiệc, mà bạn vẫn đi, thì bạn đang phớt lờ chính linh hồn mình, theo nghĩa đen.

 

-------------------

 

Lindiwe Maqhubela: Tôi đang nhìn con mèo. Tôi yêu mèo lắm. Tên con mèo của bạn là gì?

 

Teal Swan: Cosmos. Nó nổi tiếng đấy, vì tôi từng làm một video có tên Shadow House, một dự án rất hay mà tôi đang thực hiện. Và Cosmos giống như linh vật của nó vậy. Con mèo này rất thích các công việc về năng lượng.

 

Lindiwe Maqhubela: Đáng yêu thật đấy. Tôi cũng thích mèo. Hồi nhỏ tôi từng nuôi một con, nhưng giờ thì lại bị dị ứng với mèo. Tôi không hiểu sao lại thế nữa. Nhưng tôi vẫn thích mèo.

 

Teal Swan: Tôi thật ra có thể nói cho bạn biết tại sao, nếu bạn muốn.

 

Lindiwe Maqhubela: Ồ, làm ơn đấy, nói đi.

 

Teal Swan: Những người bị dị ứng với mèo thường gặp khó khăn trong việc “cho phép”.

 

Đây lại là một phần trong chủ đề “con đường ít kháng cự nhất”. Tôi nghĩ đó cũng là lý do tôi thấy bạn là một người thú vị để trò chuyện. Mèo luôn chọn con đường ít kháng cự nhất.

 

Chúng là loài sinh vật biết “cho phép” nhiều nhất trên đời, thật sự đấy. Tôi chưa từng gặp con nào mà ít hay nhiều “cho phép” hơn một con mèo. Bạn quan sát chúng sẽ thấy: chúng chỉ luôn đi về phía điều khiến chúng thấy dễ chịu, nghĩa là chúng đang cho phép mình tận hưởng hạnh phúc. Đó là điều ta gọi là “cho phép”.

 

Chúng để cho con người làm điều con người muốn, nhưng nếu con người làm gì đó không hợp ý, chúng sẽ nhảy khỏi bàn. Đó là lý do mèo có cái thái độ “kệ đời” như vậy. Và nếu chúng ta là kiểu người sống theo kiểu “nên làm” quá nhiều, thì ta thường có sự kháng cự đối với kiểu năng lượng này.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, ôi, điều đó thật thú vị, đúng không? Bởi vì rõ ràng là khi một người còn trẻ, họ thường chỉ làm theo những gì khiến họ vui vẻ, phải không?

 

Teal Swan: Đúng vậy.

 

--------------------

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, vậy thì điều đó hoàn toàn có lý. Thật sự rất thú vị. Tôi nghĩ điều này cũng dẫn đến, ít nhất là với tôi, một cách nào đó trong tâm trí tôi, đến luật hấp dẫn. Và tôi biết bạn đã nói về điều đó trong một số video của mình. Tôi muốn nói rằng có những người, tôi không nói là bản thân tôi, nhưng có những người tin rằng, để cảm thấy hạnh phúc, họ cần có tiền. Vậy bạn nghĩ gì về điều đó?

 

Teal Swan: Tôi nghĩ rằng mọi người có thể tin tưởng rằng điều đó sẽ khiến họ hạnh phúc. Tôi cảm thấy rằng nếu nói với ai đó rằng tiền bạc sẽ không làm họ hạnh phúc trong khi họ tin rằng nó sẽ, thì điều đó chẳng giúp ích được gì cả. Điều tôi nghĩ là chúng ta nên tạo điều kiện để mọi người đi theo hướng mà họ cảm thấy sẽ mang lại hạnh phúc cho họ. Bởi vì khi họ đạt đến một nền tảng nhất định, nếu đó là tiền bạc, thì họ sẽ có những mong muốn được điều chỉnh lại. Có thể họ sẽ nhận ra, à, hóa ra tiền bạc không phải là tất cả của hạnh phúc, rằng hạnh phúc còn nhiều hơn thế. Nhưng họ sẽ không thể có được sự hiểu biết đó nếu chưa từng đạt đến mức độ tiền bạc đó.

 

Thế nên, thay vì bảo người khác phải đi theo con đường hạnh phúc của tôi, thay vì để họ đi theo điều mà họ nghĩ là hạnh phúc, thì điều đó có phần kiêu ngạo và không giúp ích gì cho chúng ta với tư cách là một loài người. Về cơ bản, chúng ta cần giúp người khác thu hẹp khoảng cách giữa vị trí hiện tại của họ và nơi mà họ muốn đến, chứ không phải nơi chúng ta muốn họ đến.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, đúng vậy. Tôi cũng đồng tình với điều đó. Tôi nghĩ nó khá giống với việc bạn cần phải trải nghiệm và hiểu điều gì không phù hợp với mình, để rồi từ đó bạn mới biết điều gì thật sự khiến bạn yêu thích. Vậy nên, nếu trong tâm trí bạn nghĩ rằng, “Ôi, mình cần điều đó để được hạnh phúc,” thì có lẽ bạn phải có được điều đó, rồi lúc đó bạn mới biết chắc liệu nó có thực sự khiến bạn hạnh phúc hay không.

 

Teal Swan: Chính xác.

 

---------------------

 

Lindiwe Maqhubela: Giờ thì tôi cũng muốn chuyển sang nói về quá trình viết sách, vì như tôi đã nói, blog của tôi nói về việc sáng tạo, và bạn thì đã viết một cuốn sách tuyệt vời. Như bạn đã nhắc đến, cuốn sách đầu tiên bạn xuất bản có tên là Sculpts in the Sky. Vậy bạn có thể chia sẻ một cái nhìn tổng quan về nội dung cuốn sách, dành cho những ai có thể đang muốn mua nó không?

 

Teal Swan: Đó là một cuốn sách hướng dẫn mang tính khai sáng về vũ trụ. Phần đầu của cuốn sách là tôi trả lời những câu hỏi lớn mà tất cả chúng ta đều có. Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Tại sao chúng ta lại ở đây? Ai hay điều gì đã tạo ra chúng ta? Những câu hỏi lớn như thế.

 

Lý do tôi đưa những câu hỏi đó vào sách là vì bạn sẽ không thể hiểu được vì sao hạnh phúc lại quan trọng, nếu bạn chưa hiểu được câu trả lời cho những câu hỏi lớn đó. Nên sau khi tôi trình bày rõ lý do vì sao hạnh phúc lại đóng vai trò trong bức tranh lớn về sự tồn tại của chúng ta trên Trái Đất, phần còn lại của cuốn sách là về cách để tìm thấy hạnh phúc. Vì thế, nó vừa là phần lý thuyết, vừa là phần ứng dụng thực tế.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng. Bạn có thể chia sẻ thêm một chút, tất nhiên vì đó là một cuốn sách khá dài nên bạn không thể nói hết từng bước cụ thể bạn đã viết về cách tìm thấy hạnh phúc, nhưng bạn có thể cho chúng tôi một cái nhìn tổng quan, theo quan điểm của bạn, về những gì bạn đã viết trong sách không?

 

Teal Swan: Về cách tìm thấy hạnh phúc hả?

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng.

 

Teal Swan: Ồ, trời ơi.

 

Lindiwe Maqhubela: Tôi biết, đó là một câu hỏi khá lớn.

 

Teal Swan: Đúng vậy. Nhưng điều đầu tiên, và tôi nghĩ cũng là điều quan trọng nhất, đó là chúng ta phải hiểu rằng mình có quyền kiểm soát sự chú ý của bản thân, và vì thế, ta có thể chọn lựa suy nghĩ của mình. Đây là một khái niệm mang tính cách mạng, vì hầu hết mọi người đều tin rằng suy nghĩ là phản ứng với những gì họ đang trải nghiệm, trong khi thực tế thì ngược lại. Vậy nên chúng ta đang đảo ngược cả thực tại để nhìn nhận mọi thứ theo một cách hoàn toàn khác: rằng “suy nghĩ tạo ra thực tại”.

 

Và một khi bạn làm được điều đó, tức là bạn có thể chủ động lựa chọn suy nghĩ mình nghĩ đến, thì bạn sẽ tạo ra được rất nhiều công cụ, mà tôi đang giới thiệu cho mọi người, để hướng dẫn cách định hướng suy nghĩ.

 

Ví dụ như, để tôi nhớ xem... Một trong những công cụ tôi trình bày trong sách, cũng là một trong những cái tôi yêu thích nhất, gọi là hộp niềm vui. Rất tuyệt vời. Về cơ bản, khi bạn đang ở trong tâm trạng tích cực, không phải tiêu cực nhé, bạn chuẩn bị một cái hộp mà bạn thật sự yêu thích, và bạn bỏ vào đó tất cả những thứ khiến bạn cảm thấy tốt về mặt cảm xúc.

 

Nhìn vào những thứ trong hộp đó, đó chính là sự chú ý. Việc nhìn vào những vật đó khiến bạn cảm thấy vui. Có thể là những bức ảnh bạn thích, ảnh gia đình, hình cắt từ tạp chí, hoặc một bộ sưu tập video có thể xem lại bất cứ lúc nào để truyền cảm hứng, khiến bạn cảm thấy tích cực. Có thể là các chương trình âm thanh, một danh sách những việc bạn có thể làm. Không có giới hạn nào cho việc bạn có thể bỏ gì vào cái hộp đó.

 

Bởi vì khi bạn đang ở trong một trạng thái tiêu cực, điều mà hầu hết mọi người không hiểu về luật hấp dẫn là: suy nghĩ thu hút suy nghĩ. Nên một khi bạn bắt đầu rung động ở tần số của suy nghĩ tiêu cực, bạn sẽ hút thêm những suy nghĩ tiêu cực khác. Đó là lý do tại sao rất khó để tự kéo mình ra khỏi “hiệu ứng quả cầu tuyết” của suy nghĩ tiêu cực, bạn cứ nghĩ mãi rồi mọi thứ lại càng tiêu cực hơn.

 

Vậy nên, sẽ dễ hơn nhiều nếu thay vì cố gắng ép bản thân phải nghĩ tích cực một cách gượng ép khi đang buồn, thì bạn có thể tự dạy mình: khi đang tiêu cực, hãy đến với hộp niềm vui, mở nó ra và lục tìm thứ gì đó khiến bạn vui lên. Và đó chỉ là một trong số những phương pháp mà tôi trình bày để giúp mọi người thực sự làm chủ được sự tập trung của mình.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, tôi nghĩ đó là một phương pháp thực tế mà hầu hết mọi người đều có thể áp dụng. Điều gì đã truyền cảm hứng cho bạn viết cuốn sách đó ngay từ đầu?

 

Teal Swan: Sự ra đời của con trai tôi.

 

Lindiwe Maqhubela: Thật sao? Ôi, tuyệt quá.

 

Teal Swan: Chuyện là thế này: trước khi bé ra đời, chính xác là khi tôi biết mình mang thai, tôi thật sự mong muốn mình sinh ra một đứa con kiểu "vận động viên đơn giản", vì lúc đó tôi vẫn đang trong trạng thái nghĩ rằng: “Cuộc đời mình trở nên hỗn độn là do mình có năng lực giác quan vượt mức bình thường”. Và tôi chỉ muốn có một đứa con bình thường, kiểu mạnh khỏe, chơi thể thao, không phải đối mặt với những gì tôi từng trải qua.

 

Nhưng rồi, vì chính sự kháng cự trong tôi, tôi đã sinh ra một “đứa trẻ pha lê” (crystal child). Và khi bé chào đời, khi tôi nhìn thấy hào quang của bé, tôi đã khóc suốt bốn tiếng đồng hồ.

 

Tôi chỉ biết nghĩ: “Tại sao? Tại sao lại là con mình? Mình không thể đối mặt với điều này...” Vì tôi không muốn con phải đi qua những điều mà tôi từng trải qua, mà “pha lê” còn nhạy cảm hơn cả “Indigo” (những đứa trẻ màu chàm).

 

Tôi ngồi đó và nghĩ: “Bình tĩnh lại. Tại sao mình lại nghĩ rằng đứa bé không nên đến với mình? Chẳng phải nếu bé chọn đến Trái Đất, thì sẽ chọn đến với một người mẹ cũng có khả năng cảm nhận sâu sắc để có thể hiểu và hướng dẫn hay sao?” Rồi tôi nói: “Được rồi. Tôi hiểu. Cách duy nhất để dạy ai đó là làm gương. Vậy thì tôi nên học cách đón nhận những món quà này, để dạy con mình cách sống trên Trái Đất này với sự nhạy cảm như vậy.”

 

Từ đó, tôi bắt đầu đón nhận mọi thứ thay vì kháng cự.

 

Tôi lại bắt đầu gặp gỡ mọi người, nói chuyện nhiều hơn... những chân lý tâm linh mà với tôi thì nghe có vẻ đơn giản, vì tôi sinh ra đã có nhận thức như thế. Nhưng bạn biết không? Chúng ta thường xem nhẹ những món quà lớn nhất mà mình có. Đó dường như là vấn đề chung của con người.

 

Tôi từng coi thường những món quà đó, gần như là gạt bỏ chúng. Nhưng khi tôi quay trở lại với thế giới tâm linh và chia sẻ những điều tôi hiểu rõ nhất, tôi bắt đầu nhận ra nó ảnh hưởng rất sâu sắc đến người khác. Tôi nhìn thấy ánh mắt họ rơi lệ khi nói: “Thật sao? Đó là cách vũ trụ vận hành ư?” Và tôi bảo: “Ừ, đúng vậy.”

 

Lúc đó tôi mới nhận ra: "Chờ đã, những điều này thật sự có giá trị đối với ai đó." Không chỉ vậy, đây còn là một góc nhìn tốt hơn rất nhiều so với những gì mà phần đông nhân loại đang được tiếp nhận. Có lẽ điều này rất quan trọng và cần được chia sẻ.

 

Và tôi bắt đầu.

 

Tôi càng thấy rõ nỗi khổ đau của con người ở khắp nơi. Không chỉ là khổ đau, mà còn là khổ đau có thể được giảm bớt nhờ những điều tôi biết. Vậy là tôi bắt đầu có động lực mạnh mẽ để chia sẻ thông điệp này, về cách vũ trụ vận hành và mức độ kiểm soát mà chúng ta thực sự có.

 

Tôi đã viết xong cuốn sách đó chỉ trong ba tháng. Tôi ngồi xuống, và thật sự, nó như được tuôn trào ra khỏi tôi. Và đó là cảm giác tôi yêu thích nhất. Bạn biết đấy, tôi là kiểu nghệ sĩ đam mê, và nếu tôi đang ở trong “chế độ sáng tạo”, bạn không nên ở gần tôi đâu! Vì tôi có thể từ làm món ăn cầu kỳ chuyển sang nói: “Nè, ăn tạm cơm hộp đi!”, vì tôi đang hoàn toàn đắm chìm vào việc viết.

 

Vậy là sau ba tháng, cuốn sách ra đời. Và thật tuyệt vời.

 

Ngay khi tôi xuất bản, nó đã được đón nhận nồng nhiệt. Mọi người thật sự muốn có một góc nhìn như vậy. Và tôi phát hiện ra: đây mới chính là niềm vui lớn nhất của tôi, điều mà tôi chưa từng nghĩ sẽ thốt ra. Bạn biết không? Một khoảng cách rất lớn, từ chỗ nghĩ: “Ôi, được sinh ra như thế này là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với mình,” đến chỗ nói: “Niềm vui lớn nhất đời tôi chính là điều này.”

 

Thật lòng nhé, nếu bạn hỏi tôi: “Nếu ngày mai một tiểu hành tinh đâm vào Trái Đất, bạn muốn làm điều gì nhất?”, tôi sẽ nói:

 

Thứ nhất: ôm con trai tôi.

Thứ hai: đứng trên sân khấu và nói với mọi người về những điều tôi biết.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, đúng vậy. Tuyệt quá. Điều đó dẫn dắt rất tự nhiên tới phần tranh vẽ của bạn. Tôi biết bạn cũng vẽ tranh nữa. Như tôi đã nói lúc đầu, bố tôi cũng là một nghệ sĩ. Tôi khá quen với việc sống quanh những người nghệ thuật. Bạn có nghĩ là bạn dùng cùng một nguồn năng lượng và quá trình khi vẽ tranh giống như khi viết không?

 

Teal Swan: Ồ, có chứ. Có, chắc chắn rồi. Tôi thực sự rơi vào trạng thái xuất thần khi vẽ tranh. Vì ở góc nhìn chiều không gian thứ tư, việc làm sụp đổ hàm sóng dễ dàng hơn, và đó chính là điều tôi đang làm. Tôi làm sụp đổ hàm sóng của mình vừa đủ để có thể sử dụng cọ vẽ, nhưng về cơ bản, đó là một trạng thái thiền định hoàn toàn. Đôi khi tôi cảm giác như chỉ mới vẽ trong vài giây vì tôi đang chìm sâu trong trạng thái thay đổi nhận thức đó, nhưng thực tế là tôi đã ngồi đó suốt ba ngày.

 

Lindiwe Maqhubela: Wow. Giờ tôi muốn quay lại một chút về quyển sách, vì như bạn nói, nó được đón nhận rất tốt. Tôi cũng thấy trên Facebook của bạn có rất nhiều người thích nó. Vậy đây là một cuốn sách bạn tự xuất bản. Bạn đã học được điều gì từ quá trình tự xuất bản và bạn muốn đưa ra lời khuyên nào cho người khác?

 

Teal Swan: Đừng tự xuất bản! (cười) Tôi không biết nữa. Tôi có lẽ là người tệ nhất để hỏi về chuyện này vì tôi đã có một trải nghiệm rất không hài lòng với việc tự xuất bản. Thành thật mà nói, lý do tôi chọn tự xuất bản quyển đầu tiên là vì khi bạn theo đuổi một đại lý văn học và nhà xuất bản, quá trình đó có thể mất nhiều năm, ngay cả khi bạn là một tác giả đã có tiếng. Và tôi không muốn lãng phí một giây nào, vì tôi là người rất thiếu kiên nhẫn. Thế nên tôi đã chọn con đường đó. Và sau khi hoàn tất, tôi biết mình sẽ không bao giờ làm lại nữa.

 

Rất nhiều công ty hỗ trợ tác giả tự xuất bản, tôi không nói tất cả, nhưng nhiều công ty trong số đó chỉ quan tâm tới con số. Họ không thực sự để tâm đến chất lượng sách. Họ chỉ quan tâm tới chuyện bạn, với tư cách là tác giả, trả tiền cho họ. Bạn trả rất nhiều tiền để họ xuất bản sách, nhưng họ chẳng hề quan tâm đến nội dung cuốn sách vì họ không có kế hoạch bán nó. Họ sống nhờ những người giàu có muốn xuất bản hồi ký của mình.

 

Họ hoàn toàn không quan tâm đến tôi cho tới khi tôi bắt đầu kiếm được rất nhiều tiền cho họ từ quyển sách. Lúc đó họ mới quay lại và bảo, “Ồ, giờ thì chúng tôi sẽ bắt đầu làm việc cho bạn.” Điều đó khiến tôi cực kỳ thất vọng. Cuộc gọi đầu tiên tôi nhận được sau khi bán được 500 bản sách chỉ trong một ngày, họ gọi và nói: “Cô đang làm cái quái gì vậy?”

 

Tôi đáp: “Đó là một cuốn sách rất hay.” Và họ nói: “Thật ngạc nhiên đấy.” Tôi trả lời: “Mấy người nên đọc nó đi, vì nếu đọc thì sẽ không thấy ngạc nhiên đâu.” Thái độ đó làm tôi cực kỳ khó chịu. Tôi nghĩ nếu bạn làm việc với một nhà xuất bản, thì ít nhất cũng nên có sự đầu tư lẫn nhau về chất lượng của thứ bạn đã tạo ra, chứ không phải là một cuộc chiến leo dốc chống lại những người mặc định rằng sách của bạn chỉ là một nỗ lực tự luyến để được nổi tiếng.

 

Lindiwe Maqhubela: Cảm ơn vì đã chia sẻ điều đó, rất thú vị. Tôi cũng từng phỏng vấn những người tự xuất bản khác, và họ có hành trình khác nhau. Một số thì thích việc có toàn quyền kiểm soát: tự chọn bìa, tự quảng bá. Nhưng một số khác, giống bạn, thì lại không thấy thích thú. Dù sao thì cũng phải thử mới biết được có hợp không.

 

------------------------

 

Tôi biết bạn gần đây có nói rằng bạn đang viết cuốn sách tiếp theo.

 

Teal Swan: À không, nó viết xong từ lâu rồi. Tôi hoàn thành cuốn đó chỉ trong hai tháng.

 

Lindiwe Maqhubela: Ồ, vậy à. Vậy bạn có thể kể cho chúng tôi nghe một chút về cuốn sách đó không? Nó nói về điều gì?

 

Teal Swan: Tôi hoàn toàn mê mẩn cuốn sách mới này. Trời ơi. Về cơ bản, tôi đã tìm được một đại lý văn học, rõ ràng vì tôi đã thu hút được đủ sự chú ý để họ bắt đầu quan tâm. Thế nên giờ tôi có đại lý và chúng tôi đang theo đuổi các nhà xuất bản. Đó cũng là một quá trình thú vị, nhưng hy vọng chúng tôi đang tiến triển.

 

Cuốn sách mới này tên là “How to Love Yourself” (Cách Yêu Bản Thân Mình), và toàn bộ cuốn sách chỉ xoay quanh chủ đề đó. Bởi vì việc yêu bản thân là trọng tâm để sống một cuộc đời hạnh phúc hơn. Bạn sẽ nghe bất cứ chuyên gia nào trong lĩnh vực phát triển bản thân trên toàn thế giới nói rằng: nếu muốn sống hạnh phúc, bạn phải bắt đầu từ việc yêu chính mình.

 

Nhưng vấn đề là, hầu hết chúng ta đều nghĩ: “Tôi đã nghe điều đó cả triệu lần rồi, nhưng chưa ai nói cho tôi cách làm điều đó cả.” Và khi bạn đang ở trong trạng thái không yêu bản thân, mà ai đó lại bảo bạn “hãy yêu bản thân đi”, thì cũng giống như bảo bạn giải một bài toán vật lý vậy.

 

Tôi muốn làm cho việc này trở nên dễ dàng, theo từng bước một, không chỉ đơn thuần là đưa ra thông tin, mà còn là hướng dẫn thực tế về cách yêu bản thân. Đó là toàn bộ cuốn sách. Và tôi cực kỳ đam mê với nó vì tôi nghĩ rằng thiếu tình yêu bản thân giống như một căn bệnh mãn tính mang tính toàn cầu, không chỉ giới hạn ở một nền văn hóa nào. Và tôi cảm thấy, trong tất cả những thông điệp cần được lắng nghe, thì đây chính là thông điệp quan trọng nhất.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, đúng rồi. Tôi biết trong một video khác của bạn, bạn có nói đến một phương pháp gọi là "365 ngày yêu bản thân". Bạn có thể mô tả phương pháp đó cho những ai có thể chưa từng nghe qua không?

 

Teal Swan: Vâng. Vậy, “365 ngày yêu bản thân nghĩa” là bạn lấy một cuốn lịch, bắt đầu từ ngày hôm nay và đánh dấu 365 ngày kể từ hôm nay. Rồi bạn cam kết rằng, trong suốt một năm đó, mỗi ngày bạn sẽ sống theo một câu hỏi duy nhất: "Một người yêu chính mình thì sẽ làm gì?"

 

Bạn sẽ liên tục tự hỏi câu đó. Có những người còn đặt hẹn giờ trên điện thoại, cứ mỗi 5 phút là chuông reo, và mỗi lần như vậy, họ sẽ phải tự hỏi: “Người yêu bản thân mình thì sẽ làm gì vào lúc này?”

 

Nhưng quan trọng hơn hết là bạn áp dụng câu hỏi đó cho mọi quyết định trong cuộc sống, không chỉ những quyết định lớn, mà cả những lựa chọn nhỏ nhất: ăn táo hay cam? Gọi món gì trong thực đơn? Rẽ phải hay rẽ trái? Mỗi khi bạn cần đưa ra một quyết định, dù lớn hay nhỏ, bạn đều tự hỏi: “Một người yêu chính mình sẽ làm gì?”

 

Và điều thú vị là câu trả lời sẽ đến ngay lập tức. Cốt lõi của phương pháp này là bạn phải dũng cảm hành động theo câu trả lời đó, dù bạn có thể không hiểu tại sao. Ví dụ, tôi đang lái xe, tự hỏi: “Người yêu bản thân mình sẽ rẽ phải hay trái?” Và nếu cảm nhận bên trong nói “rẽ trái”, tôi sẽ rẽ trái, cho dù tôi không hiểu lý do, tôi vẫn làm theo.

 

Bạn đang học cách tin tưởng vào trực giác, rằng bạn biết rõ mình sẽ làm gì nếu thực sự yêu bản thân. Và thật ra, câu trả lời cho câu hỏi này luôn phù hợp với những gì bạn khao khát trong lòng. Giống như vũ trụ đang kéo bạn về phía tất cả những điều bạn đã từng mong cầu.

 

Bạn cũng đang học cách chứng minh với chính mình rằng bạn xứng đáng được yêu thương. Và điều này khó hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài, đó là lý do tôi rất yêu thích phương pháp này. Tôi không phải kiểu người thích những bài tập phát triển bản thân sáo rỗng, đại loại kiểu "hoa lá cành". Trong thế giới self-help (tự cải thiện bản thân) có cả đống phương pháp như vậy, nhiều cái nghe thì hay nhưng chẳng đi đến đâu.

 

Tôi không chạy theo những phương pháp hời hợt. Tôi chỉ quan tâm đến những gì thật sự hiệu quả. Nghe thì có vẻ đơn giản, thậm chí có phần “dễ thương” như một mẹo tâm lý bình thường, nhưng tôi thách ai cũng làm thử đi. Nó sẽ khiến bạn sốc vì nó khó kinh khủng, đó là điều đầu tiên.

 

Thứ hai, bạn sẽ ngay lập tức nhận ra mình yêu bản thân ít đến mức nào. Bởi vì mỗi ngày, bạn không hề đưa ra quyết định dựa trên câu hỏi đó. Và bạn sẽ thấy rất khó để hành động theo nó. Khi bạn bắt đầu làm theo phương pháp này, bạn sẽ không còn thắc mắc vì sao mình không hạnh phúc như mình mong muốn.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, đúng vậy. Tôi nghĩ rằng khi bạn bắt đầu sống và suy nghĩ như vậy, nghĩ cho bản thân một cách thực sự, thì bạn sẽ bắt đầu thu hút vào cuộc sống những điều bạn thật sự yêu thích. Thay vì những điều bạn không muốn, nhưng vẫn làm chỉ vì cảm thấy "phải" làm. Chúng không thật sự dành cho bạn, bạn chỉ làm vì nghĩ người khác sẽ thích điều đó.

 

-----------------

 

Tôi biết bạn cũng từng nói về việc sống từ trái tim. Vậy làm sao để một người phân biệt được giữa tiếng nói từ trái tim mình với tiếng nói của lý trí hoặc trí tưởng tượng? Vì rất nhiều người, tôi từng thấy trong nhiều cuộc phỏng vấn, nói rằng họ rất khó phân biệt điều đó. Họ không chắc liệu mình đang tưởng tượng hay là thực sự lắng nghe trái tim mình đang nói điều gì. Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Teal Swan: Vâng, chỉ là… để mà nói cho dễ hiểu, bạn biết điều thú vị là gì không? Bạn thấy đấy, tôi cơ bản là một kênh truyền dẫn cho năng lượng phi vật chất và năng lượng tâm linh. Vì thế nên tôi sẽ nói những điều khác nhau trong các buổi phỏng vấn khác nhau, dựa vào đối tượng người xem.

 

Và điều đang hiện lên trong cuộc phỏng vấn lần này, thật trớ trêu, là việc cố gắng phân biệt hai thứ đó (trái tim và lý trí) thực ra lại là một sự phức tạp hóa vấn đề. Vậy nên, chúng ta không nên nghĩ theo hướng phải phân biệt giữa trái tim và cái đầu, vì như vậy là chúng ta đang khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn mức cần thiết. Điều thực sự cần làm chỉ đơn giản là: chú ý đến cảm xúc của mình.

 

Hết chuyện.

 

Bởi vì trái tim và lý trí của chúng ta vốn dĩ đã kết hợp với nhau rồi. Những gì tâm trí ta đang nghĩ sẽ được phản ánh trong trái tim. Cho nên, ta không thể thực sự tách chúng ra, không thể chọn một cái và vứt cái kia đi. Điều mà ta thực sự cần làm, và điều này thực ra rất đơn giản là:

 

Cảm giác này có dễ chịu không? Không? Vậy thì đừng tập trung vào nó nữa.

Cảm giác này dễ chịu à? Vậy thì hãy tập trung vào nó nhiều hơn.

 

Chỉ vậy thôi, không có gì phức tạp hơn thế. Và nếu bạn đang đi theo hướng đó, bạn sẽ đang sống “từ trái tim”, theo cách nói của nhiều người. Bởi vì sống từ trái tim, về cơ bản, là sống theo cảm nhận cá nhân của bạn, điều gì khiến bạn cảm thấy dễ chịu và điều gì không. Với tôi, cảm thấy dễ chịu không phải là nhảy dù từ độ cao 6.000 feet.

 

Nhưng tôi chắc chắn rằng có ai đó trên hành tinh này lại sống chỉ vì điều đó. Thế nên, nếu tôi thực sự lắng nghe sự thật bên trong con người mình, lắng nghe cảm xúc của mình, thì tôi sẽ biết chính xác điều gì là đúng với mình, và khi đó, tôi không thể làm gì khác ngoài việc sống đúng với mục đích của bản thân. Sẽ là điều không thể nếu bạn không sống đúng với sứ mệnh của mình, miễn là bạn đang đi theo hướng của những gì khiến bạn cảm thấy tốt.

 

Vậy nên khi chúng ta ngồi đây và lo nghĩ về việc làm sao để tách biệt trái tim khỏi lý trí, là lúc ta đang biến thành những người cầu toàn, mà lại chẳng bao giờ giải được câu hỏi đó. Bởi vì chúng ta đã biến mọi thứ trở nên phức tạp.

 

Tôi nghĩ điều mỉa mai là: chúng ta cố gắng quá mức để trở nên “hoàn hảo” trong tâm linh, đến nỗi mà ta phân tích tách rời mọi thứ ra, chỉ để chắc rằng ta đang làm đúng, và cuối cùng lại đánh mất toàn bộ thông điệp của tâm linh: rằng cuộc sống vốn không cần phải khổ sở đến thế.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, tôi nghĩ… tôi thực sự đồng cảm với những gì bạn vừa nói. Nhưng nếu được phép “phản biện một chút”, tôi nghĩ khi người ta muốn tách biệt trái tim khỏi lý trí, là bởi vì đôi khi có những điều nghe thì có vẻ hay, hoặc cảm giác ban đầu có vẻ đúng, nhưng thực ra chỉ là bốc đồng. Và đến khi thực hiện rồi, họ mới nhận ra rằng trên lý thuyết thì có vẻ hay, nhưng thực tế thì không như vậy.

 

Tôi nghĩ chuyện đó xảy ra khá thường xuyên, và chính vì thế mà nhiều người luôn băn khoăn rằng làm sao để phân biệt được giữa trái tim và lý trí. Gốc rễ nằm ở chỗ đó. Bởi vì có những thứ khiến ta cảm thấy tốt lúc nghĩ về nó, nhưng khi thật sự làm rồi thì hóa ra lại không tốt như ta tưởng.

 

Teal Swan: Ồ, câu đó dễ trả lời thôi. Về cơ bản, đó là do thiếu hiểu biết về trạng thái rung động mà người đó đang có.

 

Ta phải thừa nhận một điều: ta đang cảm thấy bất lực. Bởi vì nếu không, thì bạn sẽ có những phản ứng theo quán tính từ một không gian cảm xúc tiêu cực. Ta gọi đó là cơn thúc ép, một phản ứng mang tính bốc đồng tiêu cực, thứ sẽ tạm thời mang lại cảm giác nhẹ nhõm. Nhưng nếu bạn lần ngược lại, bạn sẽ thấy rằng lý do thật sự khiến bạn hành động như vậy chính là vì bạn đang ở trong trạng thái cảm xúc tiêu cực.

 

Bạn thấy đó, đây chính là cơ chế của các hành vi nghiện ngập.

 

Lindiwe Maqhubela: Trời ơi, âm thanh kém quá… chờ chút, tôi không nghe thấy bạn. Chờ chút nhé… xin lỗi… tôi không nghe được… chờ một chút… Rồi, tôi nghe thấy rồi. Ừ, bây giờ ổn rồi. Xin lỗi nhé.

 

Bạn có thể trả lời lại câu hỏi đó được không? Tôi sẽ cố gắng chỉnh phần đó khi dựng video.

 

Teal Swan: Ừ, không sao đâu.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, bạn nói tiếp đi.

 

Teal Swan: Cảm giác hoàn toàn bất lực, giống như một người nghiện. Họ cảm thấy cực kỳ bất lực. Và họ có một cơn thèm, khi họ sử dụng chất gây nghiện, họ có được cảm giác nhẹ nhõm tạm thời. Nhưng nếu họ truy ngược lại, họ sẽ thấy rằng cái cảm giác thèm muốn đó xuất phát từ trạng thái cảm xúc tiêu cực. Ở đây, luật hấp dẫn, vốn là nguyên lý chi phối thực tại vật chất của chúng ta, nói rằng: nếu tôi đang ở trạng thái cảm xúc tiêu cực, và tôi được “truyền cảm hứng” để hành động tiêu cực, thì kết quả chắc chắn sẽ là tiêu cực.

 

Điều mà chúng ta không nhận ra ở đây là: hoàn toàn có thể suy nghĩ theo cách giúp ta nâng cấp cảm xúc, và chỉ khi ta cảm thấy khá hơn, thì hành động được truyền cảm hứng từ đó mới thực sự đến từ một trạng thái tích cực.

 

Vì thế, chúng ta cần trung thực về vị trí cảm xúc hiện tại của mình trên "thang cảm xúc".

 

Nếu ta trung thực với bản thân về cảm xúc hiện tại, ta sẽ biết khi nào cảm giác “muốn làm điều gì đó” thực ra chỉ là thúc ép, và nó sẽ không mang lại kết quả tích cực. Còn nếu là cảm hứng, xuất phát từ một trạng thái tích cực, thì hành động sẽ mang lại kết quả tích cực.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, vậy ý bạn là… cái quan trọng là những suy nghĩ đằng sau hành động, trước khi ta làm theo cơn bốc đồng, đúng không? Điều đó nghe rất hợp lý với tôi.

 

-------------------

 

Tôi biết có một khái niệm khác có liên quan đến những gì bạn vừa nói, một điều mà bạn đã từng đề cập, đó là tư duy theo chiều ngang. Vậy bạn có thể giải thích tổng quan cho chúng tôi về khái niệm này không, và vì sao nó lại quan trọng trong việc học cách yêu thương bản thân và cuộc sống của mình? Vì đó rõ ràng là chủ đề chính của cuộc trò chuyện hôm nay.

 

Teal Swan: Tư duy theo chiều ngang, về cơ bản, là cách suy nghĩ mà lẽ ra con người nên có. Nó không đặt ai ở trên và ai ở dưới. Nó là một cách đơn giản để nói rằng: không ai hơn, không ai kém – không ai “nhiều hơn” hay “ít hơn” người khác.

 

Và chính cách suy nghĩ theo chiều dọc (tức là có người cao, kẻ thấp) mới là thứ khiến chúng ta thất bại rất nhiều, bởi vì nó khiến người khác trở thành một thế lực đối lập với chính ta.

 

Nếu có thể tồn tại chuyện ai đó có nhiều hoặc ít quyền lực hơn người khác, thì bạn sẽ có một thế giới giống như bây giờ, nơi mà các chính phủ không thực sự tồn tại vì lợi ích của nhân dân, mà là vì quyền lực. Đó cũng chính là lý do hệ thống tài chính của chúng ta trở thành như hiện tại.

 

Tiền bạc bản thân nó không phải điều tiêu cực. Nhưng khi bạn đưa tiền vào một xã hội vốn đã có tư duy phân cấp về quyền lực, thì bạn sẽ có… tầng lớp quý tộc. Và ta đều biết điều đó đã dẫn đến đâu rồi.

 

Vì thế, nếu chúng ta có thể nhìn ra được sự thật, rằng mọi người đều có cùng một lượng tài nguyên như nhau… Điều này nghe có vẻ nghịch lý, vì ta đang sống trong một thế giới vật chất hữu hạn, nhưng thực ra nó được “hậu thuẫn” bởi một thế giới năng lượng vô hạn.

 

Nếu bạn nhìn năng lượng là thứ vô hạn, thì con người thực chất đang được tiếp cận từ một nguồn năng lượng vô biên, và ai cũng có quyền tiếp cận như nhau. Điều đó có nghĩa là: bạn không lấy mất phần của người khác.

 

Khi bạn bắt đầu nhìn thế giới theo cách này, như một đại dương năng lượng không giới hạn, thì sẽ không còn sự giành giật tài nguyên nữa. Và khi bạn nhìn nhận sức mạnh và giá trị của mình không còn bị so sánh với người khác, bạn sẽ thấy giá trị giống như một nguồn ánh sáng, như thể có một bóng đèn bên trong bạn vậy.

 

Ai cũng có lượng ánh sáng như nhau. Nhưng những gì bạn làm trong cuộc sống sẽ giống như việc bạn đặt một tấm kính màu lên ánh sáng ấy. Nếu bạn làm điều gì tiêu cực, chẳng hạn như liên tục nghĩ rằng mình tệ hại, thì bạn đang phủ lên ánh sáng đó một lớp bụi, một lớp mạng nhện. Nhưng ánh sáng ấy vẫn luôn ở đó, vẫn luôn nguyên vẹn, bất kể bạn là ai.

 

Đây chính là nhìn theo luật nhất thể, rằng tất cả chúng ta đều là một dạng năng lượng giống nhau, đang biểu hiện dưới hình dạng vật chất. Và cuối cùng thì… không ai có nhiều hay ít quyền lực hơn người khác. Từ đó sẽ xuất hiện một sự bình đẳng nội tại, khiến bạn không còn phải vật lộn để chứng minh giá trị của mình, không còn phải tranh giành quyền lực, không còn phải “xòe đuôi” để thể hiện.

 

Bạn có thể thực sự kết nối với con người khác, và đó chính là sự bình an sâu bên trong. Tôi tin rằng nếu tất cả chúng ta có thể nhìn nhận theo cách này, nếu ta có thể bước vào căn phòng tiếp theo và đối diện với người mà ta từng coi là kẻ thù, và nhìn thấy họ là người bình đẳng hoàn toàn với mình, thì ta sẽ không còn mong muốn làm tổn thương họ nữa.

 

Gốc rễ của chiến tranh là sự tranh giành quyền lực của con người. Gốc rễ của chiến tranh trên hành tinh này chính là tư duy theo chiều dọc. Nếu chúng ta có thể ngừng suy nghĩ theo kiểu phân tầng đó, thì tất cả những điều như chiến tranh, sự giành giật, cạnh tranh, áp bức… sẽ biến mất khỏi loài người. Chúng đơn giản là… sẽ không còn tồn tại.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng.Tôi nghĩ một phần cũng là vì con người tin rằng… mọi thứ là hữu hạn. Rằng “không có đủ cho tất cả mọi người”. Thế nên họ nghĩ mình phải lấn át người khác để có nhiều hơn phần của mình, đề phòng khi mọi thứ cạn kiệt. Tôi thấy điều đó cũng là nguyên nhân chính gây ra rất nhiều rắc rối trong thế giới hiện nay.

 

--------------

 

Nhân nói đến cơ thể và thế giới, tôi biết là bạn ăn chay… bạn là người ăn thuần chay đúng không? Và bạn có theo chế độ ăn thuần chay (ăn thô) không hay chỉ là ăn chay bình thường?

 

Teal Swan: Tôi chỉ là người ăn chay bình thường thôi. Vì tôi đi lại rất nhiều nên vẫn chưa tìm ra cách nào để thực hiện chế độ ăn đó một cách thực sự lành mạnh, bạn biết đấy, vì tôi di chuyển liên tục.

 

Điều đó hơi khó một chút. Với lại, tôi vẫn còn thích cảm giác kết hợp giữa thức ăn và lửa mà. Nhưng đúng là tôi đang dần hướng đến chế độ ăn đó, chắc chắn là vậy rồi.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ. Vậy bạn sẽ đưa ra lời khuyên nào cho những người muốn bắt đầu ăn uống lành mạnh? Ý tôi là… tất nhiên, cách đơn giản nhất là “cứ làm thôi”, nhưng vấn đề là nhiều người sẽ nói rằng họ quá bận rộn, họ sống ở vùng nông thôn, làm việc vất vả, làm việc nhiều giờ, không có thời gian nấu nướng, không có thời gian chuẩn bị các bữa ăn. Vậy bạn có lời khuyên nào thật sự thiết thực không?

 

Teal Swan: Lời khuyên thực tế là thế này. Như tôi vừa kể, vì tôi đi lại rất nhiều nên không thật sự duy trì được chế độ ăn thô. Và mỗi khi nghĩ đến việc hoàn toàn chuyển sang ăn đồ tươi sống, tôi lại thấy có cảm giác như đang “bơi ngược dòng” vậy, có chút kháng cự, có chút bực bội vì phải từ bỏ một số món mà hiện tại tôi chưa sẵn sàng từ bỏ.

 

Khi có cảm giác như vậy, thì đó chưa phải là thời điểm thích hợp để thay đổi. Vấn đề là nhiều người cố gắng thay đổi tất cả mọi thứ cùng lúc, rồi lại ép bản thân phải thật nghiêm khắc, kể cả khi bản thân không cảm thấy ổn với điều đó. Mà kiểu người có thể làm được như vậy thật sự rất hiếm. Mỉa mai thay, tôi lại thuộc kiểu đó, tôi thường “cai nghiện” một thứ một cách dứt khoát, nhưng lại ở mức độ hành hạ bản thân.

 

Còn với phần lớn mọi người, việc thay đổi hoàn toàn và đột ngột như vậy là cực kỳ tiêu cực, mang tính chối bỏ bản thân chứ không phải là yêu thương bản thân. Và rất khó để duy trì lâu dài, vì lúc đó việc ăn uống lành mạnh không còn là hành động yêu bản thân, mà là hành động từ chối bản thân. Mà điều đó thì cực kỳ, cực kỳ không lành mạnh.

 

Nên lời khuyên của tôi là: hãy nhẹ nhàng hơn với chính mình. Hãy làm bất cứ điều gì mà hôm nay bạn cảm thấy tốt. Ví dụ, khi tôi làm việc với những người bị béo phì nghiêm trọng, bạn không thể ép họ thay đổi đột ngột mọi thứ hoặc bắt họ tập thể dục mỗi ngày. Bạn phải bắt đầu nhỏ nhất có thể, ví dụ như thêm một quả táo vào khẩu phần ăn mỗi ngày.

 

Tự hỏi: “Hôm nay, tôi sẽ làm điều gì khiến tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn?”, và câu trả lời có thể đơn giản là: “Tôi sẽ ăn thêm một quả táo.” Tuần sau, có thể bạn sẽ thêm một điều gì khác.

 

Bạn từng bước loại bỏ những thứ không lành mạnh với bạn, và thay vào đó bằng những thứ mà bạn tin là lành mạnh. Dĩ nhiên, điều đó cũng có một chút rắc rối, vì đây là quy tắc quan trọng, bạn không thể nghĩ một thứ là không tốt, rồi cho nó vào cơ thể, mà lại mong nhận được kết quả tích cực. Nếu bạn tin rằng thứ đó không lành mạnh, thì khi bạn ăn nó vào, nó sẽ thực sự trở thành không lành mạnh đối với bạn. Chấm hết.

 

Vậy nên… đây giống như một trò chơi tâm lý: “Điều gì giúp tôi cảm thấy mình đang đi đúng hướng, đang làm điều lành mạnh, mà không biến nó thành một thứ cứng nhắc khiến mình căng thẳng?” Tôi không cần phải ngay lập tức đổ hết đồ ăn trong bếp đi. Chỉ cần tự hỏi: Hôm nay tôi có thể làm điều gì nhỏ nhưng tích cực cho lối sống mà tôi muốn hướng đến?

 

Có thể hôm nay tôi cắt bỏ thịt đỏ khỏi khẩu phần ăn. Có thể hai tháng sau, tôi cắt luôn thịt trắng. Có thể, với người đang chuyển sang ăn thô, họ nghĩ: “Tôi đã ăn chay rồi, giờ mỗi ngày tôi sẽ có một bữa ăn thô.” Và khi đi du lịch, nếu cảm thấy việc duy trì ăn thô khiến tôi khó chịu hoặc quá gượng ép, thì tôi cho phép mình quay lại chế độ ăn chay thông thường, và cảm nhận xem cơ thể mình phản ứng thế nào. Nếu thấy không ổn, tôi lại quay về ăn thô.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, tôi thích cách đó.

 

Teal Swan: Hãy nghiêm túc, nhưng cũng cần mềm mỏng với chính mình.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, tôi thích cách tiếp cận đó. Nó cũng dễ thực hiện hơn, thay vì ép bản thân làm điều gì đó không thấy phù hợp. Có lẽ lý do khiến ta cảm thấy “không ổn” là vì đó chưa phải thời điểm phù hợp để thực hiện điều đó. Tôi nghĩ đây là lời khuyên cực kỳ thực tế.

 

Bạn cũng từng nói đến những lợi ích của chế độ ăn chay với cơ thể con người. Bạn có thể chia sẻ một chút về điều đó không?

 

Teal Swan: Dĩ nhiên rồi. Về cơ bản thì… tôi là một “người nhạy cảm y học”. Điều đó có nghĩa là, nhờ khả năng cảm nhận và “nhìn xuyên” cơ thể con người, nhiều người tìm đến tôi với những vấn đề sức khỏe mà y học hiện đại không chẩn đoán được, vì tôi có thể thấy cơ thể đang tương tác với mọi thứ như thế nào.

 

Và thực tế là: cơ thể con người không phù hợp với việc tiêu thụ thịt. Điều này không chỉ là cảm nhận, mà khoa học đã chứng minh điều đó.

 

Lindiwe Maqhubela: Là để tiêu hóa thịt đỏ hả?

 

Teal Swan: Gì cơ?

 

Lindiwe Maqhubela: Xin lỗi nhé, kết nối bị ngắt một chút.

 

Lúc bạn nói rằng trong dạ dày chúng ta không có đủ... để tiêu hóa thì đoạn đó bị mất. Bạn có thể nói tiếp từ chỗ đó được không?

 

Teal Swan: Ừ, được. Vậy thế này, con người chỉ bắt đầu ăn thịt khi chúng ta di cư đến những khu vực có tuyết rơi vào một phần trong năm. Lúc đó thật sự không có cách nào để hái lượm các loại hạt, hạt giống, quả mọng… hoặc nếu có thì cũng rất nguy hiểm. Đó là điều mà nhiều người không hiểu. Thật ra, một sinh vật chỉ ăn thứ gì đó khi bị dồn vào đường cùng để sinh tồn mà thôi.

 

Nên, về cơ bản, chúng ta chỉ ăn thịt khi hoàn toàn tuyệt vọng. Và đúng là cơ thể chúng ta có thể tiêu hóa được một phần nào đó vì chúng ta là loài ăn tạp, nhưng thực ra là để sinh tồn. Thế nhưng ngay cả vậy, chúng ta vẫn không thể phân giải được protein trong thịt một cách hoàn chỉnh.

 

Đó là lý do vì sao chúng ta phải nấu chín thịt, vì nếu ăn sống thì cơ thể không thể tiêu hóa được các protein. Cho nên, thực tế là: xã hội loài người đã biến việc ăn thịt thành một điều "bình thường", trong khi thật ra nó chỉ là cơ chế sinh tồn trong thời kỳ khan hiếm thức ăn. Và điều đó hoàn toàn không thể lấy làm tiêu chuẩn cho một lối sống lành mạnh.

 

Thứ tự nhiên nhất cho con người ăn là chế độ ăn chay, chính xác hơn là thuần chay, trong đó quả mọng là loại thực phẩm tốt nhất cho cơ thể người. Chúng ta sẽ ăn rất nhiều các loại hạt. Nói chung là bất kỳ thứ gì mà ta có thể đi bộ và hái được.

 

Cơ thể người không được thiết kế để làm kẻ săn mồi. Những loài săn mồi thật sự có khả năng đuổi bắt và giết con mồi bằng tay không. Chúng ta thì không. Ta không thể làm điều đó. Chúng ta không có vuốt, không có răng nanh sắc nhọn. Không có những thứ đó. Răng của ta là răng bằng.

 

Cả cơ thể người không hề được thiết kế để ăn thịt, về mặt sinh học lẫn năng lượng. Chúng ta chỉ tiêu hóa được một phần rất nhỏ. Ví dụ như ăn thịt gà, ta chỉ tiêu hóa được khoảng 10%, trong khi một con mèo thì có thể tiêu hóa tới 70%, vì nồng độ axit trong dạ dày của nó cao hơn rất nhiều.

 

Và mỉa mai thay, thịt còn làm tắc gan, thật sự là gây hại cho cơ thể. Cách mà chúng ta ăn thịt ngày nay, sẽ giết chết bạn theo nghĩa đen. Đó là lý do vì sao chúng ta gặp quá nhiều vấn đề về cholesterol. Không chỉ vì thực phẩm chế biến đâu, mà nói chung, cách con người ăn uống hiện tại là rất tệ.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, kết nối tệ quá. Chúng tôi bị mất phần đầu của câu trả lời, nhưng tôi nghĩ là đã hiểu được ý chính rồi. Bạn không cần nói lại đâu. Tôi chỉ thốt lên vì đường truyền bị ngắt. Rồi sau đó thì kết nối mới trở lại.

 

Có một điều là rất nhiều người ăn thuần chay nói rằng dầu dừa rất quan trọng trong nấu nướng. Bạn có thể chia sẻ thêm vì sao nó lại tốt như vậy, đặc biệt là đối với người ăn chay không?

 

Teal Swan: Tôi thì không thật sự biết lý do khoa học cụ thể vì sao dầu dừa lại tốt đến vậy, nhưng… từ góc nhìn năng lượng, tôi cho rằng đây là loại dầu có tần số rung động cao nhất mà ta có thể sử dụng.

 

Nó là một loại chất béo cực kỳ lành mạnh, và đó chính là điều cơ thể ta cần. Chất béo không phải là xấu. Tế bào của con người cần chất béo để sống. Và nếu nói đến những chất béo lành mạnh, thì dầu dừa thực sự là một trong những lựa chọn tuyệt vời nhất. Trời ơi, đúng là tuyệt vời.

 

Và bạn biết không, khi nấu ăn với dầu dừa, nó không bị mất giá trị dinh dưỡng giống như một số loại dầu khác.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng. Cảm ơn bạn. Như vậy là một phần tóm tắt khá đầy đủ về chủ đề thực phẩm rồi.

 

----------------------

 

Tôi biết bạn sẽ đến Anh Quốc vào tháng 11, và đó cũng là lý do tôi muốn trò chuyện với bạn trước chuyến đi. Bạn thường tổ chức các buổi hội thảo đồng bộ, bạn có thể chia sẻ thêm một chút về chúng không? Người dân ở Anh có thể mong đợi điều gì nếu họ tham gia?

 

Teal Swan: Những buổi hội thảo này thực chất là các buổi chữa lành cộng đồng. Thường thì mọi người đến với những câu hỏi riêng, và tôi sẽ bắt đầu bằng một hoạt động hay một cuộc trò chuyện nào đó, rồi sau đó chuyển sang phần Hỏi & Đáp, kiểu như trở về thời học sinh, mọi người giơ tay đặt câu hỏi.

 

Và điều xảy ra là: người có câu hỏi phù hợp và cộng hưởng nhất với tâm trạng của cả nhóm sẽ “sáng lên” trong cảm nhận năng lượng của tôi, và tôi sẽ mời người đó lên sân khấu để đặt câu hỏi. Tôi sẽ trả lời họ, và khi tôi trả lời họ, cũng đồng thời là đang trả lời cho cả nhóm.

 

Điều quan trọng mọi người cần hiểu là: mỗi câu hỏi được đặt ra đều liên quan đến tất cả chúng ta. Nếu bạn có mặt ở đó và là một phần trong nhóm đó, thì bạn cũng có sự tương đồng năng lượng với câu hỏi ấy, và câu trả lời sẽ áp dụng cho chính cuộc sống của bạn.

 

Và khi tôi trả lời, nó giống như tôi đang gửi tới bạn một bài thuyết giảng lớn về cách sống sao cho mang lại lợi ích tốt nhất cho bản thân bạn vậy.

 

Lindiwe Maqhubela: Ừ, vậy đó là kiểu câu hỏi mà mọi người hay hỏi. Chủ yếu là về... tôi đoán đó là một hành trình khám phá bản thân, và họ muốn được ở bên những người có cùng chí hướng. Diễn đạt như vậy có đúng không?

 

Teal Swan: Ồ, đúng rồi. Nhưng mà ở đây thì không có giới hạn nào cả. Không có gì là bị cấm hay giới hạn hết. Ý tôi là, tôi không biết trước mọi người sẽ hỏi gì khi họ bước lên sân khấu, điều đó làm cho mọi thứ trở nên thú vị. Có người thì tức giận. Có người thì tuyệt vời. Nhưng mà bạn biết đấy, họ bước lên sân khấu và hỏi tôi những câu hỏi không hề báo trước, và không có chủ đề cụ thể nào cả. Ví dụ, một người sẽ đứng lên hỏi về việc mất vợ, rồi người tiếp theo sẽ hỏi về hồ sơ Akashic.

 

Thế nên chúng tôi cứ chuyển qua chuyển lại giữa các chủ đề, nhưng bạn sẽ cảm nhận được năng lượng tập thể trong căn phòng đó cứ tăng lên, tăng lên mãi. Có người sau sự kiện còn mất ngủ mấy ngày vì mọi thứ quá đỗi rung động cao. Và mọi người bắt đầu trở nên rất gắn bó. Bây giờ họ còn đặt tên cho cộng đồng này là “Tealers” nữa. Họ hoàn toàn... giống như một xã hội nhỏ riêng biệt vậy.

 

Nên nhiều khi họ đi khắp nơi chỉ để tham dự các buổi hội thảo như là một cuộc hội ngộ gia đình vậy. Và chúng tôi cũng cố gắng sắp xếp lịch để ở những thành phố mà chúng tôi đến, sẽ có thêm các hoạt động khác nữa. Ví dụ, nếu ở London, nhóm Tealer có thể đi tham quan Stonehenge. Cả nhóm sẽ cùng nhau đến đó. Nên nó không chỉ là một ngày hội thảo đâu, chúng tôi còn có tiệc vào tối hôm trước nữa, nơi tôi bán các tác phẩm nghệ thuật của mình, và buổi tiệc đó luôn là khoảng thời gian vui vẻ, gần gũi để mọi người gặp gỡ nhau.

 

Bởi vì điều này không chỉ là việc tôi trả lời các câu hỏi. Nó là một cộng đồng thực thụ. Sự hỗ trợ là điều rất quan trọng đối với con đường tâm linh. Tôi nghĩ ngay cả khi bạn không xem mình là người tâm linh thì việc ở bên những người có thể thực sự hỗ trợ bạn trên hành trình từ nơi bạn đang đứng đến nơi bạn muốn đến, cũng là điều vô cùng quan trọng.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng. Ồ, vậy thì, chính xác là sự kiện này sẽ diễn ra ở đâu tại Anh? Nhưng trước khi bạn trả lời, tôi chỉ muốn nói, cái này mang tính chất làm rõ thôi, ở Mỹ khi bạn nói ai đó "tức giận" (pissed) là bạn muốn nói họ đang tức giận đúng không? Ở Anh, từ đó nghĩa là say rượu. Nhưng bạn đang muốn nói là có người sẽ tức giận?

 

Ý tôi là, họ có thể bước lên sân khấu trong trạng thái bực bội, đúng không? Chứ bạn không có ý là họ say. Tôi chỉ muốn làm rõ điều đó. Vậy sự kiện sẽ diễn ra ở đâu?

 

Teal Swan: Đây là điểm trong năng lượng mà tôi thực sự cảm thấy xấu hổ. Tôi thực sự không biết nó sẽ tổ chức ở đâu vì tôi thường không xử lý mấy việc chi tiết kiểu đó. Tôi có đội ngũ làm việc lo phần đó, còn tôi thì chỉ việc đến đúng ngày mà thôi.

 

Trang web là www.thespiritualcatalyst.com. Nghe thì hơi khó nhớ, nên cách tôi hay tìm trang web của mình là: tôi vào Google và gõ "Teal Swan", cái đầu tiên hiện ra chính là trang của tôi. Vào đó, ngay trang chủ sẽ có liệt kê sự kiện sắp tới.

 

Hoặc bạn cũng có thể vào mục thư viện, rồi bấm vào "sự kiện", cái đầu tiên hiện ra sẽ là thông tin về sự kiện sắp tới, bao gồm địa điểm, thời gian và những hoạt động khác diễn ra xung quanh ngày hội thảo. Ví dụ như buổi tiệc tối hôm trước, v.v.

 

Vậy nên, cách tốt nhất để biết tôi sẽ có mặt ở đâu là kiểm tra trên website, vì thú thật là tôi chỉ đến và tuyền đạt thông tin, chứ không giỏi xử lý các chi tiết lắm. Nhưng nếu ai muốn, có thể theo dõi tôi trên Facebook, mọi thông tin hoạt động của tôi đều được cập nhật trên đó nữa.

 

Tôi khá chắc là từ giờ cho đến lúc đó, chúng tôi sẽ đăng tải thông tin về địa điểm, thời gian và tất cả chi tiết quan trọng không dưới cả triệu lần đâu.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng, chắc chắn rồi. Tôi cũng sẽ đăng thông tin lên blog của mình để nếu ai vào xem thì họ sẽ thấy địa chỉ website của bạn và Facebook, từ đó có thể theo dõi bạn dễ dàng.

 

Trước khi kết thúc, tôi muốn chuyển sang một chút về khía cạnh khác, vì bạn cũng là một nữ doanh nhân, cụ thể là về kênh YouTube của bạn, thực sự rất hay, và cả trang web nữa. Bạn có khá nhiều người theo dõi. Vậy bạn nghĩ điều khó khăn nhất khi bắt đầu kênh của mình là gì? Và bạn đã vượt qua nó như thế nào? Bởi vì rõ ràng bây giờ cuộc sống ngày càng gắn với các phương tiện truyền thông mới, internet, smartphone, v.v. Nhiều người đang bắt đầu kênh và blog của riêng họ, đặc biệt là các nhà văn.

 

Rất nhiều người mà tôi phỏng vấn hiện đang bắt đầu blog, kênh riêng, và họ thường muốn có những lời khuyên từ các tác giả khác về cách bắt đầu. Vậy bạn thấy điều gì là khó khăn nhất, và bạn đã xử lý nó ra sao?

 

Teal Swan: Điều khó khăn nhất, chính là hiểu rằng khi bạn đưa bản thân mình ra trước công chúng, bạn phải tách mình khỏi “sản phẩm” của mình. Điều này cực kỳ khó đối với nghệ sĩ, bạn biết đấy, vì nghệ thuật của chúng ta thường trở thành sự mở rộng của chính bản thân, dù đó là nghệ thuật thị giác, văn chương, hay bất kỳ hình thức nào.

 

Nhưng nếu bạn gắn bó quá chặt với nó… Vậy nên đây là lời khuyên của tôi:

 

Nếu bạn thật sự muốn tồn tại bền vững trong môi trường công khai, hãy xem mọi thứ bạn tạo ra như một món quà tặng cho người khác. Kiểu như bạn tặng họ một món quà và thôi không quan tâm nữa, họ muốn làm gì với nó là chuyện của họ. Họ sở hữu nó, và việc họ làm gì sau đó là việc của họ. Bởi vì nếu bạn vẫn bám vào nó, tôi nói thẳng: bạn sẽ đau khổ. Hết.

 

Khi bạn đưa thứ gì đó ra công chúng, về cơ bản nó giống như việc bạn ném miếng thịt vào giữa bầy sư tử. Đúng, bạn sẽ gặp rất nhiều người, rất nhiều trong số họ yêu thích những gì bạn làm và họ sẽ trao cho bạn đủ thứ năng lượng tích cực, nhưng bạn cũng sẽ bị xé toạc thành từng mảnh. Không quan trọng bạn là ai hay đang làm gì.

 

Bạn thậm chí không cần phải gây tranh cãi như tôi. Chỉ cần bạn đưa thứ gì đó ra, sẽ luôn có người bình luận về nó. Và hiếm có ai đủ mạnh mẽ để tách mình khỏi điều đó mà vẫn cảm thấy ổn khi đọc những lời chê bai thậm tệ về tác phẩm của mình, điều mà tất cả chúng ta sẽ gặp phải một khi quyết định công khai những gì mình sáng tạo.

 

Cách mà tôi đối mặt, và nó thực sự hiệu quả, là tôi đã tự cam kết với bản thân: nếu tôi tạo ra một thứ gì đó, ví dụ như một cuốn sách, tôi sẽ không gắn bó với nó. Tôi sẽ xem nó như một món quà cho thế giới.

 

Không phải trách nhiệm của tôi về điều gì sẽ xảy ra với nó. Tôi thậm chí còn không theo dõi xem nó ra sao, vì tôi luôn hướng tới sáng tạo tiếp theo. Nếu tôi là một “nguồn suối sáng tạo”, thì việc các bạn nghĩ gì về tác phẩm này không quan trọng. Nó ở đó cho bất kỳ ai cần và muốn dùng nó theo cách của riêng họ.

 

Và dù mọi người có bình luận tiêu cực đến đâu, tôi cũng khuyên chân thành: đừng bao giờ đọc bình luận trên YouTube. Đó là ý tưởng dại dột nhất bạn có thể làm. Bởi vì nghệ sĩ cần ở trong trạng thái “thu năng lượng vào”, và thực ra tôi cũng không phải là người thích phản hồi cho lắm. Nghe tôi nói vậy chắc buồn cười lắm, nhất là khi tôi đang tạm tháo “chiếc mũ tâm linh” của mình xuống và nói chuyện với bạn trên cương vị một nghệ sĩ.

 

Với tư cách một nghệ sĩ, nếu bạn muốn tiếp tục làm nghệ thuật một cách thuần khiết, mà nghệ thuật thực sự là sự biểu đạt chân thật nhất của con người bạn, của linh hồn bạn, thì không ai có thể bình luận về điều đó cả. Và để bạn duy trì dòng chảy sáng tạo ấy, bạn phải tách mình ra khỏi những suy nghĩ kiểu “người ta muốn gì”, vì họ đang nói từ góc nhìn của dòng năng lượng riêng của họ, điều gì khiến họ vui, và điều đó chẳng liên quan gì tới dòng năng lượng sáng tạo của bạn cả.

 

Vậy nên nếu bạn có thể tách mình ra khỏi những thứ linh tinh đó, ngừng quan tâm đến phản hồi, thì tốt.  Bởi nếu bạn thực sự kết nối với năng lượng nghệ thuật, thì sẽ chẳng quan trọng người ta nghĩ bạn nên thay đổi cái gì hay không. Thực tế là, những nghệ sĩ vĩ đại nhất thế giới, bạn nhìn mà xem: Picasso, Van Gogh...Bạn nghĩ họ sẽ phản ứng thế nào nếu có ai đó bước vào và nói, “Tôi nghĩ anh nên dùng nhiều màu vàng hơn”? Họ sẽ nhìn bạn kiểu, “Anh/chị nói đùa à?”

 

Tại sao? Bởi vì nghệ thuật của họ là sự thể hiện bản chất thật của họ. Nó không phải là sự chiều lòng khán giả.

 

Lindiwe Maqhubela: Vâng. Điều đó khá thú vị.

 

Teal Swan: Nếu bạn đang ở trong dòng chảy, mọi người sẽ thấy được sự tài năng đó và yêu thích nó.

 

Lindiwe Maqhubela: Tôi nghĩ đó là một cách rất hay để diễn đạt. Bởi vì tôi biết bạn đã có, như là hôm qua, hôm qua bạn đã đăng một video và có khá nhiều lượt xem.

 

Rõ ràng là tôi đã xem, vì tôi sẽ phỏng vấn bạn. Vì khi phỏng vấn ai đó, tôi thích làm nghiên cứu trước. Tôi đã chuẩn bị chu đáo. Vậy nên bạn không đọc bình luận, vì tôi nghĩ có khá nhiều bình luận dưới video đó. Hầu hết trong số đó là những bình luận rất tốt, nhưng cũng có một số không được tốt lắm, nhưng ai cũng phải đối mặt với điều đó. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi hỏi.

 

Teal Swan: Chờ đã. Không. Tôi đã từng mắc sai lầm khi đọc chúng trước đây, và đoán xem? Tôi ngồi trong phòng buồn bã trong hai đến ba ngày. Vì vậy, tôi đã học được rằng đó là điều ngu ngốc nhất tôi có thể làm.

 

Vậy nên, điều tôi làm là nhờ người nào đó sống cùng tôi, người không gặp vấn đề tương tự, đọc cho tôi những bình luận tốt, và thế là xong.

 

Lindiwe Maqhubela: Thực sự đó là một cách rất hay để làm. Bởi vì tôi biết nhiều người tôi quen, nghịch lý là một người bạn của tôi là một nữ diễn viên. Cô ấy đang luyện tập để trở thành diễn viên, nhưng cô ấy không thích đứng trước khán giả, nơi mọi người có thể chỉ trích cô. Và giống như, ừ, nhưng bạn yêu thích diễn xuất. Đó là những gì bạn yêu thích làm. Bạn không nên nghĩ như vậy.

 

Tôi biết, tôi không nói là tôi giỏi giang gì trong chuyện này, nhưng rõ ràng là nói thì dễ hơn làm. Nhưng nếu bạn cứ tự kìm hãm mình như vậy, bạn sẽ không thể sáng tạo. Bạn sẽ không thể là chính mình vì bạn sẽ quá bận tâm về những gì người khác nghĩ về bạn. Vì vậy, tôi nghĩ những gì bạn nói lúc nãy thật sự rất hữu ích, đặc biệt đối với những ai mới bắt đầu viết lách hay mới tạo kênh YouTube, hoặc những thứ tương tự.

 

Vậy thì với blog và kênh YouTube của bạn, mất bao lâu trước khi chúng bắt đầu phát triển?

 

Tôi không chắc bạn đã bắt đầu từ khi nào. Tôi thực sự không nghiên cứu kỹ từ quá khứ, nhưng mất bao lâu thì bạn thấy hài lòng, tất nhiên là từ quan điểm của bạn, vì tôi có thể có một lượt xem và nói, ừ, với tôi là đã phát triển rồi. Ý tôi là, từ góc độ sự hài lòng của bạn.

 

Teal Swan: Tôi chưa đạt đến mức đó. Không. Tôi là kiểu người muốn có hàng triệu và hàng triệu lượt xem mỗi video. Vậy nên tôi là kiểu người luôn đặt mục tiêu đó, đó là mục tiêu lớn của tôi.

 

Lindiwe Maqhubela: Đó là một câu trả lời tốt. Và bạn có dự án mới nào muốn chia sẻ với chúng tôi không, những điều bạn đang làm mà chúng ta chưa thảo luận? Chúng ta đã nói khá nhiều rồi, nhưng còn điều gì khác, đặc biệt là về mặt sáng tạo, bạn muốn thảo luận không, ngoài những buổi hội thảo của bạn?

 

Teal Swan: Thực ra tôi có một loạt chương trình mới, rất thú vị. Đó là điều tôi đam mê nhất hiện nay.

 

Khi bạn nhìn vào tôi, nếu bạn phải nói tôi giỏi nhất điều gì, thì đó là công việc bóng tối, bạn biết đấy, đi sâu vào những phần không mấy dễ chịu của cuộc sống và thanh lọc chúng. Vì vậy, tôi đã tạo ra loạt chương trình mới này, một loạt chương trình phát trực tiếp, và không ai biết khi nào nó sẽ xuất hiện. Nó chỉ bất ngờ xuất hiện. Đoán xem? Phát trực tiếp trong mười phút nữa, và mọi người sẽ tham gia trực tiếp.

 

Và đó là buổi trực tiếp, nơi mọi người sẽ được xem tôi và tất cả những người trực tiếp chung với tôi cùng đối diện với các khía cạnh bóng tối bên trong chúng tôi. Tôi cho rằng điều này khá mang tính cách mạng, vì trước giờ người ta vẫn cho rằng việc phơi bày vấn đề cá nhân trước công chúng là “tự sát sự nghiệp” đối với những người theo con đường tâm linh, nhưng đó lại là điều tôi muốn và sẵn sàng làm. Để những người theo dõi tôi biết tất cả mọi thứ về tôi, kể cả những phần không mấy dễ chịu. Tôi không quan tâm việc xuất hiện dưới ánh mắt công chúng với hình ảnh thầy cô hoàn hảo. Dù thật sự rất đáng sợ, có lẽ là điều đáng sợ nhất tôi từng làm, nhưng, cơ bản là, không biết bạn có biết về “công việc bóng tối” hay không, nhưng về cơ bản đó là một quá trình như tìm ra niềm tin cốt lõi, sau đó thật sự bộc lộ sự thật trọn vẹn, v.v.

 

Vấn đề của nhiều người khi làm điều đó là họ không rõ nó nên trông như thế nào. Ý tôi là, tôi có thể giải thích quy trình, nhưng nghe thuật lại thì rất khác với việc chứng kiến tận mắt. Vậy nên điều tôi làm là, giả sử tôi đang cãi nhau với ai đó, hoặc có hai người đang cãi nhau. Chúng tôi bật máy quay và áp dụng các bước ấy, để mọi người được xem hai người đó diễn tiến tranh luận ra sao, và cách sử dụng quy trình để vượt qua.

 

Thật kịch tính. Tất nhiên thu hút được nhiều người thích “drama,” nhưng mặt khác, phản hồi rất tuyệt vời, vì mọi người bảo, “Ôi trời ơi, cuối cùng tôi cũng hiểu cách làm thế nào. Tôi đã xem bạn làm rồi, giờ tôi nắm được quy trình.” Thật sự rất tuyệt khi có sự minh bạch kiểu này, điều mà hiếm khi xuất hiện giữa những người nổi tiếng và khán giả của họ. Tôi rất hào hứng xem nó sẽ phát triển ra sao.

 

Lindiwe Maqhubela: Tôi cũng nghĩ cách bạn diễn đạt rất hay. Nếu bạn cho bản thân…

 

Teal Swan: À, tôi chỉ muốn nói nó sẽ được lưu lại sau khi trực tiếp sau đó, nên không phải mọi người cứ phải xem đúng lúc mới được. Tôi thường lấy những tập đó rồi đăng lên YouTube sau. Nghĩa là bạn không cần phải sẵn sàng đúng giờ giật gân mới xem được.

 

Mọi người đều có thể xem các tập, chỉ là mỗi tập sẽ tập trung vào một vấn đề khác nhau, và thật rất thú vị khi xem ai đó “bộc lộ” với thế giới như thế.

 

Lindiwe Maqhubela: Tôi định nói điều đó, nếu bạn…Khi bạn đã là người của công chúng như bạn, thì thật hữu ích khi có tư duy như vậy, vì khi mọi thứ đã được phơi bày, thì chẳng ai có thể tống tiền bạn hay buông lời làm bạn co rúm lại, chết lặng, rồi không dám quay lại kênh YouTube nữa. Đó thật sự là một cách nghĩ và hành động rất hay. Tôi chưa xem công việc bóng tối đó, nhưng sẽ để tâm tìm xem, nghe rất thú vị.

 

Và bạn có thể cho tôi nhắc lại địa chỉ website được không? Lần trước khi bạn nói, màn hình hơi giật giật. Vậy mọi người có thể tìm sách và blog của bạn ở đâu?

 

Teal Swan: Sách của tôi được bán tại www.thespiritualcatalyst.com. Nhưng như tôi nói, cách dễ nhất là gõ “Teal Swan” lên Google, sẽ ra đủ thứ. Kết quả đầu tiên là website của tôi. Tôi nghĩ cách đó còn dễ hơn là gõ địa chỉ vào thanh tìm kiếm. À, sách cũng có trên Amazon.

 

Lindiwe Maqhubela: Cả hai đều có trên Amazon phải không?

 

Teal Swan: Phải.

 

Lindiwe Maqhubela: Cảm ơn bạn rất nhiều, Teal, vì cuộc phỏng vấn này. Thật vui khi được trò chuyện cùng bạn.

 

Teal Swan: Cảm ơn bạn.

 

Lindiwe Maqhubela: À, tôi còn muốn hỏi, tôi biết bạn sống trong một kiểu cộng đồng, phải không? Với nhiều người khác sống cùng?

 

Teal Swan: Đúng.

 

Lindiwe Maqhubela: Có bao nhiêu người vậy?

 

Teal Swan: Thật ra vì tôi sống trong cộng đồng tâm linh, người ra người vào liên tục, nhưng cố định thì có năm người sống ở đây. Còn khoảng tám đến mười người luân phiên tới lui.

 

Lindiwe Maqhubela: Tuyệt. Nghe thật tuyệt. Tôi cũng không còn câu hỏi nào nữa. Cảm ơn bạn rất nhiều, và tôi mong được gặp bạn vào tháng Mười Một. Tôi sẽ đến buổi gặp mặt hoặc bữa tiệc của bạn. Cảm ơn bạn đã mời. Xin chấm dứt phỏng vấn tại đây. Cảm ơn bạn, Teal.

 

Teal Swan: Cảm ơn bạn. Hẹn gặp lại.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=hyPFu59pNUE

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.