Teal Swan Transcripts 096
Phỏng vấn Teal Swan trên kênh Tamara
Dorris
06-09-2013
Tamara Dorris:
Xin chào mọi người. Tôi là Tamara Doris, và tôi vô cùng hào hứng với buổi trò
chuyện hôm nay. Tôi muốn mở đầu bằng cách chia sẻ điều này, điều khiến tôi thực
sự thấy thú vị, đó là cách đây năm năm, khi tôi bắt đầu làm radio và video,
khán giả theo dõi tôi chủ yếu là người trong giới kinh doanh, bán hàng, bất động
sản. Nếu lúc đó tôi làm một chương trình về tâm linh, chắc mọi người sẽ thấy hoảng
sợ mất. Nhưng tôi để ý thấy vài năm gần đây, mọi người đã cởi mở hơn với những
ý tưởng này.
Các bạn muốn biết,
các bạn hỏi tôi về luật hấp dẫn, về cách để giải tỏa căng thẳng, rồi đủ thứ
khác nữa. Nên tôi thật sự rất vui khi thấy chúng ta đang phát triển và bước vào
một giai đoạn thức tỉnh hơn. Và vì thế, hôm nay tôi có một vị khách mời tuyệt vời.
Cô ấy là một con người phi thường. Tên cô ấy là Teal Swan.
Teal, cảm ơn bạn
rất nhiều vì đã tham gia cùng chúng tôi hôm nay.
Teal Swan: Cảm
ơn vì đã mời tôi.
Tamara Dorris:
Tôi thực sự rất phấn khích, và tôi cảm thấy vinh dự khi được giúp bạn lan tỏa
thông điệp của mình. Nhưng tôi cũng phải nói rằng, bạn đang làm điều đó một
cách tuyệt vời rồi. Tôi đã ghi chú lại, mọi người có thể truy cập tealswan.com.
Và thêm một lần nữa, cô ấy còn được biết đến với tên Teal Scott, và lát nữa
chúng ta sẽ nói đến cuốn sách tuyệt vời mà bạn chắc chắn sẽ muốn mua. Nhưng giờ
thì, nếu được, Teal, bạn có thể bắt đầu, nếu bạn không phiền, bằng cách giải
thích cho mọi người sự khác biệt giữa một “người dẫn kênh” và một “người có khả
năng tâm linh” không? Bởi vì bạn từng nói rằng bạn không phải là người "dẫn
kênh" thông tin, mà đơn giản là bạn có khả năng tâm linh, và sinh ra đã
như vậy.
Teal Swan: Được
thôi. Một “người dẫn kênh” là người có thể nâng tần số cá nhân của họ lên đủ
cao để khớp với một tần số còn cao hơn nữa.
Sau đó, họ có thể
dùng thân thể vật chất của mình. Cách dễ hiểu nhất để hình dung về một người dẫn
kênh là nghĩ đến một ăng-ten radio. Hãy tưởng tượng rằng luôn có một luồng phát
sóng đang được truyền đi, phát sóng liên tục, không ngừng nghỉ, giống như các
kênh radio quanh ta vậy. Chúng tồn tại quanh ta suốt cả ngày, và điều duy nhất
ta cần làm là điều chỉnh núm xoay về đúng tần số.
Một người có khả
năng dẫn kênh với một thực thể là người có thể điều chỉnh tần số của mình sao
cho khớp với vùng tần số của thực thể đó, kiểu như khi bạn vặn đài của xe hơi đến
đúng tần số. Đó là một tần số cực kỳ cao.
Khi họ làm được
điều đó, họ sẽ bước vào trạng thái “cho phép” sâu sắc đến mức cho thực thể kia
đi qua họ để bước vào thế giới vật chất này. Gần như là họ gác toàn bộ cái tôi
cá nhân sang một bên để cho thực thể khác mượn cơ thể, dùng giọng nói, thanh quản
để truyền thông điệp.
Còn tôi thì… tôi
đoán mọi người sẽ gọi là “người có khả năng tâm linh” hoặc là người có khả năng
ngoại cảm, hoặc là “người làm trung gian”. Đó là người có thể tiếp nhận kênh
sóng đó, nhưng thay vì bị thay thế, họ sẽ dịch lại nó.
Tức là, cái tôi
không hề biến mất. Không phải là khi tôi nói chuyện với ai đó, như kiểu tôi
không biết mình đang nói gì vì "Teal đã biến mất và ai đó khác đã thay thế".
Mà đúng hơn là Teal vẫn ở đây, đóng vai trò như một người phiên dịch cho những
tầng cao hơn, những thực thể tâm linh khắp nơi, đồng thời cũng mang theo kiến
thức cá nhân của chính mình.
Tamara Dorris: Cảm
ơn bạn vì phần giải thích đó. Vậy thì câu hỏi tiếp theo là, hiện nay có rất nhiều
người đang dẫn kênh khắp nơi trên thế giới. Ví dụ mọi người thường nhắc đến
Abraham, rồi Jane Roberts với Seth, hay Lazarus ở châu Âu.
Có rất nhiều người
dẫn kênh. Nhưng điều tôi đọc được là, họ nói thông tin đến từ những nơi rất
khác nhau. Có người nói là từ người ngoài hành tinh, có người bảo là từ Thượng
Đế, có người lại nói là từ các thực thể vô hình. Vậy theo bạn, khi nhìn từ góc
độ rộng lớn, họ thực sự đang dẫn kênh từ đâu? Thông tin đó đến từ đâu?
Teal Swan: Tất cả
những thông tin đó đều đến từ năng lượng Nguồn, nếu bạn gom hết toàn bộ ý thức
của mọi sự sống trong vũ trụ này lại, cộng dồn tất cả, thì đó chính là năng lượng
Nguồn.
Nhưng điều bạn sẽ
nhận thấy ở những người dẫn kênh là, họ sẽ dẫn kênh những gì có tần số gần với
họ nhất. Ví dụ, một người có bản ngã dễ tiếp nhận năng lượng thiên thần thì nhiều
khả năng họ sẽ dẫn kênh một thực thể ở chiều thứ 11, và thực thể đó sẽ xuất hiện
dưới hình dạng một thiên thần, có tên, có hình ảnh rõ ràng.
Nên nếu ai đó cảm
thấy “đồng điệu” với người ngoài hành tinh, và tần số của họ tương thích với
năng lượng đó hơn, thì họ sẽ dẫn kênh những nguồn năng lượng được phát đi từ những
khu vực khác trong thiên hà, hoặc thậm chí từ một thiên hà khác, và nó "chuyển
kênh" vào đây.
Vì thế, chúng ta
dẫn kênh với cái gì là tùy thuộc vào tần số cá nhân của chính chúng ta và những
gì chúng ta cộng hưởng với. Đó là lý do vì sao, nếu bạn đang tìm một ai đó để lắng
nghe, thì nên tìm một người đang dẫn kênh những gì mà bạn cũng thấy cộng hưởng
và kết nối.
Tamara Dorris:
Tôi thích cách bạn nói “một thiên hà khác” cứ như thể bạn đang nói “làm ơn đưa
giùm lọ muối”! Cách bạn diễn đạt khiến tôi vừa buồn cười, vừa thích thú vô
cùng!
Rồi, bạn vừa nhắc
đến thiên thần, vậy tôi muốn hỏi: thiên thần khác gì với người hướng dẫn tâm
linh hay linh hồn cao hơn? Chúng có khác nhau không?
Teal Swan:
Không. Không có sự khác biệt.
Tamara Dorris: Ồ,
không có sự khác biệt. Được rồi.
Teal Swan: Tất
nhiên rồi, sẽ có nhiều người không đồng tình với tôi về điều này. Nhưng không
sao cả.
Về cơ bản, một
thiên thần thực ra chính là một “người hướng dẫn tâm linh” xuất hiện theo cách
mà con người có thể hiểu được. Khi xưa, lúc các thiên thần bắt đầu hiện ra với
hình ảnh có cánh, thì đó là vào thời kỳ trong nền văn minh loài người mà cách
nhanh nhất để truyền thông điệp từ người này sang người kia là dùng bồ câu đưa
thư.
Và những “sứ giả”
này, thực chất là các hướng dẫn tâm linh, sẽ xuất hiện theo hình ảnh mà bạn dễ
hiểu nhất. Nếu bạn chưa sẵn sàng để nghe thấy, thì họ sẽ hiện ra bằng hình ảnh
mà bạn có thể tiếp nhận. Và lý do họ xuất hiện với đôi cánh là để truyền đi một
thông điệp rất đơn giản: “Tôi là sứ giả từ Thượng Đế.” Chỉ vậy thôi.
Nhưng bây giờ,
điều đó đã không còn phù hợp với bối cảnh hiện tại. Vì ngày nay, chúng ta không
còn dùng bồ câu mà là email. Nên hình ảnh đôi cánh giờ trở nên mơ hồ, chẳng ai
thật sự hiểu tại sao họ lại có cánh nữa. Nhưng vấn đề không nằm ở đôi cánh. Điều
quan trọng là: một người hướng dẫn tâm linh sẽ chọn bất kỳ hình ảnh nào có ý
nghĩa nhất đối với bạn, để thể hiện những gì bạn có trong cuộc sống của bạn.
Tamara Dorris:
Có lý. Vậy với điều đó, thì tôi muốn hỏi: tất cả mọi người, tất cả chúng ta, ai
cũng có hướng dẫn tâm linh sao?
Teal Swan: Đúng
vậy. Không hề có ngoại lệ. Và không chỉ một, mà là nhiều người. Tôi chưa từng gặp
ai có ít hơn ba vị hướng dẫn cả.
Tamara Dorris:
Thật tuyệt vời. Nhưng làm sao tôi biết được? Ý tôi là, bạn có thể nhìn thấy họ,
hay cảm nhận được năng lượng? Với bạn thì sao? Bạn “thấy” họ bằng cách nào? Âm
thanh à? Hay hình ảnh?
Teal Swan: Tất cả
những thứ đó. Đối với tôi, nó giống như đang nói chuyện với một người trong
phòng vậy, chỉ là họ hoạt động ở một tần số khác. Nó giống như khi bạn nhìn vào
màn hình tivi có hai loại nhiễu khác nhau, và chính sự khác biệt về tần số đó
giúp tôi nhận ra đâu là thứ đã hiện hình vật lý và đâu thì chưa. Không phải họ
hiện ra dưới dạng sương mù hay gì đó đâu nhé.
Tamara Dorris:
À, tôi hiểu rồi. Vậy… bạn cũng nhìn thấy hào quang chứ?
Teal Swan: Có chứ.
Tamara Dorris:
Tuyệt. Chúng tôi từng có một chương trình radio vài tuần trước, mời một phụ nữ
chuyên đọc hào quang đến chia sẻ. Chúng tôi có tận 2.800 người nghe trực tiếp
buổi đó, bởi vì rõ ràng, đây là dấu hiệu của thời đại. Mọi người rất quan tâm đến
chủ đề này.
Teal Swan: Đúng
vậy. Giờ nó trở nên phổ biến hơn rất nhiều.
Tamara Dorris: Vậy
khi bạn nhìn thấy hào quang, các màu sắc có giống nhau không? Người phụ nữ đó
nói rằng tôi có hào quang màu vàng.
Teal Swan: Đúng
rồi. Bạn có hào quang màu vàng.
Tamara Dorris: À!
Và tôi mới chỉ đang tìm hiểu thôi, nhưng tôi đoán hào quang của bạn là màu tím?
Teal Swan: Không
hẳn.
Tamara Dorris:
Không à?
Teal Swan: Màu
chàm (indigo), hơi ngả tím, nhưng đúng hơn là chàm.
Tamara Dorris: Bạn
là một người màu chàm. Điều đó nói lên rất nhiều điều, đúng không? Vì người ta
nói rằng những người có hào quang màu chàm là những linh hồn đến đây để thay đổi
thế giới.
Teal Swan: Về cơ
bản là như vậy.
Tamara Dorris:
Tôi nổi da gà luôn khi nói câu đó. Rồi, tôi có một câu hỏi quan trọng khác. Tôi
biết bạn từng nhắc đến trong vài video rồi, nhưng hôm trước tôi đọc một tài liệu
về Chúa Jesus, và có một đoạn khiến tôi rất suy ngẫm. Nó nói rằng, trong suốt
nhiều thế kỷ, loài người đã hiểu sai hoàn toàn. Rằng Chúa Jesus không đến đây để
chúng ta tôn thờ Ngài, mà Ngài đến như một tấm gương của sự hòa hợp tuyệt đối với
nguồn năng lượng. Và tôi đã nghĩ: “Thật sao? Có thể là sự thật không?” Bạn có
thể chia sẻ một chút về điều này không? Jesus là ai? Và câu chuyện thực sự là
gì?
Teal Swan: Ôi trời.
Bạn muốn tôi đi sâu đến mức nào trong chủ đề này đây?
Tamara Dorris: Cứ
tóm tắt trong năm phút thôi. Không, nghiêm túc đấy, tôi muốn nghe tất cả những
gì bạn muốn chia sẻ.
Teal Swan: Jesus
là một người lai, giữa loài người và một giống loài ngoài hành tinh gọi là
Pleiadian. Mẹ Ngài là người Trái Đất, không phải vị thánh. Nhưng “phần người
cha”, tức yếu tố năng lượng nam, lại là một Pleiadian, không phải con người.
Rất nhiều người
trong lịch sử từng nghĩ họ thấy “thiên thần”, thực chất là đã nhìn thấy thực thể
ngoài hành tinh. Bởi vì khi các thực thể ngoài hành tinh đi xuyên qua tầng thứ
tư và thứ năm để tác động đến thế giới ba chiều của chúng ta, họ sẽ hiện ra như
những thực thể ánh sáng, thường có sắc xanh dương rất đặc trưng.
Vì thế, “thụ thai vô nhiễm”* trong trường hợp này, thật ra
không hề “vô nhiễm” gì cả. Đó là một kiểu giao phối hoàn toàn bình thường của
vũ trụ. Lúc đó, những lời cầu nguyện và khao khát từ tầng sâu trong tiềm thức của
nhân loại đã tạo nên một làn sóng năng lượng mạnh đến mức lan tỏa khắp vũ trụ,
và như thường lệ, khi có người hỏi thì sẽ có người trả lời. Những sinh linh đó
đã đến để mang lại góc nhìn mới cho nhân loại, giúp con người tiến hóa.
*
Thụ thai vô nhiễm: là một giáo lý trong Công giáo, đề cập đến việc Mẹ Maria, mẹ
của Chúa Giêsu, được thụ thai mà không mang tội nguyên tổ, tức là không có tội
lỗi cha mẹ gốc. Giáo lý này nhấn mạnh rằng Maria được Thiên Chúa gìn giữ khỏi tội
lỗi ngay từ lúc thụ thai, để bà có thể sinh ra Đấng cứu thế mà không bị ảnh hưởng
bởi tội lỗi. (Ghi chú từ người dịch bài)
Nhưng có một vấn
đề lớn chính là: chúng ta có một con người cực kỳ hòa hợp với năng lượng Nguồn,
nhưng điều đó không phải tự nhiên mà có ngay từ đầu. Không phải là Ngài sinh ra
đã là Đấng cứu thế toàn tri. Jesus đã phải rèn luyện và học hỏi rất nhiều.
Trong những năm cuối đời, Ngài du hành khắp Ấn Độ và các nước xung quanh để học
đạo Phật, và khi quay trở về, Ngài mang theo một tầm nhìn hoàn toàn mới. Và đó
chính là những giáo lý của Ngài.
Về cơ bản, nếu bạn
tóm gọn lại, thì thông điệp của Jesus hoàn toàn giống với những gì những người
dẫn kênh hiện nay đang chia sẻ:
- Bạn tạo ra thực
tại của chính mình
- Bạn là một phần
của Toàn thể
- Thiên đàng nằm
ở bên trong bạn, không phải bên ngoài
Tất cả những
thông điệp ấy đều nhằm trao lại quyền lực cho con người, để họ hiểu rằng họ có
thể trở thành bất cứ điều gì họ mong muốn.
Và thông điệp về
sự tự do đó là điều mà nhân loại vô cùng cần thiết vào thời điểm đó. Và cái
cách ra đi đầy kịch tính của Ngài ấy khỏi hành tinh này, tất nhiên, càng khiến
thông điệp ấy trở nên mãnh liệt hơn. Nhưng vấn đề là... họ cắt bỏ một phần câu
chuyện gốc, rồi người này người kia lại thêm thắt quan điểm riêng của họ vào, rồi
người sau lại làm điều tương tự. Và thế là giờ ta có những giáo lý không còn phản
ánh đúng với những gì Chúa Jesus thực sự giảng dạy nữa.
Và khi có sự dịch
thuật xen vào, vấn đề lại càng nghiêm trọng hơn. Vì hầu hết những người đam mê
Kinh Thánh giờ đều nói tiếng Anh. Mà có một vấn đề lớn khi bạn dịch các văn bản
gốc từ tiếng Sumer hay những ngôn ngữ cổ khác sang tiếng Anh, bởi vì bạn không
thể dịch sát nghĩa một số từ, do các khái niệm văn hóa đằng sau chúng đã mất
đi, mà văn hóa của chúng ta thì không có những khái niệm đó.
Ví dụ rõ ràng nhất
là khi Chúa Jesus nói: “Tôi là con trai của Chúa”, thì chữ “con trai” trong
ngôn ngữ đó không mang nghĩa như chúng ta hiểu ngày nay, tức là "con ruột".
Trong bối cảnh đó, “con trai” có nghĩa là “sự mở rộng”. Vậy nên điều Ngài ấy thực
sự đang nói là: Bạn là một phần mở rộng của
Thượng Đế. Bạn là Thượng Đế. Nhưng rồi chúng ta dịch sai, và nghĩ rằng:
"Ồ, chỉ có ông ấy mới là con trai của Chúa. Là Đấng cứu thế duy nhất."
Thế là mọi quyền năng và giá trị thiêng liêng được quy hết về một người, và
không ai khác có được điều đó.
Chỉ một lỗi dịch
đơn giản như vậy thôi mà bạn thấy không, nó đã thay đổi mọi thứ đến mức nào. Và
đó chỉ là một ví dụ trong rất nhiều sai lệch khác.
Tamara Dorris:
Chính xác, hoàn toàn chính xác. Mà cho tôi hỏi cái này, nghe có vẻ hơi ngây ngô
một chút... nhưng bạn có thể giải thích Pleiadian là gì không?
Teal Swan: À,
Pleiadian là một dạng...
Tamara Dorris: Tức
là một từ khác để chỉ người ngoài hành tinh à? Có nhiều loại người ngoài hành
tinh không?
Teal Swan: Có, rất
nhiều.
Tamara Dorris: Ồ,
được rồi.
Teal Swan:
Pleiadian là một chủng loài rất cụ thể. Nếu bạn nhìn lên bầu trời và thấy chòm
sao Kim Ngưu (Taurus), thì cái đuôi của nó là một cụm
sao nhỏ, đó chính là chòm Pleiades. Ở đó có bảy hành tinh chính, mỗi hành tinh
có những dạng sự sống khác nhau, và tất cả những người sống ở đó đều được gọi
là Pleiadian.
Tamara Dorris:
Hiểu rồi. Và từ trước tới giờ tôi luôn có cảm giác rằng ngoài kia còn có điều
gì đó lớn lao hơn... Vậy thì, lý do Pleiadian tạo ra Jesus là gì? Là để gửi một
thông điệp quan trọng cho loài người à? Và việc có một phần là Pleiadian khiến
ông ấy có thêm sức mạnh để làm những điều phi thường như vậy sao?
Teal Swan: Không
phải là “sức mạnh” hơn, mà là một góc nhìn khác biệt. Góc nhìn mới chính là điều
quan trọng nhất nếu bạn thực sự muốn nói về quyền năng. Bởi vì quyền năng đi liền
với tri thức, và mỗi góc nhìn khác nhau sẽ mang theo một loại tri thức khác
nhau.
Khi bạn nhìn vào
trẻ con, thật ra chúng là sự mở rộng từ góc nhìn của cha và mẹ. Những góc nhìn
đó chính là cái được truyền vào trong gen. Gen chỉ là một phản ánh của các mẫu
suy nghĩ, bạn thực sự đang truyền lại hệ tư tưởng tập thể của mình cho thế hệ
sau.
Vậy nên, Jesus
là kết quả của sự kết hợp giữa tư tưởng của Pleiadian và tư tưởng của con người,
tạo nên một góc nhìn vô cùng độc đáo, một góc nhìn đủ sức trả lời cho những câu
hỏi lớn trong lòng nhân loại. Và lý do cho sự kiện ấy, dĩ nhiên, là bởi vì từ
góc nhìn chiều không gian thứ sáu, nơi mà chủng tộc Pleiadian đang ở, họ không
tồn tại ở không gian vật chất như chúng ta (chiều thứ ba), mà sống trong một thực
tại ở tầng cao hơn.
Từ tầng đó, bạn
không còn trải nghiệm sự tách biệt như trong thế giới vật chất. Bạn không còn
quên đi chân lý vũ trụ rằng bạn là tất cả những gì đang hiện hữu. Và một khi có
bất kỳ sinh mệnh nào trong vũ trụ đau khổ, bạn cũng sẽ cảm nhận được nỗi đau
đó. Để đạt được sự hòa hợp tối thượng, bạn không thể không ra tay giúp đỡ.
Và hiện tại, xã
hội của họ đã phát triển đến mức gần như là một xã hội lý tưởng, không còn nhiều
mâu thuẫn hay đối lập nữa , điều này đúng với hầu hết các chủng loài ngoài hành
tinh đang giúp đỡ nhân loại. Khi không còn những trải nghiệm tiêu cực, thì cũng
không còn nhiều ước mơ hay khát vọng để thúc đẩy sự mở rộng. Vũ trụ phát triển
chính nhờ những điều không mong muốn. Và vì họ đã không còn nhiều trải nghiệm
không mong muốn nữa, nên sự phát triển vũ trụ thông qua họ cũng dần chậm lại.
Vì vậy, việc
giúp đỡ những nơi còn đầy rẫy sự đối lập, mâu thuẫn như Trái Đất trở thành một
điều có ý nghĩa, vì ở đây, có rất nhiều cơ hội để mở rộng. Nếu bạn biết rằng tất
cả là Một, và bạn có khả năng giúp đỡ chính mình (trong hình hài một con người),
thì bạn chắc chắn sẽ muốn đến đây để truyền tải một thông điệp giúp nhân loại sống
đúng với điều họ thật sự mong muốn.
Tamara Dorris: Vậy
về cơ bản, chúng ta vẫn còn ở gần dưới cùng trong tiến trình tiến hóa, và phía
trước còn rất nhiều điều đang chờ đợi?
Teal Swan: Không
hẳn là “dưới cùng”, nhưng đúng là còn rất nhiều phía trước.
Tamara Dorris:
Không phải tận đáy, nhưng ý là chúng ta vẫn còn nhiều điều để học hỏi.
Teal Swan: Vâng,
chính xác.
Tamara Dorris:
Cho tôi hỏi cái này, Teal. Tôi biết là bạn có ký ức từ trước khi sinh và cả lúc
chào đời. Vậy thì, vào thời điểm nào, tôi đoán là bạn đã biết nói rồi, vào lúc
nào ba mẹ bạn, mà như bạn nói trong một video khác là những người có tư duy
khoa học, bắt đầu nhận ra rằng “Con bé này không giống người bình thường”? Bạn
có nhớ được một ví dụ cụ thể nào không?
Teal Swan: Có chứ.
Ví dụ nhé, lần đầu tiên mẹ tôi đưa tôi đi xem phim, tôi mới hai tuổi. Tôi ngồi
đó, lấy tay bịt tai và hét lên rằng mình có thể nghe được những âm thanh từ
phòng chiếu bên cạnh.
Một ví dụ khác
là, bởi vì tôi có hội chứng synesthesia (liên hợp
giác quan), điều khá phổ biến ở những người có khả năng ngoại cảm, mỗi khi có
tiếng động lớn hay âm thanh nào đó, tôi sẽ “nhìn thấy” nó hiện ra trong trường
thị giác. Khi tôi mới khoảng sáu tháng tuổi, ba mẹ đã phát hiện ra điều này, họ
vỗ tay và thấy tôi nhìn quanh, mắt dõi theo thứ gì đó như thể đang thấy âm
thanh chuyển động trong không gian.
Rồi còn chuyện tôi
nói chuyện với người đã chết mà tôi chưa từng gặp. Tôi ngồi chơi xong đột nhiên
quay sang nói với ba mẹ: “Ông của ba nói với ba thế này này...”
Họ kiểu như:
“Ông nào cơ?”
Tôi thì cứ thế nói
tiếp: “Ông có cái đuôi giống như vậy và nói điều này điều kia...”
Rồi tôi cũng bắt
đầu nhận diện người qua màu sắc của hào quang rất sớm. Mẹ tôi sẽ hỏi: “Con có
nhớ cô giáo Hart của con không?”
Và tôi sẽ trả lời:
“À, người phụ nữ màu tím và hồng đó hả?”
Tamara Dorris:
Hay thật đấy. Rất tuyệt. Bây giờ bạn đã nói, và nói khá nhiều về các lựa chọn
trước khi sinh. Tôi có vài câu hỏi. Trước hết, bạn có thể giải thích cho những
người làm kinh doanh, những người có thể chưa hiểu rõ, rằng: làm sao mà một người
có thể đưa ra lựa chọn trước khi mình được sinh ra? Bạn có thể giải thích điều
đó không?
Teal Swan: Được
chứ. Trước hết, chúng ta phải dừng ngay việc nghĩ rằng suy nghĩ là thứ bắt nguồn
từ não bộ, vì thực ra không phải vậy. Não bộ chỉ là một công cụ tổ chức suy
nghĩ mà thôi.
Nó hoạt động giống
như một tháp phát sóng di động, truyền thông tin từ cõi phi vật chất sang cõi vật
chất. Về cơ bản, não bộ tạo ra một chuỗi phản ứng mà ta thấy là các neuropeptide* trong cơ thể, để cơ thể phản ứng lại với
suy nghĩ. Đó là tất cả những gì mà não làm. Còn suy nghĩ thật ra là sản phẩm của
ý thức, mà ý thức thì không nằm trong não.
*
Neuropeptide, những phân tử truyền tin hóa học được hình thành từ chuỗi axit
amin ngắn, được tạo ra và phát ra bởi tế bào thần kinh. (Ghi chú từ người dịch
bài)
Trước khi bước
vào thân xác vật chất này, bạn là một dòng ý thức. Tôi luôn dùng từ “dòng” bởi
vì trong chiều không gian vật chất, ta thường hình dung sinh mệnh như một khối
năng lượng, nhưng thật ra không phải vậy. Nó giống như một dòng chảy hơn. Bạn
là một dòng năng lượng đang nhận thức mọi thứ.
Ý tôi là bạn
chưa tự đóng khung vào một cái tôi cụ thể như “Teal” hay “Tamara”. Vậy nên, khi
đang ở trong trạng thái đó, bạn giống như đang khảo sát một biển lựa chọn rộng
lớn, dựa trên tất cả những gì bạn từng có, tức là mọi kiếp sống từng được sống.
Có vô số lựa chọn về những trải nghiệm mới mà bạn có thể bước vào. Chúng ta gọi
đó là những góc nhìn mới.
Bạn chọn những
góc nhìn mới đó để tạo ra những ước vọng mới bên trong bạn. Vậy nên, về cơ bản,
bạn đang khảo sát, ví dụ, hai con người. Một trong số các lựa chọn bạn đang
nhìn vào là một lựa chọn nhân loại. Khi tôi nhìn vào lựa chọn làm người, tôi
đang nhìn vào một góc nhìn thuộc chiều không gian thứ ba. Với góc nhìn đó, tôi
biết rằng một loạt những trải nghiệm sẽ đi kèm với lựa chọn ấy.
Chẳng hạn, tôi
là kiểu người không thể bay. Không phải vì đó là sự thật tuyệt đối của nhân loại,
nhưng vào thời điểm hiện tại, đó là một niềm tin mà tôi sẽ chọn tin vào, rằng
tôi không thể bay. Và rồi, được rồi, vậy là tôi không thể bay. Tôi sẽ có một bộ
não rất phân tích, điều đó sẽ tạo ra những dạng đối nghịch thú vị. Tôi sẽ không
thể tự chăm sóc bản thân mình trong chiều không gian vật chất cho đến khi tôi
khoảng bốn tuổi, khi đó tôi mới với tới được mặt bếp. Đó là một kiểu nghịch cảnh
thú vị. Nó giống như bạn đang chọn món từ một bữa tiệc buffet vậy. Và đó chỉ mới
là phần lựa chọn nhân loại.
Chỉ riêng việc lựa
chọn làm người thôi cũng đã như một trò chơi. Bạn đang tìm một kiểu đời sống sẽ
giúp bạn hiểu được điều gì đó mà bạn cảm thấy phù hợp với bước tiến hóa tiếp
theo của mình. Ví dụ: “Tôi muốn biết tình yêu thật sự là gì.” Và từ góc nhìn phổ
quát, tôi hiểu rằng cách duy nhất để thật sự hiểu tình yêu là phải hiểu điều
không phải là tình yêu. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ tìm kiếm những gì, từ góc
nhìn này, trông có vẻ trái ngược với tình yêu.
Trớ trêu thay, đối
nghịch với tình yêu là sợ hãi. Vậy nên tôi sẽ tìm những bậc cha mẹ rất sợ hãi.
Tôi sẽ khảo sát toàn bộ dân số thế giới để tìm một nhóm người có tần số sợ hãi
gần với điều tôi nghĩ là sẽ giúp tôi khao khát tình yêu. Và rồi, bạn chọn đầu thai
vào đúng trải nghiệm đó. Nhưng chỉ cần làm điều đó thôi, bạn có thể thấy, dù rất
khó cho bộ não ở chiều thứ ba hiểu được, chỉ từ một lựa chọn đó thôi (ví dụ: chọn
hai người làm cha mẹ), đã có hàng trăm ngàn, nếu không muốn nói là hàng triệu
khả năng khác nhau cho cuộc đời bạn.
Ví dụ: Tôi chọn
hai người này làm cha mẹ, rồi một người bỏ tôi khi tôi 12 tuổi, sau đó tôi phải
đi làm gái, rồi tôi thoát ra được, rồi lại tái nghiện ma túy... Bạn có thể thấy
vô vàn khả năng xảy ra. Vậy nên khi bạn bước vào cuộc sống vật chất này, không
phải là bạn đang đi theo một con đường đã được sắp sẵn.
Bởi vì tất cả chỉ
là những tiềm năng. Và bạn có thể thấy mọi khả năng tiềm ẩn đó. Nhưng khi bạn
xuống đây, bằng việc bạn nghĩ gì và chú ý vào điều gì, bạn duy trì sự tương hợp
với một vài khả năng nhất định, và không tương hợp với những khả năng khác.
Tamara Dorris: Vậy
thì, có phải là một phần trong “thỏa thuận” mà ta đã chọn là: ta muốn quên hết
mọi thứ? Ta không muốn được sinh ra mà vẫn nhớ tất cả, kiểu như: “À, tôi biết tôi
đang làm gì đây rồi, cứ chơi trò chơi này thôi.” Có phải vậy không?
Teal Swan: Ừ,
cách dễ hiểu nhất để lý giải vì sao chúng ta chọn cách chủ động quên là hãy
nghĩ đến việc chơi một trò chơi điện tử. Tất cả chúng ta đều từng ngồi xuống và
chơi một trò điện tử.
Bạn biết mà, khi
bạn chơi game, bạn rất muốn giết được trùm cuối, hoặc bạn rất muốn thắng. Đó là
một mức độ khao khát nhất định. Nhưng bạn sẽ còn khao khát nhiều hơn nữa nếu bạn
có thể hoàn toàn quên đi thân phận thật của mình và trở thành nhân vật trong
game, trở thành chính nhân vật đại diện đó.
Sự mở rộng sẽ diễn
ra mạnh mẽ hơn rất nhiều khi bạn thực sự hoà mình vào một bản ngã, so với việc
chỉ giữ một góc nhìn kiểu “ồ, đây chỉ là một bộ phim thôi” hay “đây chỉ là một
trò chơi thôi”.
Tamara Dorris:
Tôi thích cách bạn nói. Nghe hợp lý lắm. Và... nếu không như vậy thì còn gì vui
nữa, đúng không? Ý tôi là, tôi có thể nói: “Tại sao tôi phải bay đến New York
trong khi rồi cũng sẽ quay về nhà thôi?” Ý tôi là... cái đáng quý chính là hành
trình. Đúng không? Chính là hành trình.
Teal Swan: Trớ
trêu thay, để... vì Nguồn là sự hợp nhất, đúng không? Và để chúng ta có thể
khao khát quay trở về với con người thực sự của mìn, chính là sự hợp nhất ấy,
thì ta cần phải hiểu được sự tách biệt. Và không gì tạo ra cảm giác tách biệt lớn
hơn sự không biết mình thật sự là ai, đó chính là sự tách biệt khỏi bản thể
chân thật của mình.
Không có kiểu
chia cách nào sâu hơn thế nữa. Chào mừng đến với loài người! Không ngạc nhiên
gì khi mọi sinh mệnh khác đang dõi theo các bạn chặt chẽ đến vậy.
Tamara
Dorris: Và
đôi khi thì họ cười, đôi khi thì họ khóc. Đúng không?
----------------------------
Tamara Dorris: Giờ
nói về bệnh tật nhé.
Mọi người chọn tạo
ra và biểu hiện bệnh tật trong đời để có thể trải
nghiệm việc chữa lành, hoặc không chữa lành. Điều đó có đúng không?
Teal Swan: Góc
nhìn đó thật sự rất hữu ích, nhất là khi bạn phải đối mặt với những tình trạng
như thế này. Lý do chúng ta biểu hiện bất kỳ loại bệnh nào, là vì ta đang nghĩ
những suy nghĩ không đồng bộ với tần số rung động của bản thể vĩnh cửu. Chúng
ta có thể gọi chung điều đó bằng một từ: kháng cự.
Nếu bạn có bất kỳ
kiểu kháng cự nào, bất kỳ suy nghĩ nào khiến bạn cảm thấy tiêu cực, thì bạn
đang chặn lại dòng năng lượng từ “Nguồn” chảy qua cơ thể vật chất của mình. Và
điều đó sẽ dẫn đến bệnh tật. Thường thì, bạn biết đấy, không phải là ta “muốn”
có bệnh để trải nghiệm điều đó, mà thường là thế này: ban đầu, ta sống trong một
mức độ tự do và đồng điệu nhất định, rồi dần dần lệch khỏi sự đồng điệu ấy. Cuối
cùng, chúng ta biểu hiện một căn bệnh, và nó đặt ta vào một ngã rẽ, nơi ta phải
chọn: hoặc là hoàn toàn buông xuôi trước căn bệnh đó, hoặc là hoàn toàn thay đổi
cách sống, từ đó giải phóng kháng cự đủ nhiều để không còn cộng hưởng với bệnh
tật nữa.
Khi ta nhìn lại,
ta có thể nói: “Ồ đúng rồi, chính căn bệnh đó đã giúp tôi tiến đến nơi mới này
trong cuộc sống.” Đó là một món quà tuyệt vời mà tôi được ban tặng. Nhưng con
đường chúng ta đi để đến được đó, luôn đi qua sự kháng cự.
Vũ trụ sẽ không
đưa bạn một căn bệnh chỉ vì “đó là bài học tốt nhất cho bạn”.
Tamara Dorris:
Hiểu rồi. Vậy khi chúng ta hoặc ai đó trải qua sự chữa lành tức thì, thì bản chất
thật sự của điều đó là: chúng ta đã trở lại trạng thái đồng điệu?
Teal Swan: Đúng
vậy. Và có người có thể làm điều đó chỉ trong một khoảnh khắc.
Tamara Dorris:
Và điều đó đưa chúng ta đến chủ đề tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu nói một chút
về sự biểu hiện. Và đó cũng là lý do tôi muốn chị chia sẻ phần câu hỏi như vừa
rồi, vì tôi nghĩ nó là cốt lõi của mọi thứ. Vậy nên, khi có người đến gặp bạn,
khi bạn còn làm việc riêng với khách, hoặc khi bạn trò chuyện với người khác. Họ
thường nói: “Tôi muốn có sự dư dả.” Hoặc: “Tôi đang tự cản đường mình.”
Cuối cùng, mọi
thứ đều quy về việc quay lại trạng thái đồng điệu, đúng không? Ý tôi là, họ cần
phải tái cân bằng năng lượng của mình?
Teal Swan: Ồ
đúng vậy. Và thực ra nó rất đơn giản, thậm chí có chút buồn cười, vì con người,
bao gồm cả tôi, thường có xu hướng làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn mức cần
thiết. Trong khoảnh khắc hiện tại, bạn thật ra chỉ có một lựa chọn: cảm thấy tốt
hơn, hoặc tệ hơn. Chỉ có một lựa chọn: nghĩ một suy nghĩ khiến bạn thấy tốt
hơn, hoặc tệ hơn, và không có gì khác ngoài điều đó.
Đơn giản như vậy.
Khi người ta nghe câu: “Hãy làm điều khiến bạn thấy dễ chịu”, họ sẽ kiểu: “Cái
quái gì thế? Ý bạn là sao?” Nhưng thật sự, đơn giản chỉ vậy thôi. Tôi thậm chí
có thể im lặng cả ngày, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Chỉ cần làm điều khiến bạn
thấy dễ chịu.” Và người đó sẽ tự tìm ra lối đi của mình khá nhanh. Nhưng cần phải
có bản lĩnh mới có thể sống theo kiểu như thế trong thế giới ngày nay.
Tamara Dorris:
Đúng vậy. Đúng là như thế. Buồn cười thật, hôm qua tôi quay một video luyện tập
với con gái mình, nó là một diễn viên nhỏ ở LA. Video đó rất mượt, và… tôi
không phải nhà ngoại cảm, nhưng tôi cảm được năng lượng của bạn, và tôi thấy
video giống như đang rung chuyển vì nó.
Tôi bảo: “Bình
tĩnh đi con. Con có một nguồn năng lượng mạnh mẽ đến mức nó tỏa ra khắp nơi.”
Tôi thật sự cảm nhận được điều đó. Nó là kiểu năng lượng điện, đúng không?
Nó khiến người
ta cảm thấy “rần rần” trong người. Nói về chuyện đó, tôi có một điều đang tò
mò, cũng có vài người hỏi tôi rằng: khi ai đó nói “Tôi muốn có thật nhiều tiền”,
thì có thật là họ muốn tiền, hay thật ra là họ muốn cái cảm giác mà họ tin rằng
tiền có thể mang lại? Và có phải họ nên tập trung nhiều hơn vào cảm giác đó?
Teal Swan: Chúng
ta, thật ra, chỉ đang theo đuổi một cảm giác mà thôi. Tất cả những “thứ” bên
ngoài kia chỉ là cái cớ để chúng ta cảm thấy theo một cách nào đó.
Nếu bạn có thể
khiến bản thân mình đạt được trạng thái cảm xúc mà bạn tin rằng tiền sẽ mang lại,
ngay cả khi chưa có tiền, thì tiền sẽ đến nhanh đến mức bạn chẳng còn để tâm đến
nó nữa.
Và tôi nhận ra một
điều: đó là lý do tại sao ngay khoảnh khắc bạn đạt được một điều gì đó, thì
cũng là lúc bạn không còn thật sự quan tâm liệu nó còn ở đó hay không. Vì bạn
đã có được trạng thái cảm xúc ấy rồi.
Nhưng tôi thấy
thật vô ích khi cố thuyết phục ai đó từ bỏ việc muốn có tiền, và bảo họ nên muốn
một trạng thái cảm xúc. Điều hiệu quả hơn là giúp họ căn chỉnh bản thân với điều
họ muốn càng sớm càng tốt, để khi họ đang ở trong trạng thái “đã có điều mình
luôn mơ ước”, họ có thể tái điều chỉnh ước muốn của mình. Có thể lúc đó họ sẽ
nhận ra: tiền không phải là tất cả. Và rồi họ sẽ hướng đến điều gì đó khiến họ
cảm thấy còn tốt đẹp hơn nữa, sau khi đã có tiền.
Và bước đó, bước
đi mới đó, nó sẽ không thể xảy ra nếu họ chưa có được tiền trước tiên.
Tôi thấy điều
này xảy ra khá thường xuyên trong các cộng đồng tâm linh nơi người ta nói:
“Chúng ta phải thoát khỏi cái vòng xoáy tiền bạc này.” Nhưng thực tế, chúng ta
cần học cách yêu tiền bạc, cho phép mình có nó, để rồi từ đó, ta mới nhận ra đó
không phải là điều ta thật sự đang tìm kiếm.
Tamara Dorris: Tuyệt
vời. Và tôi sẽ kể bạn nghe từ chính trải nghiệm của mình, buồn cười lắm, vì tôi
đã làm bất động sản nhiều năm trời, và lúc nào cũng là một cuộc chiến liên miên
về tiền bạc. Nhưng tôi là một tiểu thuyết gia.
Và khoảng một
năm trước, tôi bắt đầu thay đổi, tôi vẫn bán vài căn nhà để trang trải chi phí,
nhưng tôi yêu viết lách đến mức tôi không quan tâm là có kiếm được tiền từ đó
hay không, và rồi tiền cứ đến với tôi thôi. Thật buồn cười, vì tôi yêu việc viết
đến mức tôi chẳng quan tâm mình có nổi tiếng hay không. Tôi chỉ đơn giản là
thích viết. Cũng giống như những gì chúng ta vừa nói vậy.
Teal Swan: Và
ngay khoảnh khắc bạn ở trong tần số rung động đó, chuyện gì xảy ra với mức độ
dư dả của bạn?
Tamara Dorris:
Tôi cảm thấy như mình chẳng bao giờ phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa.
Teal Swan: Chính
xác. Nhưng vấn đề là ở chỗ, chúng ta không nghĩ mọi thứ sẽ như vậy. Và thế là
chúng ta cứ bị mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn đó, cứ tin rằng nếu làm giống
như bạn, bạn biết đấy, liều mình làm điều mình thực sự đam mê, thì mọi thứ sẽ sụp
đổ.
Tamara Dorris:
Và đúng là nhiều người nghĩ như vậy thật.
Teal Swan: Cho
nên chúng ta mắc kẹt trong một nhà tù, một ảo ảnh hoàn toàn. Nhưng nó rất cám dỗ.
Và phần lớn chúng ta phải chán ngán cuộc sống của mình đến mức không quan tâm
liệu có chết hay không...
Và rồi chúng ta
mới chọn làm điều đó. Nó giống như bạn đang nhìn một người treo mình trên mép
vách đá, hét lên "Tôi không muốn chết! Tôi không thể buông tay!"... rồi
buông tay, và nhận ra là mình chỉ rơi đúng 5cm. Rồi họ phá lên cười vì chính
mình, và cũng cười với tất cả những ai đang còn treo mình như vậy. Và chúng ta
đứng đó bảo, "Trời ơi, chỉ rớt có 5cm thôi mà, mọi người buông tay
đi!" Nhưng bạn sẽ không thể biết điều đó cho đến khi bạn mệt mỏi đến mức
chẳng còn quan tâm nếu mình có rơi từ vách đá ngàn mét xuống.
Tamara Dorris:
Đúng, đúng, đúng... Ok, vậy thì nhân nói đến điều đó, tôi muốn nói một chút về
cuốn sách tuyệt vời này. Không biết bạn có thấy không, nhưng tôi đã đánh dấu khắp
nơi trong nó.
Theo tôi, đây là
câu trả lời hoàn hảo cho những ai hỏi về "luật hấp dẫn", nhưng với một
góc nhìn tâm linh. Vậy nên, tôi muốn hỏi bạn, vì cụm từ "luật hấp dẫn"
bây giờ bị lạm dụng quá mức, chắc bạn cũng cảm thấy vậy, nó bị nói đến sáo rỗng,
trong khi ý nghĩa thật sự lại sâu sắc hơn rất nhiều. Vậy bạn có thể chia sẻ
phiên bản của Teal Swan về luật hấp dẫn là gì không?
Teal Swan: Vâng.
Phiên bản của tôi là như thế này. Chúng ta đang sống trong một vũ trụ rung động,
trước hết là năng lượng, và năng lượng đó rung lên theo một cách nhất định.
Chính rung động đó quyết định mọi thứ được biểu hiện ra sao. Nó quyết định rằng
thứ đó sẽ trở thành một mặt bàn hay trở thành tôi – Teal Swan.
Tất cả những gì
phân biệt tôi và cái bàn là sự khác biệt về rung động. Và luật hấp dẫn, cơ bản,
là nguyên tắc vận hành của toàn bộ chiều kích vật chất này: Chỉ những rung động
tương đồng mới có thể cùng tồn tại trong một không gian.
Nói cách khác, để
tôi có thể trải nghiệm điều gì đó trong thực tại của mình, thì trong tôi phải
có một rung động tương ứng với rung động đó. Ví dụ, nếu tôi cứ nghĩ mãi rằng
mình bất lực hay vô giá trị, thì tôi đang là một sự trùng khớp hoàn hảo với
hoàn cảnh sẽ khiến tôi cảm thấy bất lực và vô giá trị hơn nữa.
Toàn bộ thực tại
của bạn giống như một tấm gương ba chiều, đó chính là cách mà chiều không gian
thứ ba được thiết kế. Và đó là cách dễ hiểu nhất để lý giải luật hấp dẫn: Chiều
không gian thứ ba là một tấm gương ba chiều. Bất kỳ rung động nào bạn đang mang
trong mình sẽ được phản chiếu ra ngoài y chang như vậy.
Điều đó có nghĩa
là nếu bạn chưa vượt qua được tổn thương với mẹ mình, bạn sẽ tiếp tục gặp những
người phụ nữ khiến bạn nhớ đến mẹ mình. Cùng một kiểu người, chỉ khác tên, khác
mặt, và cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi bạn làm sạch được rung động đó, thay đổi
cách nhìn về hoàn cảnh đó, và rồi thực tại bên ngoài của bạn mới bắt đầu thay đổi.
Tamara Dorris: Bạn
đang đọc được suy nghĩ của tôi đấy. Tôi còn mang phần ăn thừa cho bà ấy tối qua
nữa kìa. Bà ấy không để tôi yên. Đúng là như vậy, hoàn toàn đúng.
Chúng ta sẽ bàn
đến lòng tự trọng ngay sau đây. Nhưng bây giờ, Teal, cho tôi hỏi: Làm sao để chúng
ta giữ được sự đồng điệu, sự thăng bằng? Với những người làm nghề bán hàng, hay
bất kỳ ngành nghề nào, họ muốn đạt thành tích cao, họ thật sự cố gắng.
Nhưng chính những
điều nhỏ nhặt, những "cú chạm" hay "tác nhân kích hoạt" khiến
họ bị xao động. Làm sao để học cách vượt qua những "kích hoạt" đó để
giữ được sự đồng điệu? Tôi hiểu là đó chính là hành trình của cuộc sống, nhưng
bạn có lời khuyên nào không?
Teal Swan: Có chứ.
Bạn cần học cách yêu những kích hoạt đó. Đó chính là điều cốt lõi trong cuộc đời
bạn. Nếu bạn thật sự muốn đến nơi mà mình yêu cuộc sống của chính mình, thì một
trong những cách tốt nhất để làm điều đó là yêu những thứ làm bạn bị kích hoạt.
Bởi vì một kích
hoạt luôn là dấu hiệu rằng có điều gì đó trong bạn đang cần được nhìn nhận. Và
nếu có điều gì đó để nhìn nhận, có nghĩa là còn nhiều điều để bạn học hỏi về
chính mình, và điều đó đồng nghĩa với một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ đón bạn.
Ví dụ, giả sử
lúc này tôi bị kích hoạt bởi một cô gái nào đó khiến tôi bực bội. Cảm xúc đó là
tín hiệu cho thấy có điều gì đó bên trong tôi đang cần được soi chiếu. Khi tôi
nhìn vào nó và tự hỏi, "Cô ấy khiến tôi bực vì điều gì?", tôi nhận ra
rằng cô ấy đang phản chiếu mối quan hệ của tôi với mẹ mình.
Thế là tôi bắt đầu
nhìn lại, thay đổi góc nhìn của mình về mẹ. Chỉ riêng sự nhận thức rằng một mô
thức như thế đang diễn ra thôi cũng đã giúp tôi chuyển sang một rung động khác
rồi, và nhờ đó, tôi sẽ hấp dẫn những điều khác biệt đến với mình.
Khi bạn bắt đầu
nhận ra quy luật này, rằng chỉ cần nhận ra vấn đề thôi là bạn đã thay đổi rung
động rồi và do đó bạn sẽ tạo ra kết quả khác, thì phản ứng của bạn với những
kích hoạt cũng sẽ thay đổi. Bởi vì giờ đây, bạn hiểu rằng chính những kích hoạt
đó là cánh cửa dẫn bạn đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Bạn không còn sợ chúng nữa.
Không phải là "Tôi bị kích hoạt và rồi đời tôi tệ đi". Mà là:
"Tôi bị kích hoạt, và phía bên kia của kích hoạt đó là một cuộc đời rực rỡ
hơn."
Và dần dần, bạn
sẽ thấy những kích hoạt đó thật đáng mừng, giống như một cơn đau tăng trưởng,
vì nó có nghĩa là bạn sắp trưởng thành thêm một bước, và điều đang chờ đón bạn ở
phía bên kia của chiếc cầu vồng đó... thật sự ngọt ngào.
Tamara Dorris:
Tôi thích cách đó. Tôi chưa từng nghe ai nói như vậy, nhưng nó thật sự rất hợp
lý. Vậy là mỗi khi có một "cú kích hoạt" xuất hiện, mình có thể nghĩ:
"Ồ, đây lại là một cơ hội nữa để mình làm việc với bản thân." Và cho
đến khi chúng ta học được cách chế ngự những cú kích hoạt đó, mà thực ra không
phải là chế ngự, mà là học hỏi từ chúng, rồi dần dần chúng sẽ lắng xuống.
Teal Swan: Đúng
vậy.
Tamara Dorris: Rất
hay. Rất tuyệt vời. Bây giờ tôi muốn chuyển sang một chủ đề mà tôi thật sự rất
tò mò khi bạn nói rằng não bộ chỉ là một phần của cơ thể, và ngoài ra còn có những
chiều không gian và cõi linh hồn. Vậy thì bộ não quan trọng đến mức nào? Và bạn
có thể giải thích về chất dẫn truyền thần kinh, thiền định sâu và tất cả những
thứ đó không?
Tôi đã học về
khoa học thần kinh, và tôi bị mê hoặc bởi tất cả những điều như đường dẫn truyền
thần kinh và cách chúng ta có thể đạt đến trạng thái thiền sâu hơn. Bạn có thể
chia sẻ gì về điều đó?
Teal Swan: Về mặt
thiền định à? Về cơ bản, não bộ của bạn tạo ra những đường dẫn truyền giúp bạn
hoặc tập trung hơn vào thể chất, hoặc tách khỏi nó. Điều nghịch lý là bạn hoàn
toàn có thể "lập trình" lại não để mong đợi một kiểu tách biệt nào đó
giữa ý thức và thực tại vật chất. Và khi có sự tách biệt như vậy, cơ thể bạn sẽ
ít bị lệ thuộc vào bản ngã của chính nó hơn.
Bạn sẽ thấy ở những
người thường xuyên luyện tập thiền định, tức là luyện tập trạng thái rút lui khỏi
niềm tin vào suy nghĩ của chính mình, và vì vậy cũng rút lui khỏi sự hiện thân
của những suy nghĩ ấy (chính là thực tại vật chất), thì sóng não của họ bắt đầu
thay đổi, đặc biệt là sóng alpha và sóng theta. Người đó có thể huấn luyện não
bộ của mình, thường là thông qua hơi thở. Và vì đó là chức năng của đường dẫn
truyền thần kinh, nó giống như một chuyên gia hiệu suất.
Não là chuyên
gia về hiệu suất. Nếu bạn nghĩ đi nghĩ lại một ý nghĩ, như kiểu: "Chúng ta
đang bình tĩnh", thì chẳng bao lâu nữa não sẽ thay bạn thực hiện công việc
đó. Nó sẽ nói: "Tôi là chuyên gia hiệu suất mà, để tôi xử lý việc đó
cho." Và nó sẽ tạo ra một đường dẫn truyền thần kinh giúp bạn tự động đi
vào trạng thái đó mà không cần quá nhiều nỗ lực tập trung nữa.
Vì vậy, khi đường
dẫn truyền thần kinh đó đã hình thành, thì chỉ cần bạn tập trung vào hơi thở
thôi, con đường đó sẽ kích hoạt, và bạn lập tức bước vào một trạng thái sóng
não hoàn toàn khác.
Về tâm lý học thần
kinh, cách tốt nhất để nghĩ về não bộ là: nó là một chuyên gia hiệu suất. Bất cứ
điều gì bạn nghĩ nhiều lần, nó sẽ thay bạn xử lý. Nếu bạn có cha mẹ thường
xuyên nói rằng bạn vô dụng suốt nhiều năm, thì não bạn sẽ quen với những suy
nghĩ kiểu như "mình vô giá trị", và nó sẽ xử lý những suy nghĩ đó
nhanh đến mức bạn còn không kịp nhận ra mình đang nghĩ. Đó chính là tiềm thức.
Tiềm thức đơn giản
là: bạn đã nghĩ một điều gì đó quá nhiều lần đến mức não bạn đã thay bạn đảm
nhiệm nó, vì nó cho rằng điều đó là có ích với bạn. Não không phán xét xem suy
nghĩ đó tốt hay xấu, nó chỉ phán xét xem bạn có nghĩ nó thường xuyên hay không.
Nếu bạn nghĩ thường xuyên, nó sẽ bảo: "Được rồi, tôi sẽ giúp bạn làm việc
đó. Đó là công việc của tôi."
Và điều này khiến
con người cảm thấy rất nản, vì kiểu gì bạn cũng đang nghĩ hàng loạt suy nghĩ
tiêu cực mà không kịp nhận thức về nó, dù bạn có đang nỗ lực nghĩ tích cực đến
đâu. Đó là hiện tượng của đường dẫn truyền thần kinh. Nhưng nếu bạn có thể chủ
động hướng sự tập trung của mình vào những điều khiến bạn cảm thấy tốt, hết lần
này đến lần khác, không phán xét, chỉ đơn giản quay lại với những gì khiến bạn
thấy tốt, thì chẳng bao lâu nữa, não cũng sẽ làm điều tương tự như với những
suy nghĩ tiêu cực. Nó sẽ nói: "Được rồi, tôi là chuyên gia hiệu suất, để
tôi lo phần này cho." Và nó sẽ tạo ra đường dẫn truyền thần kinh mới cho
suy nghĩ đó. Đến mức bạn gần như không cần phải cố gắng nghĩ về nó nữa.
Tamara Dorris:
Thật tuyệt vời. Tôi rất thích cách bạn giải thích điều đó. Câu hỏi tiếp theo của
tôi là về tiềm thức. Tôi thấy nhiều người làm đúng mọi thứ, họ đọc những lời khẳng
định tích cực, làm mọi việc đúng bài bản, nhưng vẫn có một kiểu lập trình tiềm
thức cản trở họ. Vậy với những người như vậy, bạn có lời khuyên gì? Họ chỉ cần
tập trung vào những điều họ muốn và những cảm xúc tích cực, rồi mọi thứ sẽ được
hóa giải từ đó sao?
Teal Swan: Đúng
rồi. Và hãy tận dụng những cú kích hoạt, vì đó chính là lợi ích lớn nhất của
chiều không gian vật chất này. Có thể bạn không ý thức được những gì đang nằm
trong "tiềm thức", những điều mà não đã kiểm soát thay bạn, nhưng
chúng vẫn sẽ được hiện hình và phản ánh ra ngoài.
Vì vậy khi bạn
"vô tình mời" một người nào đó bước vào đời mình mà bạn không hề biết
là mình đã mời họ, và rồi họ đến và bạn cảm thấy: "Trời ơi, tôi ghét người
này!", đó chính là thời điểm hoàn hảo để nhìn thấy điều gì đang diễn ra
trong tiềm thức của bạn. Bạn đang thấy nó được phản chiếu ra.
Tiềm thức có thể
khiến bạn cảm thấy như mình không kiểm soát được, như thể bạn phải lặn sâu vào
nơi tối tăm mù mịt mà không biết mình sẽ tìm thấy gì, không biết phải tìm ở
đâu. Nhưng thực tế, bạn không cần phải làm vậy. Vì nó sẽ luôn hiển hiện trong
thực tại của bạn, vì đó là những suy nghĩ bạn nghĩ đi nghĩ lại. Đó là lý do vì
sao những cú kích hoạt lại có lợi: vì khi chúng xảy ra, chính là lúc một điều
gì đó từ tiềm thức đã nổi lên mặt nước. Như kiểu: "Ồ, mình vẫn còn vấn đề
với mẹ." Phải không?
Tamara Dorris: Ừ,
đúng rồi. Quá đúng.
Teal Swan: Và
khi đó, ta có thể xử lý một thứ gì đó cụ thể.
Tamara Dorris:
Phải rồi. Và tôi nhận ra, nhiều năm nay tôi đã sử dụng các công cụ đồng bộ sóng
não khi thiền. Bạn biết tôi đang nói về cái gì đúng không? Những bản ghi âm mà
bạn đeo tai nghe vào, nó tạo hiệu ứng đồng bộ giữa hai bán cầu não để giúp bạn
đi sâu hơn vào trạng thái thiền. Và tôi rất thích...
Teal Swan:
Holosync phải không?
Tamara Dorris: Ừ,
đúng rồi, kiểu như Holosync vậy đó.
Tôi rất thích những
thứ như vậy. Và khi có ai đó nói: "Tôi không thể thiền được, tôi không thể
ngồi yên được", thì tôi thường khuyên họ dùng thử những công cụ đó, vì thực
sự rất khó để ngồi yên và đi sâu vào bên trong. Bạn có lời khuyên nào dành cho
những người, và khán giả của chúng ta cũng có rất nhiều người không thiền định,
vậy bạn có thể chia sẻ đôi điều khích lệ, để giúp họ hiểu thiền có thể sâu sắc
và quan trọng đến mức nào không?
Teal Swan: Tôi
nghĩ rằng nếu ai đó có mong muốn thiền định, thì cách tốt nhất để bắt đầu là thực
hiện theo những khoảng thời gian rất ngắn. Tôi sẽ không làm lâu hơn năm phút.
Và toàn bộ năm phút đó chỉ đơn giản là bạn đưa ý nghĩ của mình trở lại một điều
gì đó, bất kỳ điều gì. Nó không nhất thiết phải là hơi thở.
Chỉ là hầu hết
những người thiền thường sử dụng hơi thở. Và đó chỉ là một bài tập để đưa sự tập
trung của bạn quay trở lại. Đó là tất cả những gì chúng ta muốn nó trở thành.
Cuối cùng, thiền định là để dừng lại dòng suy nghĩ. Và khi dòng suy nghĩ được dừng
lại, sẽ có một khoảng trống, nơi bạn thực sự có thể tìm thấy bản ngã thật sự của
mình, bởi vì những suy nghĩ đó, tất cả những dòng suy nghĩ ấy, thật ra đang che
khuất con người thật của bạn, chính là cái khoảng trống giữa những suy nghĩ đó.
Bạn sẽ nhận thấy
điều này, giống như một con khỉ bị buộc dây vậy, khi bạn ngồi xuống và bắt đầu
thực hành. Và đây là điều xảy ra với tất cả mọi người, nên đây là một thông điệp
rất quan trọng cho những ai mới bắt đầu thiền. Không phải là có người giỏi hơn
người khác trong việc này, thật sự không có. Có thể có một vài người dễ buông bỏ
hơn ở Trái Đất này, tôi công nhận điều đó. Nhưng phần lớn mọi người khi ngồi xuống,
cố gắng định hướng sự tập trung, thì chỉ trong nửa giây là đầu óc họ như con khỉ
nhảy loạn lên khắp nơi.
Vì vậy, đây thực
sự là một bài tập. Để có thể dừng suy nghĩ, bạn cần hiểu rằng bạn có thể kiểm
soát suy nghĩ trước đã. Đúng không? Mà từ “kiểm soát” thì lại mang nhiều rung động
lẫn lộn, nhưng tôi không biết dùng từ nào khác cho phù hợp.
Nó cơ bản là
hành động chủ động hướng sự chú ý của bạn một cách có ý thức. Khi bạn ngồi xuống,
bạn chỉ cần đưa suy nghĩ của mình quay trở lại. Và khi tâm trí bạn lang thang, đừng
phán xét. Bởi vì bạn có thể đoán trước là nó sẽ như vậy. Hãy chỉ cần đưa nó
quay lại. Rồi lại đưa nó quay lại. Dần dần, qua nhiều buổi luyện tập như thế, bạn
sẽ thấy khoảng thời gian mà bạn có thể giữ được sự tập trung vào hơi thở (hoặc
bất kỳ điều gì bạn chọn) sẽ tăng dần lên. Và bạn sẽ nhận ra rằng khi bạn chỉ tập
trung vào một điều duy nhất, sẽ xuất hiện một cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc. Vì lúc
đó tâm trí bạn không còn xâm nhập bạn bằng đủ loại suy nghĩ và những cảm xúc rối
rắm do những suy nghĩ đó tạo ra nữa. Vậy nên, đó là cách để bạn tự giải phóng
chính mình bằng việc lựa chọn nơi bạn đặt sự chú ý.
Và điều đó thực
sự rất quan trọng đối với con người. Chỉ là, bạn biết đấy, điều này thường khiến
những người quá gắn bó với thiền cảm thấy khó chịu khi tôi nói thêm điều này: Từ
góc độ phi vật chất, bạn không đến thế giới vật chất này để thiền. Bạn đến đây
để trải nghiệm thế giới vật chất. Chúng tôi chỉ muốn rằng những người đang sống
ở đây có một thái độ tập trung tích cực. Nhưng việc không có sự tập trung còn tốt
hơn là tập trung tiêu cực.
Và thông thường,
sẽ là một cú nhảy quá xa nếu bạn cố đi từ trạng thái tiêu cực sang trạng thái
tích cực. Vì thế, thiền chính là cách tốt nhất từng được biết đến để dừng dòng
suy nghĩ trước tiên. Và dù nó rất khó khăn với nhiều người, thì giống như việc
bạn thật sự muốn sống một cuộc đời hạnh phúc với những suy nghĩ tích cự, sẽ dễ
dàng hơn nếu bạn dừng dòng suy nghĩ tiêu cực lại, hơn là cố ép bản thân nghĩ
tích cực ngay lập tức. Nhưng nếu một người có thể suy nghĩ tích cực và có khả
năng tự định hướng sự chú ý của mình một cách tích cực, thì họ hoàn toàn không
cần phải thiền làm gì nữa.
Tamara Dorris:
Tôi thích điều đó, thật sự rất thích! Vậy, ngoài yếu tố "cảm thấy tốt",
bạn có thể nói thêm một chút, vì bạn có kiến thức về khoa học và tôi từng nghe
bạn nói về hạt hạ nguyên tử và các thứ tương tự, bạn có thể chia sẻ về việc
hình dung từ góc độ khoa học được không? Tức là, nó biểu hiện ra ngoài như thế
nào? Tôi biết là tôi đã từng thấy hình ảnh mình trở thành “tác giả bán chạy nhất”
trên New York Times trong tâm trí mình quá nhiều lần, đến nỗi khi điều đó xảy
ra, tôi sẽ kiểu: “Ờ, tôi đã biết rồi mà.” Nhưng mà, điều gì diễn ra ở cấp độ hạ
nguyên tử, khiến những hình ảnh đó trong tâm trí chúng ta trở thành hiện thực?
Teal Swan: Ồ…
Teal Swan:
Chà... Chúng ta đang gặp một chút "sương mù" ở đây về mặt khoa học, và
điều này đang dần thay đổi, nhưng hiện tại vẫn còn mơ hồ vì khoa học chỉ đang tồn
tại để giải thích một điều duy nhất: thế giới vật chất. Và khi bạn nói về sự biểu
hiện, bạn không thể chỉ nói riêng về chiều không gian thứ ba. Miễn là khoa học
của chúng ta vẫn còn bị giới hạn trong căn phòng gọi là “chiều không gian thứ
ba”, thì chúng ta sẽ không bao giờ có một lời giải thích khoa học đầy đủ về
cách mà sự biểu hiện xảy ra.
Nhưng tôi sẽ
chia sẻ với bạn góc nhìn từ một góc độ đa chiều, và nó như thế này: Khi bạn
hình dung, bạn đang truy cập vào các thực tại ở chiều không gian thứ tư, thứ
năm và thứ sáu. Những thực tại này về cơ bản là các sóng xác suất. Và khi bạn tập
trung vào một điều gì đó đủ lâu, bạn thực sự có khả năng làm sụp đổ hàm sóng lượng
tử đó thành thực tại vật chất.
Và như tôi từng
nói, mọi thứ đều là rung động. Khi bạn tập trung đủ lâu, sóng năng lượng đó sẽ
sụp đổ đủ để đạt đến một tần số mà các cơ quan cảm nhận của bạn, như đôi mắt, có
thể cảm nhận được. Và khi ấy, mắt bạn sẽ nhìn thấy tấm biển quảng cáo ở thành
phố New York với dòng chữ “Tác giả bán chạy nhất”.
Tamara Dorris: Vâng,
điều đó có lý. Chỉ là… điều khiến tôi trăn trở là khoa học thì rất cứng nhắc,
mà giờ thì bạn đã giải thích rất rõ ràng tại sao nó lại cứng nhắc như vậy, bởi
vì đó là lãnh địa của họ. Đó là tất cả những gì họ có thể nhìn thấy được. Trừ
Einstein ra. Chẳng phải Einstein rất xuất chúng sao?
Teal Swan: Vâng.
Nhưng ngay cả ông ấy cũng chưa là gì so với một số người từng tồn tại. Có rất
nhiều người vượt trội trong việc… không hẳn là những triết lý mới, mà là những
người giỏi nhất trong việc phá vỡ bức tường của khoa học, để họ có thể nhìn thấy
sự thật về vũ trụ này.
Phần lớn trong số
họ bị bịt miệng rất nhanh, đến mức hầu hết chúng ta thậm chí chưa từng nghe tên
họ. Nếu họ không bị giết trước, mà đó lại là một câu chuyện khác hẳn. Nhưng
thôi, để tôi kể một câu nói đùa, chắc khán giả của bạn sẽ thích đấy. Câu đùa mà
tôi hay nói về khoa học hiện đại là thế này, khoa học hiện đại đúng là có vai
trò, và rõ ràng là đóng góp rất nhiều, nhưng nó đã trở thành một tôn giáo riêng
của chính nó.
Và tôi nghĩ mô tả
hay nhất cho khoa học hiện đại là:
Khoa học hiện đại
giống như một người đánh rơi chìa khóa trong một ngôi nhà, nhưng họ lại tin chắc
rằng căn phòng họ đang đứng là căn phòng duy nhất trong ngôi nhà đó. Thế là họ
cứ cắm đầu tìm kiếm trong căn phòng đó. Dù bạn có bước vào từ bất kỳ chiều
không gian nào và bảo: “Này, cái chìa không nằm trong phòng này đâu. Muốn tìm
được, anh phải ra khỏi phòng này trước đã,” thì họ vẫn cứ tiếp tục tìm và khẳng
định: “Bên ngoài căn phòng này không có gì cả. Hết chuyện.” Và cho đến khi các
nhà khoa học của chúng ta, và thực ra thời buổi bây giờ cũng đang có tiến triển,
cho đến khi họ chịu mở cánh cửa ra và nhìn xem liệu có gì khác ngoài căn phòng
này không, thì họ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy chiếc chìa khóa.
Khoa học thì lúc
nào cũng chạy theo đuổi kịp tư tưởng. Luôn là như vậy. Phải có một ai đó nghĩ:
“Ồ, có khi Trái Đất là hình cầu ấy nhỉ?” thì khoa học mới nhảy vào để chứng
minh nó đúng là thật. Vậy nên chuyện tư tưởng đi trước và khoa học theo sau
hoàn toàn không phải điều gì lạ lẫm cả.
Tamara Dorris: Ở
nhà bạn, Teal, đôi khi bóng đèn đột nhiên tắt à?
(Lúc này đèn trong nhà của Teal bị tắt)
Teal Swan: Suốt
thôi.
Tamara Dorris:
Tôi cảm nhận được luôn ấy. Tôi thấy rõ mà.
Teal Swan: Ồ, ly
tách vỡ nữa cơ. Đó là trò yêu thích của tôi, kiểu trò tiệc tùng cá nhân ấy, dù
tôi không cố tình làm. Nhưng mỗi lần tôi dâng năng lượng lên cao là tôi phải cẩn
thận, nhất là khi quanh đó có thứ gì làm từ silica, như là thủy tinh hay pha
lê, vì nó có thể đang yên đang lành, bỗng dưng bay vèo qua phòng, đập vào chỗ
này chỗ kia.
Tamara Dorris: Vậy
nên đó là vì… là do sự liên kết của bạn chăng? Có phải điều đó phản ánh rằng sự
hòa hợp bên trong bạn thuần khiết đến mức năng lượng rung lên mạnh mẽ như vậy?
Teal Swan: Còn
tùy. Tần số của tôi lên xuống thất thường, nhưng tần số mà tôi đang giữ cao hơn
rất nhiều so với phần lớn con người ở đây, nên tôi ảnh hưởng đến mọi thứ theo
cách rất khác biệt. Ví dụ nhé, trường năng lượng quanh tôi rung động ở một tần
số rất khó tương thích với bất cứ thứ gì hoạt động dựa trên từ trường hoặc điện.
Nó giống như… bạn biết đấy, kỳ vọng một chiếc máy tính có thể hoạt động bình
thường xung quanh tôi, đặc biệt là khi năng lượng của tôi đang ở mức rất cao.
Cũng giống như việc bạn lấy hai sợi dây điện chạm vào máy tính, sốc điện nó và
vẫn mong nó vận hành như bình thường.
Tamara Dorris:
Đúng rồi. Vậy tôi có một câu hỏi cho bạn. Liệu ai đó như tôi hoặc bất kỳ ai thực
sự có mong muốn và ý định chân thành, có thể học được cách nhìn thấy hào quang
không? Hay đó là điều mà chỉ một số người mới có thể làm được?
Teal Swan: Tôi
tin rằng bất cứ ai đã hiện thân trong thể xác và có khao khát làm điều đó đều
có thể làm được. Không có điều gì bạn thật sự khao khát mà bạn lại không có khả
năng đạt được, bởi vì luật vận hành của vũ trụ này vốn dĩ là như vậy.
Nếu bạn có thể
khao khát điều gì, thì điều đó được định sẵn là dành cho bạn. Vì nó phục vụ cho
sự mở rộng của vũ trụ khi điều đó thuộc về bạn. Nếu bạn khao khát trở thành một
triệu phú, thì đoán xem, bạn được định sẵn để trở thành một người như vậy. Vì
sao? Vì vũ trụ biết rằng khi bạn đạt được điều đó, bạn sẽ bắt đầu phát đi những
mong muốn mới, nhiều hơn rất nhiều so với một người cứ mãi khao khát điều gì đó
mà không bao giờ đạt được.
Hãy thử nghĩ về
các cột mốc trên hành trình. Giả sử tôi muốn có tiền, đó là một cột mốc. Người
không bao giờ đến được cột mốc đó sẽ đóng góp ít hơn cho sự mở rộng của vũ trụ,
so với người liên tục đạt đến các cột mốc và từ đó tiếp tục phát ra những mong
muốn mới. Bạn được sinh ra để đạt được mọi điều bạn khao khát, không có ngoại lệ
nào cho quy luật đó. Vậy nên nếu ai đó thật sự khao khát nhìn thấy hào quang
hay xuất hồn để bước vào cõi Akashic, thì điều đó hoàn toàn nằm trong khả năng
và xác suất để họ đạt được.
Tamara Dorris:
Tuyệt vời. Tốt khi biết điều đó. Một trong những câu hỏi cuối cùng của tôi là
thế này, hiện nay có quá nhiều điều đang diễn ra ngoài kia, tôi thì không xem
tin tức, nhưng giới truyền thông, chính trị, rồi đủ thứ lộn xộn… Tôi tin rằng
chúng ta đang bước vào một kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên tốt đẹp hơn và mọi thứ
sẽ thay đổi. Nhưng hiện giờ ngoài kia vẫn có quá nhiều tiêu cực. Vậy nên câu hỏi
của tôi là: với sự hiểu biết sâu rộng của bạn, bạn có thấy rằng nhân loại sẽ chữa
lành và phát triển không? Hay bạn cũng thấy giống như nhiều người khác: rằng
"thôi xong rồi, bọn xấu đang đến và chúng ta tiêu đời rồi"?
Teal Swan: Tôi
nhìn thấy cả hai góc nhìn. Nhưng khi bạn nhìn được cả hai, bạn sẽ thấy một phía
thực chất là chất xúc tác cho phía còn lại. Không cần là thiên tài, bạn vẫn có thể
nhìn vào một vùng chiến sự và thấy được những điều tươi đẹp được phát ra từ nơi
đó. Nghe thì có vẻ gây tranh cãi, nhưng con người thường thể hiện phần tốt đẹp
nhất của mình khi hoàn cảnh trở nên tồi tệ nhất.
Thông thường, phải
là một cơn bão hay trận lũ thì con người mới tạm quên đi màu da. Vậy nên khi bạn
nghĩ về sự đoàn kết, khi bạn nghĩ về hòa bình, thì bạn cũng cần nghĩ đến chiến
tranh. Nếu nhìn vào ý thức tập thể của nhân loại, thì chưa từng có giai đoạn
nào hòa bình lan tỏa mạnh mẽ hơn giai đoạn sau Thế chiến thứ hai. Vậy Hitler là
nguyên nhân của tất cả những hỗn loạn đó, hay ông ta thực chất là chất xúc tác
cho hòa bình? Đó là một góc nhìn mới lạ và cách mạng, không phải ai cũng sẵn
sàng đón nhận.
Nhưng tôi có thể
nói với bạn: nếu bạn dám đón nhận nó, điều đó không có nghĩa là bạn nên trở
thành “mặt đối lập”, không ai trong chúng ta cảm thấy tốt nếu trở thành một
“Hitler” cả. Nhưng chúng ta sẽ đau khổ nếu không nhìn ra được giá trị tiềm ẩn
trong những điều mà chúng ta đang gọi là khủng khiếp, là đau đớn. Chúng ta
không mong điều đó xảy ra với bất kỳ ai, và chính điều đó cho thấy đây là thời
điểm hoàn hảo cho những ai biết mình thật sự muốn gì, là hòa bình hay điều gì
khác, để tập trung năng lượng vào điều đó.
Nếu chúng ta cứ
tiếp tục dán mắt vào những bất công trên thế giới, ta sẽ thu hút thêm nhiều điều
tương tự. Nếu bạn cứ tiếp tục chú ý đến những tầng bất ổn ngày càng sâu, bạn sẽ
thu hút thêm bất ổn, đến một lúc nào đó, thế giới quan của bạn sẽ trở nên tăm tối,
rồi bạn tự hỏi “điều này thật sự có ích gì không?” vì bạn thậm chí không thể rời
khỏi chiếc ghế sô pha. Tất cả những người có trái tim nhân hậu đều từng trải
qua trạng thái đó. Tôi cũng vậy. Đôi khi, mặc dù tôi có bao nhiêu công trạng, mặc
dù tôi đã xuống đây và luôn vô cùng tận tâm với việc truyền cảm hứng cho nhân
loại, thì ngay cả tôi cũng có những ngày ngồi lì trên ghế và nói “Tôi bỏ cuộc.”
Nhưng đó là nhờ vào những gì tôi chọn để tập trung vào..
Tamara Dorris: Bạn
thật sự… tôi chưa từng thấy ai làm được điều như bạn làm trên video. Thật kỳ lạ.
Tôi chưa từng thấy điều gì như vậy. Không có lời giải thích kỹ thuật nào cho điều
đó cả. Bạn vẫn đang... trông bạn như một bức tranh Monet vậy.
Câu hỏi cuối
cùng của tôi, tôi muốn bạn nhân cơ hội này chia sẻ với khán giả về những gì bạn
đang làm. Bạn đã từng nói một câu nghe rất cao siêu, rằng bạn muốn truyền cảm hứng
cho bản chất con người hay gì đó đại loại thế. Nhưng cụ thể thì bạn đang làm những
gì? Bạn có trang web tealswan.com, bạn có một cuốn sách tuyệt vời mà tôi muốn mọi
người đọc, tôi sẽ chia sẻ nó trên Facebook của tôi.
Bạn còn nhiều thứ
khác nữa. Bạn đang dùng video rất nhiều để tiếp cận mọi người qua các cuộc phỏng
vấn. Vậy còn điều gì khác mà bạn đang thực hiện không?
Teal Swan: Điều
mà tôi hào hứng nhất hiện nay là công ty mà tôi vừa thành lập trong năm nay,
tên là Teal’s Eye. Đây sẽ là một công ty kết hợp, một phần vì lợi nhuận, và một
phần sẽ là phi lợi nhuận.
Nhưng trớ trêu
thay, tôi không cần phải giải thích cho bạn về mô hình phi lợi nhuận. Còn phần
vì lợi nhuận thì cũng không phải là một mô hình vì lợi nhuận theo kiểu truyền
thống. Về cơ bản, không ai trong chúng tôi được trả lương từ tài khoản đó, kể cả
tôi, mà dòng tiền sẽ tiếp tục được tái đầu tư vào những dự án có liên quan đến
việc tạo ra thay đổi tích cực cho thế giới. Rồi từ đó lại tiếp tục được tái đầu
tư vào những dự án tiếp theo vì mục tiêu thay đổi tích cực. Như tôi đã nói,
chúng tôi có thể tài trợ cho những nhà khoa học đang phải ẩn mình vì không có
ai hỗ trợ tài chính cho họ.
Chúng tôi có thể
hỗ trợ họ, và nếu làm đúng cách, số tiền sẽ sinh sôi đến mức những dự án này cứ
nối tiếp nhau mãi. Nó giống như việc bạn đầu tư vào một công ty, mà công ty của
tôi thực sự cũng đang làm điều này, bạn đầu tư vào một con người hay một ý tưởng,
và bạn nhận được phần trăm từ ý tưởng đó, nhưng khoản lợi nhuận đó không được
rút ra chi trả cho ai cả. Nó sẽ được tái đầu tư vào một ý tưởng mới. Không cần
là thiên tài cũng thấy được điều này sẽ trở thành một quả cầu tuyết khổng lồ,
và khi đã lăn thì không gì có thể cản nổi. Mà đây chính là kiểu “quả cầu tuyết”
cần được xây dựng để làm đối trọng với những gì đang diễn ra trong các chính phủ,
vốn giờ đây chỉ là phần nối dài của các tập đoàn mà thôi.
Tamara Dorris:
Đúng rồi, đúng rồi. Giờ bạn có đang lo lắng...
Teal Swan: Bạn
lo lắng về điều đó à? Ý bạn là tôi có lo không hả?
Tamara Dorris:
Phải, bạn có lo không khi nói đến chính phủ? Vì bạn biết đấy… nếu bạn tìm ra
cách chữa ung thư chẳng hạn, thì thôi rồi, họ sẽ dập tắt bạn ngay. Bạn có bao
giờ lo lắng về điều đó không? Bởi vì bạn đang tạo ra ảnh hưởng rất lớn đấy.
Teal Swan: Tôi
không chắc... à, chúng ta vẫn đang ghi hình đúng không?
Tamara Dorris: Vẫn
đang. Mọi thứ ổn rồi.
Teal Swan: Vậy
thì câu trả lời là: Có. Trong những khoảnh khắc yếu lòng, tôi cũng có lo lắng.
Nhưng rồi tôi nhớ ra rằng, lý do khiến chúng ta sợ hãi là vì ta không hiểu cách
mà vũ trụ này vận hành. Và dù chính phủ có to lớn cỡ nào đi nữa, thì họ vẫn phải
hoạt động dưới luật hấp dẫn, mà luật này thì luôn mạnh hơn bất cứ thứ gì khác.
Nên nếu tôi cùng
với những người đang cùng chí hướng với tôi, có thể tập trung vào điều chúng
tôi thật sự mong muốn, và không để bản thân bị mắc kẹt trong bùn lầy của những
người đang tìm cách cản trở, nếu tôi không kháng cự họ mà chỉ tập trung đi về
phía điều tôi muốn, thì tôi sẽ không thể trở thành "đối tượng tương
thích" với những viên đạn của họ, dù tôi có muốn cũng không thể. Chính nhờ
sự tập trung đó, bạn có thể vượt lên trên tất cả những điều mà người ta thường
nghĩ là không thể vượt qua.
Bạn biết không,
nhiều người nghĩ rằng nếu ai đó bước vào phòng với một khẩu súng và nhắm vào bạn,
thì thế là hết, nếu họ chọn bóp cò, bạn không còn cơ hội. Nhưng đó không phải
là thực tế của vũ trụ này. Thực tế là, nếu vào đúng khoảnh khắc đó, khi có một
khẩu súng trước mặt, bạn có thể nghĩ đến một ý nghĩ tích cực, thì bạn sẽ không
còn tương thích với viên đạn ấy nữa. Viên đạn không thể khai hỏa. Nó sẽ thật sự
bị uốn cong qua không gian và thời gian.
Vậy nên, khi bạn
hiểu được những nguyên lý của vũ trụ, mà thật ra đó chính là những nguyên lý mà
các võ sư vẫn áp dụng, thì bạn sẽ không còn cần phải bận tâm nhiều đến việc “họ
sẽ làm gì hay không làm gì”.
Tamara Dorris:
Hoàn toàn chính xác. Rất, rất tuyệt vời. Và với những ai đang xem video này,
hãy lên YouTube và tìm Teal Swan, bởi cô ấy có rất nhiều video xuất sắc. Một
trong những video tôi rất thích là: Mười cách nâng cao tần số năng lượng của bạn.
Video đó thật sự
rất tuyệt vời. Và nếu bạn chỉ cần xem nó mỗi ngày, bạn sẽ nâng cao được năng lượng,
nâng cao rung động của mình, rồi sau đó hãy xem thêm những video khác để tự
trang bị kiến thức cho bản thân. Nghe hợp lý chứ?
Teal Swan: Vâng,
đúng vậy.
Tamara Dorris: Teal,
tôi thật sự muốn cảm ơn bạn vì đã tham gia chương trình.
Vâng, tôi muốn cảm
ơn bạn vì đã có mặt ở đây. Và bạn biết không? Tôi ủng hộ bạn một trăm phần
trăm. Tôi sẽ lan truyền thông điệp này.
Tôi sẽ chia sẻ
video này. Tôi sẽ báo cho bạn biết khi nào nó lên sóng. Tôi sẽ chia sẻ video,
sách, và mọi thứ của bạn, bất cứ điều gì tôi có thể làm để giúp lan truyền
thông điệp của bạn, tôi sẵn sàng giúp hết mình.
Teal Swan: Cảm
ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi tham gia.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=y53Y2ebQMAU
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.