Teal Swan Transcripts 089
Những cuộc trò chuyện thẳng thắn với
Teal Swan trên kênh Creatingwithin
02-09-2013
STEPHANIE: Chào
mọi người. Mình là Stephanie từ trang
creatingwithin.com, và mình muốn chào đón các bạn đến với cuộc trò chuyện thẳng
thắn cùng Teal Swan. Mình rất phấn khích vì đã có cơ hội trò chuyện với cô ấy
và chia sẻ cuộc trò chuyện đó với các bạn. Đây là một cuộc trò chuyện rất ngẫu
hứng. Mình đã hơi lo lắng khi thực hiện, nên cảm thấy hơi khó khăn vì có xu hướng
tự đánh giá bản thân trong suốt cuộc trò chuyện, cảm giác như mình nói hơi lung
tung.
Nhưng cuối cùng
thì, mình thật sự rất phấn khích và biết ơn vì đã làm theo sự phấn khích cao nhất
của bản thân, từ việc chỉ xem Teal đến khi có một hình ảnh rõ ràng rằng mình sẽ
kết nối được với cô ấy. Và rồi, mình đã làm được. Giờ đây mình đang ở đây, và
mình cảm nhận được rằng còn rất nhiều điều phía trước, đây chỉ mới là khởi đầu,
một phần trong hành trình của mình. Mình hy vọng các bạn sẽ thích cuộc trò chuyện
này.
Mình thực hiện
cuộc trò chuyện này chủ yếu dành cho những người đã là người hâm mộ của Teal,
những người đã quen thuộc với công việc và câu chuyện của cô ấy. Với những bạn
chưa biết về Teal, mình sẽ đăng các buổi phỏng vấn khác của cô ấy trên trang
web của mình để các bạn có thể làm quen với tiểu sử và hành trình của cô ấy. Cô
ấy thật sự tuyệt vời. Cô có một kênh YouTube và thường nói về nhiều chủ đề khác
nhau liên quan đến cuộc sống và các nguyên lý phổ quát. Cô ấy hoàn toàn tỉnh thức
và nhận thức sâu sắc, là một người phụ nữ vô cùng thú vị.
Mình nghĩ các bạn
cũng sẽ thấy cô ấy cuốn hút như mình đã thấy, và mong các bạn sẽ thích cuộc trò
chuyện của bọn mình. Xin báo trước, 9 phút đầu tiên của đoạn trò chuyện các bạn
sẽ chỉ nghe được âm thanh mà không thấy hình ảnh vì mình gặp sự cố kỹ thuật,
đây là lần đầu tiên mình làm điều này. Nhưng sống là để học hỏi, và mình biết
ơn vì đã có cơ hội này, và mình chắc chắn rằng còn nhiều điều sẽ đến. Hy vọng
các bạn thích cuộc trò chuyện nhé!
------
STEPHANIE: Mục
đích của buổi phỏng vấn này là để mang đến cho những người hâm mộ hiện tại của
bạn cái nhìn sâu hơn về thế giới nội tâm của bạn, và cho những khán giả mới, những
người có thể chưa biết về công việc của bạn, có cơ hội hiểu thêm về con người bạn.
Sau đó chúng ta sẽ đi sâu hơn vào những câu hỏi lớn về cuộc sống mà mọi người
thường muốn biết. Nhưng đầu tiên, tôi muốn hỏi bạn điều này. Tôi biết với tất cả
những gì bạn đã trải qua, khi cuối cùng bạn trốn thoát, bạn rời đi khi mới 19
tuổi, đúng không?
Bạn bây giờ 29
tuổi rồi phải không?
TEAL SWAN: Đúng
vậy.
STEPHANIE: 29 tuổi.
Vẫn còn rất trẻ. Khi tôi nghĩ về điều đó, 10 năm thật sự không phải là khoảng
thời gian dài, từ thực tại khắc nghiệt đó đến nơi bạn đang ở hiện tại. Tôi muốn
hiểu thêm về quá trình chuyển đổi đó, khi bạn trốn thoát và bắt đầu cuộc sống mới,
đặc biệt là khi bạn ở cùng với Blake. Quá trình thích nghi với cuộc sống bình
thường như thế nào? Thậm chí là cả việc hẹn hò, vì bạn cũng từng kết hôn nữa. Tôi
muốn hiểu làm thế nào bạn đã chuyển mình qua giai đoạn đó?
TEAL SWAN: Quá
trình chuyển đổi của tôi thật kinh khủng. Kiểu như là ai cũng muốn câu chuyện kết
thúc ngay khi trốn thoát, giống như trong các bộ phim vậy, bạn thấy ai đó trong
một tình cảnh giam cầm, rồi khi họ trốn được thì mọi người ăn mừng như thể họ
đã sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng thực tế thì, sau khi thoát ra, tôi đã có nhiều
khoảnh khắc muốn quay trở lại tình huống cũ, đơn giản vì thế giới bên ngoài quá
xa lạ.
Dù bạn có đang
chịu đựng tra tấn, bạn vẫn biết trước được thực tại của mình sẽ như thế nào.
Còn tôi, tôi không thể đoán trước được điều gì, vì hoàn toàn không quen thuộc. Tôi
thậm chí không thể tưởng tượng nổi rằng những người xung quanh mình không trải
qua những điều giống hệt như mình. Tôi phản ứng rất bất thường với cả những người
hàng xóm, thậm chí còn nghĩ rằng họ cũng có người bị giấu trong tầng hầm.
Và khi tôi trốn
thoát, vì lạm dụng tình dục là một phần lớn trong những gì tôi đã trải qua, nên
lúc mới sống với Blake, tôi không hiểu rằng tình dục không phải là một "cách
thức trao đổi" bình thường. Với tôi, nó là như thế. Nếu ai đó nhìn hay đối
xử tốt với tôi, tôi có cảm giác như mình nợ họ điều đó. Tôi không có chút kết nối
nào với cơ thể của mình. Tôi không hiểu cái gì là hành vi “phù hợp” hay “không
phù hợp” trong xã hội.
Ví dụ như, khi tôi
đang trong một mối quan hệ, tôi không hiểu rằng việc quan hệ với nhiều người
khác cùng lúc là không được xã hội chấp nhận.
STEPHANIE: Về việc
ở trong một mối quan hệ, vậy thì việc bước vào một mối quan hệ có làm bạn cảm
thấy kỳ lạ không? Quá trình đó diễn ra như thế nào? Bạn có thể... bạn đã thích
nghi ra sao?
Ý tôi là, bởi
vì xét về mặt tinh thần, với tất cả những gì bạn đã trải qua, để rồi có thể bước
vào một mối quan hệ và trao bản thân về mặt cảm xúc, bạn có cảm thấy mình đã làm được
điều đó ngay từ đầu khi mới bắt đầu không?
TEAL SWAN: Tuyệt đối không. Thật ra, lúc đó tôi chỉ có khả năng lợi dụng người khác, cụ thể là đàn
ông. Phụ nữ đối với tôi giống như một mối nguy tiềm tàng, nên họ ở ngoài
rìa, tôi không
hề có mối quan hệ nào với phụ nữ cả.
Tôi luôn bị bao quanh bởi đàn ông. Tôi hiểu
đàn ông muốn gì, và tôi rất giỏi trong việc mang lại điều đó cho họ. Nhưng
tôi không
dính líu quá sâu về mặt cảm xúc. Mọi thứ chỉ đơn giản là: “Bây giờ anh mang lại
lợi ích cho tôi thế này, thì tôi sẽ mang lại lợi ích cho anh thế kia.”
Cách tôi thường
mô tả là: tôi rất
thoải mái với kiểu quan hệ mà tôi như một “món đồ trang trí bên cạnh.” Tôi không
ngại thể hiện một hình ảnh khiến người kia trông tốt đẹp trước thế giới, không
ngại việc quan hệ tình dục hay kích thích trí tuệ của họ, vì tôi đủ
thông minh để làm vậy. Đổi lại, họ sẽ chu cấp cho cuộc sống của tôi, vì tôi hoàn
toàn không biết cách tự chăm sóc bản thân. Thật ra, đến giờ tôi vẫn
đang vật lộn với điều đó. Vậy nên đàn ông giống như một lớp đệm an toàn, họ mua
thức ăn cho tôi, lo
cho cuộc sống của tôi.
Họ là người đổ xăng cho xe, lo các công việc hằng ngày cần thiết để tồn tại
trong thế giới vật chất này. Tôi không hề cảm thấy có khả năng làm được những việc
đó. Đó là “cách thức trao đổi” của tôi. Vậy nên, đối với tôi, các mối quan hệ lúc đầu, và thậm
chí đến giờ tôi vẫn
đang cố thoát ra khỏi mô hình đó, thì chúng giống như một sự sắp đặt mang tính kinh
doanh nhiều hơn.
Tôi không cảm thấy mình có thể trao
trái tim cho ai cả, vì có quá nhiều… điều này rất sâu xa… nhưng thời bé, tôi từng
trải qua những nghi thức kiểu như “kết hôn” với kẻ đã lạm dụng mình. Trong tâm
trí tôi, tôi không
được phép kết nối tình cảm với bất kỳ người đàn ông nào khác. Từ đó trở đi, bất
cứ mối quan hệ hay hôn nhân nào cũng chỉ là giả tạo. Vì vậy, tôi thường
khá hời hợt trong việc bước vào các mối quan hệ, thậm chí cả với hôn nhân.
Có một người cầu hôn tôi, tôi chỉ nói: “Ừ, được thôi.” Vì trong đầu tôi, thì
điều đó cũng không thực sự được tính. “Em sẽ làm vợ anh.”
STEPHANIE: Vậy chuyện đó diễn ra như thế nào? Làm sao bạn chuyển biến được? Bạn có trải
qua giai đoạn hẹn hò với nhiều người không? Vì tôi nhớ là bạn từng kết hôn gần đây,
phải không? Khoảng... sáu năm?
TEAL SWAN: Sáu năm.
STEPHANIE: Sáu năm, đúng không? Vậy chuyện đó diễn ra như thế nào? Bạn hẹn hò rồi gặp
người chồng cũ? Làm sao bạn đến được điểm đó?
TEAL SWAN: Giờ là khoảnh khắc nói thật nè, bạn sẵn sàng chưa?
STEPHANIE: Sẵn sàng rồi.
TEAL SWAN: Sau khi tôi thoát
khỏi đó và bắt đầu trị liệu, tôi vẫn không cảm thấy có khả năng tự chăm sóc bản
thân. Vấn đề là thế này: khi bạn bước vào trị liệu với một lượng lớn chấn
thương nghi lễ như tôi từng trải qua, nó giống như bạn đang nhìn vào một
danh sách dài hàng dặm những thứ cần giải quyết, nên bạn phải ưu tiên những vấn
đề lớn nhất trước. Và vấn đề lớn nhất lúc đó không phải là chuyện tôi cần có
hay không có mối quan hệ.
Nó hoàn toàn trái ngược với những gì người ta thường mong đợi. Mặc dù, thật
ra, ai hiểu về chấn thương tâm lý sẽ không ngạc nhiên, rằng tôi phải ở trong một mối quan hệ. Thật ra, hiện tại mới là lần đầu tiên trong đời tôi bắt đầu
khám phá khả năng sống chung với thế giới mà không có “người trung gian,” không
có đàn ông làm cầu nối giữa mình và thế giới. Trước đây điều đó là không thể tưởng
tượng được, và cả tôi lẫn nhà trị liệu của mình đều không cho rằng điều
đó quan trọng bằng những thứ khác, như việc tôi hay bị co giật chẳng hạn.
Vậy nên mọi chuyện diễn ra như sau: vì tôi có vấn đề lớn với sự bỏ rơi, điều
mà nạn nhân bị lạm dụng thường gặp phải, nên vào một dịp Lễ Tạ Ơn, khi tôi và bố
mẹ có xung đột dữ dội, họ thậm chí còn nói rằng họ cảm thấy thoải mái hơn
nếu không phải liên quan với tôi, hơn là nghe tôi nhắc lại tuổi thơ. Trong khi tôi đang
trong giai đoạn trị liệu cần phải kể lại câu chuyện, việc kể đi kể lại là một bước cực
kỳ quan trọng với người bị tổn thương, như một cách để rút hết “độc tố” ra khỏi
cơ thể, như ung thư cần được “chảy máu” ra vậy. Nhưng nhiều người không chịu nổi
điều đó, bố mẹ tôi không muốn nghe.
Nên dịp Lễ Tạ Ơn đó, họ nói: “Con tự làm gì thì làm.” Tôi ở một mình. Và lúc đó tôi cố
không lao vào một mối quan hệ mới, có một người đàn ông theo đuổi tôi suốt
sáu tháng, nhưng khi đó tôi đang trong một mối quan hệ khác. Người tôi đang hẹn
hò có gia đình theo đạo Mormon, và gia đình anh ta không muốn tôi đến
nhà vào Lễ Tạ Ơn, nên anh ấy đi với gia đình, còn tôi thì ở lại một mình. Và chỉ cần
như vậy thôi, chỉ cần
tôi cảm thấy
không an toàn, là đủ để
tôi “mở cửa.”
Tôi nghĩ: “Được rồi, mình đã tránh
anh suốt sáu tháng, nhưng giờ thì thôi, không còn chỗ nào khác để đi, nên mình
sẽ đến nhà anh.”
Mẹ anh ấy rất tuyệt vời, anh ấy thì rất giàu, nên lần đầu tiên tôi cảm thấy
an toàn. Nhưng gia đình anh ấy lại không thích chuyện bọn tôi hẹn hò
và quan hệ tình dục mà chưa cưới. Nên họ hỏi anh ấy có muốn cầu hôn tôi không,
và anh ấy đồng ý. Tôi kết hôn ba tháng sau đó.
Cuộc hôn nhân đó kéo dài sáu tháng thì anh ấy hủy hôn. Rồi tôi thề sẽ
không dính tới đàn ông trong hai tuần, nhưng không hiệu quả. Tôi đi dạo ở công viên với chó và
gặp người đàn ông mà tôi sau đó sống cùng và kết hôn suốt sáu năm. Anh ấy
bước tới, cầu hôn tôi sau hai tuần, và một tháng sau thì tôi kết
hôn với anh ấy.
Vâng, đối với
tôi, vấn đề rõ ràng là làm sao để cảm thấy ổn trong thế giới này mà không cần đến
một “lá chắn” là đàn ông, hay nhiều người đàn ông, vì câu chuyện thực sự là, những
người ở trong hoàn cảnh giống tôi thường có xu hướng “xếp lớp” đàn ông. Tức là
tôi sẽ có một người hiện tại, và thêm khoảng 16 người dự phòng trong trường hợp
người kia thất bại, bởi vì tôi cảm thấy quá thiếu an toàn trong thế giới này, đến
mức nếu một hệ thống hỗ trợ nào đó sụp đổ, tôi phải có cái thay thế ngay.
Tôi không tự hào
gì về điều đó, nhưng rõ ràng đó là kỹ năng đối phó, một kiểu lách luật mà tôi
đã tìm ra.
Stephanie: Dĩ
nhiên. Và đó cũng là lý do tại sao tôi muốn nói về chuyện này, vì tôi nghĩ rất
nhiều phụ nữ có vấn đề trong các mối quan hệ, có thể họ không trải qua điều giống
như bạn, nhưng nhiều người có vấn đề với cha, và tình yêu bản thân là một điều
lớn đối với tất cả chúng ta. Tôi nghĩ rằng, ngoài tài chính, thì các mối quan hệ
là điều mà tất cả mọi người đều lo lắng và cố gắng tìm cách để làm cho chúng hoạt
động. Thế nên, sự cởi mở là rất tốt, đó là lý do tôi muốn trò chuyện như thế
này, vì cuối cùng thì tất cả chúng ta đều còn những thứ cần phải vượt qua. Tôi
biết bản thân mình cũng đang xử lý rất nhiều vấn đề liên quan đến các mối quan
hệ.
Vậy, quá trình
đó đối với bạn như thế nào? Tôi nhớ mình đã xem một tập ngắn trong loạt video “công
việc với bóng tối” của bạn, và chồng bạn, người chồng khi đó, bạn có nói rằng
anh ấy đã thay đổi, rằng anh ấy không còn giống như trước khi ở bên bạn. Vậy điều
lớn nhất bạn học được từ cuộc hôn nhân đó là gì? Vì hai người đã bên nhau sáu
năm. Bạn có coi đó là mối quan hệ ổn định nhất của mình không?
TEAL SWAN: Chắc
chắn rồi. Ồ trời ơi, đúng là như vậy.
Tôi đã từng
không thể giữ một mối quan hệ nào quá một năm, và điều đó cũng đã rất khó, thế
nên, đây rõ ràng là mối quan hệ ổn định nhất của tôi. Tôi nghĩ điều quan trọng
nhất tôi học được là: cách mình nhìn nhận về bản thân là tất cả. Tôi từng nói
điều đó trước đây, nhưng nó chỉ là lời nói suông cho đến khi tôi trải qua cuộc
hôn nhân này và sau đó là ly hôn. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng: nếu bạn không cảm
thấy tốt về chính mình, mọi thứ sẽ sụp đổ hết.
Thành thật mà
nói, trong cuộc hôn nhân này, tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ về bản thân. Chúng
tôi rơi vào một vòng luẩn quẩn chết người, đó là: anh ấy là kiểu người rút lui
hoàn toàn. Rồi chúng tôi gặp rắc rối về tài chính, nói ngắn gọn, gia đình anh ấy
dạy anh ấy rất ít về tài chính. Khi tôi bước vào cuộc hôn nhân, tôi không biết
tình hình tài chính của anh ấy, và anh ấy đang nợ rất nhiều.
Tôi đã trả hết nợ
cho anh ấy. Nhưng đó lại là “đinh cuối cùng đóng vào quan tài”, vì lúc đó tôi
chưa thực sự áp dụng các nguyên lý phổ quát mà tôi vẫn giảng dạy. Tôi đã hy
sinh bản thân, bỏ luôn khoản tiết kiệm lớn của mình để giúp anh ấy.
Và nếu phải
thành thật về phần sai của mình trong cuộc hôn nhân này, thì tôi đã mang mối hận
đó suốt thời gian còn lại. Tôi bắt đầu cảm thấy bị bỏ rơi ngay từ lúc làm điều
đó, cảm thấy như anh ấy khiến tôi phải gánh vác, và điều đó chứng tỏ anh ấy
không yêu tôi thật lòng, vì anh ấy không thực sự hỗ trợ tôi. Càng tức giận, anh
ấy càng thu mình, trở nên thụ động và oán giận tôi. Còn tôi thì càng tức giận
hơn, và cứ thế, vòng lặp tiêu cực cứ tiếp diễn.
Chúng tôi đã cố
phá vỡ nó. Đã đi gặp tư vấn, thực hiện nhiều phương pháp, cả những phương pháp
tôi dạy, nhưng rồi đến một lúc, chúng tôi phải thành thật với nhau rằng liệu
đây có phải chỉ là một vòng lặp tệ có thể cứu chữa, hay thực sự chúng tôi đang
muốn những điều hoàn toàn khác nhau.
Và rồi chúng tôi
có một cuộc nói chuyện dài, nơi anh ấy thừa nhận rằng, ở bên tôi khiến anh nhận
ra rằng anh muốn những điều khác hẳn những gì từng nói ban đầu. Và đó là cách
mà các mối quan hệ thường vận hành, mỗi mối quan hệ mới sẽ đem đến những tương
phản mới, từ đó sinh ra những mong muốn mới. Bạn sẽ nhận ra mình muốn những điều
mà trước đây chưa từng nghĩ đến, chỉ bằng việc ở cạnh ai đó.
Tôi nhận ra mình
cần một người chủ động, không thụ động như anh ấy. Tôi đã kết hôn với một người
khiến tôi cảm thấy an toàn vì anh ấy rất ổn định. Thành thật mà nói, chồng cũ
tôi là người ổn định nhất mà tôi từng gặp. Không điều gì có thể làm anh ấy bối
rối, không phản ứng thái quá, không tiêu cực cũng chẳng tích cực. Bạn có thể đội
quần lót lên đầu bước vào phòng, và anh ấy cũng chẳng phản ứng gì.
Sự ổn định đó
ban đầu rất dễ chịu, nhưng rồi khi rơi vào vòng lặp đó, tôi cảm thấy như mình
là người duy nhất còn hiện diện trong mối quan hệ. Tôi cần một người năng động
hơn, sẵn sàng “đáp lại” khi tôi trồi lên làm những trò thiếu an toàn của mình.
Chúng tôi có cuộc
trò chuyện lớn ấy, anh ấy muốn một người phụ nữ sẽ ủng hộ sự nghiệp của anh ấy,
người sẵn sàng chăm sóc con cái nhiều hơn, và cực kỳ tình cảm về mặt thể xác,
còn tôi thì không phải như thế. Tôi cũng không muốn những điều mà anh ấy mong
muốn.
Chúng tôi nhận
ra rằng: nếu tiếp tục ở bên nhau, cả hai sẽ đi ngược lại mong muốn thực sự và
dòng chảy nhận thức của bản thân. Vì vậy, chúng tôi đã đưa ra quyết định trưởng
thành: sẽ vẫn sống cùng như một gia đình để con trai có cả cha lẫn mẹ, nhưng mỗi
người sẽ đi theo con đường riêng.
STEPHANIE: Thật
tuyệt vời. Đó là một góc nhìn rất khác, trưởng thành và tiến hóa hơn, để chia
tay và sống cùng mà không còn là một cặp. Có vẻ như mối quan hệ giữa hai bạn
bây giờ còn tốt hơn cả khi còn là vợ chồng?
TEAL SWAN: Trời
ơi, nói "tốt hơn" thì quá khiêm tốn.
Nó khiến mọi người
xung quanh sợ luôn vì nhìn có vẻ... cộng sinh. Ai cũng kiểu, “chuyện quái gì xảy
ra với hai người đó vậy?” Vì từ lúc chúng tôi đưa ra quyết định đó, dù ban đầu
rất khó khăn, tôi không nói dối đâu, tôi đã khóc, hoảng loạn, nghĩ “Ôi trời,
anh ấy sẽ rời đi, rồi tôi phải làm gì với con trai đây? Tôi đã hủy hoại cuộc đời
nó rồi.” Tôi thực sự đã đi theo hướng suy nghĩ đó.
Nhưng điều xảy
ra sau đó thật sự tuyệt vời. Ngay khi đưa ra quyết định, chúng tôi bắt đầu hòa
thuận lại. Hôm qua tôi còn tổ chức sinh nhật cho anh ấy. Hai đứa ngồi ngoài
hiên trò chuyện về cô gái mà anh ấy muốn hẹn hò, rồi cả hai cùng cười phá lên
vì... chuyện này đúng là khác thường so với cách mọi chuyện thường diễn ra sau
ly hôn. Nhưng nó rất tốt, vì con trai tôi vẫn có cha bên cạnh, tôi thì có một
người bạn thân cực kỳ gần gũi, kiểu như gia đình. Chúng tôi hy vọng là sau này,
nếu anh ấy tìm được một người phụ nữ khác, thì cô ấy hoặc sẽ sống riêng, hoặc sẽ
trở thành một phần trong cộng đồng chung của chúng tôi.
STEPHANIE: Thật
tuyệt vời. Thật sự như vậy, bởi vì bạn có nói một điều rằng lúc ban đầu, bạn
không nhận ra điều đó, và tôi nghĩ đó chính là điều mà nhiều người không hiểu
được. Khi bạn đang ở trong hoàn cảnh ấy, như thể bạn đang ở giữa cơn bão, trên
một hòn đảo, bạn không thể nhìn thấy điều gì đang đến. Trong khoảnh khắc đó, đó
là tất cả những gì bạn có thể thấy, và bạn cảm thấy như thế giới của mình sắp sụp
đổ. Vậy nên khi hai bạn chia tay, lúc đó bạn có đang làm YouTube chưa, hay bạn
đã bắt đầu rồi? Bạn bắt đầu làm video vào thời điểm đó như thế nào?
TEAL SWAN: Bắt đầu
làm video á?
STEPHANIE: Ừ, kiểu
như...
TEAL SWAN: Trời
ơi. Cuộc ly hôn của tôi diễn ra vào ngày 28 tháng 6 năm nay. Vậy là...
STEPHANIE: Vậy
là nó mới diễn ra, đúng không?
TEAL SWAN: Đúng
rồi. Tôi đã viết cuốn sách The Sculpture in
the Sky (Nhà điêu khắc trên bầu trời), và tôi bắt đầu được nhiều người biết
đến nhờ cuốn sách đó. Tôi cũng bắt đầu tổ chức các buổi hội thảo, kiểu như tôi
đứng trước mọi người, nói chuyện và trả lời câu hỏi.
Và bằng việc làm
như vậy, nó trở thành một quá trình chữa lành tập thể. Đó là bước đầu tiên giúp
tôi bước ra công chúng nhiều hơn, thay vì chỉ làm việc 1-1 với mọi người. Rồi
tôi gặp một nhóm, tôi không biết có ai đang xem từng nghe về “Spirit Science” (Khoa
học tâm linh) không, nhưng Jordan là người sáng lập ra Spirit Science, và
anh ấy kiểu như một “người sưu tầm giáo viên tâm linh”, tụi tôi hay gọi vậy.
Anh ấy sẽ tìm những người mà anh ấy tin rằng có khả năng tốt nhất để giúp người
khác kết nối với tâm linh, thời đại mới, hay cái gì đó tương tự mà chúng ta
đang làm, thời đại hoàng kim, kiểu vậy.
Và khi anh ấy đến
gặp tôi vì tình cờ thấy thông tin về tôi, anh ấy đề xuất rằng tôi nên làm một
chuỗi video trên YouTube. Tụi tôi bắt đầu bàn về ý tưởng đó, và tôi hỏi kiểu,
"Thế tôi sẽ làm gì chứ?" Anh ấy bảo, “Cô làm gì trong các buổi hội thảo
thì cứ làm y vậy.” Tôi trả lời, “Ừ thì tôi trả lời câu hỏi.” Và anh ấy nói, “Vậy
thì cứ làm thế đi, để người ta gửi câu hỏi về.” Tôi nghĩ, “Ừm, cũng là ý hay
đó.” Thế là tôi làm video đầu tiên vào tuần sau và rất thích nó. Kể từ đó đến
giờ là đã được một năm rồi.
STEPHANIE:
Thật
tuyệt vời. Và bạn đã phát triển quá nhanh. Tôi biết đến bạn chắc khoảng tháng 5
năm nay. Một người bạn của tôi đã theo dõi bạn từ trước đó rồi.
*************
STEPHANIE: Nhưng
kể từ khi tôi bắt đầu theo dõi bạn, bạn đã phát triển cực kỳ nhanh chóng. Bạn
thực sự có một món quà đặc biệt, và điều đó thật tuyệt vời vì tôi nghĩ tất cả
điều này là về việc đánh thức con người và kết nối họ lại với nhau, và bạn có
khả năng tuyệt vời để làm điều đó. Cảm ơn bạn vì đã dấn thân và chia sẻ. Nhưng,
tôi hơi nhảy chủ đề một chút vì tôi muốn cuộc trò chuyện này tự nhiên hơn. Tôi
muốn hỏi bạn: mối quan hệ giữa bạn và bố mẹ bây giờ như thế nào?
Vì tôi đoán chắc
họ cũng phải trải qua quá trình chữa lành rất lớn, vì như bạn nói, họ từng rất
không thoải mái khi phải nói về những chuyện đó.
TEAL SWAN: Thật
sự rất khó. Tôi đã cố tránh nói về chuyện đó vì đã có rất nhiều đợt bùng phát
liên quan đến nó. Khi tôi lên tiếng với cảnh sát và mọi chuyện được công khai
trên báo chí địa phương, nó tạo ra một rạn nứt lớn ở thị trấn nhỏ nơi tôi sống.
Rất nhiều bạn bè của họ đã hoàn toàn ngừng nói chuyện và đối xử rất tệ với họ.
Họ cảm thấy bị cô lập, kiểu như vì tôi cần phải nói ra mà tôi đã phá hỏng cuộc
đời của họ.
Bây giờ, họ phải
đối diện với cảm giác tội lỗi suốt 24 giờ một ngày, và điều đó không phải là lựa
chọn của họ. Đó là vấn đề lớn nhất của mẹ tôi với tôi hiện giờ, là họ cứ bị “chọc
vào vết thương” liên tục, mà họ lại không được quyền lựa chọn chuyện đó. Tôi mới
là người có quyền đó, chỉ vì tôi lên tiếng. Họ ghét điều đó.
Họ không muốn
nói về nó. Họ không muốn nghe nhắc đến. Họ đã chuyển khỏi thị trấn đó vì chuyện
này. Và tôi nghĩ điều này đã đẩy họ vào một hành trình tâm linh rất sâu sắc, vì
cách duy nhất họ có thể đối mặt với tất cả là thông qua Phật giáo. Đó là điều họ
đã làm. Cả hai người giờ đều theo đạo Phật và cực kỳ sùng đạo, đến mức tháng 11
tới họ sẽ chuyển xuống một tu viện ở California. Về mặt tâm linh, đó là một
hành trình cực kỳ mãnh liệt.
STEPHANIE: Bạn
nghĩ gì về điều đó? Vì trước đây họ theo đạo Mormon (Đạo Mặc Môn) đúng không?
TEAL SWAN: Không.
Bố mẹ tôi cực kỳ duy khoa học. Họ chỉ sống ở một thị trấn hoàn toàn theo đạo
Mormon thôi.
STEPHANIE: À, vậy
giờ họ đã chuyển hướng sang... Bạn nghĩ gì về việc họ đi theo con đường tâm
linh của Phật giáo?
TEAL SWAN: Nếu
tôi phải chọn một tôn giáo có tổ chức nào đó để ai đó sùng đạo, thì tôi sẽ chọn
Phật giáo.
Trong số các tôn
giáo có tổ chức, tôi nghĩ Phật giáo là tôn giáo có các giáo lý gần nhất với
năng lượng Nguồn. Tôi thực sự thích việc bố mẹ tôi chuyển đến tu viện này, vì
đó là cơ hội để họ tiếp xúc với những người có tần số rung động cao hơn. Tôi cảm
thấy nếu bố mẹ tôi sẵn sàng đi vào những góc tối đáng sợ bên trong chính họ,
thì cuối cùng họ sẽ có được sự hỗ trợ, và sự hỗ trợ đó không cần phải đến từ
tôi hay bất kỳ ai khác, vì khi đến từ tôi thì họ rất khó tiếp nhận. Thật khó để
tiếp nhận lời dạy tâm linh từ một người mà bạn từng thay tã cho.
Nhưng mối quan hệ
của chúng tôi rất khó khăn. Tôi đã cố tránh nói công khai về mức độ phức tạp của
mối quan hệ này, nhưng họ cũng đã mất đứa con của mình, y như tôi đã mất đi cha
mẹ khi còn nhỏ. Tôi từng không tin họ là cha mẹ ruột của mình, và có một mức độ
giận dữ, oán hận rất lớn, những cảm xúc bạn dành cho người mà bạn nghĩ lẽ ra phải
bảo vệ mình nhưng lại không làm vậy. Rất dữ dội và rất khó vượt qua.
Và tôi nhận ra bản
thân mình vẫn hay trượt trở lại trạng thái đó, đặc biệt là với mẹ tôi, vì về mặt
tính cách chúng tôi rất khó hòa hợp. Tôi nhận thấy rằng khi bà ấy đến thăm tôi,
trong nhiều tháng trước đó tôi có thể cảm thấy rất tích cực, rất cao về tần số
rung động, như thể tôi hiểu hoàn toàn lý do vì sao những chuyện thời thơ ấu lại
xảy ra với mình – “Trời ơi, cảm ơn Chúa vì tôi đã trải qua điều đó.” Nhưng ngay
khoảnh khắc bà ấy bước qua cửa…
Tôi lại trở
thành đứa trẻ 6 tuổi. Tôi lại tức giận. Tôi lại cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi quay trở
lại vai trò nạn nhân. Thật sự như, "Ôi trời ơi." Mối quan hệ với mẹ
tôi chắc chắn là mối quan hệ khó khăn nhất trong đời tôi.
Thật ra, nó còn
khó khăn hơn cả mối quan hệ giữa tôi với kẻ từng lạm dụng tôi. Vì với kẻ lạm dụng,
tôi dễ hiểu được lý do tại sao mối quan hệ đó lại tan vỡ, còn với mẹ tôi, rất
khó để hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế. Chúng tôi vẫn đang cố gắng
hàn gắn. Người ta thường nói khi bạn có con, mối quan hệ với cha mẹ bạn sẽ gần
gũi hơn. Nhưng trong trường hợp của tôi, thật ra là bố mẹ tôi cực kỳ thân thiết
với con trai tôi, rất thân thiết, trong khi tôi và họ thì vẫn còn đang chật vật
để gần lại nhau. Tôi nghĩ họ coi con trai tôi như là một cơ hội để “làm lại từ
đầu”.
STEPHANIE: Bạn
có nghĩ rằng mẹ bạn, từ góc nhìn của bạn, mặc dù bạn biết là chuyện đó khó với
bà, nhưng có lúc nào hai người đã có thể nói chuyện về mọi thứ chưa? Ý tôi là,
liệu bà có hiểu được bức tranh tổng thể không, hay là chuyện đó vẫn quá khó
khăn để bà ấy đối diện?
TEAL SWAN: Không.
Bà không thể đi tới mức đó. Thật ra, bà còn nghĩ rằng việc tôi nói ra mọi chuyện
là một điều tai hại. Bà nghĩ tôi nên tiếp tục làm những điều tâm linh của mình
nhưng không được kể về tuổi thơ của mình. Tôi nghĩ bố mẹ tôi vẫn rất lo rằng điều
đó sẽ khiến người khác xa lánh hơn là kết nối họ với thông điệp tôi đang truyền
tải. Và rõ ràng là tôi không đồng ý với điều đó.
Tôi cảm thấy có
một điều cực kỳ quan trọng ở đây, vì tôi có nhiều mục tiêu khác nhau. Tôi có mục
tiêu tâm linh dành cho tất cả mọi người, bất kể họ trải qua chuyện gì. Nhưng
tôi cũng có một mục tiêu khác liên quan đến việc lạm dụng nghi lễ. Rất hiếm có
ai từng trải qua điều này, khác với những vụ như loạn luân, lại dám công khai
nói về nó, vì chúng ta bị lập trình tâm trí rất nặng để không làm điều đó. Nó gần
như là hành động tự sát.
Tôi từng bị rất
nhiều người cũng từng là nạn nhân của lạm dụng nghi lễ cho là tôi điên rồ vì
tôi lại quá công khai mọi thứ như vậy. Nhưng đó chính là điều tôi chọn, tôi nhận
ra rằng, khi bạn thoát ra khỏi một nhóm như vậy, về cơ bản bạn sẽ phải lẫn trốn
trong suốt quãng đời còn lại của mình..
Ý tôi là, nếu bạn
nhìn vào địa chỉ trên thẻ căn cước của tôi, nó sẽ đưa bạn thẳng đến đồn cảnh
sát. Tôi bắt đầu thấy rất bức bối với kiểu sống đó. Tôi không muốn ai phải sống
như vậy. Và tôi biết lý do khiến những điều tồi tệ như thế có thể tiếp tục tồn
tại là vì không ai dám nói ra.
Vậy nên tôi có một
mục tiêu nhỏ ở đây, điều mà tôi cảm thấy rất tự tin và hài lòng. Tôi cảm thấy
mình như là gương mặt đại diện cho những nạn nhân của lạm dụng nghi lễ. Thay mặt
cho tất cả phụ nữ và đàn ông từng trải qua những nhóm nghi lễ lệch lạc đến kinh
hoàng ấy, tôi là người không chấp nhận im lặng.
Tôi muốn là người
đứng ra nói: “Không! Những chuyện này xảy ra thật đấy. Tôi sẽ không im lặng.
Tôi sẽ nói thẳng vào mặt các người.” Và có hai cách để trốn tránh ai đó: Một là
lẩn trốn hoàn toàn dưới radar, hoặc hai là ẩn nấp bằng cách trở nên nổi tiếng đến
mức không ai có thể làm bạn biến mất mà không bị phát hiện.
STEPHANIE: Vâng,
và tôi nghĩ rằng, là con người, xã hội và văn hóa của chúng ta, loài người,
chúng ta rất sợ sự thật và sợ việc nói ra sự thật. Chúng ta sợ sự minh bạch.
Nhưng tôi nghĩ đây chính là thời đại mà con người bắt đầu muốn sống minh bạch
hơn. Và điều đó thật tuyệt.
Tôi cảm thấy rằng,
càng minh bạch, càng dám bày hết mọi thứ ra bàn, thì cuộc sống càng trở nên dễ
thở hơn. Bởi vì tôi nghĩ chúng ta đã dành quá nhiều thời gian trong đời để sống
với đủ thứ mặt nạ, quy tắc, lớp vỏ, và điều đó thật sự quá mệt mỏi. Cuối cùng,
khi chúng ta suy nghĩ lại, ta tự hỏi: mình đang cố làm hài lòng ai vậy? Bởi vì
ai cũng đang cố gắng làm hài lòng một người nào đó khác, mà ai cũng như nhau,
như đang chạy vòng quanh một cái vòng đua vô nghĩa, cố chứng minh điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc thì, hãy cứ là chính mình đi, hãy tháo mặt nạ xuống.
Và đó là lý do tại
sao tôi rất yêu những kết nối hiếm hoi mà bạn có thể gặp, khi mọi người dám kết
nối ở một cấp độ sâu thẳm, dẹp bỏ mọi điều giả tạo, điều đó thật sự tuyệt vời.
Và đó mới chính là ý nghĩa của cuộc sống. Vậy nên việc bạn ngồi đây, nói ra sự
thật, thực ra là bạn đang chiếu ánh sáng vào nó, thay vì che giấu vấn đề. Vì
nhiều người nghĩ rằng nếu không nói về điều gì đó thì nó sẽ biến mất.
TEAL SWAN: Tôi
hoàn toàn đồng ý với bạn. Một trong những nền tảng trong giáo lý của tôi là:
không có cái gọi là bí mật trong vũ trụ này. Nếu bạn cố giữ bí mật, bạn đang
lãng phí năng lượng quý giá của mình. Và điều tuyệt vời là, ngay trong cuộc sống
của chính tôi, việc tôi đã làm, chính là lấy câu chuyện của mình, thứ mà người
ta thường bảo là “chuyện đó đừng bao giờ thú nhận với ai” và tôi đã đem phơi
bày nó ra hết.
Không chỉ vậy, cả
những vấn đề hiện tại của tôi, tôi cũng đưa ra công khai luôn. Điều đó làm nhiều
người cảm thấy khó chịu, nhưng nó cũng cho phép họ được làm điều tương tự, và
đó là một sự tự do tuyệt vời. Một cách mỉa mai, nó còn khiến bạn cảm thấy an
toàn hơn. Bởi vì điều buồn cười là, người ta không thể dùng điều gì đó chống lại
bạn nếu nó không còn là bí mật nữa. Họ không thể làm gì được bạn.
Gần đây, có một
người hâm mộ từng ủng hộ tôi, rồi đột nhiên quay lưng, họ tìm được mấy tấm hình
cũ của tôi thời còn làm người mẫu rồi đăng lên Facebook. Trong một sự nghiệp
bình thường, đặc biệt là một người hoạt động trong lĩnh vực tâm linh, thì đó sẽ
là một chuyện “trời đất rung chuyển”, rất khủng khiếp. Nhưng mà đoán xem? Tôi
đã nói với mọi người rằng tôi từng làm chuyện đó rồi. Tôi thậm chí đã nói tôi từng
phải làm gái mại dâm. Vậy nên nếu họ đăng mấy tấm hình đó lên Facebook, thì có
gì đâu? Tôi đã kể hết rồi. Cho nên nó chẳng làm tôi đau đớn gì cả, trái lại còn
thấy buồn cười.
Và thật tuyệt
khi chứng kiến cách mọi người phản ứng khi bạn thực sự cởi mở. Mọi người trở
nên nhẹ nhàng với điều bạn chia sẻ. Rất hiếm khi ai đó dùng điều đó để làm hại
bạn, vì kiểu như… nếu ai đó nói “Tôi sẽ giết cô” và bạn đáp lại: “Đây là đạn
dành cho anh đó” – thì họ sẽ kiểu “Ồ, giờ không còn vui nữa rồi.”
STEPHANIE:
Đúng
thật. Minh bạch là vậy đó. Khi bạn dám đưa hết mọi thứ ra ánh sáng, bạn có thể
kết nối được, vì con người chúng ta rất bất an, và chúng ta không nhận ra là ai
cũng có những nỗi bất an giống nhau. Vậy là tất cả đều đang chơi một trò chơi,
cố gắng vượt mặt nhau, cố cảm thấy mình "ổn" bằng cách làm người khác
cảm thấy tệ hơn. Nhưng rồi khi bạn gặp ai đó dám minh bạch, dám là chính họ,
thì điều đó cũng cho bạn sự cho phép để được là chính mình.
Một điều tôi nhận
ra qua trải nghiệm và trong quá trình trưởng thành là: người nào có thể là
chính họ nhiều nhất khi bước vào một căn phòng, thì người đó chính là người giữ
năng lượng mạnh mẽ nhất ở đó.
**************
STEPHANIE: Với
tôi, lúc nhỏ, việc kết bạn là một cuộc vật lộn, đặc biệt với con gái, tôi không
hiểu được họ. Tôi cảm thấy lạc lõng suốt một thời gian dài. Cách tôi nhìn thế
giới luôn có quá nhiều tương phản với những người xung quanh. Tôi đã từng trầm
cảm rất nặng, từng không muốn tồn tại nữa. Và phải đến khi có điều gì đó “nhảy
số” trong tôi, lúc đó tôi vẫn chưa có từ ngữ hay công cụ như bây giờ, nhưng khi
ấy tôi chỉ đơn giản là… ngừng quan tâm đến người khác.
Tôi bắt đầu nhìn
vào bên trong và nghĩ: “Tôi không quan tâm người này nghĩ gì về tôi, hay nói gì
về tôi. Tôi chỉ cần nhìn vào bên trong mình, vì tôi phải tìm ra lối thoát. Tôi
phải sống sót.”
Và chỉ đến khi
tôi quay vào bên trong, tôi mới nhận ra mọi thứ xung quanh mình bắt đầu thay đổi.
Và gần như là: càng ít quan tâm đến người khác, càng tập trung vào bản thân và
sống thật với chính mình, thì người ta lại càng muốn đến gần tôi hơn. Nhìn lại,
điều đó thật kỳ lạ, kiểu như “Wow, thật không ngờ”.
Ngay cả với bạn,
có một điều tôi nhận ra, thực ra tôi đã nói với Mike điều này khi tôi tham gia
buổi hội thảo là: với vị trí mà bạn đang ở, nó giống như một con dao hai lưỡi.
Bởi vì bạn là một người rạng rỡ và tuyệt vời, nên bạn là một nam châm thu hút rất
nhiều kiểu người khác nhau. Bạn có những người cực kỳ yêu quý bạn, bị ám ảnh với
bạn, và cũng có những người thật sự chân thành. Nhưng rồi cũng có những người mập
mờ, đến gần bạn và muốn thân thiết một cách cực kỳ nhanh chóng, giống như những
người nổi tiếng luôn có "fan cuồng".
Và rồi, khi tôi
tham gia hội thảo của bạn, tôi chỉ ngồi quan sát xung quanh và nói với Mike rằng:
“Chà, có những người chỉ muốn bám víu vào ai đó, giống như với người nổi tiếng,
chỉ vì điều đó khiến họ cảm thấy tốt hơn về bản thân. Nhưng rồi dường như họ chỉ
đợi một khoảnh khắc nhỏ nào đó… để trở mặt.”
Và đó chính là
trải nghiệm thời tôi còn nhỏ. Tôi từng có rất nhiều người bạn như vậy, họ bất
ngờ trở mặt với tôi không lý do, rồi lại khiến tôi trông như kẻ xấu. Chỉ cần một
chuyện nhỏ là họ cũng tìm được cớ để chỉ trích.
Tôi cảm thấy bạn
đang trải qua điều đó rất nhiều, và rõ ràng là chuyện này sẽ còn tiếp tục. Bạn
đang đối mặt với điều đó như thế nào?
TEAL SWAN: Ôi trời. Tôi cũng không biết nữa. Làm sao bây
giờ? Mà… nếu tôi đi vệ sinh lúc này thì có làm hỏng bầu không khí không?
STEPHANIE: Không
sao đâu. Đây là một cuộc phỏng vấn tự nhiên mà. Cứ thoải mái đi. Làm điều gì bạn
thấy cần.
TEAL SWAN: Okie.
Tôi sẽ đi một chút và sẽ suy nghĩ về cách tôi đối mặt với chuyện đó trong lúc ở
trong nhà vệ sinh. Tôi quay lại liền.
STEPHANIE: Tôi sẽ uống tí nước. Gặp lại bạn sau.
TEAL SWAN: Rồi,
tôi quay lại rồi đây. Tôi thừa nhận là mình có bàng quang bé nhất thế giới
luôn.
Tôi còn bất ngờ
khi mình có thể trụ được suốt mấy buổi hội thảo nữa đấy. Rồi, quay lại câu hỏi:
tôi đối mặt với những chuyện kiểu đó như thế nào, thứ đang xảy ra với tôi rất rất
nhiều dạo gần đây.
Bước đầu tiên,
tôi đảm bảo mình được bao quanh bởi những người thực sự chất lượng, theo định
nghĩa của tôi. Ý tôi là, không ai có thể tồn tại hoàn toàn độc lập với thế giới
xung quanh. Mọi người sống trong sự phụ thuộc lẫn nhau, và tôi cũng vậy. Tôi tạo
ra một mạng lưới hỗ trợ quanh mình. Và dường như càng phát triển, mạng lưới hỗ
trợ của tôi càng mở rộng. Điều đó có vẻ như là một quy luật phổ quát: khi bạn cần,
sự giúp đỡ sẽ đến.
Hiện giờ tôi có
một nhóm người đã chuyển đến Utah chỉ để trở thành hệ thống hỗ trợ đó. Và những
người muốn bám víu, lợi dụng thì dường như đang tự bị đẩy ra ngoài. Họ không
còn phù hợp về tần số năng lượng nữa. Những người còn lại là những người mà tôi
gần như không thể sống thiếu.
Hầu hết họ đều
xuất hiện trong các tập về “công việc với bóng tối”, đặc biệt là Graciela, cô ấy
như một nàng tiên hạnh phúc của tôi vậy. Cô ấy như một viên kẹo dẻo luôn ở bên ủng
hộ tôi. Bất cứ khi nào tôi có vấn đề lớn, tôi đều chia sẻ với cô ấy trước tiên.
Bên cạnh đó, tôi
cũng để bản thân thật sự tức giận khi cần thiết. Ý tôi là, không phải lúc nào
tôi cũng vô cảm. Có những lúc ai đó làm gì đó khiến tôi tổn thương, tôi sẽ để bản
thân giận dữ hoặc buồn bã tột độ, tôi cho phép mình khóc, bộc lộ hết cảm
xúc.
Và khi cảm xúc
đó bắt đầu lắng xuống, tôi thực hiện một bài thực hành rất có chủ đích. Một
trong những lợi ích của việc tiếp cận được các chiều không gian đa tầng là bạn
có thể tách ý thức ra khỏi quan điểm của chính mình. Tôi thiền và đưa ý thức ra
khỏi cơ thể mình, rồi "nhập" vào quan điểm của người kia, để tương
tác với chính bản thân mình từ góc nhìn của họ, và cảm nhận những gì họ đang cảm
nhận.
Điều đó thật sự
kỳ diệu, bởi vì nó xóa tan hoàn toàn cơn giận. Bởi vì tôi hiểu rằng, điều khiến
người ta tức giận, trong phần lớn trường hợp, là họ không hiểu tại sao mọi chuyện
lại như vậy từ góc độ của họ.
Thật đáng kinh
ngạc khi bạn hiểu được tại sao một điều gì đó lại xảy ra. Ngay lập tức, bạn
không còn cảm xúc tiêu cực sâu sắc đối với nó nữa, vì bạn sẽ nhận ra rằng, nếu ở
trong vị trí của họ, rất có thể bạn cũng sẽ làm điều tương tự.
Rất thường
xuyên, với những người đã cư xử tệ với tôi, tôi “đi vào” góc nhìn của họ, và điều
tôi nhận ra là: họ đã trải qua đủ đau khổ trong cuộc đời đến mức phát triển một
mối quan hệ hoàn toàn ký sinh với tôi. Trong tâm trí họ, họ tin rằng mình đang
có một mối quan hệ vô cùng thân mật với tôi, thậm chí không ai thân thiết với họ
hơn tôi cả.
Và rồi khi họ đến
gần tôi, họ nhận ra có rất nhiều người khác cũng muốn ở gần tôi, và tôi không
thể dồn trọn sự chú ý cho riêng họ, thường là sự chú ý mang tính lãng mạn, thì
họ cảm nhận điều đó như một sự bị từ chối đến từ tôi.
Điều tôi nhận ra
khi đặt mình vào vị trí của họ là: vấn đề thực sự không hẳn là về tôi hay việc
tôi có thể làm tốt hơn điều gì. Mà là: ngay cả khi tôi chỉ làm những việc tôi cần
làm để hoàn thành công việc của mình, điều đó vẫn có thể bị cảm nhận như một sự
từ chối đối với những người đang có cảm xúc như vậy với tôi.
Khi bạn đang ở
trong trạng thái bị từ chối bởi ai đó, rất dễ để có xu hướng muốn trả đũa theo
một cách nào đó. Và vì thế, khi họ làm vậy, tôi không còn coi đó là chuyện cá
nhân nữa, vì tôi hiểu rằng hành động đó thực ra là họ đang tìm đến một trạng
thái cảm xúc tốt hơn. Ở cấp độ cảm xúc, trả thù để cảm thấy dễ chịu hơn là bất
lực hoàn toàn.
Thật mỉa mai, đến
một lúc nào đó, điều này trở thành tự tổn thương bản thân nếu bạn khen ngợi họ
vì làm bạn tổn thương. Nhưng khi bạn đã bước lên đến góc nhìn cao hơn ,nơi mà bạn
không còn bị tổn thương nữa, thì bạn có thể khen ngợi họ ngay cả khi họ đang giận
dữ với bạn.
Đó là cách tôi đối
mặt với chuyện này.
STEPHANIE: Vâng,
vì tất cả chỉ là vấn đề góc nhìn. Không bị dính mắc vào cảm xúc đó. Nhưng bạn vẫn
đang, bạn biết đấy, có quá trình xử lý riêng, vẫn đang trong trải nghiệm làm
người, nên chắc chắn đôi khi vẫn sẽ rất khó khăn.
Tôi cảm thấy mọi
người thường không nhận ra điều này, bởi vì họ nhìn vào một “người thầy”, nhìn
vào ai đó họ ngưỡng mộ, họ xem video, rồi họ đặt người đó lên bệ thờ, và dễ
quên mất rằng, cuối cùng thì bạn vẫn là một con người, vẫn đang trải qua mọi
chuyện mà chúng tôi cũng đang trải qua. Chỉ là bạn có những góc nhìn khác và
cách bạn đối diện với mọi việc cũng khác mà thôi.
TEAL SWAN: Người ta gọi đó là “hội chứng Ông già Noel”.
Tôi gặp phải chuyện này rất thường xuyên. Nhóm người chuyển đến sống gần tôi
cũng có hội chứng đó. Họ nghĩ rằng: “Ôi trời, sống với Teal Swan chắc là điều kỳ
diệu 24/7”, mà không nhận ra rằng, rõ ràng, nếu tôi không còn trải nghiệm sự
tương phản, tôi đã không còn ở trong kiếp sống vật chất này nữa rồi.
Tôi thực sự tin
rằng một trong những điều quan trọng nhất là: những người đang là giáo viên tâm
linh, ở vị trí như tôi, cần phải kéo tấm màn xuống, cái màn mà tất cả chúng ta
đã đứng sau suốt nhiều năm trời, vì giữ nó không còn có lợi ích gì nữa.
Con người, nói
chung, rất khó tiếp nhận những điều mang tính “trung gian”, họ khó chấp nhận sự
mơ hồ, sự xám xịt trong bản chất con người. Họ muốn mọi thứ phải trắng hoặc
đen. Hoặc là bạn “giác ngộ”, hoặc là không.
Nhưng sự thật
là: thực tại này chưa bao giờ là trắng đen rõ ràng cả. Nó rất xám.
Những người như
tôi, những người dạy tâm linh, thường là những thực thể có hai mặt rất rõ ràng:
một mặt mang tầm nhìn cao hơn, và một mặt mang bản chất con người. Mục tiêu của
chúng tôi là kết hợp hai mặt này lại. Nhưng phần lớn thời gian, chúng tôi chỉ
cho công chúng thấy một mặt.
Và rồi khi có
người đến sống cùng chúng tôi, họ nhìn thấy mặt còn lại, và họ nghĩ: “Trời ơi!
Người này là giả tạo! Là kẻ lừa đảo!”
Nhưng thực tế
là: tất cả những người thầy tâm linh đều như vậy, không có ngoại lệ.
Chúng tôi là những
thực thể đang cố gắng dung hòa một góc nhìn siêu việt với góc nhìn của một con
người, điều đó vô cùng khó khăn, đặc biệt khi bạn còn đang tham gia vào xã hội
loài người hiện tại. Nó giống như bơi xuôi dòng trong một hệ thống nước chảy
ngược. Mọi thứ trở nên cực kỳ phức tạp.
Tuy nhiên, tôi vẫn
cảm thấy rằng: dù có khó khăn, việc học cách chấp nhận sự mơ hồ, sự không tuyệt
đối chính là bước tiến hóa tiếp theo của tâm trí con người. Đó là lúc chúng ta
giải phóng chính mình.
Đó là khi chúng
ta bắt đầu cảm thấy tốt về bản thân, bởi vì nếu chúng ta cứ lên án người khác
vì họ không “trắng” hoàn toàn, thì chúng ta cũng sẽ luôn cảm thấy bất toàn vì
biết rằng mình cũng không trắng hoàn toàn.
Không ai có thể
trung thực mà nói: “Tôi hoàn hảo 100%. Tôi đúng như mình muốn. Hết chuyện.”
Tất cả chúng ta
đều là những con người đang trong quá trình phát triển. Dù bạn là người dạy hay
người học, thì cũng không khác biệt.
Vì vậy, tôi tin
rằng khi chúng ta nhìn nhận bản thân như một thực thể động, luôn thay đổi và
phát triển, chúng ta sẽ trở nên lành mạnh hơn rất nhiều so với việc tự trách
mình vì không phải là một “người giác ngộ bất biến”.
**************
STEPHANIE: Với bạn
thì sự khác biệt giữa trực giác biết trước điều gì đó và việc tạo ra điều đó là
gì? Vì, bạn biết đấy, chúng ta tạo ra thực tại của chính mình, nhưng đồng thời…
làm sao để phân biệt giữa một điều mà bạn biết trước, như là “Ồ, tôi biết chuyện
đó sẽ xảy ra” – vậy thì: mình đã tạo ra nó, hay là mình đã biết trước nó? Tức
là, mình cảm nhận trực giác hay là mình đã tạo ra nó? Bạn hiểu ý tôi chứ?
TEAL SWAN: Ừ,
tôi hiểu. Nhưng thực ra không có sự khác biệt đâu.
STEPHANIE: Không
có sự khác biệt à?
TEAL SWAN: Đúng
vậy. Bởi vì trực giác luôn là tín hiệu cho thấy bạn đang trong quá trình tạo ra
điều gì đó.
Ví dụ, nếu bạn
có linh cảm rằng bạn sắp gặp tai nạn xe hơi, thì điều đó có nghĩa là bạn đã bắt
đầu tạo ra điều đó rồi. Và lúc đó, bạn có thể chọn thay đổi suy nghĩ. Vì thế,
trực giác luôn luôn liên quan đến thứ mà bạn đang tạo ra, nên bạn không thể
tách bạch hai điều đó ra được.
STEPHANIE: Thật
thú vị. Tôi chưa từng nhìn nhận nó theo cách đó. Vậy còn khi nói đến con người
thì sao? Ví dụ, nếu bạn gặp ai đó, và không phải là bạn phán xét họ, mà chỉ đơn
giản là cảm thấy một năng lượng nhất định từ họ, bạn cảm thấy một điều gì đó, vậy
thì: bạn đang cảm nhận nó? Bạn đang tạo ra nó? Hay đó là một sự phán xét?
TEAL SWAN: Nó là
một chút tất cả mọi thứ. Lý do tôi luôn nói rằng không cần quá quan trọng việc
xác định cái nào là cái nào, là vì: nếu bạn bước vào một căn phòng, và bạn có một
nhận định hoặc cảm giác về ai đó, thì đó là một cảm xúc quan trọng cần nhìn nhận.
Và nếu nó cảm thấy
tiêu cực, nhưng đầu óc bạn bảo rằng: “Nếu tôi tiến tới và nói gì đó với họ, ví
dụ như: ‘Tôi cảm thấy bạn đang cô đơn, và tôi thật sự ở đây vì bạn’, thì cảm
xúc đó sẽ nhẹ nhàng hơn – ngay trong hành động đó, bạn đã thay đổi rung động
bên trong mình rồi. Bạn đang ở trên một lộ trình sáng tạo khác. Và rất có thể bạn
cũng kích hoạt họ bước sang một lộ trình mới.
Vì vậy, hành động
đó đều có ích, dù cho ban đầu cảm nhận của bạn là một trực giác chính xác hay
chỉ là một sự phóng chiếu. Bạn không thể trải nghiệm điều gì đó nếu nó không
thuộc về lộ trình sáng tạo của bạn. Cảm xúc của bạn luôn luôn phản ánh lại những
mẫu suy nghĩ mà bạn cần chú ý, còn những mẫu không quan trọng thì bạn sẽ không
“bắt sóng” được, nên không cần phải bàn tới chúng.
STEPHANIE: Vậy,
dưới góc nhìn đó, với những người như nhà ngoại cảm hay người xem bói, họ thực
ra chỉ đang “đọc” một trạng thái rung động hiện tại, phải không? Vì có rất nhiều
thực tại có khả năng xảy ra, nên tùy vào quyết định bạn đưa ra, họ có thể nói rằng
“x hoặc y sẽ xảy ra”, nhưng bạn vẫn có thể lựa chọn con đường khác…
TEAL SWAN: Ồ, chắc
chắn là như vậy. Và thật ra, làm nhà ngoại cảm khá dễ. Bởi vì một nhà ngoại cảm
chỉ cần nắm được rung động hiện tại của bạn, và hiểu rằng: phần lớn con người
không kiểm soát được suy nghĩ của chính mình.
Thật mỉa mai là
chúng ta đang nói chuyện trong một cộng đồng mà mọi người thật sự quan tâm đến
việc thay đổi cách suy nghĩ, từ đó thay đổi cuộc sống và thực tại của mình, thực
sự “nắm quyền kiểm soát”.
Khi tôi làm việc
với những người trong nhóm kiểu “Tư duy tạo nên thực tại”, thì việc đọc các
dòng thời gian tiềm năng của họ trông hoàn toàn khác, bởi vì họ nhận thức được
rằng họ có thể tạo ra thực tại, và họ có ý định rõ ràng trong suy nghĩ của
mình. Với những người như vậy, thật là ngớ ngẩn nếu nói bạn “có thể đoán trước
tương lai” của họ, vì họ thay đổi nó quá nhanh.
Nhưng còn người
bình thường, ví dụ như bạn ngồi ở McDonald's và đối diện một người đã ghét công
việc của họ suốt 20 năm, một người không hề biết rằng họ có thể tạo ra thực tại,
chỉ đang sống máy móc, trở thành một phần của guồng quay, thì những người đó
không chủ động thay đổi lối suy nghĩ của mình. Và vì vậy, việc đoán họ sẽ thu
hút điều gì trong tương lai là cực kỳ dễ dàng, gần như đáng sợ. Không phải vì
thực tại của họ “cố định” hơn người khác, mà chỉ vì họ không chủ động thay đổi
cách suy nghĩ của mình.
STEPHANIE: Vậy
còn góc nhìn đối với người làm công việc đọc thông tin năng lượng thì sao? Ý tôi
là: những người có khả năng đặc biệt, họ có thể “thấy” hay “cảm nhận” được, có
phải họ chỉ đang đọc một trạng thái hiện tại? Vì tôi từng trải nghiệm nhiều thứ
như tarot, thiên thần… trong quá trình phát triển bản thân…
Tôi nhận ra là
mình đã để ý đến nhiều thứ khác nhau, và chỉ muốn nói rằng: không phải cứ có khả
năng tâm linh hay nhìn thấy linh hồn thì có nghĩa là người đó đang thực sự sống
đúng với sự đồng điệu tâm linh của mình.
Một số người vẫn
chưa hiểu rằng họ là người tạo ra thực tại của mình.
Một điều mà tôi
từng thấy rất thú vị khi lớn lên, là trong văn hóa của tôi, bố mẹ tôi là người
Cuba, họ thì không thực hành, nhưng xung quanh tôi, Santería*
rất phổ biến.
-------------
*
Santería là một tôn giáo có nguồn gốc từ Cuba, kết hợp giữa các yếu tố của tôn
giáo châu Phi, đặc biệt là từ các tôn giáo của người Yoruba, và ảnh hưởng của
Kitô giáo. Tôn giáo này phát triển trong bối cảnh các nô lệ châu Phi bị đưa đến
Cuba và các vùng khác trong khu vực Caribbean và châu Mỹ Latinh trong thời kỳ
thuộc địa.
Santería
tập trung vào việc thờ cúng các "Orisha" (hay còn gọi là các vị thần),
những thần linh này được coi là trung gian giữa con người và các thế lực siêu
nhiên. Mỗi Orisha đại diện cho các yếu tố tự nhiên như nước, gió, lửa, và đất,
cũng như các khía cạnh của cuộc sống con người như sức khỏe, tình yêu, sự bảo vệ,
và thành công.
Các
nghi lễ trong Santería bao gồm việc cúng tế, lễ hội, và các buổi cầu nguyện nhằm
kết nối với các Orisha và xin sự trợ giúp. Một phần quan trọng của tôn giáo này
là việc sử dụng các phương pháp chữa bệnh truyền thống, đọc vị, và các nghi thức
tâm linh để tìm sự hướng dẫn và chữa lành.
Santería
đã phát triển mạnh mẽ trong cộng đồng người gốc Phi ở Cuba và hiện nay cũng có
sự hiện diện ở các quốc gia khác, như Mỹ, Puerto Rico, và Venezuela. (Ghi chú từ
người dịch bài)
-------------
Tôi luôn ở gần
những người theo Santería, nhất là ở Miami thì lại càng nhiều. Nhưng hồi đó khi
tôi còn học trung học, tôi lại luôn bị thu hút bởi các thiên thần, không hiểu
sao, tôi luôn hướng về phía đó. Dù tôi biết về các linh hồn, nhưng tư duy của
tôi lúc nhỏ là: cái gì tôi không tin thì nó không tồn tại với tôi. Tôi tôn trọng
linh hồn, tôi hiểu họ, nhưng trong thực tại của tôi, thì họ… không tồn tại.
Nhưng điều tôi
luôn thấy là: những người hành nghề bói toán mà tôi từng gặp, họ có thể đọc được
rất nhiều thứ, nhưng cuộc sống của họ thì hỗn loạn. Và tôi cứ nghĩ: “Nếu họ có
những khả năng đó thì sao cuộc sống lại như vậy?” – tôi không hiểu. Chính vì vậy
mà tôi luôn tránh xa mấy chuyện đó.
Lý do duy nhất
khiến tôi tiếp cận tarot là vì… tôi phải thừa nhận, tôi đã thật sự bước vào một
hành trình thần bí. Tôi rời khỏi tôn giáo, và tarot chính là thứ mở cánh cửa đầu
tiên cho tôi.
Hồi đó mẹ tôi bị
bệnh rất nặng, tôi mới 17 tuổi, bà gần như sắp mất. Tôi đã từng trải qua trầm cảm
nặng, và khi chuyện đó đến, tôi như sắp rơi vào lại hố sâu một lần nữa.
Tôi còn nhớ ngồi
trong phòng mình, nói chuyện với thiên thần của tôi và nói: “Tôi phải biết liệu
mẹ có qua khỏi không, vì tôi cần biết mình phải chuẩn bị tinh thần thế
nào.”
Tôi biết cảm
giác ở trong bóng tối là như thế nào, và tôi không muốn quay lại đó lần nữa, vì
nó quá tuyệt vọng. Tôi sợ nếu rơi vào đó, tôi sẽ không thể kéo mình ra được, vì
tâm trí có thể trở thành địa ngục.
Rồi có một người
nói: “Tôi biết một bà chuyên xem bói bài.” Hồi đó tôi vẫn còn một chút tư duy
tôn giáo, nên tôi vẫn còn nghĩ: “Ôi, người ta bảo mấy thứ đó là xấu, là tà ác.”
Nhưng rồi tôi đi gặp bà ấy.
Tôi không nói gì
cả, chỉ ngồi đó, và bà ấy có thể thấy mẹ tôi đang bệnh nặng, thấy những gì mẹ
tôi từng trải qua, và thấy bà sắp qua đời, nhưng rồi bà ấy cũng nói rằng mẹ tôi
sẽ không chết, và một ca phẫu thuật sẽ cứu được mẹ. Và quả đúng là như vậy.
Từ năm 17 tuổi,
đó là khoảnh khắc khiến tôi quan tâm đến con đường tâm linh. Tôi bắt đầu đi
theo hướng đó. Nhưng khi trải nghiệm nhiều hơn, tôi nhận ra: không phải cứ có
năng lực tâm linh là đã đạt đến tầng nhận thức cao hơn, tầng mà họ hiểu rằng họ
là người tạo ra thực tại của chính mình.
Vậy góc nhìn của
những người như vậy là gì?
Vì đối với họ, mọi
thứ vẫn là thật, từ việc nhìn thấy linh hồn, đến việc làm lễ thanh tẩy… Tôi thấy
rất thú vị vì rõ ràng chúng ta mỗi người sống trong một thực tại khác nhau…
TEAL SWAN: Đúng
vậy. Và điều này hơi khó hiểu một chút, nhưng có những khả năng tâm linh cực kỳ
mạnh không có nghĩa là người đó đã được khai sáng.
Chúng ta là một
sự pha trộn phức tạp giữa cảm xúc và rung động, liên quan đến các khía cạnh
khác nhau trong cuộc sống. Vì vậy, có thể một người có rung động rất thuần khi
nói đến việc nhìn thấy thực thể, nhưng lại rung động rất lộn xộn khi nói đến cảm
giác mình có quyền lực trong thế giới này.
Nên bạn có thể
có một nhà ngoại cảm rất giỏi, nhưng cảm thấy bất lực trong cuộc sống. Và điều
này thật khó, bởi vì tôi đã giải thích rằng một trong những cách tốt nhất để kết
nối với khả năng tâm linh là đi theo niềm vui, đi theo điều khiến bạn cảm thấy
tốt, và càng cho phép bản thân nhiều hơn, bạn sẽ càng đồng điệu với cái nhìn
vĩnh cửu của linh hồn mình, từ đó những năng lực ấy sẽ mở ra. Nhưng điều đó
không có nghĩa là những người đã có sẵn các năng lực lớn kia đang sống đúng với
bản thể linh hồn của họ. Nó chỉ có nghĩa là họ đang đồng điệu với những năng lực
đó.
Kiểu như một bác
sĩ phẫu thuật, họ đồng điệu với kỹ năng phẫu thuật, nhưng có thể mối quan hệ của
họ đang tan nát.
STEPHANIE:
Chính
xác. Tôi thấy có người rất giỏi về tài chính, mọi thứ rất đồng điệu, nhưng những
khía cạnh khác thì lại… hỗn loạn. Vì vậy, quan trọng là đừng đánh giá ai chỉ
qua một khía cạnh, vì chúng ta không bao giờ biết được họ đang trải qua điều gì
sau cánh cửa đóng kín. Họ có thể giỏi một mặt, nhưng mọi thứ khác lại… rối
tung.
TEAL SWAN: Và
đây là một điểm rất hay, tôi nghĩ điều bạn vừa chia sẻ cực kỳ quan trọng, vì
chúng ta đang sống trong một thời kỳ mà mỗi người đang được kêu gọi tạo ra
"tôn giáo" của riêng mình, con đường tâm linh của chính mình, và bước
vào quyền lực cá nhân của mình. Rất nhiều người đi khắp nơi tìm "vị thầy
hoàn hảo", "người chỉ đường hoàn hảo", và dính chặt lấy họ.
Nhưng nếu bạn
làm vậy, bạn sẽ luôn thất vọng, vì bạn đang quên rằng họ cũng là con người với
rung động pha trộn. Giống như bạn không cần bác sĩ của mình phải có đời sống
tình cảm hoàn hảo, chỉ cần anh ta mổ giỏi là được.
Chúng ta cần
ngưng nhìn các thầy tâm linh như thể họ phải hoàn hảo trong mọi khía cạnh mới
có thể dạy điều gì đó đúng. Người ta vẫn có giá trị rất lớn đối với bạn, dù họ
chưa đạt đến sự hoàn hảo. Vậy nên, điều quan trọng khi bạn gặp một vị thầy tâm
linh, hay bất kỳ ai, là phải nhớ rằng bạn là người quyết định điều gì phù hợp với
mình.
Lý do duy nhất để
bạn ngồi xuống và lắng nghe họ là bởi vì có thể họ sẽ nói một điều gì đó mà bạn
thấy hữu ích. Không phải họ "làm gì đó" với bạn, mà là bạn đang nói: "Được rồi, tôi sẽ nhận
lấy ý tưởng mà bạn vừa đưa ra, và thử áp dụng xem nó có phù hợp với tôi
không."
Nếu hợp thí nó
tuyệt vời. "Cảm ơn vì bài học tuyệt vời đó."
Nhưng đừng vứt bỏ
mọi thứ chỉ vì người thầy đó không hoàn hảo 24/7. Không phải về sự toàn diện của
người thầy, mà là về giá trị bạn có thể chắt lọc được từ họ, và điều đó là quyền
của bạn, không phải của họ.
STEPHANIE: Tôi
thích điều đó. Vâng, ý là… chỉ cần tiếp nhận thông tin và những góc nhìn khác
nhau từ nhiều người là đủ rồi. Một trong những điều tôi từng hay nói, và cũng
đúng như bạn đang nói đó là, mặc dù tôi lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi
cũng từng thử theo tôn giáo này nọ, nhưng đến lúc chuẩn bị làm lễ rước lễ, tôi
đã nói với mẹ: "Con có phải quay lại nhà thờ nữa không? Tại vì… con không
hiểu nổi nó." Nhiều điều trong đó chẳng đánh động gì được tôi, và tôi cứ đặt
câu hỏi mãi thôi. Rồi theo thời gian, qua hành trình riêng của mình, tôi nhận
ra: à, mình có thể trân trọng từng tôn giáo, lấy ra những gì mình thấy hay, rồi
tạo nên một cái gì đó của riêng mình.
Nên sau khi trải
qua một vài tôn giáo, tôi hiểu ra tôn giáo vốn không dành cho tôi. Giờ tôi tin
vào tất cả, mọi thứ đều tồn tại, mọi thứ đều có giá trị, miễn là điều đó phù hợp
với mình.
Tôi nghĩ… chính
là như vậy. Đó là góc nhìn của tôi từ nhỏ đến giờ, và nó khá giống với những gì
bạn đang nói. Thực tại này thật ra là thứ mà mình tự tạo ra, và không có chuyện
đúng-sai một cách tuyệt đối. Chúng ta cứ bị mắc kẹt trong cái gì đúng, cái gì
sai, rồi áp đặt luật lệ, quy định lên nhau. Nhưng đôi khi, nên buông bớt đi. Chỉ
cần cái gì phù hợp với bạn là đủ. Ví dụ như mấy cuộc tranh cãi về phá thai, người
thì nói đúng, người thì nói sai, nhưng thật ra nên để mỗi người tự quyết định
điều gì là tốt cho họ. Nhưng vấn đề là ta không tin vào bản thân, nên ai cũng
muốn kiểm soát người khác.
TEAL SWAN: Chính
xác. Rất thú vị. Và điều mà tôi đề xuất thì hơi khác một chút. Tôi nghĩ mỗi người
trong chúng ta đều đang tự tạo nên một "ly cocktail" từ chính cuộc đời
mình, một ly cocktail rất riêng biệt, đúng không?
Chúng ta đang
pha chế, và ai cũng có nguyên liệu riêng phù hợp với bản thân. Lấy một chút từ
người thầy này, một chút từ ai đó từng gặp, một chút từ buổi hội thảo từng tham
dự… và trộn lại, thế là ta có công thức hạnh phúc của riêng mình. Công thức này
sẽ khác với mọi người, vì điều phù hợp với mình chưa chắc đã phù hợp với người
khác. À, có thể chúng ta dùng chung một nguyên liệu nào đó, tuyệt vời! Như vậy
thì ta sẽ hợp nhau ở điểm đó. Mọi chuyện thật ra đơn giản như thế thôi.
STEPHANIE: Đúng
thế. Nhưng dù nghe có vẻ đơn giản, nó lại là một khái niệm khó hiểu với nhiều
người. Vì khi bạn bị mắc kẹt trong một góc nhìn cố định, thì thật sự rất khó để
thoát ra. Tôi còn nhớ hồi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy có một sự chống đối rất mạnh
mẽ giữa mình và những người xung quanh. Tôi luôn cố gắng để họ hiểu mình. Một
trong những điều khiến tôi “vỡ mộng” nhất về tôn giáo là khi mình thấy có những
người luôn cầm theo Kinh Thánh, trích dẫn không ngừng mấy dòng trong đó, nhưng
rồi tôi ngồi quan sát cách họ sống, họ làm hoàn toàn ngược lại với những gì họ
giảng dạy.
Tôi có một nhóm
bạn thời nhỏ, mẹ của hai bạn nữ đó thì cực kỳ cuồng đạo, không cho các con gái
làm gì hết. Tôi nhớ có lần tôi rủ được một trong hai bạn ấy đến nhóm học Kinh
Thánh, vì lúc đó tôi đang “thử nghiệm” đạo Thiên Chúa mà, và cô ấy quen một người
bạn ở đó, một chàng trai da màu. Họ bắt đầu hẹn hò, và anh ấy cũng là bạn thân
của tôi. Rồi đùng một cái, mẹ cô ấy nổi điên, phản đối dữ dội, làm ầm lên. Cô bạn
thì rơi vào trầm cảm.
Tôi chỉ biết
nghĩ: “Ủa, bà ấy theo đạo dữ vậy mà lại phân biệt chủng tộc đến thế sao?” Và tôi
thật sự bị sốc. Tôi nghĩ, chính trải nghiệm đó đã khiến mình rời xa tôn giáom
vì mọi người cứ rao giảng, cứ cố gắng “bán” cho bạn một niềm tin nào đó, nhưng
sau lưng thì họ sống hoàn toàn khác. Vậy thì có ý nghĩa gì đâu? Khi mà chúng ta
phân biệt đối xử, làm tổn thương lẫn nhau, chia rẽ nhau đến vậy? Đó đâu phải là
tình yêu. Đó chẳng phải là Thượng Đế.
***********
STEPHANIE: Quay
lại chuyện bói toán, tâm linh, v.v… bạn có lời khuyên gì không? Hay bạn có góc
nhìn ra sao về việc làm sao để người ta có thể sử dụng những thứ như vậy một
cách có ích? Tôi cảm thấy, bây giờ mình đã có một góc nhìn khác rồi, nhưng đúng
là với một số người, ở một thời điểm nhất định, những công cụ như vậy có thể rất
hữu ích.
Nhưng tôi cũng
thấy, cũng giống như bất kỳ thứ gì khác, người ta rất dễ bị cuốn vào nó. Có thể
trở nên quá phụ thuộc vào bói toán hay các kiểu đọc bài, rồi điều đó làm lệch
hướng luôn cái hệ thống dẫn đường nội tại của chính mình. Ban đầu thì nó giúp
mình thấy rõ ràng hơn, nhưng nếu dùng quá nhiều thì rốt cuộc lại khiến mình
không còn biết làm sao để tin vào tiếng nói bên trong nữa. Bạn nghĩ sao về chuyện
này?
TEAL SWAN: Tôi
muốn nói thế này, tôi khuyên bất kỳ ai sắp đi xem bài hoặc gặp một người có khả
năng ngoại cảm, nên có sẵn tâm thế rằng thông tin bạn nhận được không thật sự đến
từ chính người đó, mà là từ vũ trụ, đi qua họ để đến với bạn. Và thật ra, thông
tin đó hoàn toàn có thể đến trực tiếp với bạn mà không cần qua bất kỳ trung
gian nào. Đó mới là mục tiêu tối thượng. Thế nên, chúng ta nên hiểu trước khi
bước vào rằng việc sử dụng một người ngoại cảm hay bất kỳ ai như vậy, về cơ bản
là đang dựa vào một chiếc nạng.
Và việc dựa vào
nạng không sai, miễn là nó không trở thành lý do khiến bạn không còn đi vững nữa.
Nếu bạn cảm thấy mình đang cần một cái nạng, thì hãy thành thật với chính mình
về điều đó, và bước vào buổi gặp với nhận thức rằng: à, đây chỉ là một công cụ
hỗ trợ. Và cũng nên hiểu rằng toàn bộ buổi đọc bài không phải là chân lý tuyệt
đối, người kia không nhất thiết phải là người nắm giữ sự thật. Thậm chí, đôi
khi vũ trụ còn đang thử thách bạn, thử xem bạn có đủ kết nối với hệ thống hướng
dẫn nội tâm của mình để biết điều gì là đúng với bạn và điều gì không.
Rất nhiều lần, nếu
bạn đang ở trong trạng thái không tin tưởng vào chính mình, bạn sẽ bị dẫn dắt đến
gặp một nhà ngoại cảm, người sẽ pha lẫn sự thật với những điều không đúng, chỉ
để vũ trụ dạy bạn cách sử dụng cảm xúc của mình như một hệ thống hướng dẫn. Nhờ
vậy bạn sẽ học được cách phân biệt cái gì là phù hợp, cái gì không.
Nếu bạn hiểu điều
đó ngay từ đầu, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bạn sẽ mở rộng tầm
nhìn để tìm kiếm cái mà tôi gọi là “câu châm ngòi”, tức là một câu nói làm khơi
dậy điều bạn cần. Bởi vì thật ra không phải toàn bộ buổi xem bói đều quan trọng.
Mà là cái “một câu nói đó”, chính là thông điệp thực sự mà bạn cần nghe. Và bạn
sẽ cảm nhận được nó, nhưng bạn cần chú ý đến hệ thống cảm xúc của mình. Khi người
đó nói ra điều gì đó như “đây là điều bạn cần làm ngay lúc này,” và bạn cảm thấy
cơ thể mình như bừng sáng lên, thì đó chính là dấu hiệu, rằng vũ trụ vừa gửi đến
bạn thông điệp bạn đã yêu cầu.
Bạn đã hỏi, và
thông điệp đó đến qua một phương tiện khác ngoài chính bạn. Nó hoàn toàn có thể
đến từ bạn, nhưng bạn đã chọn dùng “cái nạng,” và điều đó cũng không sao cả.
Bây giờ, hãy làm điều cần làm. Nếu họ đưa ra một đề xuất nào đó, thì hãy làm
theo đề xuất đó, hoặc thực hiện bước tiếp theo mà bạn cảm thấy có cảm hứng để
thực hiện. Nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm ở thái độ mà chúng ta mang theo khi bước
vào căn phòng đó.
Chúng ta bước
vào, và ngay lập tức trao quyền lực của mình cho người khác, kiểu như, “đây,
tôi trao nó cho người hiểu rõ hơn tôi.” Nhưng thật ra… điều đó rất sai. Những
người có năng lực ngoại cảm không nhất thiết biết nhiều hơn bất kỳ ai. Thật sự
là vậy.
Cuối cùng thì, tất
cả chúng ta đều có thể biết tất cả những điều mà bất kỳ nhà ngoại cảm hay người
trung gian tâm linh nào có thể nói. Và về bản chất, chúng ta cũng có thể biết
những gì một bác sĩ phẫu thuật biết. Lý do duy nhất bạn bước vào căn phòng đó
là vì bạn đang gặp một chuyên gia, người đã dành cả đời để mở ra kênh kết nối
giữa bản thân họ và bản thể cao hơn. Nhưng mục đích không nên là để họ trở
thành kênh kết nối giữa bạn và bản thể cao hơn. Mà là để họ giúp bạn kết nối và
trở thành kênh kết nối của chính mình.
STEPHANIE:
Vậy
thì chính người có năng lực ngoại cảm đó, nếu họ không có được góc nhìn đúng,
ít nhất họ nên có. Nhưng vấn đề là, nhiều khi họ lại không có.
TEAL SWAN: Đúng
vậy. Vì thế tôi mới hay khuyên mọi người hãy tìm kiếm thông điệp cho bản thân
mình, đừng quá tập trung vào người kia là ai. Bởi vì bạn vẫn có thể nhận được
thông tin cực kỳ hữu ích từ một người mà… hoàn toàn không ổn. Tôi nói vậy là có
chủ ý, tôi muốn nhấn mạnh rằng bạn thậm chí có thể gặp một người điên, hoặc người
mà bạn cho là “ngu ngốc nhất trên đời”, mà vẫn có thể học được điều gì đó từ họ.
Bởi vì mọi sinh
linh tồn tại đều là người phát ngôn của vũ trụ. Họ đang phản chiếu điều gì đó đến
bạn. Cho nên nếu tôi đang ở trong một trạng thái tỉnh thức, thông minh, thì tôi
sẽ không khiến trải nghiệm đó trở thành vấn đề của người kia, “người này giỏi
hơn hay kém hơn người kia”, mà tôi sẽ tập trung vào chính mình, mở lòng ra để
đón nhận bất cứ thông điệp nào sẽ đến, bất kể nó được gói trong cái “vỏ bọc”
gì. Tôi sẽ không bận tâm nó phải được trình bày ra sao.
Tôi là kiểu người
có thể đến gặp một ai đó mà tôi cho là… không giỏi lắm. Người mà theo cảm nhận
của tôi là cực kỳ lệch pha, không hề hiểu gì về sự cân bằng hay kết nối tâm
linh. Vì thật ra, bạn chỉ có thể gặp những người như tôi, những người thật sự
có khả năng thoát ra khỏi cái tôi bản ngã của mình.
Mục tiêu của tôi
là hợp nhất cái tôi bản ngã với phần tâm linh sâu xa. Nhưng những người như tôi
có thể “thoát ly” cái tôi đến mức không còn thấy mình là “tôi” nữa, tôi không
còn bám víu vào góc nhìn của bản ngã trong thân xác con người này. Và chính những
người như vậy mới đưa ra được những lời khuyên tâm linh sâu sắc nhất, bởi vì họ
đang rung động ở một tầng số vượt khỏi trải nghiệm con người thông thường. Giống
như kiểu ai đó đã học được cách “bay lên”, chúng tôi học được cách duy trì rung
động ở mức độ cao đến mức tách rời khỏi cái nhìn hạn hẹp của bản ngã.
Bạn sẽ cảm nhận
được kiểu người đó, vì họ phát ra một tần số rung động rất cao, và khi đứng trước
họ, bạn sẽ cảm thấy mình hoàn toàn có thể tin tưởng. Kiểu như bạn bước vào
phòng và cảm thấy, “Trời ơi, năng lượng này đúng là khác biệt thật.”
Đó là lời khuyên
đầu tiên tôi muốn chia sẻ. Nhưng đối với những người mà tôi cho là “rất không ổn”,
kiểu như, bạn cảm nhận thấy họ đang ngập trong những mảng tối, mang một năng lượng
rất nặng nề, thì tôi vẫn sẽ ngồi đó, vẫn mở lòng ra tiếp nhận. Tại sao? Vì suy
cho cùng, nếu bạn cho rằng “người này chẳng có gì giá trị để nói”, thì đó chỉ
là một sự phán xét. Mà sự thật là, họ vẫn là người phát ngôn của vũ trụ. Họ vẫn
đang phản chiếu lại điều gì đó có giá trị, bất kể họ là ai.
*************
STEPHANIE: Có
người từng hỏi tôi một câu… tôi không biết câu này có hợp lý không nữa. Tôi
cũng không biết phải trả lời sao. Bạn có biết sự khác biệt giữa “biết” và “niềm
tin” là gì không?
TEAL SWAN: Tôi
yêu bạn đấy. Bạn luôn có những câu hỏi mà, thật ra, đều dẫn về cùng một gốc rễ.
Sự khác biệt giữa “biết” và “niềm tin” về cơ bản… là không có. Vì niềm tin
chính là một dạng của sự biết.
Vậy nên thật ra
cũng chẳng có khác biệt gì cả. Nhưng điều đáng nói là, khi ta nói đến cái gọi
là “biết” theo kiểu vũ trụ, cái biết đó chỉ là hệ quả của việc bạn đã kết nối
sâu sắc với niềm vui và sự đồng điệu của chính mình đến mức bạn có thể cảm nhận
rất rõ khi nào trái tim bạn lùi lại khỏi điều gì đó, và khi nào nó tiến tới gần
hơn. Đó là cách duy nhất mà tôi có thể mô tả cảm giác ấy.
Nó là sự kháng cự
hoặc là sự cho phép. Và bên trong, bạn sẽ cảm nhận điều đó như là: “Cái này
không ổn… cảm giác như bị giam cầm.” Hoặc ngược lại: “Cái này thật tuyệt… cảm
giác như cánh cửa mở toang.” Và rồi bạn sẽ bắt đầu để ý rằng, những phản ứng đó
xảy ra khi bạn nói về điều gì đó mà bạn cho là mình tin. Trái tim bạn sẽ lùi lại
khỏi điều đó.
Đó là cách để nhận
biết, nếu ta muốn nói về “niềm tin” so với “biết” theo đúng ngữ nghĩa. Nhưng điều
thú vị là, cái “biết” cũng phụ thuộc rất nhiều vào những gì bạn đang nghĩ, những
gì bạn đang nhìn thấy trong thực tại của mình. Nên một người, ví dụ, thật sự
tin vào Chúa Jesus, thì họ cũng có một dạng “biết” thật sự. Họ có thể nhìn bạn
và nói: “Tôi biết sự cứu rỗi của bạn chỉ đến qua Chúa Jesus.” Và với họ, điều
đó là thật, vì quan điểm của họ đang hoàn toàn đồng nhất với niềm tin ấy ở thời
điểm đó.
Nhưng bạn sẽ nhận
ra rằng, khi bạn bắt đầu thay đổi cách suy nghĩ, thay đổi những gì bạn đang tìm
kiếm bằng chứng, thì trái tim bạn cũng bắt đầu đồng điệu với những điều rất
khác.
Bạn sẵn sàng
chưa?
Bây giờ tôi có một
“anh bạn hướng dẫn viên” đang muốn nói. Bạn có muốn nghe họ nói gì không?
STEPHANIE: Có chứ.
TEAL SWAN: Được
rồi. Họ đang nói rằng, cái “biết” thật sự là thứ sẽ bắt đầu xuất hiện khi bạn bắt
đầu gỡ bỏ những lớp niềm tin.
Tôi đang truyền
đạt lại trực tiếp đấy nhé, gần như từng chữ một. Sẵn sàng chưa?
STEPHANIE: Rồi.
TEAL SWAN: Điều
họ giải thích với tôi lúc này là: khi bạn bắt đầu “vọc” vào những niềm tin của
mình, nghĩa là, khi bạn bắt đầu khám phá những góc nhìn khác, hoặc đặt câu hỏi
về những gì mình tin bấy lâu nay, thì chính cái “biết” thật sự sẽ nảy mầm như một
hệ quả tự nhiên.
Nó giống như thế
này: cái biết đó sẽ dần dần trồi lên mặt đất, giống như một cái cây vươn qua lớp
đất, mỗi lần bạn gỡ bỏ được một niềm tin đang che lấp nó.
STEPHANIE: Thật
tuyệt vời. Cảm ơn bạn. Và cũng cảm ơn họ nữa.
TEAL SWAN: Đôi
khi việc họ chen ngang thế này thật sự rất hữu ích, vì từ góc độ của họ, họ có
cái nhìn rộng hơn, và có thể mang đến câu trả lời giúp bạn hiểu ra vấn đề theo
một cách rất rõ ràng. Đúng không?
STEPHANIE: Đúng
vậy.
TEAL SWAN: Vậy
nên, vâng, đúng là rất thú vị.
*************
STEPHANIE: Thật
ra, nhân tiện bạn nhắc đến các vị hướng dẫn của mình, thì đó là điều mà bạn
luôn kết nối được từ trước đến giờ hay là nó phát triển vào một thời điểm nào
đó? Vì ngay từ sớm khi bạn bắt đầu có trải nghiệm, tôi biết là bạn đã có sự nhận
biết rồi.
TEAL SWAN: Ồ,
đúng vậy. Tôi luôn thấy họ, bạn biết đấy, họ luôn ở khắp mọi nơi. Thực ra, vị
hướng dẫn chính của tôi còn khiến tôi có cảm giác như là cha mẹ thật sự của
mình hơn là cha mẹ ruột.
Vì khi bạn có thể
nhìn thấy, nhìn thật sự, thế giới theo cách mà tôi nhìn thấy, thì không có ranh
giới giữa vật chất và phi vật chất. Thế nên, thật sự rất khó khăn cho tôi lúc
còn học tiểu học để học cách phân biệt giữa hai thế giới đó và học cách tương
tác với người khác mà không để mắt tới những thực thể khác cũng đang hiện diện
trong căn phòng. Việc đó thực sự rất, rất khó khăn.
Tôi có rất nhiều
ký ức sống động, như việc tôi ngồi trong cũi trẻ con, nhìn thấy vị hướng dẫn
chính của mình đi vòng quanh chiếc cũi và nhìn xuống từ phía trên. Mọi thứ chân
thực không khác gì một người hiện hữu bằng xương bằng thịt.
Chỉ là họ mang tần
số khác với con người. Đó cũng là điều giúp tôi phân định được nên chú ý vào
đâu và không nên chú ý vào đâu. Nhưng thú thật, đến giờ thì đó vẫn là một quá
trình giữ thăng bằng liên tục.
STEPHANIE: Còn về
thiên thần thì sao? Bởi vì từ khi còn rất nhỏ, tôi đã có cảm giác kết nối rất
sâu sắc, tôi không biết gì về họ, chưa từng đọc sách gì cả, nhưng tôi luôn có cảm
giác về các thiên thần hộ mệnh – như thể có một sự hiện diện nào đó luôn bên cạnh.
Và tôi biết họ cũng mang tần số khác biệt.
Bạn có tin, hay
đúng hơn là theo như sự biết của bạn, rằng mỗi người chúng ta đều có một thiên
thần hộ mệnh hoặc một thiên thần riêng không?
TEAL SWAN: Có chứ.
Chúng tôi gọi họ là những thực thể ánh sáng cấp cao. Họ thường là những... thôi
để tôi nói trực tiếp với bạn nhé.
Ngay phía sau bạn
bây giờ, bạn có đến sáu thực thể ánh sáng cấp cao, những gì bạn gọi là thiên thần.
Và bạn sẽ thấy rằng những thực thể ánh sáng cấp cao này thường xuất hiện quanh
những người được định hướng để ảnh hưởng đến nhiều người, bởi vì khi bạn có sức
ảnh hưởng lớn, thì việc bạn sống đúng với sự đồng điệu của mình trở nên vô cùng
quan trọng. Họ đang hỗ trợ bạn giữ được sự đồng điệu đó, để thông điệp bạn truyền
ra sẽ có tác động tích cực đến thật nhiều người.
STEPHANIE: Thật
tuyệt vời. Cảm ơn bạn. Tuyệt quá. Cảm ơn nhiều lắm.
Tôi xúc động
quá... Tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi luôn bị cuốn hút mạnh mẽ, mà
không hẳn là gọi là cuốn hút nữa, mà có lẽ đó là trạng thái tự nhiên của chúng
ta. Tôi yêu trải nghiệm làm người này lắm, tôi gọi nó là mong muốn dung hòa
thiên đàng và trần gian, bởi vì tôi yêu mọi khía cạnh nhân loại trong đó, nhưng
tôi cũng rất say mê những điều vô hình, chưa biết tới. Tôi không quá bám vào
chuyện người ngoài hành tinh hay gì đó, dù tôi vẫn thấy thú vị, nhưng điều khiến
tôi say mê thật sự là vẻ đẹp và sự bí ẩn của những điều chưa biết, cùng lúc với
thực tại vật chất này, nó thật sự cuốn hút. Tôi nghĩ nếu không có cái nhìn đó,
có lẽ tôi đã không thể tận hưởng trọn vẹn trải nghiệm làm người như hiện tại.
Nhưng mà tôi
đang lan man rồi... thôi kệ, chúng ta cứ để mọi thứ tuôn chảy tự nhiên.
***********
STEPHANIE: Giờ
tôi muốn hỏi: bạn có nghĩ rằng việc “fall in love”- phải lòng ai đó, có thể là
một hành động mang tính chủ động, có ý thức không? Ý tôi là, bạn có thể yêu ai
đó, và có những người, kiểu như, tình yêu vô điều kiện là dạng tình yêu cao nhất
mà chúng ta hướng tới. Nhưng bạn có tin rằng bạn có thể yêu một người, mà không
nhất thiết phải “đang yêu” họ theo kiểu say đắm? Vậy thì, việc “fall in love”, có thể là một hành động có ý thức
không? Bạn có nghĩ vậy không?
Teal Swan: Đúng
vậy. Phải lòng ai đó hoàn toàn có thể là một hành động có ý thức, bởi cảm giác
yêu say đắm chính là về tần số rung động, và bạn kiểm soát tần số ấy bằng suy
nghĩ của mình.
Vậy nên, nếu bạn
thay đổi cách nhìn về một người, chuyển hướng chú ý của mình đến mức chỉ chăm
chăm vào những điều bạn thực sự yêu mến ở họ, và thực sự không để tâm đến bất cứ
điều gì khác, thì hôm nay bạn sẽ có thể phải lòng rất nhiều người. Ý tôi là yêu
thật sự, chứ không chỉ “hơi” yêu, bởi nhiều người cho rằng ngọn lửa song sinh
chỉ dành cho một người duy nhất và không thể khác đi, nhưng tôi không đùa đâu.
Bạn sẽ có cảm giác đó với anh chàng trong cửa hàng bán đồ ăn nhẹ, cảm giác đó với
người lái taxi, và đó là cảm giác mãnh liệt nhất từng có.
Khi bạn trải
nghiệm xã hội lý tưởng, những cộng đồng đã tiến hóa lên nhận thức cao hơn, thì
đó là trạng thái cơ bản mà mọi người tương tác với nhau. Đó là cảm xúc mỗi cá
thể dành cho cá thể khác. Cảm giác đó là những gì bạn và tôi đang có cho nhau
ngay lúc này.
Lý do nó cảm thấy
“ồ, Chúa ơi, mọi thứ rung chuyển” như vậy là bởi vì nó quá bất thường với chúng
ta. Vậy khi người đó bước vào phòng và trái tim bạn đập thình thịch, bạn sẽ cảm
thấy “ôi trời ơi, liệu mình có bao giờ thấy được sự khác biệt giữa trạng thái
thường ngày và cảm giác này không?” Nhưng có những xã hội mà cảm giác đó là
bình thường, và đó chính là hệ quả của việc tập trung có ý thức.
STEPHANIE: Tuyệt
vời. Còn về “thu hút” thì sao? Hôm nọ tôi đang nói chuyện với bạn trai, chúng
tôi định nghĩa lại khái niệm đó và bàn về việc nó có phải là hành động có ý thức
không. Rồi tôi trò chuyện với người khác, họ bảo “không, bị thu hút là chuyện
vô thức. Việc bạn thấy ai đó hấp dẫn thì không thể cưỡng lại được.” Tôi đã cố
tranh luận về điều đó. Liệu có phải bạn chỉ có hai lựa chọn: bị thu hút hoặc
không quan tâm, không có trạng thái ở giữa?
TEAL SWAN: Thực
ra cả hai bạn đều đúng. Khi bạn tập trung vào điều gì, điều đó quyết định tần số
rung động của bạn, và tần số của bạn lại quyết định điểm thu hút của bạn, ý là
những ai sẽ bị kéo vào trải nghiệm của bạn. Khi bạn cảm thấy cái mà chúng ta gọi
là “thu hút,” đó là vì người vừa bước vào như tấm gương phản chiếu vị trí bạn
đang đứng, khiến bạn cảm nhận lực hút mãnh liệt theo định luật hấp dẫn. Vậy nên
mặc dù điều đó có thể xảy ra vô thức và bạn không thể cưỡng lại, lý do duy nhất
bạn có mặt ở đó chính là cách bạn đang tập trung suy nghĩ.
Cho nên nó hoàn
toàn có thể là một hành động có ý thức, dẫn đến kết quả là bạn sẽ gặp đúng người
phản chiếu bạn hoàn hảo nhất. Người mà bạn “phải lòng” hay bị thu hút chính là
tấm gương lớn nhất của bạn. Là người hiện đang chia sẻ không gian với bạn, phản
chiếu bạn rõ nhất, đồng tần số cao nhất, mảnh ghép tiếp theo của bạn.
Chúng ta chỉ
đang cảm nhận những gì diễn ra ở cấp độ năng lượng: vũ trụ đang đưa chúng ta đến
với người có tần số giống mình nhất.
STEPHANIE: Rồi về
khía cạnh thể chất thì sao? Ít nhất tôi biết đàn ông thường nhìn bằng mắt, và
khía cạnh thể chất cũng quan trọng. Khi tôi yêu, nhìn lại mối tình đầu, tôi từng
nghĩ anh ấy không phải tuýp tôi sẽ chọn giữa đám đông và khen “ôi anh nóng bỏng
quá.” Tôi không có “gu” về ngoại hình, vì tôi nghĩ khi yêu rồi, người ấy bỗng
trở nên tuyệt đẹp, còn khi hết yêu, lại tự hỏi “tôi từng thấy người này ở điểm
nào cơ chứ?”
TEAL SWAN: Nó là
do sự tập trung. Một trong những điều là chúng ta luôn gắn liền với cơ thể mình
và một hiện tượng xảy ra ở đây là khi sự tập trung của chúng ta khiến cho tần số
rung động của mình “đồng bộ” với ai đó, tức là lúc đó chúng ta hoàn toàn phù hợp
với họ, thì nó sẽ tạo ra một chuỗi phản ứng trong cơ thể bạn với các hormone gắn
bó. Những hormone gắn bó chạy qua cơ thể bạn chính là biểu hiện vật lý của sức
hút từ từ trường năng lượng khi ai đó có tần số rung động phù hợp với bạn. Và
sau đó bạn bắt đầu cảm nhận, và đây là vòng lặp.
Khi bạn nhận được
những chất hoá học gắn bó đó, những chất gắn kết, như kiểu “Ôi trời, anh ấy
thơm quá” hay “Ôi trời, tôi thích những góc cạnh trên khuôn mặt của anh ấy”,
ngay khi bạn đang ở trạng thái đó, thì thực sự nó sẽ buộc bạn phải tập trung, tạo
nên một hiệu ứng như quả cầu tuyết mà hầu hết chúng ta đều không hay biết tại
sao lại bị thu hút vào người đó, nhưng giờ thì các hormone của chúng ta đang ép
buộc chúng ta phải hoàn toàn tập trung một cách tích cực vào người đó. Đó là một
phần của cách chúng ta duy trì và phát triển nòi giống.
Vậy nên, lúc đó
tôi hoàn toàn tập trung một cách tích cực vào bạn, và bạn trông như người đẹp
nhất vũ trụ đối với tôi. Nhưng chẳng mấy chốc sau, chỉ vì được ở bên bạn, tôi sẽ
thay đổi tần số rung động của mình một chút. Tôi sẽ bắt đầu nghĩ những suy nghĩ
khác, bởi vì bạn đã tạo ra điều đó trong tôi. Và khi tôi bắt đầu nghĩ những suy
nghĩ khác, đột nhiên, bạn sẽ trở nên khác biệt đối với tôi một chút. Và nếu tôi
bắt đầu tập trung vào sự khác biệt đó, tôi sẽ dần nhận ra nhiều điều không
thích ở bạn. Và khi tôi nhận ra càng ngày càng nhiều điều không thích ở bạn,
thì tôi sẽ càng ngày càng chú ý đến những điều đó.
Chẳng mấy chốc,
tôi sẽ tự hỏi, “Mình đang làm cái quái gì ở đây? Bạn thật xấu xí.” Rồi chúng ta
sẽ xem các mối quan hệ sẽ ra sao.
STEPHANIE: Chắc
chắn rồi. Thật buồn cười.
TEAL SWAN: Điều
đó thực sự khiến tôi thấy buồn cười. Tôi nghĩ rằng sự gắn kết trong loài người
là một trong những điều tôi say mê nhất.
STEPHANIE: Tôi
cũng vậy. Tôi đồng ý. Bạn thật hài hước. Vậy nên, nhờ vậy, bạn không thể tập
trung.
TEAL SWAN: Nhưng
đó là sự tập trung cẩu thả. Chỉ đơn giản là như vậy.
STEPHANIE: Vâng.
Đó là điều tôi định nói. Vậy nên, theo cách nhìn mà tôi có được gần đây, bạn có
thể có ý thức tập trung vào việc tự ý thức "phải lòng" ai đó mà thực
sự có tần số rung động phù hợp với bạn, dù ban đầu bạn có thể không để ý đến họ,
nhưng nếu bạn bắt đầu tập trung, bạn có thể làm được điều đó, và họ thực sự sẽ
là một cặp đôi hợp nhau hơn là chỉ để mọi thứ diễn ra vô thức theo kiểu “ôi,
tôi bị thu hút với bạn” hay không.
TEAL SWAN: Đúng
vậy. Về mặt giả thuyết, bạn hoàn toàn có thể làm được điều đó, nhưng nếu bạn cố
gắng làm điều đó trong khi đồng thời nghĩ “Tôi sẽ ép mình phải yêu người này,”
thì cơ thể bạn sẽ nhận ra rằng bạn đang tự lừa dối bản thân, và vì thế sẽ có một
rung động rất không hòa hợp để duy trì, và nó sẽ không hiệu quả chỉ vì sự tập
trung đó không thực sự kéo bạn về phía một sự tập trung tích cực. Hiểu ý tôi chứ?
Vì vậy, bạn sẽ
thấy nhiều người nói rằng, “Tôi không hiểu tại sao mình lại không thể ép mình
phải yêu người này.” Đúng vậy, bởi vì, bạn biết đấy, mỗi suy nghĩ khác lại nói
“Tôi chỉ thích mũi của anh ta” hay “Tôi đang cố gắng ép mình phải yêu anh ta,
ôi, tôi thích gò má của anh ấy,” hay “Anh ta thật dễ thương, nhưng tôi không
thích ép mình phải yêu ai đó.” Đó là suy nghĩ chiếm ưu thế nhất.
STEPHANIE: Vậy
nên bạn phải loại bỏ những suy nghĩ đó và chỉ tập trung để cho nó phát triển tự
nhiên, chỉ chú ý đến những khía cạnh tích cực thôi.
TEAL SWAN: Ừ,
đúng vậy. Mọi chuyện chỉ có thế thôi. Bạn không thể ép bản thân đi theo một hướng
khác, vì vậy điều nên làm chỉ đơn giản là thế này:
Tôi đặt ra ý định
rõ ràng với mọi người và mọi thứ tôi nhìn thấy, rằng tôi sẽ tìm kiếm những gì
tôi muốn thấy. Tôi sẽ tìm kiếm những gì khiến tôi cảm thấy tích cực khi nhìn
vào. Và nếu bạn nhìn mọi thứ bằng lăng kính đó, thế giới của bạn sẽ trở nên rất
đẹp. Những người khác cũng sẽ trở nên đẹp trong mắt bạn. Và bạn sẽ không còn cảm
giác như “Ôi, tôi chẳng thấy bị thu hút bởi ai cả.” Bởi vì nếu bạn thực sự chú
ý đến những gì mình đang nghĩ, bạn sẽ hiểu tại sao.
Bạn thấy đấy, nếu
bạn đang tập trung tiêu cực vào ai đó, cơ thể bạn sẽ không tạo ra những hormone
liên quan đến sự hấp dẫn. Những hormone đó là sản phẩm phụ của sự tập trung. Vậy
nên, những ai đang trong một "chuyến tàu tốc hành đâm thẳng xuống địa ngục"
với mối quan hệ hiện tại của mình thì cần phải thay đổi sự tập trung đối với
người bạn đời. Điều mỉa mai là: nếu bạn thực sự không muốn ở bên người đó, và bạn
cố gắng chuyển sang tập trung tích cực vào họ, thì đó chính là dấu hiệu cho thấy
hai bạn có lẽ không còn phù hợp với nhau nữa. Và bạn đang giữ mối quan hệ lại
chỉ bằng sự chống đối nội tâm, chứ không phải bằng việc cho phép người kia được
là chính họ.
Tôi nghĩ con người
chưa thực sự sẵn sàng…
Ý tôi là, hoàn
toàn không sao nếu ai đó khao khát một mối quan hệ một vợ một chồng kéo dài mãi
mãi. Rất nhiều người mong muốn điều đó, và điều đó thật tuyệt vời. Không có gì
là kém tiến hóa hay tiến hóa hơn trong việc đó, chỉ đơn giản là một lựa chọn cá
nhân. Và nếu đó là mong muốn của bạn, vũ trụ có đủ khả năng để đưa bạn đến với
một người cũng mong muốn điều tương tự, và có khả năng duy trì điều đó.
Nhưng chúng ta lại
vướng vào vấn đề rằng con người có vẻ nghĩ rằng mình được sinh ra để tìm một
người duy nhất rồi sống với họ mãi mãi. Trong khi thực tế, các mối quan hệ
chính là trung tâm của sự mở rộng. Và những mối quan hệ mới còn thúc đẩy sự mở
rộng đó mạnh mẽ hơn nữa. Cho nên, chúng ta thường giữ mình kẹt trong những mối
quan hệ mà chẳng mang lại sự phát triển nào, trừ khi nó tạo ra quá nhiều đối lập,
đến mức chúng ta buộc phải nghĩ về điều mình thật sự muốn. Nhưng rồi chúng ta lại
không cho phép bản thân mình thực sự hòa hợp với điều đó. Và thế là cơ thể chúng ta đổ bệnh, rồi chúng ta chết, và tự hỏi
"Sao lại thế nhỉ?"
***********
STEPHANIE: Tôi
có vài câu hỏi nữa, vì tôi biết chúng ta đã nói chuyện một lúc lâu rồi. Gần đây
tôi xem một bộ phim tài liệu về hội chứng Asperger, và tôi cứ suy nghĩ mãi vì
những người có Asperger thực sự rất tài năng, nhưng một trong những điểm chính
là họ không có sự đồng cảm như chúng ta, kiểu như không dễ dàng kết nối cảm
xúc.
Vậy nên tôi tự hỏi,
dưới góc nhìn của bạn, điều đó đang phục vụ điều gì cho chúng ta, với tư cách
là một tập thể? Họ đang dạy cho chúng ta điều gì? Có phải họ là một phiên bản
tiến hóa hơn (mặc dù tôi không biết có nên dùng từ "tiến hóa" không),
của nhân loại? Dù sự kết nối và đồng cảm là một phần rất lớn của con người, thì
ý thức của họ đang phản ánh điều gì? Họ đến để dạy ta điều gì?
TEAL SWAN: Tôi rất
thích câu hỏi này. Được rồi, Asperger là một phần của nhóm hội chứng tự kỷ. Và
bất kỳ ai nằm trong nhóm hội chứng tự kỷ đều đến đây vì một mục đích cụ thể.
Đây là điểm mấu chốt, và cũng là lý do vì sao họ thường sống trong một “bong
bóng” riêng biệt, họ đến đây để dạy bạn rằng “quan điểm của bạn chính là thứ
đang vận hành thực tại của bạn”. Nghĩa là bạn thực sự đang sống trong một “bong
bóng” gọi là thực tại của riêng bạn, và thực tại của người khác không hề là một
phần trong đó.
Nói cách khác,
lý do duy nhất bạn xuất hiện trong thực tại của tôi là vì tôi đã tạo ra bạn. Và
lý do duy nhất tôi có mặt trong thực tại của bạn là vì bạn đã tạo ra tôi. Khi
chúng ta hiểu điều đó, chúng ta có thể bắt đầu ưu tiên chính mình, thay vì cố gắng
để chú ý đến tất cả mọi người xung quanh.
Bạn cần hiểu rằng
điều đang khiến chúng ta đau khổ rất nhiều trên hành tinh này là: khi ai đó nói
“Này, tôi nghĩ bạn nên làm công việc của mình theo cách khác,” thì tôi liền
nghĩ “Chết rồi, chắc mình nên thay đổi thật.” Đó là nỗi đau rất lớn.
Và nó đau đến mức
có những linh hồn đã tình nguyện đến đây và không có khả năng tiếp nhận điều đó.
Câu đùa yêu thích của tôi là: nếu bạn muốn thực sự biết cảm xúc thật bên trong
bạn là gì, thì hãy thử yêu cầu một người trong nhóm tự kỷ tập trung vào điều mà
bạn muốn họ tập trung, tôi thách bạn đó. Bạn sẽ thấy tường bị bôi bẩn, những
cơn giận dữ bộc phát, và một sự phản kháng dữ dội, bởi vì bất cứ điều gì không
xuất phát từ cảm giác tốt cho chính cá nhân họ đều vô cùng phi tự nhiên.
Vấn đề với sự đồng
cảm là, và chỉ là vấn đề trong thời điểm hiện tại thôi, vì sau này nó sẽ không
còn là vấn đề nữa, là nó khiến bạn trở thành người đồng sáng tạo trong thực tại
của tôi. Nghĩa là tôi đang khiến bạn trở thành một phần của thế giới tôi. Nếu
tôi đồng cảm quá mức, nếu tôi cảm nhận được bạn quá nhiều, thì tôi sẽ sống cuộc
đời của mình dưới sự chi phối của mong muốn khiến bạn cảm thấy tốt, chỉ để tôi
cũng được cảm thấy tốt.
Nhóm tự kỷ, đặc
biệt là Asperger, là điều ngược lại hoàn
toàn. Họ như thể nói: “Tôi hoàn toàn tách biệt khỏi thực tại của bạn. Tôi sống
trong thế giới của riêng tôi.” Và đây là điều mà tất cả họ đã nói trước khi đến
Trái đất: “Chúng tôi sẽ đến với số lượng đủ lớn để bạn không thể nào khiến
chúng tôi tập trung vào điều mà chúng tôi không muốn.”
Và khi bạn không
thể khiến họ chú ý đến điều bạn muốn họ chú ý, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy thất vọng
vì không thể kiểm soát được hành vi của họ, và điều đó sẽ khiến bạn quay về với
chính mình. Họ sẽ truyền cảm hứng để bạn trở nên “ích kỷ một cách lành mạnh”,
cho đến khi bạn nói “Thôi đủ rồi, chuyện này làm tôi bực. Tôi phải nghĩ cho bản
thân mình.” Và khi bạn thực sự nghĩ cho bản thân mình, bạn sẽ nhận ra “Trời ơi,
mọi thứ bỗng dưng tốt hơn.”
Và rồi, những
linh hồn ấy sẽ tiếp tục xuống đây, nhưng lần này họ sẽ không còn kích hoạt những
gien tạo ra sự “ngắt kết nối” nữa, để chúng ta có thể kết nối với nhau, trong
khi vẫn ưu tiên quan điểm và cảm xúc của chính mình.
STEPHANIE: Thật
là tuyệt vời. Một cách nhìn nhận thật sâu sắc.
****************
STEPHANIE: Vậy
còn vấn đề bạo lực gia đình thì sao?
Ví dụ như, tôi
biết trong những gì chúng ta được học, và trong thế giới của chúng ta, rằng ta
tạo ra thực tại của chính mình, và năng lượng sẽ chảy đến nơi ta đặt sự chú ý.
Vì thế nên kiểu như, nếu bạn muốn điều gì đó thay đổi, thì đừng chú ý đến những
gì bạn không muốn, mà hãy tập trung vào điều bạn muốn. Nhưng tôi đã xem một tập
khác nói về bạo lực gia đình, và bạn biết đấy, có những tổ chức nơi mọi người
chia sẻ tất cả những gì họ đã trải qua, nhằm nâng cao nhận thức về vấn đề này.
Vậy nên tôi tự hỏi, vì tôi có thể nhìn thấy cả hai khía cạnh, bạn có thể cho
tôi một góc nhìn cao hơn không? Việc họ đưa ánh sáng vào vấn đề như vậy, liệu
có đang duy trì vấn đề đó không? Hay nó đang giúp ích theo cách nào đó?
TEAL SWAN: Vấn đề
ở đây là – đây lại là một câu hỏi kiểu trắng đen.
STEPHANIE: À, được
rồi.
TEAL SWAN: Và thực
tế là chúng ta đang truyền tải thông tin đến những người ở những trạng thái rất
khác nhau. Với một người, việc nghe thông tin đó có thể sẽ kích hoạt những điều
tương tự trong họ, và thế là vấn đề lại tiếp tục được nuôi dưỡng.
Nhưng với một
người khác, sự nhận thức đó chính là điều cần thiết để họ thoát ra khỏi chiếc hộp
của mình, nhận ra họ đang ở đâu, và bắt đầu hướng đến một điều gì đó tốt đẹp
hơn. Với tôi, tôi sẽ nói rằng nên lan truyền thông tin đó, vì lý do này, và tin
tưởng rằng những người nhìn thấy thông tin đó sẽ làm điều phù hợp với nó.
Với tôi, điều
quan trọng hơn là: chúng ta đang lo lắng về những tầng rung động thấp, chúng ta
lo nhiều hơn về người hoàn toàn không nhận thức được tình huống của họ, hơn là
người sẽ cảm thấy tồi tệ một chút sau khi xem nó. Chúng ta thà để sự chú ý của
ai đó hướng đến vấn đề, còn hơn là để họ hoàn toàn mù mờ về những gì mình đang
chịu đựng.
Nhưng điều quan
trọng là không bao giờ nên dừng lại ở vấn đề, mà không đưa ra giải pháp. Đó là
điểm cần chú ý. Nếu chúng ta chọn tập trung vào vấn đề để nâng cao nhận thức,
thì chúng ta cũng cần chuyển nhanh sang giải pháp, và đưa ra một rung động tích
cực về viễn cảnh tốt đẹp hơn, thay vì chỉ than vãn rằng “thế giới này rối tung
cả lên”.
Và tôi nghĩ, với
rất nhiều người, bước đầu tiên chính là sự nhận thức. Là được tiếp cận với một
góc nhìn mới. Và khi thông tin đó được đưa ra một cách cởi mở, bạn sẽ thấy rõ
tác động của nó.
Nó không phải
chuyện nhỏ. Hãy tưởng tượng có một người phụ nữ đang bật radio lên, điều này xảy
ra tất nhiên là nhờ các hướng dẫn viên tâm linh của cô ấy, hoặc chỉ đơn giản là
do rung động của cô ấy đã dẫn dắt cô ấy đến với kênh radio đó. Cô ấy bật nó lên
khi chồng đi làm, người đã đánh đập cô ấy dã man.
Và khi cô ấy
nghe câu chuyện của một người phụ nữ khác, đó là lần đầu tiên trong đời cô ấy
dám thừa nhận rằng điều đó không phải lỗi của mình. Và đó chính là nơi mà rất
nhiều người mắc kẹt. Khi họ đang trong một mối quan hệ bạo lực, họ bị mắc kẹt
trong cảm giác tội lỗi, và đó là thứ giữ họ lại. Nhưng khi cô ấy nghe và nhận
ra rằng người kia cũng từng mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi, và nhận ra rằng: “Ồ,
vậy ra đó là cảm giác tội lỗi, chứ không phải vì tôi xứng đáng bị đánh”, thì có
thể từ nhận thức đó, cô ấy sẽ không bao giờ còn có thể trở lại mối quan hệ ấy
mà cảm thấy giống như trước.
Bởi vì khi đã có
nhận thức, tần số rung động của cô ấy đã thay đổi. Và giờ đây, cô ấy sẽ bắt đầu
nghĩ về một cuộc sống khác, và điều đó sẽ giúp cô ấy hòa hợp với những thực tại
khác. Vậy nên, đúng là nó giống như đang đi trên một sợi dây rất mong manh. Và
khi chúng ta là người phát ngôn cho những chủ đề này, chúng ta cần rất tỉnh táo
để nhận ra mình đang nghiêng về phía nào.
Liệu chúng ta
đang nghiêng về phía tạo thêm đối lập, vì tất cả những gì chúng ta làm chỉ là hét
lên về vấn đề? Hay chúng ta đang đưa vấn đề ra ánh sáng với mục đích thay đổi
nó?
Bạn sẽ nhận ra
điều đó, vì những người nói về bạo lực gia đình, họ có thể nói những điều rất
khó nghe, nhưng bạn sẽ có một cảm giác rất khác về họ. Bạn sẽ cảm thấy: “Wow,
đây là một bài chia sẻ tuyệt vời.” Ngược lại, nếu người nói vẫn còn đang mắc kẹt
trong cơn giận và nỗi đau, bạn sẽ không muốn nghe, vì năng lượng đó không dễ chịu
chút nào. Ngay cả khi họ dùng cùng một từ ngữ, thậm chí mô tả chính xác cùng một
sự kiện, thì ý định đằng sau người nói mới là điều tạo nên sự khác biệt.
STEPHANIE: Rung
động của họ khác nhau.
***************
STEPHANIE: Và
trong đoạn chuyển tiếp vừa rồi, khi bạn nói về việc một người kể lại chuyện cũ
nhưng vẫn mang năng lượng tiêu cực, điều đó khiến tôi nghĩ đến một chủ đề mà
tôi rất muốn hỏi bạn. Tôi đã có một cuộc trò chuyện với mẹ mình, và tôi đang cố
giúp bà hiểu, vì bà gặp rất nhiều vấn đề về sức khỏe, và bà thì kiểu hiểu được
một nửa về khái niệm “tự tạo thực tại của mình”, lúc thì hiểu, lúc thì không.
Đôi khi bà nói, “À, chuyện này chẳng có lý chút nào”, bởi vì tôi hiểu, không ai
muốn tin rằng tất cả những điều tồi tệ xảy ra với mình là do mình tự tạo
ra.
Nhưng mẹ tôi gặp
rất nhiều vấn đề sức khỏe, và tôi cố giải thích với bà rằng: mỗi khi bà kể lại
những chuyện đã xảy ra trong đời, hoặc những điều người khác đã làm, năng lượng
đó rất mạnh, kiểu như bà kể về cha tôi chẳng hạn, mặc dù đã hơn ba mươi năm
trôi qua rồi, tôi vẫn nói với bà rằng: “Mỗi lần mẹ nhắc đến ông ấy, cứ như chuyện
vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Mẹ đã không gặp ông ấy ba mươi năm rồi, mẹ đâu biết
ông ấy đã thay đổi ra sao. Nhưng năng lượng trong mẹ vẫn như cũ.”
Tôi bảo bà, “Mẹ
không nghĩ rằng tất cả những năng lượng dồn nén đó đang tích tụ lại sao? Nó phải
đi đâu đó chứ, nó phải biểu hiện ra ngoài, và có thể đó chính là lý do gây ra tất
cả những bệnh tật mà mẹ đang chịu.”
Lúc đó dì tôi
cũng ở đó và hỏi: “Vậy, vậy thì làm sao để gột bỏ được những thứ đó? Làm sao để
buông bỏ tất cả những oán giận và tổn thương đó?”
Bởi vì với một
người chưa có góc nhìn như chúng ta, những người hiểu về việc “tạo ra thực tại
của mình”, thì họ chỉ hiểu lờ mờ thôi, chứ không thật sự nắm được.
TEAL SWAN: Tôi
thực ra có một cách tiếp cận khá khác so với nhiều người dạy về điều này. Một
phần vì chính tôi cũng từng trải qua trải nghiệm đó.
Tôi nhận thấy rằng,
khi bạn có một thứ mà tôi gọi là “dư âm rung động”, một năng lượng còn sót lại
rất, rất mạnh, thì bất kỳ điều gì bạn cố làm để tập trung vào mặt tích cực cũng
sẽ giống như sơn bóng lên vết xước. Bởi vì gần như toàn bộ con người bạn đang
gào thét muốn tống khứ nó ra ngoài.
Vì vậy, nếu bạn
thật sự muốn vượt qua điều đó, bạn phải đi vào trong nó. Điều đó có nghĩa là
người đó cần phải trải qua một quá trình thanh lọc, một sự giải phóng cảm xúc
mãnh liệt. Họ cần được khích lệ khi nói đi nói lại về vấn đề đó.
Một điều thú vị
là, từ bên ngoài nhìn vào, những người không thể buông bỏ thường là những người
mang trong mình gánh nặng tội lỗi lớn nhất. Tôi biết mẹ bạn không phải là ngoại
lệ. Nếu bạn có góc nhìn của tôi, và nhìn vào, bạn sẽ thấy điều này: trong suốt
quá trình người đó hồi tưởng lại trải nghiệm cũ, mỗi một suy nghĩ đều đi kèm với
sự tự trách.
Nên trông nó khá
đặc biệt, khi làm việc với những người như vậy, tôi sẽ nói: “Hãy tức giận đi.
Nào, tôi muốn nhiều hơn nữa. Coi tôi như ông ấy đi, thật sự đấy. Tôi muốn bạn
đi thật sâu vào cảm xúc ấy đến mức bạn tức giận tới mức không kiềm chế nổi.”
Và lúc đó, chúng
ta đang khuyến khích một điều mà chưa ai từng khuyến khích họ làm, ngay cả chính
họ cũng chưa từng cho phép mình làm điều đó. Và bạn sẽ thấy, một khi họ được
cho phép, thì tất cả những thứ chất chứa trong họ như được nôn ra.
Tôi hay ví những
năng lượng còn sót lại này như một ổ vi khuẩn trong dạ dày. Nếu mỗi ngày bạn chỉ
“nôn” ra một chút, thì nó lại tiếp tục sinh sôi trong đêm. Nhưng nếu bạn cho
phép mình nôn hết toàn bộ ra một lần, hoặc trong quá trình kéo dài vài ngày,
vài tuần, và thật sự cho phép bản thân chìm vào cảm xúc đó 100%, thì sau đó sẽ
không còn gì sót lại để phải “nôn” nữa. Và người đó sẽ rất nhanh chóng chuyển
sang một tầng rung động cao hơn.
Nhưng vấn đề là,
phương pháp “tâm trí tạo ra thực tại” thường không hiệu quả trong trường hợp
này, vì chúng ta lại rơi vào cái bẫy trắng đen. Chúng ta nghĩ rằng: “Bất cứ khi
nào bạn tập trung vào điều gì đó tiêu cực, là bạn đang củng cố rung động tiêu cực,
vậy nên đừng làm thế.”
Điều đó đúng, bạn
có đang củng cố rung động, nhưng ta có thể làm điều đó một chút, để rồi vượt
qua và hướng tới cảm xúc tốt hơn. Hoặc ta có thể cứ kìm nén và “cho ăn” từ từ
suốt hai mươi năm trời, mỗi ngày một ít.
Tôi là một người
ủng hộ tận tình cho công việc bóng tối, “làm việc với bóng tối trong nội tâm”,
đó là điều quan trọng nhất với tôi, bởi vì tôi biết nó hiệu quả. Càng cho phép
mình bước vào những vùng tối sâu nhất, càng cho phép bản thân trở nên điên rồ một
chút, thì bạn sẽ càng trở nên tốt hơn.
Vậy nên điều tôi
đang nói là: chúng ta gây thêm tổn thương khi đến với người như mẹ bạn và nói
kiểu: “Đừng nghĩ về nó nữa. Đừng nói nữa. Mẹ đang tự tạo ra nó đấy.”
Bởi vì như vậy, chúng
ta lại đang lặp lại chính điều khiến họ bị tổn thương: gửi đi thông điệp rằng
“Cảm xúc của mẹ là không hợp lý.” Và đó là tất cả những gì mẹ bạn nghe thấy khi
bạn nói điều đó. Thông điệp duy nhất bà ấy tiếp nhận là: “Mẹ không nên cảm thấy
như vậy.” Và điều đó chỉ đang phản chiếu lại cảm giác tội lỗi trong bà, và đó
là lý do vì sao bạn không thể nói điều đó với bà mà khiến bà thay đổi được.
Bởi vì bà đồng
điệu với việc nghe điều đó, do bà cảm thấy có lỗi vì chính cảm xúc của mình. Tôi
dám chắc là bạn chưa bao giờ thấy mẹ mình nói hết ra tất cả những gì bà muốn
nói, đến tận cùng.
STEPHANIE: Bạn
nói đúng. Hoàn toàn đúng. Vì tôi cảm thấy như mẹ tôi… bà không muốn chạm vào những
điều đó, bà có nói đến một chút, nhưng… đó chính là điều tôi đã nghĩ: "Mẹ
chưa giải tỏa được vì mẹ không muốn quay lại với nó." Ngay cả khi mẹ tôi
và anh trai tôi có sự kháng cự giữa hai người, tôi vẫn nói: "Mọi người phải
nói chuyện với nhau." Nhưng rồi họ lại không muốn nói, nên tôi cứ tự hỏi:
“Vậy thì làm sao…”
TEAL SWAN: Vậy
thì để vũ trụ lo. Vì rồi vũ trụ sẽ buộc mọi chuyện phải được giải quyết.
Đây cũng là một
phần thú vị của việc ở trong tình huống như thế này. Vũ trụ yêu bạn vô điều kiện,
và nó là một tấm gương khổng lồ, nó chắc chắn sẽ đẩy bạn đến đúng chỗ bạn cần
phải đến. Dù bằng cách này hay cách khác, mẹ bạn sẽ bị buộc phải đối diện với
điều đó. Và thế là bạn thấy mình rơi vào những tình huống lưng chừng, khó xử…
nhưng chính từ những khoảnh khắc khó chịu đó lại nảy sinh ra rất nhiều điều tuyệt
vời.
Nếu mẹ bạn tự
cho phép mình bước vào những không gian nội tâm đó, thì bạn thậm chí không cần
phải chủ động gì cả. Chúng ta thường lo sợ, kiểu như: "Trời ơi, mình phải
chắc chắn là sau khi bà tập trung vào tiêu cực thì mình phải kéo bà trở lại
tích cực." – Không cần đâu. Nó diễn ra một cách tự nhiên. Việc bạn đang
làm chỉ là quét mạng nhện ra khỏi hệ thống của bà. Và rồi chẳng bao lâu nữa, bạn
đến nhà mẹ, và bà vui vẻ một cách lạ thường, bạn sẽ kiểu: "Gì vậy trời? Bà
này là ai vậy?"
Và mẹ bạn sẽ
nói: "À, mẹ vừa tham gia một lớp yoga trẻ."
***********
STEPHANIE: Ồ, bạn
thật tuyệt. Có điều gì bạn muốn chia sẻ thêm không? Có điều gì bạn muốn nhắn gửi
đến những người hâm mộ của mình không?
Tôi biết họ có rất
nhiều nội dung của bạn rồi, nhưng với những ai chưa quen thuộc với công việc của
bạn, tôi sẽ để một số đường link và video của bạn trên trang web, nhưng lần này
tôi muốn buổi trò chuyện này là dành cho những người đã quen thuộc với bạn, và
thật sự tôi đã rất vui khi được trò chuyện với bạn, dù cuộc trò chuyện không
quá bài bản…
TEAL SWAN: Tôi
thích những cuộc trò chuyện không bài bản như vậy. Bạn thấy không? Sẽ chẳng vui
gì nếu cứ nghe đi nghe lại cùng một chương trình phát thanh. Tôi luôn thích khi
có những người dẫn chương trình khác nhau với những câu hỏi khác nhau. Và tôi sẽ
không bao giờ ngừng tạo nội dung, ít nhất là hiện tại tôi đang ở một tần số như
vậy.
Hiện giờ, rung động
của tôi đang ở chỗ mà tôi cảm thấy sẽ không dừng lại việc sáng tạo, nên rồi sẽ
chỉ càng ngày càng nhiều nội dung hơn thôi.
STEPHANIE: Tuyệt
thật. Bạn sắp đến London đúng không? Tháng 11?
TEAL SWAN: Ừm,
đúng rồi.
STEPHANIE: Tuyệt
vời. Và tôi có xem một trong những buổi phỏng vấn gần đây của bạn, bạn vừa hoàn
thành một cuốn sách mới, tên là Self Love (Tình yêu bản thân), đúng không? Bạn
sẽ tự xuất bản cuốn đó, hay chờ? Vì tôi biết bạn cảm thấy thế nào về việc tự xuất
bản.
TEAL SWAN: Giờ
thì tôi không thể tự xuất bản, dù tôi muốn, vì tôi đã ký hợp đồng với một đại
lý sách rồi.
STEPHANIE: À, hiểu
rồi.
TEAL SWAN: Nên
giờ chuyện đó là do cô ấy quyết, liệu cuốn sách sẽ được xuất bản qua một nhà xuất
bản hay không. Bọn tôi đang tìm, tìm mãi một nhà xuất bản phù hợp, nhưng vẫn
chưa thấy ai thật sự thích hợp.
STEPHANIE: Vậy bạn
cảm thấy sao về chuyện đó? Ý tôi là, bên trong bạn ấy?
TEAL SWAN: Tôi
ghét các nhà xuất bản. Thật luôn đấy. Đó là vấn đề lớn nhất của tôi. Giờ tôi
đang phải cố hợp tác với một ngành mà tôi căm ghét.
Vấn đề của tôi
là đây: tôi đang cực kỳ khó khăn trong việc đưa bản thân vào sự hòa hợp với
ngành này, vì nó quá mục ruỗng, và toàn là những điều giả tạo nhảm nhí. Nên,
vâng, tôi sẽ phải học cách tập trung khác đi đối với chuyện này.
************
STEPHANIE: Và điều
nữa mà tôi muốn nói, điều khiến tôi thật sự yêu quý bạn, là vì bạn rất dễ liên
hệ, rất gần gũi. Đây mới là điều thật sự quan trọng. Có những người trông rất
“tâm linh”, họ cố tỏ ra như thể họ vượt lên trên mọi thứ… còn bạn thì chỉ là chính
bạn. Bạn chửi thề, bạn có cái nét dễ thương rất riêng, bạn khôn ngoan, xinh đẹp,
bạn hơi dị một cách đáng yêu… Nói chung là bạn rất “bạn”, và chính điều đó khiến
bạn dễ chạm đến lòng người.
TEAL SWAN: Tôi rất
vui khi có ai đó thích từ đó. Đó là một từ hay đấy.
STEPHANIE:
Không, không, nó thật sự rất tuyệt, tôi nói thật đấy. Vì điều đó, thật ra,
chính là một trong những lý do khiến bạn trở thành một “sự tương hợp” hoàn hảo
với ý thức tập thể của chúng tôi, những người đã khao khát có bạn xuất hiện, vì
bạn rất dễ đồng cảm. Bạn trẻ, bạn rất rất trẻ. Tôi không thể tin bạn còn trẻ
như vậy. Tôi mới 27, mà bạn đã 29 rồi, và tôi nghĩ: "Trời ơi!" Vì bạn
đã đi trước quá xa. Tất nhiên, điều đó là tự nhiên, nhưng tôi đang nói từ góc
nhìn của một con người.
Bạn có thấy điều
đó khó khăn không? Ý tôi là, đôi khi tôi nói từ góc nhìn của một con người, rồi
lại chuyển sang một góc nhìn khác. Tôi có một người bạn cứ nói tôi thật lạ lùng
vì tôi nói chuyện kiểu "tôi", rồi "chúng tôi", rồi lại là
"mình". Bạn có hay thay đổi giữa các góc nhìn như thế không?
TEAL SWAN: Tôi
liên tục chuyển đổi giữa những góc nhìn đó. Khi bạn có khả năng đón nhận nhiều
góc nhìn, thì bạn sẽ không còn dễ đồng nhất mình với một bản dạng cố định như hầu
hết mọi người.
Bạn cảm thấy
mình giống như một sinh thể linh hoạt, lúc thì tiếp nhận quan điểm từ ý thức tập
thể, lúc thì rơi thẳng vào cái tôi cá nhân. Và vì thế, bạn sẽ cảm thấy chính mối
liên hệ với bản thân mình cũng thay đổi. Điều này rất phổ biến khi bạn bước vào
cộng đồng tâm linh, nên tôi không ngạc nhiên khi bạn cũng trải nghiệm điều đó.
Tôi thì chắc chắn là có.
************
STEPHANIE: Và,
nhân lúc mình đang trò chuyện, cho tôi hỏi thêm hai câu nữa nhé. Bây giờ thì bạn
thế nào rồi, về mặt các mối quan hệ với phụ nữ? Ý tôi là, tôi biết bạn đã ở một
không gian rất khác, tôi cũng vậy, tôi từng như thế, rồi chuyển sang một giai
đoạn khác. Trong một video bạn có nhắc rằng bạn có một người bạn, nhưng bạn
không quen nói về vấn đề của mình, bạn thường tự giải quyết. Nhưng giờ bạn có
nhắc đến một cô gái… cô ấy tên gì nhỉ?
TEAL SWAN:
Graciela.
STEPHANIE: Đúng
rồi, Graciela. Có vẻ như bạn có một sự gắn bó với cô ấy. Vậy bạn có cảm thấy
mình đã mở lòng hơn, đã chuyển hóa ở khía cạnh này không?
TEAL SWAN: Có.
Chắc chắn là đã có sự chuyển hóa. Trời, tôi thậm chí không biết bắt đầu từ đâu…
Tôi cảm thấy… nó
không phải là một quá trình làm việc nghiêm túc gì, mà chỉ đơn giản là ý thức
được rằng tôi bước vào các mối quan hệ, đặc biệt là với phụ nữ, với một thái độ
rằng: "Họ sẽ phản bội tôi, kiểu gì rồi cũng vậy." Nhận ra điều đó
thôi cũng là một thay đổi lớn. Tôi thậm chí còn cảm thấy sự khác biệt trong
mình khi một người đàn ông bước vào phòng, so với khi một người phụ nữ bước
vào. Và tôi bắt đầu nhận ra: "Ồ, đây đúng là một kiểu thiết lập tuyệt vời cho
một mối quan hệ tốt."
Tôi đùa với chồng
cũ của tôi rằng: tôi luôn tỏ ra điềm tĩnh, khôn ngoan, tự tin, một người đàn
ông bước vào, tôi có thể nắm lấy không gian, trở nên đầy tự chủ. Nhưng một người
phụ nữ bước vào, tôi như một chú chó labrador, đuôi vẫy tít, hí hửng, kiểu:
"Làm bạn với tôi đi!"
Vì một mặt tôi rất
háo hức có một mối quan hệ, nhưng tôi không biết cách có mối quan hệ với phụ nữ.
Bởi vì thật khó để xây dựng quan hệ nếu bạn không hiểu người kia đang nhận được
gì từ mối quan hệ đó. Và tôi nghĩ rất nhiều phụ nữ, không chỉ những người từng
bị lạm dụng, mà phụ nữ nói chung, thường cảm thấy giá trị của mình nằm ở sự hấp
dẫn giới tính, nên một số người không hiểu người phụ nữ khác tìm kiếm gì ở
mình.
Tôi là một trong
số đó. Và khi tôi không hiểu ai đó đến với tôi vì điều gì, tôi không biết phải
trao gì cho họ. Tôi bắt đầu cảm thấy bất lực và tuyệt vọng trong mối quan hệ, rồi
làm đủ thứ kỳ quặc để họ thích mình hơn, vì tôi sợ rằng nếu không làm thế họ sẽ
bỏ rơi tôi. Và rồi mối quan hệ trở nên cực kỳ khó xử.
Tôi cũng luôn gặp
vấn đề ghen tuông trong các mối quan hệ, đặc biệt là vì cách tôi thể hiện sức
hút với đàn ông, điều đó chẳng bao giờ được lòng phụ nữ cả. Khó lắm, nhất là
khi bạn ăn mặc như bình thường của mình, mà với tôi là quần áo cực kỳ sexy. Tôi
biết, bây giờ thì tôi hay ở trong “chế độ tâm linh”, nhưng nếu ai gặp tôi cuối
tuần sẽ kiểu: “Cô ấy là ai vậy trời?!”
Vì tôi diện nào
là đầm ngắn Victoria’s Secret, áo push-up, guốc cao gót, tôi thích vậy. Nhưng
đi chơi với những cô gái tự ti về ngoại hình, trong khi mình thu hút hết sự chú
ý, thì mối quan hệ khó mà ổn. Và tôi thấy phụ nữ bị đặt vào thế cạnh tranh với
nhau bởi truyền thông đại chúng.
Thật khó để trân
trọng vẻ đẹp cá nhân khi mà ai cũng bị đem ra so sánh với một “khuôn mẫu lý tưởng”.
Nhất là khi bạn trông lại hợp với chuẩn mực xã hội ưa chuộng. Vì thế, tôi bắt đầu
nhận ra những khuôn mẫu này, và nó giúp tôi điều chỉnh rung động của mình, để
khi cảm thấy tuyệt vọng, tôi có thể bắt được chính mình ngay lúc đó.
Và điều thú vị
là tôi đã thu hút Graciela, như một món quà từ vũ trụ vậy. Thật sự không biết
phải diễn tả sao…
Trước đó, tôi có
một người bạn thân rồi người đó rời đi, như thể một cánh cửa mở ra, và Graciela
bước vào. Mọi thứ vận hành đúng như vậy, khi bạn tạo ra khoảng trống, điều mới
sẽ xuất hiện.
Trớ trêu thay,
nhóm người mà tôi từng gặp nhiều tổn thương thời thơ ấu lại là người gốc Latin.
Và tất nhiên, Graciela là người Latin, ba mẹ cô ấy gốc Mexico. Và cô ấy đã giúp
tôi hồi phục trong việc cảm thấy thoải mái hơn với văn hóa đó.
Thêm nữa,
Graciela tự ti về ngoại hình, cô ấy thừa cân, và tôi từng nghĩ mối quan hệ này
sẽ thảm họa, vì với “chuẩn mực xã hội”, chúng tôi hoàn toàn đối lập và tôi tưởng
sẽ có nhiều vấn đề ghen tuông.
Nhưng trớ trêu
thay, Graciela nói: "Teal, tôi luôn là bạn thân với những cô gái xinh đẹp."
Tôi hỏi: "Tại sao?" – Cô ấy nói: "Vì tôi thích trốn đi. Nếu mọi
người nhìn bạn, sẽ không ai nhìn tôi. Tôi được trốn." Và điều đó hoàn toàn
ngược lại với điều tôi kỳ vọng, tôi tưởng cô ấy sẽ ghét tôi, nhưng thực tế thì
hoàn toàn trái ngược. Mỗi khi tôi ăn mặc lộng lẫy, cô ấy lại nói: "Trời
ơi, bạn đẹp quá!", và tôi cảm nhận được rung động của cô ấy, cô ấy thật
lòng.
Graciela là người
đầu tiên, thường trước đây chỉ có đàn ông làm thế, là nơi tôi tìm đến để được
an ủi. Nhưng lần này rất khác. Vì tôi không trao cho cô ấy sự hấp dẫn giới
tính, mà chỉ đơn giản là sự hiện diện của tôi. Và điều đó rất chữa lành cho
tôi. Cực kỳ luôn. Rõ ràng tôi đang cải thiện được điều gì đó.
STEPHANIE: Quá
tuyệt vời. Và thật kỳ diệu vì tôi cũng trải qua chuyện tương tự. Tôi phải chia
sẻ điều này, như kiểu âm – dương vậy. Người bạn thân đầu tiên và duy nhất của
tôi cũng rất thừa cân, và đó là người bạn đầu tiên thật sự tôi từng có. Trước
đó, tôi luôn chơi với con trai. Tôi từng có một người bạn nữ viết thư chia tay
tôi hồi cấp 3, bảo là: "Tớ không thể làm bạn với cậu nữa, vì tớ thấy như
đang cạnh tranh với cậu."
Tôi lúc đó kiểu:
"Ai cạnh tranh với ai chứ?" Tôi chưa từng nhìn nhận mọi việc theo kiểu
đó. Và rồi tôi hiểu, đó là vấn đề của họ, không phải của tôi. Khi tôi bắt đầu
thay đổi, người bạn thân duy nhất thật sự xuất hiện vào cuối lớp 10, đầu lớp
11. Và tôi cũng nghĩ sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng hóa ra đó là người bạn đầu tiên
và duy nhất tôi có suốt 11 năm qua, tình yêu vô điều kiện.
Cô ấy luôn hỗ trợ
tôi, yêu thương tôi, không hề có ghen tuông. Điều đó thật mới mẻ và đẹp đẽ. Và
tôi thấy điều đó nơi bạn, vì tôi tin rằng giờ đây khi bạn có được trải nghiệm
đó, nó sẽ mở ra một làn sóng phụ nữ chân thành đến với bạn. Giống như tôi vậy.
Cô ấy đến và dạy tôi biết thế nào là tình yêu và sự hỗ trợ vô điều kiện. Cảm
giác đó thật tuyệt vời. Tôi thật sự rất vui cho bạn.
TEAL SWAN: Vậy
thì tốt rồi! Tôi sẽ mong chờ điều đó, vì rõ ràng bạn đang đi trước tôi một bước
trong chuyện này. Tôi rất háo hức vì tôi như đang ở ngưỡng khởi đầu.
STEPHANIE: Rồi sẽ
tuyệt lắm đấy. Bạn thật tuyệt vời, và cảm ơn bạn vì đã dành thời gian trò chuyện
với tôi.
TEAL SWAN: Tôi rất
thích buổi trò chuyện này. Thật sự rất vui.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=7eKevVXa9v4
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.