Teal Swan Transcripts 073 - Teal Swan nói về trải nghiệm đi du lịch đến Trung Quốc

 

Teal Swan Transcripts 073


Teal Swan nói về trải nghiệm đi du lịch đến Trung Quốc

 

12-07-2013




Gabriel Morris: Tôi vừa nhớ ra rằng tôi đã thấy trong một cuộc phỏng vấn của bạn rằng bạn từng ở Trung Quốc. 

 

Teal Swan: Đúng vậy. 

 

Gabriel Morris: Vậy chuyện đó diễn ra như thế nào? Làm sao bạn lại đến đó? Điều này chắc hẳn xảy ra ngay sau khi bạn giành được tự do đúng không? 

 

Teal Swan: Không, trước đó cơ. 

 

Gabriel Morris: Thật sao? Wow. 

 

Teal Swan: Đúng vậy. Chuyện là mẹ tôi đã quá chán nản với cách mà giới y học phương Tây đối xử với tôi, họ chỉ biết ném thuốc vào tôi mà thôi. Một số loại thuốc còn khiến tôi bệnh nặng đến mức dạ dày tôi bị chảy máu. Có những lúc tôi phải cuộn tròn người nằm trên sàn suốt hàng tuần liền. Và mẹ tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. 

 

Vậy nên bà quyết định tìm kiếm một hướng đi khác, tìm đến triết lý phương Đông để xem họ nghĩ gì về tình trạng của tôi, vì sức khỏe tôi ngày càng tồi tệ hơn. Dĩ nhiên, bà không biết lý do thực sự là gì, nhưng cuối cùng bà đã quyết định đưa tôi lên máy bay, cùng bà đến Trung Quốc. Bà tìm thấy một nhóm bệnh nhân mắc bệnh nan y, tất cả đều đến một trung tâm chữa bệnh với hy vọng được chữa lành và học hỏi về nghệ thuật chữa bệnh bằng năng lượng truyền thống cũng như y học cổ truyền. Như bạn biết đấy, y học Trung Quốc là một thực hành có lịch sử hàng ngàn năm. Đây là một nỗ lực cuối cùng đầy tuyệt vọng. 

 

Mẹ tôi đã viết thư cho trung tâm đó và nói rằng: "Con gái tôi không bị ung thư hay bất cứ bệnh gì như những người khác trong chuyến đi này, nhưng nó đã cố tự sát ba lần. Tôi thực sự tuyệt vọng." Và họ trả lời: "Đó chắc chắn là một căn bệnh nan y, hãy đến đây." Thế là bà đưa tôi lên máy bay và đưa tôi đến đó. Trải nghiệm đó thật tuyệt vời. 

 

Gabriel Morris: Thật sao? Wow. Vậy bạn đã ở đó bao lâu? 

 

Teal Swan: Gần hai tháng. Đó là khoảng thời gian dài nhất mà chúng tôi có thể xin được visa, vì Trung Quốc là một quốc gia cộng sản, họ không thực sự hoan nghênh những điều như thế này. Họ đã cố gắng loại bỏ tất cả những thực hành truyền thống đó. Vậy nên, nếu bạn đến Trung Quốc với mục đích học tập bất cứ điều gì liên quan đến truyền thống, đặc biệt là truyền thống có yếu tố tôn giáo, thì bạn phải vào theo một cách kín đáo. 

 

Gabriel Morris: Ý bạn là phải vào như thế nào? 

 

Teal Swan: Lén lút, kiểu vậy. 

 

Gabriel Morris: Đúng vậy, tôi hiểu. Thực ra, vài tháng trước tôi cũng có mặt ở Trung Quốc, nhưng chỉ vì tôi lỡ chuyến bay khi trở về từ Ấn Độ. Tôi chỉ có một đêm quá cảnh ở đó, nhưng ít nhất tôi cũng có thể đi dạo một chút, cảm nhận bầu không khí. Và tôi thực sự bị cuốn hút, chắc chắn sẽ quay lại lần nữa. 

 

Teal Swan: Đất nước đó rất tuyệt vời. 

 

Gabriel Morris: Đúng vậy. Tôi cũng từng nghe bạn kể về một câu chuyện, khi bạn ở một nhà ga xe lửa, có một người thầy đã dạy bạn cách xử lý năng lượng của người khác. Có thể nói như vậy không? 

 

Teal Swan: Đúng thế. 

 

Gabriel Morris: Bạn có thể mô tả thêm không? Đây có phải là một trong những phương pháp truyền thống của Trung Quốc không? Ông ấy có cho bạn dùng thuốc không, hay ngoài ra còn có yếu tố tâm linh nào khác? 

 

Teal Swan: Ồ, có yếu tố tâm linh rất lớn. Nhưng vấn đề là rất khó để giao tiếp với họ vì không ai biết tiếng Anh cả. Tôi có một trải nghiệm rất đặc biệt ở Trung Quốc, vì chúng tôi được đưa vào sống cùng với những người Trung Quốc truyền thống. Không ai trong số họ nói tiếng Anh. Điều đó thực sự kỳ lạ. 

 

Khi tôi vừa xuống xe buýt, họ lập tức tách tôi ra khỏi bố mẹ và nhóm người đi cùng, đưa tôi đến ở cùng các học viên khác. Ở nơi này, vị sư phụ phụ trách sẽ đi khắp nơi và chọn lựa những trẻ mồ côi mà ông ấy cảm thấy có năng lực tâm linh. Sau đó, ông sẽ mang chúng về trung tâm và đào tạo theo từng lĩnh vực khác nhau. Ông ấy có thể đào tạo ai đó trở thành đạo sĩ, võ sư, thầy chữa bệnh bằng năng lượng hay bác sĩ, tất cả tùy thuộc vào rung động năng lượng của từng người. 

 

Ông ấy đã ngay lập tức cách ly tôi khỏi nhóm, có lẽ vì nhìn thấy điều đặc biệt trong tôi. Ông cho rằng tôi có những khả năng đó, nên muốn tôi ở cùng các học viên khác. Nhưng ông cũng nhận ra rằng tôi đến từ thế giới phương Tây, nơi không ai biết cách đối phó với những điều này. Điều đó hoàn toàn đúng. Cho đến thời điểm đó, bố mẹ tôi cũng không biết phải làm gì với tôi. Họ chỉ nghĩ tôi bị bệnh tâm thần, mắc chứng synesthesia (hội chứng liên hợp cảm giác). 

 

* Hội chứng Synesthesia là hiện tượng gây ra sự giao thoa cảm giác, chẳng hạn như nếm màu sắc hoặc cảm nhận âm thanh. Một số người mô tả nó giống như có “sự đan chéo” trong não vì nó kích hoạt hai hoặc nhiều giác quan khi đáng lẽ chỉ có một giác quan được kích hoạt. (Ghi chú từ người dịch bài)

 

Khi tôi bước xuống xe buýt, họ ngay lập tức bắt đầu huấn luyện tôi để giúp tôi kiểm soát những gì tôi đang cảm nhận. Vì họ có thể nhận thấy rằng một phần vấn đề của tôi là tôi bị quá tải bởi những luồng thông tin năng lượng đang ùa đến. 

 

Ví dụ, tôi thường xuyên đội mũ trùm đầu. Có một giai đoạn tôi không thể tháo mũ ra được. Tôi phải mặc áo hoodie có mũ trùm đầu mọi lúc, vì nó giúp tôi giảm bớt luồng thông tin tiếp nhận. 

 

Và vị sư phụ nói: "Được rồi, cô bé này đang gặp vấn đề lớn trong việc xử lý các trường năng lượng chồng chéo mà cô ấy đang cảm nhận được. Vậy chúng ta sẽ dạy cô ấy cách đối phó với điều đó." Đó là lần đầu tiên có ai đó thực sự cố gắng giúp tôi. Trước đó, tôi chỉ có thể tự xoay sở, cố gắng lắng nghe trực giác của mình để tìm cách đối phó. Nhưng điều đó hoàn toàn khác với việc có một người thầy hướng dẫn thực sự.

 

Gabriel Morris: Chắc hẳn đó là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời bạn, khi có thể kết nối với thế giới vật chất và có được những nhận thức như vậy. 

 

Teal Swan: Ôi trời ơi, điều đó thật sự rất lớn lao. Nó còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Và, dĩ nhiên, đến Trung Quốc cũng là lần đầu tiên cơ thể tôi có thể giải độc khỏi ketamine* , điều này thật mỉa mai vì chúng tôi không thể nói với họ bất cứ điều gì về những gì tôi đã trải qua. Chúng tôi không có cách nào để diễn đạt vì chúng tôi không nói được ngôn ngữ của họ. 

 

* Ketamine trong tiếng Việt còn được gọi tắt là ke, là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để bắt đầu và duy trì gây mê. Chất này được bán dưới nhãn hiệu Ketalar và một số tên khác. Nó gây ra một tình trạng giống như trạng thái giống như bị thôi miên, làm giảm đau, an thần, và mất trí nhớ. Các phản ứng phụ thường gặp bao gồm các phản ứng tâm lý khi thuốc hết tác dụng. Những phản ứng này có thể bao gồm kích động, nhầm lẫn hoặc ảo giác. Cao huyết áp và chứng run cơ là hiệu ứng phụ xảy ra tương đối phổ biến, trong khi huyết áp thấp và giảm nhịp thở ít phổ biến hơn. Sự co thắt thanh quản hiếm khi xảy ra. (Ghi chú từ người dịch bài)

 

Gabriel Morris: Ồ, tôi hiểu rồi. 

 

Teal Swan: Khi chúng tôi đến đó, họ cố gắng giải thích nhiều lần rằng máu của tôi đã bị nhiễm độc… Họ nhận ra điều đó mà không cần tôi hay mẹ tôi phải nói rằng tôi thực chất đã bị nghiện ketamine do bị tiêm liên tục bởi những kẻ đã giam giữ tôi. 

 

Gabriel Morris: Tôi hiểu rồi. Tôi không quen thuộc với ketamine. Đó có phải là một loại thuốc chống trầm cảm không? 

 

Teal Swan: Không. Ketamine là loại thuốc dùng để gây mê cho mèo và chó. 

 

Gabriel Morris: À, vậy đây là cách họ cố gắng thuần hóa một con ngựa hoang à? 

 

Teal Swan: Đây là cách họ giữ tôi lệ thuộc vào họ. Ngoài ra, ketamine có một tác dụng rất kỳ lạ với tôi, đó là nó không hoàn toàn làm tê liệt cảm giác, nhưng nó khiến tôi mất khả năng cử động. Vì vậy, đối với những kẻ sử dụng nó như một công cụ tra tấn, đây là một trong những lựa chọn ưa thích. Chúng sẽ tiêm ketamine vào nạn nhân, sau đó tra tấn họ. Nạn nhân không thể cử động nhưng vẫn cảm nhận được tất cả. 

 

Gabriel Morris: Ôi trời… thật khủng khiếp. Vậy còn điều gì khác mà bạn muốn chia sẻ về trải nghiệm ở Trung Quốc không? Hai tháng ở đó hẳn phải là một khoảng thời gian đầy ắp những trải nghiệm đáng nhớ. 

 

Teal Swan: Rất tuyệt vời. Đi bộ trên Vạn Lý Trường Thành có lẽ là một trong những trải nghiệm ấn tượng nhất. 

 

Gabriel Morris: Tuyệt vời. 

 

Teal Swan: Chỉ cần chạm chân lên mảnh đất đó, tôi đã cảm nhận được tất cả những gì đã từng hiện diện ở nơi ấy. Thật kỳ lạ khi bước chân vào một đất nước có bề dày lịch sử như vậy. Ở Mỹ, đất nước của chúng ta còn khá non trẻ. Khi đặt chân đến Trung Quốc, tôi cảm thấy như thể đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác. 

 

Thật thú vị khi quan sát sự tương phản văn hóa. Tôi cảm thấy như người dân ở đó bị kiểm soát rất chặt chẽ, họ sợ phải nói bất cứ điều gì chống lại chính phủ. Nhưng mặt khác, nền văn hóa của họ lại có sự kết nối sâu sắc với những giá trị truyền thống. 

 

Tôi nhớ lúc quay trở về Mỹ, tôi đã khóc suốt dọc đường. Khi đứng tại sân bay LAX (Sân bay quốc tế Los Angeles), tôi nhìn thấy sự xa cách giữa con người với nhau ở thế giới phương Tây. Tôi cố gắng bắt gặp ánh mắt của một phụ nữ đang kiểm tra an ninh, nhưng cô ấy không hề nhìn tôi. 

 

Tôi cũng quan sát cách mọi người đi lại, gần như va vào nhau. Ở Trung Quốc, người ta có một tư duy tập thể, một ý thức cộng đồng mạnh mẽ, đó là cách mà văn hóa của họ được xây dựng. Ban đầu khi mới đến, tôi hoàn toàn bị sốc vì không hiểu làm sao mà mọi thứ vẫn có thể vận hành được giữa đám đông hỗn loạn như vậy. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, mọi thứ đều có trật tự của nó, dù thoạt nhìn có vẻ hỗn loạn. 

 

Gabriel Morris: Điều đó khiến tôi nhớ đến Ấn Độ. Tôi cũng có cảm nhận tương tự, giống như thể có một sự kết nối vô hình giữa mọi người, khiến cho sự hỗn loạn vẫn có thể vận hành một cách kỳ diệu. 

 

Teal Swan: Chính xác! Tôi cảm thấy như họ có một sự kết nối vô thức với nhau. Tôi liên tưởng điều đó với hình ảnh một đàn cá. Nhìn từ xa, nó có vẻ lộn xộn và di chuyển với tốc độ nhanh đến mức khó hiểu, nhưng thực ra chúng có sự liên kết năng lượng rất mạnh. Mỗi người đều có thể tự điều chỉnh sao cho khớp với dòng chảy chung. 

 

Ban đầu, với tư duy của một người phương Tây, tôi nghĩ: "Trời ơi, thế nào cũng có người chết! Chắc mình cũng chết mất!". Nhưng rồi tôi nhận ra, khi quay trở về Mỹ, cảm giác như mình đã mất đi sự kết nối đó. 

 

Gabriel Morris: Đúng vậy. Tôi hoàn toàn đồng ý. 

 

Teal Swan: Khi quay lại Mỹ, tôi chứng kiến mọi người gần như đâm sầm vào nhau trên đường. Điều đó khiến tôi kinh ngạc. Tôi cố tránh sang một bên, nhưng người khác lại đi theo hướng đó. Cứ như thể chúng tôi hoàn toàn lạc nhịp với nhau. 

 

Tôi có cảm giác rằng người Mỹ thậm chí còn cố tình va vào nhau để tìm kiếm sự kết nối. Khi tôi ngồi trong sân bay và quan sát, tôi thấy mọi người va vào nhau rồi nói "Xin lỗi". Nhưng tôi có thể cảm nhận được năng lượng của họ, đó không phải là một lời xin lỗi đơn thuần. Thực tế, họ muốn có một sự tương tác, một sự kết nối, bởi vì trong xã hội phương Tây, chúng ta quá tách biệt đến mức có thể sẵn sàng đâm vào nhau chỉ để cảm nhận sự hiện diện của một ai đó. 

 

Gabriel Morris: Đúng vậy. Tôi cũng có cảm giác tương tự khi trở về từ Ấn Độ. Đường phố ở phương Tây dường như quá trống trải. Ở Ấn Độ, lúc nào cũng tràn ngập con người, cuộc sống, đủ loại âm thanh, sự tương tác không ngừng nghỉ. Mọi thứ luôn sống động, đôi khi quá tải, nhưng cũng đầy thú vị. Ngược lại, khi quay lại Mỹ, đặc biệt là những thị trấn nhỏ, mọi thứ trở nên quá yên tĩnh. Tôi có cảm giác như nền văn hóa ở đây quá đơn điệu. 

 

Teal Swan: Ồ, còn chuyện ăn uống nữa. Bạn có ăn thử món ăn truyền thống nào ở Trung Quốc không? 

 

Gabriel Morris: Không, tôi chỉ ăn trong khách sạn thôi. 

 

Teal Swan: Ở Trung Quốc, cách ăn uống truyền thống rất thú vị. Thường thì mọi người đến một nhà hàng, nơi chỉ phục vụ một thực đơn cố định. Họ ngồi quanh một bàn lớn với mâm xoay ở giữa. Mọi người sẽ cùng chia sẻ thức ăn, chuyền đĩa qua lại và trò chuyện về món ăn. Đó là một trải nghiệm rất gắn kết. 

 

Khi quay trở lại Mỹ, tôi cảm thấy rất hụt hẫng với cách ăn uống ở đây. Tôi còn biết nhiều sinh viên quốc tế cảm thấy rất cô đơn và thậm chí trầm cảm khi lần đầu tiên trải nghiệm văn hóa ăn uống ở phương Tây, nơi mỗi người gọi món riêng và không chia sẻ với ai. Việc ăn uống ở đây không còn là một trải nghiệm kết nối nữa. 

 

Gabriel Morris: Tôi hiểu rồi. Ở Ấn Độ thì không hoàn toàn giống như vậy, nhưng vẫn có sự gắn kết hơn so với phương Tây. Ví dụ, bạn có thể dễ dàng ngồi chung bàn với người lạ, chỉ cần gật đầu một cái là được. Người Ấn còn có thói quen ăn bằng tay, tạo nên một sự tương tác rất trực tiếp với thức ăn của họ.

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=q4QVkKi9yg0

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.