Teal Swan Transcripts 040 - Có phải là ích kỷ khi tìm kiếm hạnh phúc? (Giúp bản thân và giúp người khác)

 

Teal Swan Transcripts 040


Có phải là ích kỷ khi tìm kiếm hạnh phúc? (Giúp bản thân và giúp người khác)

 

08-12-2012




Hôm nay, tôi quyết định giải quyết vấn đề mà nhiều người gặp phải với những lời dạy liên quan đến việc phát triển hạnh phúc của chính mình. Vậy nên, câu hỏi mà chúng ta sẽ cùng tìm hiểu hôm nay là: Việc tìm kiếm, theo đuổi và tập trung vào hạnh phúc của bản thân có nuôi dưỡng bản ngã không? Nói cách khác, tập này sẽ xoay quanh việc giúp chính mình và giúp đỡ người khác. 

 

Khi tôi nói rằng bạn không thể tạo ra thực tại cho ai đó, bạn không thể cứu ai đó khỏi suy nghĩ của chính họ, rất nhiều lần điều đó bị hiểu sai thành "đừng giúp ai cả", như thể họ xứng đáng trải nghiệm mọi điều mà họ đã tập trung vào, và vì thế bạn không nên can thiệp. Nhưng, đây không phải là những gì tôi muốn nói.

 

Ý tôi muốn nói là, dù bạn có muốn giúp ai đó đến mức nào đi nữa, bạn cũng không thể suy nghĩ thay họ. Và vì suy nghĩ tạo ra thực tại, bạn không thể tạo ra thực tại cho người khác. Một cách đơn giản để giải thích điều này là: dù bạn có cho ai đó bao nhiêu tiền, thậm chí là một triệu đô, nếu người đó vẫn duy trì lối suy nghĩ về sự thiếu thốn, họ sẽ nhanh chóng rơi vào cảnh nghèo đói trở lại. Bạn không thể nghĩ những suy nghĩ dồi dào thay cho họ, và vì vậy, bất kể bạn làm gì để giúp họ, họ vẫn sẽ tiếp tục củng cố, tái tạo và biểu hiện những tình huống gắn với sự nghèo khó nếu họ không thay đổi tư duy của chính mình về sự thiếu thốn. Vấn đề nằm ở cách chúng ta giúp đỡ người khác, chứ không phải sự giúp đỡ thực sự mà chúng ta dành cho mọi người. 

 

Một vấn đề khác thường được đưa ra để phản bác những bài giảng của tôi là về bản ngã. Họ cho rằng việc khuyên ai đó rút sự chú ý khỏi thế giới bên ngoài để tập trung hoàn toàn vào bản thân, vào hạnh phúc của chính mình và tìm thấy sự cân bằng bên trong thay vì đi vòng quanh để giúp đỡ thế giới là một dạng của bản ngã ích kỷ. Nhưng đây là một cách nhìn sai lầm, vì thực tế không có gì tách biệt khỏi bạn. Bạn ảnh hưởng đến toàn bộ thực tại của mình và tất cả mọi người trong đó bằng cách thay đổi tần số rung động của bản thân, vì toàn bộ thực tại, bao gồm cả những con người trong đó, là sự phản chiếu của ý thức của bạn. Bạn chính là máy chiếu. 

 

Thực tại của bạn là màn chiếu. Không có cách nào khác để thực sự thay đổi và cải thiện thực tại ngoài việc thay đổi chính mình. Nếu bạn muốn chấm dứt chiến tranh, hãy chấm dứt nó bên trong chính mình. Nếu bạn muốn xóa bỏ nghèo đói, hãy xóa bỏ nó từ trong tâm trí của bạn. Nếu bạn muốn chấm dứt đau khổ, hãy kết thúc nó trong nội tâm của mình. 

 

Bạn sẽ không thể nhìn thấy những khổ đau trong thế giới này và cảm thấy bất lực trước chúng nếu bạn không cảm thấy bất lực trước chính nỗi đau của mình. Bạn đến thế giới này để trải nghiệm góc nhìn riêng biệt của bản thân. Nhưng nếu bạn chống lại góc nhìn riêng biệt ấy, tức là bạn đang đối đầu với chính mình và đi ngược lại với mục đích ban đầu khi đến cuộc đời này. Bí quyết là đừng để bản thân bị lạc lối trong ảo tưởng của bản ngã, quên mất rằng nó chỉ là một góc nhìn tạm thời. 

 

Điều thú vị là những người có trái tim nhạy cảm, những người dễ bị tổn thương vì đau khổ của thế giới, một nhóm người có lúc rơi vào trong những ngày không tốt, lại là những người bị cuốn sâu nhất vào ảo tưởng của bản ngã. Chúng ta nghĩ rằng việc tập trung vào bản thân đồng nghĩa với việc chúng ta tự cô lập trong một bong bóng màu hồng, phớt lờ vấn đề của thế giới và bỏ mặc tất cả chỉ để lo cho trải nghiệm nội tại của mình và hạnh phúc cá nhân. Nhưng thực ra, chính những người tin rằng thế giới và người khác là tách biệt với họ mới là những người bị mắc kẹt sâu nhất trong ảo tưởng về cái tôi riêng lẻ, mà đó chính là định nghĩa thực sự của bản ngã. 

 

Không có gì trong thực tại của bạn tồn tại ngoài chính bạn. Bạn là đứa trẻ đang chết đói ở châu Phi, nó là sự phản chiếu của phần bạn đang thiếu thốn. Bạn là người đàn ông ngồi trong căn biệt thự triệu đô, anh ta là sự phản chiếu của lòng đố kỵ bên trong bạn. Bạn là đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, nó là sự phản chiếu của tiềm năng thuần khiết trong bạn. Bạn là con chó đang chơi với món đồ nhai của nó, nó là sự phản chiếu của phần vô tư, hồn nhiên trong bạn. 

 

Những gì tồn tại trong thực tại bên trong của bạn chính là thứ sẽ biểu hiện ra bên ngoài. Và không có gì, tôi nhắc lại, không có gì quan trọng hơn việc tập trung vào thực tại bên trong của chính mình. Khi giúp đỡ người khác, điều quan trọng nhất bạn có thể làm là cải thiện trạng thái bên trong của mình. Bởi vì chính trạng thái bên trong đó đang đồng bộ hóa với và đồng sáng tạo nên những trải nghiệm như nghèo đói, chiến tranh và đau khổ. 

 

Tôi muốn cho bạn một hình ảnh khác về một trái tim nhân hậu. Hãy tưởng tượng rằng bạn đang ở trong một lớp học với một chiếc máy chiếu đang trình chiếu hình ảnh lên tường. Một người có trái tim nhân hậu, những người tin rằng họ cần làm điều gì đó để sửa chữa vấn đề trên hành tinh này bằng hành động vật chất thay vì nâng cao rung động bên trong của chính mình, giống như người cố gắng thay đổi hình ảnh trên tường mà không chạm vào máy chiếu.

 

Tôi thích hình ảnh một người đứng sát vào tường, vung tay loạn xạ cố gắng nắm bắt và thay đổi những hình ảnh đang được chiếu lên đó, tìm mọi cách để thay đổi chúng mà không hề nhận ra những hình ảnh đó đến từ đâu. Nói cách khác, họ chưa bao giờ dừng lại, quay đầu lại và nhận ra rằng những hình ảnh đó được chiếu ra từ máy chiếu. Và trong thực tại này, máy chiếu chính là bạn. 

 

Khi chúng ta bị mắc kẹt trong ảo tưởng về sự tách biệt, tức là bản ngã, đây là cách chúng ta cố gắng giải quyết vấn đề. Chúng ta cố gắng thay đổi mọi thứ bên ngoài để có thể cảm thấy tốt hơn khi nhìn vào nó. 

 

Nhưng vấn đề không bao giờ biến mất, bởi vì chúng ta chưa bao giờ cải thiện hình ảnh trên màn chiếu, hình ảnh phản chiếu chính thực tại của chúng ta. Chúng ta chưa bao giờ rút sự chú ý của mình ra khỏi các vấn đề bên ngoài đủ lâu để có thể thay đổi những suy nghĩ và niềm tin bên trong chính mình. Nếu đây là sự thật của thực tại, đặc biệt nếu sự thật của thực tại là tính nhất thể, thì làm sao có thể nói rằng tập trung vào bản thân đồng nghĩa với việc bỏ rơi thế giới? Bạn chính là thế giới. Cải thiện bản thân chính là cải thiện thế giới. 

 

Đây là sự thật về thực tại của bạn, và tôi muốn nói với bạn rằng không có gì kém hiệu quả hơn việc cố gắng thực hiện các hành động vật chất để thay đổi vô số vấn đề trong thực tại bên ngoài, trong khi chưa bao giờ quay lại và sửa chữa nguồn gốc thực sự của những vấn đề đó, tức là chính bạn, máy chiếu. Việc tìm kiếm hạnh phúc không phải là một giải pháp tạm thời. Đó là điều thay đổi toàn bộ thực tại của bạn. Người hạnh phúc không gây tổn thương cho người khác. Nếu tất cả mọi người sinh ra trên thế giới này tập trung vào sự hài hòa và niềm vui của chính mình đến mức họ không bao giờ tách rời khỏi nó, thì sẽ không còn chiến tranh, không còn nghèo đói, không còn đau khổ. 

 

Và nếu bạn thực sự muốn giúp đỡ mọi người, đây là điều bạn nên làm: Hãy tự tìm kiếm hạnh phúc. Hãy tự tìm kiếm sự dồi dào. Hãy tìm tất cả những điều mà bạn muốn tạo ra trong thế giới này ngay bên trong chính mình, và bạn sẽ trở thành một ngọn hải đăng cho xã hội. Bạn sẽ là ánh sáng dẫn đường cho những điều bạn muốn mang lại cho thế giới. 

 

Khi bạn làm điều này, mọi hành động mà bạn cảm thấy có cảm hứng để thực hiện sẽ trở nên dễ dàng và đúng đắn. Mọi hành động sẽ được dẫn dắt từ cảm hứng thực sự, và bạn sẽ đồng bộ với giải pháp. Bạn chỉ có thể dạy người khác bằng chính ví dụ của mình. Nếu bạn chỉ tập trung vào vấn đề, tất cả những gì bạn dạy và duy trì chỉ là vấn đề. Nhưng nếu bạn trở thành giải pháp, bạn sẽ chỉ cho người khác cách để tự làm điều đó. Bạn sẽ giúp họ học cách tạo ra thực tại của chính họ. 

 

Bằng cách này, họ sẽ trở nên mạnh mẽ. Còn nếu bạn chỉ đơn thuần lao vào để cứu ai đó, bạn đang củng cố niềm tin rằng họ là nạn nhân và họ bất lực. Đây là lý do tại sao những người luôn cố gắng giúp đỡ người khác, chúng ta có thể gọi họ là những “người cứu giúp”, lại thường xuyên gặp phải sự phản kháng từ chính những người mà họ đang cố gắng giúp đỡ. Bạn đã nhận thấy rằng sự giúp đỡ của mình thường chỉ dẫn đến sự oán giận chưa? Lý do là vì mặc dù “người cứu giúp” đang cố gắng hành động để tiến về phía giải pháp, nhưng họ chưa cải thiện chất lượng và hướng đi của sự tập trung của mình. 

 

Họ vẫn tập trung vào vấn đề, và do đó, đó chính là thứ mà họ đang thêm năng lượng vào. Khi bạn bước vào một căn phòng có một người bệnh và điều bạn tập trung vào là bệnh tật của họ, bạn đang góp phần làm tăng thêm bệnh tật. Khi một ai đó cảm thấy bất lực và bạn bước vào với tư cách là một người cứu giúp, tập trung vào sự bất lực của họ, bạn đang củng cố thông điệp rằng họ bất lực, và đó chính là điều họ sợ hãi, khiến họ phản kháng lại bạn. Họ cảm nhận được năng lượng của sự tập trung của bạn. Họ cảm nhận rằng nó được định hướng vào sự nghi ngờ về khả năng của họ. Họ cảm nhận rằng nó tập trung vào bệnh tật của họ, chứ không phải vào giải pháp của họ, bất kể những gì bạn đang cố gắng làm. 

 

Bất kỳ sự giúp đỡ nào được trao đi từ trạng thái rung động này sẽ dẫn đến sự oán giận từ phía người nhận. Thông điệp mà “người cứu giúp” gửi đến những người họ đang giúp đỡ không phải là một thông điệp truyền cảm hứng, mà là một thông điệp củng cố tâm lý nạn nhân. Nếu bạn nhìn ai đó như một “kẻ yếu thế”, bạn đang nuôi dưỡng ý tưởng đó. Bạn không thể giúp ai đó thoát khỏi cảm giác là “kẻ yếu thế” khi chính bạn vẫn đang nhìn họ theo cách đó. 

 

Một cách khác mà những người có xu hướng cứu giúp thường bị lạc lối trong bản ngã là khi danh tính của họ bắt đầu gắn chặt với việc giúp đỡ người khác.

 

Danh tính chính là bản ngã. Vì vậy, khi chúng ta gắn chặt với danh tính của mình là “người giúp đỡ”, chúng ta đang nuôi dưỡng bản ngã của mình khi giúp đỡ người khác. Chúng ta rất dễ phát triển bản ngã này khi tin rằng chỉ khi giúp đỡ người khác thì chúng ta mới được yêu thương, hoặc chúng ta vô giá trị nếu không làm được điều đó. Việc giúp đỡ người khác trở thành cách để chúng ta lấp đầy khoảng trống bên trong, nơi mà lẽ ra phải là giá trị bản thân. Vì thế, những người trong chúng ta bị ám ảnh bởi việc giúp đỡ cũng không khác gì những con nghiện. 

 

Có người nghiện heroin, có người nghiện giúp đỡ người khác. Chúng ta có một khoảng trống bên trong nơi mà lẽ ra giá trị bản thân nên tồn tại, và chúng ta lấp đầy khoảng trống đó bằng cách giúp đỡ người khác vì đó là điều duy nhất giúp chúng ta cảm thấy mình là một người tốt. Chúng ta giúp đỡ người khác để cảm thấy tốt về bản thân mình. Đó là bản ngã thuần túy. Chúng ta đang sử dụng người khác như một cách để lấp đầy sự thiếu hụt trong giá trị bản thân của mình. 

 

Thay vì trực tiếp lấp đầy khoảng trống đó bằng cách hướng sự tập trung tích cực vào bản thân, chúng ta lại sử dụng người khác như một loại thuốc để lấp đầy nó. Trong tất cả những gì tôi dạy, tôi không hề nói rằng bạn không nên giúp đỡ ai cả. Nếu bạn đang trong trạng thái hòa hợp với chính mình, thì những người bạn gặp gỡ sẽ là những người mà bạn có thể giúp đỡ nếu họ cần. Nếu bạn đang mất cân bằng, rất có thể bạn sẽ liên tục đối mặt với những tình huống mà bạn không thể giúp được, thậm chí cảm thấy hoàn toàn bất lực.

 

Nếu việc cho tiền một người ăn xin khiến bạn cảm thấy tốt, hãy cho họ tiền. Nếu bạn cảm thấy vui khi nhận nuôi một chú chó hoang, hãy nhận nuôi nó. Bạn không phải là người “cứu” con chó khỏi thực tại của nó khi bạn nhặt nó lên. Chú chó hoang đã tự thu hút sự giúp đỡ đến với mình nếu bạn chính là người lái xe ngang qua và nhặt nó lên. Đó là một sự đồng sáng tạo. Khi bạn càng hòa hợp với bản thân, thì cảm giác giúp đỡ người khác sẽ càng dễ chịu hơn, bởi vì bạn sẽ thực sự thành công trong việc đó. 

 

Và điều đó sẽ không xuất phát từ một trạng thái ý thức về sự thiếu thốn hay mất mát trong bạn. Bạn sẽ không còn bị mắc kẹt trong ảo tưởng rằng thế giới cần được cứu. Bạn sẽ không cảm thấy bị đè nặng bởi trách nhiệm giúp đỡ. Thay vào đó, bạn sẽ chỉ cảm thấy niềm vui, niềm vui khi trở thành một phần trong hành trình của ai đó trên con đường tiến đến hạnh phúc. 

 

Tôi từng quen một người có “tấm lòng nhân hậu” như vậy. Cô ấy là một người không thể ngừng giúp đỡ. Một ngày nọ, cô bắt đầu cho một nhóm nhỏ những con mèo hoang ăn. Ngày nào cô cũng đến, và ngày nào cũng có thêm nhiều con mèo xuất hiện. Chẳng bao lâu, cô nhận ra rằng mình đã tiêu toàn bộ số tiền thuê nhà để mua thức ăn cho lũ mèo, và càng ngày càng có nhiều mèo hơn. Cô tìm đến tôi với cảm giác tội lỗi vô cùng mãnh liệt. 

 

Cô ấy đang thực hiện những hành động để giúp lũ mèo mà không hề cải thiện rung động bên trong mình, điều thực sự đã góp phần tạo ra trải nghiệm về những con mèo hoang này. Trong tâm trí cô, những con mèo này là những sinh vật bị bỏ rơi, chúng quý giá, chúng giống như những đứa trẻ vô tội đang cần được chăm sóc, và không ai có thể giúp chúng ngoài cô. Những con mèo này thực chất là sự phản chiếu của chính bản thân cô trong quá khứ, một đứa trẻ bị cha bỏ rơi khi còn rất nhỏ. Cô đang “nuôi dưỡng” chính nỗi đau bị bỏ rơi của mình, và đó là lý do cô cảm thấy thôi thúc mãnh liệt phải chăm sóc những con mèo này. 

 

Và rồi ngày càng nhiều mèo hơn xuất hiện, cho đến khi cô hoàn toàn kiệt quệ trong việc chăm sóc chúng. Giải pháp thực sự cho vấn đề này là cô ấy cần hướng sự tập trung vào bên trong và giải quyết những cảm xúc liên quan đến tổn thương mà cô đã trải qua khi bị cha mình bỏ rơi lúc nhỏ. Nếu cô làm được điều đó, cô sẽ không còn thu hút những trải nghiệm như vậy, những con mèo hoang tuyệt vọng cần được chăm sóc. 

 

Mèo chỉ đơn giản là muốn có thức ăn. Nếu cô ấy ngừng cho chúng ăn, không có nghĩa là chúng sẽ chết đói. Chúng sẽ không ngồi đó tự hỏi tại sao cô lại bỏ rơi chúng, chúng sẽ đi tìm thức ăn ở nơi khác.

 

Toàn bộ sự kiện này là một sự sáng tạo dựa trên thực tại bên trong của người phụ nữ ấy, người đã thu hút trải nghiệm này như một sự phản chiếu của chính nỗi đau bị bỏ rơi và cảm giác tội lỗi trong cô. Đây cũng là điều xảy ra với tất cả chúng ta. Bạn và tôi đều biết rằng nếu bạn có thể giúp ai đó, thì việc không giúp họ sẽ không bao giờ mang lại cảm giác dễ chịu. Chúng ta được đặt vào những hoàn cảnh trong cuộc sống nơi mà ta có khả năng giúp đỡ những người gần gũi nhất với mình. Nhưng cũng có những tình huống mà chúng ta gặp phải, nơi chúng ta không thể làm gì cả. Việc chỉ tập trung vào những hoàn cảnh như vậy thay vì hướng vào bên trong để tìm hiểu điều gì đã tạo ra trải nghiệm đó, chỉ càng củng cố thêm cảm giác bất lực của chúng ta. 

 

Nó hoàn toàn không mang lại lợi ích gì. Bạn chắc chắn không ở trạng thái hòa hợp nếu bạn có khả năng giúp ai đó mà lại không làm. Thực tế, khi bạn đã thanh lọc hoàn toàn rung động bên trong của mình, cuộc sống của bạn sẽ dường như xoay quanh việc giúp đỡ người khác, bởi vì sự biểu hiện tự nhiên của một người càng thanh lọc bản thân là giúp người khác làm điều tương tự. Mấu chốt của việc giúp đỡ là giúp đến mức mà nó không làm mất đi hạnh phúc của chính bạn. Mỗi người chúng ta đều phải thành thật với chính mình về ranh giới đó, và ranh giới này sẽ thay đổi tùy thuộc vào mức độ rung động của chúng ta. 

 

Bạn không thể giúp ai đó mà để điều đó lấy đi hạnh phúc của mình, và nghĩ rằng điều đó đang thực sự giải quyết vấn đề cho bất kỳ ai. Hầu hết những người có tấm lòng nhân hậu, những người muốn giúp đỡ tất cả mọi người trên hành tinh này, không dành thời gian để dừng lại và thực sự thành thật với bản thân về việc liệu sự chú ý của họ vào tin tức hay vào những con người, sự việc cần giúp đỡ xung quanh có thực sự giúp ích hay không. Hay liệu họ chỉ đang làm hao mòn năng lượng từ giải pháp, bởi vì họ quá tập trung vào khổ đau trên thế giới này đến mức vô tình góp phần làm nó thêm lớn mạnh. Nếu tất cả chúng ta là một, thì chúng ta sẽ không thực sự giác ngộ cho đến khi tất cả mọi sinh thể trong vũ trụ đều giác ngộ. Nhưng bạn không bị bất lực bởi chính nỗi đau của mình, vì vậy bạn vẫn có thể vô cùng hiệu quả. Bạn có thể hoàn toàn hiện diện vì họ. 

 

Đây chính là điều chúng ta hướng đến khi nói rằng hãy tìm sự hòa hợp và hạnh phúc của chính bạn trước. Chỉ khi đó, bạn mới thực sự có thể sẵn sàng cho những người cần bạn. Khi bản thân ta còn đang đau khổ, điều đó chẳng khác gì những người què cố giúp những người què khác, ta sẽ giúp họ cho đến khi ta kiệt sức và không thể giúp nữa, ngay cả khi ta muốn. Theo mọi nghĩa, chúng ta đang bị tê liệt bởi chính sự bỏ rơi bản thân mình. Đây là lý do tại sao những người có tấm lòng nhân hậu trên thế giới này thường là những người không ổn định nhất về mặt cảm xúc, tinh thần, và cuối cùng là cả thể chất. 

 

Ở một cấp độ nào đó, việc họ tập trung vào vấn đề, vào công lý và sự đau khổ đã khiến họ trở thành kẻ đối đầu với chính cuộc sống, và đúng theo nghĩa đen, trái tim họ đang chảy máu. Với một trái tim rỉ máu, bạn không thể thực sự giúp ai cả, bạn đã mất đi khả năng đó. Sự đau khổ của chính bạn lấy đi năng lượng mà bạn có thể đóng góp cho người khác. 

 

Tôi muốn khép lại bằng một điều để bạn suy ngẫm trong tuần tới: Người mà bạn giúp đỡ chính là hình ảnh phản chiếu của thế giới nội tâm trong bạn. 

 

Khi họ cầu xin sự giúp đỡ, đó cũng là chính bạn đang cầu xin sự giúp đỡ từ bản thân mình. Khi họ khao khát tình yêu, đó là chính bạn đang khao khát tình yêu từ chính mình. Khi họ muốn được giải cứu, đó là chính bạn đang mong muốn được giải cứu khỏi chính mình. 

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=n6c1nbfp4A8

 

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.