Teal Swan Transcripts 036
Tại sao mọi
người thích xem phim kinh dị?
04-11-2012
Xin chào mọi người!
Tuần này tôi nhận
được một câu hỏi rất hay. Mọi câu hỏi đều là câu hỏi hay, nhưng tôi nghĩ câu hỏi
này đặc biệt thú vị, vì vậy hôm nay tôi sẽ trả lời nó.
Câu hỏi là:
"Bạn nghĩ gì về phim kinh dị, và nếu bản chất con người là tốt, thì làm thế
nào để giải thích việc mọi người lại thích những bộ phim đầy bạo lực và máu
me?"
Trước tiên, tôi
muốn nói về adrenaline. Khi chúng ta sợ hãi, cơ thể ngay lập tức giải phóng
endorphin, dopamine và norepinephrine.
Cocaine, vốn từ
lâu được coi là chất gây nghiện nhất trên Trái Đất, thực chất chỉ đơn giản là
làm tràn ngập não bộ với dopamine. Norepinephrine, mặt khác, bắt chước tác động
của chất gây nghiện đứng thứ hai trên thế giới, đó là chất kích thích (speed).
Các chất hóa học thần kinh trong cơ thể chúng ta không giống hệt các loại ma
túy bất hợp pháp, thực tế, chúng còn mạnh hơn rất nhiều.
Endorphin phổ biến
nhất do cơ thể sản sinh có sức mạnh gấp 100 lần, và do đó gây nghiện hơn, so với
morphine. Chúng ta bị nghiện chính các chất hóa học thần kinh của mình, chủ yếu
vì cách chúng khiến ta cảm thấy. Những chất này tồn tại để giúp chúng ta vượt
qua những tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Chúng có thể cung cấp một sự giảm
đau mạnh mẽ cũng như một nguồn năng lượng bùng nổ. Chúng ta không chỉ bị nghiện
cảm giác khi adrenaline dâng trào, mà còn nghiện cả cảm giác nhẹ nhõm khi mối
đe dọa qua đi.
Trong một bộ
phim kinh dị, có nhiều khoảnh khắc một người đang trải qua nỗi sợ tột độ bỗng
buông bỏ sự kháng cự, điều này mang đến một trải nghiệm vô cùng mãnh liệt. Đó
là một sự giải tỏa cực độ khi não bộ nhận thức rằng mối đe dọa đã biến mất.
Ví dụ, khi bộ
phim kết thúc, khi một nhân vật trong phim đã đến nơi an toàn, hay khi dòng chữ
kết thúc hiện lên trên màn hình, cơ thể bạn bắt đầu thả lỏng. Điều này mô phỏng
cơ chế giảm căng thẳng, tạo ra cảm giác hưng phấn. Sự giải tỏa mạnh mẽ này mang
lại cảm giác thoải mái mà nhiều người không có trong cuộc sống hàng ngày.
Ảnh hưởng lâu
dài của chứng nghiện này lên cơ thể có thể gây hại tương tự như ma túy bất hợp
pháp, và cơn cai nghiện cũng rất rõ rệt. Nếu ai đó đang sống trong trạng thái
trầm cảm hoặc căng thẳng kéo dài, thì trải nghiệm một bộ phim kinh dị, với sự
giải tỏa đi kèm khi endorphin được giải phóng, có thể là thứ gần nhất với sự nhẹ
nhõm mà họ từng biết. Đó là lý do họ liên tục tìm đến phim kinh dị hoặc những bộ
phim chứa yếu tố bạo lực. Họ đang tìm kiếm một cách kích thích sự giải tỏa đó từ
bên ngoài, vì họ không biết cách tìm thấy nó từ bên trong.
Xem phim kinh dị
cho phép diễn ra một quá trình thanh lọc cảm xúc nội tâm, và bất kỳ sự vận động
nào của cảm xúc cũng là một điều tích cực đối với những người đang mắc kẹt
trong một trạng thái cảm xúc cố định.
Không ai thực sự
thích bị sợ hãi. Họ thích cảm giác adrenaline và thích cảm giác nhẹ nhõm sau
đó. Khi adrenaline lên cao, nó thường làm lu mờ ký ức về khoảnh khắc căng thẳng
khi xem phim, và vì vậy, khi nhớ lại, chúng ta nói rằng mình thích cảm giác sợ
hãi.
Sự khác biệt giữa
"thích bị sợ hãi" và "thực sự thích bị sợ hãi" có thể thấy
rõ khi so sánh những người chỉ xem phim kinh dị trên màn ảnh với những người
đang thực sự trải nghiệm nỗi kinh hoàng ngoài đời thực. Những người thích cảm giác mạnh sử dụng phần
não bộ có khả năng nhận thức để biết rằng bộ phim kinh dị không thể gây hại cho
họ thực sự. Vì có cảm giác kiểm soát này, họ cảm thấy thoải mái khi trải nghiệm
sự hưng phấn và các trạng thái cảm xúc phức tạp mà phim mang lại. Điều này đặc
biệt có lợi khi ai đó đã trở nên tê liệt với hệ thống hướng dẫn cảm xúc của
mình hoặc khi họ đang sống trong trạng thái căng thẳng liên tục.
Dòng chảy cảm
xúc khiến chúng ta cảm thấy mình đang sống. Đây là lý do nhiều người nói rằng sợ
hãi khiến họ cảm thấy mình "đang sống".
Tuy nhiên, nếu một
người xem phim kinh dị mà gặp khó khăn trong việc phân biệt giữa thực tế và giải
trí, thì bộ phim đó sẽ không còn mang lại sự thích thú nữa.
Những người mắc
chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) đã trải qua điều gì đó trong cuộc
sống khiến họ cảm thấy sợ hãi tột độ trước nhiều tác nhân kích thích khác nhau.
Họ trải nghiệm những nội dung giải trí như thể chúng thực sự đang diễn ra,
không thể phân biệt đâu là hiện thực và đâu là hình ảnh trên màn ảnh. Điều đó
có thể gợi lại trải nghiệm mà họ đã từng có hoặc có thể có trong tương
lai.
Vì vậy, điều khiến
một bộ phim kinh dị trở nên hấp dẫn đối với một số người chính là họ nghĩ rằng
mình có thể phân biệt được giữa thực tế và hư cấu. Bất kỳ ai đã thực sự trải
nghiệm những điều tương tự như trong một bộ phim hành động hay kinh dị sẽ không
còn cảm thấy thích thú nữa. Bởi vì với họ, cảm giác sợ hãi là điều vô cùng thực
tế, nó là một mối đe dọa thực sự đối với sự an toàn của họ.
Mức độ chịu đựng
của mỗi người đối với nỗi sợ hãi khác nhau rất nhiều, tùy thuộc vào trải nghiệm
sống của họ.
Có hai lý do
chính nữa giải thích vì sao một người lại thích xem phim kinh dị.
Lý do đầu tiên
là xã hội ngày nay mà chúng ta đang sống là một xã hội bị ngắt kết nối. Chúng
ta đã đánh mất sự gắn kết cộng đồng. Khi bạn ngồi xem một bộ phim kinh dị và la
hét cùng những người khác trong rạp, bạn đang chia sẻ những cảm xúc rất riêng
tư và mãnh liệt với những người xung quanh. Điều này tạo ra cảm giác kết nối với
những người khác. Chính cảm giác kết nối này là một phần lý do khiến chúng ta
tìm kiếm sự sợ hãi.
Đó là lý do có
câu nói đùa rằng, nếu bạn muốn gần gũi hơn với người mà bạn có cảm tình, hãy dẫn
họ đi xem phim kinh dị.
Lý do tiếp theo
là lòng dũng cảm giúp củng cố bản thân. Đặc biệt đối với nam giới, một phần lý
do họ bị thu hút bởi phim kinh dị, nhà ma hoặc những trải nghiệm rùng rợn khác
là vì nó cho họ cơ hội chinh phục một điều gì đó có vẻ đe dọa. Mặc dù nó không
thực sự gây nguy hiểm, nhưng việc vượt qua nỗi sợ này mang lại cảm giác thành
công và sự thỏa mãn nội tại.
Thực tế rằng
chúng ta có thể kiểm soát nỗi sợ bằng một chiếc điều khiển từ xa hoặc làm chủ
nó vì nó không có thật, giống như một ngôi nhà ma, khiến chúng ta cảm thấy mạnh
mẽ hơn và tốt hơn về bản thân.
Sự hấp dẫn của
lòng dũng cảm này cũng gắn liền với quá trình tiến hóa của chúng ta. Là những
sinh vật có khả năng sáng tạo, với mục đích thúc đẩy giới hạn trong thế giới vật
chất, loài người là một loài tìm kiếm sự mới lạ và cường độ mạnh mẽ.
Homo sapiens là
nhóm người duy nhất trong số các loài hominid (vượn người) sơ khai di cư ra khắp
thế giới. Việc này đòi hỏi rủi ro lớn. Di chuyển đến những khu vực có điều kiện
sống khắc nghiệt hơn trên Trái Đất, nơi mà vào một số thời điểm trong năm, thịt
là nguồn thực phẩm duy nhất, buộc con người phải thích nghi để bắt đầu ăn thịt.
Để làm được điều
này, chúng ta cần săn bắt để sinh tồn, và những người sẵn sàng chấp nhận rủi ro
hơn thường có nhiều khả năng trở thành thợ săn thành công. Vì vậy, một mức độ
hành vi chấp nhận rủi ro nhất định, được thúc đẩy bởi phần thưởng, đã trở thành
một phần hoạt động trong DNA của hầu hết con người.
Nghiện
adrenaline là một hình thức trốn chạy, giống như mọi loại nghiện khác. Adrenaline
che giấu những cảm xúc sâu sắc hơn mà chúng ta có, sự mất kết nối, mất mát và bị
bỏ rơi. Những người có những cảm xúc và trải nghiệm này nhưng chưa chữa lành
chúng sẽ tìm đến adrenaline để che lấp những tổn thương sâu bên trong. Chúng ta
đang chạy trốn, và sử dụng những thứ mang lại cảm giác adrenaline như một cái cớ.
Mặc dù những người
thích phim kinh dị về bản chất là người tốt hoặc chỉ đơn giản là nghiện những cảm
giác mà phim kinh dị và hình ảnh bạo lực mang lại, nhưng theo quan điểm cá nhân
tôi, kiểu nghiện này vô cùng có hại, không chỉ đối với cá nhân chúng ta, mà còn
đối với cả thế giới. Mang sự méo mó bạo lực vào cuộc sống trong một vũ trụ được
quản lý bởi luật hấp dẫn chẳng khác nào đang đùa với lửa.
Chúng ta bị sốc
trước những sự kiện "thực tế", như vụ xả súng trong rạp chiếu phim ở
Colorado vào tháng 7 năm 2012. Nhưng chúng ta lại không sẵn sàng hiểu rằng mỗi
người bước vào rạp chiếu phim hôm đó đều đang ngồi xuống để xem một bộ phim có
nội dung về xả súng, giết người và hồi hộp.
Tôi tin rằng,
cho đến khi chúng ta ngừng vạch ra ranh giới giữa giải trí và thực tế, một ranh
giới thực chất không hề tồn tại, chúng ta sẽ tiếp tục gieo mầm mống hủy diệt
cho tương lai của xã hội. Mục đích của phim kinh dị hay những bộ phim đầy bạo lực
là để kích thích và giải trí. Nhưng việc lấy ý tưởng giết chóc và tra tấn làm
phương tiện để tạo sự hồi hộp cho khán giả là một điều đáng lo ngại. Nó cho thấy
chúng ta đã mất kết nối với sự sống và với chính bản thân mình.
Loại hình giải
trí này hạ thấp giá trị của sự sống và bóp méo nhận thức về những gì có thể chấp
nhận được. Nó còn tiếp thêm nhiên liệu cho sự mất kết nối mà chúng ta đang phải
đối mặt, ảnh hưởng đến thực tế vật chất của chúng ta. Và điều đó sẽ xảy ra, bởi
vì bạn càng tập trung vào điều gì, bạn càng thu hút nhiều điều đó hơn.
Nếu bạn đang
phát ra những cảm xúc mãnh liệt khi xem phim kinh dị, thì những cảm xúc đó
chính là dấu hiệu cho thấy bạn đang trong quá trình sáng tạo. Bạn đang kêu gọi
vũ trụ gửi đến bạn chính xác những trải nghiệm phù hợp với tần số mà bạn đang tập
trung vào.
Vậy có thể bạn sẽ
hỏi: "Tại sao mọi người có thể xem phim kinh dị mỗi ngày mà không phải ai
cũng kết thúc bằng bi kịch?"
Lý do là vì những
người xem phim kinh dị chỉ đang kích hoạt một phần của luật hấp dẫn, chứ không
phải toàn bộ. Luật hấp dẫn hoạt động theo hai chiều hướng nếu bạn muốn sử dụng
nó có lợi cho mình.
- Cách thứ nhất
là thông qua sự tập trung và những suy nghĩ mà bạn đang có. Bạn đang sáng tạo
thực tại của mình, và khi bạn mong đợi hoặc tin vào nó, bạn đang cho phép nó xuất
hiện.
- Nhưng hầu hết người
xem phim kinh dị dù đang tạo ra những điều kinh hoàng đó trong thực tại của họ,
họ không cho phép chúng đi vào thực tại của mình vì họ không tin rằng những điều
đó là có thật. Họ chỉ đang kích hoạt một
phần của luật hấp dẫn, mà không phải phần còn lại. Đó là lý do họ không kết
thúc bằng bi kịch.
Nhưng thay vào
đó, họ có xu hướng thu hút ngày càng nhiều trải nghiệm khiến họ sợ hãi hơn. Tuy
nhiên, điều này không đúng với tất cả mọi người. Một số người xem phim kinh dị
và thực sự tạo ra những điều đó trong thực tế của họ, vì ngay khoảnh khắc họ
nhìn thấy những hình ảnh đó trên màn ảnh, chúng trở nên đáng tin đối với họ.
Tóm tắt lại:
Khi bạn tập
trung vào những điều mà bạn không muốn thấy, cảm xúc mà bạn có là dấu hiệu cho
thấy bạn đang sáng tạo ra điều mà bạn đang tập trung vào. Nhưng bạn không cho
phép những điều kinh hoàng đó đi vào cuộc sống của mình, vì bạn không thực sự
tin rằng nó có thể xảy ra.
Tuy nhiên, nếu bạn
bắt đầu tin rằng điều bạn đang tập trung vào có thể xảy ra với mình, bạn đang
cho phép nó xuất hiện trong thực tại của bạn. Đây là một ranh giới rất mong
manh, và nó quá rủi ro để bước đi. Theo tôi, không có lý do gì để tạo ra những
điều mà chúng ta không muốn có trong thực tế của mình, dù có cho phép nó xuất
hiện hay không.
Thật đáng buồn
khi có một sự bình thường hóa hay tận hưởng trong việc tàn phá bất kỳ sự sống
nào. Một thị trường tràn ngập những hình
ảnh và thông điệp về bạo lực, kinh dị, và căng thẳng đang khiến con người trở
nên chai lì với nỗi sợ hãi.
Viện Tâm thần Trẻ
em và Vị thành niên Hoa Kỳ đã phát hiện ra rằng trẻ em xem phim kinh dị hoặc nội
dung bạo lực có nhiều khả năng có hành vi hung hăng hơn, trải qua lo lắng và gặp
phải nhiều rối loạn giấc ngủ. Đây có phải là điều chúng ta muốn cho thế hệ
tương lai của mình không?
Bộ não không
phân biệt rõ ràng giữa giải trí và thực tế như chúng ta vẫn nghĩ. Những hình ảnh
và thông điệp đó được hấp thụ vào tiềm thức cá nhân, và tệ hơn nữa chúng thấm
vào tiềm thức tập thể.
Sự hưng phấn,
adrenaline và cảm giác nhẹ nhõm sau đó mà phim kinh dị tạo ra khiến chúng ta hình
thành mối liên kết tích cực với những hình ảnh trong phim. Nó tạo ra sự liên kết
tích cực giữa bản thân chúng ta và nỗi kinh hoàng.
Vấn đề với cảm
giác hồi hộp là cơ thể dần quen với nó. Bạn cần nhiều hơn, nhiều hơn nữa, và
ngày càng kinh khủng hơn để đạt được cảm giác hưng phấn đó. Nhiều kẻ sát nhân
hàng loạt trong quá khứ đã thừa nhận rằng sự khởi đầu trong "sự nghiệp"
của họ chính là những nội dung giải trí như phim kinh dị hoặc phim khiêu dâm bạo
lực. Đến một lúc nào đó, để có được cảm giác phấn khích tương tự, họ phải bước
từ thế giới tưởng tượng sang thực tế. Và đó là khoảnh khắc họ ra tay với nạn
nhân đầu tiên của mình.
Những người nghiện
adrenaline có thể tìm thấy những nguồn cảm hứng và đam mê mới có ý nghĩa và trọn
vẹn hơn. Khi chúng ta có thể nhìn lại những gì mình đang cố che giấu, chữa lành
những điều mà chúng ta đang dùng adrenaline để che đậy, chúng ta sẽ mở ra một
cánh cửa mới cho sự an lạc và phát triển của chính mình. Điều này sẽ cải thiện cuộc
sống cá nhân, các mối quan hệ, và cả thế giới mà chúng ta đang sống.
Sống một cuộc sống
hòa hợp với con người thật của mình. Sống một cuộc đời mang lại trạng thái hạnh
phúc bền vững không chỉ liên quan đến suy nghĩ của chúng ta hay những thực phẩm
chúng ta đưa vào cơ thể. Nó còn liên quan đến tất cả những gì chúng ta tiếp nhận.
Những hình ảnh
và thông điệp mà chúng ta để bản thân hấp thụ cũng là một phần quan trọng. Chúng
ta cần phải thành thật với chính mình rằng những hình ảnh và thông điệp đó có
thực sự phục vụ cho sự an lạc của chúng ta hay không. Chúng có thực sự mang lại
lợi ích, hay chúng đang gây hại cho chúng ta?
Vậy nên, tôi muốn
hỏi bạn, trước mỗi nội dung mà bạn sắp xem hoặc nghe, hãy tự hỏi:
- Bạn muốn đưa
điều gì vào tâm trí và cơ thể mình?
- Những nội dung
đó có thực sự phù hợp với sự an lạc của bạn không?
- Chúng có phục
vụ cho sự phát triển tốt nhất của bạn không?
Nếu câu trả lời
là "không", chúng không có lý do gì để trở thành đối tượng thu hút sự
chú ý của bạn.
Chúc bạn một tuần
vui vẻ!
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=DVdmA3e8g-0
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.