Teal Swan Transcripts 004
Teal Swan - Phỏng vấn bởi Park City TV
22-03-2011
Người
phỏng vấn:
Chào mừng bạn trở lại. Nếu bạn đang vật lộn trong thời kỳ kinh tế khó khăn này
hoặc lo lắng về cách mọi thứ đang diễn ra trong cuộc sống của bạn hoặc trên thế
giới, bạn có thể cần nghỉ ngơi và theo dõi phần tiếp theo này. Tác giả Teal
Scott đã viết một cuốn sách mới có tên là "The Sculptor in the Sky" (Nhà Điêu Khắc Trên Bầu
Trời) và cô ấy hiện đang có mặt cùng chúng tôi.
Teal, cảm ơn bạn
rất nhiều vì đã đến đây. Trước đây cô ấy là cư dân của Park City, một người đam
mê trượt tuyết, thành viên của Đội Telemark Quốc gia. Nhưng sau đó, bạn đã chuyển
sự chú ý từ thế giới thể thao sang thế giới tâm linh. Hãy kể cho tôi một chút về
cuốn sách này.
Teal: Cuốn
sách này, Nhà Điêu Khắc Trên Bầu Trời,
về cơ bản là một cuốn sách thông tin về vũ trụ và cách nó vận hành dưới góc độ
năng lượng, thứ tạo nên tất cả chúng ta. Cuốn sách giải thích vì sao hạnh phúc
không chỉ quan trọng đối với mỗi cá nhân mà còn với cả vũ trụ. Và sau đó, cuốn
sách tiếp tục chỉ ra cách để đạt được hạnh phúc.
Người
phỏng vấn:
Và, bạn biết đấy, rất nhiều người nghĩ rằng hạnh phúc đến từ tiền bạc, nhưng
chúng ta đều biết rằng tiền không mua được hạnh phúc. Trong những năm gần đây,
đã có nhiều nghiên cứu so sánh mức độ hạnh phúc giữa các quốc gia, và Mỹ không
nằm trong nhóm đứng đầu.
Teal: Chúng
ta không làm tốt trong vấn đề này.
Người
phỏng vấn:
Vì sao lại như vậy? Và bạn đề xuất thay đổi điều đó bằng cách nào?
Teal: Tôi
nghĩ rằng đất nước chúng ta tập trung rất nhiều vào chủ nghĩa cá nhân. Khi tôi
đến thăm các quốc gia khác, tôi thực sự ấn tượng bởi sự kết nối giữa con người
với nhau điều này cũng là trọng tâm lớn trong những
gì tôi giảng dạy. Sự thật căn bản của vũ trụ này chính là sự kết nối toàn thể (oneness). Các nền văn hóa khác có yếu tố
này như một phần trong kết cấu của họ, trong khi nền văn hóa của chúng ta lại tập
trung vào thành công cá nhân. Khi con người chỉ theo đuổi thành công cá nhân, họ
mất đi sự kết nối giữa con người với nhau, điều này vô cùng quan trọng.
Người
phỏng vấn:
Bạn có thể giải thích "sự thật về sự kết nối toàn thể" có nghĩa là gì
không?
Teal: Sự
thật về kết nối toàn thể có nghĩa là… không biết bạn đã từng nghe về zero-point
field (trường điểm không) chưa, nhưng về cơ bản mọi thứ bạn thấy ở đây, mặc dù bạn
coi nó là một vật rắn, như chiếc ghế dài này, thực ra không phải vậy. Hầu hết
những gì anh thấy là thực tại vật chất thực ra là thứ mà khoa học gọi là “không
gian âm”*.
*
Không gian âm (Negative space) hay còn gọi là khoảng trắng, khoảng trống chỉ những
không gian trong nhà không có bất cứ đồ nội thất, vật dụng trang trí, décor,
cây cảnh.(Ghi chú từ người dịch bài)
Tất cả chỉ là
năng lượng đang chuyển động. Giác quan của bạn - khứu giác, thị giác, xúc giác
- khiến bạn nghĩ rằng nó là vật chất rắn, trong khi thực tế thì không phải vậy.
Vì vậy, mọi thứ về cơ bản đều được tạo thành từ trường năng lượng này, chỉ là
chúng biểu hiện theo những cách khác nhau. Và vì vậy, nếu mọi thứ ở cấp độ cơ bản
nhất của nó là năng lượng, thì mọi thứ thực ra là một.
Người
phỏng vấn:
Vậy bạn muốn mọi người có thể khai thác một phần năng lượng đó? Tôi đoán rằng
điều này không dễ thực hiện?
Teal: Tôi
không chắc vì tôi không thể nói thay người khác. Tôi sinh ra đã nhìn thấy những
thứ này, nhưng tôi nghĩ rằng để đạt được hạnh phúc, ít nhất bạn cũng phải mở rộng
nhận thức để cảm nhận, nếu không muốn nói là nhìn thấy sự thật này trong vũ trụ.
Người
phỏng vấn:
Bạn nói rằng bạn sinh ra đã có khả năng này – có thể gọi là nhận thức ngoại cảm
theo kiểu X-Files. Nhưng bạn thấy thế giới khác với chúng tôi như thế nào? Hoặc
bạn có thể giải thích tại sao anh bạn thấy mọi thứ khác với những người còn lại
không?
Teal: Theo
những gì tôi hiểu, hầu hết mọi người nhìn khoảng trống giữa các vật thể như một
không gian trống rỗng, nhưng tôi không thấy không khí là khoảng trống. Với tôi,
mọi thứ trông giống như những trường năng lượng hòa vào nhau. Từ góc nhìn của
tôi, tôi đang hít vào năng lượng của bạn ngay lúc này, và ngược lại. Điều đó
cũng đúng với chiếc ghế - không có một ranh giới rõ ràng giữa cái này và cái
kia. Ngoài ra, tôi còn thấy nhiều thực thể khác trong phòng hơn số lượng mà bạn
có thể nhận thức được, cũng như màu sắc xung quanh con người, đó chính là trường
điện từ của con người.
Người phỏng vấn:
Bạn có thấy điều này mọi lúc không? Điều đó có gây khó khăn cho bạn khi bạn di
chuyển và tương tác với thế giới xung quanh không?
Teal: Tôi
đã quen với điều đó. Tôi chắc rằng nếu ai đó đột nhiên nhìn thế giới theo cách
của tôi, họ sẽ cảm thấy rất bối rối, nhưng vì tôi đã lớn lên với điều này nên
nó trở thành bình thường.
Người
phỏng vấn:
Bạn đã có một cuộc sống rất thú vị, ít nhất là trong thời gian gần đây. Trước
đây, bạn là một vận động viên trượt tuyết tài năng, thành viên của đội tuyển
Telemark. Những khả năng đặc biệt này có giúp ích cho bạn trong thể thao không?
Và có phải điều này là thứ mà những người khác cũng có thể học được không?
Teal: Không,
thực ra nó là một trở ngại nghiêm trọng. Tôi đã sử dụng thể thao để cố gắng
thoát khỏi điều này, vì khi bạn tập trung hoàn toàn vào cơ thể, bạn có thể gắn
kết với thực tại vật lý dễ dàng hơn.
Tôi thường bị cuốn
theo rất nhiều thứ, nếu tôi ngồi trong phòng, tôi hấp thụ có lẽ gấp ba lần lượng
thông tin so với người bình thường. Vì vậy, khi tham gia một cuộc đua, với rất
nhiều vận động viên đang căng thẳng xung quanh, điều đó thực sự khó khăn đối với
tôi, cũng như việc đi lại. Nhưng thể thao chính là giai đoạn tôi cố gắng chạy
trốn khỏi những gì tôi đã làm cả đời. Tôi bắt đầu với con đường tâm linh, sau
đó bước vào thể thao, và bây giờ tôi quay lại…
Người
phỏng vấn:
Điều gì đã khiến bạn quyết định quay lại và chấp nhận khả năng của mình, cũng
như viết về nó?
Teal: Tôi
đã trải qua khoảng 5 hoặc 6 năm trị liệu vì những gì tôi đã trải qua trong thời
thơ ấu. Đến một thời điểm trong quá trình chữa lành, tôi nhận ra rằng mình có
thể tiếp tục chống lại điều này suốt phần đời còn lại, điều đó sẽ không hiệu quả
hoặc tôi có thể xem nó thực sự có thể giúp ích gì cho mọi người và liệu việc chấp
nhận nó có thể thay đổi cách tôi sống cuộc đời mình theo hướng hạnh phúc hơn
không. Ý tôi là, bạn không thể sống cuộc sống hạnh phúc của mình khi phải chống
lại mọi thứ, đây là vấn đề lớn nhất ở Mỹ. Chúng ta có xu hướng chống lại các vấn
đề thay vì tập trung vào giải pháp.
Người
phỏng vấn:
Vậy bạn muốn mọi người sử dụng cuốn sách này như thế nào? Bạn có thể hướng dẫn
qua một số quy trình mà sách đề cập không?
Teal: Ở những
chương đầu tiên, về cơ bản, tôi giúp người đọc tháo gỡ nhận thức của họ về thực
tại.
Người
phỏng vấn:
Bạn làm nổ tung tâm trí của họ, sau đó giúp họ xây dựng lại?
Teal: Đúng
vậy. Vậy, bạn biết đấy, về cơ bản tôi đang giải thích mọi thứ bạn nghĩ về thế
giới này… hãy tháo bỏ nó rồi xây dựng lại để bạn hiểu rằng bạn đang tạo ra thực
tế của mình mỗi ngày bằng những suy nghĩ của mình. Khi bạn hiểu điều đó, bạn sẽ
muốn kiểm soát suy nghĩ của mình một cách có chủ đích hơn và chú ý đến cách bạn
tập trung vào thế giới này. Từ đó, tôi hướng dẫn mọi người cách thực hành sự tập
trung.
Một trong những
phương pháp tôi dạy là "đi bộ săn tìm hạnh phúc". Nghĩa là bạn bước
ra khỏi cửa, đi bộ trong 10 phút và trong suốt thời gian đó, bạn chỉ tập trung
tìm kiếm những điều khiến bạn cảm thấy trân trọng trong môi trường xung quanh.
Bạn sẽ nhận ra rất nhanh rằng mình có xu hướng suy nghĩ tiêu cực, hầu hết mọi
người đều vậy.
Người
phỏng vấn:
Kiểu như: "Trời lạnh quá. Gió mạnh quá."
Teal: Đúng
vậy. "Ồ, tôi không thích điều đó."
Nhưng nếu bạn dạy
não bộ của mình tập trung vào những thứ bạn thích, thì theo thời gian, các đường
dẫn thần kinh của bạn sẽ thay đổi theo hướng đó. Khi bạn liên tục tạo ra những
đường dẫn thần kinh này, não bộ sẽ hình thành một xu hướng tư duy mới. Đó là lý
do tại sao những người lạc quan thường luôn lạc
quan, vì khi họ bước vào một căn phòng, người có tư duy tiêu cực có thể nghĩ,
"Ôi, tôi không thích điều đó," còn người lạc quan thì không để ý đến
điều tiêu cực, mà chỉ thấy những thứ họ thích, như một bông hoa đẹp hay màu sắc
của chiếc ghế.
Người
phỏng vấn:
Nhưng bạn không yêu cầu mọi người phải giống như Pollyanna, luôn nghĩ rằng mọi
thứ đều tuyệt vời đúng không? Không phải kiểu "mọi thứ đều tốt đẹp, luôn
luôn như vậy"?
Teal: Không.
Thực ra, điều này hoàn toàn ngược lại. Tôi chỉ dạy mọi người cách tập trung một
cách đúng đắn.
Người
phỏng vấn:
Phản ứng của độc giả với cuốn sách này như thế nào?
Teal: Tốt
hơn nhiều so với tôi nghĩ. Tôi vừa mới vào trang Amazon và tôi nhận được một số
đánh giá khá tốt từ những người đã đọc cuốn sách này và đang nhìn cuộc sống
theo một cách khác một chút, nhưng tôi cho rằng cuối cùng tôi sẽ gặp phải một số
tranh cãi, chuyện đó vẫn thường xảy ra với tôi.
Người
phỏng vấn:
Bạn cũng đã nhắc đến khả năng đặc biệt của mình – cách bạn nhìn thế giới khác
biệt. Đó cũng là một phần trong câu chuyện của bạn. Bạn đã lớn lên trong một
môi trường bạo hành, có đúng không?
Teal: Thực
ra, gia đình tôi khá hiền hòa. Nhưng tôi lớn lên trong một thị trấn nhỏ, nơi có
rất nhiều người theo đạo LDS (Giáo hội
Các Thánh hữu Ngày sau), và có một giáo phái ở đó tên là Blood Covenant (Giao ước Máu). và họ tin rằng nhiệm vụ của
mình là thanh tẩy thế giới khỏi cái ác, và là một nhánh của tôn giáo LDS, họ
tin rằng quyền lực linh mục được truyền trực tiếp từ Joseph Smith đến đàn ông, vì
vậy nếu một phụ nữ có khả năng ngoại cảm như tôi, họ cho rằng đó là món quà từ
quỷ dữ. Và họ tin rằng nhiệm vụ của họ là dùng bạo lực để "loại bỏ"
khả năng đó. Tôi đã bị tra tấn suốt 13 năm.
Người
phỏng vấn:
Cuối cùng, bạn đã thoát khỏi tình trạng đó như thế nào? Và ngoài 5 năm trị liệu,
tôi đoán rằng chắc hẳn còn nhiều điều hơn thế nữa.
Teal: Đúng
vậy. Không đi sâu vào chi tiết vì câu chuyện rất kinh khủng, nhưng về cơ bản,
tôi đã gặp một chàng trai rất tốt bụng ở Park City. Anh ấy nghe một chút về những
gì tôi đã trải qua và đề nghị tôi ở lại nhà anh ấy.
Tôi biết điều
này có thể gây sốc với nhiều người, nhưng đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình
có thể… không quay về nhà. Vì vậy, tôi đã không quay lại. Anh ấy giấu tôi trong
căn hộ dưới tầng hầm của mình suốt 5 năm.
Điều đó, cộng với
một sai lầm nghiêm trọng của người đàn ông đã kéo tôi vào giáo phái đó – tôi sẽ
gọi ông ta là "Mr. X". Khi tôi 19 tuổi, ông ta phạm phải một sai lầm
lớn trong quá trình "lập trình" tôi.
Người
phỏng vấn:
Chà. Đó thực sự là một câu chuyện đáng kinh ngạc và cũng là một tác phẩm đáng
chú ý. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đến đây.
Teal: Cảm
ơn bạn.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=l6OBBhPaA5Y
Theo dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.