Chương 23: Sinh Mệnh Năng Lượng Khác
Phiên này được tổ chức tại một khu ẩn cư ở phía Bắc Minnesota vào tháng 10 năm 2001 bởi một nhóm người xem từ xa. Họ làm việc với những người khác trên khắp Hoa Kỳ để thu thập thông tin thông qua xem từ xa. Họ biết mình đang bị các nhân viên chính phủ theo dõi —— những người luôn cố gắng tìm hiểu xem họ biết bao nhiêu và biết cái gì. Họ cũng biết rằng điện thoại của mình bị theo dõi. Chúng tôi biết điều này khi họ gọi và thiếtlập cuộc tụ họp này với nhóm của cô ấy.
Khoảng một năm một lần, nhóm gặp mặt ở chỗ nào đó kín đáo để so sánh các ghi chép và lập kế hoạch chiến lược. Cuộc tụ họp được tổ chức tại một khu resort do hồ đã đóng cửa vào mùa đông. Chúng tôi là những người duy nhất ở đó, ngoại trừ các chủ sở hữu cũng hoạt động một quán bar trong khuôn viên. Một ngày trước khi bắt đầu tụ họp,trong lúc họ còn đang giải quyết vật tư các thứ, một số người đáng ngờ xuất hiện hỏi những câu bất thường. Nên họ nghi ngờ chính phủ có thể biết họ đang có một buổi tụ họp. Họ có vẻ rất điềm tĩnh và không để việc này làm phiền mình. Họ nói họ đã cố gắng làm việc với các cơ quan chính phủ, bằng cách cung cấp thông tin khi họ nghĩ điều gì đó sắp xảy ra. Đây là thông tin mà tôi cảm thấy thoải mái khi nói về họ. Minnesota là vùng đất của 10.000 hồ, vì vậy rất khó để xác định vị trí của họ. Tôi cố gắng bảo vệ danh tínhcác đối tượng của tôi càng nhiều càng tốt.
Nơi này rất hoang vắng. Sau khi nói chuyện tại nhóm MUFON vào tháng 10 năm 2001, chúng tôi bay từ Minneapolis về phía bắc trên một chiếc máy bay nhỏ. Sau đó, chúng tôi lái xe hơn một tiếng đến resort hồ. Trời lạnh và có tuyết trong khi chúng tôi ở đó. Sau cuộc họp mặt, chúng tôi bay trở lại Minneapolis cho hội nghị WE (Walk-in trong Tiếntriển).
Đây chỉ mới vài tuần sau vụ tấn công ngày 11 tháng 9 ở New York và Washington DC. Trong thời gian hội nghị WE, Hoa Kỳ đã tấn công Afghanistan với danh nghĩa cố gắng giết Bin Laden, nên đây là một vài tuần căng thẳng, và có rất nhiều nghi ngờ. Tôi có thể hiểu tại sao nhóm lại quá thận trọng. Trưởng nhóm đã gọi cho tôi vài lần sau đó để cho tôi biết về những sự kiện họ nghĩ là có thể xảy ra, vì vậy tôi có thể cập nhật về công việc của họ. Triết lý của họ là cố gắng thay đổi bất kỳ sự kiện dự đoán nào hoặc làmchúng không xảy ra bởiảnh hưởng của tâm trí nhóm.
Phiên này được thực hiện với một trong các thành viên tại khu resort. Tôi sử dụng kỹ thuật đám mây với Laura, và khi cô ấy xuống, cô ấy không biết mình ở đâu, nhưng chắc chắn không giống như một tiền kiếp. Ít nhất là không phải trên Trái Đất. Cô ấynhận được những ấn tượng lạ lùnghơn là những khung cảnh.
L: Nó gần như ánh mặt trời chiếu một vật thể sáng. Đó chỉ là những sắc thái của ánh sáng và cái bóng. Nó giống như mặt trời đập vào một góc tấm gương, tôi nhìn nó ngang qua mặt phẳng. Và bây giờ tất cả đều tối tăm.
Tôi hỏi một số câu để định hướng cô ấy và cho phép hình ảnh được hình thành. Cô cho rằng mình đang ở bên trong chứ không phải ở bên ngoài, bởi vì cô cảm thấy kín. Cônhìn thấy một phần của vài vật thể không quen thuộc với mình. Sau đó là các đường kẻ, đường thẳng và răng cưa. Trục ánh sáng. Sau đó là ánh sáng, và các hình ảnh chồng lên nhau như một sự phơi bày kép.
Laura tiếp tục nhìn thấy những dạng hình học khác nhau trong vài phút, bao gồm một số hình kim cương xếp chồng lên nhau, và màu sắc, nhưng không có gì có thể giải thích cô đang ở đâu. Rốt cuộc cô ấy tuyên bố: “Tôi nghĩ tôi đang ở trong một cái máy! Hoặc tôi đang nhìn vào máy. Bây giờ, tất cả những gì tôi thấy là một cái gì đó giống như một cửa sổ. Nhưng tôi không thể nhìn thấy nó. Nó có một ánh sáng rất trắng phía sau nó. Nhưng ánh sáng không làm mắt tôi bị thương.”
D: Cửa sổ hình gì?
L: Nó rất tròn. Có thể đó là cái tay cầm mà tôi đã thấy trước đó khi tôi nhìn cạnh cửa sổ. Ánh sáng tôi nhìn thấy xuyên qua cửa sổ là từ bên trong máy. Tôi đang ở trong cái máy bây giờ. Và tôi chính là được ánh sáng bao quanh. Nó vây ngoài tôi. Giống như một vầng hào quang? Chỉ trên tất cả các bức tường và mọi thứ. Và đôi khi, ánh sáng đi vào bao quanh tôi, những lần khác nó chỉ trở thành một vòng tròn xung quanh tôi. Một ống trụ xung quanh tôi. Tôi di chuyển vào bên trong cái máy này. Ánh sáng bây giờ là màu hoa oải hương.
Tôi muốn có một ấn tượng nào đó về cơ thể cô ấy, vì vậy tôi tập trung vào chân cô ấy. “Tôi cảm thấy chân của tôi, nhưng tôi không nhìn thấy chúng. Tôi không nghĩ rằng tôi có bất kỳ cơ thể nào. (Bối rối) Tôi ở đây, nhưng... không có bàn chân, không có cánh tay. Tôi chỉ ở đây. Tôi không nghĩ có một thứ nhưcơ thể, chỉ cótôi.”
Việc này đã xảy ra nhiều lần, nên nó không làm tôi ngạc nhiên. Tôi chỉ cần nghĩ nhữngcâu hỏi thích hợp để hỏi loại sinh mệnh này.
D: Phần còn lại của cái máy trông như thế nào? Bạn có những ấn tượng nàokhác?
L: Tôi có một kết cấu trên tường. Tôi biết là kim loại, nhưng chúng nhìn không giống hay có cảm giác kim loại. Các bức tường là một loại hình kim cương lồng vào nhau lênxuống.
Đây có lẽ là hình kim cương mà cô đã nhìn thấy trước đó, nhưng không có lời giải thích.
D: Bạn có cảm thấy thoải mái với nơi này không? Bạn có cảm thấy bạn thuộc về nó không?
L: Vâng, có. Đó là một cái máy nhỏ. Tôi bị giới hạn trong nó khi tôi đi vào nó. Và tôi nhận thấy rằng thế giới là màu sắc. Rất nhiều ánh sáng màu trên thế giới và tôi là ánh sáng màu. Màu sắc thay đổi khi tôi phản ứng với môi trường của mình. Sáng và tối. Bây giờ chúng ta là tối, nhưng nó đi đến ánh sáng trắng, ánh sáng màu oải hương, ánh sáng màu vàng.
D: Tôi muốn chúng ta có thể biết thêm về nơi này và tìm ra đó là đâu. Bạn có muốn di chuyển ra ngoài cái máy này và nhìn nó từ bên ngoài không?
L: Vâng, tôimuốn xem nó là gì.
D: Nó trông như thế nào từ bên ngoài?
L: Một lần nữa, tôi biết nó là kim loại, nhưng nhìn không giống kim loại. Nó trông giống một chất dẻo đen. Tuy nhiên, tôi biết nó là kim loại. Nó có hình trụ, với đầu nhọnnhư hình nón. Có vẻ phù hợp chặt chẽ. Bọc lại. Không bị bóp lại mà chỉ bọc lại, như tôi đã lấp đầy nó. Có phòng để di chuyển.
D: Nó nằm ở đâu?
L: Tôi không biết tôi đang nhìn cái gì bây giờ. Tôi thấy nó trong một...? Một sàn catwalk xung quanh bên ngoài của nó. Tôi ở trên nó. Và tôi cảm thấy như đó là một contàu hoặc một thiết bị vận tải. Bây giờ tôi có được một hình ảnh tốt hơn về nó, tôi biết rằng đó là nó.
D: Nếu nó là một loại tàu, nó sẽ đưa bạn đến đâu?
L: Bất cứ nơi đâu, điều này đến với tâm trí, bất cứ nơi đâu. (Cười) Nó ở một nơi lớn hơn, nhưng tôi có cảm giác một khu vực rộng phẳng xung quanh bến bãi và có chuyển động trên nó, nhưng không nhiều. Nó không phải là một nơi đông đúc. Và có một cái gì đó đi thẳng lên.
D: Có người khác xungquanh không?
L: Có. Không nhiều. Họ là những bóng dáng và tôi có cảm giác họ đang mặc đồng phục.Không phải là bóng dáng nhân loại, chỉ là bóng dáng.
D: Họ có màu sắc khác nhau không?
L: Họ khá xám hoặc tối, đơn điệu. Nhưng tôi nghĩ đó là vì họ đang mặc gì đó.
D: Những người khác đang làm gì?
L: Ồ, họ đang làm công việc của họ. Tôi sẽ gọi nó là một khu vực bến bãi. Họ chỉ là công nhân.
D: Công việc của bạn là gì?
L: Tôi lái tàu. Điều đó cảm thấy như nhà.
D: Phần đó trôngnhư thế nào khi bạn lái thử nó?
L: Nó chính là toàn bộ con tàu. Tôi đi trên con tàu và nó làm những gì tôi muốn nó làm.
D: Không cần phải kiểm soát hay bất cứ điều gì?
L: Đó là bằng tâm trí.
Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe về khái niệm này. Trong Legacy From the Stars có những ví dụ về người ngoài hành tinh được nối dây vào tàu. Họ kiểm soát tàu thông qua phản ứng của cơ và tâm trí. Những thực thể đó có tính vật lý nhiều hơn, nghe giống như các loại năng lượng; bởi vì cô ấy dường như không có một cơ thể vật lý.
Nhiều ET cũng kiểm soát tàu của họ thông qua tâm trí. Tâm trí nhóm đặc biệt mạnh mẽ.
L: Nhưng con tàu thì mảnh mai. Nó không giống một chiếc máy bay chở hàng lớn thật sự trên mặt đất. Nó chỉ là một hình nón mảnh mai, giống như một cây bút chì, chỉ tròndài và có một đầu nhọn.
D: Và bạn là ngườiduy nhất trên đó?
L: Tôi có cảm giác vậy, vâng. Khi tôi đi tàu, tôi là người duy nhất. Tôi chạy việc lặt vặt. Không thực sự là việc vặt, nhưng tôi không vận chuyển hàng hoá. Không giống như vận tải hay cái gì đó ở đây. Tôi không ý thức rõ ràng về những gì tôi làm khi tôi đi. Tôi có một mục đích để đi. Gửi thông điệp, để làm điều gì đó, nhưng tôi lái tàu. Tôi lên tàu và đi.
D: Bạn gửi thông điệp cho ai đó? Đó có phải ý bạn không?
L: Chuyến đi của tôi chính là thông điệp. Rất khó để giải thích. Thậm chí tôi không thể có được khái niệm điều đó có nghĩa gì.
D: Xem bạn làm việc đó. Bạn ở trong tàu và nghĩ tới nơi bạn phải đi?
L: Vâng, đó là cách mà chiếc tàu hoạt động, đó là cách mà cái máy hoạt động. Nơi mà tôi thấy nó được neo đậu không phải là chỗ nhà của tôi, nhưng nơi này tôi thường xuyên đến. Một số người cũng làm như tôi. Đó là lý do tại sao họ có một bến bãi vừa với con tàu. Nó đi vào vòng tròn. Và sau đó có một cái nền xung quanh nó. Đó là lý donhững bóng dáng kia mặc quần áo và không giống tôi. Bởi vì đây không phải nhà của tôi, đây là nơi mà đôi khi tôi đến.
D: Hãy xem nơi bạn xuất xứ trông giống thế nào. Bạn có thể trở lại đó rất dễ dàng. Chỗnhà trông như thế nào?
L: Ánh sáng. Rất nhiều ánh sáng. Mềm, mềm mại... ánh sáng mềm mại. Ánh sáng của tất cả các màu sắc.
D: Bạn có đi đến đó trong con tàu không?
L: Khôngphải lúc này. Tôi chỉ vừađi.
D: Không có gì đặc rắn chắc hoặc vật lý?
L: Tôi không thấy. Tất cả chúng tôi đều là ánh sáng.
D: Có nhữngsinh mệnh khác xung quanhkhông?
L: Cảm thấy như tất cả là tôi, nhưng chỉ có một phần của tôi đi. (Cười) Nhưng tất cả của tôi là khi tôi ở nhà. Và đó là một cảm giác tốt, hạnh phúc; tôi về nhà.
D: Tại sao bạn phải đi trong một con tàu sau đó? Bạn nói bạn cảm thấy mình không có một cơ thể.
L: Họ cần tàu. Nơi tôi đến. Họ cần phải nhìn thấy nó. Tôi có thể du hành mà không có nó, nhưng họ cần phải thấy con tàu.
D: Tại sao họ cần phải nhìn thấy nó?
L: Họ chưa phải là những sinh mệnh ánh sáng, nhưng họ hiểu một chút. Và để họ thoải mái, tôi sử dụng tàu khi đến nơi đó và những nơi như thế. Họ cảm thấy thoải máikhi nhìn thấy một chiếc tàu đi đến và một sinh mệnh ánh sáng đi ra. Nó không có ý nghĩa với tôi, nhưng đó là cách họ cảm thấy thoải mái với nó.
D: Vậy họ nhìn thấy bạn như những ánh sáng màu này?
L: Họ thấy tôi là một sinh mệnh ánh sáng, nhưng họ cần phải thấy con tàu đó. Tại sao, tôi không cần nó. Giống như, tôi về nhà và tôi trở lại tàu bây giờ. Khi tôi về nhà, cảm giác tốt. Đó chỉ là ánh sáng lớn mà tôi đã về đến. Nhưng tôi cần con tàu để đến đây.
D: Về ánh sáng mà bạn cho là nhà, không có gì vật lý? Nhà hoặc bất cứ thứ gì tương tự như vậy?
L: Không, tôi chỉ cảm thấy ánh sáng trôi nổi này. Và tôi có cảm giác “chúng tôi”. “Chúngtôi” là ánh sáng.
D: Giốngnhư có nhiều “bạn” ở nơi này?
L: Vâng. Nhưng chúng tôi chỉ là một khối. Tôi rời đi và sau đó trở lại. Khi tôi đi, tôi là tôi. Khi tôitrở lại, chúng tôi là chúng tôi.
D: Bạn là mọi phần của cùng một thứ. (Vâng)
Tôi quyết định đưa cô đến một ngày quan trọng có gì đó xảy ra. Dù tôi không thể tưởng tượng cái gì sẽ được coi là quan trọng đối với một sinh mệnh năng lượng. Tuy nhiên, tôi phải làm theo các thủ tục đã hoạt động rất tốt với tôi trong những năm qua.
D: Điều gì đang xảyra? Bạn thấy gì?
L: Liên quan đến việc chúng tôi trở thành tôi và tôi trở thành chúng tôi. Và liên quan đến việc phải có tàu cho người khác. Vì sự thoải mái của họ, vì sự vui vẻ của họ. Tôi phải có con tàu. Nhưng đối với tôi, đó chỉ là tôi chứ không phải chúng tôi và chúng tôi không phải là tôi. Tôi hiểu rằng đó không phải là một ngày đặc biệt, đó là khái niệm toàn thể.
D: Nhưng bạn đã nói bạn được gửi đi để truyền tải thông điệp.
L: Vâng, đôi khi tôi ở xa một thời gian dài, nơi mà tôi nên đi tới vì một thông điệp. Đó là những gì họ đãcố gắng nói với tôi. Đó là những gì tôi đang cố gắng để thấy.
D: Ý của bạn là gì?
L: Cơ thể này là con tàu của tôi bây giờ. Và tôi đang ở đây vì một thông điệp. Vì một lý do.
D: Trên Trái Đất, ý bạn là vậy?
L: Vâng. Cơ thể của Laura này. Và vì mức độ thoải mái của thời gian và địa điểm này, tôi phải ở trong đó. Và tôi phải là tôi. Tôi không thể là chúng tôi. Và tôi cảm thấy thoải mái với điều đó. Tôi thích là tôi, nhưng tôi nhớ chúng tôi.
D: Đó là những gì bạn được cho thấy, rằng tại một thời điểm, bạn là “chúng tôi”?
L: Tôi đang được cho biết đó là phương pháp cơ bản cho tôi thấy đây là một trong nhữnglý do, hoặc để giải thích tại sao tôi lại ở đây. Nó xảy ra như thế nào.
D: Nó xảy ra như thế nào?
L: Tôi được gọi đến đây. Tôi đã ở đây nhiều lần, nhưng lần này tôi được gọi đến đây.
D: Ý của bạn là gì?
L: Tôi được cần. Tôi phải đến. Họ muốn tôi. Không ai khác. Họ muốn tôi đến. Đó là một công việc rất quan trọng. Đó sẽ là một công việc lâu dài. Tôi không thể đến và chỉđi. Tôi phải mang vật chứa này và đến đây.
D: Ý của bạn là, bạn đã đến Trái Đất để làm gìđó mà sẽ mất một thời gian dài?
L: Vâng. Và nó sẽ rất vất vả, nhưng tôi có thể làm được. Họ cảm thấy chỉ tôi mới có thể làm được. Tôi thay đổi các thứ. Nó rất vi tế. Và nó toàn là rời rạc hỗn loạn. Nhưng thực thể hành tinh cần được giúp đỡ. Và hành tinh cũng kêu gọi tôi. Thực thể mà làm cho hành tinh này bị đau đớn, đau khổ và tổn thương. Vì vậy, tôi làm việc với hành tinh. Tôi làm việc với thực thể đó. Và những người trên hành tinh này đau đớn, đau khổ vàtổn thương. Tôi đến để giúp đỡ. Tôi biết làm thế nào để thay đổi những điều này. Tôi biết làm thế nào để làm việc trên chúng.
D: Trong những kiếp sống khác của mình, bạn đã làm công việc tương tự?
L: Tôi làm điều đó bất cứ khi nàotôi được cần.
D: Vậy trong những kiếp khác, bạn đã làm công việc tương tự để giúp đỡ hành tinh?
L: Vâng. Lần này thật là nghiêm trọng.
D: Bạn giúp đỡ hành tinh như thế nào?
L: Tôi cân bằng năng lượng. Tôi cố gắng định hình và đúc khuôn các năng lượng của Trái Đất và con người. Nó giống như điêu khắc. Khí hậu, khí quyển. Đó đều là một bức tranh lớn với nhiều phần. Và cũng giống như... hút mạt sắt bằng nam châm, giống như tranh của trẻ con. Và bạn cố dùng nam châm hút mạt sắt vào trong một bức tranh đẹp. Và tôi đang cố giữ tất cả mạt sắt ở cùng nhau. (cười thầm) Cố gắng làm chúng giữ được bức tranh đẹp. Đây là một hành tinh xinh đẹp. Thay vào đó, các mạt vụn tiếp tục đi theo chiều hướng xấu của mình. Chúng cứ tiếp tục lang thang,lạc lối, dính vào rắc rối. Vàđó là một công việc khó khăn.
D: Nhưng rõ ràng bạn tình nguyện làm việc này, phải không?
L: Vâng. Người này, cơ thể này muốn biết tại sao nó được gọi đến đây. Và đây là lý do tại sao cô ấy được gọi. Để giúp Trái Đất. Để giúp đỡ người ta. Để giúp bầu khí quyển.
Cô ấy đã trở nên khách quan. Đây thường có nghĩa là bây giờ tôi đã chạm tới tiềm thức hoặc cái tôi cao hơn của cô ấy. Tôi vẫn chưa yêu cầu nó ra, nhưng thường nó sẽ tiếp quản và tiến vào phiên của riêng mình. Tôi luôn luôn chào đón điều này, bởi vì tôi biết tôi có thể có được câu trả lời cho cả câu hỏi của tôi lẫn cô ấy.
D: Nơi cô ấy xuất xứ, bạn có thể nói cho cô ấy biết đó là gì không? Nơi cô ấy gọi là nhà.
L: Đó là Nhất Thể. Nhất Thể. Nơi tất cả là tất cả.
D: Nhưngcô ấy đến đây để giúp Trái Đất.
L: Luôn là sự cân bằng năng lượng. Trong một thời gian dài, vâng. Cô ấy rất giỏi về nó và vũ trụ biết cô ấy là người có thể giúp đỡ. Hầu hết mọi người đến vì các bài học.Họ đến vì bất cứ điều gì. Cô ấy đến để giúp đỡ. Hành tinh gọi, vũ trụ gọi cô ấy.
D: Nhưng trong cuộc đời này, cô ấy cũng học bài học, phải không? Đó là một phần của trải nghiệm nhân loại?
L: Vâng, cô ấy đã học được những bài học để giúp người khác học bài học của họ. Luôn luôn giúp đỡ, luôn luôn giúp đỡ.
D: Khi chúng ta sống trên Trái Đất, chúng ta có khuynh hướng tạo ra những vấn đề và sau đó tạo ra nghiệp.
L: Vâng, người ta làm vậy. (cười thầm) Có những linh hồn đã làm điều đó quá nhiều, và cô ấy cũng đồng ý giúp những linh hồn đó học cách cân bằng nghiệp của họ trong một cuộc đời. Cô ấy không bị cuốn vào nghiệp lực mà sẽ giữ cô ấy bị mắc kẹt ở đây. Cô ấy đang làm tốt. Cô ấy nhớ. Không có vấn đề gì xảy ra, cô ấy có thể cân bằng nghiệp. Và cô ấy đã làm điều đó thậm chí trước khi nhớ mình biết cách làm điều đó. Cô ấy giữ ký ức đó rất tốt, nhưng cô ấy đã già.Cô ấy đã làm rấtnhiều lần.
D: Và rất khó để sống giữa con người mà không tạo nghiệp.
L: Cô ấy được chúng tôi rất kính trọng khi làm điều đó. Cô ấy là một trong số ít người mà không có nghiệp. Và cuộc sống này đã là một điều khó khăn cho cô. Nhưng cô ấy sớm nhớ và cô ấy nhớ tốt, cô ấy nhớ rất nhiều bây giờ. Chúng tôi cảm thấy đó là thời gian. Cô ấy muốn biết. Cô ấy nhớ nhiều hơn cô ấy muốn thừa nhận, nhưng chỉ vì cô ấy đã nghe tất cả mọi người nói với mình rằng nó không phải là như vậy. Và chúng tôi muốn cô ấy biết nó là như vậy. Những ký ứccủa cô là chínhxác.
* * *
Laura cũng muốn biết về thiên thần, nhưng dường như họ là một loại thực thể khác biệt.
D: Laura, cơ thể ở đây, muốn biết về thiên thần. Bạn có thể nói với cô ấy những thứ như vậy không?
L: Có những thiên thần. Cô đã làm việc với họ hàng ngàn và hàng trăm ngàn năm. Cô ấy đã làm việc nhiều với họ. Cô ấy có nhữngthiên thần đặc biệt mà cô ấy hợp tác.
D: Có phải giống như người hướng dẫn hay người hộ mệnh của cô?
L: Cô ấy cũng có những người đó, nhưng họ là những thứ riêng biệt. Hướng dẫn hoặc giám hộ là con người, nhân loại mà cô đã biết trong những kiếp khác và kiếp này, đã giúp cô xuyên suốt thời gian này. Thiên thần của cô đã ở với cô ấy xuyên suốt tất cả. Xuyên suốt tất cả các kiếp sống trên hành tinh này và những hành tinh khác.
D: Cô ấy nghĩ thiên thần là cái gì đó gắn liền với Trái Đất. Tôi không nghĩ điều đó đúng, phải không?
L: Tôi nghĩ cô ấy đang lẫn lộn các thiên thần với một số thực thể bảo vệ của Trái Đất đang sống trong bầu khí quyển cao hơn. Họ ở gần Trái Đất vì đó là công việc của họ. Và cô ấy làm việc rất chặt chẽ với một số người có công việc cân bằng; trong bộ phận của điều mà vì đó cô ấy đến. Nhưng có các thiên thần khác đi khắp những nơi mà linh hồn đi tới. Linh hồn tạo ra con người và các thực thể khác. Cô ấy đang tự hỏi liệu thiên thần có vào cơ thể người không. Và họ không làm thế. Họ chỉ là những sinh mệnh mà cô ấy gọi là thiên thần. Và có một số sinh mệnh xác định làm việc với cô ấy, đặc biệt là đã làm việc với cô ấy trong suốt thời gian này. Toàn bộ những trăm ngàn năm. Từ lúc bắt đầu nhập thể, đến hiện tại. Họ rất hài lòng với công việc của cô ấy với họ. Nhưng cô ấy cần nhớ rằng có nhiều hơn là những thiên thần mà cô ấy gọi là thiên thần hộ mệnh. Cô ấy cần phải nhớ tất cả các thiên thần khác trong công việc nội vụ của mình, như cô ấy gọi.
Cô ấy cần nhớ, tán thưởng và cảm ơn họ vì công việc của họ, và cầu nguyện cho năng lượngcủa họ, hạnh phúc của họvà sức mạnh của họ.
D: Đây là một câu hỏi khác của cô. Chuyệngì cô ấy nên hoặc có thể làm cho họ?
L: Cô ấy cần nhớ về lời kêu gọi lớn hơn. Cô ấy biết về lời kêu gọi giúp đỡ người ta và giúp đỡ những linh hồn mà được đưa đến cho cô ấy để giúp họ xuyên qua những trải nghiệm của họ. Nhưng cô ấy cần phải nhớ mình đang làm việc với tất cả những năng lượng trong bầu khí quyển và những giai điệu của con người. Năng lượng mà tất cả mọi người đang để ra, và năng lượng hành tinh. Có những thiên thần giúp đỡ cô ấy. Và giúpđỡ những người khác đang làm công việc tương tự. Có những người làm việc về năng lượng Trái Đất. Những người làm việc về năng lượng con người. Và những người làm việc về năng lượngkhí quyển. Cô ấy là ngườiduy nhất làm việc trên cả ba.
D: Đó sẽ là một công việc khó khăn hơn là chỉ làm việc trên một loại.
L: Vâng. Nó khiến cô ấy rất tốn sức. Cô ấy thường tự hỏi tại sao mình không ngủ
ngon. Và đó là một lý do. Cô ấy bận rộn ở tầng thứ khác và nó giữ cô ấy tỉnh táo. Cô ấy không cảm thấy mệt mỏi, đó là bởi vì chúng tôi đang cố gắng bảo vệ cô ấy để giữ cô ấy hoạt động tốt.
D: Vậy cô ấy làm nhiều thứ khi cô ấy nghĩ rằng mình đang ngủ.
L: Cô ấy làm suốt. Nó lộ diện trong cuộc sống của cô ấy bởi vì cô ấy có sự trao đổi chất rất thấp.Và mức năng lượng thấp. Cô di chuyển chậm hơn một chút, nói chậm hơn một chút. Ngủ rất muộn và đó là bởi vì cô ấy quá bận rộn với tầng thứ khác. Và nó ảnh hưởng đến cơ thể theo cách đó.
* * *
Trong công việc của tôi vài năm gần đây, tôi đã tìm thấy càng ngày càng nhiều người đang trở nên thức tỉnh về nguồn gốc linh hồn đích thực của họ và mục đích cho việc họsống ở thời điểm hiện tại. Có vẻ bây giờ là thời điểm tiết lộ mọi thứ cho họ. Đã đến lúc phải nhận thức một cách có ý thức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.