Chương 18: Hành Tinh Với Mặt Trời Tím
Phiên làm việc này là một trong những cái đầu tiên tôi làm sau khi mở văn phòng ở Huntsville, Arkansas, ngay sau Giáng sinh năm 2003. Văn phòng đã làm việc rất tốt và năng lượng có lợi cho các buổi thực sự mạnh mẽ. Mỗi người đến đó dường như mang lạirung động độc đáo của riêng họ. Khách hàng của tôi nói rằng họ có thể cảm thấy một
năng lượng rất tích cực ở đó.
Trong phiên này, Molly đã trở thành nhân cáchkhác và sống động.
Khi thoát khỏi đám mây, tất cả những gì Molly có thể thấy đều có màu tím và xanh lá cây. Điều này đôi khi xảy ra và tôi thường phải di chuyển thân chủ xuyên qua các màu sắc để đi ra một cảnh. Lần này màu sắc trở thành một thứ khác mà tôi không thể ngờ tới. Cô chỉ nhìn thấy bóng tối, với màu sắc cung cấp ánh sáng duy nhất. Sau vài phút, cuối cùng cô nhận ra mình đang ở trong một hang động. Đó là lý do khiến nó tối và khó nhìn thấy gì ngoại trừ màu sắc.
M: Vâng, tôi đang ở trong hang động, có những ánh sáng ở trên. Tôi ở dưới, trên trần hang có những phản chiếu. Ánh sáng phản xạ. Không có lửa. Không có ánh sáng. Chỉ có những đóm phát sáng trên trần nhà.
D: Tôi tự hỏi đó là phản chiếu của gì?
M: Tinh thể. Thạch anh tím. Lớn, giống như những hốc tinh thể. Và tôi đi càng sâu, màu sắc càng đậm. Chúng được phản chiếu trên trần nhà. (Giọng của cô nghe có vẻ trẻthơ.) Tôi đang nằm xuống nhìn lên. Tôi không đi. Tôi nằm xuống sàn hang động nhìn lên. Cát. Tôi đang nằm trên một cái gì đó giống cát, và nhìn lên trần nhà. Hmm. Phải có đèn ở đâu đó để phản chiếu ở đây. Nhưng tôi thích nó ngay đây. Nó giống như cực quang phương bắc của riêng tôi bên trong.
D: Bạn đang ở một mình?
M: Tôi nghĩ thế, cảm thấy như thể tôi đang một mình.
D: Bạn mặc quần áo loại gì? Cảm thấy như thế nào?
M: (Cô ấy chà tay vào ngực, cố gắng cảm nhận quần áo) Lông thú. (Cô ấy cười) Lông thú.Lông thú, vâng. (Cô vẫn cọ xát nó và mỉm cười)
D: Chúng có bao phủ toàn bộ cơ thể bạn không?
M: Không thể nhìn thấy. Tối quá. Nó chỉ bao phủ ở đây và xuống đây. (Cô đặt tay lên ngực và vùng đùi).
D: Ngực và eo của bạn?
M: Thân. Không phủ trên cánh tay tôi.
D: Bạn lànam hay nữ?
M: Tôi là đàn ông. Tôi cảm thấy khá to. (Cô ấy động đậy như thể tự hào về cơ thể mình.Cô ấy thích thú khiở trong cơ thể này.)
D: Bạn trẻ hay già? (dừng) Cảm giác của bạn như thế nào?
M: Mười lăm mùa hè.
D: Ồ, vậybạn vẫn còn trẻ.
M: Tôi có gia đình. Tôi có tráchnhiệm. Cô chắc chắn đã trở thành một nhân cách khác. Giọng nói và cách diễn đạt của cô rất đơn giản. Vì vậy tôi nghĩ cô ấy là một người nguyên thủy hoặc thổ dân.
D: Nếu bạn là nam giới, vậy bạn có râu không? (Cô ấy cảm giác khuôn mặt và cằm mình)Bạn cảm thấy thế nào ở đó?
M: Lông. Cái (tóc mặt) này thô hơn cái này (quần áo lông thú cơ thể).
D: Nhưng bạn có trách nhiệm. Bạn có một gia đình. (Vâng) Bạn có con không? (Có) Một người vợ?
M: (Cô ấy do dự, như thể từ này không quen thuộc.) Tôi có một người phụ nữ.
D: Bạn có sống trong hang động đó không? Chắc chắn anh ấy có vẻ như một người hang động, nhưng tôi đã bất ngờ.
M: Không, tôi tìm thấy cái hang này. Tôi theo mấy con thú vào đây, đây là nơi tôi có thể đi và nhìn vào màu sắc. Tôi đã biết về nó từ khi còn nhỏ. Nhưng tôi không nói với mọi người. Nó là củatôi. (cười tự mãn)
D: Bạn không muốn họ tìm thấy nó.
M: Không muốn, nếu phải vậy, tôi sẽ chia sẻ. Nhưng vì tôi không phải làm vậy, chúng tôi có chỗ ở khác. Tôi sẽ giữ nó cho riêng mình một chút. Ở đây yên bình. Công việc của tôi đã xong. Tôicó thể thư giãn ở đây.
D: Bạn làm công việc gì?
M: Hmmm. (nghĩ) Tôi gieo trồng các thứ. Tôi đào đất, tôi gieo hạt. Những gì tôi gieo phát triển, sau đó tôi trao đổi những thứ khác. Chúng tôi có thợ săn và người gieo trồng. Và tôi phù hợp làm người gieo trồng, vì tôi khôngthể đi săn.
D: Mọi người đều có chuyện họ có thể làm. Họ có chuyên môn của họ. (Vâng) Có nhiều người trong nhóm của bạn không? (Tạm dừng) Bởi vì tôi giả định cái nhóm đó không chỉ có bạn, người phụ nữ và con cáicủa bạn.
M: Có... tôi đang đếm. Mười lăm. Chúng tôi là một nhóm quy mô khá tốt.
D: Vâng. Các bạn có phải là cả gia đình? Tất cả các bạn đều có liên hệ?
M: (Suy nghĩ) Không, chúng tôi là một nhóm.
D: Bạn có sống gần cái hang này không?
M: Đó là... nửa ngày cách nơi tôi sống.
D: Nhóm không lo lắng nếu bạn đi quá lâu?
M: Họ nghĩtôi đang đi tìm kiếm.
D: Người của bạn có đi tìm kiếm không?
M: Có những người nam làm.
D: Bạn tìm gì khi đi tìm kiếm?
M: Những con rồng. Tôi làm nhiệm vụ cho nhóm. Những người nam đi tìm kiếm được hướng dẫn... để săn bắn. Khi tôi đi hành trình tìm kiếm của mình, nó là để khám phá những gì là cần thiết cho nhóm.
Tương tự như các nền văn hóa nguyên thủy khác, như trong cuốn sách của tôi, Legend of Starcrash, nơi họ dựa vào bản năng để tìm động vật…
D: Bạn cũng nói rằng bạn trao đổi với người khác.
M: Chủ yếu để sống, tôi trao đổi trong nhóm của mình. Và sau đó mỗi năm một lần chúngtôi cũng đi để thu thập và trao đổi hàng hoá.
D: Có vẻ bạn đang hạnh phúc ở đó, phải không? (Không có câu trả lời) Bạn biết điều đó có nghĩa là gì không? (Không) Nó có nghĩa là bạn thíchsống ở đó?
M: Vâng, tôi thích sống ở đó. Chúng tôi được chăm sóc cẩn thận. (Từ ngữ đã trở nên khó khăn.) Chúng tôi có chỗ ở, có nước, có thức ăn. Và có những gì chúng tôi cần. Đóhạnh phúc không?
D: Vâng, tôi nghĩ thế. Bạn sẽ không thay đổi bất cứ điều gì. Nếu bạn không muốn cái gì khác, thì bạn hài lòng. Bạn hạnh phúc.
M: Vâng, hạnh phúc. Khi chúng tôi họp nhóm, chúng tôi làm thay đổi ở đó. Chúng tôi học những gì các nhóm khác đang làm, và nếu thích điều đó, chúng tôi mang nó trở về.Chúng tôi có thể trao đổi để có được các công cụ khác nhau, và những thứ cần để làm cho cuộc sống của mình thoải mái hơn.
D: Bạn chia sẻ kiến thức và thông tin. Điều đó rất tốt. Nơi bạn sinh sống lạnh hay nóng?
M: Nó ấm. Nó rất... (gặp khó khăn trong việc tìm từ) dễ chịu và ấm áp. Là cái gì? (Có khó khăn với thứ tự của các từ này.) Cái lạnh đến đôi khi chúng tôi cần thêm một lớp da hoặc chăn, nhưng không phải rất lâu.
D: Vậy đó là một nơi tốt để sống. Và bạn có mọi thứ bạn cần.
M: (Thật bất ngờ) Chúng tôi có một mặt trời tím. Humph!
D: Mặt trời tím?
Đây là một bước ngoặt bất ngờ. Dấu hiệu đầu tiên cho thấy đây không phải là cuộc sốngnguyên thủy đơn giản.
M: Chúng tôi có một mặt trời tím. Một mặt trời, mặt trời trên đó, đó là màu tím. D: Màu tím. Đó là một màu khá kỳ lạ, tôi nghĩ vậy.
M: Tôi không biết. Đó là màu tím. (Tôi bật cười.)
D: Vâng, nơi tôi sống, nó là màu vàng hoặc cam.
M: Đó là một điều kỳ lạ. Của tôimàu tím.
D: Hmmm. Bầu trời có màu gì?
M: Đó là... màu tím. (Như thể cô đang nghiên cứu nó.) (Cười) Các sắc thái của màu tím.
D: Vậy bầu trời cũng màu tím? (Vâng) Mặt trời có chiếu sáng mọi lúc, cả ngày lẫn đêm không?
M: (dừng) Tôi không biết ngày hay đêm.
D: Có bao giờ bên ngoài tối xuống không?
M: Không phải bên ngoài, không. Ở đây tối (trong hang động), nhưng ở bên ngoài thì không.
D: Bạn biết tối là khi nào, lúc đó thật khó để nhìn thấy. (Vâng) Nhưng khi bạn ở ngoài,ý bạn là mặt trời luôn luôn chiếu sáng?
M: Trừ khi tôi nhắm mắt lại. Nhưng vâng, nó không giống như bên trong hang động. Nó vẫn giữ nguyên màu sắc bên ngoài.
D: Ồ. Bởi vì nơi tôi sinh sống, đôi khi trời rất tối, khi mặt trời lặn.
M: Bên ngoài? Mặt trời của bạn đi mất?
Cô bày tỏ sự ngạc nhiên thực sự.
D: Vâng. (Ồ!) Và nó sẽ trởlại.
M: Nó đi đâu?
D: Ồ, nó đi một lúc và ngủ, rồinó trở lại. Khi nói chuyện với một người có vẻ nguyên thủy, tôi phải sử dụng từ ngữ mà tôi nghĩ họ sẽ hiểu. Bạn không thể quá phức tạp.
D: Và chúng tôi không lo lắng về nó. Nhưng khi nó đi ngủ, cả thế giới đều tối tăm. Vậy,chỗ bạn không như thế?
M: Không. Nó rất có màu hoa oải hương... chúng tôi có nhiều sắc thái hoa oải hương hoặc tím. Và đôi khi chúng rất sáng, đôi khi chúng có màu tối hơn, nhưng tôi vẫn có thểnhìn thấy bàn tay mình. Hoặc tôi có thể nhìn thấy đường để đi. Tôi không cần bất kỳ ánh sáng nhân tạo hay ánh sáng nào khác để thấy nó.
D: Bạn không cần lửa hay bất cứ thứ gì? (Không cần) Bạn biết “lửa” là gì không?
M: À, tôi không cần nó, vì vậy tôi không nghĩ rằng tôi làm. Làm thế nào để bạn giải thíchmột cái gì đó rất cơ bản và đơn giản?
D: Bạn có nấu thức ăn không?
M: Nấu ăn? Không, chúng tôi nhổ thức ăn lên. Chúng tôi đào nó. Và chúng tôi có cách để chuẩn bị thức ăn. Chúng tôi có những tảng đá rất rất nóng. Và chúng tôi đưa thức ăn vào trong hộp đựng, rồi đặt nó lên đá cho đến khi xong.
D: Vâng, lửa sẽ rất rất nóng, giống như rực sáng. Và bạn có thể nhìn thấy nó. Vậy, bạn không có thứ đó.
M: Không có, chúng tôi có đá nóng, có nước nóng, và có hơi nước nóng.
D: Thứ này có ra từ núi không?
M: Nó nằm dưới đất. Nó luôn luôn nóng
D: Rất tốt.
M: Vậy à? Vâng, rất tốt.
D: Bạn có bao giờgiết bất kỳ thứ gì để ăn không?
M: Giết à? Giống như đánh vào đầu chúng, hoặc lái chúng vào những tảng đá nóng?
D: Vâng, loại động vật nào?
M: Vâng,bởi vì áo lông này được làm thành từ chúng.
D: Đó là cái bạn đang mặc. (Vâng) Vậy đôi khi bạn giết thú vật? (Vâng) Vậy bạn ăn thịt?
M: Vâng, vâng. Chúng tôi sử dụng mọi thứ ở đó. Không còn gì nhiều khi chúng tôi đượcthực hiện.
D: Vậy, có một số loại động vật mà bạn sẽ ăn?
M: Vâng, chúng có bốn chân.
D: Bạn có bao giờ sử dụng động vật cho chuyện gì khác không?
M: (bối rối) Hình như... không.
D: Vâng, một số người sử dụng động vật để chở đồ, và kéo đồ.
M: Không. Khi chúng tôi có thứ nặng nề cần đi đâu đó, chúng tôi chỉ nhìn vào nó. Như thế di chuyển nó.
D: (Thật là một bất ngờ.) Ồ! Nghe có vẻ dễ dàng.
M: Vâng. Và khi tôi nói chúng tôi lái động vật đến những tảng đá nóng? Chúng tôi thực sự chỉ... (khó khăn để suy nghĩ làm thế nào giải thích.)... chỉ cần yêu cầu chúnglàm điều đó, rồi chúng làm. (Thở dài)
D: Tất cả những người trong nhóm của bạn đều có khả năng này? Chỉ nhìn vào sự vật và làm cho những điều này xảy ra?
M: (bối rối) Tôi đoán vậy. Tất cả chúng tôi chính là làm. Vâng, nó phải vậy, bởi vì nếu em bé, hoặc trẻ con, muốn một thứ gì ở đó, thứ đó sẽ qua tới nơi đứa trẻ đang ở. Nhữngthứ nhỏ.
D: Vậy, ngay cả trẻ sơ sinh cũng có thể làm điều này. (Vâng) Tạo vật này nghe có vẻ kỳ lạ với những khả năng đó, tôi tự hỏi có phải nó cũng trông khác với con người không.
D: Tôi đang tự hỏi về cơ thể bạn. Bạn cũng có... được rồi, bạn không có bốn chân, phảikhông?
M: Không có, tôi có hai chân.
D: Và hai cánh tay?
M: (Cô ấy khoanhtay trước mặt cô ấy để kiểm tra chúng)Hai cánh tay. Vâng, hai tay.
D: Tôi nghĩ bạn không biết một số trong những từ này. Nhưng không sao. Tôi nghĩ chúngta đang hiểu nhau. Bạn cóbao nhiêu ngón tay trên một bàn tay?
M: (Cô ấy nắm lấy tay để kiểm tra nó.) Ba.
D: Ba ngón tay. Chúng là thế nào? Bạn có thể cho tôi xem không?
M: (Cô ấy giơ chúng lên cho tôi.) Ba. Giống như vậy. Ngón út bỏ đi. Đây xảy ra trong một số ca hồi quy nơi mà người ta ở ngoài hành tinh hoặc nhìn thấy người ngoài hành tinh. Ngón út hoặc là mất, hoặc chỉ là một mẫu cụt vô dụng.
D: Bạn có cái mà chúng tôi gọi là ngón cái không?
M: Như thế này? Vâng.
D: Có đủ để làm việc không?
M: (Cô ấy cười, có vẻ như là một câu hỏi ngớ ngẩn với anh ấy.) Có.
D: (Cười) Được thôi. Nhưng da màu gì?
M: Đen, rất tối.
D: Và bạn nói bạn có râu. Tóc trên đầu và râu của bạn màu gì?
M: Tối. Đen. Khác với da của tôi.
D: Bạn có mắt không? Còn mũi và miệng?
M: (tạm dừng) Tôi thấy! Và tôi nói chuyện! Và tôi ăn.
D: Và mũilà để ngửi, phải không?
M: (Tự tin) Tôi ngửi!
D: Vậy bạn có thể làm tất cả những việc đó. (Vâng) Những người khác trông có khác hay ăn mặc khác không?
M: Chúng tôi ăn mặc như chúng tôi chọn, nhưng tất cả chúng tôi xuất hiện giống nhau,vâng.
Tôi không nghĩ thêm, bởi vì làm điều đó là khó khăn trong một phiên như thế này, anh ấy có thể suy nghĩ “khác với cái gì?”. Bởi vì anh ấy có lẽ giống như những người khác trong văn hóa củamình. Còn tôi là một yếu tố ngoại lai.
D: Bạn sống ở đâu?
M: Tôi có một kiến trúc.
Khi anh mô tả “kiến trúc”, càng rõ ràng hơn rằng đây không phải một xã hội nguyên thủy, mặc dù người nam dường như sống đơn giản. Kiến trúc là hình vòm, mọi người đều có “phần” của riêng mình trong cấu trúc lớn hơn. “Đó là vòm bên trong vòm.” Có một cấu trúc trung tâm lớn hơn được sử dụng để gặp gỡ, ăn uống và thăm viếng. Khi tôi hỏi vật liệu cấu trúc được làm bằng gì, nó chỉ khiến anh ta bối rối hơn. Tôi hỏi về gỗ và anh ta không hiểu.
Tôi cố gắng mô tả cây và rõ ràng họ không có loại cây cối như vậy. Hoặc nếu có thì chúng không được sử dụng để xây dựng. “Cây trồng của chúng tôi là để ăn và trang trí.Chúng cung cấp thực phẩm cho động vật của chúng tôi cũng như sinh mệnh chúng tôi, người dân của chúng tôi.” Anh nói cấu trúc là một polymer (hợp chất cao phân tử). Bây giờ đếnlượt tôi phải bối rối; đây là một từ mà tôi không quen thuộc.
Từ điển: polymer - bất kỳ hai hay nhiều hợp chất polymeric. Polymeric - gồm các nguyên tố hóa học tương tự nhau về tỷ trọng theo trọng lượng, khác với trọng lượng phân tử. Polymerization - quá trình polymerization - quá trình ghép nối hai hay nhiều các phân tử để tạo thành một phân tử phức tạp hơn có trọng lượng phân tử là một bội số của nguyên bản gốc vàcó các thuộc tính vật lý khác nhau.
Tôi không biết gì nhiều trước khi tôi tra tìm nó. Phức tạp đang nhẹ nhàng đặt đó. Tôi hỏi có phải người dân của anhxây dựng cấu trúc không.
“Ồ không. Bạn nhìn vào hình ảnh, và bạn nhìn vào nơi bạn muốn nó tọa lạc. Và nó trở thànhthực.”
Anh ấy đầy những bất ngờ. Anh nói những bức ảnh này nằm trong thư viện của họ. “Có những thư viện nhỏ trong cấu trúc này, và có một thư viện lớn ở nơi tụ hợp rộnglớn. Tôi thấy chúng. Chúng là... sự phóng chiếu (từ ngữ không chắc chắn). Nơi bạn đi đến phòng, và nghĩ những gì bạn muốn xem, sau đó các sự phóng chiếu đến, và bạn chọn một cái mà bạn muốn. Và bạn chọn nơi bạn muốn, rồi nó sẽ trở thànhở nơi đó.”
D: (Đây là một ý tưởng khác biệt và độc đáo.) Vậy, những hình ảnh luôn ở trên tường sau đó.
M: Chúng giống như… một cái hộp. Một cái hộp. Và chúngđi... nhanh. Hoặc nhanh như bạn muốn chúng đi. (cười) (Tay chuyển động.) Và rồi khi bạn tìm thấy khu vực bạn muốn nhìn vào, nó sẽ chậm xuống. Và sau đó bạn nhìn vào mỗi một cái, cho đến khi bạn tìm thấy một cái cuốnhút bạn.
D: Rồi sau đó bạn chỉ tạo ra nó với tâm trí của bạn. (Vâng) Thật kỳ diệu.
M: Rồi sauđó bạn làm bất cứ điều gì bạn muốnvới bên trong.
D: Vậy, người dân của bạn đã quyết định làm một kiến trúc hình vòm. (Vâng) Và thậm chí bạn có thể tạo ra chất liệu để làm ra nó. (Vâng) Bạn không cần phải có vật liệu mà phải xây dựng bằng tay, để làm cho nó xảy ra.
M: Không cần, bạn chỉ... làm điều đó. Chúng tôi đã làm việc này trong nhiều, nhiều mặt trăng.
D: Có ai đó chỉ cho bạn cách để làm điều này không?
M: Tôi không nghĩ thế. Nó giống như bạn thực hành nó. Làm gì đó khi bạn còn nhỏ, và khi bạn lớn lên, bạn bắt đầu làm những việc khác nhau. Và khá sớm bạn có thể nghĩcủa riêng bạn. Khi bạn cần một nơi trú ẩn, bạn có thể làm của riêng bạn. Một số chọn làm theo nhóm nhỏ. Những người khác làm điều đó trong các nhóm lớn. Một số làm
điều đó trong sự đội lập, hoặc nơi mà họ đang ở xa hơn phần còn lại của nhóm.
D: Nhưng tất cả mọi người trong nhóm của bạn biết làm thế nào để làm những điều này.
M: Vâng. Khi con của tôi lớn hơn, chúng sẽ làm tương tự.
D: Nơi bạn ở, có bất kỳ thành phố nào xung quanh không?
M: Chúng tôi đi đến nơi tụ tập lớn. Và đó là lớn hơn nhiều. Có thể có hàng trăm người ở đó.
D: Bạn có biết thành phố là gì không? (Ngừng lâu, rồi: Không.) Đó là nơi có rất nhiều, nhiều cấu trúc san sát nhau. Và có rất nhiều người sống trong cùng một chỗ.
M: Đó sẽ rất khó chịu. Vì vậy, chúng tôi thiên về ở trong các nhóm nhỏ hơn vì sự thoảimái của chúng tôi, và không gây tạo áp lực lênđất của chúng tôi.
D: Vâng, điều đó có ý nghĩa, thực sự. Vâng, làm thế nào bạn đi đến những nơi khác nhau?
M: Khi chúng tôi đi tụ họp, nhóm của chúng tôi tụ họp lại, và chúng tôi nghĩ mình muốnđi đâu và rồi ở đó.
D: Cả nhóm đi cùng một lúc?
M: Chúng tôi đi... tất cả đều giống nhau... Vâng.
D: Tôi nghĩ có lẽ bạn phải đi bộ.
M: Khi tôi đi đến hang động của mình, hoặc khi tôi đi khám phá, thì tôi di chuyển bằng chân mình. Nhưng khi chúng tôi đi tụ tập, chúng tôi đi “pốc một cái rồi mất”. (Taychuyển động cho biết tốc độ).
D: Rất nhanh.
M: Vâng. Và chúng tôi nhớ rất nhiều điều. Chúng tôi chỉ “pốc một cái biến mất”. (Tôi cười) Vì vậy, khi tôi ở nhà và muốn khám phá các thứ, tôi đi bộ xung quanh và nhìn, để xem những gì tôi có thể thấy.
Phiên làm việc này chắc chắn khiến tôi ngạc nhiên và có nhiều xoắn não. Cái dường như là một cuộc sống đơn giản của một người hang động nguyên thủy biến thành mộtxã hội phức tạp hơn nhiều. Tôi quyết định đưa anh ấy tiến đến một ngày quan trọng.
D: Bạn đang làm gì? Bạn thấy cái gì?
M: Có rất nhiều tiếng ồn. Rất nhiều tiếng ồn hỗn loạn. Người ta ầm ầm. Đất đang rungchuyển ầm ĩ. Đất...Oooh.
D: Đất đang rung chuyển, ý bạn là gì?
M: Nó đang run lên. Mọi người đang hét lên. Động vật gào rú. Rất ồn ào. (Cô rùng mình)Rất hỗn loạn. Và rất khó thở.
Cô đã trưngra các dấu hiệu vật lý rằng nó đã ảnhhưởng đến cô. Cô ấy bắt đầu ho.
Tôi đã đưa ra gợi ý trấn tĩnh. Cô hít một hơi thật nhiều khi các triệu chứng cơ thể bị phân tâm mà giảm xuống.
D: Nguyênnhân là gì?
M: Núi đang bùng nổ. Nó chính là bùng nổ. Có lẽ chúng tôi đã không xoa dịu các vị thần.
D: Bạn tin vào các vị thần?
M: Chúng tôi có nhiều vị thần. Các thầy tế và nữ tu nói với chúng tôi rằng chúng tôi có nhiều vị thần. Chúng tôi có một vị thần cho ngôi nhà, một vị thần sinh sản cho trẻ em, cho sự bảo vệ, chovườn, cho... chúng tôi cónhiều vị thần.
D: Và bạn nói bạn phải xoa dịu họ?
M: Vâng. Nếu không họ sẽ tức giận vì bị bỏ lơ. Đôi khi họ thích (Cô ấy hạ giọng xuống thì thầm, như thể nói một cách bí mật, hoặc cố không để các vị thần nghe thấy mình.) Suỵt! Họ giống như những đứa con nít khi không được chiều theo.
D: Tôi hiểu ý của bạn. Bạn làm gì để xoa dịu những vị thầnnày?
M: Chúng tôi trả tiền cho các thầy tế. Chúng tôi cho mật ong. Chúng tôi làm những bàn thờ nhỏ. Chúng tôi chỉ cần tôn trọng họ, và cho họ biết rằng chúng tôi biết họ đangcó mặt ở đó.
D: Tôi nghĩ bạn không cần tiền.
M: Đó là những thứ bạc nhỏ. Những đồng tiền nho nhỏ làm cho họ hạnh phúc, có thứ gì đó lấp lóe.
D: Nhưngbạn nghĩ bạn có lẽ đã không làm đúng không?
M: Các thầy tế đang nói chúng tôi đã không làm. Chúng tôi đã không hy sinh đủ, đức tin chúng tôi không đủ mạnh. Vì vậy, thần núi đã cho chúng tôi biết rằng chúng tôi cầnphải tin, cần phải chính trực.
D: Bạn nghĩ rằng thần núi đã trở nên giận dữ.
M: Đó là nhữnggì tôi nói.
D: Và điều này làm cho ngọn núi bùng nổ, mặtđất rung chuyển.
M: Vâng. Và nóng... nóng... nóng (đã gặp khó khăn trong việc tìm từ) dung nham nóngchảy tới, tro tàn trong không khí.
D: Đó là lý do khó thở?
M: Vâng. Và bạn không thể nhìn thấy. Nó rất khó khăn, nó rất đáng sợ. Và nó rất tàn phá. Mọi người đang chết dần.
D: Bạn không thể sử dụng khả năng của bạn để di chuyển thoát khỏi? M: Vâng, bạn có thể chạy, nhưng bạn có thể đi đâu? (cười thần kinh)
D: Ý tôi là khả năng khác của bạn, bạn chỉ cần di chuyển từ nơi này sang nơi kia. Bạn không thể làm điều đó để rời đi?
M: Tôi không thể làm thế!
D: Bạn phải làm điều đó trong một nhóm?
M: Tôi không thể làm điều đó. Chúng tôi không thể làm điều đó.
D: Tôi nghĩ đó là cách bạn đã đi từ nơi này đến nơi khác.
M: Không phải! Tôi phải đi, chạy hoặc ngồi cưỡi.
D: Vậy, bạn không thể thoátđi. Mọi người chỉ phải chạy.
M: Vâng. Và khi bạn không thể thở được, khi bạn sợ hãi, mọi người sẽ ngã xuống, sau đó tro sẽ bao phủ lên bạn rất nhanh. Rồi sau đó bạn không thể thở thêm nữa. Và… và....
D: Bạn có thể nói về nó. Nó sẽ không làm phiền bạn gì cả. Tôi không muốn bạn cảm thấykhông thoải mái. Còngia đình của bạn? Họ có ở đó không?
M: Không. Cha và mẹ tôi ở gần đỉnh. Họ ở trên đỉnh núi. Họ sống gần phía trên cùng, còn tôi đang ở trong thung lũng. Và những người ở trên cùng là những người bị giết trước tiên. Nhưng bâygiờ nó đã di chuyểnxuống thung lũng. Và tro đang thổi, dung nham đang chảy. Đất đang rung chuyển, các ngôi nhà đang rơi rụng.
D: Vợ và con của bạn có ở đó không?
M: Tôi không có vợ và con! Tôi không có gia đình trong lúc này, chỗ tôi đang ở.
D: Vậy đây là một nơi khác? Ôi, tôi xin lỗi. Tôi đang bối rối.
M: Đây là nơi duy nhất tôi sống.
Tôi đã không nhận thấy các dấu hiệu trước đó, chỉ phát giác khi nghe băng lúc sao chép. Tôi đáng lẽ nên phát giác khi cô ấy không biết tôi đang nói về cái gì, với khả năng tự di chuyển. Bây giờ nó đã rõ ràng. Khi tôi yêu cầu cô ấy chuyển sang một ngày quan trọng, cô ấy đã “nhảyvọt” —— vào một cuộc đời khác. Còn tôi thì vẫn tiếp tục nói chuyện với cô ấy như thể cô ấy là người đàn ông trên hành tinh mặt trời tím. Bây giờ tôi hiểu cô ấy đã nhảy vào một kiếp sống khác. Tôi sẽ phải điều chỉnh câu hỏi của mình.
D: Nơi duy nhất bạn sống. Được rồi. Nhưng đó nghe có vẻ rất đáng sợ.
M: Bầu trời đang sụp, đất đang dâng lên để gặp nó. Chúng tôi sẽ không còn nữa.
D: Bạn làm nghề gì?
M: Tôi làm đồ trang sức vàng. Lá vàng và... dây chuyền. Mũ miện và vương miện. Và vòngtay. Tôi làm đồ trang sức.
Chúng tôi đã đi vào kiếp sống khác này, vào ngày cô qua đời. Nhưng tôi muốn tiếp tục và kết thúc cuộc đời của người đàn ông khác thường trên hành tinh mặt trời tím hơn là tìm hiểu về một kiếp sống khác. Ngoài ra, tôi biết chúng tôi có thể làm cho tất cả thông suốt khi tôi nói chuyện với tiềm thức. Vì vậy, tôi để cô rời cảnh hủy diệt đó và tìmđến người đàn ông với lông thú sống trong cấu trúc máivòm trên hành tinh mặt trời tím. Cô ấy ngay lập tức trở lại cuộc sống đó, và tôi có thể đưa cô ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời đó.
D: Điều gì đang xảyra? Bạn thấy gì vào ngày cuối cùng?
M: Gia đình tôi đến để tạm biệt tôi. Đã đến lúc tôi lên đường.
D: Có vấn đề gì với cơ thể?
M: Nó đã trở nên hết sử dụng. Đã đến lúc phải lên đường. Và dành chỗ cho những ngườikhác đến và sống ở đây.
D: Đôi khi cơ thể dừng lại vì có điều gì đó không ổn với nó.
M: Không, nó không hoạt động nữa. Tôi tin đã đến lúc để đi. Tôi rất thoải mái.
D: Bạn quyết định đi khi bạn muốn?
M: Chúng tôi có những lựa chọn trong… xã hội của mình. Chúng tôi có thể ở lại cho đến khi bị đuổi ra bởi bệnh tật hay tai nạn, hoặc chúng tôi có thể chọn thời gian đi của mình. Và bây giờ tôi quyết định, đã đến lúc tôi phải đi. Tôi đã hoàn thành mục đích của mình.
D: Vậy gia đình ở bên bạn. Tôi cho rằng họ bây giờđã lớn, phải không?
M: Vợ tôi mất rồi. Thuật ngữ của bạn là “vợ”, đúng không? Và cô ấy đã mất. Con trai và con gái tôi ở đây. Và cháu của chúng. Chúng tôi có những đứa cháu rất rất tuyệt vời.
D: Vậy họ đang ở đó để nói lời tạm biệt với bạn.
M: Nói lời tạm biệt. Nó không phải là một điều gì lớn. Đó chỉ là sự tôn trọng mà họ ở đây để cho tôi thấy.
D: Bạn ở trong kiến trúc vòm của bạn?
M: Chúng tôi không ở nơi mà bạn đã đến thăm với tôi trước đây. Chúng tôi có một cái khác. Chúng tôi đã chọn sống ở nông thôn.
D: Tôi nghĩ bạn ở trong cái hang mà bạn rất thích.
M: Không, bởi vì tôi không muốn chia sẻ nó với bất cứ ai. Tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai về hang động đó. Không cần thiết.
D: Đó là bí mật của bạn.
M: Đó là hang động của tôi, đúng vậy.
D: Hãy di chuyển đến nơi bất cứ cái gì đã xảy ra, bạn đang ở phía bên kia của nó. Và bạn có thể nhìn lại toàn bộ cuộc đời từ vị trí đó, nhìn nó từ một quan điểm hoàn toàn khác. Họ đã làm gì với cơ thể của bạn sau khi bạn rời nó? Phongtục ở đây là gì?
M: Nó... (cười) nó tan biến. Nó phân rã, vâng. Nhưng chúng tôi không dần trở thành hoàn toàn hư vô, bạn biết đấy. Nó phân rã và được hấp thụ vào hệ thống đất của chúng tôi, vùng đất của chúng tôi. Phần của chúng tôi trở thành một phần của không khí và đất. Đó là một sự ra đi dễ dàng, bạn biết đấy. Khi bạn đã sẵn sàng, và bạn biết bạn đãhoàn thành những gì bạn đã đến vì nó, đó là một lễ mừng vui vẻ của sự ra đi. Có một số người ở đó có thể buồn, nhưng không, nó chỉ là một điều tạm thời. Bây giờ có một lễmừng. Và tôi thoát khỏi cơ thể.
D: Họ ăn mừng vì họ biết bạn đang đi đến một thế giới khác.
M: Vâng. Và nó rất sống động. (Cười) Ồ, họ đang có một thời gian rất tốt đẹp ở đó. Và (giọng nói thì thầm) họ đang hứng thú nói chuyện với tôi. Họ có những ký ức đẹp.
D: Bạn nghĩ mình đã học được gì từ cuộc sốngđó?
M: (Từ từ) Tôi đã học được rằng tôi có khả năng ảnh hưởng đến người khác. Và cần phải cẩn thận để không phóng chiếu nhận thức của tôi như là nhận thức duy nhất đối với các dân tộc khác, những sinh mệnh khác, những phần khác của gia đình. Để cho phép không gian cho mỗi cá nhân tự khám phá.
D: Đó là một bài học rất hay, phải không?
M: Vâng. Nó đã được cố gắng ở những thời điểm. (Cười)
D: Và đó là một cuộc sống tốt đẹp.
M: Ồ, đó là một cuộc sống rất tốt. Tôi không có khát vọng, cũng không có hối tiếc. D: Và bạn cóthể làm những điều tuyệt vời với tâm trí của mình.
M: Bạn có vẻ kinh ngạc hoặc ngạc nhiên về điềuđó.
D: Vâng, ở một số nơi họ không sử dụng tâm trí của mình.
M: Tôi hiểu! Tôi không thấy, nhưng... (Cười)
D: Ý tôi là có rất nhiều nơi mà họ không biết làm thế nào để sử dụng những khả năng này.
M: Tôi tưởng tượng không chừng chủng tộc của chúng tôi luôn có những khả năng này. Nhìn lại trong cuộc đời màchúng tôi đã làm được xem.
D: Tất cả các bạn đều làm được, vì vậy đó là một chuyện rất tự nhiên. (Vâng) Đó là lý do tại sao tôi ngạc nhiên, bởi vì chỗ tôi ở, đó không phải là tự nhiên.
M: Nhưng bạn có một mặt trời màu vàng.
D: (Cười) Vâng, chúng tôi có một mặt trời màu vàng. (Cười) Phải có những thứ khác nhau ở những nơi khác nhau. (Cô ấy cười) Và chúng tôi có thứ bạn không có. Chúng tôicó một mặt trăng. (Ồ?) Một mặt trăng màu trắng, và nó hiện lên trong bóng tối. (Ồ.) Giống như tôi đã nói với bạn, mặt trời đi và ngủ, mặt trăng xuất hiện. (Ồ.) Vì vậy, tất cả chúngta đều có những thứ khác nhau.
M: Bạn có thể di chuyển mọi thứ bằng tâm trí của bạn?
D: Không,chúng tôi chưa học cách làm điều đó.
M: (thở dài) Nó làm cho cuộc sống khá dễ dàng, bạn biết đấy.
D: Vâng. Và tôi tôn trọng rằng bạn biết làm thế nào để làm điều đó. Đó có thể là điều bạn có thể dạy chúng tôi. Một cái gì đó mà chúngtôi có thể thực sự sử dụng.
M: Có thể. Tôi không biết làm thế nào dạy nó, bởi vì nó chỉ ở đó. Và tôi thậm chí khôngthể mô tả nó. Chỉ cần làm nó.
Sau đó tôi chuyển cô ấy trở lại thời đại của chúng ta và hợp nhập nhân cách Molly vào cơ thể cô ấy, như vậy tôi có thể liên hệ với tiềm thức để tìm ra một số câu trả lời.Có một hơi thở sâu sắc khi sự thay đổi xảy ra.
D: Tại sao bạn chọn cuộc sống bất thường này để xem? Tôi nghĩ đó là điều bất thường. (Cười) Tại sao bạn chọn cuộc sống của người bản địa trên hành tinh mặt trời tím để cô ấy thấy?
M: Cô ấy muốn biết về cuộc sống của các hành tinh khác, không phải là sinh mệnh của Trái Đất.
D: Nghe có vẻ như là mộthành tinh khác. (Vâng) Ở đó họ không có ban đêm?
M: Vâng. Như bạn có thể nghĩ về thời gian? (Vâng) Họ không có khái niệm về thời gian. Họ không có ngày và đêm. Khi họ mệt mỏi, họ nghỉ ngơi. Khi họ không mệt mỏi, họ không nghỉ ngơi. Nhưng không có bóng tối, phải. Nó khá bất biến. Và không cần bóng tối ở ban đêm.
D: Bởi vì tôi đang nghĩ đến một thế giới xoay quanh mặt trời.
M: Thiên hà của họ còn xa hơn nữa. Nó không phải là một phần của thiên hà này với mặt trời. Tôi tin rằng đó là của... (Tạm dừng, dường như cô ấy suy nghĩ làm thế nào đểnói nó) siêu mặt trời. Không, đó không phải là từ đúng.
D: Nhưng nó không phải là một phần của hệ mặt trời chúng ta.
M: Đúng.
D: Nhưng nó là một phần của thiên hà?
M: Đúng.
D: Và có một mặt trời khác ở đó.
M: Không, không phải là mặt trời như con người biết. Đó là một phần của một siêu... Tôi đoán siêu mặt trời sẽ là... đó là từ ngữ của Molly: siêu mặt trời. Siêu mặt trời là cái được biết đến như sinh mệnh tối cao. Nó cung cấp ánh sáng cho bóng tối. Và hành tinhđó không có bóng tối.
D: Nghe có vẻ cũng giống cái mà tôi nghe người ta gọi là “mặt trời trung tâm”.
M: Đúng rồi. Mặt trời trung tâm. Đó phù hợp với mô tả, vâng.
D: Nhưng họ dường như là những sinh mệnh vật lý. (Vâng) Và họ đã có thể sử dụng tâm trí của mình ở một mức độ đáng chú ý.
M: Vâng, đúng rồi. Họ chỉ hiển hiện hóa.
D: Họ là vật lý vì họ ăn ngủ và chết.
M: Vâng. Họ có tuổi thọ ngắn hơn. Họ đã chọn một tuổi thọ ngắn hơn để giữ cho hànhtinh của họ có ít người.
D: Nhưng còn nữa, đó là khác nhau vì mặt trời luôn luôn ở trên trời. Và đó là một màu tím.
M: Đúng.
D: Nhưng bạn đã cho Molly thấy nó để cô ấy biết mình đã sống trên hành tinh khác?
M: Đúng.
D: Làm thế nào việc này kết nối vớicuộc đời hiện tại của cô ấy?
M: Cô ấy vẫn có khả năng hiển hiện hóa bất cứ thứ gì ở bất cứ số lượng nào cô ấy cần. Cô ấy có nhiều khả năng tự nhiên mà cô ấy sợ phải thừa nhận, bởi vì cô ấy sẽ khácbiệt.
D: Vậy, bạn đang cố gắng cho cô ấy thấy mình đã làm điều này trước đây, và cô ấy có thể làm lại? (Vâng) Nhưng làm thế nào cô ấy có thể hiểu được điều này? Làm thế nào cô ấy có thể mang nó về?
M: Chọn lựa nhớ.
D: Bởi vì tôi biết một khi bạn đã học được điều gì đó, bạn không bao giờ quên nó. Nó luôn luôn ở đó. Và nếu được khuyến khích, nó có thể được đưa ra. Cô ấy có thể sử dụng nó bây giờ, đúng không?
M: Vâng. Nếu cô ấy bước qua cái được gọi là nỗi sợ hãi của con người.
D: Bạn biếtcon người thì như thế nào.
M: Vâng. (Cười) Ồ, đó là một thách thức. (cười to) Tại sao mọi người lại đến đây? (Cười)Họ có thách thức này. Kinh thếnào! (Cô ấy vẫn cười)
D: Học bài học. (Vâng) Họ quên tất cả những điều họ từng biết. (Vâng) Vì vậy, cô ấy có thể mang lại những khả năng này, để hiển hiện hóa bất cứ điều gì cô ấy muốn, nếucô ấy nhớ.
M: Đúng.
D: Tôi nghĩ cô ấy muốn mang về những khả năng này. Bạn có thể giải thích tốt hơn một chút những gì cô ấy có thể làm không?
M: Sự vật trong một số ý nghĩa rất dễ dàng cho cô ấy. Trong đời này, cô ấy thuyết phục mình phải làm việc chăm chỉ cho mọi thứ. (Cười) Và cô ấy không làm. Vì vậy, nếu cô ấy chỉ mất thêm vài phút trong thiền, thì những kí ức có thể tràn ngập như lũ. Tôi có thể cho bạn biết, đó là điều cô ấy đã chấp nhận trong cuộc đời này, nói rằng cô ấy không thể làm được.
D: Trong suốt phiên làm việc, khi tôi đưa cô ấy đến một ngày quan trọng, cô ấy đã nhảy vào cuộc đời dường như là một kiếp sống khác. Nơi núi lửa phun trào và mặt đất rung chuyển. Tại sao bạn cho cô ấy nhảy vào cuộc sống đó? Chúng tôi không đi xa hơn với nó. Đó là ngày chết. Tại sao bạnchỉ nó cho cô ấy thấy?
M: Nhắc cô ấy —— vì thiếu một thuật ngữ khác —— sự điên rồ của việc chuyển giao sức mạnh của mình cho những ảnh hưởng bên ngoài thay vì đi vào bên trong, và biết được thần trong cô ấy.
D: Làm thế nào mà nó liên quan đến núi lửa và đất thay đổi?
M: Hệ thống niềm tin là: nguyên nhân gây ra thảm họa là vì không xoa dịu các vị thần.
D: Ồ, vâng, đúng rồi. Họ đã không xoa dịu các vị thần và đó là nguyên nhân gây ra thảmhọa.
M: Vâng. Đó là hệ thống niềm tin, và vẫn còn một vài thứ đó, điều đó rất phổ biến trongkhu vực mà cô ấy sống. Và nó làm cô ấy sợ hãi.
D: Vâng, nó đi cùng với tôn giáo của thời đại này.
Vì vậy, cô ấy đã được cho thấy một mảnh của kiếp sống đó để nhắc nhở rằng cô ấy không nên bị cuốn vào những niềm tin tôn giáo truyền thống của nền văn hóa cô ấy sống. Mà suy nghĩ chomình và tìm thấy Thượng Đế thậttrong mình.
Trong cuộc phỏng vấn với Molly, cô ấy nói mình có ký ức kỳ lạ về những điều đã xảy ra trong thời thơ ấu. Cô nhớ đã bị đưa vào một nơi tối tăm và bỏ lại đó, bởi vì không aimuốn liên hệ với cô. Cô nghĩ có lẽ đó là tủ quần áo, và có vẻ cô đã ở đó vài ngày tại một thời điểm. Tất nhiên, vào thời kỳ đó cô ấy sẽ có mùi và dơ bẩn, nhưng cô ấy có cảm giác rằng không ai muốn có bất cứ liên hệ gì với cô ấy. Khi hỏi mẹ về những ký ứcthơ ấu này, bà đã phủ nhận bất cứ điều gì giống vậy từng xảy ra với cô ấy, và nói cô có thể dựng lên nó hoặc tưởng tượng. Nhưng cô ấy nói, tại sao cô ấy lại tưởng tượng ra một ký ức khủng khiếp như vậy? Mộttrong những điều cô ấy muốn tìm kiếm trong phiên này, đó là đây rốt cuộc là ký ức thực sự hay chỉ là mộtảo tưởng tưởng tượng.
Tiềm thức đã cung cấp câu trả lời trước khi tôi có thể đặt câu hỏi. Và câu trả lời thật kỳ lạ, chúng tôi không bao giờ có thể hình dung ra nó.
Gia đình cô sống ở đồng quê cách xa mọi người khi cô được sinh sớm. Mẹ cô làm điều duy nhất mà bà quen thuộc —— đặt em bé vào một cái hộp giày và để trên cửa lò nướng mở để sưởi ấm.
M: Vâng, bạn biết... không, bạn sẽ không biết, nhưng để tôi nói với bạn. Cô ấy đã chọn đi vào cuộc đời này với rất nhiều phương thức thiên phú giúp cho người khác. Vàcô ấy vào trong đứa trẻ bé xíu này. Cô ấy chỉ có 4 cân Anh khi được sinh ra. Cô ấy sẽ làm những điều đó. Đứa bé nhỏ xíu trong hộp giày đặt trên cửa lò này. (Cười) Cô ấy sẽ làm ra vài chuyện, và nó khiến cho con người sợ hãi. Và có một lần bà mẹ nhốt cô ấytrong lò để làm cô ấy dừng lại. Bởi vì cô ấy sẽ đùa nghịch các thứ trong nhà bếp. (Cười) Mẹ rất sợ cô.
D: Vậy, cô ấy đã từng làm các thứ chuyểnđộng.
M: Vâng. Cô ấy thích chơi đồ bạc, vì nó lấp lóe. Nó hào nhoáng. (Cười) Và nó sẽ tạo ra tiếng động vuitai. Nhưng nó làm bà mẹ sợ. Vìvậy, mẹ nhốt cô ấy lại!
D: Vậy bà ấy đưa cô ấy vào lò.
M: Đôi khi bà ấyđóng cửa lò.
D: Cô ấy có ký ức lạ lùng về việc ở trong tủ quần áo hay cái gì đó. Bạn có thể nói với cô ấy về điều này không? (Tạm dừng) Bạn nghĩ sao? Có phải cô ấy biết không?
M: (Bây giờ nghiêm túc.) Sẽ tốt hơn nếu cho cô ấy biết rằng đó là sự thật, không phải là tưởng tượng. Và đó thực sự quan trọng để cô ấy biết. Khi cô được vài năm tuổi, họ nhốt cô ấy trong tủ quần áo và cố quên cô ấy đi, bởi vì cô ấy làm họ rất sợ hãi. Nhưng cô ấy tự đổ lỗi cho mình, bởi vì cô ấy luôn nói rằng đó là lỗi của mình, cô đã ở đó. Nếu cô ấy hành xử phải lẽ thìsẽ không bị mắc kẹt ở đó.
D: Cô ấy đã làm gì?
M: Cô ấy thích làm cho những món đồ bạc hào nhoáng trôi nổi xung quanh. Cô ấy thích làm sáng lên khi trời tối. Cô ấy thích làm ra những tiếng hát ồn ào khi không được nói chuyện. Cô ấy làm mọi người sợ. Vì vậy, họ nghĩ cô ấy thật quỷ dị, và cô ấy tự trách mình. Nhưng đó không phải là lỗi của cô. Cô ấy đã sử dụng những gì mình nhớ được, và nhữnggì cô biết cách sử dụng. Nhưng cô ấy chỉ là “quá thời hạn” rồi.
D: Vâng, cô ấy nghĩ đó là tự nhiên.
M: Và khi lớn lên, cô ấy sẽ làm những việc... bất thường. Một lần nữa cô ấy bị từ chối,bị xua đuổi hoặc bị trừng phạt, cho đến khi cô ấy ngừng làmnhững điều đó.
D: Đó thực sự là cách duy nhất để tồn tại.
M: Vâng. Cô ấy mô tả nó như là tắt vòi nước.
D: Vậy, khi cô ấy đã quá lớn để có thể đưa vào lò nướng, tôi đoán họ đặt cô ấy trong tủ quần áo. Đó có phải là ý bạn không? (Vâng) Thật tàn nhẫn, nhưng tôi đoán họ rất sợ cô ấy.
M: Khi họ để cô ấy trong bóng tối, thì chỉ để cô ấy ở đó và quên cô ấy đi là dễ dàng hơn. Sau đó, họ sẽ không phải đối mặt với những thứ trôi nổi xung quanh trong bếp hoặc trong nhà, hoặc việc ca hát của cô.
D: Vậy rốt cuộc để sinh tồn, cô ấy đã tắt vòi nước và không làm nữa. Và sau đó họ để cô sống với họ trong nhà?
M: Vâng. Miễn là cô ấy không xấu, cô ấy có thể trở thành một phần của gia đình.
D: Vâng, nếu tất cả những thứ đó đã bị trấn áp, bạn có nghĩ rằng cô ấy sợ phải mang về những năng lực này bây giờ không?
M: Tôi nghĩ vậy, bởi vì ai đó có thể dán lưng cô ấy vào trong tủ quần áo, khoá cửa và không bao giờ để cô ấy ra ngoài.
D: Vâng, bạn biết, họ sẽ không thực sự làm điều đó khi cô ấy đã trưởng thành. (Vâng)Nhưng tôi có thể thấytại sao cô ấy sợ.
M: Tôi nghĩ cô ấy có thể làm những thứ nhất định mà được chấp nhận trong xã hội này, và để cho một chút trở lại với cô ấy tại một thời điểm. Bởi vì nếu cô ấy đi ra ngoài giữa một cánh đồng và tạo ra một ngôi nhà, bạn biết chính phủ có thể tìm đến cô ấy. (Cười)
D: Nếu cô ấy làm mọi thứ trôi nổi xung quanh phòng, tôi nghĩ chồng cô có thể sẽ có một chút sợ hãi. (Cười) Vì vậy, cô ấy không nên làmnhững điều đó.
M: Vâng. Nhưng cô ấy có thể vặn vòi nước, giống như nhỏ giọt từng chút một. Cô ấy rất có khả năng giúp đỡ mọi người. Cô ấy có khả năng nâng họ lên khỏi bóng tối. Điều đó làm mọi người sợ hãi, và không phải tất cả họ đều sẵn sàng để biết họ thật sự, thật sự là ai. Nhưng cô ấy sợ khi mình xoay vòi nước, nó sẽ tuôn trào. Và áp đảo mọi người, rồi họ sẽ hét lên chạy ra khỏi phòng. Cô ấy có một sự sợ hãi rất lớn của từ chối. Cô ấy có thể sử dụng một hình thức thiền để mang lại kiến thức ở quy mô nhỏ hơn, và giảm bớt sự sợ hãi đó. Đây là một hình ảnh sẽ làm việc cho cô ấy. Trên bồn rửa chén có cáiống siphon chặn mùi. Giống như vầy? (Tay chuyển động) Dưới bồn rửa, bây giờ, có một đường ống thoát nước và một chỗ uốn cong chặn mùi gọi là ống siphon. Và rất nhiều cặn bị mắc kẹt trong cái chỗ siphon đó, nếu cô ấy vào chỗ đó, cô ấy có thể để cho một chút tràn lên trên ống cong một lần. Hãyđể nó tràn ra.
D: Hãy để nó trào trở lên bồn rửa. (Vâng) Đây có thể là một hình ảnh tinh thần mà cô ấy có thể sử dụng.
M: Vâng. Và khi cô mở chỗ siphon đó, hoặc làm sạch từng chút một, điều đó tạo ra khônggian để cho thông tin trở lại, cáicô đã quên, hoặc đã bị mắc kẹt ở chỗ đó.
D: Như vậy, cô ấy không nên cố gắng lấy lại tất cả. Nó sẽ áp đảo cô ấy.
M: Và áp đảo rất nhiều người khác.
Những loại khả năng này đang được phép trở lại thời đại của chúng ta, bởi vì những thứ này sẽ được coi là bình thường trong tương lai không xa. Nhưng nó sẽ phải được thực hiện nhẹ nhàng để không gây sốc cho bản thân và những người xung quanh cô ấy. Điều cốt yếu là Molly biết những kí ức lạ lùng về các sự kiện thời thơ ấu không phải làtưởng tượng của cô, mà chỉ là hành động của những người sợ hãi và không hiểu được. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người khác đã gặp tình trạng tương tự, nơi mà họ đã phải đóng những khả năng và những ký ức đi. Rất khó để hiểu và chấp nhận những hành động bất thường của trẻ em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.