Chương 12: Làm Việc Suốt Trong Giấc Ngủ
Phiên làm việc này được tiến hành tại Clearwater, Florida vào tháng 10 năm 2002 trong lúc tôi phát biểu cho một hội chợ triển lãm. Patricia làm y tá và nhân viên nhà tế bần giúp đỡ người sắp chết và gia đình của họ. Khi bắt đầu phiên làm việc, tôi không biết cô ấy cũng đang tiếp tục công việc của mình trong suốt trạng thái ngủ, giúp các linh hồn chuyển tiếp sang cõi bên kia. Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy hài lòng vớinghề nghiệp của mình. Cô đã làm việc với người sắp chết trong cả trạng thái thức lẫn trạng thái ngủ.
Khi làm hồi quy như tôi, bạn sẽ học được cách nhận ra khi nào khách hàng mô tả một điều gì đó khác với môi trường bình thường của Trái Đất. Khi họ thoát khỏi đám mây tiến vào tiền kiếp, khung cảnh có thể là thành phố, đồng cỏ, sa mạc, rừng cây, vườn tược... những thứ mô tả nghe có vẻ bình thường mà tiếp diễn qua tiền kiếp có thể đượcsử dụng để điều trị. Đây là chỗ rất quan trọng để lắng nghe, bởi vì nếu thiết lập là một hành tinh khác, một chiều kích khác hoặc một cõi giới tinh thần, các manh mối sẽ được đưa ra trong khi chúng được mô tả. Tôi luôn luôn theo cùng và không cố gắng sửa chữahay thay đổi nó. Tiềm thức của họ đã chọn thiết lập này để họ trải nghiệm những điều cần biết mà có thể giúp họ trong cuộc sống này. Nếu nó cũng giúp trong nghiên cứu của tôi, thì tôi rất hoan nghênh nó, nhưng tôi không bao giờ biết chúng tôi sẽ được dẫn dắt đến đâu.
Thoạt tiên mô tả của Patricia có vẻ bình thường và mang tính bình phàm, nhưng khi cô tiếp tục, nó trở nên rõ ràng không giống. Khi xuống khỏi đám mây, cô thấy đất bên dưới với non xanh nước biếc. Nghe có vẻ bình thường, khi chân chạm vào mặt đất, cô nói, “Cảm thấy rất thoải mái. Rất tươi sáng. Rất rất sáng, nhưng thoải mái. Mọi thứtrông giống một khu vườn, cảm thấy như một khu vườn, nhưng dường như không cần người phải chăm sóc nó. Nó chỉ là như vậy. Có một con đường, phân nhánh theo các hướng khác nhau. Tôi hình như ở trong một công viên, có cỏ xanh và những chỗ ngồi nho nhỏ, còn cây đẹp. Nước ở trước mặt tôi. Có cát màu vàng kim. Khi tôi đi bộ, cảm giác như tôi là một phần của mọi thứ. Tôi đang đi trên nó, tôi không tách rời khỏi nó,nhưng tôi vẫn là tôi. Nếu muốn, tôi có thể đi bộ trong nước mà không bị ướt.”
Không, đây nghe hoàn toàn khác với một khu vườn bình thường.
P: Có một số hoa trồng xung quanh. Nó chỉ là một nơi tuyệt vời. Tôi đi dạo, nhưng nó khác biệt. Cảm thấy như chỉ cần tôi muốn di chuyển, thì tôi sẽ làm được. Tôi chỉ nghĩ về nó và tôi có thể làm được nó. Thật dễ dàng.
D: Có ai ởđó không?
Cô trở nên xúc động một cách bất ngờ và vô lý, “Ôi, đó là chỗ của gia đình tôi!”
D: Gia đìnhbạn có nghĩa là gì?
P: Cảm thấy như tôi đến từ đấy. (buồn) Tôi không muốn rời đi.
D: Nghe có vẻ rất đẹp.
P: Đúng vậy. (Cô ấy sắp khóc, nhưng tự trấn tĩnh lại:) Được rồi. Chỉ ở đây thôi là tốt rồi.
Điều này đã xảy ra nhiều lần trong công việc của tôi, cũng được báo cáo trong Keepers of the Garden và Vũ Trụ Xoắn 1. Đương sự sẽ nhìn thấy một nơi có vẻ xa lạ với mọi thứ họ biết trên Trái Đất, và không có lý do hợp lý cho cảm xúc nổi lên. Tuy nhiên, chỉ nhìn thấy nó thôi thì cảm xúc đã ào ạt trào lên bề mặt, và một cảm giác u sầu nhớ nhà to lớn. Mặc dù không cóý thức về nơi này, nhưng họ có cảm giác như đang “về nhà” sau một chuyến đi dài đến một nơi đặc biệt, mà vẫn bị chôn vùi trong tâm trí. Việc nhìn thấy nó một lần nữa đã đánh thức tất cả những cảm giác bị mấtvà quên.
D: Nghe có vẻ là một nơi tuyệt vời. Nhưng bạn nói có nhiều con đường đi theo nhiều hướngkhác nhau?
P: Vâng, theo nhiều hướng khác nhau. Tôi có thể đi bất cứ đâu, và nó rất khác biệt. (cườithầm) Nó rất khác.
D: Tại sao lại khác?
P: (thở dài lớn, rồi thì thầm:) Tại sao lại khác? Thật khó để tìm ra từ ngữ. Chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau. Tất cả mọi thứ ở trong phương thứ vốn dĩ của nó. Thật khó để giải thích điều đó. Tôi có thể đi theo con đường hay nghĩ đến một hướng, và tôi có thể ở với những người này, và chúng tôi có thể làm nhiều điều cùng nhau. Chúng tôi có thể tạo ra mọi thứ với nhau. Chúng tôi có thể ở bên nhau, và chỉ hưởng thụ vui vẻ bên nhau, hoặc chúng tôi có những dự án để giúp đỡ người khác, bởi vì đây là một nơi đặc biệt. Tôi thấy không khí có sự khác biệt. Nó có màu sắc cho mình, ở những nơi khác nhau có thể có màu sắc khác nhau. Tôi đến từ một nơi mà không khí có màu vàng kim. Bạn có thể đi theo con đường và đi đến những —— chúng tôi sẽ gọi là “khu lân cận” khác nhau. Nó giống như thế. Tôi có thể di chuyển đến một số khu lân cận có màu sắc khác nhau và rất thoải mái. Và những thứ khác mà tôi dành cho các dự án đặc biệt.
D: Đó không phải là những nơi bạn thích đi? (Tôi có thể biết điều này qua ngữ điệu của cô ấy.)
P: Không thích, vâng. Nhưng tôi đến đó vì màu sắc của mình.
D: Ý của bạn là gì?
P: Bởi vì tôi cảm thấy thoải mái với màu vàng kim. Và đó là màu rất hữu ích, rất yêu thương. Và đó là nơi tôi xuất xứ.
D: Bầu trời có màu không?
P: Tôi nhìn xuyên qua màu vàng, bầu trời có thể là bất kỳ màu nào tôi muốn.
D: Nhưng bạn nói bạn được yêu cầu phải đi đến một số nơi khác trong dự án?
P: Tôi đi dự án. Tôi đi làm nhiệm vụ khi tôi chọn. Tôi không bị ép buộc. Đó là đề xuất. Tôi có thể nói “không”,nhưng tôi không làm vậy.
D: Một số nơi có màu sắc khác?
P: Chúng có một cảm giác rất khác. Những nơi khác nhau, năng lượng khác nhau, và màu sắc khác nhau. Tôi không thích những nơi tối hơn. Màu sắc tối hơn, năng lượng tốihơn, năng lượng nặng hơn. Và tôi không thường xuyên đến những nơi tối đó. Một số trong những con đường này chỉ những người khác mới đi được, vì năng lượng của họ có thể làm việc với nó tốt hơn. Có thể đối phó với nó tốt hơn. Nhưng tôi cũng có thể, nếutôi chọn làm điều đó.
D: Cũng có lộ tuyến dẫn đến những nơiđó.
P: Vâng. Tất cả chúng ta đến những nơi mà thích hợp để chúng ta đến và làm việc. Đó là lý do tại sao tôi đã đến. Tôi muốn làm việc với năng lượng nhẹ hơn. (Tạm dừng)
Tôi không thể tìm thấy từ ngữ. Những người có thể đối phó với năng lực khắc nghiệt hơn thì đi những con đường khác. Những lộ tuyến tối hơn. Tôi không thích làm điều đó, tôi thích ở nhà.
D: Bạn có thường xuyên trở lại đó không?
P: (thở dài) Vâng, khi tôingủ.
D: Bất cứ khi nào cơ thể Patriciangủ là bạn có thể trở lại nơi này?
P: Vâng. Patricia, cơ thể, cái là tôi cái tôi có, đó là với tôi. Tôi đang kết nối với cơ thể đó.
D: Làm thế nào bạn kết nối?
P: Thông qua năng lượng. Năng lượng đến với cơ thể, cơ thể đó có thể chứa rất nhiềunăng lượng, tôi ở với cơ thể đó.
D: Nhưng ý bạn là, vào ban đêm, khi cơ thể ngủ, bạn thích trở lại nơi này?
P: Đôi khi tôi trở lại đó. Đôi khi tôi đi đến những nơi khác. Tôi hầu như ở quanh Trái Đất —— làm việc. Tôi làm rất nhiều công việc.
D: Bạn làm công việc gì trong khi cơ thể ngủ?
P: Tôi giúp những người sắp về nhà. Giúp những người lạc mất, về nhà. Tôi đang làm việc giữa các thế giới để giúp họ về nhà. Đó là công việc của tôi. Tôi có thể giữ năng lượng của cả hai nơi. Ánh sáng vàng kim rất mạnh trên Trái Đất, vì vậy tôi ở đây để giúp mọi người giữ năng lượng đó. Và để giúp mọi người đi qua năng lượng đó đến nhà. Nên tôi luôn làm việc.
D: Những người này không thể tự mình tìm thấy nhà?
P: Một số người trong số họ không thể. Một số sợ. Một số đang hỗn loạn. Một số thậm chí không biết đến sự tồn tại của nhà. Tôi là hướng dẫn cho con người, cho họ thấy nhà ở đâu. Một số người biết có một cái nhà, nhưng lại sợ; họ đang nhút nhát. Họ khôngbiết phải đi đâu. Tôi có thể đến đó rất dễ dàng.Dù tôi không đi vào nơi đó,
nhưng tôi hướng dẫn họ đến lối vào mà có những người khác đợi sẵn. Đó là chuyện tôi làm.
D: Ý của bạn là, họ tìm kiếm nhà khi họ rời khỏi cơ thể vật lý? (Vâng) Không phải vào ban đêm, mà là khi họ vĩnh viễn rời khỏi thân thể?
P: Phải. Có một số người sẽ sớm rời đi, và họ... chúng ta có thể nói “tập dượt”, nhưng đó không phải là tập dượt. Nó giống như học hơn, vì (thở dài) khi rất nhiều người rời khỏi, đó sẽ là một... ờ, bạn không thể nói là “ùn tắc”, vì nó không giống như Trái Đất này. Nhưng nhiều người đang rời đi, và sẽ dễ dàng hơn nếu họ biết đường đi.
D: Nếu không, rất nhiều tinh thần rời đi cùng một lúc sẽ gây ra hỗn loạn?
P: Vâng. Vì vậy, chúng tôi đang giúp mọi người họclàm thế nào để làm điều đó.
D: Tôi luôn nghĩ rằng khi họ rời khỏi cơ thể và thực sự trở về nhà —— đó là một cơ chế tựđộng, họ sẽ biết đi hướng nào.
P: Có những người giúp đỡ. Nhưng khi người ta rời đi trong một năng lượng khổng lồ của hỗn loạn hay sợ hãi, thân thể cảm xúc (thể vía) đó sẽ không tan biến ngay lập tức. Và đôi khi họ không nhìn thấy. Có nhiều cách khác nhau để giúp họ ngay cả trước khi họ đi. Chúng ta có thể gọi nó là “tập dượt”hoặc chỉ dạy hay hướng dẫn. Đó chính là nó.
Trong sách Between Death and Life của tôi, tôi được cho biết có “những người tiếp rước” mà người ta sẽ gặp khi họ chết đi, rời khỏi cơ thể và bắt đầu hành trình về phía ánh sáng. Tôi luôn cho rằng đó là những linh hồn tinh thần, người thân bạn bè đã qua đời, hoặc thiên thần hộ mệnh hay người hướng dẫn của người đó. Bây giờ có vẻ những người vẫn còn sống trong cơ thể cũng thực hiện công việc này. Nó được thực hiện trongchuyến dạo khuya mà tất cả chúng ta đều đi khi đang ngủ. Ít nhất Patricia nói công việc của cô là hướng dẫn người chết đến lối vào, nơi từ đó những người khác sẽ tiếp quản để dẫn dắt họ đi hành trình còn lại —— cô ấy không thể đi hết đoạn đường chừng nào cô ấy vẫn còn kết nối với cơ thể vậtlý của mình bằng sợi dây bạc.
D: Bạn biết đấy là những người sắp sửa ra đi? (Vâng) Làm thế nào bạn biết đó là thời điểmrời đi của họ?
P: Bởi vì đó là kế hoạch của họ. Họ không phải lúc nào cũng biết. Nhưng tinh thần cao hơn của họ biết, đã đồng ý, và biết rằng đó là thời điểm rời đi. Vì vậy, có những người đang làm việc với họ, với cơ thể của họ —— không phải thân thể vật lý của họ, mà là phần tinh thần liên kết với cơ thể của họ, bởi vì chúng ta có nhiều tầng thứ của sinh mệnh. Chúng ta có một phần của mình ở trên lộ tuyến tinh thần, trên thế giới tinh thần; các phần trên thế giới vật lý; và các phần ở giữa hai cái đó. Một số người không kết nối với phần tinh thần của họ, hoặc họ không biết về kết nối đó —— nói như vậy tốt hơn. Vì vậy chúng tôi giúp những người đó tập dượt. Sau đó, khi đã đến thời điểm đi, họ biết cách di chuyển. Họ biết làm thế nào để cảm nhận, và họ sẽ biết cảm nhận phần tinhthần.
D: Nhưnghọ không phải là đi hết tuyến đường.Họ chỉ được cho thấy tuyến đường.
P: Ồ, vâng. Chỉ cần cho họ thấy lộ tuyến để họ có thể kết nối dễ dàng hơn. Có rất nhiềucuộc tập hợp của những người này.
D: Bạn có ý gì khi nói tập hợp?
P: Nhiều vùng ánh sáng gần Trái Đất mà những người này được đưa đến. Chúng tôi đangchuẩn bị.
D: Nhưng làm thế nào bạn biết đó là thời điểm ra đi của họ? Bạn có được cho biết theocách nào đó không?
P: Vâng, bởi vì tôi khác biệt nhiều nhất. Tôi đến từ nhà để tình nguyện ở đây, để làm việc này.
D: Nhưng tất cả chúng ta không phải đềuđến từ nhà sao?
P: Vâng, chúng ta đều đến từ nhà, nhưng trên những lộ tuyến khác nhau của nhà. Không phải tất cả đều đến từ lộ tuyến năng lượng vàng kim.
D: Điều nàycó liên quan đến sự phát triển của người đó?
P: Nó liên quan đến việc tinh thần bạn nắm giữ bao nhiêu, bởi vì tất cả chúng ta đều có tinh thần như nhau. Không ai có nhiều tinh thần hơn những người khác. Đó là bạn đãnắm giữ bao nhiêu.
D: Tôi chỉ nghĩ nó là cơ chế tự động, nhưng bất cứ khi nào nó xảy ra, họ không phải luônluôn biết đường đi.
P: Đúng vậy. Khi điều đó xảy ra trong hoàn cảnh hỗn loạn, hoặc khi điều đó xảy ra với một người sợ hãi hoặc không muốn đi. Chúng ta có thể nói “diễn tập”. Đây không chính xác là diễn tập, nhưngnó là một kiểu cho thấy trước,để dễ dàng hơn.
D: Điều gì sẽ xảy ra nếu phần ý thức của một người quyết định nó không muốn ra đi vào thời điểm đó? Nó có thể thay đổi tâm trí của nó không?
P: Không phải lúc nào cũng vậy, không. Có những lần nó có thể trì hoãn, những lần khác có lẽ không. Nó phụ thuộc vào giao ước là gì. Trong một số giao ước, có một sự kiện hoặc tình huống cụ thể liên quan đến nhiều người và người ta không thể thay đổi giao ước đó. Có những cái khác mà có khả năng về thời gian hoặc hoàn cảnh. Nó phụ thuộc vào giao ước.
D: Bạn biết con người luôn rất miễn cưỡng khi ra đi. (Vâng) Mặc dù tinh thần biết kế hoạch, nhưng cơ thể con người muốn bám vào nó càng lâu càng tốt.
P: Vâng. Và có những lúc đó không phải là sự lựa chọn. Tai nạn, thảm họa, hoặc thậm chí là một sự kiện cá nhân như đột quỵ hoặc đau tim. Nhiều lần là không thể thay đổi. Đó là trong giao ước của họ.
Giao ước là hợp đồng mà bạn đồng ý ký kết trong lúc ở cõi tinh thần trước khi nhập vào thân thể vật lý. Trong BetweenDeath and Life có nói nhiều về điều này.
D: Nhưng bạn nói có vài nhóm nhiều người đi cùng một lúc.
P: Cảm thấy như vậy. (thở dài) Tôi cũng cảm thấy nó năm ngoái (2001), trước ngày 11 tháng 9. Có rất nhiều sinh mệnh, và tôi không hiểu. Phần của tôi trên Trái Đất cảm thấy nó. Có rất nhiều người đến giúp đỡ, nhiều hơn bình thườngở đây. Tôi cảm thấy tất cả những người hỗ trợ tinh thần. Họ đã ở đây. Tôi cảm thấy họ đang giúp đỡ mọi người. Và tôi cũng cảm thấy nó đến. Tôi cảm thấy có nhiều điều sẽ đến.
D: Ý của bạn là do sự hỗn loạn ở thời điểm đó, họ muốn chỉ cho những người kia thấy đúng đường để đi? (Vâng) Hay vì rất nhiều người ra đi mà sẽ có hỗn loạn quy môlớn?
P: Vâng. Có quá nhiều... một sức mạnh của khiếp sợ. Nhưng có rất nhiều linh hồn đã ở đây —— những người giúpđỡ.
D: Bạn đã giúp đỡ vào thời điểm đó?
P: (nhẹ nhàng) Vâng, tôi đã làm.
D: Có phải những người đó đã không diễn tập trước? Đó quá bất ngờ.
P: Tất cả đều đã diễn tập.
D: Mọi người đều biết trên một tầng thứ khác rằng đó là thời điểm ra đi của họ?
P: Vâng. Tất cả đã diễn tập. Đó là lý do tại sao những người phải có mặt thì ở đó. Những người không nên ở đó thì không có ở đó.
D: Có cáccâu chuyện về những người thoát nạn bằng những phương thức kỳ diệu.
P: Vâng. Cũng có diễn tập cho điều đó. Và đã có diễn tập cho những người không thoátnạn. Ngay bây giờ có nhiều khả năng, và tôi không muốn nhìn thấy chúng.
* * *
Năm 2004, tôi nhận được một email từ một nguồn không rõ mà tôi tin là phù hợp để chèn vào đây:
Sau ngày 11 tháng 9, một công ty mời các thành viên còn sống của các công ty mà đã bị tàn phá bởi cuộc tấn công vào tháp đôi để chia sẻ không gian làm việc sẵn có củahọ. Tại buổi họp mặt ban sáng, người đứng đầu bộ phận an ninh đã kể các câu chuyện về lý do tại sao những người đó vẫn còn sống. Và tất cả các câu chuyện chỉ là NHỮNG ĐIỀU NHỎ
NHẶT:
Người đứng đầu công ty ngày hômđó tới trễ vì con trai ông ta bắt đầu đi mẫu giáo.
Một người khác vẫn còn sống vì tới lượt anh ta đi mua bánh donut. Một người phụ nữ bị muộn vì đồng hồ báo thức không reo. Một người tới trễ vì mắc kẹt trên đại lộ New Jersey do một tai nạn ô tô.
Một người trong họ lỡ xe bus. Một người bị đổ đồ ăn dơ quần áo và phải mất thời gian để thay đồ. Xe của một người không nổ máy. Một người quay trở lại để bắt điện thoại đang reo. Một người bị thằng con lề mề làm muộn.
Một người không bắt được taxi. Bất thường nhất chính là một người mang giày mới vào buổi sáng, dùng nhiều phương tiện khác nhau để đi làm nhưng trước khi đến nơi, anh bị một vết phồng rộp trên chân, bèn dừng lại ở hiệu thuốc để mua một miếng băng cá nhân —— Đó là lý do tại sao anh ấy hôm nay vẫn còn sống.
Bây giờ khi tôi bị kẹt xe, lỡ thang máy, quay lại để bắt chuông điện thoại... tất cả những điều nhỏ nhặt làm phiền tới tôi. Tôi nghĩ đến bản thân mình, đây chính xác là chỗ mà Thượng Đế muốn tôi ở ngay lúc này.
Lần tới khi buổi sáng của bạn nhìn có vẻ sai sai —— đứa con thay đồ chậm như rùa, bạn không thể tìm thấy chìa khóa xe, bạn luôn gặp đèn đỏ —— đừng điên lên hoặc chán chường; Thượng Đế đang làm công việc theo dõi bạn. Mong Thượng Đế tiếp tục ban phướccho bạn với tất cả những điều nhỏ nhặt đó, và mong bạn có thể nhớ mục đích có khả năng của chúng.
(Đối với tôi, đó nghe như những buổi diễn tập để sống sót)
* * *
D: Nhưng bạn nói bạn cảm giác có nhiều người sẽ ra đi trong năm tới? (Vâng) Liệu nó có nhiều khả năng, xác suất,hay bất kỳ cái gì rõ ràng không.
P: Đây là một thờigian khác. Sự kiện đã xảy ra mà tôi nói về... Một năm trước (2001), ở trong tầng thứ mà chúng ta gọi là “ether”, và sau đó nó được đưa vào vật lý.Có rất nhiều sự kiện trong ether bây giờ. Một số lớn, một số nhỏ. Có rất nhiều khả năng khác nhau, nhưng ngay cả những người trong chúng tôi mà bây giờ đang làm việc với tiềm năng cũng không biết cái nào sẽ xảy ra. Bởi vì đây là thời gian... Tôi thấy một vòng tròn, giống như mọi thứ được chứa trong vòng tròn ánh sáng. Nó đại diện cho toàn thể, thần tính, tinh thần. Nó đại diệncho tất cả những điều đó. Trongđó có nhiều tiềm năng. Và chúng ta không cần phải biết ngay lúc này. Cảm thấy rằng chúng ta đang thay đổi. Tất cả có thể không biểu hiện. Và tôi đang nhìn thấy quá khứ đó. Và tôi cảm thấythoải mái hơn, bởivì tôi không cảm thấy thoải mái khi nghĩ về nó.
D: Nhưng nếu bạn đang làm việc với con người để chuẩn bị cho họ trong năm tới, có rất nhiều xác suất và khả năng, chuyện gì xảy ra nếu hoàn cảnh thay đổi?
P: Đấy là lý do tại sao nó rất đẹp. Chúng tôi làm việc với mọi người, giúp họ từng chút một nhìn thấy nhiều hơn và nhiều hơn về ánh sáng, về họ là ai.Vì vậy, khi thời điểm đến họ sẽ không sợ. Và bất cứ cái gì đến đều không thành vấn đề, bởi vì thời điểm đó sẽ đến để họ biết được ánh sáng đích thực của mình. Để di chuyển vào một sự mở rộng lớn lao hơn. Thời điểm ra đi đến như thế nào không quan trọng, và tôi biết điều đó. Một phần của tôi mà đang làm việc với con người, biết điều đó. Chúng ta có nhiều cách khác nhau để di chuyển vào trong ánh sáng vĩ đại hơn đó. Và chúng ta sẽ đến đó. Tất cả chúng ta đều sẽ đến sớm.
D: Bao lâu?Chung quy?
P: Chẳng bao lâu... cho thân thể vật lý trong cuộc đời này.
D: Những kiếp sống nàycó thể có độ dài khác nhau. (Vâng) Nghe có vẻ như cô ấy có thể đề cập đến sự thăng vào chiều kích tiếp theo khi tần số và rung động cơ thể chúng ta thay đổi, và chúng ta trở thành ánh sáng thuần khiết.
Điều này đã được nói đến trong nhiều phiên của tôi, và được thảo luận đầy đủ hơn trongchương này và xuyên suốt cuốn sách.
D: Nhưng trước đó bạn đã nói có thể có những thảm họa mà nhiều ngườisẽ ra đi.
P: Có thể. Cửa sẽ mở ra. Mặc dù rất khó để nói ra, cửa sẽ mở ra theo những cách khác nhau, tùy thuộc vào cách chúng ta cần phải mở chúng. Và có rất nhiều lựa chọn được làm ra trong đó.
D: Nhưng sẽ có nhiều người thoát xác cùng một lúc trong thảm họa.
P: Vâng. Nhưng trong thời điểm đósẽ có những khoảng trống và lối vào mà nhiều người sẽ có thể đi qua trong ánh sáng. Giống như bước đi trên con đường trong nhàtôi.
D: Điều gì sẽ xảy ra với những người hỗn loạn và không muốn đi? Những người khônghiểu cái gì đang xảy ra?
P: Cơ thể của họ đã không còn. Nhưng đôi khi họ không biết, vì thân thể năng lượng của họ gắn liền với thân thể vật lý. Và họ nghĩ họ vẫn còn trong xác. Họ chỉ hỗn loạn, không biết phải làm gì với nó. Nhưng nhiều người ở với họ giúp đỡ, và có thể giúp họ. Cách chúng tôi giúp đỡ những người này là, chúng tôi gửi năng lượng để bao hàm họ. Và khi năng lượng của chúng tôi bao hàm họ, họ cảm thấy thoải mái. Và vì họ cảm thấy thoải mái trước đó, họ có thể chú ý đến nó. Họ có nhiều hỗn loạn trong năng lượng củahọ. Nhưng họ bắt đầu cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, vì họ đã cảm nhận nó trước đây, sau đó họ có thể chú ý nhiều hơn, và họ có thể hiểu được. Sau đó, phần tinh thần của chính họ mới có thể tạo ra liên hệ. Vì vậy, chúng tôi đang làm việc để giúp đỡ những người này. Đó là một năng lượng rất hỗn loạn xảy ra trong một thảm họa. Nó giống như tất cả những rung động bắt đầu di chuyển theo cách không thoải mái, nên bạn phải mang vào năng lượng xoa dịu và an ủi. Vì vậy mà mọi người có thể bắt đầu cảm thấy nó và làm giảm sự hỗn loạn trong năng lượng của họ. Và những người đó không có một thời gian khó khăn, trong trái tim của họ là bình an và kết nối với tinh thần bên trongcủa họ. Và có rất nhiều trong số đó. Nhiều, nhiều người nữa đang đến. Đó là những gì chúng tôi làm. Đó là lý do tại sao chúng tôi đang làm việc với con người. Cánh cửa là tinh thần của chính họ. Họ di chuyển qua tinh thần của họ đến rung động cao hơn. Và khi làm việc này, họ có thể về nhà một cách êm ái.
D: Còn về hệ thống niềm tin của người đó thì sao? Không phải nó cản trở việc đó bằngmột số phương thức sao?
P: Đôi khi điều đó xảy ra. Đó là lý do tại sao có nỗi sợ hãi. Những người có tội lỗi, những người sợ điều mà họ gọi là “Thượng Đế”. Họ xấu hổ, và họ rất sợ hãi trong đó. Họ đã được dạy phải sợ chết, sợ địa ngục. Điều đó giữ họ khỏi ánh sáng bao trùm —— cái mà chỉ làtình yêu. Nó là tình yêu đang cai trị, và tình yêu là ở nhà.
D: Họ nghĩ rằng đó là điều xấu.
P: Họ nghĩ vậy. Và tất cả chúng ta là tình yêu. Nhưng phần nhân loại đó của chúng ta rất dễ uốn nắn, rất dễ bị thao túng. Nó giống như đất sét, và đôi khi họ trở thành cái mà không phải là họ. Sau đó thì rất khó để họ cóthể nhìn thấy đường về nhà.
D: Mọi người bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa và giáo dục của họ.
P: Và đó là một phần bài học của chúng ta. Để học theo những phương thức khác nhau.
D: Bạn cũng nói rằng các dự án khác xuống những lộ tuyến khác. Đây là dự án của bạn,vậy còn những dự án khác đang xuống lộ tuyến khác?
P: (thở dài) Đó là những người, sinh mệnh... (bối rối về việc làm thế nào nói ra điều đó)... nếu bạn đắp xi măng bọc quanh một cái gì đó, để xi măng cứng lại, bên trong là một viên ngọc đẹp, nhưng xung quanh là xi măng xám xấu xí —— họ cũng giống như vậy. Họ không biết họ xinh đẹp bên trong; họ nghĩ rằng họ đen tối và xấu xí. Nhưng có những sinh mệnh tuyệt vời, yêu thương đang làm việc với họ, đó là một dự án rất khácso với dự án ở đây của tôi.
D: Đó là những năng lượng của con người trong khi họ vẫn còn trong cơ thể vật lý, hay sau khi họđã qua đời rồi?
P: Không, họ không ở trên Trái Đất, như bạn gọi nó.
D: Họ ở đâu? Trong thế giới tinh thần?
P: Vâng, nó là một phần của một vùng năng lượng. Năng lượng của mọi thứ, nhưng đó là một rung động khác xung quanh bạn. Đó là một năng lượng rất đậm đặc. Nó còn đậm đặc hơncả hành tinh này.
D: Có phải những tinh thần đó đã làm những điều bị coi là tiêu cực? (Vâng) Đó là lý do tại sao họ đang ở trong xi măng, có thể nói như vậy?
P: Vâng, đó là vì họ thực sự thích sự tiêu cực. Làm tổn thương người khác —— hay bất cứ điều gì —— để làm cho người khác cảm thấy tồi tệ, hoặc không thể tìm thấy ánh sáng của mình. Họ thích bóng tối. Đó là lộ tuyến của họ, và họ sẽ tiếp tục làm thế cho đến khi họ thay đổi.
D: Các tinh thần làm việc với những người loại đó phải có rất nhiều sự kiên nhẫn.
P: Phải cần một tình yêu và ánh sáng tuyệt vời để làm điều đó.
D: Và sự cống hiến. (Vâng) Có phải những tinh thần tiêu cực đó được phép đầu thai ở bất cứ nơi đâu?
P: Không, không phải bây giờ. Không.
D: Tôi được cho biết người loại đó có thể mang sự tiêu cực kia về theo với họ.
P: Vâng, họ không đầu thai ngay lúc này. Đặc biệt là họ không thể đến Trái Đất.
Nhưng họ cũngkhông thể đến nhữngnơi khác, bởi vì đó là một dự án dài. Và nó phải đến từ bên trong. Những người vĩ đại của ánh sáng đang ở đó với họ, đang chiếu sánghọ. Họ cần vượt qua bóng tối to lớn này. Và cần thời gian —— không phải thời gian, nhưng nó là rung động. Và nó đang xảy ra ở một nơi khác. Nó xảy ra theo một cách khác. Và họ không thể ở đây. Có một số người vẫn đang ở trong thể vật lý ở đây có thể đến đó. Có một điểm trong vòng tròn mà chúng ta đang đến đó. Tôi có thể thấy nó. Đó là một vòng tròn. Nó không phải là một đứt gẫy. Nhưng có một điểm chúng ta đang tiếnđến mà chúng ta có thể di chuyển ra vùng khác. Và khi chúng ta đến được chỗ đó, mọi người sẽ đi đến những nơi khác nhau, tùy thuộc vào rung động và năng lượng của chính họ. Và cóthể một số người phải đi đến nơitối tăm kia.
D: Bởi những điều họ đã làm trên Trái Đất?
P: Vâng. Không nhiều!
D: Nhưng điều này liên quan đến nghiệp, đúng không?
P: Nó giống như thế. Vâng, đúng vậy. Chúng ta có thể gọi thế, nhưng đó là năng lượng của họ. Đó không phải là một hình phạt, bởi vì họ muốn đến đó. Đấy là nơi họ cảm thấy thoải mái.
D: Nhưng họ không bị buộc phải đi đến đó, như nhà thờ đã giảng dạy?
P: Không bị buộc, là họ muốn đi. Đó không phải là hình phạt.
D: Những sinh mệnh này muốn ở trong những nơi tối tăm đó.
P: Ồ, vâng. Và họ vẫn còn ánh sáng của họ, bởi vì tôi có thể nhìn thấy ánh sáng trong họ. Nó luôn luôn ở đó. Nhưng nó bị bao phủ trong xi măng, và họ nghĩ họ chínhlà xi măng.
D: Nhưng họsẽ không trở lại đây, bởi vì Trái Đất đang thay đổi.
P: Chính xác. Đó là lý do tại sao họ không thể đến nữa. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.Họ không thể nhìn thấy ánh sáng. Họ nhìn thấy bóng tối. Nhưng sau khi thông qua thay đổi rung động, thông qua những sinh mệnh vĩ đại sẵn sàng làm việc với họ, họ bắt đầu cho phép ánh sáng bên trong chiếu sáng. Và khi ánh sáng bên trong kết nối với ánh sáng bên ngoài, thì bóng tối biến mất. Nhưng phải mất thời gian cần thiết cho điều này xảy ra. Và khi điều đó xảy ra, sau đó họ có thể đi đến những nơi khác, để trở lại và tồn tại, để họ có thể đem ánh sáng đó vào sự hữu dụng. Bởi vì nó là toàn bộ về cách sử dụng ánh sáng. Và có những vùng khác bên cạnh vùng Trái Đất này mà tất cả chúng ta đi qua lại. Nhưng nơi này đang đi đến chỗ mởcủa vòng tròn đó. Đó là tất cả năng lượng. Một nơi khác. Một năng lượng khác. Đó là... để xem. (Cố gắng tìm từ ngữ) Nó không phải là nhà! Nhưng nó giống như nhà. Nhìn xem, nhà là năng lượng mà chúng ta đến từ đó.
D: Năng lượng nguyên bản.
P: Vâng. Có rất nhiều tầng thứ năng lượng khác nhau (không chắc chắn đó có phải từ chính xác không) trên hành tinh Trái Đất này. Và sắp có một sự chuyển hướng về năng lượng, của con người. Chuyển hướng. Vì vậy, sẽ có những người đi theo lộ tuyến đến những nơi khác nhau —— nơi họ sẽ được thoải mái.
D: Không nhất thiếtphải về nhà, là đi đâu đó khác.
P: Phải. Một số sẽ về nhà. Một số đến để giúp đỡ —— những người không có một mục đích để sống ở đâu đó khác. Mục đích duy nhất của họ là giúp đỡ. Đó là mục đíchcủa tôi.
D: Họ sẽ về nhà. (Vâng) Nhưng những người khác sẽ có một mục đích khác sau khi họ đi qua? (Dừng) Hay bạn nói nó đang đến một điểm trên vòng tròn nơi nó sẽ mở ra.
P: Nó sẽ mở ra các con đường khác nhau, các tầng thứ khác nhau. Mọi người sẽ đi đến những nơi mà họ cảm thấy thoải mái. Từ đó họ sẽ có thể đưa ra các lựa chọn và quyết định khác, khi nó phù hợp với họ.
D: Tất cả đều phụ thuộc vào những gì họ đã làm trong đời sống vật lý của mình? (Vâng)Vì vậy nghiệp cũng liênquan trong phương thức đó.
P: Vâng. Nghiệp có nghĩa là sự cân bằng năng lượng của họ, nơi nó mang họ đến, không ai cần phải bị trừng phạt. Và nơi mà chúng ta đang ở bây giờ, là một kế hoạchrất đặc biệt ở một nơi rất đặc biệt trong vũ trụ. Và cảm giác như nhiều điều tốt đẹp đang đến từđây.
D: Tôi luôn cảm thấy rằng khi qua mỗi cuộc đời, tất cả mọi người sẽ về nhà. Họ sẽ đi đến nơi bạn mô tả.
P: Vâng, nhưng nhà đối với mỗi người thì khác nhau. Nhà đối với người này không giống như nhà đối với người khác. Mặc dù nó đều là cùng một thứ, nhưng nó là các tầng thứ khác nhau của cùng một thứ. Ý tôi là thế.
D: Vậy, bạn nói một số những người đó sẽ được cho thấy lộ tuyến khác. (Vâng) Về nhà thì khác với đi đến cõi tinh thần.
P: Đầu tiên họ có thể đi đến tinh thần, sau đó họ sẽ chọn để đi đến những nơi khác. Hành tinh này đang đi đến tinh thần.
D: Toàn bộ hành tinh?
P: Theo một cách nào đó, bởi vì nó sẽ nhận thức được rung động cao hơncủa nó.
D: Vâng, tôi đã nghe điều này. Họ nói rằng rung động, tần số của chính hành tinh đangthay đổi.
P: Đúng vậy. Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Và nhiều người khác cũng ở đây, có nhiều rung động khác nhau của con người trên hành tinh. Nhiều người ở đây để giúp đỡ.
D: Tôi đã nghe rằng cả hành tinh sẽ di chuyển quy mô lớn. Đó là sự thật?
P: Đó là những gì tôi nhìn thấy.
D: Rất nhiều người với rất nhiều rung động khác nhau, điều đó sẽ rất khó khăn.
P: Đó là lý do tại sao có rất nhiều lộ tuyến. Nhìn xem, đó là cửa. Nó giống như vòng tròn, và một chỗ hở mở ra trong vòng tròn đó. Khi chúng ta đến chỗ mở, họ sẽ di chuyển vào vòng tròn, đi vào những nơi khác nhau trong vòng tròn. Vào các lộ tuyến khác nhau. Vì vậy, mọi người đều ổn. Mọi người sẽ ở nơi họ nên ở. Và có một vòng tròn khác của những sinh mệnh xung quanh Trái Đất của chúng ta. Có tất cả những năng lượng đẹp đẽ. Những sinh mệnh đẹp đẽ đang ở với chúng ta làm việc với những người trên cảnh giới vật lý. Và họ không phải là thiên thần của chúng ta. Chúng ta gọi họ là “những sinh mệnh thăng lên”, những người đã làm điều này. Họ đã di chuyển qua năng lượng. Và họ đang mở rộng năng lượng của họ như là con đường cho chúng ta. Đó lànhững sinh mệnh tôi đã nói trước đó.
Đây là thời điểm tuyệt vời để tôi hỏi vài câu hỏi của Patricia. Tôi biết tôi không phải gọi tiềm thức ra, bởi vì ngay từ đầu phiên, tôi đã liên lạc được với một phần của cô ấy mà có tất cả kiến thức.
D: Patricia đề cập rằng đã nhìn thấy những sinh mệnh vàng kim và bạch kim trong lúc thiền. Đấy có phải là những người bạn đang nói không?
P: Tôi thấy nhiều sinh mệnh khác nhau xung quanh hành tinh. Nhiều rung động sắc màu khác nhau. Tôi thấy màu lam, trắng, tím, vàng kim, bạc và bạch kim. Nhưng tất cảđều là những năng lượng yêu thương đang đến để giúp chúng ta ngay bây giờ. Các màu sắc khác nhau đang giúpngười có những rung động tương tự.
D: Vậy tất cả chúng ta đều có màu sắc cũng như rung động khác nhau?
P: Màu sắc là rung động.
D: Và những sinh mệnh này bị thu hút bởi những màu sắc khác nhau? (Vâng) Vậy nhữngngười giúp đỡ tinh thần này khác vớithiên thần?
P: Vâng, đúng vậy. Thiên thần cũng ở cùng chúng ta, nhưng họ là khác biệt, vì họ có sự hiểu biết. Nhiều trong số họ đã được xuyên qua đấy, hoặc trên thế giới vật lý này, hoặc thế giới tương tự khác. Nhưng họ cũng biết di chuyển qua cảnh giới rung động giống như thế nào. Đây là những gì họ làm.
D: Vậy mục đích của họ là gì, khi những người giám hộ hoặc người giúp đỡ tinh thần giốngnhư bạn giúp đỡ những cá nhân?
P: Họ đang giúp đỡ chúng ta, những người giúp đỡ tinh thần. Nó giống như thiết bị điều hòa giảm năng lượng. Có rất nhiều người ở đây trên Trái Đất, những người không thể giữ hoặc cảm nhận được năng lượng của những người vĩ đại đó. Nhưng có những người khác có thể làm trung gian.Vì vậy, chúngtôi đang làm trung gian.
D: Khi Patricia bước vào cuộc đời này, cô ấy có biết mình sẽ làm những việc đó không?
P: Không, Patricia không biết. Linh hồn của Patricia biết.
D: Vâng, thể vật lý biết cuối cùng.
P: Vâng. Patricia đặt mình vào một tủ quần áo tự đặt, vì vậy cô ấy sẽ không biết. Và cô ấy đã trải nghiệm nhiều điều. Cô ấy đã phải ra khỏi tủ quần áo và nói, “Được rồi, tôi không ở trong tủ quần áo.” Và cô ấy đã làm, cũng kết nối với ánh sáng vàng kim. Đó là năng lượng của cô ấy.
D: Nhưng làm nhân loại, ý thức chúng ta không biết những thỏa thuận mình đã thực hiện,chúng ta không biết đến sự kết nối.
P: Cô ấy cảm thấy được gia đình tinh thần. Và cô ấy biết nhà. Cô ấy biết rất rõ nó. Và đôi khi cô ấy muốn đến đó. Cô ấy từng muốn đến đó cực kỳ, và thoát khỏi cuộc sống
này, nhưng cô ấy không bao giờ có thể tự sát.
D: Bởi vì chúng ta có một giao ước, phải không?
P: Vâng, và cô ấy biết mình phải ở đây. Có cái gì đó để làm. Vì vậy cô ấy ở lại, và cuối cùng đã có thể đi vào sự hiểu biết thực sự của mình về việc cô ấy là ai. Nhiều vấn đề cô ấy đã gặp trong các mối quan hệ là do một thỏa thuận.
D: Loại thỏa thuận nào?
P: Nếu cô ấy chọn làm điều đó, đó là con đường khó khăn. Đó là một sự lựa chọn. Cô ấy không phải làmđiều đó, nhưng cô ấy đã chọnđể làm điều đó.
D: Bạn nói có một sự lựa chọn, và cô ấy chọn cái khó hơn. Con đường kia là gì? Bạn có thể thấy điều đó không?
P: Có. Tôi nghĩ đó là cô ấy sẽ chết trẻ.
D: Tại saobạn nghĩ thế?
P: Bởi vì... điều này rất phức tạp, nhưng đã đến lúc cô ấy biết. Tôi phải tìm từ ngữ. Nếu cô ấy chọn con đường dễ dàng, cô ấy sẽ không có kiến thức trong đời sống vật lý của mình để giúp đỡ nhiều người. Chấp nhận con đường khó khăn đang dạy cho cô ấy nhiều trải nghiệm và kiến thức, nhiều người khác cũng có thể được giúp đỡ bởi nó. Cô ấy không bị buộc phải làm việc này. Cô ấy có thể chỉ giúp đỡ từ cõi bên kia. Từ nhà. Đólà một chuyện đùa, theo một cách. Bởi vì cô ấy luôn muốn về nhà, và đó chính là nơi cô ấy đang giúp mọi người đi đến. Đó là công việc củacô ấy.
D: Và cô ấy đến đó vào ban đêm dù không nhận ra điều đó.
P: Vâng, cô ấy đến đó. Đôi khi thân thể vật lý của cô ấy có một thời gian khó nắm giữ vì nhiều năng lượng khi làm vậy. Và mặc dù cô ấy khỏe mạnh, nhưng cô ấy phải rất cẩn thận, và thận trọng hơn, bởi vì cơ thể cô ấy chứa nhiều năng lượng. Nhưng cô ấy phải rất cẩn thận bây giờ, đặc biệt là vì năng lượng đang ngày càng cao hơn trong rung động. Tôi thấy cơ thể cô ấy tràn ngập ánh sáng vàng kim, biến thành năng lượng vàng kim. Và cô ấy có thể làm điều này. Cô ấy sẽ giữ càng ngày càng nhiều hơn nữa. Nương nhờ ánh sáng vàng kim càng ngày càng nhiều hơn nữa, đó là nơi cô ấy xuất xứ. Và khi cơ thể vật lý di chuyển đến đó, cô ấy đang giúp nhiều người di chuyển đến đó. Những người chọn để đi theo con đường đó. Những người đi theo tuyến cao tốc ánh sáng vàng kim, nói như vậy. Nhưng bây giờ nó đã bước vào giai đoạn cuối cùng của nó. Những ngày cuối cùng.
D: “Những ngày cuối cùng” nghĩa là gì?
P: Trước khi chúng ta đến chỗ đó trong vòng tròn, chỗ mà tất cả chúng ta di chuyển vào những nơi khác nhau.
D: Bạn đã nói về cõi tinh thần khi cơ thể cô ấy đang ngủ, cô ấy đang làm việc với những người sắp chết, để giúp họ vượt qua. (Vâng) Nhưng về vật lý, cô ấy cũng là một nhân viên chăm sóc sức khoẻ.
P: Cô ấy đã làm rất nhiều. Cô cảm thấy cả hai thế giới. Cô ấy luôn cảm thấy cả hai thế giới.
D: Có phải đó là lý do tại sao cô ấy thoải mái làm một nhân viên chăm sóc sức khỏe, nhờ sựkết nối khi cô ấy đang ngủ?
P: Ồ, vâng. Cô ấy rất vui khi giúp mọi người về nhà, bởi vì cô ấy biết nó tuyệt vời như thế nào.
D: Tất nhiên, dễ làm việc trên tầng thứ tinh thần hơn, phải không?
P: Vâng, dễ dàng hơn đối với cô ấy.
D: Bởi vì khi ở thể vật lý, bạn cố gắng để làm việc với những người đang hấp hối, bạn sẽ gặp phải sự can thiệp của vật lý —— tôi muốn nói —— lập trình.
P: Mọi người cảm thấy sợ hãi, sợ hãi trong vật lý. Và đó là những gì cô ấy làm, giúp mọi người vượt qua sợ hãi, bởi vì cô ấy không sợ chết. Và khi mọi người ở bên cô ấy, họ cảm thấy chân tướng của cô ấy, bởi vì cô ấy là thật. Chính cô ấy. Cô ấy được kết nối với năng lượng của tình yêu.
D: Bằng cách đó cô ấy có thể giúp mọi người hiệu quả hơn nhiều. Nhưng cô ấy đã có những kiếp sống khác trên Trái Đất, phải không? (dừng) Bởi vì bạn nói cô ấy cũng đangtồn tại ở cõi tinh thần này cùnglúc với cuộc sống của Patricia.
P: Cảm thấy như là có, và như là không.Một phần của cô ấy đã có những kiếp sống. Nhưng không phải Patricia, những phần khác của linh hồn cô ấy.
D: Bởi vì chúngta nghĩ về nó như là đầu thai luân hồi.
P: Vâng, đó là một cách, nhưng nó khác. (cô ấy khó khăn tìm từ ngữ) Cô ấy đã đến từ một linh hồn đã có rất rất nhiều cuộc sống có ý nghĩa tâm linh, làm việc trên con đường tâm linh. Và những cuộc sống đó đã mang lại cho linh hồn của họ năng lượng, kiến thức của họ, những gì họ đã đạt được. Vì vậy, một phần mà là Patricia đã lấy những mẫu và miếng nhỏ từ tất cả những cuộc sống đó. Cô ấy phải nhớ rằng cô ấy luôn kết nối với nhà, và luôn luôn kết nối với gia đình (nghĩa là gia đình tinh thần). Và rất nhiều yêu thương.
* * *
Trong một ca ở Minneapolis vào tháng 10 năm 2002, có một sự việc tương tự. Tôi ở Minneapolis để làm một loạt các bài giảng và hội thảo, cũng đi đến Úc và New Zealand ngay sau đó. Ca này được thực hiện với một giáo viên đã nghỉ hưu mà tôi sẽ gọi là Ida.
Như tôi đã nói, thông thường trong kỹ thuật của mình, tôi để thân chủ hình dung một nơi đẹp mà họ lựa chọn để bắt đầu hình dung. Sau đó, tôi hoàn thành khúc dạo đầu, bao gồm cả hạ dần xuống từ đám mây. Trong trường hợp này Ida đã không cho phép tôi hoàn thànhkhúc dạo đầu. Cô đã mô tả nơi xinh đẹp của mình và nó không giống như Trái Đất. Cô đã nói về nó trước khi tôi nhận ra cô ấy không cần phần còn lại của khúc dạo đầu. Điều này đôi khi xảy ra, và tôi đã học được cách nói sự khác biệt và tiến hành. Tôi bật micro. Cô đã miêu tả một khu vườn xinh đẹp trên hành tinh của mình, đó là một nơi đầy ánh sáng.
I: Có rất nhiều sinh mệnh ánh sáng đáng yêu đi khắp nơi. Chỉ có tình yêu. Và nó thật đẹp,yên bình, hài hòa. Đây là nơi tôi xuấtxứ.
D: Bạn nói có một khu vườn ở đó?
I: Ồ, vâng. Nó thật là đẹp. Nó tỏa sáng với ánh sáng vàng kim của Thượng Đế. Nó chiếu sáng, năng lượng và tần số hoàn toàn bình an, tình yêu và hòa hợp. Có những đàiphun nước hoàngkim xinh đẹp. Chúnggiống như nước, nhưngnó là bản chất của Thượng Đế chảy ra khắp nơi. Đó chỉ là tình yêu, hạnh phúc, và vẻ đẹp tinh khiết. Điều này nghe có vẻ tương tự như nơi mà Patricia mô tả chỉ một tuần trước đó.
I: Chúng tôi đều là những sinh mệnh ánh sáng. Chúng tôi nhận ra nhau bằng bản chất và tần số rung động. Không có giao tiếp bằng lời nói. Chúng tôi chỉ nói không lời. Đó chỉ là rung động của những gì chúng tôi muốn nói đến người khác. Đây là nơi tôi xuất xứ. Và đây là nơi có hạnh phúc, hòa bình và hòa hợp trọn vẹn. Tôi đi qua lại trongtrạng thái ngủ của mình. Tôi gặp hội đồng và chúng tôi thảo luận về công việc mà tôi phải làm trêncảnh giới Trái Đấtnày.
D: Hội đồng ở đâu?
I: Hội đồng cũng nằm trên hành tinh này, chúng tôi gặp nhau trong những khu vườn xinhđẹp.
D: Bạn làm điều này trong trạng thái ngủ.
I: Vâng. Tần số đó trong trạng thái ngủ của tôi. Mặc dù hình thể vật lý và tâm trí vật lý của tôi không nhớ. Nhưng điều
này được thực hiện suốt. Và tôi cũng đi làm công việc vặt trong trạng thái ngủ. Chúng tôi nhìn vào tất cả những tương tác mà tôi có với những sinh mệnh khácnhau ở cảnh giới TráiĐất này. Và bấtcứ khi nào có sự giúp đỡ cần thiết, tôi được hướng dẫn và chỉ dẫn để làm bất cứ việc gì tôi phải làm.
D: Là với những người bạn biết hoặc người khác hay?
I: Một số người tôi biết, và có những người khác mà tôi không biết.
D: Bạn hướng dẫn họ cái gì khi gặp họ vào ban đêm?
I: Tôi làm việc với họ ở nhiều cấp độ. Tôi làm việc với tâm trí. Tôi truyền những khuôn mẫu tư tưởng trong họ, để họ có thể thay đổi cuộc sống hàng ngày của mình.
Tôi cũng chữa lành một số người trong họ. Tôi làm việc cùng tần số và năng lượng chữa trị với nhiều người trong số họ. Tôi cũng đi vào vùng chiến tranh và làm việc với người bị thương. Tôi làm việc với những người đau đớn. Tôi đã làm rất nhiều công việc ở Afghanistan. (2002) Có rất nhiều chấn động và đau đớn ở đất nước này. Không chỉ với những người lính Mỹ và các lực lượnggìn giữ hòa bình khác ởđó, mà người dân địa phương cũng hoàn toàn và triệt để bị tổn thương với những gì đang diễn ra. Họ không quen với mọi quả bom đã rơi xuống đó. Tất cả các thương tích đã xảy ra với vùng đất của họ. Có rất nhiều tàn phá ở đó. Một nửa trong số đó không được báo cáo trong phương tiện truyền thông của bạn, hoặc trong tin tức của bạn.
D: Tôi có thể tin điều đó. Chúng tôi không thực sự biết những gì đang xảy ra. Phần còn lại củaphiên làm việc đề cập đếnnhững dự đoán về cuộc chiến nổ ra ở Iraq năm 2003 tới. Họ rất chính xác, nhưng tôi chưa quyết định có nên đưa nó vào cuốn sách này hay không. Tôi chỉ muốn gộp vào đây một phần có liên quan đến công việc chúng ta làm trong trạng thái ngủ của mình mà ý thức của chúng ta không biết đến.
Chúng tôi được cảnh báo rằng sẽ có nhiều người thiệt mạng trong chiến tranh, và nhữngngười như Ida sẽ rất bận rộn trong thời gian “ngủ”để dẫn dắt họ đi đúng hướng.
* * *
Có rất nhiều trường học trên cõi tinh thần, đây đã được thảo luận trong Between Death and Life. Những ngôi trường tiến bộ nhất nằm trong khu phức hợp Ngôi Đền Trí Tuệ, có các Đại Giảng Đường, nơi có thể học mọi thứ biết và không biết. Đây cũng được mô tả trong sách Holiday in Heaven của Aron Abramsen. Nhiều trong số các giáo viên làngười hướng dẫn tiến bộ đã hoàn thành đủ nghiệp của mình nên không cần phải quay trở lại Trái Đất để có thêm bài học. Họ đang ở vị trí dạy và huấn luyện những người khác. Như đã nói trong sách khác của tôi, “Bạn không thể trở thành người hướng dẫn miễn là bạn cần một người hướng dẫn.” Thông thường, việc đào tạo để trở thành người hướng dẫn bắt đầu khi người đó rời cảnh giới Trái Đất. Các người hướng dẫn và trưởnglão quyết định xem người đó đã sẵn sàng cho sự tiến bộ này chưa, sau khi nhìn vào đánh giá cuộc đời. Tuy nhiên, mọi thứ trên Trái Đất đang thay đổi nhanh chóng và việc đào tạo cũng phải thay đổi theo. Có rất nhiềuvấn đề trên Trái Đất vào thời điểm hiện tại mà nhiều linh hồn tiến bộ đã nhập thể, không phải đểlàm ra nghiệp riêng của họ, mà để giúp đỡ những người khác trong cơ thể vật lý. Tất nhiên, họ không biết điều đó một cách có ý thức —— rằng họ là những linh hồn cao cấp được gửi đến Trái Đất cho các mục đích cụ thể. Nhưng thông qua công việc của mình, tôi đang gặp được càng ngày càng nhiều những người trong số họ, và tiềm thức của họ không còn do dự mà nói với họ rằng họ có một công việc để làm, và họ sẽ tiếp tục làm tốt hơn thay vì lãng phíthời gian quý báu. Trong những ngày đầu tiên tôi làm việc trong trạng thái nhập thần, điều này đã không được nhắc tới. Bây giờ nó được đưa lên với hầu hết mỗi thân chủ. Nó nhấn mạnh rằng thời gian đang ngày càng ngắn đi, và họ phải tiến hành công việc mà họ tình nguyện làm.
Bởi vì có quá nhiều linh hồn tiến bộ đã quay trở lại cảnh giới Trái Đất, một số sự huấn luyện tinh thần được thực hiện trong trạng thái ngủ. Một số huấn luyện mà những linh hồn này nhận được là làm thế nào hỗ trợ những linh hồn đang rời Trái Đất qua quá trình tử vong. Trong trạng thái ngủ họ đã giúp đỡ nhiều như vậy với sự trợ giúp của một người hướng dẫn giàu kinh nghiệm hơn. Họ không được gửi đi để tự thực hiện công việc này cho đến khi họ có đủ sự huấn luyện, kinh nghiệm hoặc sự tự tin để cảm thấy họ có thể xử lý nó. Nhiệm vụ chính của họ là dẫn dắt người ta đi đúng hướng và không hoảng loạn, như thế “ngườitiếp rước” có kinhnghiệm và thíchhợp hơn có thể tiếp quản. Bên cạnh đó, khi chưa tới thời điểm rời bỏ cơ thể, người trợ giúp cũng không thể vượt qua một điểm nhất định.
* * *
Trong công việc của mình, tôi đã khám phá ra rằng phần thực sự của chúng ta: linh hồn hay tinh thần của chúng ta, không bao giờ ngủ. Thân thể vật lý là cái phần mệt mỏivà phải nghỉ ngơi. Tinh thần thì không cần điều này. Tôi luôn luôn nói, “Nó sẽ buồn chán khi ở quanh đợi cơ thể thức dậy để có thể tiếp tục cuộc sống.” Cho nên trong khi cơ thể đang ngủ, tinh thần có nhiều cuộc phiêu lưu khác biệt của riêng mình. Nó có thể đi bất cứ nơi nào trên thế giới, hoặc đến cõi tinh thầnvà trò chuyện với các người hướng dẫn của mình hoặc các master và trưởng lão để có thêm thông tin, tham dự các lớp học và huấn luyện đào tạo. Tôi nghe từ nhiều độc giả, những người báo cáo những giấc mơ đi học khi ở trong trạng thái ngủ. Tôi cố gắng giải thích với họ rằng nó có thể là có thật, bởi vì đây là nơi tinh thần yêu thích thăm lại. Họ cũng có thể du hành đến các hành tinh hoặc chiều kích khác. Thông thường, phần ý thức không có ký ức về những chuyến đi này trừ khi nónhớ những giấc mơ bay hoặc những nơi không quen thuộc.
Đây tương tự như trải nghiệm chuyến đi Ngoài Cơ Thể, khi người đó đã tự huấn luyện mình ra khỏi cơ thể và nhớ được những gì họ nhìn thấy. Trong suốt cuộc sống vật lý, tinh thần được kết nối với cơ thể bằng dây bạc hoạt động như dây buộc trong suốt thời gian bạn còn sống —— Dây rốn không bị đứt cho đến khi cơ thể vật lý chếtđi.
Bằng sự tử vong đó, sợi dây bị cắt đứt và tinh thần được thả trở về “nhà”. Khi tinh thần du hành ngoài cơ thể vào ban đêm, nó luôn luôn được nối bằng dây bạc. Vào một thời điểm nhất định, cơ thể phải thức dậy để tiếp tục cuộc đời của nó, khi đó tinh thần cảm thấy sợi dây kéo mạnh, và nó “bị rút vào”, đó là một từ ngữ tốt hơn. Tại thời điểm đó tinh thần quay trở lại cơ thể và cơthể có thể thức tỉnh.
Nhiều người đã báo cáo với tôi một cảm giác quái lạ mà họ đôi lúc cảm thấy khi tỉnh dậy. Điều này cũng có thể xảy ra khi cơ thể sắp ngủ. Họ nói rằng họ bị tê liệt tạm thời,và điều này có thể khá đáng sợ. Một phụ nữ nói bác sĩ nói với cô rằng đó là một tình trạng nghiêm trọng được gọi là “ngưng thở khi ngủ”, vàphải trả hơn 1700 dollar cho các bài kiểm tra giấc ngủ —— Nó thực sự hoàn toànkhông có gì phức tạp, nhưng là một hiện tượng tự nhiên đôi lúc xảy ra. Trong khi tinh thần ngắt kết nối khỏi cơ thể, các chức năng cơ thể được một phần khác của não bộ coi sóc, chính xác hơn là đi vào cơ chế lái tự động. Khi tinh thần trở lại, các liên kết não/cơ thể phải tái kết nối. Nếu cơ thể thức dậy quá sớm trước khi các kết nối được ổn định thì sẽ có cảm giác tê liệt tạm thời. Tôi đã điều tra các trường hợp mà một tiếng động bất thình lình trong môi trường làm người đó thức dậy đột ngột trước khi họ hoàn toàn trở vào lại cơ thể. Nếu họ có thể thư giãn trong vài phút, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Cảm giác tương tự có thể xảy ra khi tinh thần rời khỏi cơ thể và ngắt kết nối. Điều này cho thấy tinh thần và thể xác thực sự tách biệt ra sao. Thân thể không thể tồn tại nếu không có tia lửa sự sống ở bên trong, nhưng tinh thần hay linh hồn có thể tồn tại mà không cần cơ thể. Khi chết, khi tinh thần ra đi lần cuối, liên kết bị phá vỡ và cơ thể bắt đầu hư hỏng ngay lập tức. Không có tinh thần của sự sống, tất cả các hệ thống đều ngừng hoạt động. Sau đó, khi dây bạc bị cắt đứt lúc tử vong, tinh thần không thể trở lại cơthể nữa.
Trong phiên làm việc này, cũng như những người khác, chúng ta thấy rằng “chân ngã” của chúng ta – tinh thần, không chỉ là du hành và có những cuộc phiêu lưu trong khi cơ thể ngủ, mà cũng đang làm việc. Có vẻ như nhiều công việc đang được thực hiện trong trạng thái astral mà chúng ta hoàn toàn không ý thức được. Như tôi đã nói trong một phiên làm việc, “Dù thế nào đi nữa, những điều này đang xảy ra. Bạn không có quyền kiểm soát nó. Chúng là một phần sự tồn tại của bạn mà bạn không biết. Bạn không thể làm gì trong chuyện này. Chúng là tự nhiên, vì vậy không có gì phải lo lắng về nó.” Nócũng giống như với luân hồi và các khái niệm siêu hìnhkhác —— vẫn tiếp tục xảy ra bất kể con người có tin vào chúng hay không. Tôi được cho biết chúng ta sẽ không bao giờ hiểu hết sự phức tạp của tất cả. Đó là bất khả thi.
Vấn đề ở trong sự hiểu biết và sự lĩnh hội nằm trong tâm trí —— không phải là não bộ, mà là tâm trí, không có gì trong đó có thể nắm bắt được toàn bộ những khái niệm này. Vì vậy, tôi được trao cho những mẩu nhỏ và gợi ý về sự khổng lồ của tất cả. Thời gian trôi qua, có vẻ như chúng ta đang được phép nhìn thấy nhiều hơn, và chúng ta có thể cố gắng hiểu nó. Nhưng đó là nhìn chăm chú qua một vết nứt nhỏ trong bức tường của thời gian và không gian, và được cho phép để xem một phần nhỏ của toàn bộ bức tranh.
* * *
Khi một linh hồn chọn trở lại Trái Đất cho một chu kỳ sống khác của thân thể vật lý, nó sẽ đến với kế hoạch của nó về những gì nó muốn đạt được trong khoảng thời gian này. Nó đã gặp các trưởnglão và master, xem xét cuộc đời nó vừa rời bỏ, vàlàm ra quyết định, kế hoạch và mục tiêu. Nó đã thỏa thuận với các linh hồn khác mà nó đã liên kết với các khoản nợ để trả. Và với sự cho phép của họ, một số điều sẽ được giải quyết và một số bài học sẽ được học. Nó trở lại Trái Đất với một kế hoạch tốt đẹp nhỏ bé được gói lại như một món quà Giáng sinh. Vấn đề chính là đây là một hành tinh có tự do ý chí. Điều này làm cho Trái Đất trở nên đầy thách thức. Tất cả những người khác đang có kế hoạch nhỏ tốt đẹp của họ. Và bởi tự do ý chí, những kế hoạch, hy vọng và sợ hãi của họ đôi khi sẽ đụng độ nhau. Đồng thời, tinh thần nhập thể trong khi tất cả ký ức đã bị xóa bỏ kể cả kế hoạch đã thành lập ngay từ đầu. Chỉ có tiềm thức nhớ được.
Một lần tôi hỏi, tại sao chúng ta không nhớ? Như thế không phải dễ dàng hơn sao? Tôi được bảo, “Nếu bạn biết câu trả lời, đây sẽ không phải một bài khảo nghiệm.” Vì vậy, chúng ta đến Trái Đất và nghĩ mình đã sẵn sàng đối mặt với những thách thức sẽ được an bày theo cách của chúng ta để đến thẳng mục tiêu —— ước mơ, nguyện vọng hay thách thức. Nhưng đôi khi, chúng ta không sẵn sàng giống như mình nghĩ. Nó luôn luônnhìn dễ hơn từ cõi bên kia. Trong khi chúng ta đang sống qua những nỗi thất vọng của cuộc sống vật lý, chúng ta bị hút vào trong mọi thứ khiến chúng ta là “con người”. Hy vọng chúng ta sẽ hoàn thành việc đó và vượt qua khảo nghiệm để lên “lớp” tiếp theo.
Hoặc chúng ta lỡ lầm và sẽ phải quay về làm lại một lần nữa. Bạn không thể lên lớp hoặc khóa tiếp theo cho đến khi bạn hoàn thành bài học và bài kiểm tra của lớp này. Trong trường học này, bạn có thể xuống lớp, nhưng không thể bỏ qua một lớp. Có rất nhiều trường học nghiêm ngặt với các quy tắc và quy định rất chặt chẽ. Tuy nhiên, nghịch lý là nhữngvị thầy dạy của trường cũng rất tử tế, công chính và thấu hiểu.
Khi chúng ta bước vào cuộc đời với một kế hoạch, chúng ta cũng có một kế hoạch cho sự ra đi khỏi cuộc sống này của mình. Trước khi nhập thế, mọi người đều quyết định họ sẽ thoát ra. Điều này được nói mà không có xúc cảm gì, và phải được hiểu theo cách đó. Không gì trong đó được tầng thứ ý thức biết đến, và có lẽ rất khôn ngoan khi chúng ta không nhớ những kế hoạch này. Mọi người luôn nói rằng họ không muốn chết, họ không muốn bệnh, và họ không có kế hoạch bỏ lại người thân của mình. Họ sẽ mạnh mẽ phủ nhận rằng họ đã hoạch định cái chết của chính họ. Nhưng đó là một phần của kế hoạch vượt xa sự hiểu biết và kiến thức của chúng ta. Vì vậy, cách duy nhất để nhìn vào nó với tâm trí nhân loại hạn chế của chúng ta là: nhìn một cách logic mà không có cảm xúc các loại.
Có nhiều lý do để tinh thần quyết định đã đến lúc phải rời bỏ thể xác. Nó đã hoàn thành mục tiêu và kế hoạch của mình, cũng làm xong tất cả các nghiệp cần thiết cho cuộc đời này —— trường hợp này không cần phải tiếp tục nữa. Trong các trường hợp khác, nó quyết định rằng những người khác sẽ tiến triển nhanh hơn nếu họ không sống lệ thuộc vào đương sự. Trong những trường hợp này, tinh thần quyết định từ bỏ sự phát triển của chính mình để những người quá lệ thuộc có thể tự bước đi —— như vậy,họ mới có thể “trưởng thành”, nói theo một cách khác. Những lý do này thường không rõ ràng trên bề mặt, và có thể chỉ được phát hiện sau nhiều sự tìm kiếm linh hồn.
Một kịch bản thú vị khác là cuộc sống của một số người bị khóa cứng vào một chuỗi các sự kiện chuyển hướng khiến việc đạt được mục tiêu của họ trong cuộc sống trở nên bất khả thi. Có lẽ bởi những lựa chọn không thích hợp được thực hiện thông qua tự do ý chí, mà họ đã thất bại trong việc hoàn thành mục đích nhập thế của mình. Vì vậy, họ quyết định chết, thoát khỏi tình cảnh và bắt đầu lại. Lần tiếp theo, hy vọng, họ sẽ không bị mắc kẹt trong cùng một phương hướng hoặc tình huống nữa.
Một lựa chọn thú vị và thích hợp hơn cho điều này là cuộc đời của một người “chết” theo một cách khác. Người đó cũng bị khóa vào một chuỗi các sự kiện mà sẽ không cho phép họ đạt được những thứ mà họ bước vào cuộc đời này để làm. Quá nhiều thời gian sẽ mất đi nếu họ chết về mặt thể xác để bắt đầu lại. Hoặc có lẽ những điều kiện vật lýcần thiết sẽ không hiện diện trong một dòng thời gian. Thay vì chết, họ quyết định bắt đầu lại bằng cách tạo ra cái chết của cuộc sống mình theo một cách khác. Bằng cách mất đi tất cả mọi thứ mà họ yêu quý, đặc biệt là toàn bộ tài sản vật chất của họ. Kịchbản như vậy cũng sẽ cho phép họ tập trung vào những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống, và đó không phải là tài sản, dù họ có nắm chặt chúng tới như thế nào. Bây giờ mọi thứ đã bị lấy đi, họ có thể bắt đầu lại và một lần nữa xuất phát tới mục tiêu thực sự của mình trong cuộc sống —— cái họ thực sự đến để làm. Họ trở nên quá đắm chìm trong thế giới vật chất, vì vậy tất cả phải bị lấy đi, không có vật chất làm phân tâm, họ có thể tiến theo đúng hướng. Một sự cố nhưvậy xảy ra với một thành viên trong gia đình tôi. Qua một loạt các tình cảnh kỳ lạ ngoài tầm kiểm soát của họ, họ đã hoàn toàn mất đi mọi thứ: nhà cửa, doanh nghiệp, nghề nghiệp, và tất cả tài sản vật chất. Vào thời điểm đó, nó có vẻ như là một vòng xoáy độc ác của số phận hay sự trừng phạt của Thượng Đế. Nó rất khó hiểu.Nhưng thời gian đã chứng minh đó là một phương pháp đẩy họ đi theo một hướng khác. Hướng mà họ cần phải đi suốt cả cuộc đời, nhưng họ đã bị mắc kẹt trong một lộ tuyến cuộc sống khác. Người ta nói khi cánh cửa này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Trong trường hợp này cánh cửa không chỉ đóng lại, nó đã đóng sầm lại. Họ không còn lựa chọn nào ngoài việc đi theo một hướng khác. Không có đường lui. Rất nhiều lần, những gì có vẻ như là một thảm họa thườnglà một phước lành được ngụy trang.
Một khách hàng đã đưa ra một ví dụ khác cho một biện pháp quyết liệt. Trong cuộc phỏng vấn của tôi với anh ta, người đàn ông nói với tôi về một biến cố khủng khiếp xảyra khi anh còn trẻ hơn. Anh ta bị tấn công trong ngõ nhỏ ở một thành phố lớn, bị một băng nhóm đâmnhiều nhát và bỏ mặc cho chết. Anh ta bò ra ngoài đường phố, nơi có người phát giác và đưa anh ta đến bệnh viện. Anh ta hầu như đã chết và ở lại bệnh viện trong một thời gian để hồi phục. Một trong những điều anh muốn biết trong phiên của chúng tôi là mục đích của trải nghiệm khủng khiếp đó. Tại sao nó xảy ra? Trong suốt phiên làm việc, khi tôi liên lạc với tiềm thức và hỏi câu hỏi đó, câu trả lời rất đáng ngạc nhiên. Nó nói, “Ồ, đó là một nhóm bạn bè của anh ấy tình nguyệngiúp anh ấy” Tôi nghĩ, với những người bạn như vậy, ai cần kẻ thù làm chi nữa? Đó không giống chuyện mà một người bạn sẽ làm ra!
Tiềm thức giải thích rằng việc đó đã được dàn dựng từ cõi bên kia. Cuộc sống của người đàn ông đã đi sai hướng, và anh không thể trở lại con đường của mình mà khôngcó hành động quyết liệt có thể xoay chuyển lại cuộc sống của anh. Đã có nhiều nỗ lực vi tế để thu hút sự chú ý của anh, và khi chúngkhông hiệu quả, cuộc tấn công này đã được an bày. Quyết liệt, kịch tính, không thể giải thích, vâng, nhưng nó cho thấy những cực đoan mà vũ trụ sẽ đi tới để xoay chuyển lại cuộc sống của một người nào đó mà không cần họ phải rời khỏi thế giới này. Tử vong có lẽ sẽ là bước tiếp theo nếu điều này không hiệu quả.
Một khi linh hồn quyết định đã đến lúc rời khỏi cơ thể, nó sẽ sắp xếp các sự kiện để có thể chết. Một điểm thú vị đã được đưa ra thông qua các tài liệu hồi quy của tôi: rằng một trong những vấn đề ngày hôm nay là cơ sở y tế. Nếu người đó đang hấp hối trong bệnh viện, bình thường các bác sĩ sẽ cố gắng giữ cho họ sống bằng mọi thiết bị tuyệt vời có sẵn. Bên cạnh đó, gia đình cũng không nỡ để họ rời đi dù cơ thể vật lý bị hư hỏng đến mức không thể duy trì được nữa, và đó không có điểm dừng. Vì vậy, cách dễ và nhanh nhất với ít khả năng gây nhiễu nhất là chết vì tai nạn hoặc thảm họa tự nhiên các loại. Một số trong những phương pháp thoát khỏi cuộc sống này được gọi là “tai nạn kỳ quặc” và có thể khá là kỳ quái. Tôi luôn tin rằng nếu đó là thời điểm bạn ra đi, nó sẽ xảy ra ngay cả khi bạn đang ngồi trong phòng khách của mình. Có những trường hợp báo cáo về máy bay hoặc xe hơi đâm vàonhà và giết chết ai đó.
Trong khi tôi viết bài này vào cuối năm 2003, trận động đất khủng khiếp ở Bam, Iran đã diễn ra lấy đi mạng sống của hơn 41.000 người. Trước khi chúng tôi có thể in cuốn sách này, trận động đất và sóng thần khủng khiếp 9,3 độ Richter xảy ra vào Giáng sinh năm 2004, ngoài khơi bờ biển Indonesia. Tổng cộng gần 200.000 người quyết định rời đi trong một cuộc di dân tập thể. Cũng trong thời gian đó, nhiều người đã chết trongbùn lầy và tuyết lở ở các nơi khác trên thế giới. Như đã trình bày trong chương này, ngườita thường quyết định rời đi cùng nhau. Tất cả đều được quyếtđịnh ở tầng thứ tiềm thức và được tiến hành sắp xếp (hoặc như Patricia nói, “tập dượt”). Cũng sẽ có những sắp xếp cho những người không liên quan để thoát hiểm một cách kỳ diệu, hoặc không ở đó ngay từ đầu. Điều này xảy ra với nhiều người mà vừa xui xẻo bỏ lỡ chuyến bay hoặc đã bị hủy hẹn vào ngay phút cuối; hay bị trì hoãn rời khỏi nhà bằng cuộc gọi điện thoại phút chót, để rồi nhận thấy họ suýt kẹt vào một tai nạn khủng khiếp. Tôi cũng tin các thiên thần hộ mệnh của chúng ta đóng góp một phần lớn trong tất cả những việc này. Họ đang bận rộn để cố cảnh báo chúng ta với những đề nghị và cú thúc tinh tế, hoặc “tiếng thì thầm trong đầu của chúng ta”. Và đôi khi các phương pháp giữ an toàn cho chúng ta không được tinh tế. Chúng ta phải học cách chú ý đến trực giác vàcảm giác “trong lòng” chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.