Chương 13: Cuộc Đời Làm Cây Và Lemuria
Marian nuôi ngựa trong trại của mình, đã kết hôn nhiều năm, không có con.
Cô ấy không đề cập tới vấn đề gì, chỉ muốn biết mục đích cuộc đời của mình. Tôi luôn nói với thân chủ, nếu tìm tới tôi vì tò mò, vậy thông tin họ có được sẽ vượt xa kỳ vọng. Marian chính là một ví dụ trong đó.
Quá trình thôi miên chung quy sẽ có phát hiện bất ngờ, lần nào tôi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Marian không xuống khỏi đám mây, ngược lại chạy đến ngoài không gian xa xôi. Cô thấy Trái Đất là một quả cầu lam lục mỹ lệ, xungquanh có rất nhiều tinh tú. Cô vừa trôi nổi vừa nhận thấy có một loại tàu vũ trụ “đậu” ở ngoài đó. Khi tôi hỏi cô ấy muốn đi đâu hoặc làm gì, cô nói: “Tôi muốn đến sống trên tàu vũ trụ. Tôi thích ý tưởng ở trong tàu chứ không bị trói buộc trên mặt đất. Tôi thích bay đến những thiên hà khác nhau. Tôi không muốn quay về Trái Đất lắm.” Tôi hỏi cô có muốn tiếp cận thăm dò chiếc tàu vũ trụ kia không. “Tôi nghĩ tôi biết nó trông thế nào. Tôi hình như đã từng ở trên đó, tôi cũng có thời gian ở trên Trái Đất, vì lý do nào đó. Nhưng hiện tại tôi muốn về nhà. Tàu vũ trụ sẽ mang tôi về nhà.” Tôi nói cô muốn làm gì cũng được, thế là cô nói mình muốn lên tàu.
Dolores: Được. Bạn làm thế nào lên được tàu vũ trụ?
Marian: Tôi nghĩ tôi có thể phóng chiếu mình qua đó. Tôi có thể chỉ cần nghĩ mình ở đó —— (cười ngạc nhiên) tôi tiến vào phòng mô phỏng khônggian (holodeck) nơi... Tôi tiến vào một khu rừng gỗ đỏ. Cây cối đẹp đẽ, biển và hoàng hôn, nhưng nó là thật trong phòng mô phỏng không gian trên tàu. Tôi ở đó, tôi đã sáng tạo ra nó bên trong phòng toàn ảnh (hologram) này. Nó rất đẹp. Những cái cây này là gia đình của tôi.
Dolores: Tại sao bạn cho rằng như vậy?
Marian: Vì tôi từng sống tại một điểm trong một thân cây trong số đó. Trong một thời gian dài, dài, rất dài. Tôi nghĩ tôi chính là quyết định muốn làm một cái cây to, trải nghiệm làm một cái cây khổng lồ. Nhưng tôi lớn lên từ một cái cây con, cho nên tất cả cây lớn xung quanh là ba mẹ dì chú của tôi, ở đó chúng tôi là một gia đình. Tôi khởi đầu là một cái hạt nhỏ, lớn thành một cái mầm, sau đó liên tục lớn lên. Chúng tôi hấp thu năng lượng chữa lành từ mặt trời lộng lẫy, nó sẽ gửi ra lá, và nó sẽ nuôi dưỡng hành tinh. Chúng tôi rất hạnh phúc ở đó. (xúc động)
Dolores: Là một cái cây lớn, bạn nhất định sống rất lâu.
Marian: Phải, ngàn ngàn năm. Nhưng sau đó cây cũng không chết, tôi chỉ rời khỏi cây.
Dolores: Bạn đã trải nghiệm tất cả những chuyện có thể trải nghiệm. (Phải) Cảm giác làm cây như thế nào?
Marian: (thở sâu) Ahh...tuyệt vời! Tôi có toàn bộ sóc và chim. Giống như tôi là một ý thức, mà chúng đều sống bên trong tôi. Tôi yêu chúng, nuôi dưỡng chúng và chúng yêu tôi.
Dolores: Nhưng sau khi lấy được điểm, bạn đã không thể học thêm gì nữa từ chuyệnlàm một cái cây?
Marian: Hình như có người nói với tôi như vậy —— nhưng tôi không biết là ai nói. Có người muốn tôi trở lại tàu vũ trụ, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ kế tiếp.
Dolores: Bạn ở trên tàu vũ trụ tiếp nhận nhiệm vụ? (Phải) Cho nên hiện tại bạn xem lạinó từ phòng mô phỏng, chỉ để nhớ hay sao?
Marian: Phải.Tôi cần được nhắc nhở, tại sao tôi đến bây giờ vẫn rất kết nối với cây cối, tại sao tôi vẽ chúng,tại sao chúngnói chuyện với tôi.
Dolores: Cho nên đây là cách thức sự việc vận hành? Bạn họcmọi thứ có thể học được từ một trải nghiệm, sau đó thì tiến đến cái tiếp theo? (Phải) Như vậy bạn hiện tạisắp làm cái gì?
Marian: Tôi được phóng chiếu trở lại Trái Đất, tiến vào chỗ nhìn như Lemuria, bao trùm cả nơi là Hawaii hiện tại.
Dolores: Bạn không về nhà?
Marian: Không. Tôi được đưa về để chấp hành một nhiệm vụ khác. Tôi được đưa đến Lemuria.Tôi đã rất lâu, rất rất lâu không về nhà. (trở nên xúc động)
Dolores: Nhà ở đâu? Bạn có biết không?
Marian: (khóc nhẹ, sau đó thì thầm) Tôi nghĩ là ở trên Mặt Trời. Nó rất sáng ngời, tràn ngập tình yêu. (xúc động) Không ai có thân thể, tất cả chúng tôi chỉ là sinh mệnh ánh sáng.Có rất nhiều tình yêu. (côấy bắt đầu khóc)
Rất nhiều thân chủ đều dùng cách thức này miêu tả Thượng Đế, Nguồn —— nơi mỗi người chúng ta khởi nguyên từ đó. Thân chủ thường đánh đồng Nguồn với ánh sáng mặt trời sáng ngời, có khi sẽ nói là “mặt trời trung tâm vĩ đại”. Bất kể thế nào, nó đều được miêu tả là một nơi dào dạttình yêu huyềndiệu.
Dolores: Bạn đã phải rời nhà một lần?
Marian: Tôi nên ra ngoài. Tôi được bảo như vậy, tôi được bảo đó là công việc của tôi, sau đó tôi vẫn có thể quay lại. Tôi cần đi ra lan truyền ánh sáng. (khóc)
Dolores: Bạn đã đến rất nhiều nơi?
Marian: Phải,(thở ra) tôi đi khắp nơi. (vẫn khóc nhẹ)
Dolores: Chỉ trên Trái Đất, hay bạn cũng trải nghiệmcác hành tinh khác?
Marian: Tôi nghĩ phần lớn là ở trên Trái Đất. Tôi nghĩ Trái Đất là nơi tôi cảm thấytốt nhất.
Dolores: Bạn khát khao về nhà, nhưng tôi đoán bạn không thể trở về trước khi hoàn thành công việc?
Marian: Tôi nghĩ tôi có thể sớm về nhà. Tôi nghĩ sau cuộc đời này, sau khi Marianqua đi, tôi có thể về nhà. Tôi nghĩ đó là tôi tranh thủ được.
Dolores: Bạn đã học được mọi thứ bạn đến để học ở đây?
Marian: Phải. Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà trên một phương tiện, giống như, như một Merkaba, với rất nhiều ánh sáng và màu sắc. Nó giống như tàu cá nhân nhỏ của tôi.
Trong kinh Cựu Ước, Merkaba chính là chiến xa lửa mà rất nhiều nhà tiên tri từng nhìn thấy, đặc biệt là Ezekiel. Ở thời hiện đại, Merkaba dường như là ám chỉ UFO, mà đó là từ ngữ tốt nhất mà người thời cổ có thể tìm được để hình dung.
Marian nhắc tới Lemuria, mà tôi muốn thăm dò thêm về nó. Lemuria được cho là lục địa đã mất nằm ở Thái Bình Dương. Nó được tin là gặp phải số phận tương tự Atlantisnằm ở Đại Tây Dương. Nhưng Lemuria được tin là cổ xưa hơn.
Marian: Hừm —— đại lụcMu. Tôi hẳn là nam giới, là một dạng trị liệusư, tương tự kahunas bây giờ, nhưng tôi là shaman làng các loại. Chúng tôi đặt năng lượng vào trong đá. Kahunas chính là nữ tư tế thần thánh trên đảo Hawaii hiện tại.
Tôi bảo Marian xem mình làm thế nào đặt năng lượng vào trong đá.
Marian: Tôi ở trong một ngôi làng. Chỗ đó rất đẹp, bên dòng nước, còn có một vài tảng đá to nguyên khối. Chúng thật sự là những khối đá khổng lồ!
Không phải chúng tôi đặt chúng ở đó, mà là tàu vũ trụ đặt ở đó. Nhưng tôi sẽ bỏ năng lượng vào trong đá. (dừng) Tôi cũng chỉ đặt hai tay lên tảng đá, sau đó rót năng lượng vào đá. Tôi chạm vào đá, tập trung tinh thần vào năng lượng, năng lượng sẽ tiến vào đá. Năng lượng lưu lại trong đá, sau đó người bị bệnh có thể đến chỗ tảngđá hấp thu năng lượng, tình trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dolores: Năng lượng vẫn sẽ ở lại trong đá, và nó có thể được sử dụng sau đó?
Marian: Phải.Vẫn ở đó. Dủ bây giờnhững tảng đá đã chìm vào trong nước.
Dolores: Bạn nói những tảng đá đó là được những người khác đặt ở đấy? (Phải)Chuyện xảy ra như thế nào?
Marian: Họ dùng tàu để dịch chuyển chúng,trên không.
Dolores: Chuyển đến từ nơi khác?
Marian: Phải, từ nơi khác. Đá quá nặng, phải đi qua lục địa, cho nên họ mang đá trôi ngang bầu trời. Đó thật sự là một cảnh tượng đáng xem.
Dolores: Có thể tận mắt nhìn thấy, thật sự rất may mắn. Cảnh tượng đó như thế nào?
Marian: Tôi nhìn quen rồi nên thấy rất bình thường. Nhưng cũng không phải ai cũngđược phép nhìn thấy, họ thường làm chuyện này vào sáng sớm lúc mọi người còn chưa thức dậy. Một tàu vũ trụ hình đĩa lớn phát ra âm thanh giống như “rừ rừ” mang một tảng đá lớn thật dài như điếu xì gà đến. Sau đó đặt đá xuốngđất.
Dolores: Họ đặt đá vào trongđất?
Marian: Không phải. Họ sẽ khoét một cái hố, sau đó cắm đá vào. Đôi khi họ sẽ điêu khắc đá, ra thành hình như khuôn mặt. Nhưng đó không phải công việc của tôi. Công việc của tôichỉ là đặt năng lượngtrị liệu vào trong đá.
Dolores: Tại sao những sinh mệnh kia đặt đá ở đó?
Marian: Tôi nghĩ họ là muốn cho chúng tôi thấy năng lực của họ, đồng thời cũng muốn giúp đỡ chúng tôi. Bằng cách nào đấy, đó là một loại cơ chế chỉ dạy, vì chúng tôi cũng được dạy cách dịch chuyển các thứ bằng tâm trí củamình.
Chúng tôi cũng có khả năng làm điều đó, chẳng qua những khối đá được chúng tôi chuyển dời thì nhỏ hơn. Một vài người trong chúng tôi có khả năng, không phải toàn bộ. Bạn phải thật sự, thật sự, thật sự tin họ chính là giống như chúng ta.
Dolores: Bạn không nghĩ mình có thể di chuyển một khối đá lớn chỉ bằng tâm trí của mình?
Marian: Vâng. Nhưng nếu làm cùng những người khác, giống như hai ba mươi người nữa, thì tôi có thể làm được.
Dolores: Mọi người đều phải tập trung? (Phải) Và họ muốn cho bạn thấy chuyện đó là có thể? (Phải) Tất nhiên, họ là dùng tàu, một con tàu vũ trụ để làm, phải không?
Marian: Khôngphải, họ là ở trên tàu vũ trụ, dùng tâm trí của họ di chuyển đá.
Lúc chạy đến đây, băng ghi âm bắt đầu tăng tốc, hơn nữa tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng, mãi cho đến cuối cùng đều vậy. Vì tốc độ quá nhanh, giọng nói nghe léo nhéo như tiếng sóc, rất khó để nghe viết. Tôi tự hỏi tình trạng này có liên quan gì đến chủ đề của chúng ta: đặt năng lượng vào trong vật thể, hay không?
Dolores: Tôi tưởng rằng tàu vũ trụ sẽ sinh ra một loại năng lượng.
Marian: Ừm, con tàu cùng những sinh mệnh trên tàu giống như chỉ là một sinh mệnh. Họ làm điều đó hoàn toàn thông qua cơ chế. Họ sẽ tập trung vào lực từ.
Dolores: Họ có khả năng vận hành như một tâm trí? (Phải) Và sau đó có thể di chuyểnnhững thứ ấy? (Phải) Là họ kêu bạn đặt năng lượng vào trong đá?
Marian: Không phải dùng từ ngữ —— bởi vì họ không nói bằng từ ngữ. Họ nói bằngnhững khối ý niệm,họ gửi cho tôi những khối ý niệm đó.
Dolores: Bạn có từng thấy những sinh mệnh đó chưa? (Có) Thế nên họ không phải chỉở miết trong tàu?
Marian: Ồ, không phải. Có vài người thỉnh thoảng sẽ đi ra, nhưng sẽ khiến một bộ phận con người hoảng sợ. Họ phần lớn là sinh mệnh ánh sáng. Giống như khối cầu. Họ có thể thay đổi hình thái, nhưng bình thường chính là quả cầu ánh sáng tỏa ra sắc màu phong phú mỹ lệ. Họ cũng phát ra một lượng lớn tình yêu và trí tuệ. Cho nên khiến người ta sợ hãi. Nếu thay đổi hình thái, Họ nhìn có vẻ giống như nhân loại, nhưng trên thực tế vẫn là ánh sáng. Sinh mệnh ánh sáng. Không thật sự có hai tay và hai chân. Họ rất cao, rất sáng ngời, phát ra
ánh sáng kim cương lóng lánh. Dolores: Nghe có vẻ rất đẹp. Marian: Họ là tới từ Mặt Trời. Dolores: Họ nóivới bạn?
Marian: Tôi nghĩ tôi vốn đã biết, vì đó là nơi từ đó tôi đến. Họ chỉ đến để trông tôi,vì chúng tôi đều đến từ cùng mộtnơi.
Dolores: Bạn có ký ức về chuyện đến từ Mặt Trời?
Marian: Vài loại. Tôi vẫn nhớ mình tiến vào một thân thể trẻ sơ sinhvà nghĩ: Ôi không! Và cảm thấy thật sự nặng nề, đậm đặc.
Tôi hỏi ngoại hình của anh ta và dân làng trông như thế nào. Anh ta vô cùng cao lớn, có một mái tóc đen dày dài, da màu vàng kim nâu, trên cổ và đầu có lông vũ, hòn đá và viên sỏi. Anhta mặc y phục tươngtự như váy. Phụ nữ trong làng có tóc gợn sóng thật dài, vô cùng mỹ lệ, bộ dạng rất giống người Anh-điêng hoặcngười Hawaii hiện đại.
Dolores: Bạn được đào tạo để trở thành một shaman?
Marian: Tôi nghĩ tôi sinh ra để làm việc đó. Cha mẹ tôi, mẹ tôi là một shaman y thuật. Họ đã qua đời. Tôi kế tục hoàn thành những gì họ đã làm. Tôi cũng làm những chuyện khác —— tôi biết săn bắn, khi đó mọi người sẽ đến nói chuyện với tôi. Tôi sẽ nói chút chuyện với họ, cho họ những hòn đá có thể cầm trong tay.
Dolores: Tại sao bạn cho họ đá?
Marian: Vì đó sẽ thay đổi tần số rung động của họ. Đó là vật lý. Họ bởi vậy sẽ có cảm giác khác, và tốt hơn. Họ tin như vậy. Vì tin cho nên họ sẽ làm nó thành như thế.
Dolores: Đó chỉ là đá bình thường thôi sao?
Marian: Không phải, trên cơ bản đều là đá nhạt chúng tôi tìm thấy trên bãi biển —— đá quý và đá cuội. Tôi sẽ bỏ năng lượngtrị liệu vào trong đá.
Dolores: Giống như khi bạn đặt năng lượng vào đá khổng lồ. (Phải) Vậy bạn sẽ đưa đá cho dân làng, nó sẽ giúp họ mạnh khỏe. (Phải)Sau đó, thông qua tâm trí, bạn được bảo là cũng nên bỏ năng lượng vào đá lớn?
Marian: Phải, vì nó sẽ khiến Trái Đất cảm thấy tốt hơn. Cho cả Trái Đất lẫn nhân loại.
Dolores: Những tảng đá lớn có được bố trí theo thiết kế hay khuôn mẫu nào không?
Marian: Một loại anten nào đó. Chỉ sắp xếp như một đường thẳng tắp.
Dolores: Bạn nói“anten” nghĩa là gì?
Marian: Nó sẽ truyền tần số vào trong Thái Dương hệ. Đây là để tất cả sinh mệnhtrong Thái Dương hệ biết hành tinh Trái Đất là quý báu cỡ nào.
Dolores: Những sinh mệnh kia chung sống cùng các bạn, hay chỉ ở trên tàu vũ trụ?
Marian: Họ sẽ tới khắp nơi. Họ chỉ đến trông tôi. Họ đi khắp nơi. Họ đến những hành tinh khác, tốc độ vô cùng nhanh. Vù một cái là đến, vù một cái là đi. Tôi phải làm việc cùng với họ. Lúc tôi kêu gọi họ, họ sẽ xuất hiện. Họ là gia đìnhcủa tôi. Nhưng chỉ khi thậtcần thiết thì mới kêu gọi.
Dolores: Tại sao bạn gọi họ là “gia đình”?
Marian: Bởi vì tất cả chúng tôi đều đến từ Mặt Trời.
Họ kết nối với nhau, tựa như lúc cô ấy là cây cối, kết nối với tất cả thiên nhiên vì mọi thứ đều đến từ Mặt Trời. Anh ta, trong một thời gian, từng có gia đình thật, nhưng bọn họ cũng đã qua đời. Trong làng có rất nhiều trẻ con, mỗi người đều vui vẻ sống chung ởđó. Mọi người chăm sóc lẫn nhau. Vì anh ta có khả
năng trị liệu nên dân làng rất ít khi ngã bệnh,phần lớn là bất ngờ xảy ra.
Thăm dò đến đây, dường như đã không thể khai quật thêm thứ gì khác nữa, nên tôi chuyểnanh ta tiến tới một ngày quan trọng,hỏi nhìn thấy cái gì.
Marian: Cả đảo cứ như thế mà bị phá hủy. Xảy ra một trận đại hồng thủy. Chúngtôi chìm xuống.Cả đảo chìm xuống. Sau đó tôi chết. Nhưng chúng tôi không thật sự chết, chúng tôi chỉ bị bao trùm hoàn toàn bởi nước.
Dolores: Sự việc xảy ra rất đột ngột?
Marian: Đúng vậy, bất thình lình. Chỉ là một buổi sáng bình thường, giống như sóngthần.
Dolores: Bạn không được cảnh báo trước về nó?
Marian: Không.Chẳng qua khôngsao hết cả.
Tôi hỏi những sinh mệnh kia có thử cảnh báo bọn họ hay không, nhưng anh ta nói họ không có ở gầnđó. Họ có lẽ cũng khôngthể làm được gì nhiều.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, cả đảo đều bị nước bao trùm.
Marian: Rất nhiều người chết. Dĩ nhiên, không ai thật sự chết. Họ chỉ trôi đến nơi khác. Tất nhiên rất đáng sợ. Đó là một hòn đảo rất lớn. Ngàn vạn người, vài trăm ngàn người mà chúng tôi không quen biết, họ cũng đã chết. Giống như cả một lục địa chìm xuống.
Dolores: Một lục địa chứ không phải một hòn đảo?
Marian: Một lục địa. Chúng tôi ở rìa lục địa, tưởng rằng đó là đảo của mình.
Chúng tôi không đi đến nơi quá xa, cho nên không biết nó lớn tới cỡ nào. Cho đến khi chúng tôi rời khỏi thân thể và nhìn xuống, thấy Lemuria rộng lớn tới bao nhiêu, mới biết được nó lớn như một lục địa. Chúng tôi chỉ là một nhóm ở tại rìa của nó. Để an toàn, chúng tôi khắn khít tụ họp ở cùng nhau. Nhìn từ chỗ của tôi, cả lục địa đều chìm xuống, chìm vào trong nước. Trái Đất phảng phất như nứt ra một cái khe lớn, hình như xảy ra động đất. Chính là như vậy, một trận động đất khổng lồ. Đáy biển mở ra, hút cả lục địa vào. Nuốt vào. Nước từ bốn phương tám hướng tuôn vào. Thái Bình Dương rất to lớn.
Dolores: Tôi tự hỏi nếu những sinh mệnh kia ở đây, họ có thể làm gì.
Marian: Tôi nghĩ họ đã nhìn, có lẽ còn mang một vài người lên tàu vũ trụ của họ. Đó là chuyện đã định sẽ phải xảy ra.
Dolores: Tôi đoán dù họ có làm gì thì cũng không thể ngăn cản chuyện này xảy ra.
Marian: Phải,đó là Mẹ Trái Đất làm. Cô ấy đang điều chỉnh bản thân. Có chút nhiễuloạn bên kia hànhtinh, cho nên tạo thành sự điều chỉnh này.
Dolores: Bạn thấy được cái gì?
Marian: Tôi thấy những đợt sóng lớn của hoạt động mặt trời tiến vào Trái Đất. Một sự điều chỉnh. Tôi cũng không biết ý nghĩa của nó là gì, chỉ biết đó được yêu cầu bởi vài nhóm đã làm nhiễu loạn sự cân bằng xung quanh mạng lưới hành tinh. Khiến cho xảy ra động đất và sóng triều.
Dolores: Phía bên kia của thế giới điều chỉnh cái gì?
Marian: Tôi nghĩ đó là một thử nghiệm khác. Họ làm một thử nghiệm, cố điều chỉnhcái gì đó, nhưng tạo thành phản hiệu quả.
Dolores: Từ góc độ hiện tại của mình, bạn có thể biết rất nhiều chuyện. Người làm thử nghiệm là ai?
Marian: Họ không thuộc về Trái đất, là tới từ hệ sao khác. Tôi không biết họ là ai. Tôi khôngthể thấy họ. Bằngcách nào đó, họ giốngnhư một ý thức tập thể, nhưng không phải đến từ Mặt Trời. Nhóm chúng tôi không bao giờ... nhóm chúng tôi yêu hành tinh Trái Đất bởi vì nhóm chúng tôi đến từ Mặt Trời. Cho nên chúng tôi dưỡng nuôi hành tinh Trái Đất và những dạng sống của cô ấy. Chúng tôi giúp đỡ —— không phải chỉ có chúng tôi —— toàn bộ chúng tôi hiệp lực làm Trái Đất trở thành thiên đường tươi tốt. Nhóm chúng tôi vẫn luôn yêu hành tinh này.
Dolores: Bạn có thể phát hiện cái gì khác có liên quan đến thử nghiệm này không?
Marian: Tôi nghĩ họ chỉ là tò mò, muốn biết làm rối loạn mạng lưới thì sẽ như thế nào. Họ chỉ xem thử nghiệm tiến hành. (thở dài) Tôi không thể kết luận họ là từ đâu tới.
Dolores: Không sao. Nhưng bọn họ được cho phép làm thử nghiệm này?
Marian: Họ là ở chiều kích của tự do ý chí, không ai có thể dừng họ lại. Họ không quan tâm đến tất cả những dạng sống sẽ bị ảnh hưởng đến. Họ chỉ lạnh nhạt và quan sát, không phải ác ý. Chỉ giống như, được rồi, hãy xem điều gì xảy ra khi chúng ta làm như vậy.
Dolores: Bạn có biết sau khi sự việc xảy ra, họ nghĩ gì khi đã chứng kiến hủy diệt?
Marian: Họ không có sự hối hận của nhân loại. Họ không có loại mã hóa gien có thể cảm nhận xót thương hay hối hận. Họ chỉ rời đi, tìm một sân bãi khác để thử nghiệm. Họ trở lại chiều kích của mìnhđể báo cáo.
Dolores: Bạn nhìn xuống Trái Đất, cô ấy có phải mất một khoảng thời gian mới trở lại bình thường?
Marian: Ồ, gần mười vạn năm. Trái Đất hình như cần nghỉ ngơi, chợp mắt một chút,và chữa lành. Để nănglượng hàn gắn của MặtTrời giúp đỡ.
Dolores: Nhân loại không tuyệt chủng phải không?
Marian: Có vài người sống sót, những người khác được đưa vào. Những sinh mệnh đi tới để giúp thay đổi DNA để tính đến.. Đây cũng là thử nghiệm, nhưng khác với gieo mầm. Hội đồng Chín đem nó lên của họ để phục hồi quần thể Trái Đất.
Dolores: Tại sao họ phải thay đổi DNA?
Marian: Vì DNA chỉ có hai sợi, người Lemuria có mười hai.
Dolores: Đây sẽ gây nên khác biệt gì đó?
Marian: Phải. Họ có khả năng hòa hợp nhất thể cùng tự nhiên, cũng có thể kết nối cùng tâm trí vũ trụ.
Dolores: Đó là lý do họ có thể sử dụng năng lượng?
Marian: Vâng, họ có những sức mạnh.
Dolores: Đó là vì DNA?
Marian: Phần nào. Chúng ta đến từ Mặt Trời.
Dolores: Tôi tự hỏi DNA mười hai sợi có gì đặc biệt?
Marian: Nó có dung tích trong nó và nó rất bao la, liên chiều kích, sức mạnh củaĐấng sáng tạo. Họ rất có tình yêu...Chỉ dành để làm điều tốt.
Dolores: Sau khi mọi người đều bị hủy diệt, họ quyết định phục hồi quần thể, tại sao không để mười hai sợi DNAnhư trước?
Marian: Hội đồng Chín cho rằng như vậy tốt hơn, vì họ nghĩ chúng ta đã được trao cho quá nhiều quá sớm. Chúng ta còn chưa sẵn sàng, đây là một cách thức giảm tốc sựphát triển.
Dolores: Họ cho rằng thoái hóa thì tốt hơn?
Marian: Vâng, rất quái lạ, vì sau Lemuria, người hang động, người Neanderthal, và người cổ đại chỉ có hai sợi xoắn ốc. Não bộ của họ không giống... Họ giống như động vật —— họ tới đây và rải DNA của mình. Và nó trở nên rất rắc rối, sauđó chúng ta lùi lại giai đoạn ban sơ, và họ rời khỏi.
Dolores: Họ cho rằng lùi lại và để nhân loại bắt đầu lại thì tốt hơn? (Phải) Nhân loại mất đi tất cả sức mạnh? (Phải) Bạn cho rằng đó là ý tưởng tốt sao?
Marian: Điều đó không phải do tôi phán xét. Tôi chỉ là quan sát.
Dolores: Nhưng bạn có biết về kế hoạch lùi lại chỉ còn hai sợi DNA là gì không?Sau đó vẫn có thể phát triển lên thêm không?
Marian: Hiện tại đang thay đổi.
Dolores: Thay đổi thế nào?
Marian: Tôi không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể nói “chính là như vậy”.
Đó là một phần của kế hoạch cho phép nó chuyển biến thành cái nó có thể là, nên là, luôn là, để giúp mang tất cả chúng ta vào tần số mới. Không phải mọi người đều có thể đi. Không phải mọi người đều có mười hai sợi xoắn ốc.
Dolores: Chuyện này mất một thời gian phải không?
Marian: Đã tiến hành lâu rồi.
Dolores: DNA tiến hành tái cấu trúc?
Marian: Phải,nó đang đến. Nó lúc này đang xảy ra nhanh hơn.
Dolores: Tại saonó xảy ra nhanh hơn?
Marian: Bởi vì sự gia tốc... Bởi vì mạng lưới đang được căn chỉnh... những vết rách đang được phục hồi.
Dolores: Cho nên DNA được cho phép thay đổi lần nữa? (Phải)Con người sẽ chú ý tới điều này như thế nào trên thế giới chúngta ngày hôm nay?
Marian: Ừm, có vài người sẽ không chú ý tới, nhưng người phát giác sẽ cảm thấy kết nối tốt với “Toàn Bộ”. Cảm giác của họ sẽ được cường hóa. Họ sẽ trở nên nhẹ hơn... Trong suốt hơn.
Dolores: Người bên cạnh họ sẽ chú ý thấy sao?
Marian: Một phần sẽ vậy. Một phần sẽ tiếp tục mộng du.
Dolores: Tôi nghĩ nếu họ trở nên trong suốt hơn, theo lý mà nói hẳn sẽ bị chú ý tới mới phải.
Marian: Họ sẽ chỉ trở nên vô hình.
Dolores: (Đó là một điều bất ngờ) Cuối cùng thì?
Marian: Phải. Nhưng họ vẫn ở đây. Cái này giống như chuyển kênh TV.
Dolores: Nếu biến thành vô hình, người bên cạnh họ sẽ không thấy họ nữa? (Phải) Họ sẽ ở đâu?
Marian: Ở một kênh khác.
Dolores: Một chiều kích khác? (Phải) Họ sẽ ý thức được sao? (Được) Họ sẽ biết có chuyện xảy ra? (Ồ, vâng) Nhưng những người khác thì không? (Phải) Thay đổi DNA có phải sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với năng lực tâm linh?
Marian: Phải. Mọi người sẽ trở nên thần giao cách cảm hơn. Không cần ngôn ngữ, chỉ cần trao đổi thông qua trái tim và những khối ý niệm. Không thể dối hay gian. Bạn không cần làm thế.
Dolores: Mọi người đều sẽ biết.
Marian: Đúng vậy, đó là chuyệntốt.
Dolores: Quả thật. Nhưng tại sao lại xảy ra vào lúc này? Nó đang được cho phéptrở lại?
Marian: Thời điểm đã tới. Nó phải xảy ra. Thời gian vút qua cho Gaia (Mẹ Trái Đất) tốt nghiệp và mang theo những học sinh tốt nhất của mình. Để lại sau lưng sự phá hủy, hủ bại, tiêu cực và bóng tối. Cô ấy giống như vỡ ra, biến thành hai... Một Trái Đất mới... Một Jerusalem mới, đại nạn hạt nhân sẽ không được tạo ra. Đây đều là một phần của thiết kế vĩ đại của ánh sáng vĩ đại ở thiên đường, Hội đồng Chín.
Dolores: Những người đến Trái Đất mới có liên quan với DNA mười hai sợi hay gì đó không?
Marian: Phải, những người này sẽ đi. Người ở lại sẽ vô cùng sợ hãi, cho nên có vài người sẽ lưu lại để giúp đỡ họ. Vì sẽ rất hoảng loạn, có vài người sẽ hy sinh ở lại đây. Rất buồn.
Dolores: Những người ở lại đó... DNA của họ khôngthay đổi?
Marian: Vâng, họ không cho phép. Tôi không biết nó vận hành thế nào, nhưng cái này giống như con người mang đôi giày chì trên chân mình và họ không muốn trở nênnhẹ hơn.
Dolores: Vậy đó là lựa chọn cá nhân? (Phải) Được rồi, bạn có thể từ vị trí hiện tại nhìn thấy mọi thứ. Bạn nói Lemuria vốn là Hawaii ở hiện tại? (Vâng) Cả lục địa đó chỉcòn lại Hawaii?
Marian: Vâng, còn một phần của Nhật Bản và Singapore. Đó là một lục địa khổnglồ. Bán đảo Baja, California là một phần của bờ biển. Vô cùng to lớn.
Dolores: Còn sót lại nhữngphần nào khác không?
Marian: Có, nhưng tôi không biết tên những đảo này.
Dolores: Là đảo trên Thái Bình Dương?
Marian: Phải.Xa đến Nhật Bản. Vô cùng lớn.
Dolores: Nghe có vẻ như bao trùm phần lớn Thái Bình Dương?
Marian: Tôi nghĩ vậy.
Dolores: Chúng tôi từng nghe rất nhiều chuyện có liên quan tới Atlantis. Nó là sau Lemuria sao? (Phải) Có người may mắn sống sót sau đại nạn Lemuria không?
Marian: Có vài người đi qua nó ngay từ đầu. Là người tốt. Tôi nghĩ họ là được những anh em vũ trụ chở bay tớinơi về sau sẽ phát triển thànhAtlantis.
Dolores: Vậy họ triển khai nền văn minh mới ở khu vực kia của thế giới? (Phải) Nhữngthứ đó đều là chuyện chúng ta không biết ngày nay.
Marian: Rất nhiều người biết chuyện này.
Dolores: Ừm, họ biết về Atlantis, nhưng không biết nhiều về Lemuria. (Phải) Họ cũng không biết chuyện DNA. Nhưng lấy được tất cả những thông tin này vốn chính là một phần công việc của tôi. (Phải) Sau đó bạn được bảo rằng hãy sống trong thân thể Marian? Là thế sao? (Phải) Tại sao bạn quyết định trở lại thân thể nhân loại vào lúc này ở thời đại chúng ta?
Marian: Tôi chỉ đến tham dự chuyển đổi.
Bất luận tôi hỏi gì, cô ấy đều có câu trả lời rất tốt, cho nên tôi cho rằng không cần gọi Siêu thức ra, cô ấy cũng cho là như vậy. Thế là tôi chuyển qua những vấn đề được bản thân Marian đưa ra. Tất nhiên thắc mắc đầu tiên luôn là “câu hỏi muôn thuở”. Mục đích cuộc đời cô ấy là gì? Tại sao cô ấy lại ở chỗ này? Cô ấy nên làm chuyện gì?
Marian: Cô ấy là sinh mệnh ánh sáng tới từ Mặt Trời, đến đây để nâng cao rung động, hỗ trợ tinh lọc nước và nâng cao rung động, như vậy mọi người có thể cảm thấy tốt hơn.
Dolores: Nghe có vẻ cô ấy cũng không có bao nhiêu tiền kiếp ở trên Trái Đất? Phải không?
Marian: Cô ấy đã có năm trăm hoặc hơn.
Dolores: Trên Trái Đất? (Phải) Tôi cứ tưởng là không nhiều như vậy.
Marian: Cô ấy đã có rất nhiều trải nghiệm, một số rất nhanh... Chỉ là trải nghiệm sinh ra và chết. Nếu lấy thời gian mấy trăm vạn năm để xem, thật sự cũng không nhiều.
Dolores: Cũng phải. Tại sao cô ấy phải tới Trái Đất trải nghiệm tất cả những thứ này?
Marian: (cười) Vì cô ấy rất yêu sự cuốn theo và nhớ nơi mình thực sự đến từ đó. Cô ấy thích sự cuốn theo của tình yêu và sự trao sự nhận. Cô ấy yêu hành tinh này —— Cô ấy chỉ muốn sống vui vẻ. Không muốn sự việc trở nên quá nặng nề. Khi người bên cạnh bi thương, cô ấy cũng sẽ trở nên bi thương —— cô ấy có thể đọc được tâm trí người khác.
Marian muốn hỏi cô có nghiệp cần hoàn trả hay không. Nếu có, cô ấy muốn triệt để giải quyết. Họ nói, “Cô ấy làm khá nhiều rồi. Nó tốn một thời gian dài của cô ấy.”
Marian trên cơ bản trải qua một cuộc đời hoàn mỹ, một cuộc sống an nhàn: làm chuyện mình muốn làm, thân thể lại rất khỏe mạnh. Cô ấy truyền ánh sáng đến mọi vật, con người, động vật và đất. Nghe có vẻ cô là người thuộc làn sóng thứ hai, là người quan sát, chỉ ở đây để tạo ra năng lượng tích cực và truyền nócho những người khác. Cô đã làm rấttốt.
Ngoài ra, tôi cũng hỏi một vài vấn đề cô ấy trải qua trong quá trình trưởng thành trước kia. “Cô ấy vẫn luôn được bảo vệ. Cô ấy là chất xúc tác, giúp đỡ người khác xử lý nghiệp của họ. Đây cũng hữu ích đối với cô, vai trò chủ yếu trướcgiờ của cô là làm chất xúc tác. Để con ngườihọc về tình yêu.”
Trước khi lần thôi miên này kết thúc, tôi lại nghĩ đến vài vấn đề. “Đá của Lemuria, chính là những khối đá được đặt đó và có năng lượng, chúng bây giờ còn tồn tạikhông? Hay đã ở dưới đáy biển?”
Marian: Một số vẫn còn ở Đảo Lớn của Hawaii, nhưng bị che lấp. Chúng bị chôn trong dung nham.
Dolores: Chỗ đó có rất nhiều dung nham. (Vâng) Vậy hòn đảo đó vẫn có rất nhiềunăng lượng từ chúng? (Vâng, ồ vâng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.