Ba Làn Sóng Tình Nguyện Viên và Trái Đất Mới - Chương 16

 

Chương 16: Gia Đình




Lần thôi miên này tiến hành đầu năm 2002, lúc ấy tôi vẫn chưa phát hiện lý luận ba làn sóng. Từ vấn đề tôi hỏi, có thể nhìn ra trong đầu tôi nghĩ nhiều về ET chứ không phải khái niệm ba làn sóng.

 

Victoria là giáo viên cấp ba, đã tiếp xúc với rất nhiều thanh thiếu niên. Tôi dẫn dắt cô hồi quy một tiền kiếp vô cùng kịch tính, ở cuộc đời đó cô vì truyền bá thông tin và tri thức siêu hình mà bị sát hại (cùng vài người khác). Sau khi chết ở kiếp đó, cô bay lên trên và hợp nhất cùng những người khác vào trong một ánh sáng mỹ lệ. Cô rất muốn ở lại chỗ bình yên tuyệt diệu đấy, nhưng cô phải trở lại Trái Đất, cố gắngmột lần nữa truyền tri thức trong cuộc đời hiện tại.

 

Victoria không hạnh phúc trên Trái Đất. Cônhớ gia đình “khác” của mình.

 

Cô cảm thấy chia tách với ánh sáng và cõi tinh thần, trong lòng vẫn luôn có một nỗi buồn không thể giải thích. Nhưng cô vẫn tận lực lan tỏa tình yêu đến với những đứa trẻ trong lớp và giảng đường của trường cấp ba nơi cô dạy. Cô cố gắng phóng tình yêu đến với họ, cũng nghĩ làm như vậy là hữu ích. Đám trẻ có thể cảm nhận được tình yêu, điều này giúp cô biết mình đang làm chuyện tích cực, dù là ở tầng thứ vô thức. Đương nhiên ý thức tâm trí của cô cũng không biết gì về nó,trái lại cảm thấy rất nản lòng.

 

Victoria: Tôi thấy đám trẻ cần tình yêu và tôi cố lan truyền nó. Họ có thể không nhận thấy, nhưng tôi gửi tình yêu đến với họ. Tạo thành thay đổi trong cuộc sống của họ. Họ có thể không biết là như thế nào hoặc ở chỗ nào. Tôi thấy mọi người khắp nơi truyền tình yêu cho họ. Tôi phải tiếp tục duy trì việc gửi và chia sẻ tình yêu này. Xung quanh có không nhiều những người giống như tôi. Tôi rất nhớ việc tồn tại với một đồng loại. Ai đó chúng tôi có thể cùng dung hợp tinh thần và tồn tại trong một. Khi tôi ở đó, chúng tôi là toàn bộ một tinh thần, nhưng chúng tôi phải chia tách. Chúng tôi phải xuống đây và lan truyền ánh sáng xung quanh. Các thứ hiện giờ đều rất tệ. Chúng tôi phải tận khả năng thúc đẩy thay đổi. Chúng tôi phải mau chóng lan tỏa tình yêu nhanh nhất có thể, phải cố gắng làm người ta hiểu ra, họ phải yêu. Cái họ phải làm chỉ có yêu. Nếu họ cóthể học được mà mở lòng mình ra, họ có thể thay đổi thế giới trước khi quá muộn.

 

Dolores: Nhưng tiêu cực vẫn luôn luôn tồn tại.

 

Victoria: Ồ, tôi biết, hiện tại có vài nơi tiêu cực áp đảo. Chúng tôi phải cố gắng thay đổi những nơi này. Đây là lý do chúng tôi phân tán khắp nơi vì nó phải khởiđầu ở đâu đó. Cũng có những người khác đang lan truyền ánh sáng, chỉ là họ không biết về nó. Họ chỉ đang làm nó.

 

Victoria tiếp đó chỉ ra những người có liên quan với việc làm đặc biệt được bảo vệ này. Lúc tôi hỏi là ai đang bảo vệ, nói: “Họ. (cười) Họ chính là tôi. Tôi chính là họ. Họ luôn luôn ở với tôi. Chúng tôi trước kia luôn ở cùng nhau. Và chúng tôi xuống lại nơi này. Với nhaumột lần nữa.”

 

Dolores: Ý bạn bạn một phần của một nhóm giống nhau?

 

Victoria: Vâng. những người khác không cùng tôi, nhưng cũng nhữngngười ở với tôi hiện tại, luôn luôn với tôi.

 

Dolores: Nghe vẻ như bạn đang nói về những cái ngoài Trái Đất?

 

Victoria: Tôi không thích tên. Một chút cũng không thích. Tôi gọi họ là bạn của tôi. Bản thân họ, chúng ta. Rất rất nhiều năm trước chúng ta là bọn họ. Họ đã ở đây, nhưng bây giờ thì không, họ đã rời khỏi. Nhưng chúng ta quay lại, cố gắng, giúpđỡ, làm những cái chúng ta có thể.

 

Dolores: Họ thân thể vật không?

 

Victoria: Một số đang ở đây trong thân thể vật lý. Giống như tôi và những ngườiquanh đây hoặc rải ráckhắp nơi trên thế giới.

 

Tôi là hỏi về những người hỗ trợ, những người bảo vệ. Nhưng cô hiển nhiên cho rằng tôi là chỉ những người được gửi tới làm việc này.

 

Dolores: Được rồi, vậy người cung cấp thông tin cho chúng ta thì sao?

 

Victoria: Là bạn của tôi.

 

Dolores: Họ một nơi nào đó thể vật lý?

 

Victoria: Ồ, vâng, nhưng không phải trên Trái Đất. Ít người trong chúng tôi trên Trái Đấtnày trong thân thể vật lý.

 

Dolores: Họ từ đâu nói chuyệnvới chúng ta?

 

Victoria: Tôi cảm thấy họ ở ngay đây, nhưng tôi biết bạn không thấy được họ.

 

Dolores: Phải, tôi không thấy được.

 

Victoria: Ừm, họ ở đây. Ở ngay đây.

 

Dolores: Như vậy là ở trong căn phòng này.

 

Victoria: Vâng, họ đây với tôi. Tôi gọi họ tôi biết họ sẽ đây.

 

Dolores: Ban đầu tôi nghĩ chính là ET hay sinh vật ngoài hành tinh trên tàu vũ trụ gì đó.

 

Victoria: À, họ du hành trong chiều kích của mình. Nhưng hiện tại họ ở đây với tôi trong chiều kích này. Họ là gia đình của tôi. Chúng tôi ở đây trong một sứ mệnh, và có công việc phải làm. Khi công việc yêu cầu, giống vậy, đó là quan trọng nên họ sẽ đến. Và tôi đã gọi họ.

 

Dolores: Vậy họ thể đưa cho thông tin.

 

Victoria: Tôi biết việc cho các thứ xuất đầu lộ diện là quan trọng. (đổi giọng) Cô ấy vẫn chưa biết được chân tướng, nhưng có một ngày sẽ biết. Sâu trong nội tâm cô ấy biết sứ mệnh của mình, chỉ là hiện giờ vẫn chưa đối mặt với nó. Cô ấy vẫn đang chuẩn bị cho bản thân.

 

Victoria có chuyện khác muốn hỏi, một chuyện lạ mà cô cho rằng có thể có liên quan tới ET,tôi lợi dụng cơ hội này đểhỏi về vấn đề đó.

 

Dolores: Cô ấy muốn biết về chuyện xảy ra mùa hè năm 1995, lúc ấy trời sáng lên và cô ấy thấy ba thực thể.

 

Victoria: Ký ức không hoàn chỉnh, nhưng cô ấy biết toàn bộ câu chuyện. Cô ấy biết sự thật về nó.

 

Dolores: Hiển nhiên cô ấy hy vọng thể biết chuyện này.

 

Victoria: Vâng, có lẽ nên bắt đầu cho cô ấy nhìn những việc này một cách có ý thức.Thời điểm đã tới, tôi nghĩ vậy.

 

Dolores: Điều nàysẽ an toàn với ấy?

 

Victoria: Ồ, vâng, an toàn.Họ là bạn bè, thân quyến, gia đình.

 

Dolores: Vâng, nhưng chúng ta không muốn làm bất cứ chuyện gì phá hỏng cuộcđời cô ấy.

 

Victoria: Sẽ không. Cô ấy đã sẵn sàng. Cô ấy đã chuẩn bị rất lâu, không có vấn đề. Cô ấy là một trong số họ, cho nên... Không, tôi nghĩ đây là thời điểm vìchúng ta sắp hếtthời gian. Cho nên tôi cho rằng bây giờ là thời điểm.

 

Dolores: Vậy chuyện đã xảy ra với ấy thật? ấy tiếp xúc với ET?

 

Victoria: Một chút phải và một chút không, nhưng đó không quan trọng, vì nó xảy ra với cô ấy mọi lúc. Luôn là mọi lúc vì có nhiều thứ phải được làm. Đến đến đi đi, đi đi đến đến.

 

Dolores: Tôi không muốn vạch ra bất cứ chuyện sẽ thương tổn đến ấy.

 

Victoria: Tất nhiên, họ rất cảm kích bạn vì coi sóc những người này. Họ đều có công việc cần làm cho nên thật sự cảm kích bạn. Họ hiện tại đều chuyện đang tiến hành, họ đang cố gắng giúp đỡ đồng thời cũng rất cảm kích chuyện bạn làm.

 

Dolores: Bạn thể nói với ấy chuyện xảy ra đêm đó được không?

 

Victoria: Có thể. Tôi nghe tiếng ù ù, liền rời giường nhìn phía ngoài, sau đó đi vào phòng tắm, rồi trở lại lên giường. Tiếp theo tôi dậy khỏi giường, vươn tay nắm lấy anhta rồi cùng họ đi.

 

Dolores: Ba thực thể kia?

 

Victoria: Ừm, nhìn xem, là ba sao? (dừng) Tôi nghĩ đêm đó có bốn.

 

Dolores: Họ trông như thế nào?

 

Victoria: Ừm, đó không phải họ. Đó chỉ là trợ thủ tới đây, chỉ tới hộ tống tôi. Lúc thấy được trợ thủ tôi rất phấn khởi, tôi biết tôi sẽ đi đâu. Họ chỉ giúp đỡ vì họ có nhiều người cần đón.

 

Đây là một chủ đề khác tôi thường xuyên chạm phải. Trước giờ đều có thực thể nhỏ hơn hộ tống nhân loại lên tàu vũ trụ, hình như giữa hai bên cần phải có thực thể như vậy thì nhân loại mới lên được tàu vũ trụ. Hiển nhiên, nhân loại không thể tự mình làm được. Họ thể phân giải phân tử thân thể để xuyên qua vách tường và trần nhà, nhưng vẫn cần người hộ tống mới có thể lên được tàu vũ trụ. Trong sách The Custodians của tôi, họ có nói đến hai trình tự bất đồng này.

 

Dolores: Bạn nói mình cùng đi với họ. Bạn đi đến đâu?

 

Victoria: Chúng tôi hướng về phía này, không sai. (chỉ qua bên trái) Ánh sáng là ở chỗ này. Chúng tôi hướng lên trên. Bay lên, bay lên, bay lên, sau đó có một khu vực lớn. Đi vào. Ngồi xuống và... Đó là một chỗ như phòng học, có một thứ như màn ảnh lớn. Chúng tôi nói về chuyện chúng tôi phải hoàn thành. Còn lại bao nhiêu việc cần hoàn thành? Chúng ta phải hoàn thành nó, vâng. Vâng, tôi biết, chúng ta phải hoàn thành điều đó. Tôi đồng ý, tôi đồng ý. Nó phải được làm, bây giờ. Vâng, tôi đồng ý với bạn, vâng. Vâng, tôi làm. Vâng, người anh em củatôi. Vâng, tôi sẵn sàng.

 

Xem ra cô ấy là đối thoại cùng cá nhân nào đó trong hoàn cảnh giống như phòng học này. Lúc viết The Custodians, tôi cũng từng miêu tả căn phòng học này. Vài thân chủ của tôi cũng đã nhìn qua, nó hiển nhiên ở trên một tàu mẹ khổng lồ.

 

Dolores: Họ cho bạn nhiều chỉ dẫn hơn hay khác?

 

Victoria: Vâng, chúng tôi nói tới chuyện phải làm kế tiếp. Chúng tôi đang làm kế hoạch. Buổi tối tôi cũng làm việc. Tôi có vài chỗ phải đi, có vài chuyện phải làm. Và những thứ tôi phải chăm nom. Đây giống như một điểm dừng để nói đó cái tôi phảihoàn thành tối nay. Sau đó tôi cất cánh từ đó rồi tôi đi qua đó rồi...tôi đã đi đâu? Tôi vài thứ đặc biệt phải làm đêm đó, vâng.

 

Đa số con người không nhận thức rằng ai cũng ra khỏi thân thể mình vào mỗi tối. Thân thể sẽ mệt cho nên phải ngủ, nhưng bạn đích thực, cũng chính là tinh thần bạn không bao giờ biết mệt. Nó sẽ cảm thấy nhàm chán cực điểm lúc chờ đợi thân thể tỉnh lại để tiếp tục cuộc sống. Cho nên khi bạn tưởng mình đang ngủ, bạn đích thực đang chạy đến bất cứ nơi nào muốn đến, trải nghiệm tất cả các loại hình mạo hiểm. Bay qua khắp thế giới, trở lại cõi tinh thần nhận nhiều hướng dẫn hơn, khám phá hành tinh khác. Rất nhiều người làm công việc quan trọng vào ban đêm lúc tự cho là đang ngủ. Bạn không cần lo lắng về khả năng bị lạc vì bạn luôn được nối bằng một sợi “dây bạc”, cái mà nối liền với thân thể cho đến lúc tử vong. Khi tớithời điểm trở lại thân thể vào buổi sáng để thức dậy, sợi dây“rút lại” bạn thể trở lại cuộc sống của mình, quên đi những cuộc phiêu lưu, phần thực đã trải nghiệm.

 

Dolores: thân thể vật hay tinh thần của bạn làm những việc này?

 

Victoria: Không, không phải thân thể vật lý của tôi. Đúng, đó là chiều kích tự nhiên của tôi. Đó là nơi tôi thường ở. Tôi rời thân thể quay lại đây. Nhưng tôi ở đây và đang chỉ dẫn ai đó khác đằng đó. Tôi đang làm vài loại của một công việc đó. Đó vài thứ đặc biệt đêm đó, tôi hiện tại nhớ. Tôi phải làm vài thứ đặc biệt, sau đó tôi quay lại. Thực thể trợ thủ hộ tống tôi trở về từ đó. Tôi không biết tại sao. Tại sao họ phải giúp tôi? Ồ, tôi biết tại sao. Vì họ phải giúp tôi chuyển ra ngoài thể. Chính như vậy. Họ phải giúp tôi ra và vào trở lại, tôi đã thích nghi với thân thể này, cho nên rất khó ra ra vào vàotheo cách thức tôi cần.

 

Dolores: Vâng, mọi người nói thân thể rất nặng hạn chế.

 

Victoria: Ừm, nó rất cồng kềnh. Đây, ừ, thân thể ốm yếu... Đừng hiểu lầm ý của tôi, món quà hoàn mỹ, chỉ làrất bó. Rất khác. Rất trói buộc, nhưng chúng tôi sẽ chăm sóc ấy, cô ấy còn rất nhiều chuyệnphải làm.

 

Dolores: Nhưng Victoria cũng không nhớ. Nhưvậy được không?

 

Victoria: Chúng tôi chỉ để cô ấy nhớ chuyện cần nhớ lúc đó. Chúng tôi liên tục cấp cho cô ấy những mẩu ngắn rải rác, hiện tại cô ấy sẵn sàng, cô ấy đã thu thập đủ đây và đó. Cô ấy hiện tại sẵn sàng, cũng đã biết. Cô ấy biết từ trước khi đến gặp bạn. Cô ấy đã biết chân tướng. Tôi rất buồn khi nghe phản ứng của con người trong vài thời điểm. Nhưng,bạn phải yêu họ. Bạn phải yêu họ. Tôi nghĩ ấy có thể hơi bị trợ thủ dọa sợ ở lần đầu tiên. Tôi nghĩ cô ấy sẵn sàng. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ để cô ấythấy nhiều hơn bây giờ. Chỉ là đột phá cô ấy vào nó.

 

Dolores: Nhưng, nhẹ nhàng một chút, chúng ta không muốn làm cô ấy quá tải.

 

Victoria: Chúng tôi sẽ làm. Chúng tôi sẽ không làm hệ thống bị shock. Cô ấy sẽ ổn. Cô ấy đã thấy vài ý niệm lờ mờ nho nhỏ lướt qua của chúng tôi. Dù còn chưa hoàn toàn ý thức được, nhưng tiềm thức đã chú ý tới, hơn nữa chúng tôi lúc ấy đều biết chuyện gì xảy ra.

 

Dolores: Tôi biết những trợ thủ nhỏ không phải tiêu cực, chẳng qua lần đầu tiênthấy họ, con người thật sự sẽ bị hù dọa.

 

Victoria: Vâng, chúc lành họ những trái tim bé nhỏ. Tôi lấy làm tiếc cho họ, quá mộtlần trong một lúc. Họ bị đả kích xấu.

 

Dolores: Tôi vẫn luôn nói chuyện này với mọi người, bọn họ bị mang tiếng xấu.

 

Victoria: Họ chỉ được lập trình để làm chuyện họ phải làm. Bạn cũng biết, nhânloại khi cũng không quá thân thiện với chính bản thân mình.

 

Dolores: Trong công việc, tôi cố gắng làm mọi người hiểu ra họ không phải tiêucực. Không bất cứ tiêu cực nào trong bất cứ cái gì của nó.

 

Victoria: (cười) Thật ra họ là những chú nhóc đáng yêu. Nếu thời gian nhìn đủ lâu, Bạn sẽ càng lúc càng thích họ.

 

Dolores: Tôi cho rằng họ thật sự rất đáng yêu, chỉ là diện mạo không quá dễ nhìn.Tôi không có vấn đề với nó.

 

Victoria: (cười)Những vật nhỏ đáng thương.

 

Dolores: Trước khi chúng ta kết thúc, các bạn còn gì khác muốn nói với cô ấy không?

 

Victoria: (giọng thấp, mềm, thô) Không,bây giờ phải đi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.