Ba Làn Sóng Tình Nguyện Viên và Trái Đất Mới - Chương 10

 

Chương 10: Sự Hủy Diệt Của Một Hành Tinh




Năm 2009, tôi lần đầu tiên đặt chân tới Nam Phi. Vì người xếp lớp và mời chúng tôi đến Johannesburg chính là Cathy, nên tôi quyết định chọn cô ấy làm mẫu trong ngày cuối cùng của lớp. Cơ hội để tiếp xúc với siêu hình học không nhiều, bởi vậy người bản xứ cùng ham học hỏi. Họ có sách, nhưng thiếu người thuyết minh và hướng dẫn. Mọi thứ về lớp với họ mà nói đều rất độc đáo mới mẻ, bởi vì họ chỉ có nhận thức cơ bản nhất đối với lĩnh vực này, nên lúc giảng tôi cũng chỉ nói điều bản nhất. Thấy học sinh phản ứng kinh ngạc, kính sợ tràn ngập nhiệt tình như thế, thật khiến ngườita cảm giác mới lạ.

 

Lớp học tiến hành rất thuận lợi, tôi dạy họ làm thế nào ứng dụng phương pháp thôi miên của tôi vào trị liệu và hồi quy. Lúc làm mẫu, chúng tôi cũng chỉ mong chờ thấy được một tiền kiếp bình thường. Thông thường ở giai đoạn mới nhập môn, khả năng lý giải của học sinh đại khái cũng chỉ ở mức độ đó. Cho nên lúc chúng tôi bắt đầu tiến hành thôi miên, tình huống lại vượt khỏi phạm trù này,dù tôi đã tập thành thói quen, nhưng vì trong quá trình xuất hiện khái niệm họ chưa bao giờ nghe thấy, cho nên họ hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm. Trên mặthọ lộ rõ kinh khiếp, còn liên tiếp nhìn xem tôi có phản ứng thế nào, vì đây hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo nội dung tôivừa dạy họ.

 

Tôi hiểu lần thôi miên này đã không phải chỉ đơn thuần là thăm dò tiền kiếp, mà là mạo hiểm tiến vào lĩnh vực chưa biết (đặc biệt là ba làn sóng tình nguyện viên). Tôi nghĩ các học sinh đã cảm thấy kinh ngạc khi tôi không ngừng lại mà tiếp tục tiến hành như không có gì bất thường xảy ra. Tất nhiên với tôi mà nói, chuyện xảy ra không hề bình thường, tôi vừa thôi miên vừa cố làm họ yên lòng. Tôi biết sau đó tôi có thể tiến thêm một bước giải thích với họ. Dù trước khi làm mẫu đã không có cơ hội đưa ra những dự tính đó, nhưng tôi đoán “họ” cho rằng học sinh của tôi hiện tại đã sẵn sàng, không liên quan đến việc họ cư ngụ ở đâu trên thế giới.

 

Sau khi tiến vào trạng thái nhập thần, Cathy thích ở trên đám mây, do dự nhiều lần đối với chuyện bay xuống khỏi đó. Cô trở nên kích động, bắt đầu khóc. Chẳng qua cô ấy vẫn chưa thấy cái gì, cho nên không có bất cứ sự vật nào có thể cho thấy lý do cô ấy bị ảnh hưởng như vậy. Nhưng trước giờ mỗi lần thân chủ bộc lộ cảm xúc, đều là tín hiệu phát hiện những thứ quan trọng (ở tình huống này thì những thứ quan trọng sắp xuất hiện).Cảm xúc không thể tạo giả, thân chủ sau đó thậm chí sẽ tỏ vẻ khó hiểu với cảm xúc thái quá của mình. “Tại sao tôi lại khóc? Vô lý! Tại sao tôilại khổ sở như vậy?”

 

Tôi biết tôi phải làm cô ấy xuống khỏi đám mây, nên tôi hỏi nếu có thể đi đâu đó, ấy muốnđám mây mang mình tới đâu?

 

Cathy: Tôi muốn đi lên! (thở phào) Tôi muốn về nhà.

 

Dolores: Tái trải nghiệm điều đó ngay lúc này. Bạn có thể làm bất cứ chuyện gì bạn muốn. Bạn muốn đi đườngnào?

 

Cathy: Hướng bắc —— Tôi thấy những ngôi sao. Chúng rất đẹp! Rất sáng, đang xoay tròn. Tôi đang thấy một vùng đất hồng. Màu sắc như hoa hồng. Rất xa và đó là nơi tôi ở. Tôi càng lúc càng đến gần. Tôi thấy rất nhiều gió... Rất nhiều mây rời đi. Mây một màu hồng mềm mại. Có ánh sáng... Đến từ tinhtú.

 

Dolores: Bạn có muốn hướng tới mặt đất không? Như vậy bạn có thể xuống? (Không)Tại sao lại không?

 

Cathy: Vì mặt đất đã không còn tồn tại. Chỗ đó chỉ có tro bụi. Không thấy nó nữa.

 

ấy bắt đầu khóc òa, các học sinh vẻ mặt cùng hoang mang nhìn tôi.

 

Dolores: Đã xảy ra chuyện gì?

 

Cathy: Tôi không biết —— chỗ đó không còn bất cứ sự sống nào nữa. Chỉ có quầng cát và khí nóng. Tôi không tới gần được. Nó không cho tôi tới gần —— Quá nguy hiểm.

 

Cathy không thể giải thích tại sao tới gần sẽ nguy hiểm, nhưng lúc lơ lửng cô không thể không bảo trì một khoảng cách an toàn. Cô ấy chỉ nhìn thấy mây và bụi. Chỗ đó không có dấu hiệu của sự sống, vật kiến trúc hay thực vật sinh trưởng.Đó một hành tinh hoang vắng, còn bởi vậy bi thương tột đỉnh. “Tôi không trở về được. Chúng tôi mất đi mọi thứ. đi. Mọi người đềuđi. Không đây. Toàn bộ đã mất.”

 

Cô ấy nói lúc sự việc xảy ra mình không có ở đây, nhưng cô biết chỗ đó từng là một nơi bừng bừng sức sống rất nhiều người ở. Dù biết mình từng sống ở đó một thời gian ngắn, nhưng cô không có được nhiều thông tin hơn. Tôi quyết định chuyển trở lại thời điểm trước khi tai họa xảy ra, xem nguyên dạng của chỗ đó. Cô ấy rất thiết tha muốn làm như vậy, lập tức đi về lúc đó. “Tôi thấy trẻcon. Chúng chơi trong nước. rất nhiều nước.”

 

Dolores: vẫn màu hồng sao?

 

Cathy: Không phải. trắng. Mặt đất xanh lục —— trẻ con đang chơi đùa. Chúng đang nhảy múa.

 

Cô nói đám trẻ này thoạt nhìn giống như nhân loại. Tôi bảo cô ấy hãy nhìn bản thân, nói cho tôi biết thân thể cô trông như thế nào. Cô ấy nói không thấy được thân thể mình. Tôi hỏi lại, có cảm thấy được thân thể không. “Có. Cảm thấy rất an tĩnh —— Tôi thấy một thành phố... một thành phố trắng. Nó có tường đá cẩm thạch màu xám rất cao và hành lang uốn khúc, tràn ngập tiếng cười. Nó tỏa sáng, luôn luôn tỏa ra ánh sáng.”

 

Dolores: Bạn từng sống đó một thời gian?

 

Cathy: Tôi nghĩ tôi từng ghé thăm. Chỗ đó không phải nhà của tôi, nhưng tôi sống ở đó.

 

Dolores: Tại sao bạn ghé thăm nơi đó?

 

Cathy: Để dạy —— để dạy đám trẻ tình yêu và niềm vui.

 

Dolores: người bảo bạn đến đó sao?

 

Cathy: Vâng. Chỗ đó rất đẹp. Con người đơn thuần,nhưng thiện lương.

 

Cô ấy đã đi qua rất nhiều nơi, miễn là chỗ thu hút cô ấy hoặc cần cô ấy dạy.

 

Dolores: Đó chuyện bạn thích làm sao?

 

Cathy: Tôi không biết. (thở dài)...Không phải nữa. (cô ấy bắt đầu khóc) rất đau đớn.

 

Dolores: Cảm thấy đau đớn hành tinh bị phá hủy sao?

 

Cathy: Phải, vì chuyện xảy ra. Sau khi rời đi, tôi không biết những gì xảy ra với họ.

 

Cô ấy theo trực giác biết sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng những người kia thì không biết. Trước khi tai họa xảy ra, cô ấy đã rời đi, nên không biết rốt cuộc là cái tạo thành hủy diệt. “Khi có người cần, tôi đến dạy.”

 

Dolores: Lúc không người cần thì bạn làm gì? Chúng ta thể xem thử. (dừng) Có phải đó những chuyện khác bạn làm sau đó?

 

Cathy: Không, tôi chỉ đợi cho đến khi có người cần tôi.

 

Dolores: Bạn đợi ở đâu? Bạn thể thấy được.

 

Cathy: Rất khó giải thích.

 

Dolores: Cố gắng hết mức.

 

Cathy: hoàn toàn bình yên, nhu hòa.

 

Dolores: nhìn giốngthể vật không?

Cathy: Không. hầu như vận động... Như một bài hát.

 

Dolores: Nghe có vẻ rất đẹp. Bên cạnh bạn có người khác không? Hay bạn vẫn một mình?

 

Cathy: Tôi không đơn độc. Nhưng nơi này không có thể vật lý, chỉ là tôi cảm thấyluôn có người ở xung quanh mình.

 

Dolores: Vậy bạn thích đó không?

 

Cathy: Có đôi khi —— Có đôi khi bạn cần ra ngoài nhìn xem sự vật. Tôi ở chỗ này chờ cho đến khi tôi phải đi dạy và giúp đỡ người khác. Sau đó tôi lại trở lại nơi này.

 

Dolores: Bạn từng sống trong thân thể vật chưa?

 

Cathy: Tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ được chừng đó, nhớ cái chỗ bình yên và mỹ lệ thuần túy này.

 

Dolores: Thật tốt. Bạn là người rất có tình yêu. Bạn phải tràn ngập tình yêu thì mới có thể dạy người khác yêu thương. Rất tuyệt —— bạn biết bạn hiện tại là xuyên qua thân thể vật lý nói chuyện không. (Biết) Nếu chỗ đó đẹp như vậy, tại sao bạn lại quyết định tiến vào mộtthân thể vật lý?

 

Cathy: Tôi không biết. (cười)

 

Dolores: Bạn có muốn tìm ra nguyên nhân không? (cô ấy cười) Chúng ta có thể. Điều này sẽ giúp ích cho bạn, đúng không? (Đúng)

 

Tiếp đó tôi chuyển cô ấy đến lúc quyết định rời khỏi chỗ mỹ lệ kia. “Xảy ra chuyệngì?”

 

Cathy: Thời điểm đã tới. Họ phải bố trí một chút —— công việc của tôi vẫn chưakết thúc. Tôi phải dạy nhiều hơn.

 

Dolores: Có ngườinào đó nói với bạn sao?

 

Cathy: Chúng tôi đều đang nói chuyện với nhau. Chúng tôi đang quyết định cái gì mới tốt nhất.

 

Dolores: Các bạn đang quyết định cái gì?

 

 Cathy: Ai sẽ đi làm.

 

Dolores: Những người khác cũng muốn đi sao? (Không) (chúng tôi đều cười) Tại sao họ lại không muốn?

 

Cathy: Vì đó là một thử thách rất lớn, rất rất lớn. Họ không cảm thấy mình đi là đúng.

 

Dolores: nguyên nhân không?

 

Cathy: Vì họ không được cần đến. (cô ấy bắt đầu khóc lại)

 

Dolores: Nhưngbạn cho rằng người cần bạn?

 

Cathy: Ồ, phải!

 

Dolores: Bạn cảm thấy người cần bạn làm chuyệngì?

 

Cathy: Thay đổi sự vật... Chậm rãi... Chuyển đổi nó... Giúp mọi người nhớ lại.

 

Dolores: Họ quên cái gì?

 

Cathy: Bản thân họ. Họ quên họ ai... họ thật sự ai. Họ quên ngay sau khi tiến vào thân thể.

 

 

Dolores: Vậy họ thật sự ai?

 

Cathy: Đó điều để họ học. Họ tin mình thứ khác, nhưng bọn họ không phải.

 

Dolores: Vậy là bạn phải giúp bọn họ nhớ ra?

 

Cathy: Đó là một phần của công việc,phải.

 

Dolores: Phần còn lại gì?

 

Cathy: Giúp thay đổi sự vật —— Dòng chảy. Như thủy triều.... Thay đổi dòng chảy.

 

Dolores: Dòng chảy của cái gì?

 

Cathy: Mọi thứ. Hiện tại chảy sai hướng.

 

Dolores: cái khiến đi sai hướng?

 

Cathy: Quên mất... Quên mất yêu thương... Quên mất yêu thương và nô đùa.

 

Dolores: Vậy khi mọi ngườibắt đầu quên mất, liền dẫn đến hướng chảy sai? (Phải)Nếu dòng chảy tiếp tục đi theo hướng sai lầm, chuyện sẽ xảy ra?

 

Cathy: Họ sẽ chết. Linh hồn của họ. (thổn thức)

 

Dolores: Cho nên bạn mang nó trong mình đến nơi đây làm một sự thay đổi?

 

Cathy: Một thay đổi nhỏ.... Nhỏ thôi.

 

Dolores: Đó là một quyết định lớn. (Phải) Cần can đảm rất lớn để làm.

 

 Cathy: Cần sự ngốc nghếch.

 

Dolores: Bạn cho rằng bạn thể tạo thành thay đổi?

 

Cathy: Tôi không biết. Sau khi tiến vào thân thể, tình huống không giống tôi nghĩban đầu.

 

Dolores: Nhưng những sinh mệnh mà bạn đã ở cùng đó, họ không muốn nhận lấy hội này? (Đúng) Cho nên bạn cảm thấy bạn một mình làm nó?

 

Cathy: Không phải. Tôi biết tôi không phải một mình.

 

Dolores: Bạn biết có nhữngngười khác cũng đến giúp đỡ? (Đúng)Họ là những người Cathy biết sao? (Không phải) Nhưng có lẽ họ cũng không biết mình đang làm việc này.

 

Cathy: Họ đang học.

 

Dolores: Nhưng bạn nói bạn nhớ nhà?

 

Cathy: Đúng. Lúc ở nhà tôi thật sự rất vui vẻ, đây là một phần nguyên nhân tôi nhớ nhà như vậy.

 

Tôi quyết định gọi Siêu thức ra, thay cô tìm đáp án cho vấn đề. Tôi hỏi vì sao muốn cho Cathy thấy cảnh tượng kia. “Chúng ta vốn đang đi tìm tiền kiếp phải không?” (Phải) “Đó có phải lý do ấy không đến đó?”

 

Cathy: Cô ấy không thể nhớ. ấy không được chú định để nhớ.

 

Dolores: Nghe có vẻ cô ấy là từ nơi này đến nơi khác bằng hình thể tinh thần? (Phải)Làm rất nhiều chuyện tốt?

 

Cathy: ấy cố gắng làm.

 

Dolores: Cô ấy đến Trái Đất để làm một sứ mệnh khác? (Phải) Đó là điều bạn muốn ấy biết sao?

 

Cathy: ấy biết.

 

Dolores: Nhưng trên ý thức cô ấy không biết. (Phải) Bạn có nghĩ để cô ấy biết là điều quan trọng?

 

Cathy: quan trọng... Chính xác.

 

Dolores: Đây sẽ giải thích rất nhiều điều xảy ra trong cuộc đời cô ấy?

 

 Cathy: Phải. Đó là lý do chúngtôi dẫn dắt ấy tới tìm bạn.

 

Dolores: Cô ấy là một trong những tình nguyện viên tôi đã nói trước đây?

 

Cathy: Không giống.

 

Dolores: Sao lại khônggiống?

 

Cathy: bình thường ấy không làm việc này. chúng tôi yêu cầu ấy.

 

Tôi hỏi câu hỏi muôn thuở kia: Mục đích cuộc đời cô ấy là gì? Cô ấy nên làm gì trongcuộc đời này? “Bạn muốn nói với ấy không?”

 

Cathy: Không chắc. (cười) Vì nó lớn hơn. Cô ấy ở trên lộ trình của mình. Cô ấy sẽ biết khi thời điểm đến.

 

Dolores: Cô ấy bây giờ còn chưa sẵn sàng để biết về toàn cảnh? (Phải)Đây chắc chắn khá là trọng đại.

 

Cathy: Tôi không thể nói. (cười)

 

Siêu thức không chịu tiết lộ nhiềuhơn, tôi chuyểntiêu điểm qua vấn đề sức khỏe của cô ấy. Cô ấy từng tiến vào giới doanh nghiệp, sau đó cảm thấy vỡ mộng rời khỏi. “Cô ấy thử làm nhân loại, muốn khiến mình phù hợp với nó.

 

ấy muốn làm chuyện tốt nhất cho hành tinh này, ấy cho rằng mình thể làm tốt nhất ở đó. Nhiều người ở đó hơn.” Nhưng lúc làm việc ở giới doanh nghiệp cô lại sinh bệnh nặng, đó là một trong những nguyên nhân chính mà cô ấy không thể không rời khỏi. Họ nói vì cô không hạnh phúc nên sinh bệnh. Tôi hỏi họ về thân thể vật của cô, cũng xin họ scan thân thể cô, nhưng bọn họ nhanh hơn tôi một bước, đã làm mất rồi. Bác sĩ cho rằng máu của cô có chút bất thường. Họ chẩn đoán là thiếu máu nghiêm trọng, thân thể cô vì thiếu máu mà trở nên yếu ớt, còn có thể đột nhiên ngất xỉu.

 

Cathy: Chúng tôi đang trị liệu. Cô ấy có thể cảm thấy được.

 

Dolores: Máu xảy ra vấn đề gì?

 

Cathy: Không có gì nghiêm trọng, chỉ là vấn đề về dòng chảy. Cô ấy làm dòng chảycủa máu ngừng lại.

 

Dolores: Cô ấy nói tới dòng chảy, nhưng tôi nghĩ ý của cô ấy là dòng chảy của thế giới. ấy mắc nối vào dòng chảy thế giới?

 

Cathy: Đó là toàn phần, nó là thứ giống nhau.

 

Dolores: Bác nói tình trạng rất nghiêmtrọng.

 

Cathy: Vốn là vậy —— Nhưng cô ấy đã lắng nghe. Cô ấy rời khỏi doanh nghiệpđó.

Dolores: Các bạn hiện tại đang làm với máu?

 

Cathy: Tôi đang tiếp năng lượng cho nó.

 

Dolores: Các bạn tiếp năng lượng cho máu như thế nào?

 

Cathy: Chính là làm như vậy. Cô ấy sẽ tốt lên... tốt lên nhiều. Chúng tôi làm chuyệnnày khi đang nói. Cứ để họ đoán đi... Vâng.

 

Bác sĩ nói gan cô ấy cũng có vấn đề. “Họ” nói đó là cùng một vấn đề, giống như dòng chảy, nguyên nhân máu xấuđi. (trở nên độc)

 

Dolores: Bạn đã uốn nắnlại nó?

 

Cathy: Cho tôi một phút. Chúng tôi còn cần một phút.

 

Sau đó họ tập trung vào lưng cô. Lưng cô vẫn luôn có vấn đề, vì cô rất khó buông bỏ quá khứ. Cô ấy muốn giữ kết nối. “Giống như một chân ở trong và một chân ở ngoài.” Họ khắc phục vấn đề này. “Chỉ là uốn nắn lại dòng chảy, mang đi cô ấy của quá khứ, mang đến cô ấy của hiện tại —— Chúng tôi sẽ xem xét nó thêm nữa, nhưng chúng tôi thể chỉnh sửanó. Chúng tôi muốn tiến triển nhanh chút.” Tất cả các vấn đề sức khỏe khác (cổ, chân) cũng có liên quan với nguyênnhân ban đầu. Họ sẽ liên tục trị liệu cho sau buổithôi miên.

Cathy vẫn muốn biết về nghiệp hay giao ước của cô cùng những người trong đời mình, nhưng nếu trước kia cô ấy chưa từng tới Trái Đất, thì cô ấy sẽ không tìm thấy bất cứ nhân quả nào. “Cô ấy những người thầy dạy mình làm thế nào để sống. Cha mẹ là những người mang cô ấy tiến vào thế giới này. Chỉ để dạy cô ấy.” Trong quá trình lớn lên, cô ấy cảm nhận được rất nhiều phẫn nộ và công kích, cô ấy muốn biết nó tới từ đâu. “Đó là đau buồn. Hành tinh kia... đã mất.”

 

Dolores: Hành tinh đó đã xảy ra chuyện gì?

 

Cathy: Họ từ bỏ chính mình.

 

Dolores: Cô ấy nói sự việc xảy ra lúc cô ấy không ở đó. Mọi thứ đều bị phá hủy.

 

Cathy: Không, họ mang cô ấy đi. Cô ấy sẽ không muốn thấy nó. Đó thật sự quá bi thương.

 

Dolores: Nguyênnhân tạo thành hủy diệt?

 

Cathy: Bản thân họ —— Rất khó giải thích, tình huống rất khác, nhưng điểm đến họ đã từ bỏ đấu tranh để làm tốt hơn... để yêu thương.Họ đã quên họ cần làm cái gì.

 

Dolores: Cho nên mọi thứ đều bị hủy diệt.

 

Cathy: Đúng. Họ chọn điều đó.

 

Dolores: Đây là nguyên nhân cô ấy hiện tại phải đi vào Trái Đất?

 

Cathy: con người đã chọn hủy diệt chính mình,phải.

 

Dolores: bạn không muốn điều đó xảy ralần nữa?

 

Cathy: Chúng tôi muốn cho bọn họ một cơ hội. Chúng tôi đang cố gắng.

 

Dolores: Các bạn không muốn sự việc đi vào vết xe đổ?

 

Cathy: Chúng tôi không thích thất bại. (cười)

 

Dolores: Cô ấy không muốn băng qua nó một lần nữa. Cô ấy có một việc lớn ấy đã tình nguyện làm.

 

Cathy: Là chúng tôi yêu cầu cô ấy, cô ấy khó khăn lắm mới đáp ứng. Cô ấy hiểu sẽ lấy đi cái gì. Chúngtôi rất tự hào cô ấy đã nhận hội này.

 

Nhưng chúng tôi biết cô ấy sẽ tiếp nhận. Cô ấylàm rất nhiều cho chúng tôi. Cathy còn một vấn đề muốn hỏi. Lúc nhỏ cô ấy từng gặp phải những sự thăm viếngmà chúng khiến cô ấy sợ hãi.

 

Cathy: Vì cô ấy sống trong cả hai cõi giới (realm). Một chân trong; một chân ngoài. Cô ấy có một thời gian khó khăn để buông bỏ, và cô ấy có sự kết nối trở về Nguồn đó.

 

Dolores: Tại sao cô ấy nhận thức sự kiện kia đáng sợ?

 

Cathy: Vì nó như vậy. Nó rất đáng sợ. Gặp gỡ tiêu cực và ——Tôi phải giải thích thế nào đây —— Không phải tà ác, là không hiểu được. Cô ấy nhận thức nó thành vài thứ vật lý. năng lượng vật lý. ấy thể cảm nhận được năng lượng. Đó là một người, nhưng không phải cái mà cô ấy nghĩ. Nó đến từ thế giới tinh thần.

 

Dolores: Thỉnh thoảng cô ấy vẫn sẽ vài cuộc viếng thăm.

 

Cathy: Vì cô ấy có thể nhìn xuyên đến được cõi giới (realm) kế tiếp.

 

Dolores: Xuyên thấu màng che? (Phải) Nhưng ấy không nên sợ?

 

Cathy: Đúng vậy, nhưng chúng tôi hiểu vì sao cô ấy sợ. Thời gian tiếp đó cô ấy sẽ hiểu.

 

Dolores: Hiểu thì không sợ. Phải không?

 

Cathy: Chính xác.

 

Dolores: Chúng ta còn một vấn đề. ấy cảm thấy lúc nhỏ mình thể bay. Đó thật sao? Hay chỉ là tưởng tượng của cô ấy?

 

Cathy: Ừm, mọi người đều có thể bay. Mọi người.

 

 Dolores: Tại sao chúngta không biết?

 

Cathy: Bởi chúng ta đã quên.

 

Dolores: (cười)Chúng ta cảm thấy mình bị cột vào Trái Đất?

 

Cathy: Chúng ta tin như vậy. Cô ấy lúc nhỏ biết mình có thể bay, cho nên cô ấy bay.

 

Dolores: Ý của bạn nếu chúng ta bắt đầu nhớ lại, chúng ta vẫn thể bay?

 

Cathy: Đúng... Nếu chúng ta học được chơi đùa. Chúng ta cần chơi đùa. Chỉ là chơi đùa... chỉ cảm thấy niềm vui, tình yêu sự chấp nhận. Các bạn quá nghiêm túc. Các bạn phải mang niềm vui trở vào cuộc sống của mình, vì linh hồn các bạn sẽ chết nếu các bạn không có niềm vui. Nó không phải cái xấu kia. Nó chỉ trông có vẻ như vậy. Chơi đùa, có niềm vui. Sau đó chúng ta có thể thay đổi dòng chảy ——Hãy nhớ nó cũng giống như bay lượn.

 

Dolores: (cười) Trước mắt tôi vừa xuất hiện hình ảnh tất cả mọi người đang bay.

 

Cathy: xảy ra.

 

Dolores: lẽ khi thời điểm tới.

 

Cathy: Tôi cũng hy vọng như thế. Tôi thật sự hy vọng như thế.

 

Dolores: Tóm lại bạn là muốn chúng tôi nhớ ra chúng tôi đến từ đâu; nó trông như thế nào và vì sao chúng tôi lại ở đây?

 

Cathy: Điều đó là do các bạn tìm ra. Đó không phải công việc của tôi. Hãy thứctỉnh.

 

Dolores: Chúng tôi có thể tạo ra một sự thay đổi?

 

Cathy: Ồ, phải. Mỗi người đều lộ trình của mình.

 

Dolores: Bằng không, thế giới này sẽ chết giống như một hành tinh khác?

 

Cathy: Có lẽ tệhơn. Chúng tôi cũng không muốn như vậy.

 

Lúc chuẩn bị kết thúc thôi miên, Siêu thức đột ngột hỏi tôi: “Bạn có muốn biết cái gì hay không?” Vì trước giờ tôi luôn lấy lợi ích của thân chủ là việc liên quanchính, nên câu hỏi thế này chung quy khiến tôi trở tay không kịp. Tôi bèn hỏi câu hỏi có khả năng nghĩ đến đầu tiên. “Cái tôi muốn biết? Tại sao tôi phải đến Nam Phi? Đây làlần đầu tiên tôi đến.Tại sao nơi này cầntôi?”

 

Cathy: Bởi sự cân bằng.

 

Họ không giải thích những lời này nhiều hơn, nên tôi chỉ có thể phỏng đoán. Ý của họ có lẽ là chỉ một phần này của thế giới cần năng lượng của tôi để giúp cânbằng. Họ từng nói với tôi rất nhiều lần, khi chúng ta đi đến một nơi nào đó, chúng ta sẽ để một phần năng lượng của mình ở lại chỗ đó, mà năng lượng đó sẽ phát huy sức ảnh hưởng vượt quá khả năng tưởng tượngcủa chúng ta.

 

Bữa trưa qua đi, tôi tốn không ít thời gian dựa trên mức độ hiểu biết của học sinh mà giải thích chuyện xảy ra lúc thôi miên. Cathy hoàn toàn không nhớ những mình đã nói,cho nên muốn giải thích với cô ấycũng rất khó khăn.

 

Cathy dụ cho “làn sóng thứ hai” tôi gọi. ấy lấy thân phận người quan sát đi vào nơi này, đồng thời cũng là người thầy đến giúp đỡ nhân loại khôiphục ký ức. Trong ca này, là “họ” yêu cầu cô đến chứ không phải cô ấy tự nguyện,cho nên cô ấy cũng khá miễn cưỡng.

 

Sau khi thôi miên, lại xảy ra một chuyện không bình thường. Đang trong mùa nóng bức của Nam Phi, mưa hiếm hoi, nhưng một trận dông tố lớn bất ngờ đổ xuống tòa nhà chỗ chúng tôi. Gió rất mạnh, mưa rất lớn, đôi khi kèm theo tiếng sấm ầm ầm. Họ nói chuyện này rất bất thường, chưa từng xảy ra mưa to vào thời điểm này trong năm. Chúng tôi về tới chỗ trọ, hỏi anh em của Cathy —— James, về chuyện mưa bão. Anh ta nói vùng bên kia của thành phố không có dông. Trận mưa gió kia hình như chỉ mang tính cục bộ, đổ xuống tòa nhà và khu phố chỗ chúng tôi lên lớp. Có phải có liên quan với năng lượng phát ra từ thực thể dính líu, hay Siêu thức?

 

Lúc lên lớp ở chỗ khác, tôi cũng từng gặp phải hiện tượng thời tiết không bình thường. Giờ lên lớp ở trên sa mạc Dubai có một trận bão cát che trời lấp đất đột ngột ập đến, vây lấy tòa nhà có phòng học ở tâm bão. Trong một Hội Nghị Biến Đổi của tôi ở Arkansas, chúng tôi bất thình lình đi dưới cảnh báo vòi rồng, và vòirồng được thấy rõ phía trên trung tâm hội nghị. Nhưng có lẽ hiện tượng kỳ quái nhất cũng khó giải thích nhất là chuyện đã phát sinh năm 2010 khi lên lớp tạiSydney Úc. Đó một lớp lớn hơn sáu mươi học sinh, phòng học đầy người.

 

Hôm đó ngày cuối cùng của lớp, tôi đang tiến hành phỏng vấn trước cho người tình nguyện làm mẫu. Đột ngột, từ trần nhà đổ nước xuống ướt người vài học sinh ngồi ở bàn của mình, trong phòng tức khắc hỗn loạn. Dòng nước đổ xuống từ gần chỗ dụng cụ chiếu sáng. Các học sinh toàn thân ướt đẫm la hét nhảy dựng. Có người lấy một cái thùng rác to đặt lên bàn hứng nước không ngừng rơi xuống. Có người đi tìm quản lý phụ trách tòa nhà này, cảnh tượng hỗn loạn không ngớt.

 

Mới đầu tôi tưởng rằng đó là mưa, nhưng vì chúng tôi đang ở lầu ba của tòa nhà năm tầng, mặt trời bên ngoài lại sáng rõ, nói là mưa cũng không hợp lý. Lời giải thích ràng nhất trần nhà có ống nước bị bể. Nước phun xuống liên tục ít nhất năm phút đồng hồ, đầu tiên là chậm rãi, sau đó lại tăng tốc. Tôi cảm thấy rất thú vị, cuối cùng cười ha ha nói: “Được rồi, các chàng trai, các bạn đã biểu đạt ý của mình! Hiện tại thể tắt nước đi!” không khẳngđịnh, nhưng tôi hoàinghi đám yêu tinh gremlin thân thiện lại đùa nghịch.


Nhân viên phụ trách tòa nhà đi vào, cứng họng há hốc mồm đứng đó, trừng mắt nhìn dòng nước như thác và thùng rác hứng đầy phân nửa, liên tục nói: “Trước đây chưa từng xảy ra chuyện thế này. Trong trần nhà không có ống nước. Không bất cứ thứ thể gây ra hiện tượng này.” Lúc nước bớt chảy xuống, họ hỏi tôi có cần lau dọn phòng cho sạch sẽ lại không. Tôi nói với họ không sao cả, hôm nay đã là ngày cuối cùng của lớp, tôi không muốn trì hoãn thêm gì nữa. Các học sinh chuyển qua bàn ghế khô mà ngồi. Qua mấy tháng sau, tôi mới hỏi “họ” chuyện này trong một lần thôi miên khác. Họ nói lớp học kia ít nhất ba người giữthái độ hoài nghi, họ nghĩ đó một cách thuyết phục những người đó rằng tôi thật sự làm việc với vài thứ không bình thường trong suốt những buổi thôi miên trị liệu.

 

Rất nhiều hiện tượng không thể giải thích từng xuất hiện trong lớp học của tôi (cả lúc tôi ở phòng làm việc tiến hành thôi miên trị liệu cá nhân). Tôi không thừanhận những việc này là bấttrắc hay trùng hợp. thể sự kết hợp năng lượng tạo ra bởi các học sinh, bởi “họ”, hay bởi Siêu thức. Nghĩ thử xem, nếu học được cách điều khiển năng lượng kinh người này, chúng ta có thể làm gì. Cứu thế giới? Hoặc có lẽ chúng ta có thểbay!!

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.