Ba Làn Sóng Tình Nguyện Viên và Trái Đất Mới - Chương 7

 

Chương 7: Trông Trẻ




Tôi có thể viết ra rất nhiều quyển sách với những báo cáo hồi quy “bình thường”. Trong hơn ngàn lần thôi miên mà tôi tiến hành, chưa từng có ai không thể hồi quy và tìm thấy cuộc đời khác. Trong rất nhiều năm, chúng toàn là các báo cáo về tiền kiếp sống trên Trái Đất trong mọi hình thức và hoàn cảnh mà bạn có thể tưởng tượng ra. Tôi để Siêu thức dẫn họ đến thời gian địa điểm thích hợp nhất, tôi cũng không biết đó sẽ là ở đâu. Công việc của tôi chỉ là hỏi ra vấn đề, cũng cố tìm mối liên hệ với vấn đề kiếp này của họ. Hiện tại vẫn có rất nhiều thân chủ tìm đến tôi thôi miên sẽ trở lại tiền kiếp kiểu này, nhưng tôi tin họ là những người vẫn còn nghiệp để mà giải quyết, đó là lý do họ được cho thấy những mối liên hệ đó.

 

Nhưng từ những ca trong sách này cũng nhìn ra được, có rất nhiều linh hồn là đến để thực hiện những vai trò khác. Đại bộ phận thân chủ trong sách trước đây chưa từng ở trên Trái Đất, họ cảm thấy nơi này khiến người ta hoang mang, mất tự nhiên, lại xa lạ, cho nên tôi gọi họ là “người lần đầu tới Trái Đất”. Nhưng có một bộ phận là mang tài năng đã đạt đến mức hoàn mỹ ở thời không khác, đi vào Trái Đất chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Chúng ta đã thấy một vài người tới nơi này để làm thầy và người bảo vệ, còn bất tri bất giác có thể dùng sự tồn tại năng lượng của bản thân ảnh hưởng đến linh hồn người khác. Trong chươngnày, chúng ta lại phát hiện một loại sinh mệnh độc hữu khác có tài năng đặc biệt, chỉ dựa vào sức mạnh ý nghĩ liền thể giúpđỡ Trái Đất lúcnày.

 

Lúc từ đám mây xuống, Laura đối mặt với một kim tự tháp cỡ vừa. Cô vô cùng hoangmang không biết vì sao lại tới nơi này. phát hiện mình một chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh, trên người mặc y phục kiểu như váy ngắn với giày sandal da quấn lên phía trên chân. Tiếp đó cô thấy trên cổ mình đeo một mặt dây chuyền kim loại rất lớn có khắc hình vẽ tương tự mặt trời, phát ra hào quang bốn phương tám hướng. “Thoạt nhìn không giống trang sức. Đó là một phần của thứ tôi vốn hoặc mang. dường như vẫn luôn đó. có mộtmục đích.”

 

Khi được tôi hỏi, mục đích đó trở nên rõ ràng. “Đó là một cổng star gate, giúp tôi đi đến khắp nơi. Tôi chăm chú nhìn vào mặt dây chuyền này, nó sẽ trở thành một cổng portal để đưa tôi đi.” Anh ta hiện tại đứng trong kim tự tháp, cố gắng nhớ lại cách khởi động mặt dây chuyền. “Thật kỳ quái, quanh đây không có người. Tôi vẫn đang cố nhớ lại. Mặt dây chuyền hình như có liên quan với kim tự tháp. Tôi trước kia biết phải làm sao sử dụng, hiện tại một chút cũng nhớ không ra.”

 

Tôi bảo anh ta hãy xem cảnh mình dùng mặt dây chuyền, như vậy có thể nhớ lại được.

 

Laura: Tôi phát hiện mình cầm mặt dây chuyền đối diện với trung tâm kim tự tháp... Tôi để nó thẳng hàng với đỉnh của trung tâm. Cầm thẳng nó, lên đến đỉnh... Tôi chính là làm như vậy... Năng lượng, phải. Tôi hiện tại thấy ánh sáng chiếu xuyên qua kim tự tháp, chiếu đến ngón cái tôi. Tôi biết như thế thì tôi muốn đi đâu là có thể đến đó. Tôi không biết phải đi đâu, nhưng tôi biết tôi có thể đến được.

 

Dolores: người đã dạybạn cách dùng sao?

 

Laura: Tôi chính là biết... Nhưng hiện tại tôi rất hoang mang. Vì gần đây không có người, tôi quen xung quanh đều có người. Chúng tôi là một nhóm, tất cả mọi người ở cùng một lớp học —— Tôi đoán đó là hành trình của tôi... Tôi hẳn phải ở một mình. Tôi hẳn phải học về sức mạnh của mình và chính bản thân mình.

 

Dolores: Bạn học cái lúc các bạn cùng nhau?

 

Laura: Về những ngôi sao... về sự rộng lớn bao la của thế giới... những biểu tượng... Tôi cảm thấy tôi nên dạy cho người khác, nhưng tôi cho rằng mình chưa hiểu đủ để dạy.

 

Dolores: Nếu hiện tại bạn đang ở kim tự tháp, đây có nghĩa là bạn đã hoàn thành việc học tập của mình?

 

Laura: Nhất định phải là vậy. Tôi nhất định phải bắt đầu hành trình của mình. Tôi cảm thấy tôi hẳn phải kiểm tra năng lượng của mình... khả năng của mình để làm cái mà chúng tôi được dạy.

 

Dolores: Nếu đã sắp kiểm tra nó, vậy bạn cảm thấy mình nên đi tới đâu?

 

Laura: Tôi cảm thấy tôi chỉ cần để mặt dây chuyền quyết định tôi nên đi tới đâu. Ánh sáng từ đỉnh kim tự tháp chiếu xuống. Ánh sáng khởi động mặt dây chuyền, nhưng tôi cảm thấy trong lòng mình phải có một dự định, mới có thể đi đến chỗ ấy.

 

Dolores: Dự định của bạnlà gì?

 

Laura: Sẽ rất tốt nếu ghé thăm cả thiên hà. Sẽ là như vậy.

 

 Dolores: Có rất nhiều nơi để ghé thăm,phải không?

 

Laura: Phải,chắc chắn rồi.

 

Dolores: Mục đích bạn làm như vậy là?

 

Laura: Giống như trông coi đám trẻ để chắc chắn rằng họ vẫn ổn. những nơi bất đồng...Giống như thầy trông nom đám trẻ để coi chúng có ổn không.

 

Dolores: Bạn cho rằng đó công việc của mình?

 

Laura: Tôi không biết. Tôi cảm thấy rất may mắn khi có thể làm chuyện này, cho nên nó không tính là công việc.

 

Dolores: Bạn cho rằng chuyện quan trọng nhất là trông nom trẻ con chứ khôngphải người lớn?

 

Laura: Đúng vậy, tôi đoán tôi xem tất cả nhân loại đều như con trẻ —— Bạn nói đúng. Đó phải là công việc của tôi.

 

Dolores: Nếu cảm thấy đúng, vậy bạn có phải báo cáo lại với ai đó về điều bạn pháthiện ra không?

 

Laura: Tôi không cảm thấy giống vậy, nhưng có thể tôi chỉ mới bắt đầu kỳ nghỉ,cũng có thể chỉ mới xem thửtình huống bên ngoài.

 

Dolores: Lớp học đâu? trông như thế nào?

 

Laura: Ngoài trời... Mọi người ngồi xếp bằng dưới đất, rất vui... Cả lớp học đều là nam, chúng tôi đều mặc váy. Không có nữ. Có một vị thầy. Ông ấy vô cùng chói sáng...vô cùng tiến hóa. Chúng tôi hết sức tôn kính ông ấy.

 

Dolores: Đây người dạy các bạn về những ngôi sao mọi thứ? (Phải) ông ấy dạy bạn sử dụng mặt dây chuyền sao?

 

Laura: Tôi nghĩ là vậy. Tôi không xác định là ai. Mặt dây chuyền luôn luôn ở đó. Giống như chúng tôi sinh ra đã hiểu chuyện.

 

Dolores: Một trong những học phần của bạn về những ngôi sao?

 

Laura: Đó rất quan trọng. Như thế chúng tôi mới thể đến đi những thời gian đích xác. Bạn phải chắc chắn mình biết về những thời gian. Có những khe hở, chúng sẽ rất nguy hiểm trừ khi bạn du hành ở thời gian chính xác. Họ đã dạy chúng tôi phương pháp du hành (anh ấy một hồi giảithích khó khăn)

 

Dolores: Hỏi người ở đó, vì sao du hành ở thời gian đích xác sẽ rất nguy hiểm?

 

Laura: Tôi đang hỏi thầy. Ông ấy biết. Nhưng không nóithông qua tôi được. Trithức của ông ấy quá uyênbác, hiểu biết của tôi thì không đủ.

 

Dolores: Xin ông ấy dùng cách đơn giản giải thích với bạn, vì đây có thể là chuyệnquan trọng bạn nên biết.

 

Laura: (thì thầm với người thầy) Ông ấy nói có những cổng portal và những thiên hà cần sắp xếp bản thân chúng một cách đích xác, một thời gian đích xác, như vậy bạn có thể trượt xuyên chiều kích. Nếu không làm vậy, tôi có thể bị lạc. Tôi sẽ tới chiều kích khác sau đó bị lạc, như thế thì tôi sẽ không có những lớp học đồng dạng hay... Ông ấy nói tôi sẽ ra ngoài rãnh thời gian của mình. Đó chính là khái niệm khe hở, ông ấy nói như vậy.

 

Dolores: Bạn sẽ không thể trở lại? (Phải)Đó không phải điều tốt. Ông ấy thể nói với bạn làm thế nào tránh được không?

 

Laura: Chúng tôi phải học về những ngôi sao và sự sắp xếp, biết khi nào đi, khi nào về. Ông ấy nói cái này giống như qua sông, bạn phải đi với nhiều thác ghềnh. Nếu không bạn sẽ bị cuốn đi vàkhông thể trở về.

 

Dolores: lý. Nhưng bạn biết những cổng portal ở đâu phải không?

 

Laura: Tôi đang học. Đó là lý do chúng tôi ở trong lớp học này. Nhưng không có con gái. Tại sao không có con gái? Tại sao lớp học chúng tôi không có con gái? (dừng) Quá mạo hiểm. Không đủ phụ nữ. Họ không thể tiêu hao. Họ cần làm ra nhiều em hơn. Họ không thể tiêu hao. chúng tôi. nhiều nam hơn nữ, phụnữ cần được tăng lên.

 

Dolores: Cho nên đàn ông là người cần học du hành thời gian. (Phải) Tại sao họ muốn bạn biết cách du hành thời gian?

 

Laura: Ồ, chúng tôi nên trông nom đám trẻ. Để xác nhận họ không có vấn đề... họ đang lớn lên thế nào.

 

Dolores: Trẻ con rất quan trọng,phải không?

 

Laura: Đúng vậy. Nhưng khi bọn họ nói “trẻ con”, không liên quan đến vấn đề tuổi tác. Họ gọi những người đang học là trẻ con... Nhân loại... là một trong những người còn đang học.

 

Dolores: Họ vẫn chỉ là trẻ con. (Phải) Bởi vì họ chính là tương lai cho nên bạn phảixác nhận họ không cóviệc gì?

 

Laura: Đúng, bạn nói đúng. Đó là công việc của tôi. Tôi báo cáo với thầy. Trở về nói vớiông ấy ông ấy chính ngườichuẩn bị cho chúngtôi đi.

 

Dolores: Bạn biết sau khi bạn báo cáo xong, ông ấy sẽ sử dụng thông tin này thế nào không?

 

Laura: Chưa, không. Ông ấy rất có trí tuệ. Thỉnh thoảng bạn nhìn vào ông ấy, chỉ thấy được ánh sáng trắng.

 

Dolores: Bạn có thể hỏi ông ấy sử dụng những thông tin này như thế nào không?

 

Laura: Ông ấy sẽ phác họa nó trên biểu đồ. Ông ấy cất giữ biểu đồ; rất nhiều rất nhiều biểu đồ và ông ấy sẽ phác họa thông tin. Không phải chỉ có một mình tôi ra ngoài. Rất nhiều người đều ra ngoài, sau đó mang thông tin trở về cho ông ấy, ông ấy sẽ phác họa nó.

 

Dolores: Các bạn công việc bất đồng hay chỉ trôngtrẻ?

 

Laura: Trông trẻ là công việc của tôi. Tôi không biết những người khác làm gì, nhưng bọn họ cũng sẽ ra ngoài. Tất cả mọi người biết đi ở thời gian chính xác là chuyện nghiêm túc cỡ nào.

 

Dolores: Đây là nói bạn đi đến khắp nơi dưới tình trạng không có thân thể vật lý?

 

Laura: Lúc du hành, tôi cảm thấy mình không có thân thể. Tôi cảm thấy mình trải rộng nơi đó. Thật dọa người.

 

Dolores: Vậy là bạn không cần có thân thể? (Không) Khi thấy mình ở kim tự tháp,đó thân thể vật sao? (Phải) Tại sao khi đó bạn thân thể?

 

Laura: Để học.

Dolores: Cho nên đó có thể là những thời điểm bạn phải có thân thể? Rõ ràng nhỉ?

 

Laura: Phải. Chúng tôi đều thân thể đó.

 

Dolores: Nhưng khi ra ngoài tìm kiếm thông tin, bạn không cần thân thể.

 

Laura: lẽ mang thân thể quá phiềnphức.

 

Dolores: Rất có lý. Còn nữa, bạn du hành với mặt dây chuyền này? (Phải) Là họ nói với bạn chỗ cần đến?

 

Laura: Họ phải làm vậy, chẳng qua tôi không nghe thấy họ nói với tôi. Bạn nghĩ và biết... in khắc chẳng hạn. Kiến thức ở đó —— không phải về những hành tinh. Họ phải dạy chúng tôi. Ông ấy sẽ dạy chúng tôi với một cây chỉ để cho chúng tôi thấy tấtcả những ngôi sao. Họ rất trí tuệ.

 

Dolores: Bạn có từng đến hành tinh Trái Đất chưa? Bạn biết Trái Đất là hành tinhnào không?

 

Laura: khả năng. Nhưng tôi cho rằng không.

 

Dolores: Cho nênhành tinh nhà của bạn ở nơi nào đó khác?

 

Laura: Tôi không biết nó ở đâu. Dù có thổ nhưỡng, có rất nhiều địa hình địa thế, nhưng tôi không biết nó ở đâu.

 

Tôi quyết định chuyển anh ta tiến đến một ngày quan trọng, thế là anh ta đi tới ngày tốt nghiệp, mọi người đều học xong tất cả những thứ cần học, đã đến lúc rời khỏi.

 

Laura: Chúng tôi đứng trong hội trường, mỗi người... Ông ấy chạm vào trán chúngtôi, nói chúng tôi con mắt thứ ba, bây giờ chúng tôi cần đi ra ngoài.

 

Dolores: Ra ngoài làm gì?

 

Laura: Tôi không biết. Có thể nhiều hơn công việc của mình. Chúng tôi kết thúc giai đoạn sống chung với nhau. Nhóm đã xong —— tôi ra ngoài và thử chia sẻ tri thức.

 

Dolores: Bạn chia sẻ với ai?

 

Laura: Con người, nông phu, người chăn cừu...

 

Dolores: Họ thể hiểu được điều bạn cố dạy họ không?

 

Laura: Một chút... Tôi lưu lại đó —— Họ có vẻ rất gắn kết với đất. Họ nghĩ mình phải ở đó với cừu của mình. Họ không cần phải như vậy. Họ có thể đi đến bất cứ nơi nào. Họkhông tin mình làm được điều đó.

 

Dolores: Bạn cảm thấy công việc của mình là dạy họ?

 

Laura: Tôi không biết công việc của tôi là gì. Tôi mập mờ về chuyện tôi không thànhgia lập thất. Tôi chỉ rong rủi.

 

Nghe có vẻ chúng tôi đi vào ngõ cụt. Anh ta có lẽ sẽ làm chuyện đó suốt thời gian còn lại của cuộc đời. Đây cũng không phải vấn đề, vì anh ấy hiển nhiên đã tìm được lộ trình của mình. Tôi chuyển anh ta đi tới ngày cuối cùng của cuộc đời này. “Chuyện gì xảy ra? Bạn thấy cái gì?”

 

Laura: Tôi ở trên đồng cỏ, một cánh đồng, tôi bị một con mèo khổng lồ tấn công. Nhưng tôi đã sống rất lâu rồi. Tôi vẫn một mình, tôi cũng không buồn bực về con mèođó... Không có vấn đề. Tôi rất an bình.

 

Tôi chuyển anh ta đi tới lúc toàn bộ sự việc kết thúc, hiện tại anh ta có thể nhìn cả đời mình ở góc độ khác rộng lớn hơn. Tôi hỏi anh ta cuộc đời đó giúp anh ấy học được gì.

 

Laura: Chỉ cần nghĩ tới hạnh phúc, sẽ cảm thấy được điều đó.

 

Dolores: Tại sao nó lại khiến bạn hạnh phúc?

 

Laura: Rất khó dùng ngôn ngữ hình dung... chỉ là năng lượng. Năng lượng là ánh sáng. Tôi học được chỉ cần tin tưởng. Chúng ta có thể làm được khi chúng ta đặt tâm trí vào đó. Không gì là không thể.

 

Tiếp đó tôi gọi Siêu thức. “Tại sao bạn chọn cuộc đời đó để Laura thấy?”

 

Laura: Để làm cô ấy biết mình có sức mạnh. Cô ấy có thể học sử dụng chúng.

 

Dolores: Mọi thứ chúng ta học được sẽ không bao giờ mất đi, phải không?

 

Laura: Nhưng chúng ta sẽ chôn vùi nó.

 

Dolores: Nhưng hiện tại ấy thể sử dụng chúng đời này?

 

Laura: Đúng vậy, một phần của chúng. Cô ấy có thể dùng sức mạnh này đi đến những nơi bất đồng. Đi đến các nơi.

 

Dolores: Bằng tâm trí ấy, ý của bạn vậy?

 

Laura: Bằng thân thể cô ấy. Cô ấy cần đi và trông nom đám trẻ.

 

Dolores: Bạn muốn cô ấylàm chuyện này như thế nào?

 

Laura: Tập hợp họ, để cho bọn họ ở cùng một chỗ. Dạy họ.

 

 Dolores: Bạn muốn cô ấy làm thế nào tập hợp chúng?

 

Laura: Gọi họ. Họ sẽ biết. Gọi họ lại với nhau. Tập hợp đám trẻ.

 

Dolores: Tôi nghĩ đại đa số trẻ con đều có cha mẹ, gia đình. Bạn không thể cứ ra ngoài tập hợp chúng lại cùngnhau như vậy, đúng không?

 

Laura: Đám trẻ đều đã lớn. Họ không nhỏ. Những người lớn.

 

Dolores: Đó khác rồi.

 

Tôi hỏi Siêu thức cho một vài lời khuyên về điều ấy phải làm.

 

Laura: Tôi thấy một ngọn núi nứt ra thành hai nửa từ giữa. Mọi người cần chuẩn bị sẵn sàng. Thay đổi... Cuộc sống của họ sẽ thay đổi. Họ cần thời gian để làm chuẩn bị. Mẹ Trái Đất đang thay đổi, họ cần cùng thay đổi với cô ấy. Họ cần phải biết. Đám trẻ già đi và chết không hềtrưởng thành. Môi trường sống của họ sẽ thay đổi. Họ cần thay đổi. Tôi thấy rất nhiều thay đổi của Trái Đất lóe lên rồi biến mất ở trước mắt, như núi lửa đất lở và những thứ khác sẽ thay đổi diện mạo của Trái Đất.

 

Dolores: Bạn muốn Laura làm gì? Công việc của cô ấy gì?

 

Laura: Giúp đỡ họ chuẩn bị cho thay đổi, chuẩn bị thích ứng —— cô ấy không biết.

 

Dolores: Không biết tầng thứ ý thức. (Phải) Các bạn sẽ cho cô ấy kiến thức cần dùng? (Phải)để nhớ lại tri thức khả năng cô ấy từng có?

 

Laura: Phải. Lúc cần sẽ nhớ ra. Cô ấy phải chia sẻ nó. Đám trẻ không biết.

 

Laura đưa ra một thắc mắc, có liên quan tới tai nạn máy bay tư nhân khiến cuộc đời thay đổi. muốn biết tại sao lại xảy ra sự cố đó. Cô vốn nhà phát triển đất đai thành công, buôn bán lời rất nhiều của cải. Sự nghiệp là trọng tâm cuộc đời cô, cô cũng quyết định không sinh con. Cô toàn suy nghĩ về tiền tài và thành tựu, cho đến khi suýt mất mạng trong tai nạn máy bay, ở trong bệnh viện rất lâu mới hồi phục. “Cô ấy đi lầm đường. ấy không nghe. Thật sự rất cố chấp.” Tai nạn này thay đổi cuộc đời Laura ở rất nhiều phương diện. Sau đó cô ấy lập tức khát vọng muốn có con, có thai ngay lần thử đầu tiên. Hiện tại cô hai con gái chỉ cách nhau một tuổi.

 

Laura: Hai đứa trẻ đã đợi để đến. Họ đáng lẽ phải sớm ở đây.

 

Dolores: Đúng vậy, nhưng cô ấy đầu tư quá nhiều vào sự nghiệp, căn bản khôngcó thời gian sinh con.

 

Laura: Hai đứa trẻ vốn nên được chuyển đến gia đình khác, nhưng họ nói. “Không,chúng tôi sẽ chờ.” (cô ấy bắt đầu khóc)

 

Dolores: Tai nạn máy bay làm cuộc đời Laura đảo lộn, hiện tại cô ấy đang ở trên con đường chính xác phải không?

 

Laura: Khônghoàn toàn.

 

Dolores: Bạn muốn cô ấy làm thêm gì nữa mới tính là đi trên con đường chính xác?

 

Laura: Chỉ cần nhận thấy đám trẻ sẽ cần giúp đỡ.

 

Dolores: Cho nên các bạn sẽ cho cô ấy thông điệp về điều cô ấy nên làm kế tiếp?

 

Laura: Đúng, nhưng chưa được viết xong. Sự việc dịch chuyển rất nhanh.

 

Dolores: Đó là lý do bạn chưa muốn nói với cô ấy bây giờ?

 

Laura: Đúng vậy, tôi nghĩ sự việc còn chưa ấn định.

 

Dolores: Cho nên bạn muốn ấy nhẫn nạitrước rồi bạn sẽ nói với ấy.

 

Laura: Cô ấy không có tính nhẫn nại. Một chút cũng không. (cười) Chỉ cần sẵn sàng —— thầy của cô ấy luôn ở cùng cô. Ông ấy ở đây để chuẩn bị cho cô ấy, cho nên ấy sẽ không phải sợ.

 

Dolores: Bạn từng nói mỗi người đều có công việc phải làm. Thời gian qua rất nhanh. Có người nói với tôi về Trái Đất mới và thay đổi sắp xảy ra. Toàn bộ những việc này đều có liên kết với nhau sao? (Phải) Để chuẩn bị đi tới Trái Đất mới hay gì đó?

 

Laura: Có lẽ là đi đến một cái trạm. Có vài người sẽ đến một trạm thu giữ lúc sự vật được trùng kiến.

 

Dolores: Có vài người sẽ không trực tiếp đến Trái Đất mới, vì thời điểm chưa tới?

 

Laura: Đúng vậy. Họ vẫn chưa chuẩn bị xong.

 

Dolores: người nói với tôi, tần số rung động phải đúng, nếu không thì đi khôngđược. Ý của bạn là vậy sao?

 

Laura: Chuẩn bị là để đi tới những chỗ khác nhau... sắp xếp ra và đi đến địa điểmchính xác.

 

Dolores: Cho nên rất nhiều người sẽ đến trạmthu giữ? Đó trước hay sau khi họ rời thân thể vật lý?

 

Laura: Họ sẽ mang theo thân thể vật lý.

 

Dolores: Như vậy lúc Trái Đất xảy ra tai nạn, họ sẽ đi đến những nơi đó. (Đúng)Để chuẩn bị đến nơihọ muốn đi?

 

Laura: Đúng, sự việc sẽxảy ra cực kỳ nhanh.

 

Dolores: Cho nên ấy phải giúp mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

 

Laura: Đúng vậy, đám trẻ... Cứu lấy đám trẻ.

 

Thông điệp cuối buổi: Chỉ mơ nó và làm nó. Chú ý những giấc mơ.

 

Dolores: Đó cách thức trao đổi của bạn phải không?

 

Laura: Phải. Chỉ yêu được yêu.

 

Cho nên, Laura là một người lần đầu tới Trái Đất khác không nhận thức mình có sứ mệnh ở Trái Đất. Nó liên quan tới những chuyện cô đã làm xuyên suốt vũ trụ, trông nom trẻ con, những đứa trẻ, xem họ làm thế nào. Giúp họ thấy được cái họ cần làm trong thời gian sắp tới. ấy một sứ mệnh đặc thù, nhưng nó gần như bị gạt qua một bên do công việc công ty chiếm hết tâm trí cô. Mãi đến khi gặp phải tai nạn máy bay suýt mất mạng, mới kéo sự chú ý của cô quay về quỹ đạo. Như lời họ nói, thời gian rất ngắn ngủi, họ có khi không thể không dùng biện pháp mạnh để kéo con người chuyểnhướng.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.