Vũ Trụ Xoắn : Quyển 1 - Chương 15

 

Chương 15 


Người cơ khí





Phiên làm việc này được thực hiện trong phòng khách sạn của tôi ở Luân Đôn vào tháng 9 năm 2000 khi tôi đang đi thuyết trình ở Anh. Johanna là một phụ nữ trẻ mới chỉ sống ở Anh được hai năm. Cô đến từ Đức nhưng tôi nghĩ giọng Anh của cô rất hoàn hảo. Cô nói rằng cô có một tài năng thiên bẩm về ngôn ngữ và cô có thể học rất nhanh. Cô chủ yếu tò mò mà rất ít khi phàn nàn. Cô ấy có một số yêu cầu mà với tôi nó có thể là tầm thường, nhưng vấn đề của mỗi người thường là quan trọng nhất đối với họ. Cô ấy thậm chí còn lo lắng về việc đã bị nhổ mấy cái răng khi còn nhỏ. Tôi nghĩ đó là cảm giác của một người mong muốn sự hoàn hảo, nhưng cô ấy lại không thấy như vậy. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra (như với tất cả mọi người khi tham gia vào một phiên thôi miên), nhưng tôi chắc chắn không mong đợi rằng kiếp trước sẽ xuất hiện. Cuối cùng, tôi hỏi cô ấy liệu có cho phép tôi sử dụng băng ghi âm không, vì đây chắc chắn là lần đầu tiên của cô ấy. Và tại thời điểm này trong nghiên cứu của tôi, tôi nghĩ rằng không còn điều gì có thể khiến tôi ngạc nhiên thêm được nữa. Mỗi khi tôi đưa ra giải định đó, thì một điều gì đó mới mẻ lại đến để thử thách suy nghĩ của tôi. Cô ấy đã sao lại một cuốn băng và gửi đến khách sạn cho tôi.

 

Tôi đã sử dụng phương pháp đám mây, thường sẽ đưa người đó về một kiếp trước thích hợp khi họ xuống từ đám mây. Nhưng một lần nữa tôi đã phải ngạc nhiên.

 

D: Hãy cho tôi biết điều đầu tiên cô nhìn thấy khi trôi xuống Trái đất.

 

J: Thực ra tôi không trôi về Trái đất. Tôi đang trôi đi nơi khác. Tôi đang trôi xuống một hành tinh xám xịt. Nó trông lạ lắm, màu kim loại. Nó mang lại cho tôi một cảm giác khác lạ. Rất kỳ quặc. Không tốt lắm.

 

D: Tại sao cô lại thấy khó chịu?

 

J: Cảm giác rất lạnh. Và không mềm mại như đám mây. Nó cứng lắm.

 

D: Bên dưới bàn chân cô thì nó trông như thế nào?

 

J: Một loại đá. Đá, bụi cũng vậy. Và không có cỏ, cũng không có bất cứ thứ gì giống như thực vật. Ít nhất thì tôi đang ở đâu vào lúc này. Nó cũng có màu xám và kim loại. Dường như có những kiểu tòa nhà nào đó trên bề mặt hành tinh. Ở đằng xa, nhưng tôi có thể đi bộ tới đó nếu tôi muốn.

 

D: Các tòa nhà trông như thế nào?

 

J: Không đối xứng. Giống như một nửa mái nhà. Bà biết đấy, nếu ta lấy một ngôi nhà, một mái nhà rất dốc, và cắt đi một nửa, thì ta sẽ có được kiểu xây dựng như thế. Nó có mặt trước rất thẳng và với các cửa sổ nhỏ, nếu đó là cửa sổ. Chúng có thể là lỗ khí hoặc thứ gì đó, tôi không biết.

 

D: Tất cả các tòa nhà có giống nhau không?

 

J: Tôi chỉ có thể nhìn thấy một vài cái vào lúc này, và những cái này trông như vậy. Còn lại là đá, và núi, núi nhỏ.

 

D: Ở phía xa?

 

J: Vâng, và chỗ tôi đang đứng nữa.

 

D: Nó có sáng không?

 

J: Không, không sáng.

 

D: Tôi đang tự hỏi liệu có Mặt Trời không.

 

J: Không, tôi không thể nhìn thấy một Mặt Trời. Bóng tối nhiều hơn. Ta có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng nó không sáng.

 

Sau đó tôi yêu cầu cô ấy nhìn xuống chân để tôi có thể tìm hiểu xem cô ấy trông như thế nào. Cô ấy thở hổn hển, và dường như hoàn toàn bất ngờ trước những gì cô ấy nhìn thấy. Hoàn toàn bất ngờ với cô ấy.

 

J: Thật là rắc rối khi nói, nhưng tôi đoán tôi sẽ phải nói ra. Chúng bằng kim loại. Chúng là những thứ khủng khiếp như ... nếu bà tưởng tượng vó ngựa, nhưng nhọn và rất kỹ thuật. Đó là đôi chân của tôi. (Điều này khiến cô ấy rất khó chịu.)

 

Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng tôi đã học cách quen với bất cứ điều gì đối tượng nhìn thấy, và cố gắng nghĩ ra các câu hỏi, bất kể tình huống kỳ lạ như thế nào. Luôn có lý do để tiềm thức lựa chọn cuộc sống mà họ đi vào.

 

D: Thật là kỳ lạ, như thể chúng được làm từ một loại kim loại nào đó?

 

J: Vâng. Cảm giác như bản thân tôi giống như kim loại vậy. Và đôi bàn tay cũng giống như vậy ... chúng giống như móng vuốt, nhưng chỉ có hai ngón. Bà biết đấy, giống như bàn chân. Nó giống như hai thứ nhọn như móng guốc. Và bàn tay cũng tương tự như vậy.

 

D: Thay vì có ngón tay hoặc chữ số hoặc bất cứ thứ gì tương tự?

 

J: Vâng. Không cảm thấy như con người chút nào. Tôi cảm thấy kỳ quặc.

 

D: Cô có biết khuôn mặt của cô trông như thế nào không? (Tạm dừng) Tôi hình dung là cô không thể nhìn thấy chính mình, phải không?

 

J: Tôi muốn đến hồ và soi mình trong nước.

 

D: Có một cái hồ gần đó không?

 

J: Vâng, tôi có thể đi đến đó. (Tạm dừng) Tôi bước đi một cách buồn cười như thể, gần như là một cái máy. Khác với tôi bây giờ trong cơ thể của tôi trong cuộc sống này. Tôi có thể thấy cánh tay của mình cũng hơi buồn cười, điều này khẳng định sự sốc của tôi. Thực ra nó giống như một thứ kim loại, toàn bộ. Và tôi đi bộ đến hồ, và tôi thực hiện những chuyển động không được trơn tru. Tôi loạng choạng ở đó và tôi nhìn xuống nước.

 

D: Chuyển động kiểu cứng?

 

J: Cứng rắn, vâng, và tôi cảm thấy mình giống như một con rô bốt khi đi bộ. Chỉ cần di chuyển từng bên về phía trước và bên kia về phía trước. Thực ra không thanh lịch cho lắm. Mặc dù cơ thể không quá xấu, nhưng tôi sẽ nhìn khuôn mặt của mình trong một phút.

 

Tôi đã hướng dẫn rằng cô ấy sẽ không cần phải nhìn bản thân mình, bất kể điều đó có thể bất thường đến mức nào.

 

J: Tôi có thứ gì đó giống như đôi mắt, và chúng trông giống như đôi mắt, nhưng ... cách chúng ở trên khuôn mặt của tôi, giống như một hình tam giác hơn. Chúng đang xếp thành hình tam giác.

 

D: Thay vì một hình bầu dục?

 

J: Vâng. Đường thẳng nằm ở phía trên và một điểm ở phía dưới. Đôi mắt khá đẹp, thật nhẹ nhõm. Chúng thật kỳ lạ, đôi mắt đen, và chúng có vẻ giống như thạch. Nhưng phần còn lại của khuôn mặt là kim loại.

 

D: Cô có miệng hay mũi không?

 

J: Có, tôi có một số kiểu miệng, nhưng giống như một sự mở ra hơn. Giống như một vật nhỏ tròn. Và cái mũi ... Tôi không chắc về cái mũi. Có các loại khe. Rất lạ.

 

D: Cô có thể hiểu được bên trong cô trông như thế nào không?

 

J: Có rất nhiều máy móc đang hoạt động bên trong. Máy móc.

 

D: Tôi đã tự hỏi liệu cô có nội tạng như con người không.

 

J: Vâng, dường như tôi có những thứ bên trong tôi. Tôi không biết chúng là nội tạng hay là gì. Rất nhiều máy móc. Trên thực tế, dường như có nhiều máy móc hơn bất cứ thứ gì khác. Không biết mình có bị ra máu hay không nữa. Tôi ... hơi xám, hơi đen ... một loại kim loại màu xám đen.

 

D: Giống như màu sắc của cả hành tinh, phải không? Màu xám đen?

 

J: Vâng. Mặc dù có những biến thể trên hành tinh. Khi đến gần hơn sẽ có màu trắng, đá trắng và đá xám đậm hơn. Và các tòa nhà rất tối.

 

Chúng có màu xám bóng. Bà gọi thứ kim loại có màu đen và xám là gì? Ngôi nhà sáng bóng, phản chiếu. Giống như những thứ ta có trên Trái đất, không giống như bạc, mà là màu tối.

 

D: Nhôm có màu sáng, không bị tối. Nhưng không có cây cỏ hay bất cứ thứ gì?

 

J: Không, không có cây hay cỏ, không.

 

D: Cô có nghĩ rằng cô sống ở đó, trong thành phố, nơi có những tòa nhà đó không?

 

J: Ừ, tôi thuộc về nơi đó theo một cách nào đó. Đó là nơi tôi đã được tạo ra. 

 

D: Cô có muốn đi đến để xem gần hơn không?

 

J: Hmm, một khoảng cách khá xa.

 

D: Cô không cần phải đi bộ. Cô có thể di chuyển rất nhanh chóng.

 

J: Vâng, tôi có thể đến đó. Đó là một thành phố khổng lồ của những ngôi nhà.

 

D: Lớn hơn cô nghĩ?

 

J: Không, đó là một nơi khác. Cái mà tôi đã thấy một hoặc hai cái, chỉ có vậy thôi. Nhưng tôi đã chuyển đến một nơi khác, nơi tôi đã được tạo ra. Tất cả các loại hình dạng của ngôi nhà, tất cả đều rất bóng và xám và tối. Và chúng ta có thể đi bên dưới. Chúng ta có thể đi vào hành tinh. Có rất nhiều thứ ở dưới bề mặt. Điều chính đang xảy ra một cách bí mật. Nó ở bên dưới.

 

D: Đó có phải là nơi mà cô quen thuộc nhất không?

 

J: Đó là nơi tạo ra tôi. Đó là nơi tôi đã được tạo ra.

 

D: Cô đi xuống đó bằng cách nào?

 

J: Tôi chỉ biết làm sao để đi xuống. Có những chỗ hở, nhưng cứ đi qua. Không giống như những cánh cửa. Chỉ vì muốn đi qua và ta đã đi qua được. Và đại loại - ta không có trôi xuống - mà lướt xuống. Có nhiều con đường, và ta chỉ cần đi xuống như thể có một hệ thống ống hiện đại, nơi chỉ cần đẩy qua không khí hoặc một cái gì đó trong ống.

 

D: Giống lối đi hay vỉa hè?

 

J: Vâng, nhưng ta không thực sự đi bộ. Ta rơi vào nó. Ta quyết định nơi muốn đến và đó là nơi thúc đẩy ta đi.

 

D: Và cô nói rằng cô đã được tạo ra ở dưới đó?

 

J: Vâng. Có rất nhiều lửa. Và có những cái bàn nơi họ làm mọi thứ.

 

D: Lửa? Ý cô là để hàn hay máy móc hay ....?

 

J: Vâng, có thể là hàn. Có những lò lửa nơi họ xử lý kim loại. Và tạo ra hình dạng. Và có những nơi khác trong phòng khác, nơi họ làm nội thất.

 

D: Các bộ phận khác nhau và mọi thứ?

 

J: Vâng, bộ phận bên trong. Tất cả đều hoạt động cùng nhau.

 

D: Cô có thể nhìn thấy những người đang làm ra những chiếc máy này không?

 

J: Có. Họ có nhiều thịt hơn ở mặt. Và phần còn lại, tôi không thể nhìn thấy vì họ mặc một loại quần áo bảo hộ bằng nhựa dẻo. Họ mặc quần áo này trên khắp cơ thể.

 

D: Có phải là do nơi họ làm việc?

 

J: Vâng, nó phải rất sạch sẽ.

 

D: Họ trông như thế nào?

 

J: (Cô ấy dường như đang nghiên cứu) Không giống như tôi. Họ có khuôn mặt mềm mại hơn và khá nhợt nhạt. Họ trông khá giống con người, những gì chúng tôi gọi là "con người". Nhạt và hơi hồng. Họ có lông mày, mà tôi thì không.

 

D: Họ có tóc không?

 

J: Họ có tóc, vâng, và họ có một mái tóc cực chất. Rất sáng vàng hoặc đen hoàn toàn. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ màu nào khác. Khá ngắn. Nó khá bóng bẩy, được cắt lát trở lại. Tôi có thể nhìn thấy những người đàn ông, và họ khá đẹp trai.

 

D: Cô có thấy phụ nữ nào không hay tất cả là đàn ông?

 

J: Không, tôi không thể nhìn thấy bất kỳ phụ nữ nào vào lúc này.

 

D: Và những người đàn ông này đang chế tạo những chiếc máy này?

 

J: Vâng, họ đang tạo ra chúng tôi.

 

D: Cô có thấy những người khác giống cô không?

 

J: Không. Tôi chỉ nhìn thấy một nửa. Ý tôi là, các phần của quá trình đó.

 

D: Vậy chúng đang trong quá trình được tạo ra. Tại sao họ lại tạo ra những người ... những thứ giống như cô? Tôi không biết mình có nên gọi cô là một người hay không. Tại sao họ tạo ra cô?

 

J: Họ muốn thử nghiệm và xem liệu họ có thể làm được không. Họ cũng sử dụng chúng tôi cho những việc mà họ không muốn làm. Hoặc họ không thể làm, bởi vì nó quá nguy hiểm hoặc một cái gì đó.

 

D: Giống như người hầu hay công nhân?

 

J: Ừ, giống công nhân hơn. Những người lao động phải làm một công việc nhất định.

 

D: Có vẻ như họ đã thử nghiệm một thời gian, bởi vì nó hoạt động rất tốt, phải không?

 

J: Vâng. Có một không gian lớn. Và họ đang tạo ra những cái mới. Tôi không biết tại sao. Tôi cho rằng chúng tôi sẽ kiệt sức sau một thời gian. Chúng tôi không thể tiếp tục làm việc mãi mãi, vì vậy họ cần phải tạo ra những cái mới. Nó thật lạ.

 

D: Nhưng có phải tất cả đều là máy móc không?

 

J: Tất cả đều là máy móc. Có một cái gì đó giống như một linh hồn. Đó là điều rất lạ, bởi vì tôi cũng có cảm xúc. Tôi không chỉ là một cái máy, bà biết đấy.

 

D: Họ có thể đưa linh hồn vào những cỗ máy này không?

 

J: Tôi nghĩ họ đã đưa một phần của họ vào đó.

 

D: Ý cô là gì?

 

J: Họ chia linh hồn của họ ra. Cấp cho chúng tôi một phần của họ. Vì vậy, chúng tôi không phải là họ, nhưng chúng tôi đang hoạt động theo cách của họ.

 

D: Nếu không cô sẽ giống như một người máy, một cỗ máy?

 

J: Vâng. Họ muốn chúng tôi làm những điều đúng đắn. Hoặc dựa vào cảm xúc của chúng tôi cũng như nhiệm vụ chúng tôi phải làm. Chúng tôi sẽ không đủ tinh vi để làm điều đó nếu chúng tôi không có mảnh ghép đó. Chúng tôi chỉ được lập trình. Nhưng, cũng được trang bị rất tốt cho nhiệm vụ với cơ thể bằng kim loại, chúng tôi cũng cần phải làm những việc mà chúng tôi cần linh hồn bằng cách nào đó. Và đó là lý do tại sao họ cung cấp cho chúng tôi một chút của họ, bởi vì đó là cách duy nhất họ ... Ý tôi là họ không tạo ra linh hồn. Họ không có khả năng đó. Có thể Chúa làm điều đó hoặc ai đó. Nhưng họ không có linh hồn để cho chúng tôi. Họ chỉ có thể làm điều đó bằng cách hy sinh một chút của họ. Và đó là những gì họ đưa vào chúng tôi.

 

Đây là phần tôi khó hiểu. Nếu cô ấy đến một kiếp sống mà cô ấy là một người máy, một cỗ máy, một người máy, làm sao cô ấy có thể giao tiếp với tôi? Làm sao cô ấy có thể có cảm xúc? Một tác phẩm máy móc sẽ không có một linh hồn được gán cho nó, và một linh hồn thường không chọn nhập vào nó. Đây là một ý tưởng hoàn toàn mới, ai đó có thể trao cho một cỗ máy một phần linh hồn của chính họ để nó có thể hoạt động hiệu quả hơn trong thế giới xa lạ này.

 

D: Cô có thấy nó được thực hiện như thế nào không?

 

J: Tôi có thể thấy họ làm một buổi lễ. Họ tập hợp lại với nhau và họ "nhổ" nó ra, và đưa vào máy khi hoàn thành.

 

D: Ý cô là gì khi "nhổ nó ra"?

 

J: Dường như họ quyết định rằng họ muốn cho một chút, và họ nhổ nó ra từ miệng họ và đưa vào người máy.

 

D: Nó trông như thế nào khi họ nhổ nó ra?

 

J: (Tạm dừng) Tôi thực sự không thể nhìn thấy nó. Họ đưa trực tiếp vào máy.

 

D: Ý cô là nó vô hình?

 

J: Vâng. Hoặc như khi ta thở ra thì ta không thực sự nhìn thấy gì trừ khi trời lạnh. Đại loại vậy.

 

D: Cái này ... kích hoạt nó?

 

J: Nó cứ để nó đến đó. Và đó là những gì mang lại cảm giác cho cái máy. Nếu không có, nó sẽ chỉ là một cỗ máy và họ sẽ phải cài vào các chip máy tính hoặc nhiều thứ để làm cho nó thực hiện các nhiệm vụ rất tốn kém. Nhưng họ muốn nhiều hơn thế.

 

D: Nó có mang theo bất cứ thứ gì của họ khi họ cho đi một mảnh của mình không?

 

J: Vâng, nó lấy đi mảnh ghép của chính họ. Họ phải bằng lòng với ít hơn. Họ phải từ bỏ một chút sức mạnh của mình để làm cho những điều họ muốn xảy ra. Nếu không thì họ sẽ không thể làm được.

 

D: Cô có nghĩ rằng sẽ có cách nào khác để họ có thể kích hoạt máy không?

 

J: Không, không thể, không. Chúng cần một linh hồn.

 

D: Nhiều khi mọi thứ được kích hoạt bởi tâm trí.

 

J: Ồ, không, không phải như vậy. Họ không có sức mạnh này của tâm trí. Họ chưa có điều đó.

 

D: Nhưng họ có thể đưa một chút vào trong các cỗ máy, chia nó ra để kích hoạt các cỗ máy.

 

J: Vâng. Đó là những gì họ có thể làm. Ý tôi là, cỗ máy vẫn sẽ hoạt động chỉ cần có điện hoặc thứ gì đó để kích thích các bộ phận và mọi thứ. Bởi vì nó được lập trình, nó sẽ hoạt động. Nhưng nó sẽ không hoạt động theo cách phức tạp này. Vì vậy, họ quyết định sẽ hy sinh một chút, và bỏ ra mười hoặc hai mươi phần trăm. Và họ vẫn còn giữ được phần linh hồn của mình, tôi nghĩ họ nghĩ là đã khá đủ. Vì vậy, họ cung cấp cho máy một chút để nó có thể hoạt động phù hợp hơn.

 

D: Máy móc có tự suy nghĩ và có trí tuệ không?

 

J: Máy móc có sức mạnh tư duy, vâng. Nhưng tất nhiên nó được lập trình. Nó suy nghĩ bởi vì nó đã được lập trình. Họ đã tạo ra tất cả những điều đó.

 

D: Nó không thể tự biến mất như một cá nhân?

 

J: Không, không. Chỉ khi có chút linh hồn, nó mới có thể phản ứng theo một cách khác. Đó là sự khác biệt. Nó vẫn sẽ chỉ làm những gì nó phải làm, nhưng nó có nhiều cách phản ứng hơn.

 

D: Vậy nó không giống như một sinh vật hoàn chỉnh có thể tự hoạt động và suy nghĩ như một con người? (Không, không.) Nhưng nó có nhiều khả năng hơn một cỗ máy.

 

J: Vâng, đúng vậy.

 

D: Tôi đoán là có tính cách hơn. (Có) Chà, như một cái máy, nó có thể nói chuyện không? Cô có thể giao tiếp với họ không?

 

J: Không. Chúng ta có thể nói chuyện, vâng. Nghe không hay lắm. Nó giống như ngôn ngữ, nhưng nó không hay.

 

D: Đó có phải là cách họ giao tiếp?

 

J: Không, họ có giọng hay, nhưng chúng tôi chỉ có giọng máy.

 

D: Vì vậy, họ giao tiếp bằng lời nói, bằng từ ngữ.

 

J: Vâng, họ có thể. Họ cung cấp cho chúng tôi các mệnh lệnh bằng lời nói, cũng như với máy móc bên trong. Họ không thể nghĩ đơn giản, chúng tôi làm được. Họ phải nói với chúng tôi.

 

D: Và cô có thể giao tiếp với họ.

 

J: Tất cả những gì chúng tôi nói là "có" hoặc "đã hiểu" hoặc gì đó.

 

D: Vì vậy, mặc dù cô có một lượng trí tuệ nhất định, cô không thể giao tiếp như một con người có tư duy.

 

J: Chúng tôi không nên làm vậy. Chúng tôi có thể, nhưng chúng tôi không nên. Chúng tôi được lập trình để hiểu nhiệm vụ và nói "đã hiểu", và thực hiện nó.

 

D: Chà, cá nhân mà đã cho cô một phần linh hồn của họ, có cảm thấy bất kỳ sự thu hút hoặc kết nối nào đối với cô không?

 

J: Tôi nghĩ mối liên hệ duy nhất mà chúng tôi có là tôi biết đó là ai. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt.

 

D: Tôi đang nghĩ nếu họ cho coo một phần của chính họ, họ có thể cảm thấy được kết nối với cô theo một cách nào đó.

 

J: Có thể, nhưng tôi không biết điều đó. Tôi không thể cảm thấy điều đó. Tôi biết đó là ai, và có lẽ tôi cảm thấy điều gì đó cho họ, hoặc với họ hoặc .... tôi không thể nói.

 

D: Chà, đó là một cách tồn tại khác, phải không?

 

J: Vâng, đó là một cách tồn tại kỳ lạ.

 

D: Cô có phải tiêu thụ gì không? Tôi đang nghĩ đến thực phẩm. Làm thế nào để cô tồn tại? Là một cỗ máy, tôi nghĩ đó có lẽ là một câu hỏi kỳ lạ.

 

J: Chúng tôi thực sự không ăn gì cả. Ngoài ra chúng tôi không đi vệ sinh. Chúng tôi nhận được một cái gì đó giống như một chất, như dầu, nhưng đó chỉ dành cho phần máy móc. Chúng tôi không nhận được gì cho linh hồn.

 

D: Làm thế nào để họ đưa dầu vào cô?

 

J: Họ chỉ đặt nó ở nơi cần thiết, cần gạt nhỏ và cái lỗ ở nơi tôi cần dầu thường xuyên. Bà biết đấy, nó giống như một chiếc xe hơi hoặc một cái gì đó.

 

D: Nhưng ít nhất họ không muốn chỉ có máy móc. Họ muốn máy móc có cá tính hơn. (Đúng) Nhưng như cô đã nói, nó sẽ hao mòn. Và đó là lý do tại sao họ phải tiếp tục kiếm thêm?

 

J: Vâng, họ thực sự muốn khám phá mọi thứ, và họ cần nhiều công nhân. Bởi vì họ sẽ đi đâu, họ không biết môi trường và mọi việc ở đó sẽ như thế nào. Và chúng tôi phải ổn định dưới sức nhiệt. Bởi vì nếu chúng tôi phải đến một hành tinh khác, nơi rất nóng, chúng tôi phải tồn tại được và không bị khô. Vì vậy, dầu này là loại chống nhiệt. Và bàn tay của chúng tôi thực sự là loại chống nhiệt. Tôi nhận ra bây giờ bàn chân cũng được chống nóng. Tất cả mọi thứ đều chống nhiệt.

 

D: Tôi nghĩ kim loại sẽ dẫn nhiệt, nhưng tôi đoán nó là một loại khác.

 

J: Nó là một loại khác. Chúng ta không có vật liệu này trên Trái đất. Chỉ là nhìn từ bên ngoài thì nó giống như thứ gì đó chúng ta có ở đây.

 

D: Vì vậy, họ đưa cô đi khám phá các hành tinh khác.

 

J: Đúng vậy, họ cử chúng tôi đi làm nhiệm vụ, vì vậy chúng tôi có thể xem hành tinh nào có lợi cho bất kỳ mục đích nào.

 

D: Khi họ đưa cô đến đó, họ đưa cô vào bằng gì?

 

J: Chúng tôi du hành bằng những thứ tròn trịa. Và chúng đặt ở điểm đến. Chúng tôi biết họ dùng một thẻ nhỏ, và đưa vào, và đó là đích đến. Và nó đưa chúng tôi đến đó.

 

D: Họ có đi với cô không?

 

J: Không, không. Họ sẽ không bao giờ đi với chúng tôi. Không không. Chúng tôi phải làm điều đó. Bởi vì họ có một làn da, trắng hồng. Da của họ sẽ không có được bất kỳ sự bảo vệ nào khỏi ánh sáng, đó là ánh sáng rất mạnh ở nơi chúng tôi đang đến. Đó là lý do tại sao chúng tôi có đôi mắt đen. Chúng tôi cũng có kính râm đặc biệt. Đó là những chiếc kính râm ... (bối rối, khó diễn tả) ... bà nói thế nào nhỉ? Giống như một thứ mỏng, dẻo. Nhưng nó có một số lỗ nhỏ nên chỉ có một lượng ánh sáng nhất định lọt qua. Và tất cả phần còn lại là bóng tối. Đó là cách chúng tôi tự bảo vệ mình.

 

D: Đó có phải là một bộ phận của mắt cô không?

 

J: Không, giống như một thứ gì đó bổ sung mà chúng tôi đặt lên trên đầu. Chúng tôi đặt nó lên mắt, gần như là kính râm.

 

D: Khi cô đến những nơi này, chúng cũng có thể rất lạnh, phải không?

 

J: Có thể, có.

 

D: Cô có thể hoạt động trong mọi loại nhiệt độ, bất kỳ loại môi trường nào?

 

J: Có, nhưng chúng tôi đặc biệt được sử dụng cho những nơi nóng.

 

D: Chà, hãy xem, cô được gửi đến một trong những nơi này. Cô nói họ đưa thẻ vào máy?

 

J: Vâng. Và chúng tôi được đưa vào đó và cái tàu được đóng lại, nó sẽ đi đến nơi mà chúng tôi phải đến. Và con tàu cũng phải được chống nhiệt, thậm chí còn hơn chúng tôi. Bởi vì nếu không nó sẽ không thể mang chúng tôi về lại.

 

D: Chúng phải đưa cô trở lại cùng với thông tin?

 

J: Đúng vậy. Chúng tôi có một hệ thống đăng ký thông tin tự động. Thông qua mắt.

 

D: Thứ đó có ghi lại thông tin theo một cách nào đó, như dữ liệu hay gì đó không? (Vâng.) Cô làm gì khi đến nơi đó?

 

J: Nó hạ cánh ở đó. Chúng tôi đi qua cái nóng. Và đi xung quanh trong cái nóng, và xem có những gì bên dưới. Và nếu có người, hay không, ở đó có gì.

 

D: Ý cô là giống như một rào cản nhiệt? (Vâng, vâng.) Và cô hạ cánh ở đó để xem có sự sống không?

 

J: Và nếu có sự sống, thì là loại nào. Để họ có thể được chuẩn bị trong trường hợp họ phải đi qua vùng nhiệt. Để họ có thể chiếm hữu hành tinh hoặc khám phá nó. Và nếu không, tốt hơn là họ không nên làm điều đó. Vì vậy, họ nhận được loại thông tin này.

 

D: Để xem đó có phải là nơi họ có thể đến và sống được.

 

J: Vâng. Và đó là lý do tại sao chúng tôi cũng cần linh hồn, bởi vì chúng tôi cũng có thể cảm thấy sống ở dễ chịu hay không, hay con người tốt hay xấu.

 

D: Một chiếc máy sẽ không thể làm được điều đó. (Không) Một chiếc máy có thể ghi lại thông tin, nhưng nó không thể cung cấp cho họ những thứ họ cần biết.

 

J: Vâng. Nhưng cũng có một nhược điểm về nó. Bởi vì chúng tôi có linh hồn - không sao, có thể chỉ là mười hoặc hai mươi phần trăm - nhưng chúng tôi có linh hồn. Có nghĩa là chúng tôi có tất cả các cảm xúc. Có nghĩa là chúng tôi cảm thấy mọi thứ giống như sự hấp dẫn giữa nhau.

 

D: Ý cô là giữa những cái máy?

 

J: Vâng. Và thậm chí có thể với những sinh vật khác từ hành tinh khác. Có thể có những cái khác đủ tương tự để tạo ra sự hấp dẫn. Và tất nhiên, chúng tôi không được phép sống hay cảm thấy điều đó. Chúng tôi không có bất kỳ cơ quan sinh sản nào. Họ đã chặn điều đó. Họ đã làm rachúng tôi, nhưng chúng tôi cảm nhận được tất cả các cảm giác. Điều đó rất kỳ lạ.

 

D: Đó là một trong những bất lợi?

 

J: Vâng, bởi vì chúng tôi khốn khổ với điều đó. Và đối với họ, đó là điều họ không hiểu. Họ phải đối phó với nó khi chúng tôi trở lại. Và chúng tôi không muốn làm nhiệm vụ của mình, bởi vì chúng tôi đã gặp ai đó. Nó rất khó.

 

D: Bởi vì phần đó của linh hồn có một sự hấp dẫn, một cảm giác.

 

J: (Buồn buồn) Họ thực sự rất tàn nhẫn với chúng tôi, bởi vì họ chứng minh cho chúng tôi thấy rằng không có hy vọng. Và họ làm những điều với cơ thể chúng tôi, những điều buồn cười. Bởi vì chúng tôi nghĩ rằng có thể có cơ hội nếu họ cho chúng tôi thêm thứ gì đó bên trong. Nếu họ tạo ra một thứ phù hợp, chúng tôi thực sự có thể làm điều này. Chúng tôi có thể có những kết nối như họ có. Chúng tôi có thể yêu nhau, có một gia đình và mọi thứ, nhưng họ không chuẩn bị để làm điều đó. Ngược lại, họ cười. Họ làm mọi thứ với tôi. Bà biết đấy, họ cho một thứ gì đó vào, như một cái tua vít, và họ nói, "Nhìn này, không có gì trong đó cả. Thật nực cười. Nó chỉ là kim loại. Nó không có gì cả. Không thể có bất kỳ cảm giác nào." Nhưng nó giống như một cơn đau ảo. Chúng tôi có nó, bởi vì chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi có một cái gì đó ở đó, bởi vì phần linh hồn nghĩ vậy. Họ có thể không hoàn toàn nhận ra nó phải như thế nào. Và họ nghĩ, "Ồ, chúng chỉ là những cỗ máy." Nhưng chúng tôi không phải. Chúng tôi có tất cả các nhu cầu. Có thể nó chỉ ở một mức độ nhỏ, một mức độ thấp hơn, nhưng theo cách riêng của chúng tôi, chúng tôi có những nhu cầu này. Và họ không cho phép chúng tôi sống với nó.

 

D: Vậy họ đã không nhận ra rằng họ cũng đang khiến cô đau khổ khi cho cô những cảm giác này.

 

J: Tôi nghĩ họ không biết.

 

D: Nhưng như cô đã nói, họ vẫn đang thử nghiệm.

 

J: Đó là sự thật, họ đang thử nghiệm và họ không thực sự nhận ra điều gì có thể xảy ra.

 

Điều này khiến tôi liên tưởng đến những bộ phim và chương trình truyền hình gần đây. Trong "Bicentennial Man", Robin Williams là một người máy đã tiến hóa đến mức anh ta không thể phân biệt được với con người, với tất cả cảm xúc và cảm giácc. Cũng trong một tập phim "Star Trek, Next Generation" khi Data được tháo rời và phải chứng minh rằng anh ta thực sự gần như là con người. Trong cả hai trường hợp, con người "bình thường" không thể tin rằng máy móc có thể phát triển khả năng cảm nhận và trải nghiệm cảm xúc, đồng thời thể hiện những đặc điểm mà chúng ta phân loại là thuộc về loài người.

 

D: Khi cô đi đến những nơi này, cô thu thập thông tin chỉ bằng cách quan sát mọi thứ?

 

J: Vâng. Và về cơ bản chỉ bằng cách đi đến đó. Bằng cách đứng đó - đo nhiệt độ, và xem độ dày đặc xung quanh hành tinh này. Và bên dưới lạnh hay ấm như thế nào, có dân cư hay không. Và nếu có dân cư, giống như tôi sẽ chụp một bức ảnh qua mắt. Chỉ cần nhìn, chúng sẽ đưa thông tin vào. Và họ có thể lấy thông tin đó ra ở đầu bên kia và tái tạo dữ liệu.

 

D: Còn con người, những sinh vật sống trên các hành tinh này thì sao? Họ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cô?

 

J: Ồ, chúng tôi thực sự phải cố gắng để không bị nhìn thấy, bởi vì họ khá sốc khi nhìn thấy chúng tôi.

 

D: Đó là những gì tôi đã nghĩ. Cô sẽ không giống họ.

 

J: Ồ, không hề. Họ sẽ kinh hoàng. Chúng tôi chỉ có thể làm điều đó khi họ ... như trong trạng thái xuất thần. Đôi khi chúng tôi phải làm gì đó để khiến họ không biết rằng chúng tôi đang ở đó. Loại bỏ phần ý thức của tâm trí có ý thức - sau đó chúng tôi chụp ảnh và biến mất. Và họ thư giãn và bình thường trở lại. Họ không nhớ.

 

D: Có lẽ đó là lý do tại sao cô phải có phần con người nhỏ bé đó, bởi vì một cỗ máy sẽ không biết cách làm những điều này.

 

J: Không, cỗ máy sẽ không nhạy cảm khi nhận ra người kia đang tập trung, hoặc đang ngủ, hoặc đang mơ, hoặc bất cứ điều gì họ đang làm.

 

D: Và nếu nó bị nhìn thấy, nó sẽ không biết cách trốn.

 

J: Không. Nó sẽ không hiểu gì về cú sốc mà nó gây ra. Trong khi chúng tôi có thể biết, chúng tôi có thể thấy rằng có nhiều loại người khác nhau và họ phản ứng. Và chúng tôi thích con người máy móc hơn. Ý tôi là, tôi muốn yêu một người máy hơn là yêu một ai khác. Nó rất khó.

 

Mô tả này về mục đích và nhiệm vụ của các robot nghe rất giống với những sinh vật nhỏ bé màu xám được thấy trong các trường hợp UFO. Trong The Custodians, tôi được biết rằng những sinh vật nhỏ bé này đã được tạo ra để thực hiện các nhiệm vụ và đi vào môi trường vật chất có thể gây hại cho các sinh vật trên con tàu lớn hơn. Khi tôi gợi ý rằng chúng nghe giống như rô bốt, tôi được biết rằng chúng không phải là máy móc, mà là những sinh vật được tạo ra về mặt sinh học được sử dụng nghiêm ngặt như công nhân. Họ dường như cũng có một mức độ thông minh nhất định, trong đó họ có thể làm các nhiệm vụ, nhưng dường như không được để liên quan đến cảm xúc. Chính thái độ lạnh lùng này khiến những con người từng tiếp xúc với chúng sợ hãi. Tôi cố gắng giải thích trong liệu pháp của mình rằng điều này là do họ không phải là một thực thể đang hoạt động, suy nghĩ đầy đủ. Họ có thể là một phiên bản cập nhật hơn của công nhân robot cơ khí? Có thể nào công nghệ khoa học đã tiến bộ từ máy móc sang công nghệ sinh học theo thời gian? Chúng cũng có thể được kích hoạt bởi một tia sáng từ người tạo ra chúng? Tôi không nói những thứ này được tạo ra bởi cùng một chủng tộc sinh vật, nhưng mục đích của chúng rất giống nhau.

 

D: Chà, cô có cảm thấy hạnh phúc hay vui vẻ với công việc của mình? Cô có những cảm xúc như vậy không?

 

J: Tôi có cảm giác về nhiệm vụ. Tôi không thực sự có niềm vui với công việc. Tôi đang làm vì tôi phải làm.

 

D: Cô được lập trình để làm điều đó.

 

J: Vâng, và đó là những gì tôi phải làm, điều đó đúng. Tôi cảm thấy đúng khi làm điều đó, nhưng nó không phải là thứ mang lại cho tôi bất cứ điều gì cụ thể.

 

D: Vậy cô không thể nói rằng cô thích công việc của mình. Cô chỉ đang làm điều đó.

 

J: Vâng. Tôi cũng không thích nó. Tôi chỉ cần làm thôi.

 

D: Vậy cô sẽ làm gì mỗi khi khám phá xong hành tinh?

 

J: Chúng tôi quay về, và họ lấy thông tin ra. Và đôi khi họ cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút, và tra dầu cho chúng tôi và các thứ. Đôi khi chúng tôi ngay lập tức quay trở lại một nơi khác.

 

D: Bởi vì cô không cảm thấy mệt mỏi như họ.

 

J: Không, chúng tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi bên trong, nếu đó là những gì bà nói. Nhưng dù sao họ cũng không biết.

 

D: Dù sao thì cô cũng không cần phải giao tiếp và nói với họ về cảm xúc của mình.

 

J: Vâng, chúng tôi có thể, nhưng chúng tôi không nên làm vậy. Họ tạo ra niềm vui nếu chúng tôi nói rằng chúng tôi muốn như vậy. Họ cười, vì chúng tôi chỉ là con người khoảng mười phần trăm. Bà biết nếu bà muốn nói điều đó, và chúng tôi không nên làm vậy. Họ không nhận ra những gì họ đã cho chúng tôi. Đó là một thứ rộng lớn hơn nhiều, một món quà hay bất cứ thứ gì họ nhận ra.

 

D: Tôi tự hỏi liệu họ có biết nó có tạo ra sự khác biệt hay không.

 

J: Không, vì họ sẽ muốn kiểm soát chúng tôi. Họ tạo ra chúng tôi chỉ vì những gì họ muốn.

 

D: Tôi nghĩ nó có thể tạo ra sự khác biệt nếu họ thực sự biết.

 

J: Điều duy nhất tôi nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra là, thay vì chọc ngoáy vào phần dưới của cơ thể tôi, họ sẽ chỉ đơn giản là lấp nó lại bằng một loại thứ kim loại không thể xuyên thủng. Và họ sẽ lại cười và nói, "Nhìn này, nó ở trong đó. Đó là những gì bạn có. Bạn không có gì cả."

 

D: Tôi nghĩ vì họ không thể thực sự biết cô đang cảm thấy gì, đó có thể là một trong những lý do khiến họ không thể làm gì với điều đó.

 

J: Không, họ không muốn. Bất cứ khi nào chúng tôi nói điều gì đó, bất cứ điều gì đó, nếu nó không liên quan đến nhiệm vụ, họ chỉ cười.

 

D: Cô đã nói nếu một cơ thể bị mòn, họ phải tạo ra cái khác. Điều gì xảy ra với phần con người đó? Nó có được chuyển sang cái mới không?

 

J: Tôi nghĩ vậy. Nó được chuyển vào cái khác.

 

D: Vậy họ không cần phải làm lại phần con người?

 

J: Không, mọi người chỉ đóng góp phần hồn một lần.

 

D: Và sau đó bất cứ khi nào cơ thể rỉ sét hoặc hao mòn ...

 

J: Vâng, hoặc bất cứ điều gì đó. Họ chỉ chuyển nó vào một cái tiếp theo.

 

D: Làm thế nào họ có thể làm điều đó? Làm thế nào họ chuyển từ máy này sang máy khác?

 

J: (Thì thầm) Làm thế nào họ có thể làm điều đó? (Tạm dừng) Tôi nghĩ nó cũng giống như trong buổi lễ. Họ để nó bị hút bởi cái kia, bởi cái mới. Cái mới sẽ dường như hút nó từ cái cũ.

 

D: Vậy thì cái kia có lẽ được dùng cho các bộ phận, tôi đoán vậy.

 

J: Vâng, hoặc họ chỉ đưa nó vào lửa và tạo ra một cái gì đó mới từ nó.

 

D: Vậy phần này giống như một linh hồn ...

 

J: Được tái chế.

 

D: Chỉ đi từ máy này sang máy khác. Vậy họ chỉ phải làm điều đó một lần. Nhưng cô thực sự không có bất kỳ lựa chọn nào cho toàn bộ việc này? (Không) Thôi, hãy rời khỏi cảnh đó, và chuyển sang một ngày quan trọng, khi một điều gì đó đang xảy ra mà cô cho là quan trọng với cỗ máy này. Cô đang làm gì bây giờ? Cô thấy gì?

 

J: Tôi đang đi cùng ai đó. Với một người máy. Và chúng tôi thực sự muốn sống theo một cách khác. Và cô ấy thực sự còn hơn thế nữa - tôi phải nói thế nào nhỉ? - cô ấy khao khát điều này. Cô ấy đã giúp tôi hiểu ra hơn một chút. Cô ấy dường như có nhiều linh hồn hơn hay sao đó. Và cô ấy nói rằng chỉ như một cái máy là chưa đủ. Chúng tôi cũng có một chút khác. Và chúng tôi cũng muốn làm những điều khác, không chỉ đi vào vùng nhiệt và khám phá. Chúng tôi muốn có - bà có thể gọi nó như là - một cuộc sống riêng tư.

 

D: Làm sao cô biết đó là "cô ấy"? Cô có cảm thấy mình đang có một giới tính hay một giới tính?

 

J: Tôi cảm thấy mình là "anh ấy", bởi vì tôi có được linh hồn từ anh ấy. Và cô ấy đến từ một khu vực khác. Và cô ấy là cô ấy. Tôi biết điều đó. Tôi có thể cảm thấy điều đó. Tôi luôn có thể cảm thấy khi tôi đang làm việc là xung quanh mình có một anh ấy hoặc cô ấy.

 

D: Cô ấy đến từ một khu vực khác?

 

J: Vâng. Và cô ấy đang làm những công việc giống như tôi, nhưng có lẽ cô ấy có một chút linh hồn quá lớn hay gì đó. Cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, và cô ấy muốn chúng tôi trốn thoát hoặc làm điều gì đó khác.

 

D: Cô cảm thấy gì về nó? Có cách nào để trốn thoát không?

 

J: Tôi không biết. Tôi tin cô ấy. Tôi nghĩ có thể có nếu cô ấy nói điều đó.

 

D: Có nơi nào cô có thể đến không?

 

J: Cô ấy nghĩ rằng có rất nhiều nơi chúng tôi có thể đến, bởi vì họ sẽ không biết nếu chúng tôi đã đến một nơi khác. Giống như sau nhiệm vụ, trước khi họ cung cấp cho chúng tôi thông tin mới. Nếu chúng tôi lên kế hoạch cho nơi chúng tôi có thể đi, họ sẽ không biết.

 

D: Ý cô là ra đi trong một con tàu?

 

J: Không, chỉ trên hành tinh này. Nếu chúng tôi chỉ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng thay vào đó chúng tôi đi đến một nơi khác. Và chúng tôi không quay lại.

 

D: Họ sẽ không thể theo dõi cô bằng cách nào đó?

 

J: Tôi không biết. Có lẽ họ có.

 

D: Đó là kế hoạch của cô ấy?

 

J: Đó chỉ là một hy vọng. Nó chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi. Đó không phải là một kế hoạch thực sự được suy nghĩ thấu đáo, bởi vì đó là tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ ra.

 

D: Nhưng đó là một ý tưởng.

 

J: Đó là một ý tưởng hay, và nó rất đáng để thử, phải không?

 

D: Vâng. Đó có phải là điều cô ấy muốn làm sau nhiệm vụ tiếp theo?

 

J: Cô ấy không muốn làm điều đó một mình, bởi vì rõ ràng, lý do tại sao chúng tôi muốn làm điều đó là vì một chút riêng tư đó. Một kiểu trao đổi linh hồn. Và chúng tôi không có nhiều, nhưng chúng tôi nghĩ nó có thể phát triển khi chúng tôi sử dụng nó nhiều hơn hoặc thứ gì đó.

 

D: Vâng, và nếu cô ở một mình sẽ thấy cô đơn. Cô có thể cảm thấy cô đơn. Có đúng không?

 

J: Vâng, chúng tôi có thể cảm thấy điều đó. Và chúng tôi khao khát sự gần gũi khó tả, mà chúng tôi chưa từng trải qua.

 

D: Cô khao khát những người khác cùng loại với cô, vì vậy cô không thể chỉ một mình và tồn tại một mình. (Không, không.) Cô quyết định làm gì?

 

J: Tôi nghĩ những gì cô ấy nói nghe có vẻ rất lôi cuốn. Và tôi nghĩ nó sẽ rất đáng để thử. Và điều đó giúp cô có dũng khí để nói, "Có lẽ chúng ta nên thử nó sớm." Không sớm thì muộn. Vì vậy, chúng tôi quyết định tìm cách đi đến những nơi xa xôi này, nơi có một hang động hoặc một cái gì đó. Trên núi có một cái lỗ nhỏ, và có lẽ chúng tôi có thể trốn ở đó một lúc. Bởi vì tất cả những gì chúng tôi cần là dầu hoặc thứ gì đó tương tự, và nó không phải là vấn đề.

 

D: Vậy cô nghĩ rằng cô có thể làm điều đó và họ sẽ không biết sự khác biệt. (Vâng) Cô quyết định làm gì?

 

J: Chúng tôi quyết định làm điều đó sau nhiệm vụ tiếp theo. Khi cơ hội tiếp theo xuất hiện.

 

D: Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.

 

J: Cô ấy đã trở lại, và cô ấy đang ở trong một cái tàu con thoi khác, nhưng cô ấy đang trong cùng một nhiệm vụ. Thật là lạ, chuyện này chưa từng xảy ra. Tôi không biết chuyện xảy ra như thế nào. Có thể cô ấy đã đổi chỗ cho ai đó hoặc cái gì đó. Nhưng cô ấy đang trong cùng một nhiệm vụ. Và vâng, chúng tôi trốn thoát. Chúng tôi trốn thoát. Chúng tôi chỉ bỏ đi và đến nơi này. Nhưng tất nhiên chúng tôi không nhận ra rằng họ có nhiều cách để tìm thấy chúng tôi. Và tất nhiên họ tìm thấy chúng tôi vào sáng hôm sau. Họ tìm thấy chúng tôi rất nhanh chóng. Ngày hôm sau họ nhận ra rằng chúng tôi đã bỏ đi. Và họ dùng máy móc của họ để tìm thấy nơi chúng tôi đang ở. Họ tìm thấy chúng tôi nhanh hơn tôi nghĩ.

 

D: Sau đó điều gì đã xảy ra?

 

J: Trước hết, họ đã cười một cách khó chịu để chế giễu chúng tôi. Và sau đó họ chọc vào các phần dưới của cơ thể chúng tôi. Họ chọc phá nó, và pha trò hài hước về giới tính không tồn tại của chúng tôi, và nghĩ chúng tôi thật ngớ ngẩn như thế nào. Chúng tôi đã nghĩ mình thông minh đến mức nào, và thực sự rằng họ là bậc thầy. Một người thực sự khó chịu, như thể anh ta bị xúc phạm, vì những gì chúng tôi đã cho phép mình làm. (Thở dài) Và đó là người đã ra lệnh rằng phần dưới của chúng tôi sẽ bị đập vỡ. Chúng tôi bị đập vỡ khi vẫn còn linh hồn ở bên trong.

 

D: Họ không nhận ra điều này không phải đến từ nhu cầu tình dục. Đó chỉ là tình bạn, phải không?

 

J: Họ nghĩ đó là những gì chúng tôi nghĩ chúng tôi muốn làm. Và họ chế giễu nó.

 

D: Và đó là những gì anh ta đã ra lệnh, cô sẽ bị đập vỡ?

 

J: Đúng vậy, chúng tôi sẽ bị đập vỡ phần đó của cơ thể. "Chúng tôi sẽ cho cô thấy cô thật nực cười." Và nó sẽ xảy ra, với cả hai chúng tôi, giống như một sự sỉ nhục và một hình phạt. Và tất nhiên nó giống như một án tử hình, phải không? (Vâng) Bởi vì nó có nghĩa là chúng tôi sẽ bị nung chảy một lần nữa. (Buồn bã) Và điều gì sẽ xảy ra với linh hồn?

 

D: Vâng, đó là điều tôi đã tự hỏi. Điều gì xảy ra?

 

J: Họ làm vậy với chúng tôi, vâng. Chúng tôi có thể cảm nhận được sự sỉ nhục. Dù không thể cảm nhận được cơ thể hay bất cứ thứ gì, nhưng chúng tôi có thể cảm nhận được sự sỉ nhục.

 

D: Cô không thực sự cảm thấy đau trong cơ thể bằng kim loại.

 

J: Không, không. Nhưng chúng tôi cảm thấy tất cả những thứ khác. Và chúng tôi cảm nhận được sức mạnh mà họ có, và về cơ bản họ có thể đối xử với chúng tôi như không có gì. Và họ đập vỡ cơ thể của chúng tôi, và ném chúng tôi vào lửa.

 

D: Với linh hồn vẫn còn bên trong? Họ không thường làm điều đó, phải không?

 

J: Không, linh hồn hẳn là ... Tôi không biết họ làm gì với linh hồn.

 

D: Hãy xem điều gì sẽ xảy ra sau khi họ ném cô vào lửa. Di chuyển đến lúc nó kết thúc. Điều gì đã xảy ra với cô, con người thật của cô?

 

J: Nó chỉ đi vòng quanh thôi. Nó đã rời khỏi ngọn lửa, và nó đang quay xung quanh. Và nó cũng có thể giao tiếp với linh hồn khác, vì vậy điều đó khá tốt. Nhưng rồi sự tồn tại của chúng tôi lại không thể theo cách mà chúng tôi muốn.

 

D: Cô quyết định làm gì?

 

J: Chúng tôi quyết định trôi đi, rất xa.

 

D: Họ không thể bắt cô được nữa, đúng không?

 

J: Không, họ thậm chí không để ý đến chúng tôi. Họ thực sự đã hoàn toàn quên mất.

 

D: Thông thường họ sẽ đưa cô vào một cơ thể khác.

 

J: Vâng, đó là sự thật. Đã quá muộn để họ đã nghĩ về điều đó hoặc điều gì đó. Tôi không biết.

 

D: Có lẽ họ nghĩ rằng cô không phải là loại họ muốn, vì vậy tốt hơn là loại bỏ.

 

J: Đó là một khả năng, vâng. Tôi không biết.

 

D: Nhưng điều đó tốt. Cô đã trốn thoát, phải không?

 

J: Thực ra, sau tất cả những gì chúng tôi đã làm, vâng. Đúng.

 

D: Cô nghĩ cô đã trốn thoát theo một cách khác. (Vâng) Cô không cần phải sống trong kiểu tồn tại đó nữa. Cô có thể đi bất cứ đâu cô muốn.

 

J: Đúng vậy.

 

Sau đó tôi yêu cầu được nói chuyện với tiềm thức của Johanna. Đó là cách tôi có thể nhận được câu trả lời và áp dụng liệu pháp bằng cách nói trực tiếp với bộ phận lưu giữ hồ sơ về tính cách và nó có thể được tác động để tạo ra những thay đổi tích cực. Tôi chưa bao giờ bị từ chối, bởi vì nó nhận ra rằng tôi đặt lợi ích của người đó trên hết trong công việc của mình. Tôi tin rằng nó biết động cơ của tôi rất rõ ràng, và nếu tôi không có động cơ thích hợp, tôi sẽ bị từ chối. Luôn luôn dễ dàng nhận biết khi nào tiềm thức đang nói, bởi vì nó mang tính khách quan và nói về thân chủ ở ngôi thứ ba, coi họ như một cá tính riêng biệt.

 

D: Tại sao tiềm thức lại cho Johanna thấy quãng đời bất thường đó?

 

J: Để cho cô ấy thấy rằng phần nhục nhã vẫn còn rất mạnh với cô ấy. Cô ấy sợ bị làm nhục. Có một liên kết chặt chẽ.

 

Trong cuộc sống hiện tại, một trong những vấn đề mà Johanna gặp phải là cô dễ cảm thấy bị sỉ nhục, ngay cả khi không cố ý. Điều này đã khiến cô ấy không thể phát huy hết khả năng của mình và theo đuổi nhiều mục tiêu.

 

D: Cơ thể đó không phải là con người. Johanna có nhiều mạng sống trong cơ thể hoàn toàn của con người không?

 

J: Vâng, cô ấy cũng đã có nhiều kiếp người khác. Nhưng điều đó vẫn đang ảnh hưởng đến cô ấy. Nó cũng để giúp cô ấy hiểu tại sao nhu cầu tự do của cô ấy rất mạnh mẽ. Độc lập.

 

D: Nhưng tôi nghĩ thật kỳ lạ khi cô ấy được tạo ra theo cách khác thường đó, và được ban cho một phần linh hồn.

 

J: Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì trước đó cô ấy đã có một cuộc sống mà cô ấy không đánh giá cao phần linh hồn của bản thân. Người ta nói: "Ồ, đó chỉ là tâm hồn của bạn. Ồ, một chút tình cảm đó không quan trọng." Và cô ấy đã được cho thấy khi linh hồn không thể tìm thấy biểu hiện thì nó sẽ như thế nào. Hoặc hạn chế như thế nào khi chỉ có mười hoặc hai mươi phần trăm, thay vì toàn bộ linh hồn.

 

D: Đối với tôi điều đó thật khó hiểu. Cô có thể giải thích không? Cô nghĩ rằng người tạo ra cô đã cho cô một phần linh hồn của nó. Đó là những gì đã xảy ra?

 

J: Vâng. Nhưng phần cô ấy đang ở trong chính mình trong cuộc sống máy móc cũng không kém. Cô ấy là một người hoàn chỉnh - chà, cũng như hoàn toàn có thể là - người. Vì vậy, cô phải trải qua sự hạn chế của việc có nhiều cuộc sống máy hơn cuộc sống linh hồn.

 

D: Nhưng bất cứ khi nào người khác trao cho cô ấy một phần linh hồn của anh ấy, nó sẽ là của anh ấy, phải không, thay vì của cô ấy?

 

J: Đó là một phần của cô ấy, phải không? Ý tôi là, cô ấy là cả hai.

 

D: Điều đó vừa xảy ra với tôi. Ý cô là cô ấy cũng là người đã cho mình cuộc sống?

 

J: Vâng, nhưng cô ấy hoàn toàn không biết điều đó. Bởi vì nếu không cô đã không có trải nghiệm này, nếu họ nói với cô như vậy. Nếu cô ấy được cho biết là chúng ta có nhiều hơn một người. Chúng tôi có những mảnh linh hồn ở khắp nơi.

 

D: Bởi vì về cơ bản họ không thể tạo ra sự sống. Họ chỉ có thể chuyển một phần linh hồn của mình?

 

J: Đúng vậy.

 

D: Vậy cô ấy thực sự sẽ biết cô ấy kém hơn ở trong máy móc đó. (Vâng) Vậy, một phần của cô ấy đã gắn với người đàn ông và nó cũng đã tạo ra nghiệp chướng. (Phải) Và phần khác hiện có ở Johanna lúc này.

 

J: Và nó cũng sẽ giải thích cho cô ấy tại sao trong cuộc đời này, cô ấy coi tâm hồn mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

 

D: Tại thời điểm này, cô ấy nhận ra giá trị của nó, bởi vì đã có lúc cô ấy chỉ sở hữu một phần rất nhỏ của nó. (Phải) Cô ấy có thêm một số câu hỏi. Điều này cũng giải thích những vấn đề trong cơ thể phụ nữ của cô ấy?

 

Trước buổi làm việc, cô ấy đã thảo luận về các vấn đề kinh nguyệt không đều với nhiều triệu chứng chuột rút.

 

J: Đúng vậy. Nỗi sợ bị làm nhục bởi một người đàn ông, bởi vì người quyết định việc đập phá cơ thể cô ấy là một người đàn ông. Và toàn bộ cảm giác cũng là về sự sỉ nhục. Ngoài ra, việc xem và chọc ngoáy cơ thể cô ấy mà họ đã làm với các công cụ khi họ đùa giỡn cũng là một phần ký ức tâm hồn của cô. Trong một vai trò nữ, cô ấy không được an toàn.

 

D: Vậy cô ấy không muốn trở thành một phụ nữ đầy đủ và có con.

 

Cô ấy chưa bao giờ kết hôn và không bao giờ muốn có con. Cô ấy hiện đang có một mối quan hệ thuần khiết với một người đàn ông.

 

J: Vâng. Nguy cơ bị đập vỡ như vậy bởi một ai đó mạnh hơn dường như là một mối nguy rất thực.

 

Tôi tiếp tục hỏi những câu hỏi mà cô ấy đã yêu cầu, và nhiều vấn đề ngày nay bắt nguồn từ việc dễ dàng bị làm nhục, mặc dù không cố ý. Phần chính trong công việc trị liệu của tôi là ghép các mảnh lại với nhau và thuyết phục tiềm thức giải phóng những khó chịu về thể chất, bởi vì chúng không cần thiết trong kiếp sống hiện tại. Chúng có nguồn gốc từ một kiếp sống khác. Một khi sự kết nối được thực hiện và sự hiểu biết xuất hiện, thì vấn đề sẽ được giải phóng và những lợi ích về thể chất và tinh thần xảy ra ngay lập tức. Các triệu chứng đã phục vụ mục đích thu hút sự chú ý của tâm trí có ý thức, vì vậy chúng không còn cần thiết nữa. Nhiều trường hợp có vấn đề về phụ nữ và vô sinh, v.v. có thể bắt nguồn từ các sự kiện từ kiếp trước. Tuy nhiên, đây là cách giải thích kỳ lạ nhất mà tôi từng có cho những vấn đề thể chất kiểu này.

 

Kết nối trị liệu rất quan trọng, nhưng với tôi khía cạnh thú vị nhất của trường hợp này là một linh hồn có thể sống trong một cơ thể máy móc. Ngoài ra, linh hồn có thể tự phân chia, và một mảnh vụn có thể biến đổi và trở thành một nhân cách khác học những bài học khác với vật chủ hoặc linh hồn ban đầu. Hai người thậm chí sẽ không bao giờ nhận thức được nhau, hoặc rằng đã có một cuộc chia ly. Vậy có bao nhiêu mảnh trong chúng ta đã bị vỡ vụn và trở thành những mảnh linh hồn mà chúng ta không nhận thức được? Chúng ta có thể sẽ không bao giờ biết, và nó quay trở lại ý tưởng rằng về cơ bản chúng ta là một phần của tất cả mọi người, và tất cả là một.

 

Trong những ngày đầu thực hiện liệu pháp hồi quy, tôi đã gặp một trường hợp có một số điểm tương tự, và vào thời điểm đó tôi không biết mình đã tìm được gì. Nó không phù hợp với khuôn mà tôi đang cố gắng đưa các trường hợp của mình vào lúc đó, hầu hết là luân hồi tuyến tính. Một người phụ nữ đã đi về tiền kiếp, nơi cô ấy là một nữ tu sĩ được đào tạo bài bản, chuyên làm việc tại một ngôi đền và như một cố vấn cho người dân. Cô ấy vẫn độc thân sống khép kín trong chùa, và sống một cuộc sống rất cô đơn.

 

Cho đến một ngày, một người lạ đi thuyền vào bến cảng, và họ đã yêu nhau. Cô phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn: rời đi với người yêu, hay ở lại với lời thề nguyền trong chùa. Cuối cùng cô ấy quyết định chèo thuyền đi, và đó là lúc sự bối rối (về phía tôi) ập đến. Cô ấy đang tường thuật lại cảnh tượng từ hai góc nhìn riêng biệt: khi cô ấy vui vẻ chèo thuyền ra đi, và khi cô ấy đang đứng trên bờ khóc nức nở vì một mảnh của cô ấy đã rời đi. Rõ ràng phần cô ở trên tàu không nhận thức được phần bị bỏ lại. Gần như là quyết định đó đã chia cô ấy thành hai người. Tôi không bao giờ có thể hiểu được khái niệm này.

 

Tuy nhiên, nó cũng đi cùng với khái niệm được kể lại trong Chương 11 về các cuộc sống và chiều không gian song song. Khi chúng ta đưa ra quyết định, năng lượng của người mà chúng ta không chọn phải đi đâu đó. Và do đó, nó tách ra và trở thành một "bạn" khác sống theo quyết định khác. Có thể trong trường hợp này, nữ tu sĩ đã biết về những gì đã xảy ra nhờ quá trình đào tạo của cô ấy, nơi mà lẽ ra cô ấy không nên biết bất cứ điều gì đã xảy ra. Cô ấy sẽ nhìn người đàn ông đó ra đi, và cảm thấy đau khổ cho bản thân theo cách đó, chứ không phải vì một mảnh ghép của bản thân đã rời đi. Nếu không có gì khác, những trường hợp này đã dạy tôi suy nghĩ và khám phá các khái niệm phức tạp với một tâm hồn cởi mở.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.