Vũ Trụ Xoắn : Quyển 1 - Chương 13

 

Chương 13 


Sử dụng và Điều khiển năng lượng Nguồn





Phiên này thực hiện vào năm 1989 với Beverly, một nghệ sĩ mà tôi đã làm việc nhiều lần. Tôi sử dụng từ khóa cho cô ấy và đếm cô ấy vào trạng thái tâm linh giữa các kiếp sống nơi chúng tôi có thể tiếp cận các thông tin.

 

D: Cô đang làm gì đấy? Cô nhìn thấy gì?

 

Beverly: Tôi chưa thấy gì hết, nhưng giống như tôi đang đung đưa trên những con sóng nhẹ. Tôi không ở trong đại dương, mà ở trong vũ trụ. Tôi có thể nhìn xuống và nhìn thấy hành tinh. Nó giống như tất cả các hình ảnh bà thấy về Trái Đất. Xanh và trắng.

 

D: Có điều gì khác biệt về nó không?

 

B: Không. Nó cứ lơ lửng trên không gian, trong một lớp lưới, có thể nói như vậy.

 

D: Ý cô là gì?

 

B: Giống như vũ trụ được tạo thành từ các đường lưới xuyên suốt. Và chúng dao động, chuyển động. Chúng tràn xuống rồi chảy qua, giống như những con sóng trong đại dương. Ý tôi không phải là sóng vỗ. Ý tôi là các con sóng di chuyển từ rất sâu trong lòng nước. Chúng nhẹ nhàng, nhưng rất sâu, chuyển động sóng rất chậm trong không gian. Và Trái Đất nằm trong chiếc lưới này, như tất cả các hành tinh, ngôi sao và Mặt trời khác.

 

D: Điều này cho thấy rằng vũ trụ đang thực sự sống động, vì nó đang chuyển động như vậy. Điều đó có nghĩa là Trái Đất và các hành tinh khác cũng đang chuyển động? Tôi đang nghĩ đến hoạt động của những con sóng.

 

B: Chúng không di chuyển như không gian. Chúng đang quay và kiểu như vậy trong cái không gian nhấp nhô này. Tôi có một ví dụ cho bà. Bà đã từng thấy những hộp thủy tinh có nước chảy qua chảy lại mà đôi khi mọi người mua để xem vì nó rất là thư giãn.

 

D: Vâng, tôi có thấy.

 

B: Chúng chuyển động rất chậm rãi và đều đặn, nhưng nó đi lên rồi đi xuống, lên rồi xuống. Đó là cái lưới không gian.

 

D: Việc chuyển động đó không làm ảnh hưởng đến các hành tinh sao?

 

B: Không. Chúng quay qua quay lại trên cái lưới đó.

 

D: Hình ảnh của một chiếc giường giống như chúng đang nằm ở trên đó vậy.

 

B: Các hành tinh đang nằm trên đó. Như trong một đại dương có thể có một con cá bơi bên trong. Nơi có nước ở trên và ở dưới con cá, ở bên phải và bên trái con cá. Có lẽ nếu tôi nói nó giống như không khí của chúng ta đang sống thì đúng hơn, thay vì nói là cái giường, điều đó có làm rõ hơn cho bà không.

 

D: Được rồi. Bởi vì tôi đã có hình ảnh của Trái Đất chuyển động qua lại, giống như một con tàu bị quăng trên biển.

 

B: Không. Đó là một chuyển động rất chậm nhưng toàn bộ. Nói cách khác, nó di chuyển xuyên suốt. Đây không phải là một con sóng trên bề mặt.

 

D: Và đó là không gian của những cái gì? (Đúng) Tôi nghĩ chúng ta có ý tưởng về một không gian tù đọng và trống rỗng.

 

B: Không, không. Nó sống động, và nó đang nuôi dưỡng. Nó nuôi nấng mọi thứ bên trong nó. Nên nó phải sống động và chuyển động.

 

D: Nó nuôi nấng bằng cách nào?

 

B: Không có thứ gì có thể phát triển trong sự trì trệ. Không gì có thể tiến hóa và thay đổi. Bản chất nó nuôi sống những gì bên trong nó, giống như không khí cho chúng ta thở. Nếu không có không khí để cung cấp cho quá trình thở của chúng ta, thì chúng ta sẽ chết.

 

D: Vậy điều tương tự đang xảy ra trên quy mô lớn hơn như thể Trái Đất chỉ là một người. (Vâng). Có thứ gì đó trong không gian đang đóng góp cho sự sống. (Chính xác). Tôi có thể thấy không khí cung cấp cho chúng ta những gì. Không gian cung cấp cái gì cho Trái Đất, cho các thế giới? Một năng lượng?

 

B: Sự hiện diện của nó là sự sống động. Trở lại câu chuyện con cá dưới biển, nếu đưa con cá ra khỏi nơi đó, hoặc nước bốc hơi hết, con cá sẽ chết. Vì vậy, không phải là không gian cung cấp cho chúng ta một số thứ để nuôi dưỡng chúng ta. Sự hiện diện của nó cho chúng ta được sống, và nuôi dưỡng chúng ta, vì nếu không có nó chúng ta sẽ không tồn tại. Có sự sống trong đó, và vâng, nó có thể được gọi là năng lượng. Nhưng tôi e rằng điều đó sẽ gây hiểu nhầm vì nó không phải là một năng lượng chủ động. Nó đang hoạt động nhưng ở một cấp độ tinh tế. 

 

D: Nhưng nó cũng không thụ động.

 

B: Phải. Như tôi đã nói, nó hoạt động ở một mức độ tinh tế, trong khi chúng ta nghĩ về năng lượng là thứ gì đó có thể chuyển động mạnh. Có năng lượng có những chuyển động mạnh mẽ đi qua không gian này, và qua chúng ta. Nhưng bản thân yếu tố không gian mà tôi đang nói đến là một năng lượng không hoạt động, nhưng chưa chết. Hoặc một năng lượng ít hoạt động hơn so với những cái mà chúng ta thường nghĩ đến.

 

D: Cô nói năng lượng mạnh hơn truyền qua tất cả, nó là gì?

 

B: Năng lượng mạnh hơn ấy giống như sinh lực, lực đẩy sáng tạo, thực sự có thể được định hướng. Trong khi không gian sống động không đợc định hướng, nó chỉ ở đó. Nó chỉ tồn tại.

 

D: Nó trung tính?

 

B: Nó trung tính, nhưng nó có một sự tích cực bên trong nó, vì không có nó, chúng ta sẽ không sống được. Nên bà không thể nói là nó hoàn toàn trung tính như trong từ “trì trệ” hoặc “chết”. Có có sinh lực trong đó và một số chuyển động.

 

D: Nhưng nó không được định hướng.

 

B: Đúng. Nó giống như một mặt phẳng, nơi năng lượng tích cực hơn có thể được định hướng và tập trung. 

 

D: Đây là năng lượng tích cực hơn cái mà cô đang nói đến, cái mà đi xuyên qua mọi thứ.

 

B: Vâng. Đó là một loại riêng cuả năng lượng từ sự tích cực của không gian hoặc năng lượng.

 

D: Và năng lượng khác này mạnh hơn và được định hướng, đi xuyên qua mọi thứ trên mọi cấp độ?

 

B: Vâng, đúng rồi.

 

D: Tất nhiên, tôi luôn tự hỏi những thứ như vậy đến từ đâu. Mọi thứ đều phải đến từ đâu đó, theo cách nghĩ của chúng tôi.

 

B: Điều đó chính xác theo cách nghĩ của chúng ta và tôi không biết câu trả lời cho điều đó. Nhưng tôi không nghĩ nó phải đến từ đâu đó. Nó ở đó, nó được ban cho, nó luôn tồn tại và luôn có ý chí. Và như vậy bà nói xem nó có thể đến từ đâu?

 

B: Nhưng cô nói nó được định hướng.

 

B: Nó định hướng được. Có thể điều đó có ý nghĩa hơn hoặc chính xác hơn. Nó có thể được định hướng, và nó có thể được thay đổi. Năng lượng có thể đi vào một bông hoa và làm cho nó mọc lên từ mặt đất và lớn lên và nở hoa. Năng lượng tương tự đó có thể đi vào một vận động viên đang chạy marathon. Nó có thể đi vào một họa sĩ đang vẽ. Nó có thể đi vào giai đoạn sinh đẻ và tự tái tạo và tiếp tục, tiếp tục và tiếp tục. Và thay vì là năng lượng lan tỏa như khi nó trở thành một bông hoa hay một vận động viên hay một đứa trẻ mới sinh, nó là một năng lượng được định hướng và tập trung. 

 

D: Điều đó khiến tôi bối rối khi cô nói rằng nó được định hướng hay có thể định hướng được. Tôi luôn nghĩ rằng ai đó hoặc cái gì đó sẽ định hướng nó, đưa ra định hướng cho nó.

 

B: Bà đã nhìn thấy một con quay chưa? Giả sử nói rằng, một khi nó bắt đầu quay, nó sẽ tái tạo lực cho chính nó. Bây giờ, tất nhiên, đầu nó có đổ. Nhưng cũng có một thứ mà tôi tin là nó được gọi là “lực ly tâm”, rằng một khi nó bắt đầu quay, nó sẽ tiếp tục. Giống như Trái Đất vậy đó. Một khi nó bắt đầu quay quanh quỹ đạo của nó, nó sẽ tiếp tục. Không ai phải tiếp tục đẩy nó như đẩy đứa trẻ trên xích đu. Nó không chết. Và điều đó cũng tương tự với năng lượng. Nó tiếp tục tự tái tạo và liên tục không ngừng. Và tôi không biết -- nó đến từ đâu -- nếu có điều đó thật.

 

D: Vậy thì nó không cần phải được định hướng bởi một lực vượt trội nào đó.

 

B: Điều đó nằm ngoài những gì tôi có thể nói. Để mang xuống một cấp độ gần hơn, đến thứ gì đó ta có thể hiểu được, thì năng lượng định hướng cho chính nó. Chính nó là nhận thức và chỉ đạo chính nó. Và nếu có điều gì đó ở trên và ngoài kia, tôi không biết đó là gì.

 

D: Cô đã nói đó là điều mà cô không thể nói đến. Đó có phải là vì cô không được phép nói hay là vì cô không biết câu trả lời.

 

B. Không, nó quá lớn.

 

D: Quá lớn để hạ thấp đến mức độ hiểu biết của chúng ta?

 

B: Nó quá lớn với tôi để hiểu được.

 

D: Tôi đoán nó luôn quay trở lại khái niệm của chúng ta về Chúa.

 

B: Tôi nghĩ khái niệm của chúng ta về Chúa là rất sai lầm. Chúng ta cố gắng để khái niệm nó là một người hoặc một tinh thần hoặc một năng lượng mà có thể nhấn nút để khởi động mọi thứ. Và tôi không nghĩ đó là cách nó hoạt động. Nhưng nó quá rộng để tôi có thể hiểu được, và quá rộng với tôi để có thể liên hệ đến bất kỳ ai.

 

D: Vậy nếu năng lượng này là có thể định hướng được, nó có thể được định hướng bởi con người không?

 

B: Năng lượng này là năng lượng của con người. Năng lượng biểu hiện như một con người. Vì vậy con người không định hướng năng lượng, năng lượng này định hướng con người.

 

D: Tôi đang nghĩ nếu năng lượng này ở đó, có thể nó ở đó để chúng ta sử dụng theo một cách nào đó.

 

B: Bản thân chúng ta đang sử dụng nó. Tôi biết điều này khá khó hiểu. Tôi không biết làm thế nào để làm rõ nó.

 

D: Trừ khi cô có một minh họa khác.

 

B: Có lẽ. (Là một nghệ sĩ, Beverly đã sử dụng những gì cô ấy quen thuộc để đưa ra một minh họa). Nếu bà đánh rơi - tôi sẽ sử dụng sơn mỏng, vì sơn dày thường không thể chuyển động. Hãy nói là, nếu và đánh rơi một lớp sơn mỏng lên một tờ giấy. Màu sơn đẹp. Và nó rơi xuống và lan ra theo nhiều hướng khác nhau, và tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Sơn rơi trên giấy là kết quả của việc năng lượng rơi xuống. Năng lượng đó kiểm soát kết quả nó xuất hiện trên tờ giấy. Bức tranh trên giấy không kiểm soát năng lượng đã rơi xuống được. Bà có hiểu ý tôi không?

 

D: Vâng, tôi nghĩ vậy. Khi nó rơi xuống, nó chỉ rơi một cách ngẫu nhiên.

 

B: Vâng. Nhưng sản phẩm, bức tranh hoàn chỉnh - tôi đang nghĩ đến một thiết kế bằng bút mực, không phải là một bức vẽ hoàn chỉnh mà bà đã vẽ trong nhiều giờ. Nhưng hãy nói rằng bà đã thả những giọt sơn tuyệt đẹp từ trên trời xuống tờ giấy thấm nước này, để nó chạy theo các hướng khác nhau và tạo thành một khuôn mẫu đẹp. Mẫu đẹp đó không quy định năng lượng rơi xuống. Vì vậy năng lượng biểu hiện dưới dạng con người, và chính năng lượng tự nó có điều khiển. Hình dạng con người, là cái bức tranh đó, không kiểm soát những gì rơi xuống từ trên trời.

 

D: Tôi đoán tôi đang nghĩ đến những người muốn thay đổi cuộc sống của họ và tạo ra các thực tại của riêng họ. Đây có phải là loại năng lượng mà họ có thể sử dụng theo hướng của một số loại năng lượng?

 

B: Vâng, nhưng bà không thể điều đó từ một kết thúc sai lầm, bà thấy đó. Sự kết thúc của năng lượng là sự kết thúc có năng lượng và đang thực hiện điều phải thực hiện, không phải là kết thúc của một bức tranh mờ ảo hoặc kết thúc của một con người. Giờ đây, sự kết thúc của con người có thể ảnh hưởng đến một sự thay đổi trong kết quả của nó. Nhưng nó không bắt nguồn từ một mảnh giấy, hay một cơ thể con người, nó bắt nguồn từ năng lượng. Năng lượng có thể lại làm rơi một số giọt sơn khác và thay đổi những gì tồn tại ở thời điểm trước đó.

 

D: Tôi đang cố gắng xem liệu chúng ta có thể kiểm soát nhiều hơn trong cuộc sống của chính mình hay không, rằng chúng ta biết cách điều khiển năng lượng này.

 

B: Chúng ta có thể. Chúng ta có quyền kiểm soát. Nhưng nút điều khiển nằm ở đầu bên kia, không nằm ở đầu kết quả. Nó ở đầu của năng lượng. Tôi có thể hiểu sai những gì bà đang nói nhưng tôi nghĩ bà đang cố gắng nói rằng bà muốn tờ giấy thấm nước sống dậy và định hướng năng lượng, định hướng dòng chảy của sơn. Và đó không phải là cách nó hoạt động. Nếu ta xem con người như một tờ giấy thấm nước, và ta dùng những giọt sơn rơi như một nguồn năng lượng, thì việc các giọt sơn rơi xuống giấy thấm sẽ tạo ra một thứ bên trong nó, sơn, lên trên tờ giấy. Và nó vẫn sẽ ở đó. Nhưng nếu không có sơn rơi xuống nữa, giấy thấm sẽ ý như cũ, vĩnh viễn. Nó không bao giờ thay đổi. Và nếu tờ giấy thấm cố gắng tác động đến sự thay đổi năng lượng từ nơi nó rơi xuống, thì đó là điều không thể. Năng lượng, sơn, rơi xuống tờ giấy liên tục để làm thay đổi nó. Tờ giấy không làm thay đổi năng lượng.

 

D: Vậy thì làm thế nào mọi người có thể thay đổi, nếu điều đó phải ở đầu bên kia? Làm thế nào họ có thể sử dụng được và tạo ra những thay đổi trong cuộc sống của họ?

 

B: Họ sẽ làm thế nào, với nguồn năng lượng làm rơi giọt sơn này. Bà thấy, cả hai chúng ta đều được kết nối. Nhưng đó là nơi sự thay đổi bắt đầu, nguồn năng lượng, không phải từ tờ giấy hay hình dạng con người.

 

D: Vậy làm thế nào họ có thể tạo ra một sự thay đổi? Tôi đang cố gắng nghĩ cách để mọi người có thể sử dụng năng lượng này để giúp đỡ bản thân mình.

 

B: Họ có thay đổi, nhưng…có lẽ tôi đã đưa ra một minh họa không tốt. Tờ giấy không có sơn rơi xuống liên tục sẽ là tờ giấy chết. Bây giờ sự tương tác của năng lượng rơi xuống tờ giấy là một quá trình trao đổi năng lượng qua lại liên tục. Nhưng cách ấn nút không nằm ở phần bề mặt, một cơ thể chết hay phần cuối tờ giấy. Nó được ấn nút từ nơi nó rơi xuống.

 

D: Nhưng làm thế nào chúng ta có thể làm cho nút này được nhấn?

 

B: Chúng ta chính là cái nút đó. Chúng ta không phải là mảnh giấy. Vì vậy chúng ta đã ấn nó mỗi khi chúng ta thả giọt sơn. 

 

D: Vậy chúng ta có quyền kiểm soát nó bằng tư duy của mình?

 

B: Hơn cả tư duy. Vâng, tư duy là một phần của nó, nhưng có một năng lượng lớn hơn cả năng lượng tư duy, bao trùm lên nó. Năng lượng tư duy là bên trong. Và năng lượng đó lớn hơn năng lượng tư duy.

 

D: Nhưng ý tưởng, sự mong muốn, phải bắt đầu với tư duy con người. Những gì họ muốn thay đổi và những gì họ muốn tạo ra.

 

B: Quay trở lại nhé, bởi vì chúng ta sử dụng ví dụ về giọt sơn, hãy nói rằng nó là từ một ống nhỏ mắt, bởi vì thậm chí không có một cánh tay để làm điều này. Hoặc từ một vòi. Ống nhỏ mắt có thể không hoạt động. Nhưng nó nhỏ sơn lên một mảnh giấy. Nếu nó không nhỏ nữa, mảnh giấy đó sẽ chỉ còn là những mảnh vụn chết chóc. Nhưng nó không ngừng nhỏ. Nó tiếp tục nhỏ, và vì vậy tờ giấy luôn thay đổi. Và chúng nuôi nấng lẫn nhau. Bởi vì năng lượng, trong cái cách vẽ tranh đó, khi nó rơi xuống tờ giấy nó trao năng lượng cho tờ giấy. Năng lượng tự sinh ra, nó lan tỏa và nuôi nấng nguồn của nó, cái ống nhỏ mắt. Có một cuộc cách mạng liên tục ở đó. Tờ giấy không thể định hướng năng lượng, bởi vì bản thân nó không là gì cả. Nó đã được tạo ra từ giọt sơn. Bà có hiểu rõ hơn chút nào không?

 

D: Tôi nghĩ là có. Tôi chỉ đang cố gắng tìm một số cách khả thi mà chúng ta, là con người, có thể sử dụng. Tôi biets đó là điểm cuối của cái thang.

 

B: Không, đó không phải là điểm cuối của cái thang. Nó chỉ đơn giản là cái cách con người đang sử dụng năng lượng trong cấp độ này. Không phải là điểm đáy. Chính từ “đáy” chỉ ra một điểm cao hơn hoặc đỉnh, hoặc thứ gì đó để nâng lên. Và đó không phải là một mô tả chính xác. Có nhiều dạng và nhiều cách để năng lượng có thể được định hướng. Và một cái không nhất thiết phải tốt hơn hay tệ hơn cái khác.

 

D: Tôi muốn tìm một cách thiết thực nào đó để con người có thể định hướng năng lượng này. Liệu có một quy trình nào họ có thể làm theo để tạo ra một mục tiêu và đưa nó trở thành hiện thực?

 

B: Có. Họ có thể định hướng năng lượng đó.

 

D: Họ làm điều đó như thế nào?

 

B: Trong cơ thể vật lý của chúng ta, đó là tinh thần. Còn hơn thế nữa. Phản hồi của tinh thần từ tờ giấy đến nguồn năng lượng của nó là rất nhỏ sơ với nguồn năng lượng. Đó là một phần của cái cách mà chúng ta có thể - mảnh của tờ giấy có thể --kích hoạt điều nó muốn. Đó, tôi nghĩ đó là điều bà muốn hỏi.

 

D: Vâng. Trong cuộc sống.

 

B: Năng lượng tự nó là sự sống. Nó cũng là ánh sáng. Nếu chúng ta cố gắng tách nó ra khỏi tờ giấy, chúng ta đang mắc một sai lầm lớn. Là tờ giấy cố gắng kiểm soát năng lượng. Nó phải hợp tác. Phải có một dòng chảy. Và cách mà nó có thể được định hướng, là điều chỉnh năng lượng ban đầu. Vấn đề này quan trọng hơn ở sự chú ý và tập trung, và điều chỉnh xem dòng chảy đó liên tục và trôi chảy. Nếu tờ giấy thấm muốn tự hoạt động và đi theo đường tiếp tuyến, nó có thể làm được. Bởi vì nó có năng lượng của riêng nó, để sẽ bắt đầu một chu kỳ khác. Nhưng nó sẽ rất nhỏ và có thể bị định hướng sai, so với việc nếu nó được đưa trở lại nguồn của chính nó. Điều đó sẽ giữ cho nguồn năng lượng tiếp tục hoạt động. Và miễn là tờ giấy ở đây bên tay phải của tôi còn phản hồi cho nguồn năng lượng bên tay trái của tôi (cử động tay), cho đến khi nào điều này còn hoạt động hoặc năng lượng được đưa qua đưa lại, đưa vào biểu hiện của nó, và trở lại nguồn, ngay cả khi đó là một bông hoa. Nuôi dưỡng một bông hoa và để cho nó phát triển, rụng hạt xuống, nuôi dưỡng ngược lại nguồn, lại mọc lại, lớn lên, rơi hạt xuống, nuôi dưỡng nguồn, ngay cả khi nó không đang ở trong dạng của cái cây đó. Điều đó sẽ liên tục. Chẳng hạn, bà có thể hiểu nó sẽ không có biểu hiện như vậy ở mùa đông nhưng lại xuất hiện trở lại vào mùa xuân. Nhưng con người không ngủ đông, mặc dù họ đi ra đi vào các dạng sống. Thật tinh tế. Có lẽ trạng thái mơ, có lẽ một sự đi vào và đi ra mà chúng ta không nhận thức được một cách có ý thức. Và miễn là điều đó tiếp tục được đưa trở lại nguồn từ nhận thức thực sự có ý thức. Và miễn là nó tiếp tục cung cấp trở lại nguồn nơi mà nó đến từ đó, thì sẽ có một năng lượng liên tục không thuyên giảm. Duy trì mức năng lượng của nó. Bây giờ nếu tờ giấy đó quyết định tạo một hoạt động tiếp tuyến và tạo ra một cái gì đó, thì nó có thể được. Và nó sẽ tạo ra thứ gì đó có thể trở lại liên tục và liên tục. Nhưng sức mạnh của nó sẽ kém hơn so với việc nó cấp ngược lại nguồn ban đầu. Giống như những tia sáng sẽ tắt. Bà có hiểu điều tôi đang nói không?

 

D: Vâng. Nhưng trong ví dụ của bông hoa, tất cả đều tự động. Nó luôn diễn ra. Đó là một nguồn cung cấp liên tục cho nguồn. Đó là nguồn lực của cuộc sống.

 

B: Vâng. Và nó cũng giống như con người.

 

D: Nhưng đó là một thứ tự động mà không ai nghĩ đến.

 

B: Nó sẽ xảy ra dù họ có nghĩ về nó hay không. Nhưng ta có thể định hướng nó. Và định hướng đó có thể đến từ một cấp độ cao hơn ý thức của chúng ta, như một quy luật. Gần giống như nó đã được hướng dẫn. Và nếu nó không được hướng dẫn đầy đủ, sẽ là lúc, năng lượng của chúng ta có thể bị định hướng sai, và sẽ xảy ra những thứ mà chúng ta có thể không mong đợi.

 

D: Bởi vì chúng ta đã gửi nhầm sóng năng lượng sao?

 

B: Không, chúng ta đã gửi các sóng năng lượng phù hợp đi, nhưng chúng ta không biết cách điều hướng chúng hoặc không có đủ sức mạnh để điều hướng chúng thực hiện những gì chúng ta muốn, và vì vậy chúng trở nên khô kéo. Giống như khi điều chỉnh radio. Nếu ta chỉnh đúng thì nó sẽ rất rõ ràng. Còn nếu ta gửi năng lượng đi mà không có định hướng, có thể sẽ có tình trạng, mà trông giống như một mớ hỗn độn. Bởi vì nó không được tập trung vào đúng hướng hoặc được định hướng đúng cách.

 

D: Vậy ta cần phải biết làm thế nào để định hướng và tập trung nó?

 

B: Vâng. Nhưng không chỉ là con người phải biết làm thế nào. Dòng chảy năng lượng tạo ra chúng ta biết cách làm thế nào và chúng ta cần điều chỉnh lại điều đó. Và chúng ta sẽ không phải tự mình tìm ra cách. Chúng ta sẽ tìm ra nó vì đó chính là chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ điều chỉnh tần số thậm chí mạnh hơn, mức độ ý thức cao hơn, điều này sẽ giúp định hướng nó, hơn là cố gắng giành tất cả sức mạnh cho bản thân và định hướng nó một cách sai lầm.

 

D: Nhưng cô đã nói chúng ta phải có nhiều liên lạc hơn. Làm thế nào chúng ta có thể làm được điều đó một cách có ý thức?

 

B: Tôi nghĩ đó là vấn đề của …nếu tôi nói “sửa chữa thiệt hại”, tôi sợ rằng nó sẽ gây hiểu lầm. Nhưng tôi không biết gì khác để nói vào lúc này. Nếu chúng ta không can thiệp, mọi thứ sẽ tự diễn ra suôn sẻ. Bây giờ, giả sử khi chúng ta gửi năng lượng bị định hướng sai hoặc ở trạng thái tĩnh, nó sẽ tiêu tan và quay trở lại nguồn ban đầu. Nhưng nếu một người gửi đi năng lượng được định hướng sai, và hàng tá người khác tình cờ gửi năng lượng đi cùng lúc và cùng một nơi, nó sẽ có được sức mạnh. Một sức mạnh năng lượng bị định hướng sai, bà thấy đó. Và nó khiến mọi thứ khó khăn hơn, bởi vì bây giờ nó bắt đầu hình thành một sức mạnh của riêng mình. Nó khiến bản thân nó khó tiêu biến và trở lại dòng chảy tự nhiên.

 

D: Vậy nó sẽ có một cuộc đời riêng.

 

B: Vâng. Và một khi nó đã hoàn thành thì chúng ta phải làm việc một cách có ý thức để tiêu tan nó. Trước đó chúng ta không phải làm như vậy. Nó tự động quay trở lại dòng chảy. Nhưng khi có đủ năng lượng định hướng sai được phát ra cùng lúc hoặc ở cùng một nơi và nó tăng lực, nó sẽ tiếp tục tự quay. Làm điều tương tự mà nó biết phải làm, đó là năng lượng bị định hướng sai. Cho đến khi chúng ta phá vỡ điều này và để nó tiêu biến trở lại dòng chảy bình thường, và nhân tiện, điều này cũng xảy ra một cách vô thức. Tôi nghĩ đó là một phần của câu hỏi ban đầu của bà, “:àm thế nào chúng ta có thể làm điều đó một cách có ý thức?”. Chúng ta không cần phải làm điều đó một cách có ý thức. Nó xảy ra. Lần duy nhất chúng ta làm điều đó một cách có ý thức là khi nó đi chệch hướng.

 

D: Làm thế nào chúng ta có thể phá vỡ năng lượng sai lầm này? Ta sẽ phải chia nhỏ nó ra để đưa nó về nguồn.

 

B: Bằng cách gieo hạt, đây sẽ là một cách. Tôi không biết đó có phải là tất cả các cách hay không. Nhưng hãy nói rằng, ta có dòng chảy này đi từ một nguồn năng lượng khổng lồ vào trong các thể hiện của nó, trong đó chúng ta là một thể hiện, một cơ thể con người. Có nhiều thứ mà năng lượng đó đang thể hiện. Nhưng nếu chúng ta quan tâm đến điều này ngay bây giờ, con người, và con người đó gửi đi - bởi vì lúc này nó có năng lượng và nó cũng có cuộc sống. Và năng lượng tự tái tạo chính nó. - Vì vậy nó tự gửi năng lượng đi, và giả sử nó bị định hướng sai. Làm thế nào để ta phá võ điều đó, đó là câu hỏi của bà. Bằng cách quay trở lại nguồn năng lượng ban đầu, cho phép dòng năng lượng tích cực hoặc tự nhiên đi vào nguồn năng lượng này, gieo mầm vào nguồn năng lượng bị định hướng sai, đến mức nó làm loãng ra đủ để có thể trở lại trạng thái bình thường - vô thức với con người. Có yếu tố ý thức ở đây, nên tôi muốn làm rõ điều này. Có yếu tố, trong nguồn năng lượng lớn này, có nhận thức của nó, nó truyền vào trong chúng ta khi năng lượng đi qua đi lại.

 

D: Đó là nhận thức mà cô đã nói rằng nó vượt trên sự hiểu biết của chúng ta.

 

B: Vâng, vâng.

 

D: Nhưng khi chúng ta phải gửi đi những suy nghĩ tốt và những suy nghĩ tích cực, hoặc có thể chúng ta làm điều đó bằng cách yêu cầu nguồn ban đầu gửi cho chúng ta những suy nghĩ tích cực.

 

B: Nó giống như điều chỉnh hơn. Giả sử rằng nguồn ban đầu có mọi thứ. Nó có thể tạo ra bất cứ thứ gì và mọi thứ, không chỉ trong thế giới này mà trên mọi thế giới. Và nó luôn gửi đi năng lượng này cho chúng ta. Nếu chúng ta muốn một thứ này thay vì thứ khác, chúng ta chỉ cần điều chỉnh thôi.

 

D: Nhưng chúng ta phải làm điều này với một nỗ lực có ý thức. Trong cơ thể vật lý của chúng ta, chúng ta phải được yêu cầu làm những điều nhất định, để có thể làm được.

 

B: Chúng có thể tự định hướng được với nhận thức của chúng. Nhận thức của chúng sẽ phát huy hết tác dụng, và tạo ra mọi thứ khác. Nhưng chúng sẽ điều chỉnh những gì chúng muốn lấy từ nguồn lớn. Mở cổng đó ra để nó đi vào. Và vì vậy, điều đó trở thành một phần nổi bật và chủ đạo hơn phần bề mặt của chúng. Và sau đó những điều tương tự biến thành những gì chúng biểu hiện ra.

 

D: Mọi người luôn hỏi tôi là làm thế nào để họ có thể tạo ra những gì họ muốn. Họ muốn một công thức, một phương pháp thực hành từng bước. 

 

B: Vâng, tôi biết, và điều đó rất khó. Và tôi ước gì có một câu trả lời hữu ích hơn, nhưng tôi nghĩa là không có. Tôi nghĩ rằng khi chúng ta học cách đi trên đường thẳng, có thể nói vậy --và tôi không muốn nói về mặt đạo đức - ý tôi là khi chúng ta chao đảo, năng lượng của chúng ta sẽ tiêu tan trên đường đi. Nếu chúng ta đang đi qua một đường thẳng, chúng ta càng đi thẳng thì càng có nhiều sức mạnh để tạo ra những gì ta muốn. Nhưng bà thấy đấy, chúng ta đang chao đảo. Nên đôi khi chúng ta lung lay và bước lùi. Vì vậy, đôi khi chúng ta tạo ra nó và đôi khi chúng ta làm tiêu biến nó và lại tạo ra nó. Có lẽ đó chỉ là các bước thực hành tập đi, đến lúc chúng ta không chao đảo quá nhiều và làm mất những thứ mà chúng ta muốn.

 

D: Nó cũng liên quan đến các hệ thống niềm tin.

 

B: Ồ, vâng, điều đó sẽ liên quan đến những gì mà bà muốn. Nếu bà không có một hệ thống niềm tin, bà sẽ không muốn thứ này hơn là thứ khác. Bà thấy đấy, tất cả đều ở đó.

 

D: Ta sẽ có bất cứ thứ gì đến theo cách của ta.

 

B: Chính xác. Và hệ thống niềm tin của chúng ta là thứ khiến chúng ta có một sự thích thú đối với thứ này hay thứ khác, cho dù đó là mưa, hay nắng. Tất cả đều là sự biểu hiện, cả mưa và cả nắng. Nếu chúng ta không có một hệ thống niềm tin thì điều này sẽ giống như điều khác đối với chúng ta; thực sự thì chúng là như vậy. Hệ thống niềm tin của chúng ta nói rằng nắng tốt hơn mưa. Và nếu chúng ta đạt đến điểm nhận thức đó -- chúng ta đã ở đó; chúng ta chỉ không nhận ra thôi. Thực tế thì, chúng ta đã luôn ở đó; chúng ta không có một nhận thức về nó thôi Khi chúng ta nhận thức được rằng mọi thứ đều tốt như những thứ khác, chúng ta thậm chí sẽ không cố gắng tập trung vào việc đạt được những gì chúng ta muốn. Chúng ta có tất cả.

 

D: Có những người chỉ đi theo dòng, có thể nói vậy, và đón nhận bất cứ điều gì đến với họ. Họ không biết họ có thể chọn thứ gì đó.

 

B: Nhưng không may là chúng ta lại đau khổ với điều đó. Rõ ràng là chúng ta đau khổ nếu chúng ta bị đau hơn là sự không thoải mái về thể xác. Tôi cảm thấy đó là những gì bà đang muốn nói. Họ đi theo dòng dù nó có đau đớn hay không. Nhưng tôi đang nói là có một cấp độ cao hơn, nơi mà cảm giác đau đớn cũng tốt vậy. Nơi mà chúng ta không bị ảnh hưởng bởi bị đau hoặc bị tổn thương. Tất cả những gì chúng ta đang nói về, tất nhiên, là như vậy, nhưng tất cả đều dẫn đến một điều tối thượng mà không tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào. Chúng ta sẽ trải qua quá trình học hỏi có lẽ, là con người. - Hãy nói từ cấp độ này. - Làm thế nào để quay trở lại nguồn năng lượng này và đạt được những gì chúng ta muốn. Chúng ta đang ở trong quá trình đó, và nó có thể dài hoặc ngắn. Dù sao thì chúng ta không biết gì về thời gian, nên thật khó để đánh giá điều này. Nhưng bà thấy đó, ở đây, nguồn năng lượng lớn này (cử động tay) không quan tâm đến những gì nó phát ra bởi vì tất cả của nó đều tốt. Chúng ta, ở đây trên Trái Đất, với các hệ thống niềm tin của chúng ta, quyết định rằng cái này tốt hơn cái kia. Và những gì bà đang hỏi là làm thế nào để chúng ta cải tạo bản thân để chỉ chọn được những điều tốt.

 

D: Hoặc những gì chúng ta muốn.

 

B: Hoặc những gì chúng ta muốn, vâng, từ những gì đang được phát ra, có thể nói vậy. Và vì vậy chúng sẽ trải qua quá trình học cách làm được điều đó. Và tại thời điểm đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng tất cả chúng đều những gì chúng ta muốn. Nếu chúng ta nhận ra điều đó, chúng ta sẽ không phải học cách đạt được những gì chúng ta muốn nữa

 

D: Vậy chúng ta thực sự có thể sử dụng nó. Những gì chúng ta cho là tích cực, tiêu cực hay bất cứ điều gì.

 

B: Chắc chắn rồi. Tất cả chỉ là năng lượng, không tốt, không xấu, không đau đớn, không cảm giác tốt, không đúng, không sai, không gì cả. Nhưng chủ yếu là do hệ thống niềm tin của chúng ta, chúng ta muốn tách nó thành các phần đúng và sai, tốt và xấu. Và kết quả là chúng ta chỉ muốn chọn cái chúng ta muốn. Khi đạt đến cấp độ mà chúng ta hiểu rằng mọi thứ là cần thiết --không có gì đúng, không có gì sai, không có gì tốt, không có gì xấu, không có gì tổn thương, không có cảm giác tốt --thì chúng ta không cần phải học cách đạt được những gì chúng ta muốn.

 

D: Nhưng là con người, đó là những gì chúng ta tập trung.

 

B: Đó là những gì đang xảy ra ở ngay đây, bây giờ. Trước khi chúng ta có thể kéo những gì chúng ta muốn vào cuộc sống của chúng ta, ta phải đến mức nhận thức rawfng điều đó không tạo ra sự khác biệt nào cả. Bởi vì chừng nào còn tạo ra sự khác biệt, thì chúng ta còn càng khó có được nó. Chỉ khi không còn tạo ra sự khác biệt, dòng chảy mới trở nên đồng đều, đến mức chúng ta có thể điều chỉnh dễ dàng để có thể có bất kỳ thứ gì chúng ta muốn. Giống như là, cần có tiền để tạo ra tiền. Miễn là ta có nó, ta có thể tiếp tục tạo ra nó. Còn khi ta không có nó, ta gặp rắc rối, trong cuộc đời này. Và vì vậy khi chúng ta kết thúc việc nâng cao cấp độ của nhận thức của chúng ta, ta sẽ nhận ra ta có thể có tất cả tiền bạc, sự giúp đỡ, bất cứ thứ gì ta muốn. Nhưng đến lúc đó, vì ta biết mình có thể làm được, nên chỉ nghĩ thôi, không còn quan trọng nữa. Chúng ta không quá gắn bó với nó. Cho đến khi ta nhận ra rằng, chúng ta rất gắn kết với nó, bởi vì chúng ta nghĩ chúng ta không thể có được nó.

 

D: Rất có ý nghĩa.

 

B: Tôi sẽ đưa ra một ví dụ. Bà đang leo lên một cái thang, thang lên Thiên Đường, có thể nói vậy, mỗi bước mà bà leo lên cao hơn, những bậc thang bên dưới sẽ tan biến. Giống như phóng chiếu cái cầu tháng trước mặt bà, bởi vì bà nghĩ rằng bà cần cái thang để leo lên ngôi sao tiếp theo. Và nó tan biến đi bên dưới vì bà không cần đến nó nữa. Bà đang đi từ ngôi sao này đến ngôi sao khác. (Chuyển động tay). Và bà đang xây dựng cái thang của bà, để khi bà bước lên thì nó sẽ tan đi. Và sau đó bà lên đến ngôi sao này. Bây giờ tất cả sự thật là, khi bà đã ở trên ngôi sao này, bà có thể ở ngôi sao khác bất cứ lúc nào bà muốn mà không cần sử dụng thang. Nhưng cách duy nhất chúng ta biết là đi đến đó bằng chiếc thang này, là điều không tốt và không có giá trị gì. Tôi không có ý là nó không tốt. Ý tôi là nó không còn phục vụ cho một mục đích nào nữa cả. Và nếu chúng ta nghĩ rằng ta đang xây dựng một cái thang để người khác có thể đi theo thì đây là một lỗi, bởi vì mỗi người chúng ta phải xây dựng chiếc thang của riêng mình. Bà không thể sử dụng trí não hoặc năng lượng của người khác. Đó không thực sự là vậy nhưng trong vấn đề này có thể dùng để giải thích như vậy. Bà không thể sống cuộc đời của người khác.

 

D: Vâng, nhưng chẳng phải cái thang có mục đích là để chỉ đường cho họ sao?

 

B: Nó chỉ dùng để chỉ đường cho cái người đang sống cuộc sống đó. Người khác sẽ phải xây dựng cái thang của riêng họ để đến được đó.

 

D: Tôi nghĩ nếu ta đã học được điều gì đó, ta có thể truyền nó thành kiến thức để giúp đỡ người khác.

 

B: Đúng, có thể lắm. Nhưng cái thang giống như sự sống của chính nó hơn là kiến thức. Và mỗi người phải có lẽ sống của riêng mình. Chúng ta không thể đi đến Thiên Đường trên đuôi áo của người khác được.

 

D: Nhưng chúng ta có thể cho họ thấy ví dụ?

 

B: Vâng. Mỗi thực thể, đang làm những gì nó phải làm, đưa ra các ví dụ dù nó có muốn hay không. Một thực thể khác, với một cấp độ nhận thức khác, có thể nhìn thấy điều đó. Trên thực tế, họ không cần phải vay mượn hoặc sử dụng những gì người khác đã học được. Nhưng họ nghĩ rằng họ có nên họ làm như vậy.

 

D: Họ không muốn khởi đầu từ đầu và tự tìm hiểu tất cả. Đó là lý do tại sao chúng ta có các ví dụ, các quyển sách.

 

B: Vâng. Và vì vậy nếu nó hữu ích và chúng ta sử dụng nó và nó hướng dẫn cho chúng ta thì rất là tốt. Không có gì sai với điều đó cả. Nhưng sự thật là, nếu chỉ có một con người duy nhất trên Trái Đất và anh ta không nhìn thấy bất cứ tấm gương nào khác trước anh ta, anh ta vẫn sẽ đến được ngôi sao đó. Và có lẽ sẽ làm điều đó một cách nhanh chóng, nếu thời gian có tồn tại. 

 

D: Bằng cách tự tìm ra.

 

B: Không phải là vấn đề của việc tự tìm ra, mà là một sự tiến hóa tự nhiên. Ta gieo một hạt xuống đất, nó nảy mầm. Nó trở thành bất cứ thứ gì. Nếu ta trồng một cây sồi, nó sẽ mọc ra là một cây sồi. Nó không phải là một con bạch dương hay là một con thỏ. Và chúng ta có bên trong mình tất cả điề này. Và nếu chúng ta bị bỏ lại hoàn toàn một mình, chúng ta vẫn sẽ mọc lên tại chỗ đó. Nhưng bởi vì năng lượng tĩnh xung quanh chúng ta ảnh hưởng đến dòng chảy tự nhiên đó, chúng ta muốn thu hút sự giúp đỡ nên chúng ta đã làm vậy. Nhưng cơ bản là chúng ta sẽ không thực sự cần và sẽ đạt được điều đó dù thế nào đi nữa. Nó chỉ xoa dịu tâm trí con người khi có sự giúp đỡ hoặc những gì chúng ta nghĩ là sự giúp đỡ.

 

D: Vâng, đó là phần con người. Chà, tất cả năng lượng này mà cô đang nói đến, tôi tự hỏi làm thế nào mà tâm hồn con người của chúng ta phù hợp với nó.

 

B: Đó có lẽ là những gì bà sẽ gọi là một “linh hồn”. Tinh thần, nghị lực sống, là cách tôi có thể giải thích gần gũi nhất. Đó là những gì chúng ta thường dán nhãn là một “linh hồn”.

 

D: Đó là phần còn lại sau khi cơ thể chết đi.

 

B: Vâng, bởi vì, nó sẽ tiếp tục lặp lại. Năng lượng không thể mất đi.

 

D: Nhưng dường như nó vẫn được cá nhân hóa như một nhân cách.

 

B: Nó có thể nếu nó muốn. Nó có thể làm bất cứ điều gì nó muốn. Nó có thể cá nhân hóa thành một bông hoa, hoặc nó có thể cá nhân hóa thành một con người. Hoặc với cùng một nhận thức chính xác mà nó đã có ở thời khắc trước đó, hoặc với một nhận thức khác hẳn. Nó có thể làm bất cứ thứ gì nó muốn. Nó là sự sáng tạo.

 

D: Năng lượng hay là linh hồn?

 

B: Tất cả đều là một và giống nhau. Và nó có thể tự phân chia, hoặc nó có thể tự đông đặc lại thành một thực thể lớn. Hình ảnh mà bà đang phun nước ra khỏi vòi. Bằng cách xoay cái vòi, bà có thể cho vòi phun ra thành từng giọt riêng biệt hoặc có thể chỉnh cho nó phun ra một dòng. Hoặc bà có thể trải rộng hơn nữa và chỉ làm cho nó chảy ra một chút. Hoặc bà có thể tán rộng hơn nữa và chỉ cho nó nhỏ từng giọt như bình xịt. Hoặc bất cứ kiểu gì bà muốn. Tất cả đều giống nhau.

 

D: Tất cả đều rất phức tạp. Đó là lý do tại sao tôi đang cố gắng diễn đạt nó thành những thuật ngữ mà tôi có thể hiểu được. Bởi vì nếu tôi không hiểu được thì rất khó có thể diễn đạt cho người khác hiểu.

 

B: Có một sự khác biệt giữa việc hiểu nó một cách logic và nhận thức được nó. Và tôi nghĩ rằng chúng ta có thể nhận thức được mọi thứ và biết về chúng nhưng chúng ta không thể hiểu nó một cách logic. Giống như đặt một cái chốt vuông vào một cái lỗ tròn. Không hoàn toàn phù hợp.

 

D: Vậy sẽ rất khó cho chúng tôi để có thể hy vọng cố gắng hiểu càng nhiều càng tốt. Chúng tôi bị giới hạn bởi bộ não của con người. Chúng ta chỉ cần nhận ra và cảm nhận rằng đó là sự thật.

 

B: Vâng. Cho đến khi chúng ta còn bị giới hạn trong hệ thống niềm tin của chúng ta, sẽ rất khó hoặc không muốn nói là không thể hiểu được một cách logic. Vì hệ thống niềm tin của chúng ta có kích thước rất hạn chế, mà những gì chúng ta đang cố gắng hiểu và nhận thức được thì quá lớn, nên sẽ không phù hợp với chiếc hộp hệ thống niềm tin nhỏ bé của chúng ta. Sẽ không thể đặt những điều này vào chiếc hộp cho đến khi chúng ta phân chia nó ra. Điều đó sẽ xảy ra dù ta có hiểu hết hay không, vì đó là bản chất của sự việc.

 

D: Nhưng tôi cố gắng viết về những điều này để mọi người có thể nhận thức được.

 

B: Vâng. Và điều đó rất hữu ích, vì nó mở rộng niềm tin của mọi người. Và đó là nơi để thấy được những người khác đi trước đã giúp đỡ chúng ta. Dù sao thì nó cũng sẽ xảy ra. Nhưng nhìn thấy những thứ đi trước, cho phép chúng ta mở rộng cái hộp nhận thức của mình một chút về điều đó. Và những gì bà đang làm với sách của bà sẽ giúp mọi người thấy rằng có điều gì đó ở phía bên ngoài cái hộp. Họ có thể mở nó ra một chút và chấp nhận nó. Và họ sẽ tiếp tục và tiếp tục và tiếp tục, cho đến khi cái hộp của họ đủ lớn để xử lý tất cả những thông tin này. Chà, không phải là tất cả, nhưng sẽ làm một tiến trình.

 

D: Nói cách khác, họ không thể xử lý thông tin cho đến khi họ sẵn sàng.

 

B: Đúng vậy. Bà có thể viết tất cả những cuốn sách mà bà muốn, nhưng chỉ đến khi có ai đó sẵn lòng đọc nó, thì nó mới giúp ích gì đó cho họ. Nó có thể tốt cho bà, và tốt cho người khác. Nhưng nó sẽ không giúp ích gì cho những người chưa sẵn sàng nhìn quá khỏi cái hộp của mình. Và khi họ đã sẵn sàng nhìn ra xa, bất cứ thứ gì cũng sẽ trở nên hữu ích.

 

D: Vậy họ sẽ tìm kiếm những thứ cung cấp thông tin cho họ. Có vẻ mọi thứ rất rõ ràng với cô nhưng phức tạp đối với chúng tôi.

 

B: Nó cũng không rõ ràng lắm với tôi đâu, ngoại trừ tôi biết rằng chuyện sẽ xảy ra như vậy.

 

D: Chúng tôi đã đọc về tư duy vũ trụ, nhận thức vũ trụ. Có thật là tất cả chúng ta đều được kết nối theo một cách nào đó, rằng chúng ta có thể nhận được thông tin từ tư duy vũ trụ một khi chúng ta trở nên giác ngộ?

 

Phil: Chính xác, vì cuối cùng thì tất cả đều là một, khái niệm về Thượng Đế bao hàm tất cả tạo vật. Tất cả, chu kỳ. Do đó, mỗi người thật sự là một phần của tổng thể, và mỗi người thật sự là một khía cạnh của nhau. Ta thật sự là một phần của nhau.

 

D: Đó có phải là cách mà trị liệu siêu hình diễn ra không? Khi ta có thể sử dụng năng lượng sẵn có và năng lượng mà tất cả chúng ta kết nối với nhau?

 

P: Nó phức tạp hơn thế. Tuy nhiên, khái niệm thật sự là chính xác khi mà năng lượng mà bà đang nói đến là một phần của chính bà, và bà là một phần của năng lượng. Giống như khi bà đang bơi trong năng lượng và bản thân bà là một phần và một mảnh của chính vùng nước bà đang bơi. Bà có thể tạo ra các dòng kéo và đẩy từ phía bà đến với ai đó hoặc ngược lại chỉ bằng cách điều khiến các vùng nước xung quanh. Những dòng điện này như bà có thể tưởng tượng, là những năng lượng mà chúng ta đang nói đến. Bà chỉ cần hướng những năng lượng này bằng tâm trí của mình để hình thành chúng. Có thể có những kho chứa những dòng điện này cho những ai cần. Và trong thao tác này, bà có thể thấy những kho này. Nó đang tạo ra và loại bỏ năng lượng. Bản thân bà trên chiều không gian của bà, theo mọi nghĩa chân thật của từ ngữ, là những vị thần, vì bà có thể và bà tạo ra những sáng tạo của riêng bà trong chiều không gian của bà và các chiều không gian nhận thức. Tuy nhiên, bà không bằng hoặc vĩ đại như tổng thể, tổng tất cả các khía cạnh bao hàm trong khái niệm Thượng Đế mà ta có. Không ai trong số các bạn trong cõi giới này có thể hy vọng đạt được cấp độ đó. Tuy nhiên, có thể đủ để nỏi rằng mỗi người trong các bạn đều có một phần của tổng thể, nhận thức tổng thể bên trong. Và bà thật sự có khả năng sáng tạo và điều chỉnh. Do đó, theo định nghĩa của bà về Thượng Đế, Đấng Tạo hóa, một vì thần ở bên trong bà. Bà, chính bà là những vị thần sáng tạo. Có lẽ không phải ở cấp độ mà bà coi là Thượng Đế toàn năng. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây cần lưu ý rằng bà, bản thân bà thực sự là những người sáng tạo.

 

Phil: Có một phổ năng lượng vật lý. Có những năng lượng cấu thành và theo tỷ lệ thích hợp tạo nên thứ mà ta coi là vật chất. Trong sự kết hợp thích hợp của các năng lượng khác nhau, có dạng vật chất được thể hiện. Hình dạng vật chất mà bà thấy về chính bà là sự kết hợp của nhiều năng lượng vật chất khác nhau được biểu hiện để tạo ra những hình dạng mà ta nhìn thấy. Đôi mắt của bà cảm nhận những năng lượng đó và do đó bà nhận thức được hình dạng vật chất.

 

Brenda: Tôi đang ở trong một mối liên kết là giao điểm của nhiều vũ trụ liên tục. Tôi đang quan sát cách họ tương tác. Và tôi đang nhìn vào những hình dạng mà chúng tạo ra trong cấu trúc tồn tại của chúng.

 

D: Nghe có vẻ phức tạp. Nó có đẹp không?

 

B: Có. Phức tạp và rất đẹp. Thật khó để diễn tả. Tùy vào cấp độ mà ta đang nhìn. Ở một cấp độ, nó trông giống như - bà có biết tia chớp trông như thế nào không? (Có). Tưởng tượng rằng những tia chớp của mọi màu sắc có thể nhìn thấy và thấy tất cả chúng đang tương tác với nhau. Các tấm năng lượng với nhiều màu sắc khác nhau đang trôi chảy và nhấp nháy xung quanh. Và ta nhìn nó ở một cấp độ khác và ta có thể thấy một lưới thời gian uốn cong xung quanh và tương tác và thay đổi. Tùy vào cấp độ mà ta đang nhìn. Có nhiều cấp độ khác nữa. Rất phức tạp và rất đẹp.

 

Brenda: Tôi đang quan sát mạng lưới các hạt năng lượng cơ bản tạo nên vũ trụ và tồn tại với nhau. Bà có thể mô tả nó bằng nhiều cách khác nhau, tùy vào cách bà nắm giữ. Bà có thể mô tả nó bằng nhiều cách khác nhau, tùy vào nhận thức của bà và cấp độ tổ chức mà bà nhìn vào. Một mặt, nó trông giống như một chấm chăn được dệt lỏng lẻo với từng sợi riêng lẻ đại diện cho các loại năng lượng cụ thể, đang xen và tương tác với các năng lượng khác, giữ mọi thứ với nhau và theo thứ tự. Mặt khác, nếu ta nhìn nó theo cách khác, nó trông giống như một màn sương năng lượng, vì mọi thứ đều là năng lượng và nó sẽ lan tỏa ra khắp nơi. Giống như bà đang ở trong một màn sương mù và bà có thể nhìn thấy từng hạt riêng lẻ tạo nên màn sương đó, như một cách minh họa. Khi ta đang ở trên chiều không gian của Trái Đất, màn sương này bao gồm các hạt ẩm nhỏ. Giống như ta thấy từng hạt riêng lẻ độc đáo và hoàn chỉnh. Tuy nhiên, trong trường hợp này, mỗi hạt riêng lẻ là một hạt năng lượng, và mỗi hạt riêng lẻ sống theo cách riêng của nó. Thật là phấn khích. Nó rung động và di chuyển xung quanh phạm vi ảnh hưởng nhỏ bé của nó. Và điều này có ở khắp nơi với vô số các hạt.

 

D: Nó có giống như nguyên tử?

 

B: Nhỏ hơn nguyên tử. Nguyên tử là cụm hạt năng lượng. Đây giống như các đặc điểm vật chất cấp độ dưới nguyên tử mà các nhà khoa học của bà đang cố gắng nghiên cứu. (Tạm dừng). Tôi không thể liên tưởng với ngôn ngữ của bà. Có những cái tên kỳ lạ mà các nhà khoa học của bà sử dụng. Hạt quark? Những thứ giống như hạt năng lượng neutrino nhỏ bé. Các năng lượng và các hạt liên quan đến thứ được gọi là vật lý mới trong ngôn ngữ của bà. Đây là ý tưởng đầu tiên lóe lên về việc mọi thứ trông như thế nào. Vì đây là một lĩnh vực mới mà bà đang nghiên cứu nên bà chưa có kiến thức về nó. Bà hầu như không nghi ngờ rằng có tồn tại khía cạnh này của sự vật. Các nhà khoa học của bà đang cố gắng hiểu nó và xác nhận nó. Cung cấp cho nó các quy tắc để giải thích những thứ mà họ chứng kiến, nhưng những thứ mà họ đang chứng kiến là một bức tranh không hoàn chỉnh. Để minh họa cho điều này, giống như một bộ phim dài kỳ đang được chiếu trong rạp của bà. Và tất cả những gì bà nhìn thấy là một khung hình duy nhất của bộ phim, của toàn bộ bức tranh. Và cố bà cố gắng giải thích về bộ phim và tình tiết của câu chuyện

 

D: Chỉ từ một khung hình?

 

B: Vâng, Và đó là những gì các nhà khoa học của bà đang cố gắng với thứ năng lượng này. Những gì họ quan sát đợc tương đương với việc nhìn thấy một chi tiết nhỏ trong một khung hình. Có thể là màu sắc của tóc của một trong những diễn viên trong khung hình. Và từ những thông tin đó, họ cố gắng xây dựng nội dung của bộ phim. Cốt truyện của câu chuyện, tác giả, âm nhạc nói về điều gì và tất cả những điều đó. Và điều đó là không khả thi. Họ cần học hỏi nhiều hơn và quan sát nhiều hơn trước khi họ có thể tìm ra những gì thật sự đang diễn ra. Họ đã tạo ra mối liên hệ chính xác giữa vật lý mới và khoa học huyền bí cổ đại. Nhưng khoa học cổ đại của sự huyền bí là một phần còn sót lại từ nền văn minh cũ, và một phần từ hàng thiên niên kỷ quan sát. Sự quan sát thu thập những thứ này được tạo ra bởi lớp sương mù năng lượng này, mà mọi người đã cố gắng quan sát và cố gắng giải thích.

 

D: Nhưng làm thế nào họ có thể có được toàn bộ bức tranh? Họ không thể nhìn thấy những thứ này.

 

B: Không, nhưng họ có thể thấy các tác động của những thứ này, để giúp họ hiểu đó là gì. Điều chính họ cần làm là giữ cho tâm trí họ cởi mở với bất kỳ điều gì, bất kể điều đó nghe có vẻ phi lý hay khó hiểu như thế nào từ ban đầu. Bởi vì tất cả những điều có vẻ phi lý cũng là một phần của vũ trụ. Những thứ được gọi là “cơ hội” và “sự trùng hợp” là những từ gọi chung của những thứ mà đã quan sát được từ điều này.

 

D: Cô nói điều này dựa trên khoa học thần bí. Nhiều người nghĩ đó là phép thuật phù thủy và những điều huyền bí. Có phải ý cô là vậy không?

 

B: Có, một phần. Trong thời đại mà bà đang sống hiện nay, con người đã tự cắt đứt gốc rễ của mình. Và trong quá trình đó, họ đã phủ nhận chủ nghĩa thần bí, rằng họ là một dân tộc hiện đại và có học thức; rằng khoa học giải thích được mọi thứ. Khi mà khoa học cuối cùng cũng tiến bộ đến mức cao nhất, mọi người sẽ là những nhà thần học. Theo chủ nghĩa thần bí, tôi có thể đề cập đến bất cứ thứ gì liên quan đến những thứ ở cấp độ cao hơn, bao gồm cả phù thủy, huyền bí, các tôn giáo thần bí khác nhau từ phương Đông: Phật giáo, Ấn Độ giáo, vân vân.

 

D: Nhiều người chỉ gộp tất cả lại với nhau như mặt tối của xã hội.

 

B: Vâng. Quyền lực có thể bị biến chất và sử dụng sai như tất cả mọi thứ khác. Nhưng lợi ích của nhân loại là trở nên quen thuộc và thoải mái với sức mạnh này và sử dụng nó để giải quyết các vấn đề của mình. Vẫn có những nền văn hóa cởi mở với điều này hơn những nền văn hóa khác. Trong văn hóa của bà, điều này đã bị chặn lại. Nhưng có rất nhiều cá nhân thực hành điều này và sử dụng nó trong cuộc sống của họ và giúp giữ cho truyền thống của họ tiếp tục tồn tại, đó là điều quan trọng. Đó dường như là một đặc tính của loài người. Những thứ mà họ không hiểu thì họ gom chúng thành từng loại và cất vào tủ và quên chúng đi, hoặc cố gắng quên chúng đi. Và mọi thứ tồn tại - một số thứ nhiều hơn những thứ khác, là đúng -nhưng nói chung. Ví dụ, trong khoa học y học của bà, họ đã phát triển vắc xin. Và vì vậy hiện nay vắc xin được mọi người sử dụng để giúp ngăn ngừa bệnh tật và ngăn ngừa sự mất cân bằng của cơ thể. Trong các nền văn minh trước đây, khoa học của họ đã phát triển cái mà ngày nay gọi là chủ nghĩa thần bí, và mọi người đã sử dụng nó để ngăn ngừa sự mất cân bằng của tổng thể. Về bản chất, nó đã hoàn thành những gì mà các ngành  khoa học riêng lẻ của bà đang cố gắng hoàn thành. Các ngành khoa học của họ khởi đầu là những ngành khoa học riêng lẻ tương tự và sau đó trở nên tiến bộ trong các lĩnh vực kiến thức đã tiến hành hợp nhất với nhau. Và họ nhận ra rằng mọi thứ là một, là một tổng thể hài hòa. Họ hợp nhất và mọi người học hỏi và áp dụng những kiến thức đã được phát triển. Đó là cái được gọi là chủ nghĩa thần bí, vì họ đã khao khát điều tối thượng và nhận thấy rằng năng lượng tiềm ẩn này đã định đoạt mọi thứ. Và nếu một người nhận thức được điều này và biết làm thế nào để có thể thay đổi hoặc kiểm soát điều này để đạt được những gì ta mong muốn trong khi vẫn hòa hợp với nó, thì tất cả những gì cần sẽ được thực hiện.

 

D: Ý cô là họ thấy không cần phải có thuốc chữa?

 

B: Khi họ đạt đến cấp độ mà họ có thể hài hòa với cái tổng thể, thì thuốc chữa không còn cần thiết nữa. Không cần thiết bởi vì hiếm khi có ai đó bị bệnh. Họ biết được họ bị mất cân bằng ở chỗ nào. Và họ thay đổi năng lượng của mình để đưa mọi thứ trở lại cân bằng. Và họ không còn bị bệnh nữa.

 

D: Cô có thể cho tôi biết những nền văn minh nào đã phát triển đến cấp độ cao như vậy không?

 

B: Có nhiều nền văn minh nhưng chúng có liên hệ với nhau. Đó là một loại kiến thức phổ biến rộng rãi nhưng có những nơi khác nhau trên thế giới có những cách nhìn nhận mọi thứ khác nhau một cách tinh tế do sự khác nhau trong nền văn hóa của họ. Có nền văn minh Atlantis, và một số nền văn minh ở Nam Mỹ. Và một số nền văn minh ở phương Đông: một ở Ấn Độ, một ở vùng núi mà ngày nay được gọi là “Tây Tạng” và “Sri Lanka”. Và hai nền văn minh khác nhau mọc lên ở nơi được gọi là “Trung Quốc” nhưng đã chung sống hòa thuận với nhau. Chúng được coi là một nền văn minh với một loại hình văn hóa kép. Và những nền văn minh này đều đóng góp vào sự phát triển của khoa học từ nhiều quan điểm khác nhau để giúp nó trở thành một tổng thể hoàn chỉnh.

 

D: Có phải những nền văn minh khác này tồn tại cùng thời với Atlantis không?

 

B: Vâng. Atlantis hầu như có trước, nhưng tất cả đều là những nền văn minh cũ. Nền văn minh ở Tây Tạng và Nam Mỹ bắt đầu cùng thời với Atlantis, và các nền văn minh khác đến muộn hơn một chút. Nhưng chúng đã tồn tại đủ lâu để tất cả đều tiến bộ ở một mức độ cao.

 

D: Tôi nghĩ nhiều người có ý tưởng rằng những nền văn minh đó xuất hiện sau sự diệt chủng.

 

B: Một loạt các nền văn minh mới đã xuất hiện sau khi Atlantis bị hủy diệt. Khi Atlantis bị phá hủy, toàn thế giới đã bị rung chuyển, về mặt tương tác giữa con người, khoa học, nghệ thuật, vân vân, với nhau. Cả thế giới đều cảm nhận được ảnh hưởng của sự hủy diệt. Atlantis là nền văn minh lớn, trung tâm của nền văn minh nói chung. Và khi sự hủy diệt diễn ra, dường như nguồn năng lượng quan trọng từ các nền văn minh khác đã bị lấy đi, để chúng suy tàn. Nhưng những nền văn minh mới này đã phát triển ra khắp thế giới ngày nay.

 

Brenda: Tôi đang nhìn vào toàn bộ cấu trúc của thời gian. Nó rất phức tạp. Gần giống như một quả địa cầu rỗng làm bằng dây bạc mịn. Và tất cả những sợi dây này đang chạy xung quanh và giao nhau, giống như một mô hình ba chiều của nguyên tử và cách ta nhìn thấy các electron đi xung quanh. Có một loạt dây bạc đi xung quanh như vậy. Và có một loạt dây bạc khác vuông góc đi xung quanh, giao nhau. Và những sợi dây này tạo thành quả địa cầu rỗng này. Thật khó mô tả, rất phức tạp.

 

D: Nghe có vẻ phức tạp.

 

B: Và một điều để giúp bà hy vọng, với cấu trúc của nó như thế này, có nghĩa là bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Vì tất cả sự kết hợp đều hiện diện ở đây.

 

D: Ý cô là nó không được sắp đặt, hay tiền định, đến nơi nào phải đến.

 

B: Không. Đó là lý do tại sao phép thuật và những thứ như vậy hiệu quả. Bởi vì nếu ta muốn điều gì đó xảy ra, và ta thiền định về nó, và phóng chiếu năng lượng tinh thần về phía điều đó xảy ra, cuộc sống của ta sẽ bị định hướng về phía dòng thời gian đó.

 

Brenda: Điều này có thể là nhấn mạnh lại những gì bà đã nghe trước đây, nhưng không quá nhiều. Trước hết, bà phải nhận ra rằng bất cứ thứ gì tạo ra năng lượng đều gây ra rung động. Những thứ tạo ra ánh sáng, sẽ tạo ra các rung động ánh sáng, và ta thấy chúng tỏa ra, chẳng hạn như cái bóng đèn. Hoặc một cái gì đó tạo ra âm thanh, ta thấy nó rung động và ta nghe thấy âm thanh, nhưng nó vẫn rung động và vẫn là năng lượng. Bộ não của ta cũng tạo ra năng lượng. Bất cứ điều gì xảy ra trong não của ta đều tạo ra năng lượng và do đó nó tạo ra rung động. Có nghĩa là, bất kỳ quá trình nào của cơ thể ta hoặc bất kỳ suy nghĩ nào hay cảm xúc nào của ta, đều tạo ra rung động. Và những rung động này ảnh hưởng đến bất kỳ suy nghĩ hoặc cảm xúc nào của ta, tạo ra rung động. Và những rung động này ảnh hưởng đến ether xung quanh ta. Ta được bao quanh bởi rung động và tràn đầy rung động và được bắn qua rung động từ hàng tỷ nguồn khác nhau. Những rung động thuộc mọi cấp độ và cường độ. Và năng lượng do não của ta đưa ra đủ để ảnh hưởng đến một số cấp độ rung động này. Kết quả là một người có thể ảnh hưởng đến những kết quả trong tương lai bởi chính những gì anh ta nghĩ. Tôi biết bà từng nghe điều này trước đây nhưng tôi đang giải thích cho bà một lần nữa, để bà sẽ không nản lòng khi thấy mọi thứ có vẻ không suôn sẻ lúc đầu. Bà chỉ cần tiếp tục suy nghĩ về những gì bà muốn đến để vượt qua và nó sẽ đến để vượt qua. Đôi khi theo những cách rất bất ngờ, bởi vì đôi khi các rung động phải đi qua nhiều kênh để tác động đến những gì cần được tác động. Tôi có thể thấy điều này rất rõ ràng. Tôi không biết tôi giải thích như vậy có thuyết phục được bà không.

 

D: Cô đang làm rất là tốt. Nếu tôi không hiểu tôi sẽ hỏi ngay.

 

B: Não của bà là trung tâm dao động của cơ thể bà. Và có một trọng tâm của những rung động này, được gọi là mạng mặt trời. Và nó giống như một thấu kính hội tụ ánh sáng. Mạng mặt trời tập trung những rung động và rồi gửi chúng đi khắp các bộ phận của cơ thể, và đi vào vùng hào quang của bà để giữ cho mọi thứ cân bằng. Đó là lý do tại sao khi thiền định và cởi mở để hấp thụ các rung động để bổ sung cho các rung động của bà, bà nên hình dung rằng chúng đi qua đỉnh đầu và sau đó đi xuống mạng mặt trời của bà. Như vậy mạng mặt trời có thể truyền những rung động này đi khắp cơ thể ở những nơi cần đến để mọi thứ được cân bằng.

 

D: Tôi đã được dạy rằng để đi qua cơ thể cung cấp năng lượng cho từng luân xa và sau đó truyền đi phần dư thừa qua bàn chân xuống đất. Điều đó có đúng không?

 

B: Không sai. Đó là một cách để làm. Khi bà đi qua từng luân xa, cần đảm bảo rằng bà cũng nạp cho mạng mặt trời. Bằng cách đó, nó sẽ hồi sinh cơ thể bà, nhưng bà cũng cần chắc chắn rằng bà phục hồi hào quang của mình, để nó vượt ra ngoài cơ thể. Và do đó, cần đảm bảo rằng bà gửi thêm một luồng năng lượng tới mạng mặt trời, để đảm bảo rằng hào quang của bà đang được hồi sinh ở những giới hạn của nó để giúp bảo vệ bà khỏi bất kỳ tác hại nào có thể đến. Và rồi, vâng, với bất kỳ năng lượng dư thừa nào, sẽ được gửi qua lòng bàn chân của bà vào mẹ Trái Đất. Nó nạp hào quang và giúp bảo vệ bà khi khả năng phòng thủ bị suy giảm, ví dụ lúc đang ngủ. Bà nên làm thêm những việc khác để bảo vệ cơ thể mình trong ngày. Kể cả hình dung hào quang của bà có màu trắng hoặc vàng rực rỡ, hoặc hình dung một kim tự tháp năng lượng xung quanh bà. Bằng bất cứ cách nào mà bà thoải mái, bởi vì khi bà đang tương tác với những người khác, bà cần thêm sự bảo vệ. Nhưng vào ban đêm, khi bà đang ngủ trong sự riêng tư trong ngôi nhà của bà, thì sự bảo vệ của hào quang nên có đủ. Bà có thể muốn hình dung một kim tự tháp năng lượng xung quanh mình ngay trước khi đi ngủ, nhưng sẽ không cần phải lo lắng về điều đó. Bà sẽ được bảo vệ vào ban đêm khi bà đang ngủ, bởi vì tiềm thức của bà đang làm rất tốt nhiệm vụ của nó. Còn nếu bà đang ngả lưng và đang phóng chiếu hình ảnh một kim tự tháp, hãy hình dung bà đang ở khoảng một phần ba tính từ đáy của kim tự tháp, bởi vì đó là trọng tâm của sức mạnh và năng lượng của kim tự tháp.

 

D: Ý cô là như thể cơ thể đã bay lên phía trên đáy của kim tự tháp.

 

B: Vâng, nhưng bà vẫn được bao quanh hoàn toàn bởi kim tự tháp, thậm chí cả bên dưới cơ thể. Đó là một hình ảnh rất mạnh mẽ. Nó là một tiêu điểm. Thật khó để giải thích mọi thứ mà kim tự tháp có thể làm được.

 

D: Nhiều người đã bảo tôi rằng không có gì phải lo lắng cả. Ta không cần phải được bảo vệ khỏi bất cứ thứ gì.

 

B: Giống như tia chớp. Tia chớp là một lực trung hòa. Nó không tốt hay xấu, chỉ là vậy. Nó rất mạnh. Một mặt thì nó được dùng để tạo ra điện. Mặt khác nó có thể giết người. Những lực này về cơ bản là trung lập và người ta có thể sử dụng cho mục đích riêng nếu họ cẩn thận. Nhưng đồng thời, khi một người đang mở rộng bản thân để khám phá và trải nghiệm cái mới, người ta phải chắc chắn rằng họ đang được bảo vệ, vì những lực trung lập này không hề có đạo đức. Chúng chỉ hành động theo cách mà năng lượng chảy trong chúng trong một tình huống cụ thể. Và bà phải đảm bảo rằng bà được bảo vệ trước mọi luồng tiêu cực. Sẽ tốt hơn nếu bà nghe theo lời khuyên của chúng tôi. Nó giúp cho bà tiến bộ và khiến cho việc giao tiếp giữa chúng tôi với bà sẽ trở nên dễ dàng hơn.

 

D: Nhưng dù sao đi nữa, cô đang nói rằng cô gửi những rung động này để có những điều mà cô mong muốn. (Vâng). Một khi ta gửi đi thì chuyện đó phải xảy ra?

 

B: Có những thứ có thể ảnh hưởng đến nó. Chẳng hạn như, bà gửi đi những suy nghĩ rằng bà muốn điều gì đó xảy ra. Và chúng sẽ đi ra ngoài và bắt đầu khiến cho mọi thứ rơi vào vị trí để khiến điều đó xảy ra. Nhưng nếu, sau đó, bà nản lòng và gửi đi những suy nghĩ, “Chà, nó sẽ không bao giờ xảy ra”, nó sẽ làm động lực của rung động yếu đi. Và khi phút nản lòng trôi qua, bà phải gửi lại những suy nghĩ tích cực để lấy lại động lực để mà nó đến và vượt qua.

 

D: Để nhấn mạnh lại những suy nghĩ ban đầu?

 

B: Phải. Và điều này hoạt động với bất cứ thứ gì. Bất kỳ thay đổi nào trong cuộc sống của bà, dù là công việc hay cá nhân. Mối quan hệ giữa bà và người khác, hoặc điều gì đó bà muốn làm, ước mơ cá nhân, hoặc bất kỳ điều gì.

 

D: Tôi đã được chỉ cho rằng suy nghĩ rất mạnh mẽ và chúng có thể đạt được những gì chúng muốn.

 

B: Đúng, có thể. Và đó là lý do tại sao bà phải cẩn thận với những suy nghĩ tiêu cực vì chúng cũng rất mạnh mẽ. Và chúng có thể giúp trung hòa những suy nghĩ tích cực của bà. Vì vậy nếu bà muốn những suy nghĩ tích cực của mình trở thành hiện thực, hãy tiếp tục suy nghĩ tích cực về chúng. Hãy thiền định mạnh mẽ về chúng. Hình dung thực sự. Bà có thấy các khái niệm này quen thuộc không?

 

D: Hình dung về nơi đó giống như nó đã xảy ra rồi?

 

B: Vâng. Hoặc có thể hình dung nó đang diễn ra như thể bà đang lơ lửng trên cao và quan sát. Và sau đó hình dung tất cả những thay đổi tích cực đã xảy ra. Và thế giới và cuộc sống của bà sẽ ra sao sau khi nó xảy ra.

 

D: Tôi đã được dạy để hình dung nó như thể đã xảy ra rồi và điền vào càng nhiều chi tiết càng tốt.

 

B: Vâng, chính xác. Thêm vào các đoạn hội thoại, cảm xúc và mọi thứ, như thể bà đang chứng kiến cuộc đời thật. Nhớ rằng sự phóng chiếu càng lớn thì đôi khi càng mất nhiều thời gian hơn vì có nhiều kênh mà suy nghĩ của bà phải đi qua để có nhiều mảnh ghép hơn cho nó.

 

Tại một cuộc họp nhóm chúng tôi đang hỏi về năng lượng chữa lành. Một thành viên của nhóm hỏi, “Tôi có sở thích giúp đỡ người khác chữa bệnh. Năng lượng từ đâu để được sử dụng vào việc giúp đỡ người khác?”

 

Phil: Những năng lượng vũ trụ mà chúng ta đã nói trước đó, là những năng lượng mà bạn yêu cầu. Bạn chỉ cần mở rộng tâm trí để tập trung những năng lượng này. Hãy mở lòng và chấp nhận, và tâm trí của bạn sẽ hoạt động thực sự như một viên pha lê.

 

D: Có ai có thể sử dụng những năng lượng này không hay chúng là những món quà đặc biệt để chữa bệnh?

 

P: Những năng lượng này hầu như mọi người trong vũ trụ đều có thể sử dụng cho lợi ích của họ và những người khác nếu họ muốn. Chúng không dành riêng cho bất kỳ ai. Bạn có thể sử dụng những năng lượng này khi bạn thấy phù hợp.

 

D: Những năng lượng này có thể gây hại cho người đang giúp đỡ hoặc người mà họ đang chữa bệnh không?

 

P: Có một thứ như là quá tải, nhưng không quá nguy hại. Chỉ đơn thuần là một sự mất cân bằng. Bà sẽ không giết hại bất cứ ai khi sử dụng những năng lượng này. Đừng sợ, vì đây là những món quà của Thượng Đế, chắc chắn như ánh sáng mặt trời và không khí trên hành tinh. Hãy trân trọng chúng và sử dụng chúng một cách có thiện chí và chúng sẽ trân trọng bà đúng lúc. 

 

Thành viên: Một số người nhận được cái mà chúng tôi gọi là sự “chữa lành”, nhưng trong một thời gian ngắn, sáu tháng hoặc một năm họ phải triển một vấn đề khác hoặc quay trở lại vấn đề tương tự.

 

P: Ý bạn đang nói là sự chữa lành không ở lại hay bị lấy mất?

 

Thành viên: Chà, với chúng tôi thì có vẻ như vậy. Họ được chữa lành một thời gian rồi lại tái phát bệnh cũ.

 

P: Vâng, điều này diễn ra tự nhiên. Các hiệu ứng không phải lúc nào cũng vĩnh viễn. Nếu căn bệnh đã ở mức độ như vậy, việc phải hâm nóng định kỳ, tăng cường, nếu cần, là điều thích hợp và cần thiết. Điều này không làm giảm tác dụng của việc chữa lành cũng như không làm tăng bệnh tật. Chỉ đơn giản một thực tế là đôi khi cần thiết phải có sự tăng cường. Bạn sẽ quen với những hành động này khi sử dụng những năng lượng này thường xuyên hơn. Một số căn bệnh có thể cần có một đợt chữa lành ngắn trong khi những bệnh khác có thể cần theo một đợt dài, đôi khi là suốt đời để có thể chữa dứt được. Câu hỏi đầu tiên liên quan đến việc chữa bệnh, có thể được hình dung giống như một cái xô bị rò. Nếu xô có những cái lỗ, thì ta cần liên tục đổ nước vào. Nước sẽ bị rò rỉ cho đến khi các lỗ này được bịt lại. Trong ví dụ minh họa này, việc chữa bệnh chỉ đơn thuần là đổ đầy nước vào xô và nước sẽ tạm che đi các triệu chững. Những cái lỗ trên cái xô cần được bịt lại và việc chữa lành sẽ hoàn tất. 

 

Thành viên: Có khả thi không nếu chúng ta được lập trình sẵn để chết. Có thể là trong AND của chúng ta hay do di truyền. Ví dụ, một người được sinh ra và có khả năng sống đến ba mươi lăm tuổi. Họ có thể chết sớm hơn vì tai nạn hoặc có thể đến tuổi đó mới chết. Điều đó có thể không?

 

P: Có thể là vì nhiều lý do khác nhau. Có thể được lập trình trước để sống một cuộc đời trong khoảng thời gian đã định trước, hoặc có thể do chế độ ăn uống hoặc phong cách sống không phù hợp. Có thể là do tai nạn. Có thể nói, có nhiều thứ có thể gây ra một cái lỗ trong cái xô. Ở một thời điểm trong cuộc sống, cái chết cần đến để có thể tiến hóa tiếp. Sự đình trệ sẽ xảy ra nếu không có cái chết để người ta đi về phía linh hồn. Đây là một quá trình liên tục phù hợp nhất cho việc học hỏi nhiều thông tin. Tất cả như nó phải là trong khía cạnh này.

 

Thành viên: Tôi chỉ tò mò không biết chúng ta có thể kéo dài hoặc rút ngắn tùy ý. Tôi tự hỏi liệu AND của tôi có được lập trình trước hay không.

 

P: Có một chương trình đã được lập sẵn trong ADN. Thời gian thực tế thì được phân bổ tùy vào từng cá nhân.

 

Buổi nói chuyện tập trung vào việc sử dụng năng lượng để hỗ trợ các tình huống về tài chính.

 

P: Năng lượng này, tuy nhiên, bạn có thể ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, là một năng lượng gần như giống hệt nhau, được biểu hiện theo nhiều cách khác nhau. Năng lượng mang lại tài chính cũng giống như năng lượng mang lại sức khỏe hoặc bệnh tật. Bạn có ngạc nhiên không? Để kích thích sự gia tăng năng lượng tài chính, sẽ cần sử dụng cùng một kỹ thuật trong việc hình dung và khẳng định đã được sử dụng trong năng lượng chữa lành. Đơn giản giống như bạn có thể truyền cùng một tia sáng trắng qua hai lăng kính riêng biệt. Một cái có xu hướng làm nổi lên nhiều màu xanh lam và một cái sẽ có xu hướng tạo ra nhiều màu xanh lá cây hơn. Thực sự là cùng một năng lượng nhưng được truyền tải theo các cách khác nhau. Năng lượng về cơ bản là trung tính, nhưng chỉ đơn giản là cách nó được sử dụng. Năng lượng này có thể mang lại nghèo đói hoặc giàu có, hoặc có thể mang lại sức khỏe, hoặc bệnh tật. Nó có thể mang đến nhiều thứ. Nó có thể mang lại hạnh phúc và nỗi buồn, hoặc sự tỉnh táo hoặc điên rồ. Luôn luôn, đó là cách nó được sử dụng, và nó được biểu hiện ra trong mục đích.

 

D: Hầu hết mọi người nghĩ nó có cả tốt và xấu.

 

P: Nhiều người sẽ chọn để quyết định rằng ai đó đã làm điều gì sai và khiến điều đó xảy ra. Và đánh bại mục đích sống của họ. Và đó là, học cách tập trung những năng lượng này theo cách tích cực và xây dựng nhất có thể. Đó thực sự là lý do bên trong để được sinh ra, trong thể chất, để học cách trở thành người điều khiển năng lượng này.

 

D: Có lẽ đó là một trong những bài học mà chúng tôi đang cố để học hỏi.

 

P: Đó là bài học mà tất cả chúng ta đang cố gắng học hỏi. Đó là bài học được rút ra trên hành tinh này. Mọi thứ đều có thể được tìm trở lại điều này. Những bài học về sự hàn gắn, những bài học về tình yêu thương, những bài học về sự thấu hiểu, những bài học về sự kiên nhẫn. Tất cả đều bắt nguồn từ nền tảng cơ bản này: sử dụng năng lượng. Vì vậy, nó phản ánh trên chiều không gian vật chất một cách gần gũi nhất về điều gf là kế hoạch thực sự, kế hoạch cảu Thượng Đế. Những người kiểm soát năng lượng này một cách vô tình hoặc không cố ý nhận thấy rằng họ tạo ra các tình huống xung quanh không hiệu quả hoặc không đúng với kế hoạch. Toàn bộ mục đích của việc hóa thân và học hỏi, là học để trở thành những người vận dụng thành thạo năng lượng này. Và trong tất cả các hoạt động mà bà đang học để vận dụng bằng cách này hay cách khác, có thể là tài chính hoặc chính trị hoặc sức khỏe hoặc một trong nhiều cái khác nữa.

 

D: Hầu hết mọi người không nhận ra rằng họ đã tạo ra những thứ họ muốn, dù là điều xấu.

 

P: Không phải đến mức họ tạo ra điều đó, nhưng họ biểu hiện nó ra. Mỗi người trong số các bạn biểu hiện những gì bạn nhận thấy. Không phải là ở bên ngoài đi vào trong bạn. Tất nhiên, bà biết chúng ta đang có một cuộc thảo luận về ngữ nghĩa, nhưng cần phải hiểu rõ điều này. Rằng bà thực sự biểu hiện ra những gì bà tìm thấy. Không phải là nó trôi nổi xung quanh và bằng cách nào đó đã dính vào bà, sau đó bà thấy mình rơi vào hố sâu đau khổ và tuyệt vọng. Không, không. Tình huống mà chúng ta cảm thấy rất khó chịu đó đã được biểu hiện ra, được gây ra bởi chính việc sử dụng sai hoặc hiểu sai về năng lượng. Không ai mang đau khổ đến cho chúng ta mà chính chúng ta mang nó đến.

 

D: Theo cách mà mọi người nói, “Mọi thứ luôn sai lầm. Mọi thứ tôi làm, đều thất bại.”

 

P: Vâng, và điều đó củng cố toàn bộ khái niệm về “mọi thứ xảy ra với tôi”. Và thế là người ta đi qua cuộc đời và nghĩ về cuộc sống đã đối đãi sai lầm với họ, và mọi thứ khốn khổ ra sao. Và chính những suy nghĩ của họ đang truyền năng lượng vào chính những tình huống đó. Ta nhận được những gì ta yêu cầu.

 

D: Tất nhiên, họ sẽ là những người cuối cùng thừa nhận rằng họ thực sự gây ra điều đó cho chính mình. Họ nói. “Tôi không muốn bị bất hạnh. Tôi không muốn bị bệnh.”

 

P: Chính xác. Và cái người khó chịu lắng nghe nhất là chính bạn. - Trên hành tinh lúc này đang có sự thiếu hiểu biết về mối quan hệ giữa cảm xúc và sức khỏe. Nếu bà tích hợp tất cả những hiểu biết này thì việc phục hồi sức khỏe sẽ nhanh hơn và khả quan hơn nhiều. Vì vậy, có thể nói từ quan điểm tình cảm, rằng nếu đưa sự bất hòa vào sự hòa hợp, thì sự bất hòa sẽ lan truyền khắp nơi, giả định rằng toàn bộ cơ thể là hòa hợp. Và ta có thể nhìn vào nó như một vấn đề bất hòa hoặc bệnh tật. Và khi đưa nó vào một người không an tâm với chính mình, sẽ thấy được sự khó chịu được đưa vào và lan truyền khắp nơi. Vì vậy, một người cảm thấy không thoải mái, mất hòa hợp chỉ đơn giản từ quan điểm của cảm xúc. Nếu nhìn nhận dưới góc độ toán học, nếu ta muốn theo đuổi đến mức này. Ví dụ, nếu ta có cái mà bà gọi là một phương trình hoàn hảo, một phương trình hoạt động hoàn hảo không có phần dư và không có ước số. Chúng tôi sẽ cẩn thận khi nói về những điều này vì phương tiện này không có trình độ hiểu biết cao về toán học, nhưng chúng tôi sẽ sử dụng trình độ của anh ấy để giải thích điều này. Nếu bà có thể thấy rằng một phương trình đã cho thỏa mãn với một số phép tính nhất định và đưa ra một câu trả lời hoàn toàn cân bằng, thì đó là sự hài hòa. Tuy nhiên, nếu người ta đưa vào phương trình này một biến hoặc một số, có lẽ, có xu hướng tạo ra phần dư, hoặc phương trình không cho ra kết quả hoàn hảo, thì như bà có thể thấy, sẽ có sự bất hòa. Trên thực tế, có một phần còn thừa lại, theo thuật ngữ toán học.

 

D: Nó thậm chí không phát ra.

 

P: Đúng rồi. Có thể minh họa bằng âm nhạc với một sự bất hòa hoặc thông qua bất kỳ một trong số các phương pháp khác nhau mà ta có thể gọi là “sự minh họa”. Tất cả đều đúng và đồng thời, và tất cả đều xảy ra đồng thời. Chỉ đơn giản là ta chọn điều này xảy ra trong một hoặc nhiều cấp độ nhận thức.

 

D: Vậy những người này có thể làm gì để thiết kế lại hoặc trở lại sự hòa hợp với chính họ?

 

P: Họ nên thấy mình luôn được bao quanh bởi những điều hoàn hảo nhất có thể. Và vì vậy, họ nên luôn sử dụng óc phán đoán của mình trước thực tế này, để duy trì mức sống chất lượng hoàn hảo này. Luôn ghi nhớ yếu tố hài hòa này, rằng yếu tố nào được nhìn nhận sẽ phù hợp nhất cho mục đích đó. Điều đó đúng với mọi khía cạnh nhận thức của con người. Luôn ghi nhớ rằng người ta sẽ nhận được và người ta sẽ làm điều đó phù hợp nhất với bản thân mình, hoặc cho bất kỳ thứ gì khác. Khi làm như vậy, một cách tự nhiên ta sẽ thu hút chính mình, chính điều mà ta đang yêu cầu, nếu  bà muốn liên quan đến cấp độ lời nói đó. Trên thực tế, bà đang biểu hiện ra chính thực tế của tình huống hài hòa nhất. Nhiều người trên hành tinh cảm thấy rằng để biểu hiện ra điều gì đó, họ phải kiên quyết đến mức không để cho điều gì khác xảy ra. Lỗi ở điều này nằm ở chỗ thực tế là những gì người ta nói và người ta nghĩ thường mâu thuẫn với nhau. Những gì người ta thực sự tin tưởng thường không chính xác với những gì người ta nói. Và vì vậy, khi một người đang nói điều gì đó, họ thực sự đang tạo ra một phản ứng có thể hoàn toàn trái ngược với điều họ nói. Và vì điều này trở thành niềm tin vững chắc, các biểu hiện được đưa ra dường như hoàn toàn trái ngược với điều đang được nói. Người ta biểu hiện ra thứ người ta sợ nhất, bởi vì người ta đang nói rằng người ta sẽ không nhìn thấy nó, hoặc nó sẽ không xảy ra. Nhưng vì liên tục nghĩ về điều đó, bất kể điều đó là gì, thì chính người ta đang tạo ra nó. Và cũng như chắc chắn phải gặp hoặc đối mặt với chính điều mà một người mạnh mẽ nói rằng họ không muốn.

 

D: Đó là nghịch lý của loài người.

 

P: Chính xác. Đó là một nghịch lý khi trở thành kẻ thao túng năng lượng Đó là một cạm bẫy của việc trở nên hoặc kém giác ngộ hơn. Và vì vậy, nó sẽ đòi hỏi tất cả mọi người, những người đang ở trên hành tinh này vào lúc này, một kẻ thao túng các năng lượng, trở nên giác ngộ hơn.Và để hiểu thêm về cách biểu hiện điều đó như thực sự mong muốn.

 

D: Điều đó sẽ khiến cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều nếu mọi người nhận ra rằng họ có khả năng kiểm soát rất tốt các tình huống và sự kiện.

 

P: Chính xác. Họ có thể có được cuộc sống mà mọi người đều tìm kiếm đó là sự hòa hợp thực sự. Một số người thành thạo việc này hơn những người khác. Chúng tôi muốn nói với các bạn đang tập trung trong căn phòng này rằng mỗi người trong số các bạn, theo cách riêng của mình bây giờ, có thể nhìn thấy một hành trình phía trước. Thực ra nói một cách rất đơn giản, tất cả mọi người trên hành tinh này đều có hành trình giống nhau. Tuy nhiên, nhiều người nhận thức được điều đó hơn những người khác.

 

D: Tất cả chúng ta đều đi cùng một con đường, chỉ là đi những hướng khác nhau.

 

P: Chính xác. Tuy nhiên, mọi con đường cuối cùng sẽ hội tụ và gặp nhau ở một nơi duy nhất.

 

D: Chỉ cần thêm nhiều vòng xoắn trên đường đi.

 

P: Chính xác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.