Chương 15
Bước vào
Trải nghiệm một cuộc bộ hành đã xảy ra một cách hoàn toàn bất ngờ không tính trước. Dù sao thì những chuyện như thế này cũng không thể đoán trước được. Khi trải qua trải nghiệm sinh ra, phần lớn các đối tượng của tôi sẽ sống trong cuộc sống này theo cách thông thường. Vì vậy tôi đã không hề chuẩn bị cho cách xâm nhập vào cơ thể vật lý một cách hoàn toàn khác biệt này.
Cô gái trẻ, đối tượng nghiên cứu của tôi đã kể cho tôi nghe câu chuyện về sự ra đời của cô ấy trong cuộc đời hiện tại này. Cô ấy nói rằng cô ấy đã bị chết khi được sinh ra trong một ca sinh nở tại nhà. Bác sĩ đã cố gắng nhưng không thể làm gì được, vì vậy ông đã đặt cơ thể mềm nhũn của cô sang một bên để cứu chữa cho mẹ cô. May nhờ sự can thiệp của dì cô gái mà cô ấy còn sống. Mặc dù bác sĩ nói có cố gắng cũng không hữu ích gì, nhưng dì của cô ấy đã chiến đấu với cơ thể chỉ còn chút sự sống trong vài phút cho đến khi một tiếng khóc yếu ớt cuối cùng đã phát ra. Người phụ nữ trẻ này đã kể câu chuyện của cô ấy trong suốt phần đời cô đã trải qua. Gia đình hoàn toàn tin tưởng rằng nếu không có sự kiên trì của người dì thì có lẽ cô đã không có ngày hôm nay.
Tôi muốn đưa cô ấy trải qua trải nghiệm sinh nở để xem điều gì đã thực sự xảy ra. Các đối tượng đã đươc hưởng lợi rất nhiều từ các quá trình hồi quy như thế này. Họ đặc biệt đã nhận được sự thấu hiểu về cảm xúc và thái độ của các thành viên thân thiết trong gia đình, bởi vì nó đã được chứng minh rằng sinh mệnh nhận thức được đầy đủ về mọi thứ xảy ra trong thời kỳ mang thai và trước khi sinh. Tôi đã xem xét đủ đối tượng qua trải nghiệm sinh nở để chắc chắn rằng người phụ nữ trẻ này thậm chí không có ở trong cơ thể đứa bé vào thời điểm đó, nhưng vì một lý do nào đó đã bị trì hoãn. Có lẽ cô ấy vẫn còn đang phải trò chuyện với các giáo viên và các bậc thầy ở trường học trên cõi khác, và đã gần như là không đến kịp. Có lẽ cô ấy đã có những suy nghĩ khác về việc có nên bước vào cuộc đời này hay không và các giáo viên đã phải thuyết phục mạnh mẽ hơn. Thường thì các sinh mệnh cố gắng gánh chịu nhiều nghiệp chướng khó giải quyết khi họ lên kế hoạch cho chương trình học tập của họ trong lớp học dưới cõi trần của họ. Họ bắt đầu tự hỏi liệu họ có đang gánh vác quá nặng hay không. Việc này rất giống với quá trình đăng ký vào đại học. Thường thì có những khóa học yêu cầu khó hơn là những khóa học ngoại khóa dễ dàng. Thường thì một sinh viên nhận ra là mình đang phải gánh vác nhiều hơn những gì mình có thể xử lý một cách thoải mái. Cũng tương tự như khi bước vào một cuộc đời. Mọi thứ luôn trông có vẻ dễ dàng trong giai đoạn lập kế hoạch hơn. Thường thì việc lập kế hoạch đã trở nên rất lâu với các mối duyên đã được sắp đặt và đã quá muộn để sinh mệnh có thể rút lui.
Với công việc của mình, tôi đã khám phá ra ít nhất hai cách chính để sinh mệnh được sinh ra. Họ có thể đi vào cơ thể em bé khi còn trong bụng mẹ và trải qua quá trình sinh nở thực sự nếu họ muốn trải nghiệm điều này. Họ cũng có thể ở bên ngoài, nhưng ở gần người mẹ, và quan sát. Họ có quyền tự do trong thời gian này để vẫn đi qua đi lại các cõi linh hồn vì họ chưa hoàn toàn bị ràng buộc với đứa bé. Yêu cầu chủ yếu là họ phải nhập vào đứa trẻ từ hơi thở đầu tiên. Nếu không làm như vậy có thể dẫn đến thai chết lưu.
Bởi vì hoàn cảnh ra đời của cô ấy, thay vì đề nghị cô ấy đi đến thời điểm được sinh ra, tôi đề nghị cô ấy đi đến thời điểm đầu tiên cô ấy bước vào cơ thể vật lý mà tôi đang nói chuyện cùng. Có thể chính cách nói này đã châm ngòi cho sự việc. Tôi đếm và hỏi cô ấy đang làm gì.
S: Tôi đang quan sát.
Tôi không ngạc nhiên vì tôi biết cô ấy đang không ở trong cơ thể của đứa bé.
D: Cô đang ở đâu?
S: Ở dưới chân giường. (Một hơi thở sâu). Tôi đang chuẩn bị nhập vào cơ thể lần cuối cùng. Đến lúc này, nó chỉ mới diễn ra trong…một khoảng thời gian ngắn.
D: Ý cô là cơ thể của đứa bé?
S: Không. Không phải là cơ thể của một đứa trẻ. Đó là một cơ thể trưởng thành. Đó là một cú sốc và tôi hoàn toàn không chuẩn bị cho điều này.
Ý cô ấy là gì?
D: Ý cô là cô không nhập vào cơ thể của đứa trẻ sẽ được sinh ra?
S: Không.
D: Đây không phải là một điều bình thường đúng không?
S: Không, nhưng nó đang trở nên bình thường hơn những gì mà nhiều người tin.
D: Cô nói rằng cô đã nhập vào cơ thể này chỉ một thời gian ngắn cho đến thời điểm này. Ý cô là gì?
S: Có một cuộc trao đổi linh hồn. Một giai đoạn thử thách để quyết định việc từ bỏ có được thực hiện hay không. Cô ấy có chấp nhận những gì cô ấy yêu cầu hay không.
D: Cô ấy yêu cầu điều này sao?
S: Vâng. Đó là thứ cô ấy đã mong ước và sinh mệnh khác đã cảm thấy thời gian của cô ấy đã hết.
Tôi đã khá khó chấp nhận điều này. Nó nghe rất giống cái được gọi là “bước vào”. Đây là một thuật ngữ có nguồn gốc từ các tác phẩm của Ruth Montgomery và đã được sử dụng phổ biến. Nó có nghĩa là một linh hồn “bước vào” một cơ thể sống thay vì được sinh ra như một đứa trẻ. Tôi đã gặp hiện tượng này chỉ một lần trước đây trong trạng thái thôi miên hồi quy. Trải nghiệm đó liên quan đến một sinh mệnh đã nhập vào cơ thể của một đứa trẻ đang bị bệnh nặng. Một cuộc trao đổi linh hồn đã được thực hiện khi linh hồn đang ở trong đứa trẻ muốn ra ngoài. Trải nghiệm đó xảy ra trong một phiên thôi miên được thực hiện vào những năm 1960, rất lâu trước khi thuật ngữ “bước vào” được đặt ra. (Điều này đã được thuật lại trong cuốn sách Năm cuộc đời được ghi nhớ của tôi).
D: Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra? Có lý do gì cho chuyện này không?
S: Các quyết định mà có ảnh hưởng đến cuộc đời. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy sẽ có thể giải quyết các vấn đề mà cô ấy đã đặt ra và khi phát hiện ra chúng quá mạnh, cô ấy đã đề nghị được trở về nhà.
D: Cô có thể giải thích ý cô là gì không?
S: (Một hơi thở sâu) Cô ấy không có sức mạnh mà cô ấy nghĩ là cô ấy có; vì vậy cô ấy được yêu cầu được giải thoát khỏi thực trạng.
D: Chuyện này không phải xảy ra khi cô ấy chết?
S: Có, nhưng tại sao lại khiến cơ thể phải chết đi khi một linh hồn khác có thể thay thế và làm được nhiều thứ tốt hơn. Chính linh hồn đã quyết định là cô ấy không thể đối mặt với nghiệp mà cô ấy đã chọn để đối mặt, và quyết định rời bỏ cơ thể. Cơ thể này…chưa đến lúc nó phải chết. Nó phải được tiếp tục sống. Trong những trường hợp này cơ thể được để tiếp tục hoạt động để một linh hồn khác nhập vào.
D: Và làm một cái gì đó giống như là không đồng ý?
S: Sẽ rất khó chịu nếu cô ấy lấy đi mạng sống của cơ thể vật lý này.
D: Ý cô là giống như tự sát?
S: Vâng. Nhưng chỉ cần giao nó cho một linh hồn khác sẽ làm điều tốt, không gây hại gì, và không có gì xấu cho sinh mệnh này. Đây là một cuộc trao đổi được thực hiện với sự đồng ý của cả hai bên.
Tôi nghĩ một điều khiến tôi bối rối là điều này nghe giống như sự chiếm hữu. Gần đây chúng ta đã có nhiều bộ phim như Exorcist, với ý tưởng thật đáng sợ.
S: Không có bất kỳ sự tương đồng nào. Một ca sở hữu là khi một linh hồn bị biến dạng điều khiển một linh hồn khác. Trong khi đó tình huống bước vào thì không có sự kiểm soát nào. Chỉ có một sinh mệnh trong cơ thể đó. Cách duy nhất để sinh mệnh đó có thể bước vào cơ thể là khi sinh mệnh kia đã sẵn sàng từ bỏ. Ở đây có sự chấp thuận hoàn toàn. Với một trường hợp chiếm hữu, thì nó là chính xác như vậy, chiếm hữu không có quyền kháng cự.
D: Tất cả những điều này được quyết định ở đâu? Nó được giải quyết ở đâu?
S: Trên cõi linh hồn. Chúng tôi thảo luận điều này với các bậc thầy à các quyết định sẽ được đưa ra.
Tôi tự hỏi liệu nhân cách vật lý có ảnh hưởng gì không. Cô gái này chắc chắn đã không nhận thức một cách tỉnh táo về một quyết định tầm cỡ như vậy.
D: Cô ấy đi đâu vào những thời điểm khác nhau để thảo luận về chuyện này?
S: Vâng, khi cô ấy đang ở trong trạng thái như đang ngủ giống như những người khác, cô ấy tham gia vào hành trình.
Đây là một suy nghĩ đáng ngại với tôi. Để nghĩ rằng với tư cách là những con người nhận thức đầy đủ, chúng ta có quá ít thông tin để nói về những gì đang diễn ra trong cuộc đời của chúng ta. Cứ như thể ý thức của chúng ta chỉ là một lớp váng mỏng bao phủ bên trong một thứ cực kỳ phức tạp.
D: Cuộc thảo luận đã diễn ra khá là lâu rồi đúng không?
S: Trong khoảng hai tháng.
D: Cơ thể vật lý mà cô chuẩn bị nhập vào này bao nhiêu tuổi rồi?
S: Hai mươi mốt.
Hai mươi mốt? Một cú sốc khác. Tôi đã gặp cô gái này ngay sau sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cô ấy. Điều này có nghĩa là cuộc trao đổi này xảy ra ngay trước khi tôi gặp cô ấy. Tuy nhiên cô ấy dường như không khác bất kỳ ai khác mà tôi tiếp xúc hàng ngày.
D: Cô ấy đã ở với cơ thể đó một thời gian dài.
S: Vâng. Có rất nhiều thứ đã được làm sáng tỏ. Chỉ là có quá nhiều nghiệp chướng đã được chấp nhận mà không thể thực hiện được.
Đây có phải là lý do khiến cô ấy đã chậm trễ trong việc nhập vào cơ thể lúc mới sinh? Có phải cô ấy đã có suy nghĩ khác về khả năng thực hiện tất cả các công việc mà cô ấy đã đặt ra cho mình? Cô ấy đã gặp rất nhiều vấn đề trong cuộc đời tuổi trẻ của mình và bằng tất cả những gì thể hiện bên ngoài thì cô ấy đã đối mặt và giải quyết chúng một cách đáng ngưỡng mộ. Phải chăng cô ấy đã thực sự sống một cuộc sống với sự miễn cưỡng và đạt đến hai tuổi nhờ sự kiên trì?
Điều này có nghĩa là chúng ta không bao giờ có thể thực sự biết rõ về một người? Nó có nghĩa là chúng ta không bao giờ có thể thực sự biết rõ về chính mình? Tình huống này lần đầu tiên gây ấn tượng mạnh với tôi về sự tách biệt giữa các bộ phận khác nhau của con người và chúng ta thật sự có rất ít khả năng kiểm soát đối với những bộ phận này.
D: Ai là người đưa ra quyết định về việc ai sẽ nhập vào cơ thể?
S: Các bậc thầy đã quyết định rằng có đủ những sự giống nhau của các bản thể để sự thay đổi này không gây ra sự chú ý.
D: Cô có biết về sinh mệnh khác không?
S: Cao hơn? Có. Chúng tôi cũng chia sẻ những cuộc đời khác.
D: Cô nói điều này xảy ra ngày càng thường xuyên? Tại sao? Vì những áp lực của cuộc sống trên Trái đất đang trở nên quá lớn?
S: Vâng. Thêm vào đó là thực tế là những người đang “bước vào” thì không trải qua những tổn thương thời thơ ấu hoặc khi sinh ra, và họ cởi mở hơn với những ảnh hưởng từ phía bên này. Hiện tại và tương lai thì sự cởi mở này là rất cần thiết. Đây là những người sẽ hướng dẫn người khác vào thời đại sắp tới. Một trong những nguyên nhân để người ta “bước vào” là thiếu thời gian và thiếu “phương tiện” (cơ thể). Cần phải có những người đang cởi mở lắng nghe, như đã từng, với phía bên kia. Và còn gì tuyệt vời hơn nếu họ không phải trải qua quá trình sinh nở và thời thơ ấu và quên đi tất cả những ký ức trước đây? Do đó nhiều điều tốt có thể được thực hiện thông qua họ. Năng lượng mà chúng ta mang theo khi bước vào cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh - theo nhiều cách mà bề ngoài không phải lúc nào cũng nhận thấy được. Nhiều công việc quan trọng đang được thực hiện.
Từ công việc tôi đã làm với các quá trình hồi quy, tôi đã phát triển một lý thuyết về trẻ em và ký ức về tiền kiếp. Khi linh hồn nhập vào thể xác, ký ức vẫn ở rất gần. Hẳn là rất bực bội khi đột nhiên bị đưa vào một cơ thể của một đứa trẻ không thể giao tiếp. Thảo nào mà họ gào khóc nhiều như vậy. Họ đang cố gắng để mọi người nghĩ rằng họ thực sự là một linh hồn già, thông minh, biết nhiều hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng. Trong hai năm đầu, linh hồn trở nên tập trung vào việc học để cho cơ thể mới này hoạt động và học cách giao tiếp trở lại đến mức ký ức của họ bị mài mòn và đẩy về phía sau. Một số trẻ em vẫn nhớ và vẫn cố gắng nói với mọi người thì thường bị chỉ trích hoặc chế giễu cho đến khi chúng không cố gắng nữa và từ bỏ và trở thành “bình thường”. Tôi tin rằng nếu những đứa trẻ như vậy được khuyến khích, thay vì được tạo ra để cảm thấy khác biệt, chúng có thể học cách sử dụng những khả năng này làm lợi thế của chúng. Mặt khác, “bước vào” cơ thể mới mẻ mà không bị tổn thương khi sinh ra và không mất nhiều năm cố gắng để học cách cho cơ thể hoạt động. Do đó họ rất tâm lý vì những ký ức và khả năng được chuyển từ cõi bên kia còn rất tiến bộ, mới mẻ, và hữu ích.
D: Liệu cơ thể vật lý có nhận ra sự khác biệt khi sự trao đổi được thực hiện không?
S: Không, nhịp tim và thở sẽ được tiếp tục. Trong nhiều trường hợp, sự trao đổi được thực hiện tại thời điểm chết - khi một người tưởng bị chết và sau đó sống lại. Nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. Nhiều khi chỉ qua một giấc ngủ. Và khi họ thức dậy, họ…ta là người này còn người kia đã ra đi. Nhưng mọi ký ức đã được lưu trữ nên ta là người đó.
D: Còn nghiệp của sinh mệnh khác thì sao? Cô có phải tiếp tục cho họ không?
S: Có. Trong thỏa thuận giữa hai bên, tôi phải hoàn thành những thứ nhất định mà người kia buộc phải hoàn thành.
D: Cô giải quyết nghiệp cho người khác sao?
S: Không có quá nhiều nghiệp như vậy, có một số thứ nhất định mà nguyên bản này phải chịu khi cơ thể bắt đầu hoạt động. Có nhiều tương tác với những linh hồn khác đến nỗi nếu một số nhiệm vụ nhất định không được hoàn thành thì nó sẽ ảnh hưởng đến quá nhiều cuộc đời. Do đó phải có quá trình thương lượng để đáp ứng các nhiệm vụ này.
D: Ý cô là linh hồn đi vào sẽ biết tất cả các nhiệm vụ mà linh hồn sở hữu thể xác trước đó phải giải quyết? Và hoàn toàn nhận thức được trước khi họ biết được họ có gì…
S: (Gián đoạn) Vâng, về những gì họ phải làm.
D: Vậy cô có những ký ức của riêng cô và cô cũng đang tiếp thu những ký ức của cô ấy nữa?
S: Tôi có ký ức của cô ấy trong cuộc đời này chứ không phải quá khứ.
D: Và cô không mang theo những hồ sơ về những lần hóa thân trước của cô ấy?
S: Không. Chỉ của tôi thôi.
Điều này đã mở ra một ý tưởng hấp dẫn khác. Điều này có nghĩa là nếu tôi làm cho cô ấy lùi lại vài năm trước thì tôi sẽ có được ký ức của cô ấy về cuộc đời hoàn toàn khác với những gì cô ấy cung cấp cho tôi trong năm tôi làm việc cùng. Điều này đã xảy ra với các nhà nghiên cứu khác và đây là điểm mà các bác sĩ tâm thần và những người hoài nghi thường sử dụng để phủ nhận luân hồi.
D: Tại sao một người, sinh mệnh vật lý này, không biết rằng có những việc như vậy đã diễn ra?
S: Đôi khi quá đau lòng để biết tại thời điểm đó. Một số trường hợp “bước vào” phần còn lại của cuộc đời họ không bao giờ biết. Nhưng họ sống tốt hơn và hạnh phúc hơn trước đó, làm nhiều điều tốt cho người khác. Sự hồi tưởng không phải lúc nào cũng quan trọng bằng những việc tốt mà họ làm.
D: Tôi đang nghĩ, đôi khi nếu cơ thể vật chất thậm chí không biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, liệu nó có nghĩa là cơ thể vật lý là một thực thể riêng biệt?
S: Nó không phải vậy sao? Nếu ta được sinh ra trong một cơ thể, cơ thể sẽ tiếp tục tồn tại trong một thời gian mà thậm chí không có linh hồn trong đó. Do đó nó có sự khác biệt.
D: Ý cô là khi linh hồn bước ra, hay kiểu như vậy, bất kể miễn là cơ thể còn là một đứa trẻ?
S: Đúng.
Đây là một điểm đã được đưa ra trong nhiều quá trình hồi quy, rằng linh hồn rời khỏi cơ thể của đứa trẻ liên tục trong một thời gian dài khi đứa trẻ còn nhỏ. Điều này thường xảy ra nhất khi đứa trẻ đang ngủ, và mọi người đều biết rằng trẻ em thường ngủ rất nhiều. Cứ như vậy cho đến khi đứa trẻ được khoảng hai tuổi. Linh hồn thường trò chuyện với các bậc thầy ở trường học trong thời gian này và đưa ra quyết định cuối cùng. Đây cũng là lời giải thích khả dĩ cho những trường hợp tử vong trong nôi. Linh hồn đã rời đi quá lâu hoặc quyết định gia hạn cam kết của mình. Vì vậy, theo cách này, cơ thể có thể tách rời và tiếp tục tồn tại trong một thời gian mà không cần sinh lực bên trong. Tôi tin rằng đây cũng là điều xảy ra với những người trong tình trạng hôn mê. Cơ thể tiếp tục sống nhưng linh hồn đã đi nơi khác. Đây là lý do tại sao tôi nghĩ rằng việc giữ một xác chết còn sống lâm sàng là sai lầm. Khi cơ thể đã bị bỏ trống quá lâu, rất hiếm khi linh hồn sẽ chọn quay trở lại. Cơ thể cũng có thể bị hư hại đến mức không thể tái nhập với linh hồn đã cư ngụ ban đầu hoặc bất cứ linh hồn nào khác. Trong những trường hợp như vậy, cơ thể có thể mất khả năng hoạt động trở lại.
Khi nói chuyện, giọng cô ấy có vẻ mệt mỏi và phản ứng của cô ấy bắt đầu trở nên chậm chạp. Cô ấy không còn hứng thú với việc trả lời hoặc không thể nhớ câu trả lời cho các câu hỏi. Tôi đã chứng kiến điều này trước đây khi một sinh mệnh đi vào một cơ thể đứa trẻ. Khi họ bị cắt đứt với phía bên kia, kiến thức cũng bị cắt đứt. Họ không còn nghĩ về những thuật ngữ linh hồn nữa mà bắt đầu tham gia vào cơ thể vật lý.
D: Tôi biết cô đang mệt vì khi đi vào cơ thể thì cô đang bắt đầu hấp thụ. Cô đã đi vào cơ thể chưa?
S: Rồi.
D: Và cơ thể vật lý đang buồn ngủ vào ban đêm khi chuyện này xảy ra?
S: Vâng.
D: Và sinh mệnh khác đã rời đi?
S: Vâng
Phản ứng của cô ấy ngày càng chậm lại, như thể cô đang chìm vào giấc ngủ.
S: (Nhẹ nhàng) Thật là lạ khi cảm nhận được trái tim lần nữa. Cảm nhận cơ thể.
D: Cô định quay trở lại bên này sớm hay sẽ ở luôn bên đó?
S: Sẽ sớm thôi. Tôi thích cách này hơn. Tôi không có quá nhiều vấn đề để giải quyết khi lớn lên. Có nhiều thứ phải làm bây giờ. Cách này dễ hơn nhiều.
D: Chà, tôi sẽ để cho cô nghỉ ngơi, bởi vì hẳn phải là một thử thách lớn để phải làm như vậy.
Chưa kể đến thử thách mà cô ấy vừa kể cho tôi.
Khi người phụ nữ trẻ này được kể cho lúc tỉnh dậy về những gì cô ấy đã nói trong trạng thái thôi miên, cô đã giật mình, ít nhất là nói. Cô nói, Không! Cô không thể tin được điều đó. Cô không cảm nhận được điều gì khác biệt; cô biết mình vẫn là người như vậy. Tâm trí tỉnh táo của cô ấy nổi dậy trước ý tưởng và cô ấy cũng gặp khó khăn giống như tôi khi tiếp thu một số thứ có tầm cỡ lớn như vậy. Tôi nói với cô ấy nếu cô ấy không muốn chấp nhận việc đó, cô ấy không cần phải làm vậy. Cô ấy chỉ cần coi những thông tin này như một sự tò mò thú vị. Cô ấy nói rằng bố mẹ cô ấy nhận xét rằng cô ấy có vẻ khác, rằng cô ấy đã thay đổi trong khoảng thời gian năm ngoái. Nhưng đó có thể chỉ là một phần của quá trình trưởng thành tự nhiên. Không ai trong chúng ta cứ mãi như vậy; chúng ta không ngừng phát triển.
Câu chuyện về sự ra đời của cô ấy được biết đến rộng rãi và đã được kể đi kể lại nhiều lần trong gia đình cô, nên rõ ràng thông tin về việc cô ấy chỉ là một kẻ “bước vào” không bao giờ là thứ mà cô ấy mong đợi được nghe từ quá trình hồi quy.
Sau đó tôi đã nhận được nhiều thông tin tương tự về chủ đề này từ các đối tượng nghiên cứu khác của tôi.
D: Anh đã bao giờ nghe đến thuật ngữ “bước vào” chưa?
S: Rồi.
D: Anh có thể giải thích điều đó cho tôi được không?
S: Như chúng tôi đã đề cập trước đó, có nhiều linh hồn đang chờ đợi để được hóa thân hơn số lượng các cơ thể. Đôi khi, có một số thời điểm trong cuộc đời của một cá nhân, khi anh ta nhận thấy rằng anh ta không thực sự còn muốn ở với cơ thể này nữa. Anh ta đã đạt đến điểm mà sức nặng vật chất và sự quan tâm đã kéo linh hồn đến một mức độ mà nó không thể tự duy trì được nữa. Và vì vậy cá nhân đó được đưa ra lựa chọn để chuyển sang phía bên kia. Sau đó tạo cơ hội cho một cá thể linh hồn khác từ cõi linh hồn đến và trú ngụ trong cơ thể đó. Vì vậy sẽ có sự trao đổi lẫn nhau giữa các điểm, có thể nói như vậy. Điều này rất có lợi cho cả hai. Vì bà thấy đấy linh hồn ban đầu sẽ được trả về lại ngôi nhà thực sự của mình và cá nhân đó về mặt linh hồn thì được có một phương tiện để giải quyết nghiệp.
D: Nếu linh hồn muốn quay trở lại thì tại sao cơ thể không cứ thế chết đi?
S: Vậy thì sẽ có sự mất mát về phương tiện, cơ thể vật lý. Và thường có một khung thời gian cần được tính đến. Ví dụ, giả sử thực thể hoặc linh hồn vật chủ ban đầu có mối quan hệ cần phải thực hiện thông qua vợ của anh ta. Thực trạng này đã phát triển đến mức người chồng thấy mình không thể tiếp tục trong tình trạng đó nữa nên đã được giải thoát về cõi linh hồn. Sinh mệnh nhập vào cơ thể sau đó sẽ phải chịu trách nhiệm làm việc thông qua nghiệp đó với vợ anh ta. Vậy sau khi hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau đã được thỏa thuận, sinh mệnh nhập vào sau đó được phép bắt đầu giải quyết các nghiệp và nhiệm vụ của riêng mình.
D: Vậy nó phải đồng ý hoàn thành bất cứ cái gì mà phương tiện (cơ thể) này đã bắt đầu?
S: Đúng rồi. Không có sự đồng ý thì không có sự trao đổi giữa hai bên. Nghĩa là, một người từ bỏ nghiệp và người kia gánh lấy nghiệp.
D: Làm thế nào để quyết định ai sẽ nhập vào cơ thể và vẫn phải giữ được sự sống này?
S: Nó được quyết định theo cách tương tự như quyết định được đưa ra về việc ai sẽ đi vào ngay từ đầu. Tùy vào ai có nghiệp để giải quyết với những người này. Cho dù họ có cảm nhận được rằng họ có thể giải quyết nghiệp hay không. Và cho dù cá nhân đó có tiến bộ đủ để không cần những bài học về thời thơ ấu để phải sinh ra và đi vào một sinh mệnh với đầy đủ ký ức hay không.
D: Việc không mất đi mọi ký ức từ lúc sinh ra khiến cho mọi thứ khó khăn hơn đúng không?
S: (Nói dứt khoát) Khi sinh ra ta không bị mất ký ức. Trẻ em vẫn có đầy đủ ký ức. Có thể thấy được điều đó trong nhiều trò chơi mà chúng chơi, các bậc phụ huynh và người lớn gọi là “tạo niềm tin”. Chúng ta, là những người lớn, khiến chúng im lặng bằng nhiều cách cho dù có chủ đích hay không. Nhưng những ký ức đó trở nên mờ nhạt hơn khi người ta lớn lên vi những tác động này nhiều hơn những gì thực sự xảy ra bên trong sinh mệnh đó.
D: Tôi nghĩ có lẽ sự tổn thương khi sinh ra và lớn lên, học cách sử dụng cơ thể, có thể đẩy ký ức ra phía sau.
S: Vâng, một số thôi, không phải tất cả.
D: Vậy tôi cho rằng khi chúng lớn lên nếu ký ức này không được luyện tập, thì chúng sẽ quên hết. Tôi bắt đầu hiểu điều này hơn, nhưng tôi nghĩ lý do tại sao nó luôn khiến tôi bận tâm là vì nó nghe rất giống với sự chiếm hữu của một linh hồn.
S: Như chúng tôi đã nói, không có sự trao đổi nào mà không có sự đồng ý rõ ràng giữa hai linh hồn. Điều này đã được thỏa thuận từ trước và đôi khi có một lịch trình được sắp xếp rõ ràng giữa hai bên. Một lịch trình có trật tự, với các nhiệm vụ phải được hoàn thành. Và vì vậy đó không phải là một hành động không mong muốn và không được biết trước. Đó là một thỏa thuận hợp tác.
D: Nhưng phương tiện có ý thức thì sao? Người ta có biết gì về việc thay đổi đã diễn ra không?
S: Thông thường, phương tiện (cơ thể) sẽ không biết rằng quyền sở hữu đã được trao tay, có thể nói vậy. Vì có sự xâm nhập của linh hồn mới, sở hữu tất cả những ký ức trong quá khứ về cuộc đời của phương tiện này. Và như vậy từ quan điểm vật lý, không có sự thay đổi rõ ràng về quyền sở hữu hoặc quyền giám hộ.
D: Vậy phương tiện có ý thức không biết gì về điều này. Nói cách khác, nó không được hỏi ý kiến.
S: Ý thức không bao giờ bị gián đoạn. Tiềm thức đã đổi chủ, có thể nói như vậy. Không có sự khó chịu và không có sự can thiệp. Đôi khi cần thiết hoặc mong muốn, quá trình chuyển giao này sẽ có sự nhận ra và ghi nhớ của việc chuyển giao thực tế. Và đôi khi, theo thời gian, người ta sẽ dần nhận ra và có thể nhớ lại thời điểm chuyển giao chính xác.
D: Tôi nghĩ đó là điều làm tôi bận lòng. Có vẻ như anh có quá ít thông tin để nói về nó.
S: Không phải là chúng tôi không có gì để nói. Chúng tôi chỉ đơn giản là có nhiều điều để nói hơn những gì có thể nhận được.
Rõ ràng là anh ấy không hiểu nhận xét của tôi. Tôi đang đề cập đến cơ thể vật lý này không có gì để nói. Anh ấy lại nghĩ tôi đang nói về anh ta, với tư cách là người giao tiếp, đã không cung cấp đủ thông tin. Điều này chứng tỏ cách mà tiềm thức diễn giải theo nghĩa đen như thế nào và các luận điểm được thực hiện khi ở trạng thái thôi miên.
S: Chúng tôi chỉ đơn giản là không biết câu hỏi của bà là gì cho đến khi bà hỏi họ.
D: Đúng vậy. Anh nói trước đó rằng các câu hỏi cũng quan trọng như câu trả lời.
S: Đúng vậy. Cần có khoảng trống trước khi nó được lấp đầy.
D: Vậy điều này không gây khó chịu, bất cứ khi nào một linh hồn muốn thoát ra ngoài, có thể nói như vậy, hay họ muốn từ bỏ thỏa thuận?
S: Đây không phải là một sự đổi mới; chỉ đơn giản là một tình huống mà một linh hồn nhận ra chính mình. Vì nó được quan sát và hiểu rõ từ phía bên này rằng mọi thứ không diễn ra như kế hoạch. Và nó chỉ đơn giản là một tình huống có một giải pháp lý tưởng. Chúng tôi nhận thấy sự ưu ái trong vụ chuyển giao này là điều khá đáng khâm phục và cao quý. Nó hữu ích và hiệu quả hơn nhiều so với việc để cho phương tiện chết đi, cơ thể này không được sử dụng cho việc tốt hay các nhiệm vụ khác nữa.
D: Tôi đang cố gắng tìm ra sự khác biệt giữa việc “bước vào” và tự tử. Có phải vì tự tử là hủy cơ thể?
S: Đúng rồi.
D: Vậy những chuyện khó chịu là vậy?
S: Đúng rồi. Không đơn giản là vì cơ thể đã hết hạn mà không có ai điền vào. Có một sự gián đoạn của sự hòa hợp tâm linh vì việc này. Đó là một hành động không thể bào chữa.
D: Vậy cơ thể đó có những cần phải hoàn thành và nó làm gián đoạn thứ tự của một số thứ?
S: Đúng vậy.
D: Trong những trường hợp bình thường, anh có thể nói cho tôi biết, vào thời điểm nào hoặc thời gian nào trong quá trình phát triển vật lý của con người, linh hồn hoặc tinh thần cư ngụ trong cơ thể?
S: Đó là thời điểm mà linh hồn chọn để cư trú. Đó có thể là vào thời điểm chính xác của quá trình thụ tinh, hoặc thụ thai, hoặc có thể là một thời điểm nào đó không nằm trong tiến trình sinh nở, để không phải trải qua tổn thương khi sinh ra. Đó hoàn toàn tùy vào sự lựa chọn của cá nhân linh hồn đó. Nó còn được quyết định bởi bài học mà linh hồn đó cần học.
D: Vậy những gì anh đang nói là một người có thể sống trong một khoảng thời gian mà không có linh hồn?
S: Không phải vậy, vì cần có một sinh lực. Tuy nhiên, nơi cứ trú không phải là điều kiện tiên quyết của khái niệm sinh lực, vì sinh lực có thể được phát ra từ người mẹ. Tuy nhiên, sự cư trú của linh hồn trong hình thức đó sẽ là tùy chọn, hoặc tùy vào cá nhân linh hồn khi linh hồn đó giả sử đảm nhận quyền giám hộ của dạng sống đó và từ đó tích hợp nó vào thực tại của chính nó, và bắt đầu nuôi dưỡng bằng sinh lực của chính nó.
D: Vậy những gì anh đang nói là chúng tôi sẽ không thể xác định được thời điểm mà cuộc sống thực sự bắt đầu?
S: Chính xác. Và vì vậy không nên chỉ trích việc phá thai theo nghĩa giết chết một linh hồn vì không thể đánh giá được rằng dạng sống vật lý đó đã thực sự có một linh hồn ở thời điểm nào.
D: Nếu tôi hiểu những gì anh đang nói, thì trong tất cả các khả năng, phá thai sẽ không thực sự lấy đi một mạng người. Có đúng như vậy không?
S: Có lẽ nên hiểu rõ nhất là khi quyết định có phá thai hay không, trách nhiệm này được chia sẻ bởi, không chỉ người mẹ, mà cả sinh lực sống trên phương tiện bị phá. Nó được thực hiện ở một mức độ nhận thức có phần sâu sắc hơn tiềm thức nhưng không hoàn toàn ở cõi bên trong. Có một số giao tiếp có ý thức trong quá trình ra quyết định này. Là một mức độ theo kiểu có cả phần bên trong và phần bên ngoài cùng lúc hoặc đồng thời.
D: Một câu hỏi khác cùng kiểu đó. Ở phía bên kia của cuộc đời, chúng ta có được biện minh khi cố gắng duy trì một cơ thể khi đã không còn khả năng hoạt động không?
S: Một lần nữa, quyết định này sẽ được chia sẻ. Những người đang trong quá trình ra quyết định nên đi vào bên trong, vào ý thức bên trong của chính họ, làm như vậy để phục hồi chính họ, không chỉ cho bản thân họ mà còn cho cá nhân sẽ đưa ra lựa chọn này cho họ. Quá trình ra quyết định này, là bước ngoặt bên trong, là sự bù đắp cho năng lượng sống có liên quan đến quyết định này.
D: Quay trở lại với linh hồn tiếp quản dạng sống đó: Có thể tưởng tượng được rằng có một linh hồn vì một lý do nào đó có thể từ chối một dạng sống cụ thể?
S: Đúng rồi.
D: Điều gì sẽ xảy ra với phương tiện đó hoặc cơ thể đó?
S: Điều đó, theo thuật ngữ của bà, có thể được mô tả là một cái chết trong nôi. Nghĩa là, sinh lực chỉ đơn giản là rời khỏi phương tiện và mang theo năng lượng sống.
D: Đó có phải là lý do chính dẫn đến cái chết trong nôi không?
S: Đúng rồi. Đã có một quyết định ngược hoặc sự cần thiết phải rút đi. Có lẽ một số sự cố đã xảy ra từ cấp độ vật lý hoặc trên cõi linh hồn nào đó đòi hỏi phải có sự rút năng lượng đó đi. Có lẽ là một kết nối nghiệp cho đứa trẻ sơ sinh đó đã biến mất. Có lẽ người mà đứa trẻ sơ sinh đó đã thương lượng và cam kết cùng vào thời điểm nào đó trong cuộc đời tương lai, đã gặp gì đó, hay là đã bị giết, có lẽ là vì tai nạn hoặc bệnh tật, hoặc đã quyết định không tái sinh nữa. Rồi có lẽ sinh lực sẽ chọn không tái sinh nữa vì cam kết không thể được hoàn thành.
D: Cũng có các trường hợp linh hồn thay đổi ý định?
S: Đúng rồi.
D: Nếu linh hồn đã có kế hoạch tái sinh nhưng không tiếp quản phương tiện đó…
S: (gián đoạn) Vâng, phương tiện sẽ dành cho một linh hồn khác cư ngụ. Có thể là một linh hồn khác để đổi chỗ cho nhau. Trong những trường hợp đó đứa trẻ sẽ hồi sinh bằng những cách có vẻ kỳ diệu. Nó hoàn toàn tùy vào các cá nhân liên quan. Thường có thể bao gồm những nghiệp rất phức tạp nằm ngoài khả năng hiểu biết hiện tại của bà.
Rõ ràng chúng ta, với tư cách là những con người có ý thức, là những người tham gia ít được thông tin nhất trong toàn bộ viễn cảnh trần thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.