CHƯƠNG 2
THUỘC ĐỊA BỊ ĐÁNH MẤT
Vài tuần sau, Phil đi qua cảnh đó một lần nữa. Khi thang máy mở ra, anh thấy hình ảnh lởm chởm, hoang vắng và tang thương sừng sửng tựa vào bầu trời màu đỏ. Rõ ràng là tiềm thức của anh nghĩ đó là lúc anh phải đối mặt với kiếp sống đó và nó mãi cho phép cảnh tượng đó lẻn vào các phiên thôi miên. Lần này anh quyết định bước ra khỏi thang máy và đi vào cảnh giới đó để khám phá và tìm hiểu xem điều gì đã làm anh khó chịu. Giờ anh đã biết nếu anh không thoải mái với những gì mà anh xem, thi tôi sẽ luôn để cho anh lựa chọn rút lui. Điều này đã cho anh một cảm giác an toàn ngay cả trong một môi trường xa lạ như vậy. Vì thế, anh cho phép mình bước vào hiện trường và ngay lập tức đã bị một cảm giác đau buồn lớn xâm chiếm. Anh mô tả những gì anh nhìn thấy:
Phil: Có gió ... cát, và bụi bặm. Tôi cảm nhận được nó và nhìn thấy nó. Bầu trời màu đỏ cam. Tôi đang đứng bên ngoài một chiếc tàu vũ trụ. Có một khu đất trống nơi chúng tôi hạ cánh. Tôi nhìn vào vật hình tròn, nó ở bên phải của tôi.
Từ mô tả trên tôi (Dolores) đã nghĩ rằng nơi này không phải thuộc về trái đất. Nó có đặc trưng của thế giới khác. Và khi anh đề cập đến tàu vũ trụ, tôi chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy một kiếp sống quá khứ xa Trái đất. Cuối cùng thì tôi cũng đạt được mong muốn khám phá thế giới khác.
Ngọn tháp dường như làm từ một tảng đá kỳ lạ. Nó nổi bật giữa các đỉnh nhọn khác vì nó có cấu trúc kỳ lạ và có một vật hình dạng cái bánh rán bao quanh đỉnh. Anh tiếp tục mô tả:
P: Có một vài túp lều bên phải, là khu vực lưu trữ đồ vật... (buồn bã) mà hiện nay bên trong đều trống không.
D: Có ai khác ở cùng với anh không?
P: (giọng nói của anh trở nên u sầu.) Chỉ có những người trên tàu. Chúng tôi đến đây để tiếp tế và kiểm tra hoàn cảnh sống của các nhà khoa học trên hành tinh này. Họ là những người dân đến từ hành tinh chúng tôi đang sống. Tuyến đường thường xuyên của chúng tôi là các tuyến đường thương mại. Đại khái đây là con đường tắt nằm trong một phần riêng biệt của thiên hà này. Họ đến đây vi một cuộc thử nghiệm, mục đích duy nhất là khai thác và nghiên cứu khoa học.
D: Bạn có biết họ đã ở trên hành tinh này được bao lâu rồi không?
P: Thời gian không tương quan đến năm của trái đất, nhưng họ đã ở đây và nghiên cứu được ...bảy chronometers, mặc dù tôi không thể giải thích chronometers là thời gian bao lâu.
D: Có phải đó là một thời gian dài?
P: Vâng.
D: Đã qua bao lâu rồi bạn chưa đến hành tinh này để cung cấp nguyên vật liệu?
P: Chúng tôi đến mỗi hai chronometers thời gian.
D: Có phải những người này tình nguyện làm công việc này?
P: Vâng, tất cả công việc là tự nguyện. Không có sự bắt buộc.
Mặc dù tôi rất quan tâm đến diễn biến của câu chuyện và tìm ra lý do đau buồn của Phil, nhưng sự tò mò của tôi đã thắng và tôi hỏi anh mô tả hình dáng của những người trên tàu. Anh nói rằng họ có tầm vóc nhỏ với đầu hói lớn, da sáng và không có nhiều cơ bắp.
D: Có phải họ có thể chất như con người, với một hệ thống tuần hoàn?
P: Họ giống người của Trái Đất. Họ có hai cánh tay và hai chân, có đôi mắt, tai và một cái miệng, nhưng họ không có mũi. Không có nhu cầu cho mũi. Đây là một phần của sự tiến hóa. Miệng chỉ là một khe hở và mục đích duy nhất của nó là để hút không khí. Không có lưỡi hoặc dây âm thanh để nói bởi vì toàn bộ quá trình giao tiếp là dùng thần giao cách cảm.
Sự mô tả nghe có vẻ hơi quái dị nhưng dường như Phil không bận tâm khi nhìn họ. Sau đó anh cho biết anh cảm thấy rất thoải mái ở cùng với những sinh vật ngoài hành tinh.
D: Những người này có ăn thức ăn không?
P: Vâng. Nó được đưa vào khe hở.
D: Họ có người nam và nữ không?
P: Mọi người chúng tôi là cả nam và nữ, tất cả người của giống loài này đều là vậy. Vào lúc đó tôi chỉ biết một cách mơ hồ câu nói của anh. Tôi không chắc liệu ý của anh thì họ là “lưỡng tính” hay ý là họ không có giới tính? Nhưng ý rõ ràng họ là một loại sinh vật sanh nở bằng một số phương pháp khác với cách của người trái đất chúng ta.
P: Chúng tôi có sự kết hợp của cả hai giới, là một sự pha trộn của cả hai giới tính nam và nữ.
D. Tôi rất tò mò về điều đó. Họ sinh sản như thế nào? Hay là họ sống lâu hơn nên không cần phải sinh sản?
P: Họ sống lâu hơn; Tuy nhiên, không phải vĩnh viễn, cho nên sinh sản là cần thiết. Họ sắm những vai trò khác nhau, nhưng không có phân chia rõ ràng như người trên trái đất.
Sự tò mò của tôi tạm thời được giải quyết. Tôi trở lại với câu chuyện.
D: Bạn nói rằng bạn đã đến hành tinh đó để tiếp tế cho các nhà khoa học? Vậy những nhà khoa học này ở đâu?
P: (Đau buồn) Tất cả được chôn trong đất, ngoại trừ một người. Có tất cả là mười hai người. Người sống sót cuối cùng có nhiệm vụ chôn cất những người khác, và hài cốt của người cuối cùng nằm chung với những người khác, chỉ có điều là nằm trên mặt đất.
D: Bạn có biết những gì xảy ra với họ không?
P: Vâng, cái tháp bằng đá nguyên khối kia, ngọn tháp ấy chứa các hồ sơ ngoại cảm của những gì đã xảy ra ở đây. Họ chết vì đói và khát, hoặc là tương tự. Một cái chết rất chậm và đau đớn.
Đây có phải là lý do anh ta miễn cưỡng xem lại cảnh này? Dường như anh ta rất đau đớn khi nói về nó. Tôi đã đề nghị anh nói ra suy nghĩ và thảo luận về những hồi ức đó. Tôi nói với anh, nói ra những chuyện buồn thường là phương pháp rất hữu ích giúp anh không còn cảm thấy khó chịu nữa.
D: Các nhà khoa học không có cách nào để trồng ra lương thực cho riêng mình sao?
P: Không có gì trên hành tinh có thể hỗ trợ sự tăng trưởng một cách tự nhiên. Hãy tưởng tượng nếu bạn có một khu vườn trong sa mạc phía tây nam (của Mỹ), nó giống như vậy. Đất đá bị trơ trọi cằn cỗi, cằn cỗi như bất kỳ mãnh đất nào bạn có thể tưởng tượng trên hành tinh Trái Đất này. Tuy nhiên khu vực này có khoáng sản phong phú, và đó là mục đích các nhà khoa học này đến đây. Họ là những người thợ mỏ.
D: Bạn nói "khát hoặc tương tự." Nói cách khác, không có bất kỳ chất lỏng nào để uống sao?
P: Đúng vậy. Tất cả mọi thứ đều cạn sạch, điều đó sẽ không xảy ra nếu chúng tôi đến đúng thời gian. Phi thuyền đó đã mang nguồn lương thực tiếp tế nhưng bị hư sau khi rời trạm một thời gian ngắn, là một trạm trong không gian chớ không phải trên hành tinh nhà của chúng tôi. Sự hư hại rất lớn và khó sửa chữa, chúng tôi không thể sửa chữa "ngay tại chỗ" mà phải quay về trạm không gian. Bởi do phải quay trở lại trạm không gian mà gây ra sự chậm trể. Chúng tôi đi làm việc ở những nơi xa nhà, cũng giống bạn trên trái đất bây giờ. Nhưng tốc độ vận chuyển của chúng tôi nhanh hơn nhiều, vì vậy chúng tôi mất ít thời gian hơn khi di chuyển đến các nơi... À, tôi đang so sánh tỷ lệ khoảng cách, thời gian và vận tốc giữa trái đất và hành tinh đó.
Đây là một sự kiện kỳ lạ mới xuất hiện. Tôi chưa bao giờ có một đối tượng trong lúc thôi miên có thể so sánh thời gian ở trong quá khứ với thời gian ở cuộc sống hiện tại, trừ khi họ đang ở trong trạng thái tĩnh lặng không sâu. Khi họ ở trong trạng thái “nữa thức nữa ngũ” họ thường thấy mù mờ khó hiểu và thường cố gắng so sánh mọi thứ với những gì quen thuộc ở thế giới hiện tại. Điều này không xảy ra khi đối tượng ở trạng thái tĩnh lặng sâu hơn. Thông thường khi họ đang ở trong thôi miên sâu như Phil bây giờ thì thế giới hiện tại sẽ không còn hiện hữu trong tâm thức của họ. Họ hoàn toàn đắm mình trong không gian và thời gian họ đang trải qua. Sau khi tôi biết rằng tôi đang đối diện với một loại năng lượng hoàn toàn khác với các đối tượng thôi miên trước đây thì mỗi phiên thôi miên sau đó trở nên chắc chắn hơn. Tôi thấy những so sánh này của Phil rất hữu ích, nếu không, tôi sẽ không biết làm sao để so sánh sự vật ở những không gian khác với những gì chúng ta quen thuộc ở thế giới này. Đây là một điều mà tôi đã thiếu xem xét khi tôi khao khát được khám phá cuộc sống ở không gian bên ngoài trái đất. Thực tế là các đối tượng sẽ không thể diễn đạt tốt những gì anh ta đang nhìn thấy nếu thiếu đi sự so sánh.
D: Vâng, mặc dù sự chậm trễ gây ra cái chết của các nhà khoa học, tôi muốn bạn hiểu rằng dó không phải là lỗi của bạn. Điều này thì bất cứ ai cũng không thể làm gì hơn.
P: Không, nhưng gánh nặng tâm lý vẫn còn đó. Nó không phải là một gánh nặng tội lỗi mà là sự đau buồn và hối tiếc.
D: Vậy anh có kế hoạch gì?
P: (Thở dài) Chúng tôi đang tranh luận xem có nên mang hài cốt của họ về hành tinh nhà hay để họ lại đây. Cuối cùng chúng tôi cũng đồng ý để họ lại... Vì chúng tôi cảm thấy họ mong muốn như thế, cảm thấy họ sẽ tự hào ra đi vì sứ mệnh của họ. Và như thế, mười hai thành viên được chôn cất. Các hồ sơ ghi chép trong việc nghiên cứu và những mẫu thí nghiệm của họ được thu thập và mang khỏi hành tinh đó. Bảy người chúng tôi cũng chia sẻ cảm giác đau buồn với nhau, và cùng đồng thuận rằng không nên tiếp tục việc gởi người đi đến những thuộc địa xa xôi làm việc để tránh những điều tương tự có thể xảy ra một lần nữa.
D: Nhưng bạn cũng biết những người tiên phong và nhà thám hiểm luôn muốn đi xa hơn.
P: Chúng tôi không phải là những người có thể ra lệnh hay cấm đoán những ai muốn đi khám phá những nơi xa xôi. Các nhà khoa học sẽ làm những gì họ muốn và chúng tôi sẽ hỗ trợ và tiếp tế họ đầy đủ. Nhưng sự đồng thuận của chúng tôi đến từ phía những người tiếp tế, là không ai được cho phép đi đến bất kỳ nơi nào xa hơn là cần thiết.
Tôi không muốn cậu ta giữ lại bất cứ cảm giác tội lỗi nào trong ý thức của mình. Tôi rất cẩn thận không để cho bất cứ điều gì từ kiếp sống quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống này.
D: Tôi muốn bạn hiểu rằng bạn không có lỗi đối với điều đã xảy ra. Bạn biết được điều đó không? Cá nhân bạn không phải chịu trách nhiệm về việc này.
P: Tôi hiểu rõ điều đó.
Rõ ràng là gánh nặng đã được gỡ xuống khỏi anh ta, một gánh nặng mà thậm chí anh ta còn không có ý thức được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.