CHƯƠNG 4
THÔNG TIN ẤN CHỨA TRONG GIẤC MƠ
Khi nào thì một giấc mơ không phải là mơ? Khi nào thì nó thực sự là một kí ức đã bị tiềm thức che khuất nên hiển thị như một giấc mơ? Mà giấc mơ là gì? Làm sao chúng ta có thể nhận biết sự khác biệt? Và cuối cùng, liệu nhận biết được sự khác biệt đó có thực sự quan trọng cho hạnh phúc của chúng ta hay không? Có khi lại tốt hơn hết nếu ta không đụng đến những thứ như vậy.
Khi nào thì một giấc mơ không phải là mơ? Khi nào thì nó thực sự là một kí ức đã bị tiềm thức che khuất nên hiển thị như một giấc mơ? Mà giấc mơ là gì? Làm sao chúng ta có thể nhận biết sự khác biệt? Và cuối cùng, liệu nhận biết được sự khác biệt đó có thực sự quan trọng cho hạnh phúc của chúng ta hay không? Có khi lại tốt hơn hết nếu ta không đụng đến những thứ như vậy.
Trong công việc của tôi, nhiều người không tường thuật về bất kì một cuộc tiếp xúc thể chất thực tế nào với người ngoài hành tinh, hay nhìn thấy bất kì vật thể bay không xác định nào. Thay vào đó, họ thường bị quấy nhiễu bởi những giấc mơ kì lạ và sống động khác thường. Các giấc mơ này thường mang một đặc tính riêng của chúng, và thường thì họ không thể quên được. Tất cả chúng ta đôi khi cũng có những giấc mơ sắc nét và rõ ràng khác thường đến mức dường như rất thực. Và chúng ta thường cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng không có thực. Chúng ta cũng có những giấc mơ mà ta còn nhớ được rất lâu sau đó. Đây là một phần bình thường của thế giới bí ẩn mà chúng ta gọi là "giấc ngủ", và đó thường là cách mà siêu thức diễn giải các sự kiện trong cuộc sống tỉnh thức của ta. Đó cũng là một cách mà siêu thức đang cố gắng gửi thông tin đến chúng ta thông qua các biểu tượng. Điều gì làm cho các giấc mơ về UFO, người ngoài hành tinh hay du hành không gian trở nên khác biệt? Mà vì sao chúng ta cần chú ý đến chúng cơ chứ? Tôi đã luôn nói, "Đừng có sửa thứ gì không bị hỏng!" Nếu người đó đang sống bình thường và không có kí ức nào gây vấn đề, thì tốt hơn là cứ để yên cho giấc mơ đó và coi nó như là một sự tò mò thú vị mà thôi. Không cần phải làm cho cuộc sống phức tạp hơn chỉ vì một sự tò mò. Hãy nhớ, có những thứ một khi đã mở ra rồi thì không thể đóng lại được. Một kí ức khi đã được gọi ra thì bạn sẽ không thể quên nó đi được nữa. Và nó có thể tác động đến cuộc sống sau này của bạn mãi mãi. Tôi luôn mong rằng bất kì thông tin nào được hé lộ thông qua liệu pháp thôi miên cũng đều đem đến hiệu ứng tích cực cho các thân chủ của tôi. Vì vậy, nếu có bất kì thông tin nào được phát hiện thông qua việc khám phá các giấc mơ của đối tượng, thông tin đó phải được đưa vào cuộc sống của họ theo một cách tích cực, để họ có thể ứng phó với nó và trở lại cuộc sống bình thường. Quy tắc này cũng được áp dụng cho những người có kí ức tỉnh thức về việc tương tác với người ngoài hành tinh. Cuộc sống hiện tại này là quan trọng nhất, và họ phải tiếp tục sống một cách bình thường nhất có thể. Vậy nên, trách nhiệm của nhà trị liệu là giúp họ ứng phó với bất kì điều gì được hé lộ và đưa chúng vào đúng bối cảnh.
Trong cuốn sách Between Death and Life của tôi (Giữa cái chết và sự sống), chúng tôi đã phát hiện ra rằng linh hồn thực ra không bao giờ ngủ. Chỉ có cơ thể trở nên mệt mỏi, và linh hồn sẽ rất buồn chán nếu cứ loanh quanh ở đó chờ cho cơ thể tỉnh lại. Vì vậy, trong khi cơ thể ngủ, linh hồn của chúng ta, cái phần thực sự là chúng ta, trải qua rất nhiều cuộc phiêu du. Nó có thể đi đến cõi linh hồn để gặp các bậc thầy và người hướng dẫn cấp cao để xin lời khuyên hoặc học thêm các bài học. Nó cũng có thể chu du đến những nơi khác trong thế giới của chúng ta, hay thậm chí phiêu lưu đến các thế giới và chiều không gian khác. Những chuyến du ngoạn này đôi khi được ghi nhớ lại trong vài khoảnh khắc, đặc biệt là trong loại giấc mơ phổ biến mà ta thấy mình đang bay. Phần cốt lõi đó của chúng ta luôn luôn quay lại với cơ thể khi đến lúc thức dậy, bởi vì nó được kết nối với cơ thể bằng "sợi dây bạc". Cái "dây rốn" này sẽ không bị cắt rời cho đến khi thể xác chết đi, và khi đó linh hồn được giải thoát.
Trước khi bắt đầu sự nghiệp điều tra về UFO, tôi chưa từng nghĩ rằng cơ thể vật chất có thể thực sự di chuyển đi đâu đó trong trạng thái ngủ. Rốt cuộc thì cơ thể sẽ thức tỉnh nếu nó được di chuyển, đúng không? Đây là một phần của quá trình học hỏi của tôi trong việc điều tra những khả năng kì lạ khác này. Trong những ca này, tôi đã cố gắng dò hỏi cẩn thận để chắc chắn rằng trải nghiệm đó thực sự là một trải nghiệm với cơ thể vật chất, chứ không phải một trải nghiệm tâm linh xuất hồn. Chúng có thể giống nhau, nhưng diễn tả lại khác nhau. Trong một sự kiện xuất hồn, người đó có thể nhớ được cảm giác rời khỏi cơ thể của họ. Thường thì họ có thể nhìn xuống và thấy cơ thể của họ đang say ngủ trên giường. Họ mô tả việc nhập lại vào cái vỏ rỗng sau cuộc hành trình của họ. Họ cũng thường tả có nhìn thấy “sợi dây bạc”, sợi dây rốn kết nối linh hồn với thể xác. Đôi khi, họ diễn tả cảm giác được sợi dây đó kéo giật lại nếu họ đã rời đi quá lâu. Trong công trình của mình, tôi đã phát hiện ra rằng cơ thể có thể tồn tại mà không cần linh hồn phải trú ngụ thường trực trong nó. Cơ thể được duy trì bởi một sinh lực tồn tại trong nó, nhưng nó không thể tiếp tục tồn tại mãi mãi nếu không có sự hiện diện của linh hồn.
Còn trải nghiệm kia, về việc du hành của cơ thể vật chất, được diễn tả theo một cách khác. Ca đầu tiên mà tôi gặp thuộc loại này là với một người đàn ông da đen phi thường, John Johnson, một nhà tâm lý học, người thường đi cùng tôi để phỏng vấn các trường hợp nghi ngờ bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Vào những ngày đầu trong sự nghiệp điều tra của tôi, tất cả đều mới mẻ. Tôi thấy như mình đang khai phá một mảnh đất mới. Lúc đó tôi còn chưa phát hiện ra những khuôn mẫu mà bây giờ tôi có thể quan sát được. Điều này chỉ đến sau khi tôi đã điều tra rất nhiều trường hợp. Do không phải là nhà tâm lý, tôi đã dựa vào kiến thức chuyên môn của John khi chúng tôi tiến hành phỏng vấn bước đầu với những người nghĩ rằng họ đã có trải nghiệm liên quan đến người ngoài hành tinh. Cậu ấy hỏi những câu mà tôi không bao giờ nghĩ tới, những câu hỏi cho cậu ấy biết về sức khỏe tâm lý của đối tượng và của gia đình họ. Có lúc, khi chúng tôi lên xe trở về nhà, cậu ấy cho tôi biết đối tượng có tâm lý không bình thường và cậu nghi rằng có hành vi lạm dụng trẻ em trong quá khứ của họ. Trong những trường hợp khác, cậu ấy nghi ngờ người đó đang tưởng tượng hoặc tìm kiếm sự chú ý. Tôi đã có được những bài học vô giá khi học được từ cậu ấy một số dấu hiệu cần chú ý. Đa phần cậu ấy sẽ nói gia đình đó bình thường, và có vẻ họ chắc chắn đã có một trải nghiệm mà họ tin là có thật. Nếu cậu thấy ca đó đáng để theo tiếp, chúng tôi sẽ sắp xếp quay lại, và cậu ấy hoặc tôi sẽ thực hiện thôi miên. Tôi đánh giá rất cao sự giúp đỡ và tư vấn của John trong suốt ba năm chúng tôi làm việc với những ca này. Cậu ấy đã đi với tôi bao nhiêu dặm đường để điều tra những chủ đề dị thường này, bất chấp trái tim ốm yếu luôn gây cho cậu nhiều đau đớn. Dường như cậu ấy uống thuốc điều trị tim nhiều như ăn kẹo, nhưng cậu nói làm việc với tôi chính là điều giúp cậu có thể tiếp tục. Sự cộng tác của chúng tôi chỉ dừng lại khi John qua đời do suy tim vào năm 1990, khi được 53 tuổi.
Không lâu sau khi tôi gặp John vào năm 1987, cậu ấy đã kể cho tôi nghe về trải nghiệm kì lạ của chính mình mà cậu ấy muốn dùng kĩ thuật thôi miên để tìm hiểu. Sự việc xảy ra vào năm 1981 khi cậu đi du lịch ở Ai Cập. Cậu ấy được sắp xếp (bởi công ty du lịch) ở chung phòng với một người lạ tại một khách sạn ở Cairo. Cậu không thể nhớ được gì khác vào đêm đó ngoài việc thức giấc và thấy mình đang đứng ngay đầu giường của người bạn cùng phòng kia, và hiển nhiên là làm người đó giật mình tỉnh giấc. Cậu không thể nhớ được lúc mình ra khỏi giường hay bước đến đó bằng cách nào. Tất cả những gì cậu nhớ được là một cái gì đó về một ánh sáng màu xanh. Tôi đưa ra giả thuyết rằng có thể cậu ấy bị mộng du. Hiện tượng này khá phổ biến nếu bạn cố gắng ngủ ở một nơi xa lạ, nhất là khi bạn đã mệt mỏi sau một cuộc hành trình. Cậu ấy có suy nghĩ về kiến giải này, nhưng rồi loại bỏ nó vì cậu không hề có tiền sử bị mộng du. Cậu chắc chắn rằng mình đã đến đâu đó, và cậu muốn tôi giúp đỡ để tìm ra đó là nơi nào.
Trước khi bắt đầu phiên thôi miên, cậu ấy tâm sự về nỗi lo lắng rằng cậu có thể gặp vấn đề về tim khi ở trong trạng thái thôi miên. Cậu liệt kê cho tôi các triệu chứng cần lưu ý, và nhắc tôi đưa cậu thoát ra nếu các triệu chứng ấy xảy ra. Tôi nói với cậu rằng tôi tin tưởng những chuyện đó sẽ không xảy ra, và tôi đã đúng. Cậu ấy đã đi qua phiên thôi miên một cách tuyệt vời. Tôi biết cậu ấy cũng là một nhà thôi miên, nên tôi tin chắc sẽ không có gì khó khăn để đưa cậu ấy vào trạng thái nhập định. Bởi vì cậu biết các thủ tục, cậu đã trao cho tôi sự hợp tác hoàn toàn.
Khi cậu ấy đã ở trong trạng thái nhập định, tôi đưa cậu trở lại ngày cậu đặt chân đến Ai Cập. Lúc đó, cậu vừa mới xuống khỏi máy bay và đang chuẩn bị qua cửa Hải quan. Khi làm việc với các ca hồi quy về hiện kiếp, đôi khi có sự e ngại khi đối tượng nhớ lại sự kiện. Nhiều nhà thôi miên nói rằng đối tượng cảm thấy lo lắng khi quay trở về thời điểm xảy ra sự kiện. Tôi thấy khi tôi đưa đối tượng về trước khi sự kiện xảy ra, chứ không phải về ngay thời điểm chính xác của sự kiện, thì đối tượng không gặp trở ngại gì. Cách này như thể bạn lẻn vào bằng cửa sau và từ đó đi đến mục đích. Sau khi cậu ấy đã sống lại kí ức lúc ở sân bay và qua cửa Hải quan với đoàn du lịch, tôi đưa cậu ấy tiến đến lúc ở khách sạn. Cậu đưa ra những mô tả chính xác về khách sạn cũng như bữa ăn trước khi cậu trở về phòng mình. Cậu đã mệt mỏi vì chuyến bay dài đến mức nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Như tôi đã từng nói, siêu thức không bao giờ ngủ. Nó luôn nhận biết được những gì đang xảy ra. Tôi biết là nếu có gì đã xảy ra trong đêm đó thì siêu thức của cậu ấy sẽ kể được cho tôi. Nếu như đó chỉ là một giấc mơ hay cơn mộng du, siêu thức cũng sẽ cho tôi biết.
D: Có điều gì bất thường xảy ra trong đêm đó không?
Câu trả lời của John làm tôi ngạc nhiên. “Tôi đã được gọi ra”.
D: Cậu có thể giải thích cho tôi biết ý cậu là gì không?
J: Tôi đã được gọi ra, và tôi ra ngoài qua mái nhà, qua trần của căn phòng.
Lúc đó, tôi cho rằng cậu ấy đang mô tả một trải nghiệm xuất hồn.
“Cậu có thường làm vậy không?”
J: Thỉnh thoảng tôi đã làm vậy.
D: Cậu nói là có ai đó đã gọi cậu. Cậu có biết đó là ai không?
J: Không. Tôi không nhận ra giọng nói đó. Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói đó.
Tôi yêu cầu cậu ấy mô tả điều đang xảy ra.
J: Tôi chỉ bay lơ lửng lên thôi. Và tôi lơ lửng qua các đồ vật, qua các vật rắn. Trước đây tôi đã từng làm thế.
Sau đó, John thấy mình ở trong một căn phòng hình tròn được chiếu sáng lờ mờ. Cậu đang đứng trước một tấm bảng trắng lớn đang phát sáng. Ước chừng nó cao khoảng bốn mét rưỡi và rộng hai mét rưỡi. Cậu có cảm giác mình không phải là người duy nhất trong phòng, nhưng sự chú ý của cậu đang tập trung vào phiến đá lớn đó. "Tôi đang nghiên cứu phiến đá. Trên đó có khắc những bài học."
D: Trước đây cậu đã từng thấy phiến đá đó chưa?
J: Phiến đá đó thì chưa. Nhưng tôi đã từng thấy những vật khác. Không phải ở thể rắn, nhưng tôi đã từng nhìn thấy những vật khác với văn tự ở trên đó.
D: Trong lúc đang nghiên cứu nó, cậu có thể chia sẻ với tôi nó nói những gì được không?
J: Không. Tôi không nhớ được nội dung của nó. Ngay khi tôi vừa đọc đến thì tôi đã quên nó rồi.
D: Nhưng quan trọng là cậu có đọc nó, và rồi một phần khác trong cậu nhớ được nó đúng không? (Phải) Có phải đó là lý do cậu được gọi đến đó, để đọc nó?
J: Tôi cho rằng đó là một phần lý do tôi ở đây. Một lý do khác là để học.
Tôi tiếp tục thử làm cho cậu ấy chia sẻ một phần nội dung các văn tự đó với tôi, nhưng vô ích.
J: Tôi không nhớ được. Tôi học nó, và rồi trong một phần triệu giây tôi đã quên nó rồi. Nó đã trở thành một phần trong tôi.
Vừa mới phút trước cậu ấy còn đứng nghiên cứu phiến đá, ngay phút sau cậu đã trở lại trong căn phòng khách sạn của mình. "Tôi đã trở lại phòng của mình. Tôi không ở trên giường tôi. Giường tôi ở bên kia. Tôi đang đứng bên chiếc giường khác."
Tôi vẫn đang cho rằng cậu ấy đã có một trải nghiệm xuất hồn. "Vậy là cậu chỉ đứng dậy ngay khi quay trở về với cơ thể hay sao?"
J: Không phải tôi quay trở về cơ thể. Cơ thể đã luôn ở với tôi.
Điều này làm tôi ngạc nhiên và mất cảnh giác, vì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy như vậy. "Ý cậu là cơ thể vật chất đã đi xuyên qua trần nhà? Vậy không phải là hơi bất thường sao?"
J: (Giọng thản nhiên) Không. Đôi khi tôi vẫn đi qua tường mà.
D: Ý tôi là, nếu ai đó nhìn đến giường cậu vào đêm đó, họ có nhìn thấy cơ thể vật chất của cậu nằm đó không? (Không) Cậu có biết làm điều đó như thế nào không?
J: Dịch chuyển tức thời.
D: Cậu tự làm điều đó à?
J: Không, tôi không tự ý làm vậy được. Nó chỉ khả thi khi tôi được gọi ra mà thôi.
Điều này làm tôi sửng sốt Tôi suy nghĩ chật vật để tìm ra các câu hỏi hợp lý.
D: Căn phòng hình tròn mà cậu đang thấy mình ở trong đó ấy, nó thực là một căn phòng vật chất rắn à?
Tôi đang nghĩ nó có thể ở trong cõi giới tâm linh, có thể là các ngôi trường, hoặc là Học Viện, được mô tả trong quyển Between Death and Life (Giữa hai bờ sinh tử).
J: Phải, nó ở dạng vật chất rắn.
D: Cơ thể của cậu cũng vậy ư? Rồi sàn nhà, tường, và tất cả mọi thứ trong căn phòng đó, đều ở dạng vật chất rắn?
J: Đúng, tất cả đều ở thể rắn.
D: Cậu có biết căn phòng đó ở nơi nào không?
J: Không. Nhưng tôi có thể nói với chị tôi thấy gì trong phòng. (Cậu ấy lại đang hình dung ra nó.) Khi tôi đứng đối diện với phiến đá, bên tay phải có các tấm bảng, và một lan can. Các tấm bảng cách mặt sàn chính khoảng 60 phân, và có một lối đi ở đó. Có nhiều tấm bảng và đồng hồ đo lường. Tôi chẳng hiểu được bất kì thứ gì trong đó cả. Tôi không được cho xem những thứ đó. Tôi chỉ thấy chúng khi tôi quan sát khắp phòng.
D: Cậu có thể so sánh chúng với cái gì được không?
J: Tôi không nói được. Tôi chỉ nhìn thấy các mặt số và đồng hồ từ xa mà thôi.
D: Lan can bao xung quanh căn phòng à?
J: Phải, nó bao quanh căn phòng. Phần mà tôi đang đứng đây giống như một phòng trũng, nó thấp hơn phần còn lại của cả căn phòng. Tôi cảm nhận có ai đó đang hiện diện, nhưng không thể nhìn về phía đó được. Trong phòng rất ít ánh sáng. Nguồn sáng lớn nhất có vẻ chính là phiến tinh thể này. Tôi thấy có màu tím ở phía kia (chỉ tay), nhưng tôi không biết đó là gì cả.
D: Trước đây cậu có từng đến chỗ này chưa?
J: Tôi đã đến nhiều nơi. Tôi không biết liệu mình đã đến đúng căn phòng này hay chưa. Tôi thấy nó mới mẻ. Tôi không biết đường đi lối lại nơi này. Tôi không thấy quen thuộc với căn phòng này. Tôi đã từng đến nhiều căn phòng rồi. Có lẽ chỉ cần đến căn phòng đó một lần là đủ. Có nhiều căn phòng tôi chỉ đến có một lần.
D: Còn về nơi có căn phòng thì sao, cậu đã từng đến chỗ đó chưa?
J: Tôi không biết. Tôi chỉ thấy căn phòng. Tôi không đến bất kì chỗ nào khác. Khi tôi đến đây, tôi đến thẳng trong phòng. Còn khi rời khỏi, tôi cũng xuất phát từ căn phòng. Tôi không đi bất kì chỗ nào khác.
D: Cậu đã đến những nơi khác nhau này từ bao lâu rồi?
J: Suốt cả đời tôi.
D: Nhưng cậu đã nói chúng không giống nhau. Chúng khác nhau như thế nào?
J: Có khi tôi ở trong một thính phòng. Có khi tôi ở trong một căn phòng nhỏ hơn. Có khi là một thư viện. Lại có khi tôi chỉ cảm giác có sự chuyển động. Nó có thể là một cảm giác lơ lửng, hoặc có sự gia tăng vận tốc khi tôi bay lên. Trước đây khi tôi làm việc đó, đó là vì tôi không có gì khác để làm trong khoảng thời gian đó. Tôi không có gì phải học. Tôi không có gì phải làm, nên tôi đã tự tìm hiểu một mình. Cảm giác tự do có thể trở nên rất phấn khích. Đôi khi trong những chuyến du hành ngắn đó, tôi nhìn thấy các sinh vật. Trông họ giống như con người. Mặc dù họ đã chết, nhưng họ đã từng là con người. Họ chỉ chết theo nghĩa rằng họ không còn thuộc thế giới này nữa.
Những nơi này nghe giống như cõi tâm linh, nơi mà vào ban đêm (và giữa các kiếp sống) linh hồn du hành đến đó để học hỏi.
D: Trong tất cả những lúc đó, có phải là cơ thể vật chất của cậu đã trải nghiệm điều này không?
J: Đôi khi là cơ thể vật chất của tôi. Đôi khi đó lại là thể vía của tôi. Thật khó mà nói được khi nào những trải nghiệm này là vật chất, vì không có cách nào xác thực được điều đó. Trải nghiệm ở Ai Cập này chắc chắn là liên quan đến cơ thể vật chất của tôi.
D: Tôi cho rằng chúng khá giống nhau, bởi vì trong cả hai trường hợp, phần chính của trí óc cậu đều hiện diện. (Phải) Khi cậu đi xuyên qua tường và trần nhà ngay trong cơ thể vật chất của mình, nó có cảm giác như thế nào?
A: Một cảm giác như là chỉ có chuyển động, chỉ duy nhất chuyển động. Tôi không nhớ được nó. Tôi chỉ ở đó. Tôi không biết mình đã làm gì nữa.
D: Nhưng khi cậu quay về và thấy mình đứng cạnh giường của người bạn cùng phòng, cậu có nhìn thấy điều gì bất thường trong phòng không?
J: Tôi đã thấy một chùm sáng màu lam từ trần nhà chiếu xuống.
D: Màu lam sáng à?
J: Không, không. Màu lam nhạt. Nó chỉ hơi đậm hơn màu trứng chim cổ đỏ thôi.
D: Cậu nghĩ ánh sáng đó là gì?
J: Tôi nghĩ nó là gì ư? Đó là một cái cửa trượt. Không hẳn là một cái cửa trượt, nhưng tôi thấy một cái cửa trượt qua như thể nó được tạo ra để tôi quay trở lại phòng mình. Giờ đây tôi có thể nhìn thấy nó. Nó kéo dài từ trần đến sàn nhà, và rộng khoảng gần một mét. Nó đưa tôi trở lại phòng mình. Nó có liên quan gì đó đến việc phá vỡ các phân tử của cơ thể. Tôi không nghĩ ra được cách nào khác để làm được kì tích đó.
D: Cậu nghĩ ánh sáng đó đến từ đâu?
J: Tôi không biết. Nhưng tôi đã ở trong ánh sáng đó khi tôi ra ngoài và khi quay trở lại. Nó mang lại cho người ta một cảm giác được nuôi dưỡng. Đó là một ánh sáng tốt.
D: Nó tồn tại trong phòng bao lâu?
J: Chỉ đủ lâu để tôi nhìn thấy nó, và rồi nó biến mất. Rồi tôi thấy mình đã quay lại phòng ngủ, đang đứng bên cạnh chiếc giường kia, như thể tôi đã được đặt ở đó. Việc đó làm cho bạn cùng phòng của tôi giật mình tỉnh giấc, nhưng tôi lại không nhớ mình đã đến chỗ đó như thế nào.
Vì có vẻ như chúng tôi không thể lấy thêm được thông tin gì về trải nghiệm đó, tôi hướng dẫn John rời khỏi cảnh tượng mà cậu đang quan sát. Tôi đưa cậu về thời điểm hiện tại (năm 1988). Trước phiên thôi miên này, John đã nhờ tôi tìm hiểu các vấn đề về sức khỏe của cậu ấy. Trong những phiên làm việc khác, tôi đã hỏi siêu thức của đối tượng nói cho tôi biết cơ thể đang có vấn đề gì và cho các biện pháp khắc phục. Siêu thức đã luôn làm điều đó một cách vô cảm và tách biệt, như thể đang nói về một người thứ ba. Phần hội thoại ngắn dưới đây cho thấy siêu thức có thể thực sự khách quan như thế nào.
D: (Tôi đang nói chuyện với siêu thức của John.) Cậu ấy lo lắng về những vấn đề mà cậu đang gặp phải với cơ thể vật chất của mình. Bạn có thể kiểm tra cơ thể cậu ấy và cho chúng tôi biết về một số vấn đề này được không?
J: Tôi không đủ sâu để làm việc đó. Quá trình kiểm tra này đòi hỏi một độ sâu đủ để một siêu thức có thể lưu thông khắp các cơ quan trong cơ thể. Tôi chưa đạt đến độ sâu đó. Các quá trình chuẩn bị còn chưa hoàn chỉnh để tôi có thể đạt đến mức độ đó.
D: Dù vậy, liệu siêu thức có thể nhìn vào cơ thể một cách khách quan và cho chúng tôi một số thông tin được không? Không cần phải quá chi tiết. Chúng tôi sẽ cảm kích bất kì điều gì bạn có thể nói với chúng tôi.
J: Được. (Tạm ngừng) Hiện tại... trái tim đó đang chết dần. Một ngày... sớm thôi, nó sẽ ngừng đập.
Sự vô cảm khách quan hoàn toàn của siêu thức làm tôi ngạc nhiên. “Đó có phải là vấn đề quan trọng nhất trong cơ thể?”
J: Phải. Nó giữ cho cơ thể hoạt động mà.
D: John có thể làm được gì để cứu chữa tình trạng này không? Bạn có ý kiến nào không?
J: (Nhấn mạnh) Không. Khi thời gian của cậu ấy hết, cậu ấy sẽ ra đi.
D: Cậu ấy không thể làm gì để cứu vãn được ư?
J: Không, không. Cậu ấy không muốn làm gì cả. Cậu ấy hài lòng rồi. Cậu ấy đã chấp nhận nó.
Tôi đã đưa ra những đề xuất về sức khỏe, nhưng tôi biết chúng đều sẽ vô ích. Nếu siêu thức đã chắc chắn rằng không có hi vọng phục hồi, thì chẳng có gì mà người phàm có thể làm được nữa. Khi John tỉnh lại, cậu ấy không nhớ gì về những điều siêu thức của mình đã nói. Thường là như vậy. Đối tượng có thể nhớ được một số phần trong buổi thôi miên, nhưng nội dung khi tôi trao đổi với siêu thức của họ thì trống rỗng. Tôi nghĩ tốt nhất nên để cho John nghe điều đó từ chính cậu ấy khi cậu phát lại băng ghi âm. Thay vào đó, cậu lại muốn mô tả những gì cậu nhớ được về căn phòng. Hầu hết chúng đều giống những gì đã được nói trong lúc thôi miên. "Tôi không thể nhìn rõ những mặt số, đồng hồ đo, và các thứ khác, bởi vì tôi đứng cách chúng có dễ đến sáu mét. Đó là một căn phòng lớn, và cao. Chị biết đấy, điều này nghe có vẻ điên, nhưng có một lúc tôi đã tự hỏi có phải mình đang ở bên trong Trái Đất không. Nghiêm túc đấy. Một thứ làm tôi nghĩ vậy là các bức tường đều lởm chởm, như đá. Thực tế, nó giống một cái hang hơn. Ngay cả sàn nhà cũng có vẻ là bằng đá."
Một tuần sau đó, John gọi điện để thảo luận về phiên thôi miên sau khi cậu ấy đã có cơ hội nghe cuộn băng ghi âm. Việc đầu tiên cậu làm là thông báo ngay rằng không đời nào cậu có thể tin được cơ thể vật chất của mình đã được đưa ra khỏi căn phòng ngủ. Cậu không tin rằng điều đó xảy ra bằng cách phân rã các phân tử hay bất kì cách nào khác. Cậu cười khi nói điều đó, và tôi cũng cười theo cậu, nói, "Này, cậu mới là người đã nói những thứ đó, không phải tôi." Cậu nói, cậu có thể tin nếu nghe được điều đó từ miệng một ai khác chứ không phải chính mình. Cậu đã thực sự đùa cợt về chuyện đó, nhưng tôi cho rằng cậu biết về thôi miên đủ nhiều để nhận ra nó phải là sự thật, nếu không cậu đã chẳng nói ra. Cậu ấy chỉ đang cố gắng biện minh điều đó với chính mình, như tất cả những người khác đã có cùng trải nghiệm. Họ cố gắng tìm những lời giải thích khác thay thế để tâm trí của họ có thể chấp nhận. Vậy nên, rõ ràng cho dù bạn là một nhà điều tra đã quen thuộc với các kĩ thuật và bản chất của thôi miên, thì phản ứng cũng vẫn là như vậy.
John đã làm việc với những bệnh nhân đang hấp hối trong bệnh viện, và cố gắng chuẩn bị cho họ về thế giới mà họ sắp bước vào. Cậu ấy đã làm rất tốt cho đến tận lúc cậu phải tự mình thực hiện cuộc hành trình đó. Và rồi, như siêu thức của cậu đã báo trước, trái tim cậu ngừng đập. Tôi đã học được nhiều từ John về các thủ tục điều tra. Tôi sẽ luôn nhớ những lúc cậu cho tôi lời khuyên, nhưng tôi biết ơn vì đã có vinh dự được biết cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
Trải nghiệm của John cho thấy sự khó khăn khi phân biệt giữa cuộc gặp gỡ với người ngoài hành tinh và việc du hành trong cõi trung giới. Tôi đã bắt đầu chú ý đến các giấc mơ bất thường của các đối tượng khi làm việc với Phil cho quyển sách Keepers of the Garden của tôi (Những Người Gác Vườn). Anh ấy không có kí ức tỉnh thức nào về các cuộc gặp gỡ với người ngoài hành tinh, chỉ có những giấc mơ gây sang chấn. Khi chúng tôi khám phá những giấc mơ đó, chúng tôi đã tìm thấy những cuộc gặp (với người ngoài hành tinh) thực tế xảy ra từ thời thơ ấu của anh ấy. Một vài chi tiết được phát hiện đã tạo nên một khuôn mẫu mà sau này tôi thấy lặp đi lặp lại nhiều lần.
Câu chuyện tôi gặp được Carrie thực sự là quá lạ thường để có thể coi là trùng hợp. Bạn tôi, Connie, đã từng nhắc đến một người bạn lâu năm của cô ấy là một nghệ sĩ sống ở Houston. Carrie đã có những giấc mơ kì lạ và (có thể là) các linh ảnh ám chỉ có liên hệ với người ngoài hành tinh. Connie nghĩ tôi có thể thích làm việc với cô ấy, nhưng điều đó có vẻ rất khó xảy ra vì Carrie sống ở quá xa. Cô ấy bị giới hạn vì chồng cô không cho phép cô đi xa nhà. Cô ấy chưa từng đến thăm Connie kể từ khi cô này chuyển đến Arkansas, mặc dù Connie là một người bạn thân thiết lâu năm. Rồi sự tình cờ kì lạ ập đến, đem chúng tôi lại với nhau. Connie đến Houston để thăm Carrie, và trở nên ốm nặng. Cách duy nhất để cô ấy có thể trở về nhà ở Arkansas là để Carrie lái xe chở cô đi. Trong hoàn cảnh đó, chồng cô đã cho phép, và Carrie lên đường.
Connie gọi cho tôi vào một tối thứ Ba sau khi đã trở về nhà. Cô ấy muốn tôi đến nhà để gặp Carrie và để cô bạn này có thể kể về các trải nghiệm của mình, và có thể thực hiện quy hồi. Cô ấy biết mình sẽ không bao giờ đến vùng chỗ chúng tôi nữa, nên đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cô ấy gặp tôi. Tôi đã có lịch lên đường vào sáng thứ Năm để dự một hội nghị ở Little Rock, nên thứ Tư là ngày duy nhất tôi còn rảnh. Chúng tôi gặp nhau ăn tối vào hôm đó, và sau đó tôi yêu cầu cô ấy kể về các trải nghiệm để tôi ghi âm. Cô ấy có kí ức về những giấc mơ liên quan đến người ngoài hành tinh, nhưng cô chủ yếu muốn tìm hiểu về một trải nghiệm xuất hồn và một linh ảnh mà cô được chứng kiến. Nó đã có một tác động lớn đến cuộc sống của cô ấy, mặc dù những người khác lại coi nhẹ nó. Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ tìm hiểu bất kì điều gì cô ấy muốn. Tôi tin rằng việc giúp cô ấy quan trọng hơn là tìm ra thêm một mẩu thông tin thú vị khác về UFO.
Trải nghiệm xuất hồn xảy ra vào năm 1978 khi cô đang chuẩn bị đi ngủ. Cô ấy biết là mình vẫn chưa thiếp đi. Cô đã thay áo ngủ và đang ngồi ở bên giường, thì nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía góc trên căn phòng, nói, "Carrie, đi với tôi!"
"Và anh ta không nói to. Tiếng nói đó đánh vào ngay đây", cô ấy chỉ vào trán mình. "Thế rồi tôi cảm thấy mình giống một chiếc khăn ướt. Chị biết cảm giác khi mà chị nhúng một chiếc khăn vào nước rồi nhấc nó lên, cả cái khăn dính lại vào nhau và trở nên nặng nề không? Sau đó, tôi thấy mình cứ nổi lên và ra khỏi cơ thể. Và đột nhiên tôi trôi bồng bềnh trong một thứ xám xịt, mơ hồ, không hình dạng, như thể hư vô. Khi tôi thoát ra khỏi cơ thể mình, tôi nhìn thấy nó. Đó chính là thứ mù mờ không hình dạng đó, và nó có một đôi mắt đen. Sâu thẳm, đầy yêu thương. Rồi đột ngột chúng tôi không còn ở trong phòng nữa. Chúng tôi đang lơ lửng ở trên vạn vật."
Từ góc nhìn này, Carrie đã được cho thấy năm cảnh liên tiếp. Dường như chúng được áp dụng cho các sự kiện trong tương lai của cô ấy, và cô được xem chúng theo trình tự thời gian. Đối với tôi, chúng có vẻ đầy tính biểu tượng, tương tự như kiểu mà siêu thức của chúng ta sử dụng trong giấc mơ. Nhiều năm trôi qua kể từ trải nghiệm này, và một vài sự kiện đã xảy đến trong cuộc đời Carrie, trừ một sự kiện để lại ấn tượng lớn nhất, cũng như đã gây ra nỗi sợ hãi và bối rối lớn nhất. Cô ấy chưa bao giờ có thể quên được nó.
Cô ấy nhìn thấy một vùng nước. Cô không thể xác định đó là hồ hay đại dương, nhưng có những ngọn đồi và cây cối mọc lan đến mép nước. Cô đang lơ lửng phía trên và nhìn xuống chỗ đó. Nước có màu xanh lục, và vô cùng náo động như thể đang trải qua một cơn bão. Bầu trời cũng mang màu xanh lục, và có những con sóng lớn. Rồi cô ấy nhìn thấy hàng ngàn con cá chết nổi ngửa bụng trên mặt nước. Có hai con chim trắng đang bay qua trên mặt nước thì bất ngờ rơi xuống.
Sau đó, cô ấy được nhìn thấy một thành phố đã bị phá hủy một phần. Có hàng trăm và hàng trăm người đang mang bệnh ở những giai đoạn khác nhau. Và cô ấy nhìn thấy chính mình trong số đó, đang cho những người đó ăn và cố gắng chăm sóc họ. Những từ này bỗng hiện ra trong đầu cô, "Rồi một số có thể ăn được, còn với số khác nó sẽ biến thành giấm trong miệng họ." Với tôi, điều này nghe như trong Kinh Thánh. Trong chuỗi sự kiện này, cô ấy biết mình không bị bệnh, và cũng biết mình không thể bị bệnh.
Khi cô ấy phản đối, "Tại sao lại là tôi?", câu trả lời xuất hiện. "Hình ảnh này được hiện ra không phải để làm cô sợ. Đừng sợ. Đây là lý do tại sao cô được gửi đến Trái Đất. Cô phải được chuẩn bị cho những thời điểm sắp tới ấy." Sau đó nó lặp lại, "Đừng sợ", đến ba hay bốn lần.
Carrie tiếp tục. "Rồi đột nhiên tôi thấy mình đã trở lại phòng ngủ, đang ngồi trên giường. Tôi nhìn sang xem chồng tôi còn thức không, thì anh ấy đang nằm ngáy ở đó. Và tôi run rẩy khi nhìn quanh phòng. Không có gì thay đổi cả. Tôi đứng dậy và đi ra phòng làm việc nhỏ, hút một phần điếu thuốc, rồi dập tắt. Tôi đổ mồ hôi. Tôi đã sợ chết khiếp. Tôi không sợ vì những gì mình đã nhìn thấy, mà sợ vì tôi biết mình không phải ngủ mơ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng tôi cũng bò lên giường và thiếp ngủ.”
"Sáng hôm sau, tôi đã gọi cho bốn hoặc năm bộ trưởng. Tôi đã bắt đầu bằng việc đó, vì nghĩ rằng điều gì đó đã đến để nói cho tôi biết về tương lai. Chà. Tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng họ không phải những người mà tôi nên gọi. Điều đầu tiên họ gợi ý là tâm thần tôi đang có gì không ổn. Thế là tôi biết có một số điều chị không thể thảo luận với người khác. Tôi biết đó không phải một giấc mơ. Tôi đã sợ hãi như vậy trong suốt hai hoặc ba năm, vì tôi biết những điều đó sẽ xảy ra. Không phải là tôi tin những điều đó sẽ xảy ra, mà tôi biết rằng chúng sẽ xảy ra. Chẳng có ích gì, khi một vài sự kiện đầu tiên bắt đầu xảy đến."
Cô tỏ ý rằng sự kiện này là trải nghiệm chính mà cô muốn khám phá trong trạng thái thôi miên. Cô tin chắc rằng những trải nghiệm khác (gợi ý về người ngoài hành tinh) "chỉ là những giấc mơ", mặc dù chúng sống động một cách đáng ngại. Dù vậy, tôi cũng khuyến khích cô ấy kể cho tôi nghe về những giấc mơ đó, chỉ để làm tư liệu.
Cô đã mô tả một giấc mơ, hay một "cơn ác mộng", sống động đến mức cô chưa bao giờ quên được. Nó xảy ra vào đầu tháng Chín năm 1963 khi cô ấy đang là một sinh viên mười chín tuổi tại một trường đại học ở Texas. Trong "giấc mơ", cô ấy thấy mình ở trong một căn phòng có tường cong, đứng giữa những dãy lồng ấp. Cô gọi chúng là lồng ấp vì trong đó có những đứa trẻ sơ sinh, nhưng chúng không giống bất kì đứa bé nào mà cô từng thấy trước đây. Cô ấy đã vẽ những bức hình về chúng, và nói rằng cô sẽ gửi những bức hình đó cho tôi. Những đứa trẻ này có cái đầu to tướng, đôi mắt cũng to, tương phản rõ ràng với cơ thể nhỏ xíu và teo tóp của chúng. Chúng hoàn toàn chìm trong một chất lỏng, và cô ấy biết chúng đang phát triển trong đó. Bọn trẻ đang giao tiếp với nhau qua tâm trí của mình, và chúng có một kho từ vựng khổng lồ về những từ phức tạp. Những đứa trẻ trong các lồng ấp khác nhau dường như đang ở cùng một giai đoạn phát triển. Da chúng phát quang, lóng lánh như ngọc trai, có sắc trắng, và nhìn gần như trong suốt.
"Trong những năm kể từ sau sự kiện này, tôi được biết rằng một số nhà điều tra khác đã có được bản sao của bức vẽ về bọn trẻ. Một vài trong số họ nói rằng đó là một ví dụ về cuộc thử nghiệm lai tạo giữa loài người và người ngoài hành tinh, nhưng giả thuyết đó hoàn toàn đi ngược lại với những gì Carrie đã nói khi bị thôi miên. Cô khẳng định rằng những đứa trẻ không phải loài người, mà là người ngoài hành tinh. Bức tranh mà cô đã gửi tôi, vẽ về bên trong của một chiếc phi thuyền, cho thấy rằng trong suốt trải nghiệm kéo dài này, hẳn cô đã có lúc ở bên ngoài căn phòng đó. Tôi đã trình chiếu những bức vẽ này trong các buổi diễn thuyết của mình nhiều năm qua. Tôi đã luôn mô tả bức vẽ đó là về phần bên trong của một phi thuyền mẹ khổng lồ có nhiều tầng. Giờ đây khi viết những dòng này, tôi tự hỏi liệu có kiến giải nào khác hay không. Liệu cô ấy có thể đã ở trong một cơ sở thí nghiệm dưới lòng đất? Ý nghĩ này nảy ra trong đầu tôi vì cô ấy đã đề cập đến một môi trường kiểu quân sự, và thực tế là có một nhân viên khác ở đó có vẻ là con người. Cô chưa bao giờ nói nơi đó ở đâu, chỉ nói rằng mình tỉnh dậy đã ở đó. Cô không bao giờ nói được làm thế nào mình đã được đưa đến nơi đó. Tôi đã cho rằng đó là một phi thuyền mẹ, vì theo kinh nghiệm của tôi, đó là thứ duy nhất có thể hình dung ra mà đủ lớn để chứa được cả một cơ sở như vậy. Giờ đây, tôi lại tự hỏi."
Sau đó, một người phụ nữ bước vào phòng, và làm rơi một viên nang xuống sàn. Nó nhìn như một viên thuốc con nhộng tan chậm, chỉ khác là nó trong suốt. Nó được cho vào chất lỏng trong các lồng ấp để nuôi thành bọn trẻ. Tôi nghĩ ý cô ấy là viên nang chứa một thứ gì đó được cho vào chất lỏng để giúp bọn trẻ phát triển, nhưng cô ấy nhấn mạnh rằng viên nang chính là đứa bé.
“Nó như là hạt giống để tạo thành đứa bé. Họ cho viên nang vào trong chất lỏng, rồi một đứa bé sẽ phát triển ra từ đó và tiếp tục lớn lên. Nhưng cô ta đã làm rơi viên nang này xuống sàn. Nên tôi đã cúi xuống nhặt nó lên và cho vào túi. Tôi muốn nói cho ai đó về việc này, và cho họ xtôi viên nang, vì tôi biết đó là cách người ta tạo ra bọn trẻ. Thế là có những người khác trong phòng nói rằng tôi không nên giữ viên nang đó. Tôi sợ, vì họ đã giận dữ với tôi. Ngay lúc đó tôi tỉnh giấc.” Carrie nói tiếp, “Dù sao thì, đó là giấc mơ của tôi, và tôi chưa bao giờ quên được nó. Suốt thời gian học đại học, tôi đã mơ thấy những đoạn ngắn của cùng một giấc mơ đó. Tôi cảm thấy như là ban đêm thay vì ngủ thì mình đang làm việc ở phòng nuôi trẻ đó. Thảo nào khi tỉnh giấc tôi thấy mệt mỏi. Tôi không biết liệu điều này có liên quan đến UFO hay không. Tôi là một nghệ sĩ. Tôi là một người sáng tạo. Có thể nó có liên quan đến UFO, hoặc có thể nó chỉ là những giấc mơ. Nếu chúng ta làm thôi miên, tôi có thể không nhớ được gì nhiều hơn những điều tôi đã kể cho tôi.”
Connie đã ngồi cùng với bạn cô ấy trong buổi thôi miên. Carrie cho tôi những ngày áng chừng mà cô ấy muốn khoanh vùng, và chúng tôi đã nhất trí thử bao quát hết tất cả mọi sự kiện, nếu có thể. Từ kinh nghiệm của mình, tôi biết rằng nếu các sự kiện chỉ đơn thuần là giấc mơ thì Siêu Thức sẽ nói cho chúng ta biết. Chúng tôi sẽ không biết được cho đến khi cô ấy quay trở về đúng những ngày đó. Carrie tỏ ra là một đối tượng xuất sắc, cô ấy nhanh chóng rơi vào trạng thái thôi miên sâu. Tôi đưa cô ấy về buổi tối mà cô đã xuất hồn và thấy những hình ảnh, đâu đó trong tuần cuối cùng của tháng Bảy năm 1978. Mặc dù ý thức của cô không nhớ được rõ ngày tháng, nhưng dưới sự thôi miên cô ấy đã ngay lập tức cung cấp ngày chính xác: 26 tháng Bảy.
Khi đang mô tả lại việc chuẩn bị đi ngủ đêm hôm đó, cô ấy bỗng trở nên khó tôiu. Cô ấy kêu lên như thể sợ hãi, và rồi bắt đầu nức nở. Tôi đưa ra những gợi ý nhằm xoa dịu, để cô ấy có thể cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra. Tiếng nức nở ngưng lại, và rồi giữa những lần sụt sịt cô ấy giải thích rằng mình đột nhiên cảm thấy rất nặng nề và cảm giác đó thật đáng sợ. Mọi thứ đều tối đen và cô chẳng thể thấy được gì. Thế rồi có cái gì đó bảo cô đừng sợ, và rồi cô được bao trùm bởi một cảm giác yêu thương tuyệt vời. Sau đó, bóng tối chuyển sang màu xám, và dần dần cảnh vật bắt đầu xuất hiện. Cô ấy dường như đang lơ lửng trên các cảnh vật, và đó là một cảm giác khác thường. Cô nhận thức được có một thực thể đang ở bên cạnh mình, nhưng nó chỉ hiện ra như một mảng xám xịt mơ hồ không có hình dạng và vật chất cụ thể. Điều duy nhất để nhận biết được là đôi mắt to, nhưng thậm chí chúng cũng có vẻ lơ lửng và lúc ẩn lúc hiện. Những cảnh vật được chiếu về tương lai của cô giống hệt với kí ức của cô về chúng. Không có chi tiết mới nào được thêm vào.
Cảnh tượng khiến cô ấy phiền não nhất là cảnh cuối cùng về những người đang hấp hối trong một thành phố lớn. Cô đã khóc, giọng run rẩy khi tả lại cảnh đó. “Thật đáng buồn. Có rất nhiều người đang hấp hối. Một số người trong đó sẽ không thể khỏe lại, cho dù tôi có làm gì đi nữa. Tôi đang đưa cho họ thứ gì đó. Và tôi đang ôm họ trong tay, và tôi đang chạm vào họ. Và một vài trong số họ vẫn qua đời. Thật đau lòng khi nhìn thấy điều này. Tôi không thể giúp được tất cả bọn họ. Tôi đang cho họ thứ gì đó, theo lời của thực thể mờ ảo bên cạnh tôi này. Đó là một loại thức ăn. Tôi không biết vì sao họ đã bị bệnh. Nhưng họ đang bám víu vào các lan can. Màu da họ khá kì khôi, trông như có sắc xám, vàng hoặc xanh. Trông họ ốm yếu. Thật xấu xí, và tất cả đều trọc đầu và gầy gò.” Cô ấy đang khóc, “Trông tôi không gầy gò. Tôi không thể bị bệnh. Ông ấy nói với tôi rằng tôi không thể bị bệnh. Tôi phải chăm sóc những người khác. Một số được giúp đỡ, và một số thì không. Chỉ là họ quá đông. Tôi không nghĩ rằng họ bị bệnh do một cuộc chiến tranh. Đó là một loại vật liệu hạt nhân nào đó. Tôi không rõ liệu nó đến từ nguồn nước, hay điều gì đã xảy ra cho họ. Nó như một đám mây, nhưng không có cuộc chiến nào. Nó như một cơn bão. Có thể đó cũng chính là thứ đã làm chết những con cá mà tôi đã nhìn thấy. Nó có gì đó liên quan đến nước, như mưa chẳng hạn.”
Cô trở nên xúc động đến mức tôi nghĩ tốt nhất là nên đưa cô ấy ra khỏi khung cảnh tuyệt vọng mà cô không thể làm gì được ấy. "Tôi không thể giúp tất cả bọn họ," cô nhấn mạnh, "nhưng họ khóc, họ khóc. Có quá nhiều người bị bệnh. Tôi không biết họ là ai. Tôi không nhận ra được ai cả. Nhưng tôi cảm thấy rất buồn cho họ, và tôi thương họ." Cô phản đối, "Tôi không biết tại sao lại là tôi. Tại sao tôi lại làm việc đó? Thực thể mờ ảo đó đang nói với tôi rằng tôi không nên sợ hãi việc đó. Tôi đã được gửi đến Trái Đất vì điều này. Tôi không biết, tại sao là tôi. - Ồ, ông ấy có một đôi mắt đẹp. Tôi cảm nhận được tình thương từ ông. Và rồi dường như ông ấy chạm vào trán tôi, mặc dù ông không có ngón tay nào. Và đột nhiên tôi quay lại cơ thể của mình. Tôi đứng dậy, và đi ra khỏi căn phòng đó."
Cô nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm tối đen bên ngoài cửa sổ, và hút một điếu thuốc với vẻ bồn chồn, cố gắng tìm cách giải thích trải nghiệm vừa qua. "Tôi biết mình không phải nằm mơ. Tôi chưa từng ngủ mơ mà ngồi như vậy. Tôi nhớ được tất cả mọi thứ. Ông ấy đã nói tôi phải nhớ nó. Cảnh tượng đó đáng lý sẽ thực sự xảy ra, nhưng tôi không biết ở đâu."
Vì cô ấy bối rối như vậy, tôi nghĩ tốt nhất là chúng tôi nên rời khỏi cảnh đó và chuyển sang trải nghiệm tiếp theo. Rõ ràng là đằng nào chúng tôi cũng chẳng thể có thêm được thông tin nào về nó. Sau khi xoa dịu cô ấy và đưa ra những lời gợi ý để thư giãn, tôi đưa cô ấy lùi về tháng Chín năm 1963 khi cô là sinh viên đại học. Cô ngay lập tức trở về thời điểm đó, và mô tả chi tiết căn phòng kí túc của mình và bình luận về người bạn cùng phòng, cũng là bạn thân nhất của cô. Tôi bèn hướng dẫn cô ấy chuyển đến cái đêm mà cô có giấc mơ kì lạ về những đứa bé. Ngay lập tức cô bắt đầu mô tả lại những gì mình đang thấy.
C: Tôi đang ở trong một căn phòng. Và tôi trông như... một tình nguyện viên.
D: Một tình nguyện viên?
C: Phải. Tôi biết đấy, những cô gái tình nguyện viên trong bệnh viện ấy.
D: Điều gì làm cô nghĩ rằng cô giống một người tình nguyện?
C: Vì tôi đang ở trong một phòng nuôi trẻ. Có nhiều đứa bé trong đó. Tôi đang mặc một chiếc tạp dề có túi. Đó là lý do tại sao trông tôi như một tình nguyện viên.
-- Nhưng tôi sợ bọn trẻ.
D: Tại sao cô lại sợ một đứa bé?
C: Bởi vì chúng trông buồn cười. Chúng có đôi mắt to. Và chúng rất thông minh.
D: Làm thế nào mà cô biết được chúng thông minh?
C: Vì chúng nói chuyện với nhau.
D: Bằng miệng của chúng à?
C: Không. Chúng đang ở trong nước. Mực nước đều ngập quá đầu chúng. Chúng đang chìm trong nước. Giống như là chúng đang hướng suy nghĩ đến nhau, nhưng tôi có thể biết được chúng đang nghĩ gì. Một trong số chúng biết được tôi đang giữ viên nang. Và nó sẽ nói.
D: Cô đang nói về viên nang nào vậy?
C: Viên bị rơi trên sàn nhà ấy. Đó chỉ là một viên nang cũ. Nó như một viên thuốc. Và tôi có thể nhìn xuyên qua nó.
D: Không có gì ở trong nó ư?
C: Chà, có cái gì đó bên trong, nhưng tôi cũng có thể nhìn xuyên qua cả nó. Tôi không nhìn được đó là cái gì.
D: Cô vừa nói một trong số bọn trẻ nói rằng nó sẽ kể chuyện đó ra à?
C: (Giọng trẻ con) Ừ. Nó sẽ mách lẻo về tôi. Và nó đang bực bội với tôi. Tôi có thể nghe thấy nó trong đầu.
Carrie mô tả vật chứa bọn trẻ giống như những cái thùng to có cạnh tròn. Chúng được làm từ một vật liệu giống như nhựa trong. Cô biết nó khác với nhựa, nhưng không cứng như thủy tinh. Có rất nhiều thùng như vậy trong phòng. Cô thử đếm chúng, và nghĩ rằng có ít nhất mười lăm, có thể đến mười bảy, những bể chứa như vậy. Chúng được đặt trên một cái gì đó, vì cô có thể nhìn vào chúng mà không cần cúi người. "Và tất cả những cái bể chứa đó đều được nối với nhau bằng một cái ống trong suốt. Đó chính là thứ giữ cho nước luôn đầy. Cái ống này đi đến tất cả các bể chứa đó: giữa bể này với bể kia, cắm vào cái này và đến cái kia, như một cái vòi. Nó đi ra từ bên tường, nơi có các núm để vặn và nút để nhấn. Tôi không biết chúng để làm gì. Tôi không liên quan gì đến phần việc đó. Có người phụ nữ này vào phòng, vặn các nút, và đảm bảo rằng bọn trẻ đều ổn. Cô ấy thích bọn trẻ và nói chuyện với chúng. Công việc của tôi là trông chừng bọn trẻ, chăm sóc chúng. Tôi phải kiểm tra nước. Có nhiệt độ hay thứ gì đó ở bên cạnh mà tôi phải kiểm tra. Bọn trẻ có cái đầu lớn và một cơ thể nhỏ xíu. Tôi không thích chúng. Chúng thật xấu xí."
D: Bọn trẻ lúc nào cũng ở trong nước à?
C: Ừ. Tôi chưa bao giờ thấy chúng ra khỏi nước.
D: Cô đã từng thấy cảnh này trước đây chưa?
C: Có chứ. Rất nhiều lần. Vì vậy mà tôi có thể làm việc ở đây.
Cô mô tả người phụ nữ trông như con người bình thường, mặc dù người đó lạnh lùng và trông nghiêm khắc. “Cô ấy là sếp của tôi, nhưng tôi không thích cô ta. Cô ta xấu tính lắm. Ngoại trừ việc cô ta không phải là sếp lớn.”
D: Sếp lớn là ai?
C: Người đàn ông trong căn phòng khác.
D: Cô có biết ông ta trông như thế nào không?
C: Tôi không chắc. Tôi không vào chỗ đó.
D: Trong phòng có bất kì đồ đạc nào hay bất kì thứ gì khác không?
C: Tôi không thấy có bất kì đồ đạc nào. Chỉ có bọn trẻ trong bể chứa thôi. Tôi phải đi lên đi xuống giữa bọn chúng. Tôi phải kiểm tra nhiệt độ và nước, và bảo đảm rằng mức nước đủ cao. Một vài đứa bé nhắm mắt, một số khác thì mở mắt. Bọn chúng trông đều giống nhau. Xấu xí. Một vài bể chứa còn trống. Đó là nơi tôi đặt viên nang vào.
D: Cô có thể cho biết việc đó được thực hiện như thế nào không?
C: Cô ta đặt viên nang vào trong một lớp nước cao khoảng hai phân rưỡi. Đổ một ít nước vào bên dưới qua đường ống. Rồi cô ta cho một số thứ khác vào nước, nhưng tôi không biết đó là gì. Cô ta đtôi mấy thứ đó theo bên mình. Nó ở trong một cái chai nhỏ. Và cô ta cho một nhúm gì đó vào, như kiểu khi nấu ăn tôi cho một nhúm cái này và một nhúm cái kia vào ấy. Rồi cô ta đặt viên nang vào trong đó. Sau đó nó tan ra, và bắt đầu phát triển thành một đứa bé.
D: Việc đó có mất nhiều thời gian không?
C: Không. Tôi không chắc là bao lâu vì không phải lúc nào tôi cũng ở đó. Nhưng tôi biết nó không mất nhiều thời gian.
D: Cô có nghĩ rằng đó là những đứa trẻ loài người không?
C: Không, vì chúng xấu xí. Nếu là loài người thì hẳn chúng đã mắc bệnh.
D: Cô nghĩ chúng là gì?
C: Tôi không biết.
D: Chà, cô có bao giờ ra khỏi căn phòng này không?
C: Có. Tôi không biết chúng tôi đang ở đâu, nhưng đó là một nơi rộng lớn.
D: Chỗ đó có như một bệnh viện không?
C: (Tạm ngừng, sau đó cẩn thận.) Tôi không biết. Tôi đoán đại loại là vậy. Nó giống như một khu quân sự.
D: Tại sao cô lại cảm thấy nó là khu quân sự?
C: tôi phải nhận lệnh. Tôi không thể cứ đi bất cứ nơi nào mình muốn.
D: Làm cách nào cô đến được đó?
C: tôi chỉ tỉnh dậy, và tôi đã ở đó rồi.
D: Cô ở đó bao lâu?
C: Ồ, ít nhất là qua đêm.
D: Vậy khi rời khỏi đó thì cô làm thế nào?
C: tôi đi ngủ. Tôi tỉnh giấc. Và thấy đó là một giấc mơ.
D: Cô nói rằng cô đã làm việc này nhiều lần?
C: Ồ, vâng! Tôi nghĩ phải từ lúc tôi mười bốn hay mười lăm tuổi. Không phải bất kì ai cũng được bọn họ để cho chăm sóc bọn trẻ. Tôi không biết tôi đã đến đó bằng cách nào. Nhưng tôi phải làm việc với bọn trẻ.
D: Cô không có bất kì lựa chọn nào à?
C: Không. Tôi không thể rời căn phòng đó.
D: Cô có biết bọn họ làm gì với những đứa bé đó không?
C: Chúng trưởng thành. Và bọn họ có vẻ ngoài trông buồn cười.
D: Cô đã nhìn thấy các sinh vật trưởng thành trông như thế nào chưa?
C: Bọn họ cao, và rất gầy. Họ có cánh tay dài. Tôi chưa từng nhìn gần bọn họ.
D: Khi lớn lên thì khuôn mặt của họ trông thế nào?
C: Cũng giống y như lúc họ còn bé. Xấu xí. Họ có đôi mắt to. Và một khung hàm mỏng, hầu như không có. Và đôi mắt... mắt họ như có dầu. Chúng đổi màu. Chúng có màu đen, và ướt.
D: Chúng đổi thành màu gì?
C: Tím, lam, như dầu vậy. Trông như một vết dầu loang với nhiều sắc màu khác nhau trong đó.
D: Da của họ khi lớn lên có màu gì?
C: Tôi nghĩ những đứa trẻ khi lớn trông khôi hài, với vẻ ngoài có sắc tím, xám, và như bị bệnh. Với bọn trẻ, gần như tôi có thể nhìn qua da của chúng. Trong suốt đến mức tôi có thể thấy các tĩnh mạch. Và với sinh vật trưởng thành cũng tương tự như vậy.
D: Khi trưởng thành thì bọn họ có mặc trang phục gì không?
C: Tôi không nói được. Dù vậy, người đó khá gầy gò. Ông ta có đôi tay dài. Chúng dài đến tận dưới chân ông. Khi tôi nhìn thấy ông ta, ông đang ở phía xa. Ông ta đang đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống.
D: Căn phòng đó có cầu thang à?
C: Không. Nó ở bên ngoài phòng. Tôi không thể đi ra ngoài. Nó ở bên ngoài cánh cửa, nơi tôi không được phép đến. Tôi đã nhìn theo khi người phụ nữ kia đi ra.
D: Nghe như là khu vực đó phải rộng lớn hơn.
C: Đúng vậy. Nó rộng hơn.
D: Thế thì ông ta ở quá xa để cô có thể thấy được tay ông ta. Cô có thể biết được họ có bao nhiêu ngón tay bằng cách nhìn vào bọn trẻ không?
C: Ngón tay của bọn trẻ rất dài. Và chúng có một ngón cái, nhưng nó ở phía trên bàn tay chúng một cách buồn cười. Ngón cái đó ở tít trên cổ tay chúng.
D: Chúng có bao nhiêu ngón tay?
C: Tôi không… Tôi ghét phải chạm vào chúng.
D: Cô có từng phải chạm vào chúng không?
C: Có. Tôi phải vuốt thẳng chúng ra ở trong nước. Nếu bọn chúng bị lật, tôi chỉ cần cho tay vào và lật chúng lại, để đầu của chúng nằm ngửa. Để chúng không bị lật sấp và bị quấn lại. Bọn trẻ nằm trên cánh tay của chúng hoặc cái gì đó mà không đúng tư thế cho lắm, bởi vì cơ thể của chúng không hoạt động. Thế là tôi phải cho tay mình vào trong nước để lật chúng lại. Và nước có cảm giác khá buồn cười, gần như là có chất bôi trơn trong đó. Công việc của tôi là vậy, nhưng bọn chúng không thích tôi lắm. Đôi khi chúng chỉ nhìn chằm chằm vào tôi thôi.
D: Những đứa bé này đến từ đâu? Chúng có bố và mẹ không? (Đây là một câu hỏi mà Carrie đã viết lại trước khi chúng tôi bắt đầu thôi miên.)
C: Chúng đến từ một viên nang.
D: Viên nang đó đến từ đâu?
C: Ai đó đã tạo ra nó.
D: Trong một căn phòng khác hay sao?
C: Hẳn phải vậy. Nó không ở trong này.
D: Làm sao cô biết được chúng ở trong viên nang đó?
C: Bởi vì chúng bắt đầu phát triển ra từ viên nang, với một cái đầu và cơ thể bé tí.
D: Chà, cô có biết được vì sao họ tạo ra bọn trẻ đó không?
C: Tôi không biết. Tôi chỉ chăm sóc bọn chúng. Chúng không làm hại gì cả. Chúng chỉ lớn lên thành người trưởng thành. To lớn. Những sinh vật trông khôi hài.
D: Cô có nhìn thấy lúc chúng được đưa ra khỏi nước không?
C: Không. Tôi không được giữ chúng lúc đó.
D: Vậy là cô không biết mình đã đến nơi đó bằng cách nào? Cô chỉ thức dậy và thấy mình ở đó? Rồi cô đi ngủ, và thức dậy trên giường mình vào buổi sáng? (Phải) Và cô không bao giờ biết được khi nào mình sẽ đến đó lần nữa?
C: Không, tôi không biết được.
Ngày càng rõ ràng là tôi không thể biết thêm thông tin gì về việc này nữa, vì cô ấy đã không rời khỏi căn phòng đó. Tôi kết thúc buổi thôi miên và đưa cô về trạng thái tỉnh táo hoàn toàn. Từ các dấu hiệu trên cơ thể và khuôn mặt cô ấy, có thể thấy rõ rằng cô đã ở trong trạng thái thôi miên rất sâu. Cô hoàn toàn không cử động. Chỉ khuôn mặt của cô là có biểu hiện. Ngay cả khi khóc, cô cũng không có cử động nào khác. Khi tôi bắt đầu đếm để đưa cô ấy ra khỏi trạng thái thôi miên, cô bắt đầu nhận thức được cơ thể vật chất của mình trở lại, và giật nảy lên rõ rệt. Sau khi tỉnh dậy, cô không nhớ được chút gì về buổi thôi miên nữa.
Sau khi cô ấy hoàn toàn tỉnh táo, tôi đã yêu cầu cô thực hiện một gợi ý tôi đã đưa ra, là vẽ một bức tranh về những đứa bé. Carrie là một nghệ sĩ chuyên nghiệp tài năng, và đã vẽ nhiều bức tranh về chúng sau những giấc mơ ban đầu. Bây giờ, cô ấy vẽ một bản phác thảo thô, mà sau này tôi so sánh với bản sao của các bản vẽ trước mà cô ấy đã gửi cho tôi. Có một vài điểm khác biệt mà cô đã giải thích khi vẽ bức phác thảo. Khi vẽ đến bàn tay của sinh vật trưởng thành, cô vẽ ba ngón thường, và nói rằng bàn tay dài gần bằng cẳng tay. Trong bức tranh cũ thì cô ấy đã vẽ bốn ngón tay. Lần này, cô nói rằng ba ngón tay có cảm giác đúng hơn, và cô sẽ để nó như vậy. Khi vẽ đến bức tranh về những cái lồng ấp, cô nói, "Lần này tôi bị thôi thúc phải vẽ thêm cái gì đó ở hai bên. Giống như thể có thứ gì đó đang kết nối chúng lại. Tôi đã không đưa nó vào bản vẽ ban đầu." Khi vẽ những cái thùng và các ống nối, cô bất chợt rúm người lại và kêu lên, "Ô! Tôi vừa nhớ ra. Tôi đã cho tay vào thứ nước đó."
Chúng tôi phá lên cười. Đây rõ ràng là một chi tiết mà cô ấy không nhớ ra trong "giấc mơ" ban đầu, và nó làm cô thấy ghê tởm. Bức vẽ cuối cùng của cô là về sinh vật mà cô đã thoáng nhìn thấy khi người phụ nữ kia mở cánh cửa. Sinh vật đó đang đứng ở đầu một cái cầu thang và có ánh sáng ở phía sau, nên cô không thể nhận ra các đặc điểm. Nhưng cô biết đó là một trong những đứa bé, ở dạng trưởng thành. Khi còn học đại học, cô đã vẽ một bức tranh về sinh vật trưởng thành này đứng trên đỉnh một cái thang xoắn ốc và đang nhìn xuống một nhóm người. Cô đã không biết ý tưởng đó đến từ đâu. Cô gọi bức tranh đó là "Địa ngục của Dante", và cô đã giành được một giải thưởng với nó. Mặc dù đã giữ bức tranh trong vài năm, giờ đây cô không thể tìm ra nó. Khi cô ấy đang phác thảo bản vẽ cho tôi lúc này, cô có ấn tượng rằng đó không phải là cầu thang mà là một loại tia sáng nào đó (có thể ở dạng xoắn ốc, như trong bức tranh cô ấy vẽ bên trong một phi thuyền). Cô hứa sẽ gửi cho tôi bản sao của những bức tranh khác mà cô đã vẽ dựa trên trí nhớ, mặc dù giờ đây có vẻ rằng chúng tôi đã có nhiều chi tiết hơn so với các bức tranh lúc đầu.
Tôi rời nhà Connie lúc nửa đêm, với Carrie vẫn còn hỏi han về buổi thôi miên. Tôi nói với cô ấy rằng Connie sẽ phải nói cho cô về việc đó. Tôi phải về nhà, vì sáng hôm sau tôi phải lái xe đến Little Rock dự một buổi hội thảo. Tôi biết mình sẽ không về đến nhà được trước một giờ sáng, nhưng cũng đáng để được nói chuyện với người phụ nữ này.
Trong những năm kể từ sau sự kiện này, tôi được biết rằng một số nhà điều tra khác đã có được bản sao của bức vẽ về bọn trẻ. Một vài trong số họ nói rằng đó là một ví dụ về cuộc thử nghiệm lai tạo giữa loài người và người ngoài hành tinh, nhưng giả thuyết đó hoàn toàn đi ngược lại với những gì Carrie đã nói khi bị thôi miên. Cô khẳng định rằng những đứa trẻ không phải loài người, mà là người ngoài hành tinh. Bức tranh mà cô đã gửi tôi, vẽ về bên trong của một chiếc phi thuyền, cho thấy rằng trong suốt trải nghiệm kéo dài này, hẳn cô đã có lúc ở bên ngoài căn phòng đó. Tôi đã trình chiếu những bức vẽ này trong các buổi diễn thuyết của mình nhiều năm qua. Tôi đã luôn mô tả bức vẽ đó là về phần bên trong của một phi thuyền mẹ khổng lồ có nhiều tầng. Giờ đây khi viết những dòng này, tôi tự hỏi liệu có kiến giải nào khác hay không. Liệu cô ấy có thể đã ở trong một cơ sở thí nghiệm dưới lòng đất? Ý nghĩ này nảy ra trong đầu tôi vì cô ấy đã đề cập đến một môi trường kiểu quân sự, và thực tế là có một nhân viên khác ở đó có vẻ là con người. Cô chưa bao giờ nói nơi đó ở đâu, chỉ nói rằng mình tỉnh dậy đã ở đó. Cô không bao giờ nói được làm thế nào mình đã được đưa đến nơi đó. Tôi đã cho rằng đó là một phi thuyền mẹ, vì theo kinh nghiệm của tôi, đó là thứ duy nhất có thể hình dung ra mà đủ lớn để chứa được cả một cơ sở như vậy. Giờ đây, tôi lại tự hỏi.
Hình ảnh mà Carrie đã kể về một cảnh tượng thảm họa đã được lặp lại ở nhiều thân chủ khác, không chính xác từng chi tiết, nhưng cũng mô tả các kịch bản tương tự rằng một điều nghiêm trọng nào đó đã xảy đến cho Trái Đất. Tôi thậm chí đã gặp những ca tương tự ở nước ngoài khi thực hiện hồi quy về người ngoài hành tinh, từ những người không hề biết gì về "xu hướng" của người Mỹ trong lĩnh vực này. Thư từ gửi đến tôi cũng chứng minh thực tế rằng nhiều người đã thấy những hình ảnh tương tự, thông qua những giấc mơ sống động đến ấn tượng, những trải nghiệm xuất hồn, và đơn giản là những thấu ảnh lóe lên. Những cảnh tượng và hình ảnh đó đến từ đâu? Chúng có thực sự là những cái nhìn thoáng qua về tương lai? Hay chúng là những xác suất và khả năng xảy ra trên các dòng thời gian, như Nostradamus đã mô tả trong bộ ba quyển sách của tôi, Conversations With Nostradamus (Đối thoại với nhà tiên tri Nostradamus)? Nếu chúng là các tương lai khả thi, thì chúng có thể bị ảnh hưởng và thay đổi bởi tâm trí của con người. Đây phải chăng là lý do chúng được hiển lộ cho chúng ta?
Khi tôi gọi cho Carrie để xin phép sử dụng câu chuyện của cô ấy trong quyển sách này, cô kể với tôi rằng cô đã đến gặp một nhà tâm lý khoảng năm năm trước, vì một vấn đề cá nhân không liên quan. Trong những buổi trị liệu của họ, cô đã nói về giấc mơ kì lạ kia. Lời giải thích của nhà tâm lý là Carrie hẳn đã bị lạm dụng tình dục khi còn nhỏ. Đó phải là câu trả lời, còn việc Carrie không có kí ức gì về bất kì vụ lạm dụng nào không quan trọng. Carrie không thấy mối liên hệ nào và tôi cũng không, vì không hề có hàm ý nào về tình dục trong "giấc mơ" hay trong những hình ảnh. Một vài nhà tâm lý và bác sĩ tâm thần, khi đối mặt với điều gì đó bất thường, thay vì khám phá một kiến giải khác thì họ sẽ lại không đi chệch ra khỏi "sách vở". Theo quá trình đào tạo của họ thì không thể có lời giải thích nào khác được.
Bức vẽ của Carrie về bên trong của một phi thuyền.
Carrie vẽ về hình dáng của người ngoài hành tinh.
Carrie vẽ về phòng nuôi trẻ bên trong phi thuyền.
Carrie vẽ một trong số những người ngoài hành tinh.
Carrie vẽ đứa bé ngoài hành tinh.
Một người bạn tôi, LeeAnn, là một trường hợp khác về thông tin bị ẩn giấu trong trạng thái tưởng là mơ. Cô ấy là một phụ nữ ở độ tuổi ngoài bốn mươi, dạy học ở Florida cho những trẻ tôi bị chứng gặp khó khăn trong học tập. Bố mẹ cô ấy là bạn cũ của tôi, và hàng năm cô đều đến Arkansas để thăm họ. Cô vốn đã quan tâm đến các hiện tượng siêu hình, và gần đây là vật lý siêu hình. Bố mẹ cô chẳng hiểu chút gì về những chủ đề này, nên khi cô đến thăm, chúng tôi đã dành nhiều thời gian với nhau để thảo luận về chúng. Năm đó, vào mùa hè năm 1988, chúng tôi vẫn theo thói quen của mình. Chúng tôi sẽ đến một nhà hàng trong khu vực, tìm một chiếc bàn trong góc, và nói chuyện hàng giờ liền, thường là đến tận khi họ đóng cửa. Bố mẹ cô không bao giờ hiểu được chúng tôi có thể nói những chuyện gì mà lâu như vậy.
Trong khi nói chuyện, cô ấy mô tả lại một số trải nghiệm kì lạ đã xảy ra khoảng sáu tháng trước đó. Cô nghĩ rằng chúng có thể là các trải nghiệm xuất hồn, nhưng cô ấy càng nói thì tôi càng nhận ra các dấu hiệu của một vụ UFO bắt cóc kinh điển. Trước vụ việc đó, cô ấy chưa từng đọc qua quyển sách nào về UFO. Còn sau đó, cô ấy đã đọc một quyển sách về Đội quân Ashtar (Ashtar Command, về một nhóm người tự nhận đã nhận được thông điệp của một sinh vật ngoài Trái Đất có tên gọi Ashtar - nd), và nghĩ rằng nếu các trải nghiệm của mình có gì liên quan đến người ngoài không gian, thì chắc chắn phải là kiểu người như thế này: những sinh vật tóc vàng mắt xanh xinh đẹp và nhân từ. Tôi muốn chắc chắn rằng cô ấy thực sự muốn khám phá sự việc đó, bởi vì tôi có cảm giác là nếu đó thực là một ca kinh điển, có thể một điều gì đó được khám phá ra sẽ làm cho cô ấy vỡ mộng. Cô rất hào hứng với việc thử nghiệm, rõ ràng cô ấy tin rằng đó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời. Vậy là chúng tôi sắp xếp thời gian, dành cả buổi chiều cho việc thôi miên.
Dì và cậu của LeeAnn cũng là bạn của tôi, những người chắc chắn sẽ không hiểu nổi bất cứ điều gì trong những chủ đề kì dị này mà cô cháu gái của họ đang quan tâm đến. Vì họ đang đi vắng, chúng tôi biết mình có thể đến nhà của họ mà không bị làm phiền. Chúng tôi ngồi xuống ghế trong phòng khách, và tôi để cho cô ấy kể lại những kí ức về trải nghiệm của cô nhằm mục đích ghi âm. Tôi luôn thích ghi âm lại cuộc phỏng vấn trước, để biết được các kí ức của ý thức. Nếu không, sau này đối tượng có thể nói rằng không có gì mới được hé lộ cả, rằng họ nhớ được tất cả mọi thứ. Phép thôi miên luôn bổ sung các chi tiết mà tại thời điểm xảy ra trải nghiệm chúng chưa được biết đến.
Cô ấy gọi đó là một giấc mơ, vì cô không biết còn có thể gọi nó là một cái gì đó khác, nhưng trải nghiệm đó có những tính chất không giống một giấc mơ.
Cô ấy nhớ được chính xác đêm nào và các hoàn cảnh nào dẫn đến sự kiện đó. Hôm đó, LeeAnn, Mike chồng cô, và Adam con trai của họ, dự định đến thăm bố mẹ chồng cô, nên cô ấy đang giặt đồ vào lúc tối muộn. Mike và Adam đã ngủ, còn cô ấy đang gấp quần áo trong phòng dành cho khách. Thứ đầu tiên cô nhận thấy là những bóng đen nhìn thấy qua khóe mắt. Cô đã nhìn thấy những thứ này một vài lần, và chúng không bao giờ có vẻ liên quan đến những vật bình thường có thể đổ bóng trong căn phòng. Chúng sẽ nằm trên sàn hoặc trên tường, luôn luôn ở tầm thấp. Mỗi khi cô thử tập trung nhìn vào thì chúng không ở đó nữa. Cô chỉ thấy được chúng khi liếc nhìn qua khóe mắt. Những bóng đen này đã được nhiều người kể lại, thường là khi bắt đầu một cuộc chạm trán với người ngoài hành tinh. Dĩ nhiên, người ta có thể liên tưởng chúng với bóng ma hoặc linh hồn, nhưng dường như chúng có mối liên hệ ngày càng nhiều với người ngoài hành tinh hơn.
Tôi có một giả thuyết về việc này, nhưng hiện tại thì chưa thể chứng minh nó được. Càng ngày càng có nhiều suy đoán rằng người ngoài hành tinh và phi thuyền của họ đến từ một chiều không gian khác. Nếu thực là vậy, thì có thể những cái bóng đó là giai đoạn đầu khi họ bắt đầu tiến vào không gian của chúng ta và chưa được hoàn toàn hiện ra. Suy đoán của tôi được củng cố thêm khi cô ấy nhận xét, "Tôi lại nhìn thấy những cái bóng nhỏ đó, và tôi nghĩ, 'Làm ơn để tôi yên tối nay. Tôi không muốn bị làm phiền.'" Nghe có vẻ như bất thường khi nói vậy mà không suy nghĩ, trừ phi tâm trí cô ấy liên tưởng những cái bóng với một dạng thực thể nào đó.
Sau khi gấp xong quần áo, cô đi tắm và quyết định đọc sách một lúc. Lúc đó là khoảng một giờ sáng khi cô nằm xuống để đọc, nhưng lại ngủ thiếp đi ngay lập tức. Cô ấy cho rằng mình đã nằm mơ, nhưng có vẻ đó là một trải nghiệm xuất hồn, vì cô đột nhiên thấy mình đang ở trên nhìn xuống cơ thể của chính mình.
"Điều thú vị và kích thích nhất là khi tôi nhìn về cơ thể của mình, tôi đang nhìn nó như nhìn một cái vỏ rỗng. Và tôi thực sự biết được cảm giác có một cơ thể không hồn là như thế nào. Nhìn thấy một sự hư vô hoàn toàn, một khoảng không hoàn toàn, một sự trống rỗng, và, lần đầu tiên, biết được chính xác cảm giác đó như thế nào. Tôi đã thực sự hào hứng về điều đó. Không phải là tôi đang ở hai nơi cùng một lúc. Tôi có thể thấy cơ thể của mình ở trên giường, nhưng tôi chắc chắn là mình đang không ở trong nó."
Và rồi tình hình thay đổi. Cô ấy chợt cảm thấy khẩn trương, và phải trở về cơ thể của mình vì cô cảm thấy mình cần phải đứng dậy và đi vào phòng tắm. Cô đã quay về trong cơ thể của mình, nhưng trước khi kịp đứng dậy, cô nghe thấy một âm thanh lớn và chói ngay trong tai. Cô mô tả nó như tiếng của máy cưa gỗ, rít lên một cách chói tai. Một phần tâm trí đang còn nửa tỉnh nửa mê của cô cố gắng lập luận, "Đang lúc đêm hôm. Nhà hàng xóm ngớ ngẩn nào lại chạy máy cưa vào lúc này cơ chứ?" Cô nói rằng bạn phải xác định mọi thứ theo những gì mà bạn biết. Nhưng cô biết đó không phải lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh này. Có một cảm giác quen thuộc, như thể việc này đã từng xảy ra trước đây.
Trong những năm sau đó, tôi sẽ phát hiện ra nhiều ca khác mà đối tượng nghe thấy âm thanh của động cơ (thường là the thé) vào lúc bắt đầu có một trải nghiệm. Đây là một khía cạnh khác mà sẽ được xếp vào một dạng khuôn mẫu có thể dự đoán được. Nhưng tiếp theo đó cô ấy đã đưa ra những bình luận bất thường và làm cô khó tôiu mỗi khi nhớ lại.
Cô có cảm giác cơ thể mình không còn nằm trên giường nữa, mà đang bị treo ngược ở bàn chân. Rồi cô có cảm giác vùng kín của mình đang bị chọc và đâm vào. Nó không như là cảm giác kiểu tình dục, mà giống như do một loại dụng cụ nào đó thì đúng hơn. Và cô lại thấy muốn đi tiểu. Một phần khác trong tâm trí cô đang nói, "Mình sẽ làm ướt cái giường này mất." Cô nói, "tôi có cảm giác như đang bị treo ngược lên, nhưng lại liên quan đến việc đi ngủ và ở trên giường. Tôi nghĩ, thật khác thường. Tôi muốn quay về cơ thể mình, vì tôi biết nếu không thì tôi sẽ làm ướt giường, và cái giường sẽ bị bẩn mất."
Và rồi cô ấy có cảm giác có thứ gì đó (một loại dụng cụ) đang được đưa xuống cổ họng của mình, và cô bắt đầu nôn khan. Cô nghĩ, "Họ sẽ giết mình mất. Mình sẽ bị nôn đến chết." Tiếp đó, một giọt chất lỏng dâng lên cùng với cảm giác khủng khiếp về bữa tối của cô ấy. Cô thực sự có thể ngửi được mùi buồn nôn của dịch mật. Rồi ý nghĩ, "Giờ mình biết cái giường sẽ thành một đống bẩn thỉu mất. Mình không chỉ sẽ làm ướt giường, mà mình còn đang nôn mửa ra nữa. Đây không thể là một giác mơ. Nó quá thực!" Khứu giác của cô nhạy đến mức việc đó hẳn đang phải thực sự xảy ra.
Thế nhưng cảm giác đó biến mất nhanh chóng như khi nó xuất hiện, và rồi cô lại thấy mình nằm trên giường. Cô muốn ngồi dậy, và cô nhìn về hướng cánh cửa kính trượt trong phòng ngủ. "Căn phòng được chiếu sáng, và ý thức của tôi nghĩ, 'Ôi, sao căn phòng lại sáng thế này, trong khi mình biết bên ngoài đang tối đen. Tại sao lại có ánh sáng đó lọt qua cánh cửa trượt, trong khi mình biết là mình đã không để nó mở?' Thế là tôi nhìn ra ngoài, hoặc tôi đã đi ra ngoài. Tôi không nhớ nữa. Đúng ra ngoài đó phải là sân trong và bể bơi có mái che, nhưng không. Nơi mà lẽ ra phải là bể bơi của tôi thì lại có một cái bàn. Và có một ánh sáng trắng, sáng rực. Thật đáng sửng sốt, vì tôi thực sự nghĩ là tôi đã ở trên giường trong phòng của mình. Thay vào sân và bể bơi thì lại là căn phòng sáng chói này. Và tôi nhớ đã nhìn thấy nhiều người. Họ có làn da nâu và không hề mặc áo gì cả. Và tôi đã nghĩ, 'Chuyện gì đã xảy ra cho sân nhà mình vậy? Nếu đây là sân nhà mình, tại sao lại có những người ở trần này xung quanh cái bàn kia?' Cứ như thể tôi đang quan sát mọi việc từ hai phần của tâm trí mình, và chúng đều chẳng có ý nghĩa gì cả."
Đó là những điều cuối cùng cô còn nhớ được. "Tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn quay trở lại với cơ thể. Tôi biết là mình đã tỉnh lại, nhưng tôi không mở mắt ra ngay, vì tôi không muốn nhìn thấy gì cả. Tôi không biết mình đã nằm đó bao lâu, nhưng khi mở mắt, tôi thấy căn phòng đang chìm trong bóng tối như nó đương nhiên phải thế vào ban đêm. Và tôi nghĩ, “Chúa ơi, mình đã trở lại phòng rồi!' Và tôi đang nằm sấp, trong khi tôi không bao giờ ngủ trong tư thế đó. Nhưng cơ thể tôi rất thư giãn. Tôi không nhớ được có bao giờ mình từng thức dậy với một tư thế dễ tôiu như vậy hay không nữa. Và giường tôi không có chút gì lộn xộn. Không có bãi nôn ói, không nước tiểu, tấm đắp thẳng thớm như thể tôi không di chuyển chút nào. Và đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, vậy là hai tiếng đã trôi qua. Tôi không hề cảm thấy muốn đi vệ sinh. Việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra cửa trượt, và nó vẫn ở nguyên chỗ mà tôi đã đóng. Tôi kiểm tra con trai, và chồng tôi, vẫn đang ngáy trên ghế sa-lông. Mọi thứ đều bình thường. Tôi liền bật hết đèn lên, đi vào bếp và hút một điếu thuốc. Khi tôi ngồi đó trong bếp và hút thuốc, tôi nhìn lên trần nhà và nghĩ, 'Trông nó đẹp đấy chứ? Cái thực tại vật chất này.' Và tôi sờ cái bàn, 'Ồ, cảm giác này dễ tôiu đấy chứ? Cảm giác về một vật chất rắn chắc. Hiện diện ngay ở đây không tốt sao?' tôi đoán, tôi đã nghĩ đó là một trải nghiệm xuất hồn lạ lùng. Tôi đã nhận ra rằng thật tốt khi trở lại cơ thể, và thật tốt khi là một phần của thế giới này. Và cũng thật tốt khi có một cơ thể vật chất, và trân trọng cái cơ thể mà tôi đang có này. Đó là cảm giác của tôi khi Mike thức dậy và muốn biết tôi đang làm gì khi dậy vào giờ này. Và tôi nói, 'Ôi, anh yêu, chỉ là em đã gặp một giấc mơ kì lạ.'"
Nếu đây là một cơn ác mộng do bệnh tiêu hóa hoặc dạ dày gây ra, tại sao khi tỉnh dậy cô ấy lại cảm thấy bình thường. Cũng không hề có dấu hiệu bị ốm hay nôn ói.
Càng bối rối hơn nữa là, nếu cơ thể cô ấy đã thực sự bị chọc và đâm vào, lẽ ra hôm sau cô ấy phải cảm thấy khó tôiu ở những bộ phận đó. Thay vào đó, cô lại cảm thấy ổn, mặc dù bị bối rối. Vậy nên cô đã kết luận đó hẳn phải là một giấc mơ.
Sau khi thảo luận, chúng tôi vào phòng ngủ của người dì để làm thôi miên. Khi cô đã vào một trạng thái thôi miên khá tốt, tôi hướng dẫn cô ấy trở về nhà mình vào đêm xảy ra sự kiện, vào tháng Một năm 1988. Cô đang sống lại cảnh gấp quần áo. Cô nghĩ rằng thật thú vị khi cô đang thực sự được nhìn thấy cảnh này.
L: Tôi thấy được phòng ngủ. Tôi thấy được mình có những gì trong đó. Tôi thậm chí còn thấy được những bức tranh trên tường, chứ không phải chỉ nhớ được chúng. Đây giống như một kí ức, nhưng tôi có thể hình dung được kí ức ư? Có phải nó là như thế này? Có một sự khác biệt giữa nhìn thấy và nhớ lại chứ.
Tôi phải gạt tâm trí cô ấy ra khỏi việc cố gắng phân tích tình hình, và tập trung vào việc chỉ tường thuật những gì cô đang nhìn thấy. Nếu đối tượng cứ tiếp tục phân tích, não họ sẽ chuyển sang khía cạnh phán xét, và thay đổi quá trình thôi miên. Tôi giải thích rằng chỉ tường thuật thôi sẽ giúp dễ nhớ hơn.
L: Nhưng thế thì tôi lại không tham dự gì vào đó cả.
D: Nếu tôi không muốn tham dự, thì tôi không nhất thiết phải làm thế. Tôi có quyền lựa chọn. Tôi có thể nhìn mọi việc như một người quan sát nếu tôi muốn. Tất cả là tùy tôi. Quyền kiểm soát là ở tôi.
Cô ấy tiếp tục mô tả căn phòng. Và rồi nhận thấy những cái bóng.
L: Chúng luôn chỉ ở gần sát mặt đất. Tôi không bao giờ thực sự có thể nhìn rõ chúng cả. Chúng không giống những cái bóng trên tường, những cái bóng đó thì cố định theo các đồ vật. Còn những cái bóng này chỉ dường như xuất hiện ở đó, rồi chúng nhanh chóng biến mất.
Sau khi gấp xong quần áo, cô muốn đi nằm vì đã mệt. Cô đi ngủ ngay lập tức, và khi tôi hỏi có phải cô ấy đã ngủ suốt đêm không, cô thì thầm, "Không". Nhưng thay vì nói với tôi tại sao, cô bắt đầu tỏ ra căng thẳng. Các cử động trên mặt và cơ thể của cô cho thấy có điều gì đó đang xảy ra, nhưng cô không nói. Cuối cùng, cô thở dài và nói, "tôi không muốn nhắc lại nó." Tôi đưa ra những lời gợi ý để làm cô ấy thoải mái và nhấn mạnh rằng cô hoàn toàn an toàn, và sẽ không sao cả khi cô ấy nhìn vào sự việc như một người tường thuật khách quan. Tôi nói như vậy mất vài phút để giúp cô ấy được tự tin. Cô thở sâu và không đều, và tôi biết điều gì đó đang xảy ra. Trong suốt khoảng thời gian này khi cô ấy không nói chuyện, cô cứ đưa tay ra và chạm nhẹ vào cánh tay tôi. Như thể cô muốn chắc chắn rằng tôi đang ở đó, và cô ấy không đơn độc. Cô tiếp tục hành động như vậy một cách đều đặn. Việc đó dường như giúp cô ấy biết rằng tôi thực sự đang ở đó và không bỏ rơi cô. Cô dường như bị cuốn vào những gì đang xảy ra, đến nỗi tôi bị mất tập trung khi đặt câu hỏi. Nhưng việc đó cũng giúp cô ấy chú ý trở lại đến tôi. Chắc chắn là cô đang quan sát và trải nghiệm điều gì đó, và không có động lực để nói chuyện. Cuối cùng cô bật ra, "Thật là điên rồ!" Tôi đảm bảo với cô ấy rằng tôi đã nghe thấy quá nhiều chuyện kì lạ, và bất kì điều gì cô ấy nói cũng sẽ không làm tôi ngạc nhiên. Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy rằng nếu cô bắt đầu kể cho tôi nghe, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
L: tôi đang ở đó chứ? Ổn không?
D: Tôi ở ngay đây. Và tôi sẽ ở đây với cô trong suốt quá trình này. cô sẽ không đơn độc. Dù câu chuyện nghe có kì lạ đến thế nào cũng không sao. Cô đang nhìn thấy gì?
L: (Cuối cùng cô ấy cũng bắt đầu tường thuật.) tôi đang ở trong. Tôi không ở nhà mình. Và họ đang nói chuyện, nhưng tôi không biết họ đang nói cái gì. Tôi không thích chỗ đó.
D: Trông nó như thế nào?
L: Chúng tôi đang ở trong phòng kín. Đó là một căn phòng. Tôi cũng chẳng thích mùi của nó chút nào.
Cô ấy làm những biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt như thể cô đang ngửi thấy thứ gì đó khó chịu và kinh tởm, như nhăn mũi, v.v... Khi tôi yêu cầu cô ấy mô tả lại mùi đó, cô rất khó khăn nhưng cũng quyết tâm để mô tả cho chính xác. Điều này càng khó hơn vì cô không thể nào liên kết chính xác cái mùi đó với bất kì thứ gì quen thuộc. "Không sạch sẽ. Thối rữa. Không giống mùi vật chết. Nó không như mùi phân ủ. Không giống cá ươn. Nó chỉ có mùi hăng, nếu đúng là từ này. Có mức độ thối rữa cao hơn, mặc dù nghe chẳng có nghĩa gì. Như là thối rữa nhầy nhụa. Nó không như bất kì thứ gì tôi đã từng ngửi thấy trước đây. Cũng không giống dịch mật. Còn tệ hơn dịch mật." Cô làm một vẻ mặt chán ghét, và có vẻ không thoải mái với nó. Vì thế, tôi đã đưa ra gợi ý rằng cô ấy sẽ không bị quấy rầy bởi mùi đó khi cô mô tả lại sự kiện. Bằng cách này, chúng tôi có thể ngăn không cho nó làm phiền cô ấy.
L: Đó là một căn phòng, nhưng không như tôi tưởng. Có người ở đó. Ừm! (Mỉm cười) Không phải là Ashtar.
Tôi muốn cô ấy tả lại những gì cô đang nhìn thấy, nhưng cô rơi vào im lặng và chỉ quan sát. Rõ ràng cô ấy bị căng thẳng vì điều gì đó cô đang chứng kiến. Tôi có thể phân biệt điều này rõ từ các cử động của mặt và mắt cô, hơn là từ các cử động của cơ thể. Hơi thở của cô to và không thoải mái. Cử động chính của cơ thể cô ấy là khi cô vươn ra để chạm vào cánh tay tôi, để yên tâm là tôi vẫn ở đó. Cô đang bị cuốn vào việc trải nghiệm bất cứ thứ gì đang diễn ra.
Đột nhiên cô ấy thốt lên, "Tại sao họ không dừng lại đi? Họ cứ chọc vào người tôi. Như là tôi cảm thấy nhiều hơn là nhìn thấy việc đó ấy." Tôi cố gắng kiên nhẫn thuyết phục cô ấy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, và như thể việc tôi cứ hỏi han kéo sự chú ý của cô trở lại với tôi. "Đôi mắt của họ rất to," cô nói với một tiếng thở dài. "Việc đó không như tôi đã hi vọng. Tôi đã mong rằng đó phải là một cuộc gặp gỡ mang tính tâm linh nhiều hơn. Một cuộc gặp gỡ có trí tuệ." Sau một lúc dừng lại, cô tiếp, "Nó đã ngừng lại rồi. Giờ tôi nghĩ là tôi đang ở trên một cái bàn." Rồi cô ấy bắt đầu mô tả những người ở trong phòng. "Đầu của họ có màu nâu nhạt, nhưng không phải màu be. Đúng hơn là màu rám nắng. Tôi đoán họ mặc một bộ quần áo, nhưng đầu họ luôn để trần. Cánh tay họ dài hơn tay chúng ta. Họ không cao. Họ không có nhiều lông. Nhìn họ giống với những người trong quyển sách Communion (Hiệp thông), ngoại trừ việc họ có nhiều nếp nhăn hơn. Mắt của họ có hình như quả hạnh, và tỉ lệ với phần còn lại của gương mặt. Mắt họ to, lớn hơn mắt chúng ta, và không có tròng trắng. Con ngươi của họ rất lớn, và mống mắt rất tối màu, gần như màu nâu đen. Họ thực sự không có mũi, chỉ có những cái lỗ, và không có phần mở rộng hay bất cứ cái gì như vậy. Họ cũng chẳng có tai, chỉ có lỗ. Miệng họ không giống như chúng ta, không có môi hay răng."
D: Họ có nhiều nếp nhăn hơn ở chỗ nào?
L: Cánh tay họ nhăn hơn. Và cổ họ cũng nhăn, như da thuộc. Tôi biết, kiểu như mấy con chó có nếp nhăn ấy?
D: Như nếp gấp à?
L: Nếp gấp nghe hay đấy. Ở vùng vai họ không có nếp nào, nhưng hễ chỗ nào có khớp chuyển động thì có nếp nhăn. Ở khuỷu tay, và ở mặt trong cẳng tay.
D: Mặt của họ có nhăn không?
L: Không, mặt họ thì trơn và căng, mịn như thể một chiếc túi da loại tốt. Không phải mềm mại như làn da, mà trông như da thuộc, nhưng cổ của họ thì nhăn hơn, và gầy gò.
Cô ấy mô tả bàn tay của những người đó như có ba ngón tay: hai ngón thường và một ngón cái ở đối diện. Cô thử nhìn bàn chân họ. “Họ có khớp như chúng ta. Họ có vai, khuỷu tay và đầu gối. Nhưng bàn chân họ lại không như chúng ta. Chúng phẳng hơn. Chúng không nhô cao như bàn chân chúng ta, và gót chân rộng hơn. Và tôi không nhìn thấy ngón chân.”
Những điều này tương tự như các mô tả về bàn chân của những người ngoài hành tinh, rõ nhất là trong quyển Legacy From the Stars (Di sản của những vì sao). Trong quyển sách đó, chúng được mô tả như chân vịt hoặc như găng tay làm bếp: một cấu trúc phẳng, nhưng giữa các ngón không có màng dính.
D: Ngón tay họ có móng không?
L: tôi không nhớ. Nhưng nếu phải đoán thì tôi sẽ nói là không.
Điều này cũng như trong các báo cáo. Sinh vật này thường không có tóc, nên họ cũng sẽ không có móng. Móng được tạo thành từ cùng một cấu trúc tế bào như tóc, nên có vẻ như loại sinh vật này không có gen để tạo ra tóc.
L: Họ đang chọc vào người tôi. Tôi không hề thích việc đó một chút nào. Không hề. Giờ thì ổn rồi. Nó kinh tởm ở chỗ ta chỉ bị thúc và chọc vào, và bị mắc kẹt trong tình trạng đó. Nó còn tệ hơn so với khi tôi đang mang thai và bị người ta chọc thúc vào người.
Tôi đã thử làm cho cô ấy nói cho tôi biết họ đã chọc và thúc vào ở chỗ nào, nhưng cô không thoải mái khi thảo luận về việc đó. Thế nên tôi đã hỏi liệu bọn họ có dùng thứ gì không, và cô ấy cố gắng mô tả những dụng cụ mà cô nhìn thấy. "Chúng lạnh, và trơn láng. Tôi đoán là như kim loại. Không phải như thép không gỉ. Tôi có biết cảm giác khi tôi đến chỗ bác sĩ phụ khoa, đôi khi các dụng cụ đều lạnh lẽo ấy? Nhưng những thứ này lại không phải dụng cụ của bác sĩ phụ khoa. Một cái thìa dài như ống hút, với một cấu trúc gì đó ở phía cuối, như để cạo hoặc làm gì đó. Cái đó là để họ kiểm tra phần thân dưới."
Sau đó LeeAnn mô tả nơi cất giữ các dụng cụ, "Có một khu quầy được làm từ một loại vật liệu màu trắng. Mọi thứ trong phòng đều được gắn âm vào tường. Chỗ quầy, các ngăn kéo, mọi thứ, đều trượt ra trượt vào từ mặt tường này. Nếu tôi muốn đặt một đồ vật lên một cái gì đó, tôi sẽ phải kéo cái đó ra từ tường. Tôi đoán họ làm như vậy để bất cứ khi nào họ di chuyển hoặc làm gì đó , nhất thiết không được có đồ đạc trong phòng. Mọi thứ đều được đẩy vào trong tường."
Tôi yêu cầu cô mô tả các dụng cụ khác, nhưng cô ấy đã chuyển sự tập trung ra xung quanh. "Tôi không thích ở đây. Căn phòng này hình tròn. Trong phòng có ánh sáng. Tôi đã nói vậy à? Tôi không còn nằm nữa, nhưng khi tôi nằm trên bàn thì có ánh đèn phía trên. Nhưng rồi họ lại treo ngược tôi lên." Đây rõ ràng là phần khiến cô ấy bị ảnh hưởng và cô không thể tả lại chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ cô đã có thể kể cho tôi vì nó đã kết thúc rồi. “Tôi có cảm giác như mình đang bị móc vào những cái bàn đạp lên ngựa. Và ở đó tôi cảm thấy mình như một súc thịt. Bị treo từ chân, và đầu thì chúc xuống.
D: Một tư thế không thoải mái lắm nhỉ.
L: Không. (Ngừng lại) Trên người tôi không có quần áo gì cả. Tôi đã không mặc gì trên người khi họ làm như vậy. Nhưng giờ thì ổn rồi. Cái mùi kia cũng đã biến mất. Nó thật tệ, đó là một việc khác. Đó là ở một nơi khác, một căn phòng khác. Còn căn phòng này thì sạch sẽ.
D: Cái mùi đó đến từ nơi khác à?
L: Căn phòng đó không sạch sẽ, mặc kệ là nó ở chỗ nào. Còn căn phòng này thì sạch bong. Không còn bốc mùi nữa. Ngoại trừ… họ không nên làm vậy với người khác. Họ không nên chọc vào người. Ý tôi là, như thể họ chẳng tôn trọng cơ thể tôi một chút nào. Ha! Thật là một cú sốc lớn, LeeAnn! Mọi thứ lẽ ra không phải là thế này.
D: Có bao nhiêu người ở đó vậy?
L: Có một người thì chọc vào người tôi. Và có hai người khác – người? Ha! – chỉ đứng đó nhìn và nói chuyện. Nhưng tôi không biết họ đang nói cái gì.
D: Họ có phát ra âm thanh không?
L: Có, họ đang phát ra âm thanh, nhưng tôi thậm chí còn không thể tả lại thứ âm thanh đó. Có một cấu trúc âm điệu trong ngôn ngữ của họ, so với từ ngữ. Nó tương tự như nhạc điệu, nhưng kiểu nói của họ nghe có vẻ rỗng hơn. Như thể tôi đang nói chuyện thông qua... (mô tả một cách khó khăn)... một cái máy thay thế cho dây thanh quản của tôi. Nhưng đó là một âm thanh rỗng. Như thể tôi đang truyền tiếng nói của mình thông qua một chiếc đàn ống, nhưng không phải là đàn ống. Một dạng âm thanh trống rỗng. Không phải máy tính. Một loại âm thanh cơ khí. Trống rỗng.
Tôi có thể hiểu được định nghĩa này, vì tôi có biết một người đàn ông đã dùng một chiếc máy để thay cho các dây thanh quản của anh ta, vốn đã bị cắt bỏ do ung thư. Tôi có thể hiểu được lời của anh ấy một khi tôi đã quen được với âm thanh đó. Nhưng nó tạo ra một hiệu ứng rung đơn điệu.
Mô tả này tương tự như lời của Penny trong quyển Legacy From the Stars (Di sản của những vì sao). Cô ấy cũng nói rằng mình đã nghe thấy các sinh vật phát ra nhạc điệu thay vì từ ngữ.
D: Tất cả bọn họ nhìn có giống nhau không?
L: Về cơ bản thì bọn họ nhìn giống nhau, chỉ có đôi mắt là khác.
D: Khác như thế nào?
L: Đôi mắt của họ khác nhau hoặc khuôn mặt của họ khác nhau, nói về sự nhạy cảm. Giống như tất cả người da trắng nhìn giống nhau, họ đều là người da trắng. Tất cả những người da đen đều có màu da đen. Có những điểm tương đồng, đúng không? Nhưng tôi phân biệt người ta bằng mắt của họ, hoặc bất cứ cái gì khác. Và hiện giờ có những đôi mắt rất ôn hòa. Cô thấy đấy, giờ thì tôi cảm thấy ổn. Tôi không còn bị treo lên trên kia nữa. Và người mà tôi đang nhìn đây có đôi mắt rất ôn hòa. Cùng hình dạng, nhưng chúng... quan tâm hơn. Anh ta đã ở đó từ trước, nhưng chỉ theo dõi. Anh ta không phải là người đã làm cái việc chọc thúc vào người tôi.
D: Cô có nhìn được họ làm gì khác không?
L: Có, tôi nghĩ là tôi nhìn thấy. Tôi không thích nói về việc đó.
D: Được rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn lấy hết thông tin, và tôi sẽ không phải làm việc đó một lần nữa.
L: Chúng ta sẽ không làm lại nữa, được chứ?
D: Đúng vậy.
L: Không, chúng ta sẽ không làm việc đó. Tôi sẽ nói về nó thay vì làm lại nó. Được chứ?
D: Cô làm được mà. Chỉ cần kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
L: Được rồi, tôi cảm thấy -- không, tôi không cảm thấy -- tôi nhìn thấy. Họ lấy mẫu phân. Và có vẻ như họ đang bắn một loại tia laze hoặc gì đó vào đó. Họ đang ở trong góc đằng kia. Không hẳn là một góc nữa, vì căn phòng hình tròn mà. Có âm thanh phát ra từ máy. Kiểu như âm thanh mà tôi đã nghe, nhưng không hoàn toàn giống như tôi đã nhớ. Nó có một tần số cao mà tôi đoán là loại tần số phát ra từ một chùm ánh sáng. (Đây có thể là tiếng cưa máy mà cô ấy đã nghe khi cô nghĩ cô đang ở trên giường mình.) Họ lấy mẫu chất thải. Tôi không thấy được họ đang làm gì với nó. Tôi không chọn nhìn thấy. Nhưng tôi nghĩ... cái gì đó nghĩ, "Tại sao phải bận tâm đến những gì họ đang làm? Như vậy để làm gì chứ?" Người tử tế kia, người đàn ông... sinh vật có đôi mắt ôn hòa nhạy cảm. Ít nhất họ còn có sự tôn trọng. Sau khi tôi được thả xuống khỏi tư thế treo ngược. Treo lên, tôi không thích điều đó. Anh ấy ở đó, ít nhất để giúp tôi bình tĩnh lại, không phải chỉ vì tôi cảm thấy lo lắng. Tôi chỉ cảm thấy kiểu như, "Tại sao họ lại làm những thứ bệnh hoạn này?" Và nó không phải như là bệnh hoạn biến thái. Nó giống như nghiên cứu, tôi đoán vậy, về mặt khoa học, so với việc... (Cô ấy gặp khó khăn khi giải thích) xâm phạm. Nhưng ít ra cũng tốt là họ còn có sự nhạy cảm để trấn an tôi sau việc kiểm tra.
Một cá nhân chu đáo tương tự như vậy cũng đã được những thân chủ khác nhìn thấy và đã được ghi lại trong các quyển sách khác của tôi. Họ thường mô tả sinh vật đó như là một dạng “y tá” giúp trấn an họ, đôi khi chỉ là với biểu cảm trong ánh mắt. Vài người nói rằng, mặc dù họ không phân biệt được giới tính, nhưng có một cảm giác nữ tính ở sinh vật đó.
D: Cô nói họ mặc bộ trang phục à?
L : Phải, những người bốc mùi thì có. Họ mặc quần áo màu xanh. Những người khác ở trong phòng thí nghiệm thì mặc cùng một loại áo liền quần màu trắng. Đó là một môi trường vô trùng hơn. Áo của họ cũng có cổ áo cao, vì cổ của họ dài. Một phần cổ được che kín. Những nếp gấp nằm ở trên cổ áo. (Tôi đang hình dung ra cổ áo kiểu Tàu).
D: Cô có nhìn thấy phù hiệu hoặc bất cứ thứ gì giống vậy trên áo họ không?
L: Để tôi xem. (Tạm ngừng) Cô đừng tin hết nhé! Đây là điều đã xuất hiện, được chứ? Đó là một hình tròn. Và phía trên tâm điểm là ba đường lượn sóng. Đó là một biểu tượng về bình an, tôi đoán vậy.
D: Biểu tượng đó nằm ở đâu?
L: Ồ, Cô đeo nó trên ngực. (Tay cô ấy ra hiệu cho thấy nó nằm ở vai trái). nghĩ nó ở trên những bộ đồng phục trắng.
Tôi chỉ thị cho cô ấy rằng cô sẽ nhớ được biểu tượng và có thể vẽ nó ra cho tôi khi cô tỉnh dậy. Sau đó, tôi muốn biết trong phòng còn bất kì điều gì khác mà cô ấy nhớ được hay không.
L: Trong phòng có ánh sáng. Tôi không biết ánh sáng đến từ đâu, ngọai trừ cái đèn chính từ phía trên cái bàn. Nó to và tròn, nhưng không phải là đèn huỳnh quang. Nó không tỏa nhiệt như loại đèn khi tôi ở trong phòng nha sĩ. Tôi biết cái đèn đó nóng như thế nào rồi đấy? Cái đèn này thì không nóng như vậy, hoặc giống như tôi tưởng tượng một bóng đèn trong phòng mổ tỏa nhiệt ra. Cái đèn này sáng tương tự vậy, nhưng tôi không cảm thấy bất kì sức nóng nào từ nó. Căn phòng sáng, nhưng tôi không biết nguồn ánh sáng. Có vẻ như nó đang chiếu ra từ các bức tường, nhưng tôi không thấy được bất kì thiết bị chiếu sáng nào mà tôi có thể nhận ra, vì vậy tôi không biết được điểm trung tâm hoặc nguồn phát sáng.
Mô tả này đã được lặp lại trong những ca UFO khác, rằng nguồn sáng dường như đến từ trần và tường, như thể toàn bộ các bề mặt đều phát sáng.
L: Căn phòng này có một thanh được bắt vít vào tường, tương tự như kiểu thanh thép không gỉ để người khuyết tật bám vào. Không phải thanh ngang, mà là một cây cột chạy vòng quanh bức tường. Nó nhẵn như thép không gỉ, nhưng không lạnh. Các bức tường thì cong, như ở trong một căn phòng hình tròn lớn. Tôi nói là "lớn", nhưng nó không thực sự lớn. Quy mô của nó không lớn. Nếu tôi đang nằm và nhìn lên, có một nơi giống như phòng quan sát để người ta, hoặc các sinh vật, có thể nhìn xuống và quan sát những gì đang xảy ra trong phạm vi của phòng nghiên cứu này. Tôi muốn nói là nó được làm bằng kính. Nó trong suốt, nhưng có lẽ không phải kính. Nhưng là một vật liệu gì đó có thể ngăn chặn vi trùng phát tán, hoặc ngăn những thứ ngoài ý muốn tiếp xúc với bất cứ điều gì đang diễn ra. Gần như một phòng quan sát mà tôi thấy trong bệnh viện. Nhưng trong các bệnh viện, tôi nghĩ rằng phòng quan sát được đặt ở xa hơn. Ở đây thì không giống vậy. Nó như các cửa sổ bằng kính, và đằng sau đó tôi có thể thấy người ta đang đứng và quan sát. Nhưng không giống như trong bệnh viện mà tôi thấy trên TV, có những sinh viên đứng xung quanh và quan sát. Nó không giống vậy.
D: Những sinh vật đằng sau tấm kính có cùng chủng loại với những kẻ trong phòng không? (Có) Cô còn thấy được bất kì đồ vật gì khác trong phòng không?
L: Tôi muốn nói là... nó không phải một chiếc máy tính như chúng ta nghĩ, với bàn phím và màn hình. Nó không giống vậy chút nào. Có nhiều màn hình, tôi đoán thế, nhưng không như màn hình của chúng ta. Những thứ này ít nhiều được gắn liền vào tường để làm bất cứ công năng nào của chúng. Chúng dường như được làm từ cùng một kim loại đó, như thép không gỉ, và có các bảng và nút ở bên cạnh. Có nhiều trạm làm việc khác nhau quanh các bức tường trong phòng. Một trạm có một cái kính hiển vi trông vô cùng phức tạp, và bất cứ thứ gì họ đang làm việc đều được hiển thị lên màn hình phía trên đó. Một trạm khác có một cặp gồm thước kẹp và cánh tay đòn được cân bằng rất khéo léo để xử lý và làm việc với các vật siêu nhỏ, quá nhỏ để có thể dùng các ngón tay. Một loại công cụ thu nhỏ. Trên các tấm bảng có đèn màu. Và có âm thanh phát ra từ chúng.
D: Giống như tiếng máy chạy ấy à?
L: Không, không như máy móc của chúng ta. Tần sóng âm thanh kia cao hơn. Hẳn phải có một mối tương quan nào đó giữa âm thanh tôi nghe được với những kiểu ánh sáng khác nhau xuất hiện, nhưng tôi không biết đó là gì.
D: Còn có âm thanh nào khác nữa không?
L: Âm thanh? Có. Cô biết đó là gì không? Chính là âm thanh đó. Tôi đã nói những âm thanh trong phòng nghiên cứu này đều có tần sóng cao, như tiếng máy khoan của nha sĩ ấy. Còn âm thanh kia – mặc dù điều này có lẽ là vô nghĩa, nhưng dù sao tôi cũng sẽ nói ra. Cái tiếng cưa máy vo vo đó – nó là thật. Nó hẳn phải liên quan gì đó đến các động cơ hay gì đó. Đó là tôi đang nói theo ngôn ngữ của Trái Đất chúng ta.
D: Nhưng những cái máy tính khác thì đang phát ra một loại âm thanh khác à?
L: Ồ vâng! Âm thanh đó thì có âm điệu hơn. Nó không thay đổi, nhưng nghe thì du dương hơn. Nó không giống như tiếng cưa máy.
D: Được rồi. Giờ tôi sẽ hỏi cô, cô đã đến đó bằng cách nào? Cô có thể chỉ cần quan sát thôi. Cô không phải trải nghiệm việc đó một lần nữa. Làm thế nào mà cô ở trong căn phòng đó?
L : Tôi sẽ chỉ nói cho cô những gì tôi muốn nói nhé. Cô đừng chỉ tin hoàn toàn vào đó. Đây là điều duy nhất có vẻ có lý. Ý tưởng đã đến trong tâm trí tôi là tôi hẳn đã phải được dịch chuyển tức thời hoặc đưa lên bằng một phương pháp nào đó. Không phải kiểu có phi thuyền đã vào trong phòng ngủ của tôi và làm gì đó đâu. Không, một lần nữa tôi đang nhắc lại hiệu ứng chùm sáng. Nhưng tôi thậm chí còn không biết về nó nữa, bởi vì bây giờ cứ như thể tôi đang có hai tâm trí cùng làm việc vậy.
D: Chỉ nói bất cứ điều gì đến trong tâm trí cô thôi. Đừng lo phân tích về nó.
L: (Thở dài) Việc đó như thể tôi đã được bắn thành tia sáng lên tàu thông qua một cách nào đó. Nhưng cơ thể vật chất không phải là bị phân giải như trong phim Star Trek (Du hành giữa các vì sao). Chắc hẳn đó phải là một loại hiệu ứng chùm sáng nào đó, tôi đoán vậy, vì tôi đang nghĩ đến các thực tại vật lý, như là kết cấu của căn nhà tôi chẳng hạn, và nghĩ về việc quay trở lại. Hẳn là họ đã bao phủ cơ thể của tôi bằng chùm sáng vật lý này. Và có thể là phá vỡ cấu trúc phân tử của cơ thể, để nó có thể được bao bọc. Để nó không còn ở dạng rắn nữa. Và rồi chùm sáng làm gì đó với dạng rắn của cơ thể, và lấy đi toàn bộ cấu trúc phân tử qua chùm sáng.
D: Đừng lo lắng về việc nó có nghĩa hay không. Đây là những gì đến trong tâm trí cô, và đó chính là thứ chúng ta đang làm việc.
L: Đây là những gì đến trong tâm trí, phải rồi.
D: Vậy là suốt thời gian ở đó, cô chỉ thấy những sinh vật trông giống nhau đó thôi à?
L: Tôi muốn nói là đã có hai nhóm sinh vật. Nhóm thứ hai là những kẻ thực hiện thí nghiệm. Nhóm đầu tiên là những kẻ mặc đồng phục xanh. Họ trông giống bọ hơn. Cơ thể của họ không cùng kích cỡ với những sinh vật kia. Họ không có lồng ngực. Họ cao hơn, gầy hơn, và dẹt hơn. Và những phần phụ của họ dài hơn.
D: Giống bọ, ý cô là sao?
L: Họ không giống những sinh vật kia. Mắt họ lồi ra, và nằm ở hai bên đầu. Đôi mắt chiếm gần hết phần đầu họ, như một con bọ vậy. Tôi không nhớ có nhìn thấy mũi hay miệng không, nhưng tôi đoán rằng họ hẳn phải có miệng. Và họ không có lồng ngực. Tôi biết đấy, những kẻ kia thì có lồng ngực, như chúng ta có lồng ngực, với một cấu trúc xương. Về mặt cấu trúc, những kẻ này thì giống như một loại... Tôi muốn nói là "bọ ngựa" hoặc "bọ que" to lớn. To như một người chúng ta. Và yếu ớt -- nhưng tôi nghĩ họ không thể nào yếu ớt như kiểu một con bọ ngựa mỏng mảnh được. Đó là một loại sinh vật trông xám xịt, vẻ ngoài như côn trùng, với những cánh tay dài lênh khênh. Không có hình hay dạng gì giống loài người cả.
D: (Tôi đang cố gắng có thêm diễn tả). Đầu của họ có trọc luôn không?
L: Không, đầu họ thì khác. Nó giống một con ruồi hơn. Đen đen, nâu nâu, tóc thẳng và dễ gãy, nhưng không có nhiều tóc. Như một con ruồi có lông trên chân nó ấy. Tóc khô và dựng thẳng đứng, chứ không mềm. Cô biết đấy, với những đôi mắt kì dị trọc lốc đó như loại tôi thấy trong phim ấy, với những phần phụ treo lơ lửng.
Diễn tả này khớp với sinh vật mà Phil đã trông thấy trên một phi thuyền, trong quyển sách Keepers of the Garden (Những Người Trông Nom Trái Đất) của tôi. Loại sinh vật này cũng được những người đã bị bắt cóc khác nhìn thấy. Một loại tương tự được Beverly kể lại trong Chương 5.
L: Những người này – họ chẳng phải người – thậm chí còn không có vẻ đã… tiến hóa. Tôi không nói được ý của mình. Họ không có vẻ có trí thông minh. Họ có vẻ giống loài bọ hơn. Người máy, từ này đúng đấy. Một người máy.
D: Cô đã thấy họ khi nào?
L: Họ đã tham gia ngay từ lúc đầu, tôi đoán vậy. Tôi nghĩ họ chính là những kẻ có cái mùi đó. Hẳn là họ. Họ hẳn là một dạng sinh vật bậc thấp như thế nào đó, được sử dụng cho một mục đích nhất định. Những sinh vật này đã có mặt ngay từ lúc bắt đầu nghiên cứu, mà tôi đã không nhớ ra trước đây. Như kiểu tôi đang kể chuyện cho người khác, và rồi một chi tiết đã xảy ra từ đầu chợt xuất hiện. Chà, họ đã ở đó từ đầu. Tôi muốn nói là họ giống như những kẻ tuyển dụng (Cười khẽ).
D: A, từ đó nghe thú vị thật.
L: Và họ đã đưa tôi qua một hành lang và vào căn phòng bốc mùi. (Cô ấy lại nhăn mũi.) Ngay lúc này, tôi thoáng có ấn tượng về… cơ sở của họ, tôi đoán vậy. Tôi không biết vì sao mình lại ở đây nữa.
D: Trông nơi đó như thế nào?
L: Tôi có thể nói cho cô… nếu cái mùi này chỉ cần… (Nó lại làm phiền cô ấy lần nữa.)
Tôi liền đưa ra chỉ thị rằng mùi đó sẽ không làm phiền cô ấy nữa trong khi cô nói về các sinh vật.
L: Nó vừa vặn giúp tôi tập trung được sự chú ý. Bây giờ tôi thậm chí còn không ngửi được mùi đó nữa. Ở đó thật tối. Không giống như căn phòng kia. Căn phòng này tối và… ẩm ướt. Nhưng làm sao nó có thể ẩm ướt được nhỉ? tôi không hiểu, nhưng tôi cảm thấy như vậy. Tôi thấy… tôi đoán đó là trang phục. Một loại bộ trang phục nào đó. Chúng nằm trên sàn, giống như quần áo lính cứu hỏa ấy. Cô biết đấy, khi chúng ta hay đến sở cứu hỏa khi còn nhỏ, và cánh đàn ông luôn chất đống giày bốt và tất cả mọi thứ. Tất cả quần áo đó đều chất thành đống, nhưng không có giày bốt thực sự. Quần áo này được làm từ một loại vải nào đó, nhưng nó giống vật liệu làm từ dầu mỏ hơn.
D: Đó là thứ duy nhất cô có thể thấy trong phòng à?
L: Vâng. Tôi đang ngồi trong đó được một lúc.
D: Cô vẫn mặc quần áo trên người khi ở trong đó chứ?
L: Vâng, tôi có. Tôi mặc quần áo ngủ. Ha! Tôi đã mặc một cái áo ngủ, trên đó có dòng chữ, “Bạn không thể đánh chìm cầu vồng.” Thật buồn cười. (Cười khẽ).
D: Vậy đó vẫn là cái áo cô đã mặc khi lên giường. Được rồi. Hãy trở lại trải nghiệm kia nào. Ít nhất sau đó cũng đã có một sinh vật tử tế. Anh ta có làm gì hay trao đổi gì với tôi không?
L: Có, anh ta đã vuốt nhẹ cánh tay tôi, chạm vào mặt tôi, và nhìn vào mắt. Tôi đoán là để trấn an. Tôi nghe… tôi có thể cảm nhận những âm thanh. Không, anh ta không nói chuyện. Khi trấn an tôi, anh ta thậm chí không phát ra kiểu lời nói kì dị như trước đó.
D: Đó có phải là tất cả những gì đã xảy ra ở đó chưa? (Cô ấy thở dài). Tôi nghĩ vậy là đủ rồi. (Cười khẽ).
L: Vâng, tôi nghĩ. Tôi không muốn nhớ lại thêm chút gì nữa.
D: Điều đó hoàn toàn ổn. Nhưng rồi cô được đưa trở lại à?
L: Vâng. Tôi đã được đưa về như thế nào à? (Ngừng lại) Giờ thì tôi và bọn họ đang giao tiếp, khi tôi đang đứng đó trong căn phòng trắng của họ, và tôi lại thấy mình mặc áo ngủ trở lại.
D: Cuộc đối thoại là về cái gì?
L: Tôi không biết. Tôi có thể nhìn thấy chính mình, và tôi thấy hài lòng. Và hiện giờ tôi cảm thấy ổn. Tôi không nhớ.
D: Nó có quan trọng không?
L: Tôi không biết. Tôi hi vọng là không.
D: Nếu nó quan trọng thì Siêu Thức của cô cũng sẽ nhớ được nó thôi.
L: Nó ít nhiều là về… tôi sẽ nói ra. Tôi không biết liệu nó có đúng hay chính xác không. Một lời tạm biệt và, vâng, “Chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Một kiểu thỏa thuận.
D: Được rồi. Nhưng sau đó cô được đưa về phòng mình như thế nào?
L: Tôi đang đi cùng với người đàn ông tử tế kia qua một hành lang. Và đi qua chỗ bốc mùi nữa. Và giờ chúng tôi đã ra khỏi căn phòng hôi thối. (Ngừng lại) Tôi không thể nhớ được. Tôi thậm chí không thể thấy được điều đó. Nhưng nó hẳn phải cùng là một kiểu chùm sáng kia, bất luận nó là gì.
D: Côi có nghĩ cô đã quay về phòng mình bằng cách đó không?
L: Tôi không biết cách nào khác. (Cười khẽ) Tôi chắc chắn là phi thuyền đã không đáp xuống ngay nhà tôi.
D: (Cười) Cô có nhớ mình có thấy được bên ngoài phi thuyền không?
L: Tôi có thể thấy nó ngay lúc này. Nó – không tròn – nó giống hình elip hơn. (Phác tay) Chỗ này sẽ là hình elip, phía dưới thì tròn hơn.
D: Nhưng rồi cuối cùng cô đã trở về phòng mình, và mọi thứ đều ổn, đúng không? (Cô ấy thốt lên một câu cảm thán tích cực.) Vậy là nó cũng không quá tệ. Nó đã kết thúc rồi. Cô cảm thấy thế nào về việc đó?
L: Bây giờ à? Khi tôi xem lại trải nghiệm đó thì tôi đã không thích gì nó. Và tôi không thích cả việc nghĩ đến nó. Nhưng giờ đây nghe tôi có vẻ tức giận, đúng không ?
D: Một chút.
L: Nhưng khi tôi lui lại và quan sát, sau khi nó đã kết thúc rồi thì tôi không còn tức giận nữa. Tôi cảm thấy như thế nào về nó ư? Tôi có thực sự muốn biết không? Tôi nghĩ là tôi đã tưởng tượng ra toàn bộ chuyện này.
D: (Cười) Nhưng nếu nó có thể đã thực sự xảy ra thì cô có thấy phiền lòng không?
L: Nó có làm phiền tôi không à? (Trầm ngâm.) Không.
D: Tôi đã nghĩ rằng đó chính là lý do họ không để cô nhớ được, vì họ không muốn cô bị rối trí ngay lúc đó và sau đó.
L: Đúng vậy thật.
Sau đó tôi đưa LeeAnn trực tiến và định hướng cho cô ấy. Trước khi đánh thức cô, tôi đã đưa ra nhiều hướng dẫn hướng về sự an lạc để trải nghiệm này sẽ không làm phiền lòng cô ấy.
Sau phiên làm việc, chúng tôi uống một ly và thư giãn một chút trước khi tôi đưa cho cô ấy một tấm bảng và yêu cầu cô vẽ ra những gì cô nhớ được. Cô ấy xin lỗi vì cô không vẽ được như họa sĩ.
Bức vẽ bảng thiết bị, kính hiển vi và thước kẹp, của LeeAnn. Nhiều đối tượng khác cũng đã nhìn thấy cảnh tương tự: bảng điều khiển và màn hình gắn trên các bức tường hình vòng cung, các thiết bị có cần điều khiển để thao tác trên các vật thể nhỏ, kính hiển vi phóng chiếu các tế bào, v.v... lên màn hình lớn hơn. Các bản đồ sao thường được nhìn thấy trên màn hình.
Bức vẽ của LeeAnn về phù hiệu và phi thuyền.
LeeAnn nhận xét một cách mỉa mai, “Chuyện gì đã xảy ra với Ashtar? Tôi thà là du hành với Ashtar cơ.”
Chúng tôi cười, và tôi biết là cô ấy sẽ ổn, mặc dù trải nghiệm này không như cô đã kì vọng. Sau đó, cô ấy dành khá nhiều thời gian để tìm cách xác định cái mùi kinh khủng vẫn còn vương lại trong trí nhớ của mình. Điều đó có vẻ khiến cô ấy bận tâm, và cô quyết tâm tìm cho ra một cách so sánh nào đó.
“Cái mùi đó… không như bất kì thứ gì tôi đã từng ngửi qua. Tôi biết trứng thối bốc mùi ra sao đấy. Nó không giống vậy, bởi vì nó giống như mùi lưu huỳnh. Nó không phải chất hữu cơ. Tôi biết những thứ hữu cơ bốc mùi khủng khiếp như thế nào khi chúng thối rữa ấy. Còn đây là một mùi khác. Mùi này như... mùi khét... giống kim loại. Chúng tôi từng sống ở Chicago ngay cạnh các nhà máy thép. Và mùi này làm tôi nhớ đến cái mùi khi họ nung kim loại. Nó giống như mùi kẽm. Kẽm đốt nóng thì có mùi như thế nào?"
Tôi không có ý kiến. "Tôi không biết. Nhưng nó có giống mùi khét không?"
"Không phải khét! Nó giống mùi thối và chua, nhưng giống như nó có liên quan đến kim loại. Tôi muốn nói là kẽm. Nó cứ nhảy vào đầu tôi. Nhưng tôi không biết kẽm sẽ có mùi thế nào nếu tôi đốt nó. Hoặc như đá phiến. Đá phiến sẽ có mùi thế nào khi tôi đốt nó? Nhưng nó không giống như mùi xác chết đang phân hủy. Nó không giống mùi rác hay bất cứ thứ gì hữu cơ. Nó không như mùi lưu huỳnh. Tôi vẫn muốn nói là nó giống kim loại hơn là hữu cơ."
“Nếu nói thế này có thể an ủi tôi được chút nào, người khác cũng đã ngửi thấy những mùi lạ, và họ cũng đã gặp khó khăn để diễn tả nó.”
Một mùi kinh tởm đã được kể lại trong ca đầu tiên mà tôi từng điều tra. Người phụ nữ, Christine, đã gần như phát bệnh khi cô vừa vào một phi thuyền. Cô ấy đã bị choáng bởi một thứ mùi mà cô khó diễn tả được. Thứ gần nhất mà cô có thể tả ra là mùi đó làm cô nhớ đến một thứ đồ điện đang bị đốt, như một động cơ bị cháy. Cô ấy không nghĩ rằng cái mùi đó đến từ chính những sinh vật, mà cho rằng nó đến từ một căn phòng đặt nguồn năng lượng. Khi cô hỏi về nguồn năng lượng, họ nói rằng cô ấy sẽ không hiểu được trừ phi cô có kiến thức về điện từ và các cấu trúc tinh thể. Không có cách hiển nhiên nào để mở cánh cửa dẫn đến căn phòng đó cả.
Nhưng cô đã thấy những sinh vật đó lướt tay qua một số cái điều khiển nào đó, và cửa được mở, các đồ vật di chuyển. Đương nhiên, không có cách nào để biết được liệu hai người phụ nữ này đã ở trên cùng một kiểu phi thuyền hay không, nhưng kì lạ là họ đều cùng mô tả một thứ mùi khó tôi.
LeeAnn giải thích với tôi vì sao cô ấy đã gặp khó khăn và ngần ngại khi diễn tả lại các sự kiện cho tôi vào đầu buổi thôi miên, khi cô đang trải qua cuộc kiểm tra cơ thể. “Nó giống như là tôi không muốn dính dáng vào. Tôi sẽ thoáng thấy một cảnh của sự kiện đó hoặc biết được chuyện gì đang xảy ra. Giống như có một mặt khác trong tôi đang nói, ‘Bạn không muốn làm vậy đâu. Bạn sẽ không nhớ lại chuyện đó nữa.’ Có một lúc nó như là, ‘Ôi, hãy đưa tôi ra khỏi đây.’” Cô ấy cười khúc khích.
Tôi giải thích, “Cơ chế an toàn trong Siêu Thức của cô sẽ làm vậy nếu nó cho rằng cô chưa sẵn sàng để nhìn vào sự kiện đó.”
Cần lưu ý rằng LeeAnn đã tiến vào buổi thôi miên với kì vọng về một trải nghiệm hoàn toàn khác, và nó làm cho lời giải thích của tôi có căn cứ hơn. Nếu cô ấy chỉ tưởng tượng viển vông hẳn cô đã ở trên phi thuyền với Ashtar tóc vàng mắt xanh rồi. Cô ấy hẳn không mơ tưởng đến một việc khó chịu như vậy.
Vài ngày sau, tôi đã gặp lại LeeAnn lần nữa trước khi cô ấy trở về nhà ở Florida. Sau đó, tôi đã viết lại phần lớn cuộc hội thoại của chúng tôi khi tôi vẫn còn nhớ được nó.
Cô ấy nói rằng mình đã dành thời gian suy nghĩ kĩ càng về buổi thôi miên. Nó như thể hai phần não bộ của cô đang đấu tranh với nhau. Điều đầu tiên cô ấy nói là cô muốn xin lỗi tôi. Tôi ngạc nhiên, cô ấy phải xin lỗi tôi vì điều gì mới được chứ? Cô nói xin lỗi vì đã nói với tôi tất cả những lời dối trá và bịa ra câu chuyện kì quặc đó. (Tôi biết rõ hơn, nhưng tôi cứ để cô nói.) Rồi cô ấy nói, một phần khác của cô muốn biết vì sao mình lại bịa ra một câu chuyện biến thái như vậy. Cô ấy đã mong đợi có một trải nghiệm đẹp đẽ. Nếu không được là một trải nghiệm mang tính tôn giáo, thì ít nhất cũng phải có tính trí tuệ. Cô lập luận rằng điều này cho thấy cô ấy hẳn là một kẻ biến thái và bệnh hoạn thì mới có thể nói dối và bịa ra những chuyện kinh tởm như vậy. Cuộc tranh đấu nội tâm này của cô ấy kéo dài trong hai ngày. Nhưng giờ đây cô đã cảm thấy tốt hơn. Cô đã đi đến kết luận rằng, không, cô không biến thái, và không, cô không bệnh hoạn. Cô biết mình vẫn bình thường. Nhưng câu hỏi vẫn ở đó, "Điều đó đến từ đâu vậy? Nó có ý nghĩa gì? Nó có thực không?"
Tôi đã nói với cô ấy rằng cô đã mong đợi để mơ mộng và có một trải nghiệm thú vị. Câu chuyện thực sự đã là một cú sốc với cô. Để cô ấy có thể vẽ ra một câu chuyện biến thái bệnh hoạn như được thừa nhận, lẽ ra cô đã có cảm giác thích thú hoặc phấn khích với sự biến thái đó, nhưng thay vào đó cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Đối với tôi, điều này củng cố thêm tính xác thực của trải nghiệm và xóa tan giả thuyết rằng đó chỉ là tưởng tượng. Một ý tưởng nữa, mà sau này mới nảy ra trong đầu cô, là có khả năng một điều tương tự cũng đã xảy đến với con trai cô. Ý nghĩ này làm cô ấy cảm thấy đau thắt trong bụng. Như thể, "Mình làm mẹ kiểu gì mà không thể bảo vệ được con mình." Và, "Loại sinh vật nào mà lại muốn làm tổn thương một đứa trẻ chứ." Cô cũng tự vấn về tâm lý của đứa bé và về bất kì sang chấn nào có thể đã xảy đến với tiềm thức của nó. Chúng tôi đã thảo luận về chủ đề này một lúc lâu. Tôi đã nghi ngờ liệu con trai cô ấy đã có liên can hay không, do những ca khác mà tôi đã điều tra. Tôi đã không đề cập đến khả năng này với cô ấy vì tôi không muốn làm cô lo nghĩ. Cô ấy đã tự mình đi đến kết luận này. Điều quan trọng là con trai cô có vẻ không có bất kì kí ức nào trong ý thức về việc này, và tốt hơn là ta cứ để yên như vậy.
Khoảng một tháng sau đó, cô ấy từ Florida gọi cho tôi và dành gần cả tiếng đồng hồ để thảo luận về tất cả những điều này. Cô vẫn gặp khó khăn trong việc xử lý sự kiện đó và đặt nó vào đúng chỗ. Người duy nhất được cô kể cho nghe trải nghiệm này là một người bạn chuyên gia tâm lý, người đã trấn an rằng cô vẫn bình thường, và rằng đó chỉ đơn thuần là chuyện tưởng tượng. Khi LeeAnn hỏi vì sao trải nghiệm đó lại khó chịu với cô như vậy, người bạn kia giải thích đó là do nền giáo dục Công giáo nghiêm khắc của cô, và chắc chắn cô đã bị gieo vào đầu ý nghĩ rằng tình dục là dơ bẩn. Tôi thấy đó là một lời giải thích thú vị, vì sự kiện đó đã không nhất thiết tập trung vào các bộ phận sinh dục của cô. Dĩ nhiên, LeeAnn không chấp nhận lời giải thích đó.
LeeAnn còn nhắc đến một hậu quả bất thường khác. Một ngày nọ, khi đang ở trung tâm thành phố, cô ấy nhìn vào một tòa nhà trắng lớn có cửa kính tối màu - khá phổ biến ở khu đó của Florida do khí hậu nóng. Khi nhìn lên tòa nhà đó, hình ảnh căn phòng màu trắng với cửa quan sát hiện lên trong đầu cô. Và một lần nữa cô lại nghĩ về những sinh vật trên đó đang quan sát mình. Rồi cô tự nhủ rằng điều đó thật điên rồ. Khi nhìn lên tòa nhà một lần nữa, cô chỉ còn thấy những người đang tập thể dục ở đằng sau cửa kính.
Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ bắt đầu đặt trải nghiệm đó vào đúng chỗ và giải quyết nó. Đó chỉ là một ý tưởng thật kì lạ và mới mẻ. Cô ấy là một người thông minh và rất điềm tĩnh, và cô hẳn có thể xử trí việc này mà không có vấn đề gì. Nhưng cô vẫn chưa thể tự mình nghe lại băng ghi âm (Cũng giống những người khác mà tôi đã làm việc cùng). Tôi nói với cô điều này cũng bình thường, và rồi nó sẽ qua thôi.
LeeAnn gọi lại lần nữa khoảng một tuần sau đó, khi đêm đã khuya. Điều đầu tiên cô ấy nói là, "Nói cho tôi sự thật đi. Có thật là chuyện đó đã xảy ra với tôi không?" Đây là một câu hỏi khó. Nó cần được trả lời một cách cẩn thận để không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cô ấy. Tôi nói với cô, rất khó để diễn tả thế nào là thực tại. Tôi đã nói chuyện với cô ấy một lúc lâu về chủ đề này, và nói với cô rằng chuyện đó có thật hay không đằng nào cũng không thực sự quan trọng. Điều quan trọng là kí ức đó ảnh hưởng đến cô như thế nào. Cuối cùng cô ấy quyết định rằng mình sẽ không đọc thêm bất kì quyển sách nào về UFO nữa. Cô sẽ chỉ dính lấy những quyển sách vật lý siêu hình một thời gian, bởi vì có lẽ cô đã nghĩ về việc đó quá nhiều và vùi đầu vào nó. Tôi đồng ý rằng tốt nhất cô nên gạt chuyện đó ra khỏi tâm trí. Cô ấy sẽ đi nghỉ mát ở Canada, và tôi thấy như vậy là hoàn hảo. Cô còn nói cô đã có một cơn ác mộng vào đêm hôm trước và nó cũng có vẻ rất thật. Vậy nên cô tự thuyết phục mình rằng nếu như cơn ác mộng đó (mà cô chắc chắn đó chỉ là một giấc mơ) mà có vẻ thật như vậy, thì buổi thôi miên kia cũng chỉ liên quan đến một giấc mơ mà thôi. Không hơn, không kém. Tôi nói nếu như vậy làm cô ấy cảm thấy khá hơn thì đó là cách nhìn nhận đúng đắn. Đây cũng là cách Phil đã chọn để đối phó với trải nghiệm của mình, chỉ đơn thuần tin rằng anh đã có một trí tưởng tượng phong phú.
Các lời diễn tả của cô ấy về cuộc nghiên cứu cho thấy trải nghiệm này không phải lúc nào cũng chỉ xoay quanh các bộ phận sinh dục như các ca về lấy tinh trùng và trứng. Các sinh vật đó còn nghiên cứu cả chất thải (phân và nước tiểu) và thức ăn chưa tiêu hóa hết.
Có lẽ đây là nguyên do của việc treo ngược người lên, để dễ đưa thức ăn ra khỏi dạ dày hơn. Mặc dù chúng ta thấy khó chịu, nhưng đối với bọn họ nghiên cứu những thứ này có thể lại có giá trị khoa học chân chính. Chúng ta không thể đánh giá những gì mà ta không hiểu hết được.
Những trường hợp dị thường như thế này đã tiếp tục trong nhiều năm. Vào cuối những năm 1990, tôi đã đi đến nhiều nước và điều tra những vụ đã được các nhà điều tra và tâm lý gia khác sàng lọc qua. Tôi không bao giờ biết trước được mỗi ca sẽ dẫn đến điều gì, và vào năm 1997, tôi đã trở nên thành thạo trong việc phát hiện ca nào chỉ là tưởng tượng hoặc chỉ do các cá nhân tìm kiếm sự chú ý. Edith là một trong những người tôi đã làm việc cùng vào tháng 11 năm 1997 ở miền Nam nước Anh. Khi phỏng vấn lần đầu, người ta xác nhận rằng gần đây cô ấy đang bị chứng cuồng ăn. Mặc dù cô đã khẳng định rằng vấn đề đó không còn nữa, bác sĩ của cô lo lắng vì công thức máu của cô vẫn quá khác thường. Tôi nghi ngờ rằng Edith có các vấn đề tâm lý, và ý nghĩ này càng được củng cố khi cô ấy giải thích lý do gây ra chứng cuồng ăn của mình. Cô ấy đang ở độ tuổi bốn mươi (mặc dù trông cô không có vẻ già như thế), con cái đã lớn, và vừa kết hôn với một chàng trai trẻ ở độ tuổi hai mươi. Những người thân của cô dường như là nguồn gốc của nhiều vấn đề của cô ấy, bao gồm cả chuyện này. Họ mắng mỏ và chỉ trích cô, nói, "Anh ta thấy gì ở một bà già như cô chứ?" Cô vốn đã có sẵn vấn đề về lòng tự trọng, phản ánh ra ở việc cô không giữ được việc làm. Những lời nhận xét này không giúp ích được gì, nên cô đã trở nên cuồng ăn với hi vọng làm cho mình quyến rũ hơn. Cá nhân tôi không thấy được mục đích của việc làm này, vì chàng trai kia đã yêu cô vì chính bản thân cô. Tại sao cô cảm thấy cần phải thay đổi? Tôi cho rằng cô cần được tư vấn tâm lý nhiều hơn là những gì tôi có thể làm cho cô, nhất là trong khoảng thời gian có hạn mà tôi sẽ ở bên cô ấy. Mối quan tâm chính của tôi là việc cô ấy tin rằng mình đã có trải nghiệm với UFO và người ngoài hành tinh. Đương nhiên, với bất kì công việc nào kiểu này, bạn cũng phải xem xét toàn bộ tính cách của đối tượng.
Cô ấy giải thích rằng cô đã có những giấc mơ lạ, mà cô nghĩ là có thể liên quan đến người ngoài hành tinh hoặc các linh hồn. Gia đình cô chẳng giúp ích được gì, bởi vì họ không hiểu gì về các hiện tượng huyền bí, và còn thường xuyên chỉ trích Edith vì các mối quan tâm của cô.
Trải nghiệm chính mà cô đã kể lại xảy ra vào năm ngoái (1997). Cô đang ngủ thì tỉnh dậy, nhìn thấy một cái bóng trong phòng đang tiến đến giường mình. Rồi cô không nhớ được gì khác ngoại trừ giấc mơ đến sau đó. Cô đang nằm trên một cái bàn với nhiều bóng người vây quanh. Trong trạng thái ngơ ngẩn mơ màng, cô nghe thấy họ đang thảo luận về mình. Họ nói gì đó về một sai lầm, và đã mất quá nhiều máu. Từ đó cô xác định được rằng họ đã làm gì đó với mình, rằng họ đã lấy máu của mình, và việc này đã gây ra các vấn đề thể chất hiện tại của cô. Cô ấy muốn tôi làm thôi miên để tìm ra: Vì sao họ lại lấy máu của cô, và họ sẽ dùng nó để làm gì? Cô tin rằng nếu trải nghiệm đó là thực thì đó hẳn là một sự kiện tiêu cực.
Khi bắt đầu phiên thôi miên, tôi không biết được liệu có phát hiện ra được gì hay không, vì tôi thực sự tin rằng các vấn đề của người phụ nữ này là do những nguyên nhân tâm lý ẩn sâu bên trong, và câu chuyện về người ngoài hành tinh chỉ đơn thuần là một lời biện hộ để đổ thừa lên một yếu tố ngoại quan không phải là cô. Nếu đúng là vậy, thì Siêu Thức của cô sẽ nói cho tôi biết.
Khi cô ấy đã rơi vào trạng thái thôi miên sâu, tôi hướng dẫn cô trở về căn hộ của cô ấy vào đêm xảy ra sự kiện. (Cô ấy chắc chắn về ngày vì cô viết nhật kí, và các sự kiện được ghi lại trong đó.) Cô đã tỉnh lại từ giấc ngủ sâu vì căn phòng quá lạnh. Rồi cô thông báo một cách lo lắng, “Có cái gì đó ở kia. Nó đang nhìn vào tôi. Nó đang quan sát tôi. Nó đang ở bên giường tôi.”
Cô mô tả một vật thể cách cô khoảng hơn 2 tấc, trông giống một bóng đèn màu cam vàng đang phát sáng, với một viên pha lê hoặc kim cương ở chính giữa. Hoảng sợ, cô đang nhìn trộm nó qua góc chăn thì phát hiện những sinh vật khác đã đi vào phòng. Một kẻ thì cao và trông giống con người với nước da nhợt nhạt. Ông ta đi cùng với ba sinh vật nhỏ trông giống các quả cầu màu trắng đang phát sáng. Cô không bị sợ hãi trước chúng, chỉ cảm thấy thích thú. Cô nghĩ chúng rất dễ thương, khi chúng chạm vào cánh tay và mặt cô bằng những ngón tay lạnh như băng. Sinh vật cao lớn giờ đang cầm một thiết bị phát sáng kì lạ. Một luồng sáng lạnh chiếu ra từ đó và nhằm vào giữa trán cô. Ông ta giải thích với cô rằng việc này sẽ không làm tổn hại cô; nó chỉ giúp đưa cô ra khỏi nhà dễ dàng hơn thôi. Cô được yêu cầu nằm thật yên khi một chùm sáng chiếu từ trên xuống bao bọc lấy cô, và rồi cô bắt đầu trôi ra khỏi giường. Bằng cách nào đó, họ đã ở bên ngoài và nổi lên trên. Lúc này, Edith có biểu hiện khó thở, và tôi phải loại bỏ các cảm giác thể chất cho cô. Ngay sau đó, cô đã ở bên trong một con tàu lớn, mặc dù cô không nhớ về việc mình đã có vào đó. Cô được đưa đến một căn phòng sáng, trong đó ánh sáng dường như phát ra từ các bức tường và trần nhà. Trong phòng có nhiều sinh vật khác nữa, mà cô mô tả là khác với những sinh vật nhỏ mềm mại màu trắng đã đi cùng cô. "Những kẻ này xấu hơn. Nhưng không phải họ thực sự xấu, chỉ là trông họ khác. Họ thấp và chắc chắn hơn, có màu nâu tím với cái đầu to béo hơn. Bọn nhỏ màu trắng sáng thì trông mềm mại hơn. Những kẻ này có làn da trông thô ráp." Cô không thể chạm vào một sinh vật để xem thử, vì giờ đây cô đang nằm trên bàn và không thể cử động.
Sau đó, họ mang một chiếc máy đến cạnh bàn. Cô ấy sợ hãi khi nhìn thấy một tia sáng phát ra từ chiếc máy và đi vào cơ thể mình ở chỗ giữa hai xương sườn bên trái. Cô thốt lên: "Đau quá, nhưng lại không đau!"
Sinh vật cao lớn dùng thần giao cách cảm nói với cô ấy rằng việc đó sẽ không làm cô đau. Họ sẽ sửa chữa những tổn thương mà cô đã gây ra cho dạ dày của mình. Cô tự hỏi tại sao họ lại cho cái máy đó đi vào người cô ấy ở giữa xương sườn, thay vì đi qua miệng. Ông ta giải thích rằng đi vào ở bên sườn thì dễ hơn. Rồi tâm trạng cô đột nhiên chuyển sang trạng thái lo lắng, khi cô nghe thấy - qua thần giao cách cảm - các sinh vật kia nói rằng đã có một sai sót. Dạ dày cô có nhiều thương tổn hơn đã dự đoán. Họ đang lo lắng, vì dạ dày đang chảy máu nhiều hơn. Cần phải sửa chữa nhiều hơn so với suy tính ban đầu. Cô ấy đã mất một lượng máu lớn, và đang yếu dần đi. Cô ấy nghe được những lời này, "Bạn không được gây tổn hại lên cơ thể của mình. Nó rất đặc biệt." Rồi họ dùng ánh sáng để bịt lại chỗ chảy máu.
Tôi tò mò về lý do vì sao cô ấy đã không nhận ra được ảnh hưởng của tình trạng chảy máu bên trong. Họ nói rồi thì cô cũng sẽ nhận ra thôi, nhưng đến lúc đó việc sửa chữa có thể sẽ khó khăn hơn nhiều. Sau đó, họ đưa một chất lỏng màu trắng vào cánh tay cô thông qua một thứ "như cây kim, nhưng lại không phải kim". Họ giải thích rằng họ "đang đưa vào các tế bào máu tốt hơn để chống lại các thiệt hại. Một thứ để làm các tế bào máu hoạt động tốt hơn. Để cho máu có nhiều oxy hơn."
Khi bọn họ chuẩn bị rời phi thuyền, sinh vật cao lớn trao đổi với cô ấy rằng ông ta sẽ quay lại kiểm tra xem cô thế nào. Cô cảm thấy thoải mái với ông và nghĩ rằng mình có biết ông ta. Ông nói hai người bọn họ đã ở bên cạnh nhau từ trước khi cô đến cuộc đời này. Và ông thực sự rất già rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy thấy mình đã ở trên giường trong nhà mình. Tâm trí cô ngập tràn những câu hỏi, nhưng chúng nhanh chóng tan biến đi khi cô chìm vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, cô không còn kí ức nào về sự kiện, ngoại trừ giấc mơ ám chỉ rằng họ đã hại cô khi lấy máu của cô. Giờ đây mọi thứ đã rõ ràng rằng họ chỉ cố giúp đỡ cô ấy, và cô đã tự làm tổn hại cơ thể mình qua những trận nôn mửa liên tục gây ra bởi chứng cuồng ăn.
Các bác sĩ của cô lo lắng vì lượng tế bào trong máu cô thấp đến mức họ không thể hiểu được làm sao cô vẫn có thể hoạt động, và nói rằng lẽ ra cô ấy đã bất tỉnh. Siêu Thức của cô thì nói với tôi không nên lo lắng về lượng máu thấp bất thường đó. Bây giờ như vậy là bình thường đối với cô, và cô có thể hoạt động khá tốt trong tình trạng đó. "Lượng tế bào máu không có ý nghĩa gì cả. Nó chỉ là một con số thấp. Một lượng tế bào thấp thường là dấu hiệu cho lượng oxy trong máu. Nguồn oxy của cô ấy còn lớn hơn mặc dù số tế bào máu thấp hơn." Vùng dạ dày bị tổn thương đã được chữa lành, và các bác sĩ sẽ không tìm ra được gì với các xét nghiệm của họ. Sự kiện này có lẽ sẽ chỉ được ghi nhận lại như một bí ẩn, và miễn là Edith không gặp vấn đề gì về thể chất nữa thì tốt nhất nên để yên chuyện này.
Đây là một trường hợp cho thấy vấn đề giữa việc tâm trí ý thức diễn giải một giấc mơ phiền toái và đi đến kết luận sai lầm, trong khi thôi miên sâu mới đưa ra hiểu biết đúng đắn về tình huống. Khi chúng tôi thảo luận sau khi Edith đã tỉnh dậy, cô đã có thể hiểu được rằng nhận thức của mình về giấc mơ đã bị sai lệch. Những sinh vật trên phi thuyền không làm hại cô, mà thực sự đã chữa cho cô khỏi những tổn hại mà cô đã tự gây ra do sự phù phiếm và tự ti của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.