NHỮNG NGƯỜI GIÁM HỘ - Chương 2

 

CHƯƠNG 2 


THỜI GIAN NÉN HAY THỜI GIAN BỊ CAN THIỆP




Nhiều nhà điều tra đã khám phá những vụ thời gian bị cắt mất, trong đó nhiều giờ trôi qua một cách khó hiểu mà người đó không hề hay biết về khoảng thời gian này. Tôi sẽ thảo luận một vài trường hợp trong cuốn sách này. Nhưng tôi đã phát hiện ra một khái niệm mà tôi còn thấy kì lạ hơn: những trường hợp thời gian bị nén. Đó là khi các sự kiện diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn hơn nhiều so với bình thường. Tất nhiên, cả hai hiện tượng này đều là ví dụ của thời gian bị biến dạng một cách bí ẩn từ góc nhìn của người chứng kiến sự kiện.

 

Nhiều nhà điều tra đã khám phá những vụ thời gian bị cắt mất, trong đó nhiều giờ trôi qua một cách khó hiểu mà người đó không hề hay biết về khoảng thời gian này. Tôi sẽ thảo luận một vài trường hợp trong cuốn sách này. Nhưng tôi đã phát hiện ra một khái niệm mà tôi còn thấy kì lạ hơn: những trường hợp thời gian bị nén. Đó là khi các sự kiện diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn hơn nhiều so với bình thường. Tất nhiên, cả hai hiện tượng này đều là ví dụ của thời gian bị biến dạng một cách bí ẩn từ góc nhìn của người chứng kiến sự kiện.

 

Chúng ta bị cản trở do đang mắc kẹt trong khái niệm thời gian tuyến tính của chính mình. Có ý kiến nói rằng chúng ta có thể là hành tinh duy nhất trong vũ trụ đã phát minh ra cách đo lường một thứ không hề tồn tại. Trong công việc của mình, tôi đã được cho biết nhiều lần rằng thời gian chỉ là một ảo giác, một phát kiến của con người. Những người ngoài hành tinh không có khái niệm thời gian, và họ nói với tôi rằng loài người sẽ không bao giờ du hành không gian được trừ phi chúng ta vượt qua được khái niệm sai lầm về thời gian. Đây là một trong những vấn đề chính khiến con người bị mắc kẹt trên Trái Đất. Ngay cả nếu chúng ta có thể hiểu được khái niệm này từ góc nhìn tâm lý, tâm trí con người vẫn sẽ gặp khó khăn, nếu không muốn nói là không có khả năng, để chấp nhận điều này. Chúng ta hoàn toàn bị bao bọc trong khái niệm thời gian, với cuộc sống của ta được tạo nên và đo lường theo từng phút, giờ, ngày, tuần, tháng và năm. Tôi không thấy có cách nào mà chúng ta có thể thoát khỏi khái niệm này mà vẫn hoạt động bình thường trong thế giới hàng ngày thông thường của mình. Chúng ta tin rằng mọi sự phải tiến triển từ điểm A đến điểm B theo trật tự trong một khoảng thời gian nhất định. Không thể có sai lệch, không có đi đường vòng, vì chúng không khớp với hệ thống niềm tin của chúng ta. Vì thế, tầm nhìn của chúng ta rất hạn hẹp. Bất cứ thứ gì nằm ngoài tầm nhìn đó đều được cho là không thể, và vì thế nó không thể xảy ra, nó không thể tồn tại.

 

Nếu hành tinh mà chúng ta đang sống xoay quanh mặt trời của nó theo một cách khác, chúng ta sẽ đo thời gian như thế nào? Giả sử luôn chỉ có ánh sáng, hoặc luôn chỉ là bóng tối. Giả sử hành tinh đó có hai mặt trời. Người ta sẽ đo thời gian như thế nào, hay họ sẽ quyết định rằng chẳng cần thiết phải làm chuyện phiền phức như vậy? Còn những kẻ du hành trên phi thuyền trong một thời gian dài thì sao, vượt qua không gian mà không có điểm quy chiếu nào để phân biệt ngày đêm, và cũng chẳng có lý do gì để đánh dấu mùa và những tháng năm? Không có gì ngạc nhiên khi những sinh vật ngoài hành tinh đó không hiểu được mục đích của thời gian đối với chúng ta, và thường không thấy nó có ý nghĩa gì cả. Trong những hoàn cảnh tương tự hay thậm chí cấp tiến hơn, bản thân chúng ta cũng có thể sẽ quyết định rằng việc tạo ra khái niệm thời gian và bám lấy nó một cách giáo điều như thế chẳng có mục đích gì cả.

 

Những người ngoài hành tinh không có giới hạn như vậy, nên họ được tự do khám phá những chiều không gian và thế giới đang tồn tại khác, mà chúng ta không nhìn thấy được do cấu trúc thời gian cứng nhắc của mình. Một khi phát hiện ra những điều này, người ngoài hành tinh đã tìm ra cách phân rã và tái lập vật chất của mọi thứ mà họ muốn vận chuyển. Họ có thể len lỏi và trượt qua các vết nứt và kẽ hở để đến các chiều không gian khác dễ dàng như đi qua một cánh cửa. Đương nhiên, có khi họ đã làm như vậy từ lâu trước cả khi tổ tiên chúng ta còn sống trong hang động, và chúng ta còn phải cố gắng nhiều mới theo kịp được họ. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra những kẽ hở đó trừ phi chúng ta gỡ bỏ được miếng bịt mắt đang nói ta rằng việc đó là không thể. Nếu các chủng tộc khác đã tìm ra cách, thì chúng ta cũng có thể tìm ra cách. Nếu như người ngoài hành tinh đã nuôi dưỡng tinh thần của chúng ta với những thông tin ta cần qua hàng tỉ năm tồn tại, thì họ cũng có thể đang cố gắng mở ra cho ta bí mật để xóa tan rào cản của thời gian và chỉ cho ta thấy cánh cổng vàng.

 

Có nhiều khái niệm vật lý siêu hình mà người ngoài hành tinh có vẻ hiểu được dễ dàng, nhưng tâm trí con người lại gần như không thể nắm bắt được. Một nhà điều tra sơ đẳng chỉ muốn mọi thứ đơn giản: nếu một thứ gì đó không nhìn thấy được, không đo lường, không sờ chạm hay phân tách được, thì nó không tồn tại. Anh ta cảm thấy thoải mái hơn với khái niệm du hành được bao nhiêu dặm một giờ để đến vì sao gần nhất, và làm việc để phát triển một nguồn nhiên liệu cho công việc đó. Việc du hành bằng trí lực và di chuyển ra vào các chiều không gian là các khái niệm rất khó nắm bắt đối với tâm trí của anh ta. Đáp án cho câu đố về UFO không còn đơn giản. Chúng ta càng đào sâu vào câu đố này, các khái niệm càng trở nên phức tạp và căng não. Có thể đây là lý do cho đến bây giờ chúng ta mới được đưa cho các lựa chọn. Trong quá khứ, tâm trí loài người đã phải làm quen với việc người ngoài hành tinh du hành bằng đĩa bay theo những cách mà chúng ta có thể hiểu được. Ví dụ như ta cần sử dụng một loại nhiên liệu thông thường nào đó để vượt qua tốc độ ánh sáng, để việc du hành này vẫn tuân theo những định luật vật lý mà các khoa học gia của chúng ta đã hiểu.

 

Chúng ta đã được bón cho ăn bằng thìa trong nhiều năm, và mỗi lần chỉ nhận được lượng thông tin vừa đủ cho ta tiêu hóa. Khi chúng ta dần thích ứng với mỗi phần của khái niệm, và khi ý tưởng đó không còn khiến chúng ta sợ hãi, thì ta lại được giao cho một mảnh ghép phức tạp hơn của bức tranh. Tôi thực sự nghi ngờ liệu có bao giờ chúng ta hiểu được toàn bộ khái niệm đó hay không, cũng như ta không thể kì vọng một đứa trẻ mới biết đi hiểu được toán hình học hay giải tích. Thế nên, có thể ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội. Tôi đã được nói nhiều lần rằng đừng mong đợi tất cả các câu hỏi của tôi sẽ được trả lời. Tri thức có thể là thuốc chữa, cũng có thể là thuốc độc. Nó có thể lợi bất cập hại. Vì vậy, tôi nhận lấy những gì được ban cho, và qua quá trình phân tích tìm hiểu các khái niệm, tôi thấy rằng mình lại được cung cấp thêm thông tin để tiêu hóa. Nhưng có vẻ lượng thông tin mà tôi được nhận không bao giờ vượt quá khả năng xử lý của tôi. Đây là cách tôi đã viết các quyển sách của mình, cố gắng trình bày những ý tưởng này làm sao để người ta có thể nắm bắt chúng. Vì vậy, quyển sách này sẽ có những khái niệm mà tôi chưa từng trình bày trước đây. Vùng đất mới rộng lớn đang bày ra trước mắt kẻ thám hiểm, và tôi hi vọng được làm cuộc hành trình đến đó. Chúng ta chỉ đang chập chững những bước chân đầu tiên tiến vào một thế giới bí ẩn.

 

Chúng ta nói rằng những sinh vật và vật thể bay lạ này không hoạt động theo những quy luật vật lý mà ta biết. Chúng ta nói rằng họ đang làm những việc “phi tự nhiên”. Đây là chủ nghĩa hoài nghi lớn nhất về sự tồn tại của họ. Người ta nói rằng những kì tích họ làm là không thể. Tôi nghĩ chúng ta nên thấy rằng những hiện tượng đó không phải phi tự nhiên, mà ngược lại, chúng hoàn toàn tự nhiên. Chúng có thể tuân theo một quy luật vật lý mới mà chúng ta chưa khám phá ra hoặc thậm chí còn chưa nghĩ đến. Quy luật đó chỉ là mới đối với chúng ta vì nó không khớp với thực tế của ta, nhưng nó lại là hoàn toàn tự nhiên đối với các sinh vật ngoài hành tinh.

 

Theo thông tin tôi được nhận, phi thuyền UFO có thể biến mất khỏi tầm nhìn hoặc trên màn hình ra-đa v.v… bằng cách đột ngột thay đổi tần số rung. Bạn có thể hiểu đại khái về ý tưởng này bằng cách quan sát cánh quạt hoặc cánh chân vịt, khi nó quay nhanh lên thì bạn không thể nhìn rõ từng cánh quạt được nữa. Chúng ta, những người đang sống trong thế giới vật chất trên Trái Đất, có tần số rung động thấp hơn. Điều này sẽ được giải thích kĩ hơn trong quyển sách Vũ trụ xoắn (Convoluted Universe) của tôi. Nhiều người trong số những sinh vật xa lạ kia không sống trên các hành tinh khác, mà là trong những chiều không gian khác. Trong những chiều không gian đó có rất nhiều thế giới khác (một số mang tính vật chất còn số khác thì không) đôi khi tồn tại song song với thế giới của chúng ta, nhưng có tần số rung động cao hơn. Thường thì các thế giới hoàn toàn không ý thức được về sự tồn tại của nhau. Những thế giới nào tiên tiến hơn cả thì biết được sự tồn tại của chúng ta và thường đến đây để quan sát. Để có thể đến thế giới của chúng ta, họ phải làm chậm tần số rung động của mình lại. Người ta miêu tả là khá đau đớn để làm chậm tần số rung động này và để giữ được tần số đó trong một thời gian bất kì. Tương tự, nếu loài người tiến vào các chiều không gian kia thì cũng sẽ chịu tác động ngược lại. Chúng ta sẽ phải tăng tần số rung động của mình lên, và giảm lại khi trở về thế giới của chúng ta.

 

Nhiều sinh vật trong số này đã tiến hóa đến mức họ chỉ thuần túy là năng lượng và không cần cơ thể nữa. Tuy nhiên, họ có thể xuất hiện trong một cơ thể nếu điều này là cần thiết để tương tác với con người. Tôi không hiểu được tại sao những sinh vật thuần năng lượng này lại cần phi thuyền để du hành. Có lẽ phi thuyền của họ không chỉ mang theo môi trường, trọng lực, khí quyển, v.v… để duy trì sự sống, mà còn mang theo cả tần số rung động.

 

Có nhiều trường hợp con người được đưa lên một phi thuyền nhỏ hơn và cơ thể của họ không phải chịu tác động lâu dài nào. Nguyên nhân có thể là thế này. Con tàu xâm nhập vào thế giới này và vận hành trong phạm vi tần số rung động của chúng ta, và con người có thể thích nghi với điều đó. Theo các tường thuật, những sinh vật nhỏ màu xám thường được thấy ở trên loại tàu nhỏ này. Chúng có thể là một loại sinh vật được nhân bản hoặc chế tạo ra, có khả năng hoạt động trong phạm vi rung động của thế giới chúng ta dễ dàng hơn so với các loại sinh vật khác. Các sinh vật nho nhỏ này được sinh ra theo hình dáng của người sáng tạo ra chúng, những sinh vật màu xám cao lớn, để có thể đến Trái Đất và thực hiện các nhiệm vụ tẻ nhạt. Những mẫu vật lấy từ loài người, loài thú, cây cỏ, v.v… sau đó được đưa đến phi thuyền lớn để phân tích trong phòng thí nghiệm. Không có nhiều trường hợp được tường thuật về người được đưa lên phi thuyền lớn hoặc phi thuyền “mẹ”. Những loại phi thuyền lớn này thường dừng lại trên cao trong bầu khí quyển của chúng ta, bởi vì chúng quá lớn để có thể hạ cánh dễ dàng. Nhưng giờ tôi nghĩ, những con tàu này cũng rung động ở một tần số khác làm chúng trở nên vô hình. Có thể những sinh vật trên đó không thể thích nghi dễ dàng với tần số rung thấp hơn và thích ở lại một môi trường thoải mái. Để con người có thể lên phi thuyền này, các phân tử của họ phải được điều chỉnh và tăng tần số rung lên. Họ có thể hoạt động trong trạng thái này một thời gian nhất định, nhưng không thể kéo dài vô hạn vì nếu không cơ thể sẽ tan rã. Khi họ trở lại Trái Đất, quy trình phức tạp khó khăn nói trên lại diễn ra, cơ thể con người được tái chỉnh lại và hạ tần số rung xuống. Việc này có thể dẫn đến các tình trạng rối loạn, mất phương hướng, tê liệt tạm thời, và các dấu hiệu thể chất (chẳng hạn như bầm tím), trong thời gian cơ thể hồi phục lại từ chấn động lên các hệ thống của nó. Đây có thể là lý do tại sao không có nhiều trường hợp con người được đem lên các phi thuyền lớn. Trải nghiệm với con tàu nhỏ và những sinh vật màu xám nho nhỏ phổ biến hơn nhiều. Một người bình thường có thể không có khả năng thích nghi với những thay đổi thể chất cần thiết cho trải nghiệm trên phi thuyền lớn.

 

Năm 1998, người Mỹ cuối cùng trong sứ mệnh thám hiểm không gian hợp tác giữa Mỹ và Liên Xô trở về từ trạm không gian MIR xoay quanh Trái Đất. Ông ấy nói thay đổi lớn nhất là phải làm quen với sự nặng trĩu của cơ thể mình sau khi ở trong tình trạng phi trọng lực quá lâu.

 

Các chuỗi thời gian bị thiếu không phải lúc nào cũng diễn ra như những gì ta tưởng. Khi có sự kiện thời gian bị cắt mất, người ta thường cho rằng người trong cuộc đã có liên hệ trực tiếp với người ngoài hành tinh hoặc UFO, đặc biệt nếu người đó có nhìn thấy ánh sáng (hoặc vật thể bay) vào thời điểm đó. Tôi phát hiện ra không phải lúc nào cũng là như vậy. Trong nhiều trường hợp, người đó chỉ đơn thuần đang khóa chặt một trải nghiệm khó chịu hoặc đau đớn trong tâm trí của họ, và nó chẳng có gì liên quan đến người ngoài hành tinh. Thông tin này có thể được thu thập chính xác khi thân chủ đạt trạng thái thôi miên đủ sâu để ta tiếp xúc được với tiềm thức của họ. Tiềm thức chứa đựng mọi kí ức và sẽ tường thuật những gì đã thực sự xảy ra mà không bị che phủ bởi cảm xúc của tâm trí có ý thức. Tôi luôn nói với các nhà điều tra rằng đừng vội đi đến kết luận khi các đối tượng báo cáo về thời gian bị cắt mất, hoặc về bất kì trải nghiệm nào khác trông có vẻ phù hợp với khuôn mẫu. Hãy luôn tìm kiếm kiến giải đơn giản nhất trước đã, trước khi đi vào nội dung phức tạp hơn. Trong nhiều trường hợp, kiến giải đơn giản nhất chính là câu trả lời. Tôi không hiểu sao một số người lại ưa giải thích các sự kiện trong cuộc sống của họ bằng những câu trả lời phức tạp hơn. “Một khoảng thời gian của tôi đã bị cắt mất, thế nên chắc chắn tôi đã bị đem lên một con tàu UFO.” Bằng một quá trình tâm lý bí ẩn nào đó, lý luận trừu tượng này lại dễ được chấp nhận hơn so với một lý luận đơn giản nhưng khó chịu hơn. Trong một vụ của tôi, người đàn ông đó đã bị mất một khoảng thời gian nhất định, và sự kiện đó có liên quan đến tiếp xúc với người ngoài hành tinh, nhưng đó lại là một trường hợp do anh ta có mặt không đúng lúc đúng chỗ.

 

Tom muốn khám phá một đoạn thời gian bị cắt mất vào năm 1972 ở Massachusetts, sự kiện đó đã luôn làm anh bận tâm. Anh đã đến một cuộc họp làm ăn ở nhà một vị khách hàng. Một số người khác cũng có mặt và họ đã được phục vụ một bữa tối rất ngon. Buổi tối trôi qua và đã khá muộn, một người phụ nữ đã mời anh nghỉ lại tại căn hộ của cô ấy thay vì trở về nhà anh ở thành phố kế bên.

 

Đêm đó khi cô ta đang lái xe, Tom nhớ mình đã nhìn thấy một luồng sáng rực rỡ trên trời qua những ngọn cây. Ánh sáng này dường như khiến cô ấy lo lắng. Tom không nhớ được gì khác cho đến khi anh thức dậy tại căn hộ của cô vào buổi sáng hôm sau. Anh đã không sử dụng bất kì loại ma túy hay rượu nào, và anh không bao giờ có thể giải thích đoạn thời gian bị mất. Không lâu sau đó người phụ nữ đó chuyển đi, và anh không bao giờ biết cô ấy đi đâu. Anh nhớ về cô ấy như một người phụ nữ khá kì lạ; cô ấy không thân thiện và cũng không thích trò chuyện.

 

Trong tình trạng thôi miên, Tom trở lại hiện trường, nhớ lại chính xác ngày xảy ra sự kiện và mô tả bữa ăn tuyệt vời. Anh cung cấp nhiều chi tiết mà ý thức của anh đã quên. Nhiều chi tiết không liên quan đến điều chúng tôi đang tìm kiếm, nhưng nó cho thấy mọi thông tin đều được lưu ở đó và luôn sẵn sàng để truy cập. Người phụ nữ ấy tên là Stella, và Tom nói rằng cô ấy lái một chiếc Pontiac Firebird 1972. Khi họ lái xe trên con đường nông thôn dẫn về căn hộ của Stella thì đã gần nửa đêm, và anh kể lại cuộc trò chuyện vu vơ của họ. Rồi anh ấy nhìn thấy thứ mà anh nghĩ là một quả cầu lửa, hoặc một “ngôi sao băng”, qua khóe mắt của mình. Họ quan sát ánh sáng từ bầu trời càng lúc càng sáng hơn lên và có vẻ đang tiến đến phía họ.

 

Động cơ xe đột ngột tắt, chiếc xe dừng lại ngay giữa đường. Stella sợ hãi, còn Tom, lạ kỳ thay, lại phản ứng theo một cách khác. Anh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ. Chắc chắn đây không phải là một phản ứng bình thường. Tôi biết là lúc đó tiềm thức của anh ta vẫn tỉnh táo, và tôi sẽ có thể hỏi chuyện nó.

 

Tiềm thức của Tom nói với tôi rằng cả anh ta và Stella đều ngủ thiếp đi, và lúc đó có một ánh sáng rực rỡ bao trùm chiếc xe, tràn vào qua các cửa sổ. Cửa xe bỗng mở ra, và cơ thể đang say ngủ của họ được đưa ra khỏi chiếc xe. Tôi liền hỏi ai đã đưa họ ra.

 

“Họ trông giống như con người. Một người đàn ông có mái tóc nâu, còn người kia tóc vàng. Họ chỉ đưa chúng tôi ra khỏi xe, rồi họ kiểm tra bên trong xe. Sau đó họ nhìn về chúng tôi. Họ cầm một vật gì đó đưa lên phía trên chúng tôi. Rồi họ đưa chúng tôi vào trong xe trở lại.”

 

Tiềm thức của Tom nói rằng hai sinh vật kia đã dựng đứng cơ thể bất tỉnh của anh ấy, và di chuyển một dụng cụ lên xuống dọc theo cơ thể của anh. Thứ đó kêu lách cách khi họ vận hành nó. Tôi cho rằng cơ thể của anh phải khá nặng để họ có thể nâng nó lên như vậy. Tom nói có lẽ là như vậy, nhưng họ làm việc đó chẳng tốn công sức gì.

 

Tôi yêu cầu anh mô tả dụng cụ đó. “Trông nó mảnh như một chiếc ăng-ten ti-vi, dài khoảng 33 đến 36cm, có dây cuộn xung quanh. Nó phát sáng nhấp nháy, gần như màu xanh dạ quang ngả sang xanh tím đậm. Ánh sáng bao quanh dụng cụ đó khi nó quét qua một người, và tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách. Tuy nhiên, tôi không biết nó dùng để làm gì.”

 

Rồi họ được đưa trở lại vào xe. Động cơ giờ đã hoạt động, và họ đang di chuyển trên đường. Hai người đàn ông và luồng sáng đã biến mất. Stella nói, “Ôi, hình như tôi đã ngủ thiếp đi trong một giây. Hẳn là tôi đang rất mệt.” Tom cũng cảm thấy như thể anh đã ngủ gật. Stella nhìn xuống đồng hồ đeo tay và giật mình khi thấy thời gian. “Ôi trời ơi! Hai giờ rưỡi! Không phải chúng ta đã rời chỗ đó lúc mười hai giờ sao? Trời, tôi không biết nữa. Chúng ta nên đi thôi.” Cả hai đều gạt chuyện này đi khi lái xe về căn hộ của Stella. Tom cảm thấy mệt rã rời, như thể bị rút hết năng lượng và kiệt sức. Anh ngủ gật trong suốt đoạn đường còn lại. Về đến căn hộ, Stella nhắc anh giữ im lặng để không đánh thức hàng xóm. Cô chỉ cho Tom phòng ngủ của anh, và anh nằm vật luôn xuống giường. Anh không nhớ bất kì điều gì khác cho đến khi bị tiếng điện thoại đánh thức vào sáng hôm sau.

 

Tôi hỏi tiềm thức của Tom liệu nó có biết tại sao anh ấy bị thứ dụng cụ kì lạ đó khám xét hay không. Nó trả lời, “Có, tôi biết. Đó là do Stella. Cô ấy làm việc cho một công ty ở phía Nam Boston đang chuẩn bị các bí mật quân sự cho cuộc chiến tại Việt Nam. Cô ấy truy cập được vào tất cả mọi loại thông tin khác nhau. Tôi nghĩ những sinh vật kia thực sự muốn thông tin từ cô ấy, chứ không hẳn từ tôi. Tôi chỉ tình cờ có mặt ở đó đúng lúc họ liên hệ với cô. Họ giám sát cô ấy, có thể trong quá khứ cô ấy đã được liên hệ nhiều lần. Tôi đã biết là có gì đó không ổn vì trông cô ấy có vẻ luôn bực tức. Cô ấy đa nghi và không dễ kết bạn. Cô ấy cũng chuyển chỗ ở nhiều lần. Trước khi sống ở Massachusetts cô ấy đã sống ở California, trước đó nữa là ở Hawaii, và trước nữa, ở Nhật Bản. Cô ấy đã đi vòng quanh thế giới.”

 

D: Họ có dùng dụng cụ kia làm điều tương tự với cô ấy không?

 

T: Tôi không nhìn được họ làm gì với cô ấy, vì họ đang dùng thứ dụng cụ đó trên người tôi. Nhưng tôi biết là họ đang làm cái gì đó khác. Họ có một kiểu tiếp xúc nào đó với cô ấy.

 

D: Dụng cụ đó có mục đích gì?

 

T: Nó tương tự như một dụng cụ chụp cắt lớp vi tính mà chúng ta có. Nó kiểm tra các chức năng sinh tồn của tôi. Nó cũng đo sóng não của tôi nữa. Những sinh vật đó tác động lên con người bằng sóng não. Nhưng họ không phải người xấu. Họ không lạnh lùng hay vô cảm, họ chỉ đang giám sát cô ấy vì họ lo ngại rằng cô có thể bị dính líu tới một vụ gì đó. Kiểu như là hoạt động gián điệp ấy. Đó là một trong những lý do họ muốn giám sát cô ấy, bởi vì cô ấy biết rất nhiều thông tin. Stella có bằng về vi khuẩn học phóng xạ, và bằng Tiến sĩ về kĩ thuật điện. Cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh.

 

D: Có phải họ đang tìm cách lấy thông tin từ cô ấy bằng cách này không?

 

T: Không. Họ đã biết những gì cô ấy biết, vì họ có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Nhưng vì một vài lý do này kia, cô ấy quan trọng đối với họ. Tôi không biết nữa.

 

D: Tại sao họ lại lo lắng nếu cô ấy có liên can đến hoạt động gián điệp? Có gì khác biệt đối với họ chứ?

 

T: Cô ấy có vấn đề đó. Cô ấy đã được người bên khối Liên Xô tiếp cận. Những người đó định cho cô ấy cả trăm nghìn đô-la, nhưng cô không bao giờ nhận. Cô ấy đã chuyển đi.

 

D:  Có phải những sinh vật kia lo rằng Stella tham gia hoạt động gián điệp không? Ý anh có phải vậy không?

 

T: Không, họ không lo lắng về việc cô ấy làm gián điệp hay bất kì điều gì như vậy. Cô ấy là một trong những người được họ giám sát, vậy thôi. Cô ấy truy cập được vào tất cả các loại chuyên luận khoa học khác nhau và những thứ tương tự. Đó là lý do tại sao cô ấy được giám sát. 

 

D: Những thông tin về cô ấy mà anh đang nói với tôi này, có phải anh đã biết chúng từ trước, hay bây giờ anh mới biết về chúng?

 

T: À thì, tôi đã biết là cô ấy có bằng cấp. Tôi cũng đã biết cô ấy làm việc cho một công ty bên ngoài Boston. Và nó có gì đó liên quan tới kĩ thuật điện. Tôi đã không biết rằng cô ấy có liên can tới hoạt động gián điệp.

 

D: Vậy đây là một điều mà bây giờ anh mới biết ra về cô ấy, mà lúc trước anh không biết?

 

T: Đúng vậy. Cô ấy thực sự thấy phiền về việc giám sát này, và đó là lý do tại sao cô ấy di chuyển khắp thế giới. Cô ấy đang cố gắng thoát khỏi họ. Cô ấy chuyển đi ngay sau vụ việc đó. Tôi đoán cô ấy đã rời khỏi Massachusetts vì tôi không thể liên lạc được với cô.

 

D: Vậy là anh không gặp lại cô ấy à?

 

T: Không, cô ấy phải tới… (ngừng lại, và rồi ngạc nhiên) tới Houston. Stella bị chuyển tới Houston. Đó là lý do cô ấy rời đi.

 

D: Được rồi. Sau hôm ấy, anh có bất kì một trải nghiệm nào khác tương tự không, với luồng sáng hay bất cứ thứ gì?

 

T: Không, không bao giờ nữa. Đó là lần duy nhất.

 

Tôi thấy vụ này thú vị, vì đó là trường hợp một người bị cắt mất thời gian mà lại không phải là đối tượng chú ý của những sinh vật kia. Nếu chủ thể muốn ảo tưởng thì có rất nhiều chỗ để tưởng tượng, nhưng sự việc thậm chí còn không tập trung vào anh ta. Một điều thú vị khác nữa là anh ta nói không bao giờ gặp vụ việc tương tự nào khác. Nếu anh ta đang tưởng tượng thì anh đã có thể mở rộng câu chuyện ra dễ dàng. Như đã thấy, vụ này không hề có sự dựng chuyện nào cả.

 

Tôi đã gặp ba ca khác vào năm 1988 và 1989 đều dẫn đến giả thuyết thời gian bị can thiệp, và thậm chí còn có thể là di chuyển vào một chiều không gian khác.

 

Vào mùa hè năm 1987, Lou Farish đăng một mẩu quảng cáo nhỏ trên tờ báo miễn phí của một siêu thị tại địa phương, kêu gọi bất kì ai đã từng gặp sự cố bất thường liên quan đến UFO hãy gọi cho ông. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất ông đăng quảng cáo kiểu đó. Một người phụ nữ tên là Janet đã gọi cho ông để kể lại một sự việc kì lạ đã xảy ra vào đêm trước ngay trong khu vực của ông. Người này rất e ngại và không muốn nêu danh tính. Cô kể với ông rằng cô đã đi từ Little Rock về nhà mình ở quá khu Conway trong vòng có mười lăm phút. Đó là một quãng đường dài khoảng 80km nên bình thường lái xe mất 45 phút đồng hồ. Trong suốt chuyến đi hôm đó, cả con đường cao tốc liên bang rộng bốn làn không hề có một chiếc xe nào khác, một điều vô cùng bất thường. Khi cô ấy về đến nhà, mấy con chó của cô sủa rộn lên kinh khủng không giống với chúng thường ngày. Lou nói có vẻ chúng tôi có một ca thời gian bị nén thay vì thời gian bị cắt. Điều duy nhất trong ca này có thể liên tưởng tới UFO là trong sự kiện đó người phụ nữ này đã nhìn thấy một luồng sáng rực rỡ qua đầu ngọn cây. Cô ấy là một nữ doanh nhân không muốn nêu danh tính của mình và có vẻ bối rối khi kể về chuyện đó.

 

Lou bèn tới nhà cô ấy để nói chuyện. Ông nhận thấy Janet là một người vô cùng thực tế, chưa từng đọc qua hay có bất kì hứng thú gì với UFO. Cô ấy đoan chắc phải có một cách giải thích hợp lý và logic cho bất kì điều gì đã xảy ra, nếu như đã có gì đó xảy ra. Tuy nhiên, cô gặp khó khăn trong việc lý giải khoảng thời gian bị tăng tốc và ánh sáng trên bầu trời. Lou hỏi liệu cô ấy có muốn làm thôi miên hay không, nhưng cô ấy rất phản đối. Tôi nói Lou đừng thúc ép việc này, cứ để cô ấy tự quyết định. Tuy nhiên, tôi muốn gặp cô ấy, nếu có thể.

 

Trong năm sau đó, ông thỉnh thoảng vẫn liên lạc với Janet. Cô vơ lấy đủ loại lý do kì quặc để giải thích cho luồng sáng, thậm chí cho rằng có ai đó đã ở trong lùm cây cầm gương phản chiếu ánh sáng lên trời. Các lý giải này còn kì dị hơn sự việc thực tế. Nhưng cô ấy đang cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm ra một lời giải đáp mà mình có thể chấp nhận được. Cô ấy cũng cho biết mình có những giấc mơ lạ thường mang tính điềm báo, và lần đầu tiên trong đời cô ấy biểu lộ những xu hướng tâm linh.

 

Lou tiếp tục tìm cách sắp xếp một cuộc hẹn giữa chúng tôi nhưng không thành công. Lần nào cô ấy cũng đang làm một việc gì đó quan trọng hơn, thường là liên quan đến công việc kinh doanh của cô ấy. Rõ ràng, trải nghiệm đó tuy chấn động nhưng lại không mang tính quan trọng chính yếu đối với cô.

 

Cũng hay là chúng tôi đã chưa gặp nhau lúc đó, bởi vì lần đầu tiên khi tôi nghe về trường hợp của Janet, ý tưởng thời gian bị nén vẫn còn là một điều kì dị. Nhưng trong suốt khoảng thời gian đó tôi đã gặp thêm hai ca khác có điểm giống nhau nổi bật, và tôi nghĩ có sự giống nhau trong cả ba ca này. Đó là câu chuyện của Valerie và Eddie, cũng được tường thuật trong chương này.

 

Cuối cùng tôi cũng đã gặp Janet trong cuộc hội thảo UFO vùng Ozark, tại Eureka Springs vào tháng Tư năm 1989. Cô ấy đã miễn cưỡng đồng ý tham dự, và Lou giới thiệu chúng tôi với nhau. Cô ấy nói có ít nhất 30 việc khác nhau mà đúng ra cô ấy phải làm vào cuối tuần đó, và tham dự cuộc hội thảo này không phải một trong số đó. Đơn giản là sự hứng thú của cô ấy không ở đó. Cô chăm chú lắng nghe các diễn giả, nhìn các bức ảnh và slide được trình chiếu, nhưng không có thứ gì giống với trải nghiệm của cô, nên cô ấy chỉ nghĩ rằng mình đang lãng phí thời gian. Trong khi phần lớn mọi người đang tham gia hội thảo, chúng tôi ngồi ở sảnh đón khách để có thể nói chuyện riêng với nhau.

 

Janet là một cô gái tóc vàng rất quyến rũ, rất quý cô, sành điệu nhưng không quá lố. Cô ăn mặc đẹp, tạo cho người ta ấn tượng rằng cô đã quen giao lưu với giới khá giả và có học thức. Tuy nhiên, cô có vẻ rất thân thiện và trông không có gì hợm hĩnh. Cô thoải mái rõ rệt khi ngồi với tôi và ngay lập tức bắt đầu kể chuyện của mình, dường như nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng trút ra được câu chuyện đó. Dường như cô cảm nhận được rằng tôi sẽ không chế giễu cô, ngược lại đang cố gắng giúp đỡ cô. Cuối cùng cô quyết định sẽ theo đuổi sự việc này, bởi vì gần đây cô đã hồi tưởng được thêm các chi tiết bổ sung, và điều này làm cô bận tâm. Cô chắc chắn rằng phải có một kiến giải logic cho sự việc, và tin chắc rằng một khi tìm ra được thì nó sẽ không còn làm cô phiền lòng nữa. Cô cung cấp các chi tiết một cách cẩn thận và chính xác.

 

Tôi tin chắc cô ấy đã kiểm tra sự kiện thời gian nén kì lạ kia, và đúng là cô đã làm vậy. Cô có vẻ là kiểu người muốn xác minh mọi chi tiết có thể để thỏa mãn tính tò mò của mình. Cô đã kiểm tra lại với một số người để xác minh thời gian cô rời nhà hàng ở Little Rock tối hôm ấy. Lúc cô vào đường cao tốc 1-40 thì đã là nửa đêm, và cô lái xe theo con đường đó cho đến khi tới lối rẽ về nhà mình. Chỉ có một con đường duy nhất để ra vào khu vực đó, và luôn luôn có xe trên đường bất kể ngày hay đêm. Cô rất quen thuộc với từng khúc quanh và ngã rẽ, biết rõ từng căn nhà ven đường, vì cô đi con đường này gần như hàng ngày. Nhưng đêm đó mọi thứ dường như khác lạ. Bầu trời không có lấy một vì sao, và cô nhận ra xung quanh trở nên rất tĩnh lặng, không có lấy cả một tiếng dế kêu. Cô nhận thấy rõ ràng không có ánh sáng từ bất kì căn nhà nào, không cả ánh đèn hơi thủy ngân ngoài trời mà bình thường vẫn luôn cháy sáng. Cô biết khu vực này rất rõ, bình thường các ngôi nhà luôn sáng đèn và cô có thể nhìn thấy chúng từ xa. Xung quanh không có lấy một âm thanh hay bất kì dấu hiệu nào của sự sống. Trên đường không có một bóng xe, điều mà cô thấy vô cùng bất thường.

 

Và rồi cô nhìn thấy thứ đó. Nó rất lớn, lơ lửng ngay trên những ngọn cây phía trước bên phải của cô. Nó là một vật khổng lồ có hình dạng thuôn dài và phát ra một màu cam sáng rất đặc biệt. Ánh sáng lọt thỏm trong hình dạng thuôn dài đó và không phát tán ra bên ngoài. Không hề có tín hiệu, cửa sổ, đường viền hay bất kì ánh sáng nào khác, chỉ thuần túy một khối đặc màu cam hình thuôn dài. Lúc nhìn thấy nó lần đầu, cô ấy nghĩ đó là mặt trời đang lặn và cho rằng ánh sáng và màu sắc đó là phản chiếu từ những đám mây. Mặc dù mặt trời vừa lặn vài tiếng trước đó, nhưng đây là lời giải thích đầu tiên đến trong đầu cô. Rồi cô nghĩ đến khả năng đó là tia sáng sao băng hoặc ánh cực quang. Cô cố gắng liên kết nó với một thứ gì đó hợp lý, ngay cả khi cô chưa từng thấy một thứ tương tự như thế trong đời. Cô giảm tốc độ đến mức chậm như rùa bò để quan sát, một hành động nguy hiểm nếu là lúc bình thường với lượng xe cộ vẫn qua lại con đường đó.  

 

Trong lúc chiếc xe bò lết dọc con đường, Janet bị ánh sáng khổng lồ đó mê hoặc. Rồi cô nhìn thấy một vật trên con đường phía trước mà cô nghĩ có lẽ là xác một con thú. Khi tiến đến chỗ đó, cô dừng xe lại để quan sát. Cô kinh ngạc khi thấy đó là một con mèo nhà bình thường, bị đông cứng lại trong một tư thế kì dị. Nó đang ngồi trên hai chân sau, lông dựng đứng, bàn chân chĩa lên trời, và đang nhìn chằm chằm vào đúng vật thể đã thu hút sự chú ý của cô. Con mèo không chết, nhưng bị đông cứng một cách gớm ghiếc trong tư thế kì cục nhìn chằm chằm vào vật thể kia; gần như kiểu một cảnh phim bị bấm nút tạm dừng. Đó là dấu hiệu duy nhất của sự sống mà cô ấy bắt gặp, nếu bạn muốn gọi nó như vậy.

 

Cô tiếp tục vừa lái chậm rì rì vừa nhìn chằm chằm vào vật thể kia. Rồi khi cô tiến đến ngang hàng với nó, vật thể đó biến mất, nhưng theo một cách lạ thường. Các cạnh trên và dưới chầm chậm khép lại, trả lại khoảng trống tối đen trên đầu các ngọn cây. Hai cạnh khép lại với nhau và biến mất. Cô ấy dùng tay mô tả, và tôi có ấn tượng như một con mắt khổng lồ đang nhắm lại. Tôi hỏi lại để chắc chắn rằng không phải là thứ đó chỉ đơn giản hạ xuống thấp hơn hàng cây và ra khỏi tầm nhìn của cô ấy. Cô nói rằng nếu là như thế thì cô đã nhìn được ánh sáng qua các tán cây khi nó hạ thấp xuống. Cô đoan chắc rằng hai cạnh trên và dưới của vật đó chỉ đơn giản là khép lại với nhau và ánh sáng biến mất. Cũng có khả năng là vật thể kia vẫn còn ở chỗ đó nhưng đã chuyển sang trạng thái tối đen. Vì bầu trời hôm đó không có sao, nên nó có thể lẫn vào trong bóng tối. Dù là khả năng nào, cô ấy cũng đã tăng tốc tiếp tục lái về nhà trong trạng thái bối rối hơn bao giờ hết. Cô nói mình không hề cảm thấy sợ, chỉ thấy kinh ngạc và phi thường. Đầu óc tính toán của cô đang cố gắng tìm hiểu xem thứ đó là gì.

 

Khi cô rẽ vào nhà mình, mấy con chó thuần chủng của cô, vốn đang được nhốt trong một bãi quây chắc chắn, đang nổi cơn tam bành. Chúng sủa và hú, cào cắn vào hàng rào tìm cách thoát ra ngoài. Cô nói chúng chưa bao giờ có hành động như vậy vì giống chó này rất hiền lành. Bình thường chúng còn không sủa khi cô ấy hay bất kì ai khác tiến vào sân nhà. Riêng đêm đó khi cô về đến nhà thì chúng đã nổi điên. Tôi hỏi xem cô ấy có nhận thấy thứ gì bất thường trên chiếc xe hay trên người cô không, và cô trả lời là không có.

 

Khi vào trong nhà, cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy giờ. Cô đi khắp nhà, so từng cái đồng hồ trong nhà với đồng hồ đeo tay của mình, và tất cả đều cho kết quả giống nhau. Cô đã về đến nhà quá nhanh. Cô ước tính đoạn đường đã mất khoảng mười lăm phút, mà điều này là không thể, nhất là với tốc độ chậm rì mà cô đã lái xe. Cô đánh thức chồng mình dậy và hỏi anh đồng hồ báo mấy giờ, và yêu cầu anh hôm sau hãy nhớ lại cô đã về nhà lúc mấy giờ.

 

Janet cho biết cô bắt đầu có những đoạn hồi tưởng liên quan đến sự kiện này. Cô nhớ rằng có thứ gì đó xẹt ngang qua đường cao tốc ngay trước mũi xe lúc cô mới nhìn thấy vật thể lạ. Đồng thời cùng lúc đó có một tia sáng lóe lên ngay giữa con đường. Cô miêu tả nó giống như ánh sáng phản chiếu từ một chiếc gương đột ngột bị lật lại, tạo nên một ánh chớp hoặc một tia sáng lóe lên. Cô miêu tả nó một cách khó khăn, nhưng nó làm cô nhớ lại những ảnh phản chiếu trong nhà gương của hội chợ.

 

Chúng tôi không bao giờ thực hiện thôi miên, mặc dù tôi tin rằng còn nhiều điều hơn thế trong câu chuyện này. Cô ấy không muốn khám phá sự việc thêm nữa, vì cô có cuộc sống của mình. Cô rất quan tâm đến việc kinh doanh của mình và không muốn có bất kì thứ gì làm cô phân tâm hoặc làm rối cuộc sống của cô ấy. Cô sẽ xem sự kiện này như một câu chuyện lạ, mặc dù có thể cô chẳng bao giờ hiểu được nó, và tiếp tục cuộc sống của mình. Điều quan trọng nhất trong công việc của tôi là thân chủ có thể tiếp tục cuộc sống bình thường của họ. Tôi cố gắng giúp họ hiểu rõ bất kì trải nghiệm nào mà họ có và đem chúng hòa nhập vào cuộc sống của họ. Nếu như việc đào sâu khám phá làm họ thấy bất an, thì tốt nhất là không nên đụng đến. Tôi cũng đã nói với những người muốn làm thôi miên chỉ vì tò mò, rằng đôi khi họ sẽ phát hiện những điều về chính bản thân mình mà rồi họ chỉ muốn ước rằng mình chưa từng làm vậy. Một khi thông tin đã được bộc lộ ra, ta không thể chỉ đơn giản che đậy nó lại được nữa. Trong trường hợp này, có lẽ Janet đã rất khôn ngoan, bởi vì cô ấy không muốn xáo trộn cuộc sống vốn đang rất ngăn nắp của mình. Việc này nên là như vậy. Tôi tôn trọng mong muốn của khách hàng của mình.

 

Trong cả hai ca dưới đây, các thân chủ đều có những kí ức sống động về sự kiện mà họ đã trải qua. Những kí ức này được tăng cường và bổ sung thêm nhiều chi tiết thông qua buổi thôi miên.

 

Eddie là một người làm công việc chân tay trong độ tuổi ba mươi, vẫn còn do dự khi kể về trải nghiệm của mình. Cậu chỉ làm vậy do bạn gái thúc giục. Xấu hổ và e ngại, cậu cảm thấy không thoải mái với chiếc máy ghi âm. Tôi đặt nó lên bàn, nói với cậu ấy rằng chỉ ít phút nữa thôi là cậu sẽ quên luôn sự hiện diện của nó. Khi phỏng vấn người khác, bạn rất dễ quên các chi tiết, nên máy ghi âm giúp đảm bảo tính chính xác của câu chuyện. Nó cũng xác nhận kí ức của ý thức và tách rời chúng ra khỏi các kí ức được tiết lộ bằng thôi miên. Khi chúng tôi nói chuyện, cậu ấy thư giãn dần và rồi nhanh chóng quên mất chiếc máy.

 

Cậu ấy tường thuật một sự kiện đã diễn ra gần hai mươi năm về trước, khi cậu còn là một học sinh trung học mười bảy tuổi sống ở vùng nông thôn Missouri. Hôm đó, sau khi đến thăm một người bạn ở thị trấn, cậu lái chiếc xe tải cũ kĩ của mình về nhà. Khi đó trời đã khuya, cậu đang lái trên con đường đất nông thôn, nhà cửa hai bên thưa thớt. Lúc nhìn thấy ánh sáng đó lần đầu tiên, cậu đã tưởng đó là ánh sáng của một cái đèn hơi thủy ngân ngoài trời. Đó là loại đèn còn khá mới ở trong vùng lúc bấy giờ, một vài nông dân đã dùng chúng thay cho bóng đèn dây tóc. Tuy nhiên, bình thường cậu không nhìn thấy ánh đèn ở đoạn đường đó. Khi tiến lại gần, cậu dần dần nhận ra đó không phải ánh đèn ngoài trời của một nông trại nào, vì nó càng lúc càng sáng hơn và ở cao phía trên bầu trời. Ánh sáng đó di chuyển về phía cậu cho đến khi dừng lại ngay trên đầu, và rồi di chuyển theo chiếc xe tải cậu đang lái. Cậu thò đầu ra ngoài cửa xe để quan sát nó. Đến khi cách nhà cậu còn khoảng tám trăm mét thì nó đột ngột di chuyển lên phía trước cậu và dừng lại lơ lửng trên một đám cây. Khi đó, cậu có thể nhìn ra nó có hình dạng như một thấu kính lớn. Có ánh sáng màu cam ở bên trong, và một dải băng quay quanh trục giữa, làm cho luồng sáng cam nhấp nháy. Phần đáy của thứ đó có màu bạc ánh kim. Tò mò, cậu dừng xe lại ngay dưới chân đồi. Cậu ra khỏi xe, leo lên mui ngồi để quan sát vật thể đó. Cậu thấy lạ là mình không hề sợ hãi, nhưng cậu đoán rằng đó là do cậu đã lớn lên ở vùng quê và đã dành nhiều thời gian ở ngoài trời. Khi cậu đang ngồi trên mui xe quan sát, một luồng sáng xanh dương phát ra từ đáy của vật thể lạ và chiếu sáng những ngọn cây bên dưới nó. Nó đứng im một chỗ, lơ lửng, và không phát ra tiếng động nào mặc dù dải băng vẫn đang quay. Nếu ước tính kích thước, cậu nói vật đó rộng khoảng bằng căn phòng chỗ chúng tôi đang ngồi, tức là khoảng hơn 7 mét.

 

Cậu ngồi đó quan sát trong khoảng mười lăm đến hai mươi phút. Trong thời gian này, một việc kì lạ khác xảy ra. Một gia đình hàng xóm đi ngang qua trên chiếc xe bán tải cũ nát của họ - hai người lớn và một đám trẻ con sống cách nhà cậu khoảng năm cây số. Bọn trẻ đều ngồi ở thùng xe đằng sau. Eddie vẫy tay như điên và chỉ lên phía trên, cố gắng thu hút sự chú ý của họ. Cậu biết họ phải nhìn thấy mình, vì chiếc xe tải của cậu đang đậu choán hết một phần đường. Thế nhưng họ vẫn tiếp tục mà không hề giảm tốc độ. Cậu nói trông như thể là cậu đang vô hình vậy. Sau đó, cậu đã muốn hỏi gia đình kia vì sao họ không dừng lại, nhưng cậu đã không thể nói với bất kì ai về sự kiện này.

 

Về đến nhà, cậu vừa chạy lên cầu thang vừa la hét. Bố mẹ cậu đang ngủ, và cậu làm họ sợ hãi khi đánh thức họ đột ngột như vậy. Cậu bắt họ đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng luồng sáng đó đã thu nhỏ lại chỉ còn bằng ánh sáng của một bóng đèn thủy ngân. Trong tích tắc, nó chớp một cái và biến mất. Bất cứ thứ gì mà bố mẹ cậu nhìn được chỉ còn là cái bóng yếu ớt so với vật thể to lớn mà cậu đã thấy.

 

Trong suốt cả năm đó, có rất nhiều vật thể lạ được nhìn thấy trong khu vực, một số do cảnh sát chứng kiến, nhưng cậu chưa từng nghe được một trường hợp nào gần giống như sự kiện mà cậu đã trải qua. Cậu không thể nói về việc đó vì sợ bị chế giễu. “Tôi là loại trẻ con không cần đến sự nổi tiếng kiểu đó.” Tôi có thể nhận ra cảm giác đó, vì chính tôi cũng sống trong một cộng đồng thôn dã biệt lập mà trong đó bạn sẽ rất để ý đến những gì hàng xóm nghĩ về bạn.

 

Cậu nói, “Tôi đã phải sống với điều này trong nhiều năm, cho rằng mình có thể chỉ bị điên hoặc có một vài lý do tâm lý nào đó để hư cấu câu chuyện này. Nhưng không phải như vậy. Tôi đã nhìn thấy thứ đó. Nó là một cuộc chiến. Tôi không muốn thừa nhận ý tưởng về thứ mà mình đã nhìn thấy, hoặc thừa nhận bản chất của nó. Vật thể đó ở gần đến mức tôi có thể nói một khẩu BB loại tốt (súng hơi hạng nhẹ, nd) có thể bắn trúng nó. Mỗi lần tôi thử nói với ai đó, tôi lại cảm thấy người đó có thể nghĩ là tôi bị điên. Tôi chỉ không muốn đặt mình vào tình thế đó.”

 

Đây cũng là cảm giác của nhiều người khác đối với việc tường thuật lại những gì họ đã thấy. Trước khi xảy ra sự kiện đó, Eddie chưa bao giờ đọc một quyển sách nào về UFO. Một đứa trẻ nông dân như cậu có hứng thú nhiều hơn với việc săn bắn và bẫy thú. Nhiều năm trôi qua cho đến khi cậu xem qua sách vở, cố gắng tìm một thứ gì đó giống với cái mà mình đã nhìn thấy. “Tôi cảm nhận được một sự tương đồng. Tôi thấy một vài mảnh của nó, nhưng không có gì đặc biệt giống như những gì tôi đã trải qua.”

 

Tôi có ấn tượng rằng Eddie không thoải mái khi tiết lộ nhiều như vậy. Tôi nghĩ rằng cậu vẫn sợ bị chế giễu, và cậu không muốn đặt mình vào tình thế đó. Tôi có ấn tượng rằng cậu đã phải rất cố gắng để kể với tôi, một người xa lạ, về những gì cậu đã giấu kín qua từng ấy năm.

 

Bây giờ thì cậu đã cảm thấy đủ thoải mái với tôi để đồng ý thôi miên. Tôi đặt hẹn vào tuần sau, để xem chúng tôi có thể biết thêm những chi tiết nào nữa không.

 

Trong buổi thôi miên, tôi không có thêm nhiều thông tin hơn. Cậu đã nhớ được khá chính xác sự kiện. Tôi quyết định hỏi tiềm thức của Eddie để biết thêm những chi tiết mà ý thức của cậu không nhận biết được. Nếu thân chủ ở trạng thái xuất thần đủ sâu thì ta có thể làm vậy, và thường sẽ có khá nhiều câu trả lời đáng kinh ngạc. Tôi muốn biết xem có bất kì điều gì đã xảy ra mà Eddie không nhận thức được hay không. Tiềm thức của cậu trả lời rằng cậu đã được truyền thụ. Cậu đã được cung cấp những đoạn, những mảnh và những mẩu thông tin. Cậu cũng đã được chỉ hướng. Cậu liên tục đề cập đến việc truyền thụ, và khi tôi hỏi nó có nghĩa là gì thì cậu dùng một từ hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Tôi chỉ có thể đánh vần nó là “contruvering”. Từ này chẳng có ý nghĩa gì với tôi, và cậu ấy cũng nói cậu không hiểu nó có nghĩa là gì. Cậu nói rằng các mảnh vụn thông tin đến từ con tàu và sẽ giúp ích cho sự phát triển và trưởng thành của cậu. Nó là một dạng vật chất, thông tin đó được các tế bào trong cơ thể hấp thụ, dù rằng cậu không biết thông tin đó là gì.

 

Nhiều người cho rằng bởi vì họ nhìn thấy vật thể lạ, họ có thể đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc mà không nhớ được. Tôi nghiệm ra rằng không phải lúc nào cũng như vậy. Trong vài trường hợp, nhìn thấy vật thể lạ thôi là đã đủ, vì thông tin ngầm được truyền đi mà không cần phải có tiếp xúc thể chất. Tất cả đều diễn ra trong tầng sâu tiềm thức. Vì vậy, nhiều người nghĩ rằng họ chỉ nhìn thấy vật thể lạ nhưng thực tế đã được trải nghiệm nhiều hơn, và đã được tác động theo những cách mà họ không hình dung ra được.

 

Tôi hỏi vì sao điều này xảy đến với Eddie, và câu trả lời là vì cậu ấy dễ bị tác động. Cậu ngây thơ và dễ bị ấn tượng, điều này làm cho việc tiếp xúc với cậu dễ dàng hơn. Việc tiếp cận sẽ khó hơn đối với những người có tư duy thiên về vật chất hoặc trần tục hơn. Tôi được cho biết tính “dễ tác động” hoặc “ngây thơ” là đặc điểm của những người dễ tiếp cận. Và, ngạc nhiên thay, người đó có tin vào những vật thể lạ đó hay không cũng không quan trọng, vì mục đích là thu hút sự chú ý của người đó. Những sinh vật ngoài hành tinh tìm kiếm một cánh cửa, một lối vào dẫn đến bản thể cốt lõi của một người, để gieo một hạt giống từ đó.

 

Tôi tò mò về loại hạt giống mà cậu ấy muốn nói, và tiềm thức của cậu đưa ra một câu trả lời kì lạ, “Hạt giống của bản thể, của tính nhất thể của họ. Ta không bị tách biệt. Nhất thể, không phải hai mà là một. Hạt giống, hay ý tưởng, được gieo vào linh hồn bằng cách truyền ánh sáng. Kí ức về nhất thể, nó nằm trong các tế bào. Nó có thể được gieo ở bất kì nơi đâu miễn là có lối vào. Chúng ta đều là một với họ. Chúng ta không được tạo ra là hai, mà là một. Họ muốn chúng ta biết điều này, và tối hôm đó Eddie đã có cơ hội nhìn thấy họ. Cậu ấy là một ứng cử viên tốt để gieo thông tin này vào.” Rõ ràng Eddie cũng đã được truyền thụ một cách vô thức ở những thời điểm khác trong cuộc đời của cậu. Do các bài học và khái niệm được đưa trực tiếp vào tiềm thức, cậu không hề có ý thức về các kí ức này. Cậu chỉ nhớ được các trải nghiệm kì lạ liên quan đến các con vật có hành động bất thường. Cuộc liên hệ với người ngoài hành tinh thường diễn ra thông qua mắt của loài vật, vì chúng là các chủ thể tự nguyện và có thể được sử dụng theo cách này. Thông qua yếu tố bất ngờ, Eddie nhìn thấy tinh thần của nhất thể trong mắt của con vật. Trong một số trường hợp đó không phải một con vật thật mà là một ảo ảnh. Việc này nhằm tìm ra những điểm yếu trong con người. “Người đó phải trầm tĩnh. Người đó phải dừng thế giới của họ lại.” Thông qua yếu tố bất ngờ, những người ngoài hành tinh có thể làm cho con người nhìn thấy một thứ không hiện diện ở đó. Họ làm cho con người mất cảnh giác. Nhưng tôi nghĩ thật ra người ta không phải lúc nào cũng cảnh giác.

 

Câu trả lời là, “Cô không ngờ được đâu. Người ta luôn luôn cảnh giác. Các sinh vật ngoài hành tinh phải tìm cách khiến cho con người bất ngờ. Khi một người tập trung vào một thứ gì đó, phi thuyền hay một con vật, khi chúng có được sự chú ý của người đó, chúng có thể dừng thế giới của họ lại. Khi đó việc truyền thụ có thể được thực hiện. Những sinh vật kia dùng yếu tố bất ngờ. Nếu một người đang làm theo những công việc hàng ngày bình thường của họ, chúng không thể khiến họ chú ý hay tập trung và như vậy không có hiệu quả. Sự chú ý của họ phải được chuyển hướng theo một cách nào đó.”

 

Tôi nói, như vậy có nghĩa là những người ngoài hành tinh phải liên tục theo dõi để tìm được các kẽ hở. Cậu trả lời đúng vậy. Điều này cũng có thể giải thích vì sao chủ thể dường như trở nên vô hình đối với những người không tham gia vào trải nghiệm, vì thế giới của những người này không bị ngừng lại.

 

Cậu nói, “Các sinh vật kia không chỉ sử dụng động vật để làm việc này, mà sử dụng cả những giấc mơ. Trong trường hợp này, đó sẽ là những giấc mơ được kiểm soát và có những đặc tính bất thường. Các giấc mơ tỉnh thức, kiểu thực tế hơn bình thường. Nhiều lúc người ta có các cảm giác thể xác trong giấc mơ. Những cảm giác này vẫn tồn tại cho đến khi người đó tỉnh giấc. Nhiều lúc đó là các giấc mơ đầy màu sắc, hoặc các giấc mơ đáng sợ, nhưng là các giấc mơ có đặc tính bất thường. Nội dung của giấc mơ không quan trọng. Nó sẽ sống động hơn, và giữ nguyên tính sống động đó ngay cả sau khi họ thức giấc. Giấc mơ có thể mang cảm xúc sợ hãi, bởi vì đôi khi người nằm mơ phải mất cảnh giác giống như cách mà người tỉnh phải mất cảnh giác. Sợ hãi là cảm xúc mạnh mẽ nhất, và có thể được sử dụng nhiều lần để làm cho thế giới của chủ thể ngưng lại, cả trong khi mơ lẫn trong lúc tỉnh. Bằng cách tạo ra cảm xúc mãnh liệt, các sinh vật đó dễ dàng tiếp cận con người hơn. Yếu tố bất ngờ và yếu tố sợ hãi kích hoạt sự thức tỉnh. Nỗi sợ hãi chỉ được sử dụng tạm thời, và phải được dùng đúng cách. Nó chỉ là lối vào, nhưng một số người cứ bám lấy nó. Đối với nhiều người, điều đó dễ hiểu hơn là thông điệp thực tế. Họ chẳng có lý do gì để sợ cả, nhưng họ cứ muốn bám lấy cảm xúc đó. Nhiều người cần phải rất sợ hãi mới có thể ngừng thế giới của họ được, nhưng đó là lựa chọn riêng của họ.”

 

 

D: Có vẻ các sinh vật này sử dụng cảm xúc theo những cách mà chúng ta không hiểu được.

 

E: Chúng ta đã sử dụng cảm xúc theo những cách mà chúng ta không hiểu được.

 

D: Vậy thì thực sự không có gì để sợ cả ư?

 

E: Không. Nó chỉ là vết nứt trên cái vỏ ngoài. Không có ý đồ xấu gì cả.

 

 

Phần kì lạ của trải nghiệm này liên quan đến cái xe bán tải đầy người cũng được lặp lại trong một số ca khác của tôi. Trải nghiệm này rõ ràng chỉ dành riêng cho Eddie, vì những người khác không nhận ra con tàu khổng lồ trên cao và cũng không nhận ra Eddie. Đây là điểm bất thường nhất. Tôi sống ở nông thôn, và nếu bạn nhìn thấy ai đó dừng xe bên vệ đường, bạn sẽ luôn ngừng lại để xem họ có cần giúp đỡ gì không. Đây chỉ là phép lịch sự thông thường, vì ở nông thôn các ngôi nhà ở cách xa nhau và có thể khó tìm được người giúp đỡ. Bạn chẳng bao giờ lờ đi người hàng xóm đang bị mắc kẹt. Có vẻ Eddie đã trở nên vô hình trong mắt họ, bị mắc trong khối thời gian biến dạng nho nhỏ của mình mà không có ai khác cùng bị tác động. Một trải nghiệm hoàn toàn riêng tư.

 

Khi tỉnh dậy từ trạng thái thôi miên, Eddie nhớ ra một vài sự kiện kì lạ liên quan đến động vật. Một lần trong lúc phụ giúp bố cậu trên cánh đồng cỏ khô, cậu đang lái máy kéo thì một con chim bồ câu bay xuống và đậu ngay trên cánh tay phải của cậu. Cậu cảm thấy có điều gì đã diễn ra vào lúc đó, bởi vì nó làm cậu quá sửng sốt. Một lần khác, cậu đang ngồi trên cánh đồng ngô thì một con sói đồng cỏ chạy đến và bắt đầu đi vòng quanh cậu. Điều này rất bất thường vì sói đồng cỏ thông thường sẽ tránh xa con người. Trong một sự kiện khác, cậu đang đi săn trong rừng thì một con nai đã để cho cậu tiến lên và chạm vào nó. Không hề có bất kì yếu tố sợ hãi nào trong sự việc này. Vào những lúc đó, cậu cảm thấy như có điều gì đó đã diễn ra để làm cậu chậm lại. Nó làm cho cậu nhìn mọi thứ khác đi.

 

Trong các hồ sơ về UFO, có nhiều câu chuyện về việc các loài vật hành xử một cách khác thường. Whitley Streiber gọi một số trường hợp đó là “kí ức màn ảnh”, khi người ta nhìn thấy ảo ảnh về một con vật để che đi điều đã thực sự diễn ra. Tôi nghĩ hiện tượng này cho thấy cuộc liên hệ với người ngoài hành tinh không nhất thiết phải là tiếp xúc thể chất hay mang kịch tính. Nó không nhất thiết là tiếp xúc thực sự với một sinh vật ngoài hành tinh. Dường như cuộc liên hệ diễn ra khi bạn không ngờ tới nhất, theo những cách rất vi tế. Nó để lại một ấn tượng sống động trong ý thức, nhưng một điều gì đó sâu sắc hơn đang diễn ra ở tầng tiềm thức trong khi tâm trí đang bị phân tán và không giám sát được các thông tin đầu vào.

 

Bản thân tôi đã có một sự kiện bất thường với một con cú mà tôi chưa bao giờ quên, chủ yếu do tính lạ thường của sự việc. Tôi không nhớ được ngày, nhưng đó là vào mùa đông, và tôi nghĩ việc đó xảy ra trước khi tôi hoàn toàn tập trung vào các tài liệu về UFO bởi vì tôi đã không cho là nó quan trọng cho đến khi chủ đề về kí ức màn ảnh xuất hiện sau này. Như vậy, có lẽ sự kiện này xảy ra vào năm 1988 hoặc gần đó. Hôm đó, tôi lái xe về nhà khi trời đã rất khuya, đã quá hẳn nửa đêm, sau một buổi họp nhóm về vật lý siêu hình của tôi ở một thành phố khác. Tôi sống ở một nơi rất biệt lập, trên đỉnh một ngọn núi rậm rạp trong dãy Ozark. Sự biệt lập không làm tôi phiền lòng. Vì phải thường xuyên di chuyển và thuyết trình, tôi đã dành phần lớn thời gian ở các thành phố lớn bận rộn trên thế giới. Sau nhiều hoạt động sôi nổi như vậy, tôi tận hưởng và thưởng thức sự tĩnh mịch quanh mình khi trở về nhà. Trong phạm vi khoảng sáu cây số trên đường lên núi chỉ có chừng năm ngôi nhà. Nhà tôi cách hàng xóm gần nhất hơn một cây số rưỡi, nên con đường rất tối và tôi đã quen với việc nhìn thấy thú hoang trong khu vực này vào ban đêm.

 

Tôi đã lái xe đến đỉnh núi và vừa đi qua cổng nhà hàng xóm cuối cùng. Khi tôi tiến gần đến nhà mình, tại ranh giới nơi bắt đầu khu đất nhà tôi, đèn xe trước chiếu lên một con cú to lớn đang đứng ngay giữa đường. Tôi lái thẳng đến chỗ nó và nó không thèm nhúc nhích. Nó cứ đứng yên đó, dường như đã bị ánh đèn xe thôi miên. Đầu nó cao ngang đỉnh cái chắn bùn trên xe, nên tôi có thể nhìn thấy nó và đôi mắt to không chớp của nó khá rõ ràng. Tôi bấm còi và tiến lại gần hơn. Tôi không muốn làm nó bị thương, chỉ muốn làm cho nó di chuyển ra khỏi đường đi. Con cú bèn quay đầu, sải rộng cánh bay là đà trên mặt đất rồi đáp xuống ngay ngoài tầm đèn xe của tôi. Tôi lại gần nó một lần nữa, và nó lại không di chuyển cho đến khi tôi đến ngay sát nó. Thế rồi nó lại bay một đoạn ngắn nữa, đáp xuống và quay đầu về phía chiếc xe. Việc này tiếp tục cho đến tận cổng nhà tôi. Con cú cứ dừng ở nhiều nơi khác nhau ngay trước xe rồi nhìn tôi không chớp mắt. Mỗi lần phải mất vài giây nó mới di chuyển. Tôi cười vì nó có vẻ rất khác thường. Tôi không sợ nó. Tôi cứ nói chuyện với nó, đề nghị nó hãy làm ơn di chuyển vì tôi không muốn cán ngang qua nó. Tôi đã suýt cán qua nó vài lần, vì nó cứ không nhúc nhích cho đến khi tôi tiến đến ngay sát nó và bấm còi. Việc này làm tôi đi chậm lại đáng kể, vì nó cứ dừng lại, bay sát mặt đất một đoạn ngắn rồi lại đáp xuống. Đến lần cuối cùng, nó bay sang bên kia lối rẽ vào nhà tôi và cứ đứng đó khi tôi lùi xe vào nhà.

 

Tôi kể với con rể về hành vi kì lạ của con cú, và nó cho đó là bất thường vì loài cú không hành động như vậy. Con rể tôi đi săn và đặt bẫy, và nó quen thuộc với hành vi của các loài thú trong khu rừng chỗ chúng tôi. Nó cũng nói rằng có vẻ đó là một con cú rất lớn.

 

Sau này, khi chủ đề về kí ức màn ảnh nổi lên, nhất là những kí ức liên quan đến loài cú, tôi thấy việc đó khá buồn cười. Tôi đã không nghĩ nó có thể là một trong các kí ức hình ảnh kia bởi vì tôi đã không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy thích thú. Hơn nữa, tôi biết chắc chắn rằng không có thời gian bị cắt mất, vì tôi đã kiểm tra hết đồng hồ khi về nhà và đã thức thêm một lúc nữa sau đó.

 

Mãi đến nhiều năm sau, vào tháng Mười năm 1996, sự kiện đó ùa về trong trí nhớ của tôi với một chút e sợ. Khi đó tôi vừa hoàn thành một chuyến đi diễn thuyết khắp Scotland và miền bắc nước Anh. Tôi có vài ngày ở London với sự xa xỉ của việc không có một cuộc hẹn nào, trước khi tiếp tục đến Dorset ở miền nam nước Anh để phát biểu tại một hội thảo. Khái niệm về thư giãn của tôi có lẽ không giống những gì một người bình thường muốn làm.

 

Nhưng tôi đã tận dụng khoảng thời gian trống để đến Bảo Tàng Lịch Sử Tự Nhiên ở London. Bảo tàng và thư viện là nơi yêu thích của tôi. Tôi đã lang thang hàng giờ từ sảnh chính, nơi có bản tái tạo khổng lồ của một con khủng long, đến các phòng bên nơi mọi giống loài động vật được bảo quản trong các khung kính trưng bày. Tại phòng trưng bày các loài chim, tôi đã bị giật mình. Có một khung kính trưng bày tất cả các loài cú. Điều làm tôi chấn động và lạnh sống lưng là không có một loài nào trong đó lớn như con cú tôi đã thấy trên con đường vắng vẻ nhiều năm về trước. Không loài nào trong số ở đó có thể là con cú tôi đã thấy trước tấm chắn bùn xe. Tôi nhìn chằm chằm vào chúng trong kinh ngạc và bối rối, những câu hỏi tràn ngập trong đầu. Tôi đã thực sự nhìn thấy cái gì trên đường vào đêm đó? Có phải tôi đã có một trải nghiệm tương tự những gì tôi đang nghiên cứu hay không? Có điều gì khác đã xảy ra vào đêm đó? Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy vào lúc xảy ra sự việc, chỉ coi đó như một chuyện lạ.

 

Nhưng giờ đây tôi biết, nếu như có gì đó khác đã thực sự xảy ra thì đó là một sự chuẩn bị êm ái và dễ dàng cho công việc tôi bắt tay vào làm sau này, và chắc chắn không có gì phải sợ hãi. Tôi không nói rằng đây là một ví dụ cho việc tiếp xúc với sinh vật ngoài hành tinh. Tôi chỉ đang nói rằng nó có sự tương đồng kì lạ với các ca mà tôi đã nghiên cứu kể từ đó. Ít nhất, nó gợi lên những câu hỏi trong tâm trí tôi. Đâu đó trong quyển sách này, họ nói việc tiếp xúc có thể xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt một khi họ có được sự chú ý của chúng ta. Thật lạ kì, bao nhiêu điều có thể đang diễn ra với chúng ta mà ta lại không hề ý thức được.

 

Tôi đã điều tra một ca diễn ra tại thành phố Little Rock, khi một người phụ nữ đang lái xe đến chỗ làm trên một con đường chính vào giờ cao điểm. Cô ấy đã nhìn thấy một vật thể bay to lớn có hình dạng như viên thuốc con nhộng bất ngờ xuát hiện ngay trước mặt cô trên bầu trời. Cô ngỡ rằng nó sẽ khiến cho hầu hết xe trên đường phanh gấp lại. Thay vào đó, mọi thứ vẫn tiếp diễn bình thường. Trên vỉa hè có nhiều người đang chạy bộ, cô điên cuồng vẫy tay và hét về phía họ từ trong xe của mình. Cô cố gắng thu hút sự chú ý của họ và liên tục chỉ lên trời. Họ tiếp tục chạy như thể cô ấy là vô hình. Cô tấp xe vào bên lề, nhìn vật thể đó quay mạnh vài vòng rồi bay đi mất. Không một ai khác chú ý đến nó, mặc dù nó rất to. Cô ấy không bị bắt cóc, và không có gì khác xảy ra trong sự kiện đó.

 

Tôi nghiên cứu một ca khác vào năm 1997 cách xa nửa vòng trái đất ở tận nước Anh, nó giống hệt ca trên về mọi mặt. Những người ngoài hành tinh kia có phải có khả năng tạo ra một trải nghiệm cá nhân mà không ai khác được phép chứng kiến hay không? Một ca tương tự khác sẽ được tìm hiểu chi tiết hơn ở phần sau của cuốn sách này.

 

Rõ ràng có rất nhiều điều đang xảy ra với chúng ta ở những tầng ý thức khác. Chúng ta chỉ trở nên khó chịu với chúng khi có điều gì đó bỗng dưng làm cho tâm trí ý thức của chúng ta chú ý đến chúng. Tôi cảm thấy rằng vì hầu như chúng ta không nhận thức được những điều đó, và dù sao thì ta cũng chẳng làm gì được chúng, nên ta không cần lo lắng về chúng – nếu không thì rất dễ trở thành hoang tưởng. Hi vọng một ngày nào đó chúng ta có thể khám phá ra bản kế hoạch ở đằng sau toàn bộ những chuyện này; một phương pháp dẫn đến sự điên rồ, có thể nói là vậy.

 

Tuy nhiên, những sự kiện này có vẻ thuộc một loại khác so với trải nghiệm của Janet. Trong trải nghiệm của Eddie thế giới vẫn chuyển động. Trong trải nghiệm của Janet thì không. Thế giới xung quanh cô ngừng hẳn lại, trong khi thế giới riêng của bản thân cô vẫn tiếp tục. Có vẻ như là cô ấy đã chuyển động nhanh hơn so với chiều không gian bình thường của cô. Tất cả mọi thứ trong thế giới đó có vẻ ngừng lại là vì nó đang chuyển động ở một tần số rung thấp hơn. Gần như thể cô ấy đã trượt qua các chiều không gian. Trường hợp sau đây là một ví dụ khác.

 

Lần đầu tiên Valerie kể với tôi về trải nghiệm UFO của cô ấy, tôi đã không đặc biệt có hứng thú, vì lúc ấy tôi chưa làm việc nhiều trong lĩnh vực đó. Nó có vẻ là một sự kiện quan sát thấy UFO bình thường, cho đến khi cô ấy bắt đầu kể lại một số tình huống bất thường. Vào mùa đông năm 1988, khi làm việc với cô ấy, tôi đã tham gia nhiều hơn vào các cuộc điều tra. Tôi quyết định hỏi nhiều hơn về trường hợp này để có thể lưu hồ sơ về nó. Giờ đây tôi có thể thấy rằng nó có liên quan đến hai trường hợp thời gian biến dạng mà tôi đã tường thuật.

 

Valerie, trong độ tuổi ba mươi, là một thợ cắt tóc ở một thị trấn nhỏ gần đây. Tôi đến nhà vào ngày nghỉ của cô ấy và yêu cầu cô kể lại trải nghiệm để ghi âm. Sự kiện xảy ra khoảng năm 1975 khi cô sống ở ngoại ô của Fort Smith, Arkansas, một thành phố cỡ vừa nằm ở trung tâm miền tây của bang. Hôm đó một vài người bạn đến thăm cô, và đến hai giờ sáng thì hầu hết họ đã về nhà. Còn một cô gái ở lại, mà Val phải lái xe đưa về căn hộ của cô ấy ở thành phố. Cô lái theo một vài con phố nhỏ và đang hướng về đường cao tốc thì bắt đầu nhìn thấy vật thể lạ. Đó là một vật tỏa sáng rực rỡ, màu trắng, lớn hơn mặt trăng. Val tấp xe vào bên đường để hai người có thể nhìn nó. Có một căn cứ quân sự ở cách đó không quá xa, nên họ nghĩ rằng nó có thể liên quan đến một cuộc diễn tập quân sự ban đêm. Vật đó có hình dạng như một cây dù nên cô ấy nghĩ nó có thể là một cái dù nhảy, nhưng nhanh chóng nhận ra nó không hề bình thường như thế. Khi họ đang quan sát, vật đó đột nhiên bắn vọt về phía họ và lơ lửng phía trên chiếc xe. Kinh sợ, Val cho xe lùi lại, quay đầu và hướng về phía thành phố. Khi cô vào đường cao tốc, vật trắng sáng đó đổi sang di chuyển song song với chiếc xe ở bên ghế hành khách. Nó không giữ một hình dạng đặc biệt nào cả. Nó có vẻ thay đổi, nhưng vẫn là một luồng sáng trắng rực rỡ. Cô tăng tốc, quyết tâm đến thành phố càng nhanh càng tốt.

 

Thế rồi cô nhận ra một hiện tượng lạ. Cả hai bên làn đường đều không có xe và không có ánh đèn. (Điểm này nghe giống đến ngạc nhiên với trải nghiệm của Janet.) Tình thế bất thường đó vẫn tiếp tục khi cô ra khỏi đường cao tốc và tiến vào thành phố. Rồi cô nhìn thấy những ngọn đèn đường lần lượt vụt tắt khi cô tiến lại gần, nhưng cô vẫn thấy đường để lái xe. Không một thứ gì chuyển động, kể cả những ngọn cỏ, ngọn cây. Chỉ có một sự tĩnh lặng kì quái. Họ không nhìn thấy một con chó, con mèo, chiếc xe, con người, hay ánh sáng nào trong bất kì căn nhà nào. Cứ như thể họ là những người duy nhất trên thế giới này, cảm giác như ở trong một vùng hoang tàn kì lạ. Cô ấy miêu tả nó như thể ở trong một vùng chân không: không âm thanh, không chuyển động, không gì cả. Trong khu vực họ đi qua đèn đường đều tắt hết, nhưng vẫn có một ánh sáng dịu tỏa ra từ đâu đó phía trên họ. Họ quyết tâm phải đến một nơi nào đó có người. Họ đi ngang qua một trung tâm mua sắm lớn, nơi có nhà hàng phục vụ xuyên đêm. Vật thể đó bèn bay lên phía trên khu trung tâm. Khi lái xe ngang qua nhà hàng, họ nhận thấy không có một dấu hiệu nào của sự sống ở đó, mặc dù nhà hàng mở cửa suốt 24h. Không có ánh đèn, không có người ở đâu cả. Khi tiếp tục rời đi, họ không bắt gặp bất kì một chiếc xe hay gặp bất kì người nào. Mặc dù đã muộn nhưng bình thường vẫn luôn có ai đó trên các con đường trong thành phố.

 

Trong tuyệt vọng, họ quyết định đến văn phòng của một người bạn ở khu thương mại trong thành phố. Người bạn này thường làm việc đến khuya, và họ biết rằng anh ta sẽ có ở đó. Khi bước vào văn phòng, thế giới của họ trở lại bình thường. Họ đã không nói với người bạn lý do thực sự mà họ ghé qua, và chỉ nán lại một chút. Sau đó Val đưa bạn cô về căn hộ của cô ấy.

 

Khi cô hướng về phía đường cao tốc để trở về nhà, vật đó lại xuất hiện, dường như nó đã chờ đợi cô. Khi hai cô gái ở trong văn phòng và lái xe về căn hộ thì mọi thứ đã bình thường. Nhưng giờ đây luồng sáng đó quay trở lại, di chuyển song song với xe cô ở bên ghế người lái. Khi cô vội vã về đến nhà và lái xe vào sân, vật đó nhanh chóng phóng đi và biến mất trong bầu trời đêm. Val nói rằng với cách mà nó chuyển động rất nhanh lúc đầu và phóng đi sau đó, rõ ràng nó có vẻ được điều khiển.

 

Sau cuộc trò chuyện, chúng tôi quyết định thử làm một phiên thôi miên để tìm hiểu thêm chi tiết về sự kiện này. Cô ấy lập tức bắt đầu nhớ lại các tiểu tiết: tên của cô bạn (mà Val đã không thể nhớ được một cách có ý thức), thời gian chính xác mà họ đã rời nhà, hãng và năm sản xuất chiếc xe của cô, và thực tế là cô cảm thấy tồi tệ về việc phải chở cô bạn về lúc đêm khuya như vậy. Cô thở gấp hơn rõ rệt và trở nên kích động khi kể lại lúc bắt đầu nhìn thấy vật thể lạ và lúc lái xe điên cuồng về phía thành phố. Cô nói với cô bạn, “Thật ngu ngốc khi lái xe nhanh thế này. Nếu vật đó muốn chúng ta thì nó sẽ bắt được chúng ta.” Cô đã cố gắng đến thị trấn nơi có những người khác để họ có thể cùng chứng kiến. Tiềm thức của cô miêu tả lại sự kiện rất gần với trí nhớ có ý thức của cô.

 

 

 

V: Chúng tôi biết nếu đến được Fort Smith thì sẽ có người. Có một chiếc xe tuần tra luôn ở gần trung tâm mua sắm. Nhà hàng Sambo luôn có người ngồi ăn. Đằng nào chúng tôi cũng phải đi qua chỗ đó. Thật kì lạ. Không một thứ gì chuyển động. Không có một chiếc xe nào. Không có một con vật nào. Không có gì cả. Thật kì quái. Có cảm giác như chúng tôi đang ở trong một vùng thời gian biến dạng, một vùng đất hoang tàn. Mà ánh đèn đường… dường như có ánh đèn đường phía trước chúng tôi, nhưng… khi chúng tôi đến nơi thì không có ánh đèn nào cả. Giống như đường điện đang gặp vấn đề gì đó. Chúng tôi đến khu trung tâm mua sắm, và thứ đó ở ngay phía trên các tòa nhà. Tôi muốn nghĩ đó là mặt trăng, nhưng một mặt trăng dị thường. Không thể là mặt trăng được, vì nó thay đổi hình dạng.

 

D: Nó đổi sang hình dạng gì?

 

V: Tôi không nói chính xác được. Nó không tròn như mặt trăng. Nó thuôn dài hơn, nhưng không có đường nét rõ ràng. Nó phát sáng và có màu trắng. Và ở nhà hàng Sambo, không có ai trong đó cả.

 

D: Cô có nghe được tiếng động cơ xe mình không?

 

V: Không. Chúng tôi không nghe được gì cả. Tôi nghĩ tim chúng tôi đang đập rất nhanh. (Cười)

 

Khi tỉnh dậy, cô nói rằng cô đã thực sự cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, như thể cô đang trải qua sự kiện đó một lần nữa với tất cả các triệu chứng thể chất.

 

V: Tất cả mọi thứ, trừ chúng tôi, dường như đang ở trong một vùng thời gian biến dạng. Xe vẫn chạy. Chúng tôi nghe được tiếng nhau. Chiếc xe đang là một chiếc xe. Nhưng không có âm thanh nào khác. Rất tĩnh lặng. Chỉ là rất lạ thường.

 

Suốt đoạn đường họ đã không bắt gặp lấy một chiếc xe hay một dấu hiệu sự sống nào. Khi họ quyết định đến văn phòng của người bạn, và rẽ vào con đường dẫn đến đó, mọi thứ trở lại bình thường. Có ánh đèn như mọi khi vẫn thế. Tại văn phòng, họ đã muốn kể cho người bạn nghe câu chuyện điên rồ này, nhưng nó có vẻ quá vô lý vì ở đó mọi thứ vẫn bình thường.

 

Sau khi Val thả cô bạn xuống căn hộ của cô ấy và quay về đường cao tốc để về nhà, vật thể đó quay lại và bầu không khí hoang tàn trở lại. Lại không tiếng động, không xe cộ, không đèn đóm và không có người, mặc dù ở văn phòng mọi thứ vừa rất bình thường.

 

V: Tôi phải lái xe về nhà. Nên… tôi lái. Và luồng sáng đó vẫn đi cùng tôi. Nó không có vẻ có ý gây hại, nhưng nó đáng sợ. Đó là một việc dị thường đang xảy ra. - Tôi đã bắt Glinda hứa không được kể với bất kì ai. Tôi không muốn họ nghĩ tôi bị điên. Tôi không muốn bị nhốt lại. Tôi đã bắt cô ấy hứa giữ kín chuyện này. – Tôi về đến nhà, và khi rẽ vào nhà tôi nhìn về luồng sáng đó. Và “vút” một tiếng nó bay đi, nhanh như khi nó đến lúc đầu. Và ra khỏi tầm mắt.

 

Phần lớn kí ức của cô ấy khi ở trong trạng thái thôi miên giống như kí ức có ý thức của cô. Tôi biết cách duy nhất để có thêm thông tin là yêu cầu nói chuyện với tiềm thức của cô ấy. Rồi tôi hỏi nó việc gì đã xảy ra khi cô ấy đang lái xe và có cảm giác kì lạ của việc không có ánh đèn và chuyển động.

 

V: Cuộc tầm soát. Đó là một cuộc quan sát trên thực thể này. Cô ấy đã được quan sát trong suốt cuộc hành trình. Chuyến đi đã thực sự diễn ra. Nhưng con tàu đã quan sát và thu nhận các khuôn mẫu năng lượng và các mẫu thử trong khi cô ấy lái xe.

 

D: Việc đó được làm như thế nào vậy?

 

V: Ồ, không khó đâu.

 

D: Thân thể cô ấy có bị bắt đi không?

 

V: Không. Các thiết bị có kĩ thuật rất tiên tiến và có tầm hoạt động xa. Thực tế việc này xảy ra thường xuyên ấy mà, làm xét nghiệm và quan sát mà không cần di chuyển cơ thể vật chất.

 

D: Các cuộc tầm soát này có mục đích gì?

 

V: Chỉ để có thông tin thôi. Không có mục đích gì xấu đâu.

 

D: Tại sao cô ấy cảm thấy như mình đang ở trong một vùng thời gian biến dạng?

 

V: Cô ấy đã ở trong một vùng thời gian biến dạng.

 

D: Bạn nói rõ hơn được không?

 

V: Trong lúc họ thu nhận các khuôn mẫu năng lượng, một phần năng lượng và sức mạnh đó đã tác động đến nhận thức của cô ấy về chính các khuôn mẫu. Chúng tác động lên nhận thức của cô ấy về môi trường chung quanh, như thể thời gian đã ngừng trôi.

 

D: Nhưng cô ấy cảm thấy mình đang thực sự lái xe.

 

V: Cô ấy thực sự đã lái xe.

 

D: Và cô ấy cho rằng mình có ý thức về môi trường chung quanh.

 

V: Đúng. Nhưng bạn biết đấy, Dolores, có nhiều thứ diễn ra không chỉ ở một tầng nhận thức. Và nhiều thứ có thể diễn ra cùng lúc với nhau. Bạn biết điều đó mà.

 

D: Tôi ngày càng nhận thức được điều đó rõ hơn.

 

V: Và đây chỉ là một ví dụ khác của điều đó thôi.

 

D: Tôi tò mò về chi tiết không có ánh đèn hay xe hơi, không có gì cả. Có phải bạn muốn nói rằng thời gian đã ngừng trôi theo đúng nghĩa đen bên ngoài môi trường trực tiếp của cô ấy?

 

V: Phải, nhưng nó không cản trở phần còn lại của thế giới. Nguồn năng lượng dẫn đến những sự kiện kia chỉ đơn giản là tạm ngăn không cho chúng diễn ra trên con đường trực tiếp. Bạn hiểu được không?

 

D: Tôi đang cố gắng. Giống như mọi thứ bị đóng băng phải không?

 

V: Phải. Nhưng nó chỉ trong thời gian rất ngắn đến nỗi không ảnh hưởng gì.

 

D: Vậy là cuộc sống của những người khác không bị ảnh hưởng gì cả?

 

V: Đúng.

 

D: Nhưng lúc đó thực sự không có ánh đèn?

 

V: Đúng, trong một khoảnh khắc đúng là không có ánh đèn nào.

 

D: Và việc đó là do năng lượng?

 

V: Đúng, chính xác.

 

D: Những người khác có nhận biết được là không có ánh đèn nào không?

 

V: Không. Cái kiểu này, sự quan sát này chỉ diễn ra với cô gái này thôi. Và bạn của cô ấy.

 

D: Tức là nếu ai đó bên ngoài nhìn vào, đối với họ cuộc sống vẫn đang tiếp diễn bình thường?

 

V: Yếu tố thời gian này chính là để không có ai bên ngoài nhìn vào cả.

 

D: Ý bạn là không có ai ở đó cả?

 

V: Không có gì ở đó cả. Đó chỉ là một chốc lát, một chớp nhoáng, một khoảnh khắc ngắn đến nỗi dường như không tồn tại.

 

D: Vậy là trong khoảnh khắc đó không có ai khác can dự vào kịch bản này.

 

V: Đúng vậy đấy.

 

D: Vậy là thời gian đã bị nén lại? (Phải) Tức là thực sự thời gian đã trôi qua ngắn hơn cô ấy tưởng. (Phải) Nên thời gian không phải bị tua nhanh lên, mà là bị nén lại.

 

V: Đúng. Đối với cô ấy sự việc dường như đã diễn ra trong một thời gian rất dài, nhưng không phải vậy.

 

 

D: Và trong khoảnh khắc đó cái gì đã được truyền tải?

 

V: Sự quan sát các khuôn mẫu kí ức của linh hồn. Ánh sáng phát ra. Điều kiện của các tư tưởng. Quá trình tư duy. Cách huấn luyện phản ứng. Cách hình thành phản ứng của loài người là gì dựa trên khả năng tiếp nhận và truyền tải của họ. Và mâu thuẫn của các khuôn mẫu trong ý thức thông qua quá trình hình thành và huấn luyện phản ứng. Và thực tại về việc những sinh vật này là ai. Bạn có hiểu không?

 

D: Đó có phải là một cuộc trao đổi thông tin hai chiều không?

 

V: Tri thức đã được trao đổi cho cô ấy, mà một trong những điều cô ấy hiểu rõ là mặc dù sự kiện này rất đáng sợ, nó là một phúc lành to lớn. Đó là một món quà, có thể nói vậy. Đó là một sự công nhận nhiều hơn những gì mà tư tưởng xã hội cho phép. Sự công nhận về một cuộc sống vĩ đại hơn. Và nhiều hơn thế.

 

D: Cô bạn kia có sự tương tác này không? Ý tôi là, nó có xảy ra với cả hai người không?

 

V: Khó mà nói được cú huých này đã làm gì người kia. Tôi có thể nói trực tiếp hơn cho người này. Rõ ràng, việc quan sát không chỉ liên quan đến thân thể này mà còn cả người đi cùng cô ấy. Như vậy có vẻ hợp lý thôi. Nếu không cô ấy đã bị cô lập trong trải nghiệm này. Vậy đó là một quá trình tương tự, và một cuộc thu thập thông tin.

 

D: Nhưng có một cuộc trao đổi nào không? Nói cách khác, có phải các sinh vật kia cũng phát ra thông tin?

 

V: Có, ở một tầng thức sâu hơn. Không phải ở tầng ý thức.

 

D: Nhưng không có tổn hại gì.

 

V: Ồ không, không. Nó không gây hại.

 

D: Nhiều người tin vậy đấy, rằng nó có hại.

 

V: Ừ, nhưng những người đó bị lạc trong trạng thái mơ. Họ ở trong một đống lộn xộn, trong vũng lầy, theo nhiều cách.

 

D: Chà, bạn có thể cho tôi biết về con tàu hay về các sinh vật đang thu thập thông tin này không?

 

V: Không. Tôi có thể nói bạn rằng họ là người tốt. Và ánh sáng đang phát ra đó là đại diện cho ánh sáng đang phát ra.

 

D: Và thông tin được truyền tải cho cô ấy để sử dụng trong cuộc sống của cô?

 

V: Đúng. Có sự hiểu biết nội tại về việc này, mà thực tế nó làm cô ấy lúng túng vì cô ấy sợ.

 

D: Nhưng sợ hãi những gì chúng tôi không hiểu được là một phản ứng rất con người.

 

V: Đúng, nhưng cô ấy thích là người dũng cảm.

 

D: Có lý do đặc biệt nào để chọn cô ấy không, hay cô ấy chỉ tình cờ có mặt đúng chỗ?

 

V: Khi ánh sáng của cô ấy được truyền đi, nhiều ánh sáng khác cũng được thu nhận, hay có thể nói là những ánh sáng đó phát tán lên. Những linh hồn đó đang kết nối với các anh chị em của họ, với các sinh vật khác của Đấng Tối Cao, trước cả khi ý thức của họ được tỉnh giấc.

 

D: Vậy không phải chỉ do cô ấy có mặt ở đó. Có cả một kế hoạch cho việc đó à?

 

V: Luôn luôn có một kế hoạch.

 

D: Tôi đang làm việc với vài người đã có trải nghiệm từ thời thơ ấu.

 

V: Và trải nghiệm đó có phải chỉ vì họ có mặt ở một chỗ đó không?

 

D: Không, không phải trong trường hợp của họ.

 

V: Không. Bạn có nghĩ vậy với bất kì ai không?

 

D: Tôi không biết. Tôi đang cố gắng học hỏi. Nhưng rõ ràng điều đó là tốt. Nó vì lợi ích của cô ấy.

 

V: Nó là vì lợi ích của cô ấy. Mọi thứ đều do cách chúng ta sử dụng chúng như thế nào và làm gì với chúng.

 

D: Và cũng tốt là cô ấy cũng truyền tải thông tin mà những sinh vật kia có thể sử dụng được theo hiểu biết của họ.

 

V: Ồ phải. Hiểu biết của họ ở tầm cao hơn. Có rất nhiều thông tin đến với chủ thể này. Nhưng thông tin thường được thúc đẩy từ một hiểu biết khác.

 

D: Có một điều vẫn làm tôi bận tâm. Có vẻ như tôi chỉ tiếp xúc hoặc có kinh nghiệm với những trải nghiệm tích cực. Tuy nhiên tôi đã nghe nói đến những người khác có trải nghiệm tiêu cực. Đó có phải do hành động của những sinh vật xấu khác không?

 

V: Tôi không nghĩ như vậy. Theo quan điểm của tôi, những người đó bị bao phủ bởi những ý tưởng và câu chuyện tiêu cực là vì ý thức của họ đang đưa ra những câu chuyện đó. Những màu sắc tiêu cực đó đều là tác phẩm của chính họ.

 

D: Vậy bạn có cho rằng nỗi sợ và những cảm xúc tương tự đã bóp méo nhận thức của họ không?

 

V: Dĩ nhiên. Nỗi sợ - và danh sách những cảm xúc ở dưới nỗi sợ hãi – là thứ duy nhất tạo nên những gì tăm tối và tiêu cực, những gì thấp hơn tình yêu, sự sống, và Đấng Tối Cao.

 

D: Bạn có nghĩ rằng họ đã thực sự có trải nghiệm, nhưng ý thức của họ nhận định những trải nghiệm đó là tiêu cực?

 

V: Tôi nghĩ cũng có thể là vậy, nhưng tôi không phải kẻ biết-hết.

 

D: Vậy thì sẽ có câu hỏi này, nếu ý thức có thể bị đánh lừa rằng đó là một trải nghiệm tiêu cực, nó cũng có thể bị đánh lừa để cho rằng đó là một trải nghiệm tích cực được không?

 

V: Không. Nó không thể bị đánh lừa rằng đó là một trải nghiệm tích cực. Bạn thấy đấy, đây là sự khác biệt. Những gì chúng ta nhận thức là tích cực, ta nhận thức chúng là tốt, là thuộc về Đấng Tối Cao. Những gì ta nhận thức là tiêu cực thì là ảo ảnh. Trạng thái mơ. Thế nên, nếu chúng ta nhận thức đó là tích cực, là tốt, là Đấng Tối Cao, thì nhận thức của ta chính xác. Nếu chúng ta nhận thức đó là tiêu cực, thì có thể đó là tiêu cực nhưng chỉ theo cách mà nó đã bị biến đổi. Cách mà nó đã được lĩnh hội và sử dụng. Sự thiếu trí tuệ. Bạn hiểu không?

 

D: Tôi hiểu. Đây là cách tôi tin tưởng. Ngoại trừ việc có một số người cho rằng họ bị những sinh vật kia làm hại.

 

V: Có những người tin rằng họ bị làm hại bởi những sinh vật kia, và bởi hàng xóm của họ, bởi bạn bè họ, thế nhưng đó là nhận thức của họ. Chúng ta phải hiểu và tiến đến biết được rằng tất cả đều tốt đẹp. Nếu chúng ta nhận thức nó qua nỗi sợ, nó sẽ chẳng là gì khác ngoài sự tiêu cực. Nỗi sợ tô màu và đổi màu. Tôi chỉ có thể nói với bạn những gì linh hồn sâu kín nhất trong tôi nói. Linh hồn sâu kín đó nói, nếu chúng ta phản ứng từ nỗi sợ hãi, đó sẽ là tiêu cực.

 

D: Có thể đó là nguyên do vì sao tôi chỉ gặp những trải nghiệm tích cực.

 

V: Tôi nghĩ bạn đã được (họ) lựa chọn rất chuẩn.

 

D: Tôi cũng đã được kể về các thí nghiệm và thao tác trên gen di truyền. Và một số kết quả không có vẻ là loài người.

 

V: Tôi tin có các thí nghiệm gen đang diễn ra trên hành tinh này, nhưng nó chỉ đang diễn ra với loài người. Con người đang từng bước vượt lên tầm tâm linh của mình.

 

D: Đó là một tư tưởng thú vị. Ý bạn là trên Trái Đất có những người đang làm thí nghiệm?

 

V: Phải, nhưng việc đó sẽ không được phép tiếp tục. Điều tôi biết được là chắc chắn có những sinh vật từ hành tinh khác đến Trái Đất này để phục vụ loài người. Những sinh vật đó tiến bộ hơn con người ở rất nhiều khía cạnh. Con người là đồng sáng tạo với Đấng Tối Cao, Đấng sáng tạo. Và trong sự sáng tạo của mình, con người có thể làm ra tất cả những gì tâm trí họ cho phép. Chúng được tạo ra từ tình yêu thương hoặc từ nỗi sợ hãi. Giống loài đến từ một nơi khác, một hành tinh khác, các anh chị em của chúng ta, là đến từ tình yêu thương. Tình yêu thương dành cho loài người, cho Trái Đất này, và cho chính vũ trụ. Họ đến khi chúng ta cần. Họ đến vào thời điểm chúng ta thức tỉnh.

 

Tiềm thức của Val nói rằng cô chưa bao giờ có sự tiếp xúc thể chất với con tàu hoặc những sinh vật. Mối liên hệ duy nhất là sự trao đổi thông tin này.

 

Khi Val tỉnh dậy, cô nhớ được phần đầu tiên vì đó là một hồi tưởng rất chân thực về sự kiện. Tuy nhiên, cô không có kí ức gì về phần cuối, cuộc trò chuyện với tiềm thức của cô. Cô nghe lại băng ghi âm về phần đó và rất kinh ngạc vì những gì mình đã nói. Điều này rất điển hình. Khi tiềm thức đưa ra thông tin, chủ thể sẽ không nhớ được chuyện đó. Nó luôn nghe như là một thực thể khác đang nói, và nó luôn đề cập đến cơ thể nó đang chiếm giữ bằng ngôi thứ ba (anh ta, cô ta), thay vì xưng Tôi. Nó luôn luôn rất cách biệt, và vì vậy có thể trở nên sáng suốt và khách quan.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.