Teal Swan Transcripts 261
Quyền lợi (Mặt trái của sự xứng đáng)
07-01-2017
Xin chào tất cả
mọi người.
Có lẽ bạn đã nhận
ra rằng tuần trước là tuần đầu tiên sau nhiều năm kể từ khi loạt video Ask Teal bắt đầu mà tôi không trả lời
câu hỏi. Tại sao tôi lại làm vậy? Vì tôi biết video của tuần này sẽ nói về chủ
đề “cảm giác mình xứng đáng”, và tôi biết cách tốt nhất để giúp bạn đối diện trực
tiếp với những kỳ vọng của chính mình… là biến mất khỏi thế giới này.
Trong suốt cuộc
đời, không thể tránh khỏi việc chúng ta sẽ rơi vào một trong hai phía của vấn đề.
Nhưng lý do tôi đưa ra chủ đề này tuần này là vì đây là một vấn đề cực kỳ phổ
biến trong các cộng đồng có chủ đích. Và Teal Tribe về bản chất là một cộng đồng
có chủ đích trên toàn thế giới, và gần đây tôi đã thấy cảm giác xứng đáng xuất
hiện như một vấn đề ở khắp nơi.
Vậy, cảm giác
mình xứng đáng là gì?
Đó là một niềm
tin, có thể là ý thức hoặc vô thức, rằng một người xứng đáng hoặc có quyền được
nhận những điều mang lại lợi ích cho họ. Họ mong đợi những điều đó được trao
cho họ.
Cũng giống như hầu
hết mọi thứ, cảm giác xứng đáng là một phạm vi rộng. Hầu hết mọi người trên
Trái Đất đều có một chút cảm giác xứng đáng nào đó, nhưng có những người rơi
vào cực đoan trong phạm vi này, và chính lúc đó, các mối quan hệ trở nên quá
đau đớn để duy trì.
Giờ đây, tin rằng
bạn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp không phải là điều tiêu cực. Thật
ra, đó là điều tích cực. Dù sao thì, theo Luật Hấp Dẫn, một trong những vấn đề
lớn nhất mà con người gặp phải khi tạo ra thực tại của chính mình là họ không
tin rằng họ xứng đáng với điều mình mong muốn. Đó là một dạng tự phá hoại.
Dễ bị cám dỗ để
nghĩ rằng “cảm giác xứng đáng” nằm ở phía đối lập với “cảm giác không xứng
đáng”… nhưng thực tế, nó nằm ở phía đối lập với sự xứng đáng thực sự. Nó cũng nằm
đối nghịch với tình yêu bản thân.
Tại sao vậy?
Vì tận sâu bên
trong, cảm giác xứng đáng bắt nguồn từ hình ảnh bản thân kém cỏi, và nó cũng xuất
phát từ sự bất lực.
Hai vấn đề chính
của cảm giác xứng đáng là:
1. Những người
tin rằng mình có quyền tự nhiên được hưởng điều gì đó thường không hành động để
biến điều đó thành hiện thực trong cuộc sống. Họ gần như ngồi yên và trông chờ
vũ trụ làm hết mọi việc cho họ. Họ quên rằng hành động là một yếu tố then chốt
trong quá trình hiện thực hóa.
2. Những người
mang hội chứng “cảm thấy mình xứng đáng” mong chờ những điều họ “xứng đáng” nhận
được phải đến từ người khác, bất kể người đó có muốn hay không.
Về mặt năng lượng,
điều này giống như bạn thức dậy và phát hiện ra nhà mình không có đồ ăn, rồi đi
qua nhà hàng xóm để lấy đồ ăn từ tủ lạnh của họ, những món họ đã bỏ công sức kiếm
về để phục vụ nhu cầu của riêng họ, và rồi bạn lại thắc mắc vì sao họ lại giận
dữ.
Đây là một vấn đề
rất lớn trong lĩnh vực tâm linh, vì khi chúng ta nghe những bài học như: “Mọi
thứ là Một”, hoặc khi chúng ta nghe về lòng tốt và lòng vị tha, chúng ta rất dễ
xoay chuyển những ý tưởng đó thành kỳ vọng rằng người khác phải cung cấp cho
chúng ta điều ta cần.
Nó trở thành
“cây kim” mà ta dùng để chích vào người khác, nhằm cố gắng lấy từ họ điều ta muốn.
Ta đặt họ vào một tình huống mà ta nói: “Tôi muốn lấy thứ tôi muốn từ bạn, và nếu
bạn không đưa, bạn mới là người ích kỷ.”
Để hiểu rõ sự lệch
lạc trong cảm giác xứng đáng, bạn cần quay về thời thơ ấu.
Một phần quan trọng
của việc nuôi dạy con tốt là dạy cho trẻ sự chủ động và các kỹ năng để tự đáp ứng
nhu cầu của mình. Nhưng vì nhiều lý do, cha mẹ có khi lại không làm điều đó. Họ
duy trì sự phụ thuộc thay vì hỗ trợ đứa trẻ trở nên tự chủ.
Họ nuôi dưỡng cảm
giác rằng: “Tôi không thể, nhưng người khác có thể và sẽ làm thay tôi.”
Họ không bao giờ
chỉ cho đứa trẻ cách tự đáp ứng nhu cầu của mình hay đạt được điều mình muốn
thông qua sự thỏa mãn thật sự từ hành động của chính bản thân.
Thái độ của đứa
trẻ trở thành: “Tôi tồn tại, nên hãy cho tôi.”
Việc nuôi dạy trẻ
để chúng nhận ra sự liên kết giữa việc nỗ lực và kết quả đạt được là điều vô
cùng quan trọng.
Nói cách khác,
phải giúp trẻ hiểu: “Có nỗ lực thì sẽ có thành công.”
Khi chúng ta còn
nhỏ, ta hoàn toàn phụ thuộc vào người khác, đặc biệt là cha mẹ, để có được những
gì ta cần. Trẻ sơ sinh không thể tự ăn, nên khi nó khóc, nó kỳ vọng bạn sẽ cho
nó ăn. Rồi ta bước vào giai đoạn cá nhân hóa, gọi là thời kỳ “trẻ mới biết đi”,
khi đó, ta có thể tự đáp ứng một số nhu cầu, có thể đi từ điểm A đến điểm B vì
hầu hết đã biết đi, nhưng vẫn còn nhiều nhu cầu ta không thể tự đáp ứng. Ta vẫn
phụ thuộc vào người khác.
Vậy, bạn thấy trẻ
nhỏ làm gì khi người lớn không đáp ứng nhu cầu cho chúng?
Chúng la hét và
ăn vạ.
Nếu cha mẹ không
bao giờ giúp ta học cách đạt được điều ta muốn hoặc đáp ứng nhu cầu của mình mà
không phải thông qua việc họ làm thay, thì những mong muốn và nhu cầu đó sẽ
hoàn toàn phụ thuộc vào họ hoặc người khác. Và rồi ta lớn lên, mang theo vấn đề
nghiêm trọng: Khi đã là người lớn, ta vẫn ăn vạ, nhưng ở phiên bản tinh vi và đầy
thao túng hơn rất nhiều.
Thay vì nằm lăn
ra sàn, đập chân đập tay và la hét, chúng ta lại chọn cách thao túng, như đóng
vai nạn nhân hoặc cố tình tìm đến những người có ranh giới yếu để bám vào và
hút năng lượng từ họ. Đây chính là lý do tại sao cảm giác “mình xứng đáng” lại
trở thành một vấn đề lớn trong các cộng đồng có chủ đích, vì những người mang
cái bóng này nhìn cộng đồng như một mảnh đất màu mỡ để khai thác.
Họ không nhìn cộng
đồng qua lăng kính: “Tôi có thể đóng góp gì?”, mà lại nhìn theo hướng: “Tôi có
thể nhận được gì từ đây?”. Kết quả là, họ thường vô tình phá vỡ sự gắn kết của
cộng đồng. Họ sống dựa vào người khác và bào chữa cho việc đó như thể nó là điều
hoàn toàn hợp lý. Mọi người bắt đầu cảm thấy như ai cũng đang đóng góp cho cộng
đồng, như thể cộng đồng là một sinh thể sống tách biệt, và mọi người đang dồn
năng lượng để nuôi dưỡng nó, ngoại trừ một hay hai người chỉ đang lười biếng hưởng
lợi từ nỗ lực của những người còn lại.
Tôi không thể kể
hết có bao nhiêu cộng đồng có chủ đích được xây dựng dựa trên động lực lệch lạc
này.
Một số cộng đồng,
trên thực tế, chỉ bao gồm hai kiểu tính cách:
Kiểu thứ nhất là
những người tin rằng họ phải “xứng đáng” mới được yêu thương, và rằng mọi mối
quan hệ đều là một cuộc giao dịch. Với họ, sự hỗ trợ về mặt cảm xúc hay sự kết
nối là hệ quả trực tiếp của việc họ đã cung cấp một điều gì đó. Đó là mối quan
hệ mang tính trao đổi. Họ không tin rằng mình có thể nhận được điều gì mà không
cần cho đi, và vì thế họ trở thành sự tương phản hoàn hảo về tần số rung động với
kiểu người thứ hai.
Kiểu người thứ
hai là những người tin rằng mình xứng đáng được người khác lo cho, bất kể hoàn
cảnh. Những người này sẽ chủ động tìm đến nhóm người đầu tiên, và đừng nhầm
nhé, mối quan hệ này cũng là một sự trao đổi, chỉ là bị lệch lạc. Cả cộng đồng
có chủ đích đó được xây dựng trên nền tảng trao đổi như vậy. Và cộng đồng đó chỉ
có thể tồn tại chừng nào sự lệch lạc còn tồn tại.
Điều đó có nghĩa
là tất cả những người trong cộng đồng đó phải tiếp tục sống trong trạng thái
không lành mạnh, đặc biệt là những người tin rằng việc họ chăm lo cho tất cả mọi
người sẽ giúp họ nhận lại được sự hỗ trợ cảm xúc, sự kết nối, hay thậm chí là sự
đồng hành. Một khi họ chữa lành tần số rung động đó, cộng đồng kia cũng sẽ sụp đổ.
Nhiều người thường
nhầm lẫn cảm giác mình xứng đáng là tình yêu bản thân. Nhưng không phải vậy. Lý
do là vì sâu bên trong cảm giác đó là niềm tin vô thức rằng bản thân không đủ
khả năng, và đó là một dạng tập trung tiêu cực vào chính mình. Ngoài ra, hành
vi này gây tổn thương cho người khác, và cuối cùng cũng quay lại làm tổn thương
chính bạn.
Tuy nhiên, còn một
vấn đề khác nữa:
Những người có hội
chứng “xứng đáng” chính là những người cuối cùng trên Trái Đất nhận ra hành vi
đó nơi chính mình. Trái lại, bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy họ thường là kiểu người
luôn cho rằng mình đã cho đi rất nhiều, hy sinh rất nhiều cho người khác mà vẫn
chẳng bao giờ đủ cho bản thân. Họ cũng là kiểu người luôn nhận ra sự ích kỷ ở
người khác.
Tại sao lại như
vậy?
Vì bản ngã không
thể chịu đựng được ý nghĩ rằng mình không đặc biệt. Bản ngã dùng suy nghĩ “tôi
cho đi quá nhiều” như một lớp ngụy trang để che giấu sự thật sâu thẳm bên
trong. Nếu bản ngã phải thừa nhận rằng “tôi đang sống dựa vào người khác”, nó sẽ
ngay lập tức kết luận rằng mình là người xấu, và buộc phải nhìn nhận rằng mình
không đặc biệt hơn ai. Bản ngã không thể tự đối mặt với thực tế đó nếu không có
sự tỉnh thức thật sự hỗ trợ.
Cảm giác xứng
đáng lại càng trở nên nguy hiểm hơn khi bạn bước vào thế giới của danh tiếng và
tiền bạc. Vì khi bạn trở nên nổi tiếng và giàu có, bạn không còn được nhìn như
một con người nữa, mà trở thành một nguồn tài nguyên. Mọi người bắt đầu cảm thấy
họ có quyền đòi hỏi mọi thứ bạn có và mọi thứ bạn có.
Bạn chỉ cần nhìn
vào diễn đàn “Anti Teal” là sẽ thấy rõ điều này. Nếu tôi không trả lời email,
hoặc không giảm giá vé hội thảo chỉ vì họ đang khó khăn tài chính, nếu tôi
không làm video Ask Teal mỗi tuần, thì tôi đã không đáp ứng được kỳ vọng của họ,
và thế là họ lập tức lật mặt từ fan sang kẻ ghét bỏ.
Kỳ vọng và giả định
chính là phần cốt lõi của cảm giác xứng đáng. Vì lý do này, tôi gợi ý bạn nên
xem video trên YouTube của tôi có tiêu đề: “Lời khuyên tình yêu vô giá (Kỳ vọng
và giả định)” (Teal Swan Transcripts 257).
Nếu bạn thuộc kiểu
người cảm thấy mình xứng đáng với vũ trụ, tôi muốn bạn nhớ rằng bạn vốn đã là một
phần của vũ trụ. Vì vậy, khi bạn hành động, đó cũng chính là vũ trụ đang hành động.
Và vì luật hấp dẫn phản chiếu lại những gì bạn phát ra, nên năng lượng bạn bỏ
vào điều gì đó sẽ được vũ trụ đáp lại theo cách tương ứng. Sự cam kết đằng sau
hành động là một trong những rung động mạnh mẽ nhất trên Trái Đất, và chính
rung động là thứ định hình sự hiện thực hóa.
Vậy, chúng ta có
thể làm gì để không rơi vào chiếc bẫy cảm giác xứng đáng?
Bước
1.
Trước hết, chúng ta cần trở nên thật sự tỉnh thức với chính mình. Hãy nghiêm
túc nhìn lại những gì bạn mong đợi từ vũ trụ, và đặc biệt là từ người khác.
Hãy ngồi xuống
và tự hỏi:
- “Tôi đang kỳ vọng
điều gì từ vũ trụ này?”
- “Tôi đang kỳ vọng
điều gì từ mỗi người có vai trò quan trọng trong cuộc đời mình?”
Sau đó, hãy phát
triển sự tự nhận thức bằng cách đặt câu hỏi cho những kỳ vọng đó:
- Có sự xứng
đáng nào ẩn giấu trong những kỳ vọng đó không?
- Bạn có đang, một
cách ý thức hoặc vô thức, tin rằng bạn xứng đáng hoặc có quyền được nhận những
thứ người khác có, mà bạn thấy có lợi cho mình?
Rồi hãy tự hỏi:
- Điều đó có thật
sự có lợi hay gây hại cho cả bạn lẫn họ không?
Hãy nhìn vào những
lời biện minh mà bạn thường đưa ra cho xu hướng cảm thấy mình xứng đáng, đó
chính là giấy phép ngầm cho bản thân. Chúng ta có xu hướng cho phép mình làm những
điều có hại cho bản thân hoặc người khác vì một lý do nào đó. Ta cho rằng mình
có quyền cảm thấy xứng đáng trong những tình huống nhất định, chỉ vì A, B hoặc C.
Bước
2:
Bắt đầu xem xét một cách nghiêm túc và sâu sắc những chiến lược lệch lạc mà bạn
đang sử dụng để thỏa mãn nhu cầu hoặc mong muốn, khi bạn biết rằng mình không
thể trực tiếp yêu cầu, vì người khác có thể sẽ nói “không” thay vì “có”.
Ví dụ, bạn có thể
hành xử kiểu bị động - gây hấn, hoặc sử dụng sự tội nghiệp bản thân để tìm kiếm:
sự kết nối, hỗ trợ, chăm sóc cảm xúc, sự khẳng định giá trị bản thân, tình cảm,
hoặc để trốn tránh cảm giác tội lỗi vì những lựa chọn sai lầm hay hành vi không
đúng đắn mà bạn từng mắc phải.
Hoặc bạn có thể
sử dụng các kỹ thuật trừng phạt như rút lui, im lặng, khi người khác không làm
theo điều bạn muốn. Tất cả những chiến lược này sẽ thất bại về lâu dài, bởi vì
người ta sẽ cảm nhận được sự thao túng trong đó ngay cả trước khi chính bạn nhận
ra. Đây có thể chính là lý do vì sao bạn bất ngờ đánh mất các mối quan hệ, tình
bạn liên tục mà không hiểu tại sao.
Bước
3:
Đã đến lúc đối diện với nỗi thất vọng của bạn.
Nếu bạn chưa
làm, tôi muốn bạn xem video trên YouTube của tôi có tiêu đề: “Làm sao để vượt
qua thất vọng” (Teal Swan Transcripts 104).
Tôi sẽ cho bạn một
mẹo nhỏ: Nếu bạn đang vật lộn với cảm giác "mình xứng đáng", thất vọng
sẽ là trạng thái rung động chủ đạo của bạn. Bởi vì rõ ràng, người khác luôn làm
điều khó chịu là tập trung vào chính họ, trong khi bạn lại nghĩ rằng họ nên tập
trung vào bạn. Thế nên, nếu họ không dành toàn bộ thời gian và tâm trí để quan
tâm đến lợi ích tốt nhất của bạn mà lại chú ý đến bản thân họ, bạn sẽ luôn luôn
cảm thấy thất vọng về họ.
Bước
4:
Hãy chịu trách nhiệm cho cuộc đời của bạn.
Trách nhiệm là một
trạng thái cực kỳ tiếp sức và trao quyền. Nó là trạng thái đối lập hoàn toàn với
vai nạn nhân. Để hiểu tất cả về trách nhiệm, bạn có thể xem video trên YouTube
của tôi: “TRÁCH NHIỆM (Tại sao, Khi nào và Làm thế nào để thực hiện) (Teal Swan Transcripts 208)
Bước
5:
Bạn đã rơi vào cái bẫy của sự ám ảnh bản thân.
Hãy bắt đầu ăn mừng
người khác, chú ý xem bạn cảm thấy thế nào khi họ có được tất cả những gì họ cần
và mong muốn. Bạn sẽ không thấy dễ chịu đâu. Bạn sẽ cảm thấy tệ.
Nhưng hãy bước
vào nỗi đau đó, dùng nó như cánh cửa để khai quật và chữa lành những sang chấn
trong quá khứ đang tạo nên mô thức "mình xứng đáng".
Tôi đã tạo ra một
quy trình để giải phóng các sang chấn quá khứ gây ra những mô thức như cảm giác
xứng đáng này. Nó có tên là The Completion Process (Quy trình Hoàn thiện). Bạn
có thể tìm thấy hướng dẫn chi tiết về cách thực hiện trong cuốn sách cùng tên của
tôi.
Nếu bạn đang vật
lộn với cảm giác xứng đáng, bạn sẽ cần làm rất nhiều công việc liên quan đến
sang chấn gắn với cảm giác bất lực và sự thương hại bản thân.
Bước
6:
Trong các mối quan hệ, hãy bắt đầu thực hành đặt mình vào vị trí của người
khác.
Hãy tưởng tượng
họ sẽ cảm thấy ra sao trong chính hoàn cảnh mà bạn đang trải qua, không phải là
"tôi sẽ cảm thấy thế nào" mà là “nếu tôi là họ, tôi sẽ cảm thấy gì.” Tôi
muốn bạn nghĩ về lợi ích tốt nhất của họ, không chỉ là lợi ích của bạn.
Tôi có một bài
thực hành rất hiệu quả cho điều này, bạn có thể tìm video trên YouTube của tôi
có tên: “Kỹ thuật Bạch tuộc” (Teal Swan
Transcripts 237) và thử áp dụng với người khác.
Bước
7:
Hành động mỗi ngày để hướng tới điều bạn muốn và cần, bất kể bước đi nhỏ đến mức
nào.
Bạn chưa từng học
cách kết nối hành động với kết quả, nên đây chỉ là sự chậm phát triển. Bạn cần
thấy được rằng hành động của mình tạo ra kết quả. Không có thời điểm nào tốt
hơn hiện tại.
Ví dụ, hãy chọn
một việc cần hoàn thành và chia nó thành các bước nhỏ. Hành động để hoàn thành
từng bước một. Mỗi khi hoàn thành, hãy gạch bỏ bước đó khỏi danh sách. Sau đó,
hãy cho phép mình ngồi trong cảm giác thành tựu, là kết quả trực tiếp từ nỗ lực
của chính bạn. Hãy để cảm giác được trao quyền thấm sâu vào từng tế bào trong
cơ thể bạn.
Bước
8:
Giao trách nhiệm.
Trong môi trường
xã hội, sự đóng góp là yếu tố then chốt. Một trong những việc tốt nhất bạn có
thể làm là giao nhiệm vụ và trách nhiệm cho các thành viên trong cộng đồng.
Giờ đến phần thú
vị: Làm sao để biết ai thực sự là người đóng góp và ai là người hút năng lượng?
Câu trả lời là:
Người đó sẽ không thể tiếp nhận trách nhiệm. Họ không thể gánh vác nhiệm vụ được
giao. Và ngay khi được giao việc, họ sẽ thất bại trong việc hoàn thành.
Lúc này, điều rất
quan trọng là phải có một cuộc trò chuyện trung thực và rõ ràng với người đó
(hoặc những người đó) về vấn đề hiện tại và cách giải quyết.
Bây giờ là phần
khó khăn: Nếu bạn đang ở trong một cộng đồng mà có người liên tục không hoàn
thành nhiệm vụ được giao, những nhiệm vụ hoàn toàn hợp lý được giao bởi cộng đồng,
thì bạn đang đối mặt với một người chưa sẵn sàng cho mô hình cộng đồng có chủ
đích. Bạn đang ở cùng một người chỉ muốn sống dựa vào công sức của người khác.
Bước
9:
Đừng tiếp tục cứu giúp người có vấn đề với cảm giác xứng đáng.
Làm như vậy chỉ
càng nuôi dưỡng sự bất lực giả tạo. Những người có ranh giới yếu thường trở
thành người hỗ trợ cho sự bất lực giả tạo này.
Chúng ta thường
tự nhủ: “Nếu mình không làm, người khác sẽ không làm. Và mình không thể chịu được
hậu quả của việc đó không được thực hiện.”
Ta rơi vào cảm
giác mình hoàn toàn chịu trách nhiệm cho người khác, và vì vậy nếu ai đó đau khổ
do chính sự thiếu trách nhiệm của họ, thì mình cảm thấy có lỗi. Chúng ta phải
chấm dứt hành vi này. Và nếu có ai đó trong cộng đồng không chịu trách nhiệm,
thì đã đến lúc phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về tình trạng hiện tại và
cách thay đổi.
Sự thật là: Một
số người cảm thấy mình xứng đáng, không hề có ý định thay đổi hành vi đó, và
không sẵn sàng cho cuộc sống cộng đồng. Nếu bạn đang ở trong một cộng đồng mà
có người thể hiện rõ hành vi xứng đáng, không quan tâm đến việc đóng góp, chỉ
muốn được lo cho từ đầu đến cuối, thì bạn sẽ biết rõ điều đó.
Đây không phải
là trường hợp có ai đó có khiếm khuyết thật sự khiến họ không thể làm vài việc
nhất định. Vì những người như thế sẽ tìm cách đóng góp bằng cách khác. Họ vẫn sẽ
muốn góp phần, dù là ở hình thức khác. Nhưng người mang mô thức xứng đáng sẽ
hoàn toàn không chịu đóng góp. Và bất kỳ điều gì bạn làm để thúc đẩy họ đóng
góp sẽ bị phớt lờ hoàn toàn. Họ sẽ thể hiện vai nạn nhân, để biện minh rằng bạn
không nên gây áp lực gì lên họ.
Đây là một động
lực hoàn toàn khác so với những người thực sự sẵn lòng và muốn tìm cách đóng
góp công bằng cho cộng đồng, dù điều đó không có nghĩa là mọi người phải làm
đúng cùng một việc, nhất là khi một số nhiệm vụ có thể quá khó với một vài người.
Bước
10.
Hãy nhận ra rằng cảm giác "mình xứng đáng" thực chất đang tạo ra điều
hoàn toàn ngược lại với điều bạn mong muốn từ nó.
Khi bạn mang tâm
thế đặc quyền (nghĩ rằng người khác phải đáp ứng nhu cầu của mình), bạn kỳ vọng
người khác sẽ lo cho bạn, nhưng trên thực tế, thái độ đặc quyền lại đẩy họ ra
xa.
Vì sao?
Bởi vì người ta
không ngu ngốc, họ có thể cảm nhận được, đằng sau tất cả, rằng mọi chuyện đều
chỉ xoay quanh bạn. Và vì vậy, họ sẽ nhận ra rằng bạn quá vị kỷ, nhận ra rằng bạn
chẳng thực sự quan tâm đến họ, và rồi họ sẽ quay lưng bỏ đi.
Bước
11.
Hãy bắt đầu đáp ứng nhu cầu của chính bạn.
Hãy làm điều đó
theo những cách mang lại lợi ích cho cộng đồng hoặc xã hội mà bạn đang sống
trong đó. Điều này có nghĩa là: bạn hãy tự đáp ứng nhu cầu của mình, hoặc tìm
những người thật lòng sẵn sàng đáp ứng những nhu cầu đó. Nhưng bạn cũng cần đủ
nhạy cảm và thành thật để nhận ra rằng người ta làm những điều đó vì nghĩa vụ,
vì sự thao túng của bạn, hay vì họ thực sự cảm thấy vui khi làm vậy. Hãy nhớ rằng,
có những việc chúng ta sẵn sàng làm cho một đứa trẻ hoặc cho người bạn đời,
nhưng lại không vui vẻ gì nếu phải làm cho một người bạn.
Bước
12.
Hãy đóng góp.
Tôi muốn bạn bắt
đầu suy nghĩ về các mối quan hệ và tình bạn của mình dưới góc độ đóng góp. Bạn
có thể mang lại điều gì cho cuộc sống của những người này? Người ta sẽ có xu hướng
muốn kết nối với bạn nhiều hơn, và cũng sẽ muốn đáp ứng những mong muốn và nhu
cầu của bạn một cách chân thành, nếu họ cảm nhận được rằng bạn là người biết
cho đi, chứ không phải chỉ biết nhận. Không chỉ vậy, việc đóng góp cũng sẽ tạo
cảm giác vô cùng mạnh mẽ cho một người đang mắc phải hội chứng đặc quyền, khi họ
thấy rằng người khác thực sự trân trọng những điều họ mang lại. Rằng người khác
đánh giá cao những gì họ có thể đóng góp. Điều đó làm tăng lòng tự trọng.
Và chúng ta đã
biết điều gì về hội chứng đặc quyền?
Bên dưới nó
chính là sự tự ti.
Vì vậy, đóng góp
là một trong những cách hiệu quả nhất để phá vỡ điều đó. Do đó, nếu bạn đang ở
trong một cộng đồng mà có ai đó mắc hội chứng đặc quyền, trừ khi người đó thực
sự muốn chữa lành và thay đổi, thay vì chỉ sống dựa vào cộng đồng, thì hãy nghĩ
ra những cách để họ có thể đóng góp một cách chân thành. Chỉ một lời khuyên này
thôi cũng có thể làm thay đổi hoàn toàn cục diện của cả cộng đồng.
Nếu bạn nhận ra
bản thân có xu hướng đặc quyền, đừng chìm đắm trong cảm giác tội lỗi hay tủi
thân, bởi vì điều đó thực ra chỉ tiếp tục nuôi dưỡng những hành vi mà chính bạn
cũng không thích ở bản thân mình ngay từ đầu. Thay vào đó, hãy hướng đến việc
đóng góp. Hãy hướng đến những hành vi khác, và kiểu kết nối chân thật mà cả hai
bên đều được hưởng lợi và được tiếp thêm sức mạnh, kể cả bạn.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=u7AnNRAl3v0
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.